Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Hàn Dạ liếc nhìn vua sói kia, anh ta đi tới trước mặt Long Tư Hạo, đưa tay vỗ xuống bả vai của anh: “Long thiếu, có anh ở đây, ngay cả vua sói to lớn hung tàn như vậy cũng đều bị anh thuần phục, xem ra con vua sói này vô cùng có linh tính, tôi đã nói rồi mà, có lúc sói và người cũng có thể trở thành bạn, anh nhanh đi lên cầm móng vuốt bắt tay anh bạn sói kia đi.”
Long Tư Hạo giật giật khóe miệng, anh rảo bước đi tới trước mặt vua sói đang bò lổm ngổm trên đất kia, anh đưa tay nắm lấy cán dao dài đang đâm vào trong miệng vua sói kia, một tay khác khẽ vuốt đầu sói của nó, rồi nhanh chóng rút dao dài đang đâm kia ra.
Sau khi rút con dao Thụy Sĩ kia ra, kia vua sói phun ra hai ngụm máu tươi, rồi nó đau đớn kêu gào.
Rồi nó lại hạ thấp đầu sói ở trước mặt Long Tư Hạo, tru lên một tiếng dài, mang bầy sói của nó rời đi.
Trận đại chiến giữa người và chó sói đến đây là kết thúc.
Bởi vì đã được huấn luyện kỹ, trên tay lại có súng, hơn nữa Long Tư Hạo đã bảo bọn họ kịp thời trèo lên cây nên các thành viên trong liên minh LR của Long Tư Hạo cũng không phải chịu nhiều thương vong.
Có hai người bị cắn đứt cổ mà chết, hai mươi người bị thương, những người khác thì không bị thương tích gì.
Bọn họ nghỉ ngơi năm phút, rồi chia làm bốn đội, hướng đông tây nam bắc lên đường tìm kiếm.
Ba đội là do chín người trong thập đại thợ săn dẫn đầu, cứ ba thợ săn mang theo một đội, mỗi đội khoảng chừng năm mươi người, còn dư lại một đội là Long Tư Hạo tự mình mang.Ngoài anh ra, còn có Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy.
...
Trong lòng núi, giông bão đã ngừng, hai người Lê Hiểu Mạn và Âu Dương nhảy vào trong hẻm núi tránh mưa đều bình yên vô sự.
Tuy hẻm núi này cách mặt đất khoảng mười mấy mét, nhưng địa chất dưới đáy mềm xốp, mọc đầy cỏ xanh mềm mại, cả một mảnh xanh u tối.
Không gian trong hẻm núi rất lớn, bốn phía mọc đầy thực vật, xanh tươi um tùm, hai bên vách núi đá cao chót vót đều có cái động không lớn lắm, bên trong có nước chảy ra.
Sau khi mưa tạnh hẳn, Âu Dương Thần đánh giá bốn phía xung quanh, sau khi xác định trong hẻm núi vô cùng an toàn, anh ta mới nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang lạnh run lẩy bẩy vì mắc mưa, anh ta nhíu chân mày lại: “Cô ở lại chỗ này, tôi đi lên tìm thức ăn.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn giương mắt nhìn về phía anh ta, cởi áo khoác trên người mình đưa cho anh ta: “Anh mặc cái này vào đi.”
Âu Dương Thần liếc mắt nhìn cái áo: “Cũng đã ướt rồi, có mặc hay không cũng đều giống nhau, cô đừng có mà đi loạn, tôi sẽ nhanh chóng trở lại, tôi đã xem xét kỹ rồi, cô đợi ở chỗ này an toàn hơn so với đợi ở phía trên kia rất nhiều.”
Dứt lời, anh ta xông lên vách núi cao chót vót, lấy chủy thủ ra cắm vào vách đá, một tay khác thì nắm lấy cây cỏ mọc ở trên vách đá cao chót vót, để giữ cho thân thể ổn định không bị rơi xuống, sau đó anh ta di chuyển từng bước một, tận lực dùng tốc độ nhanh nhất để leo lên.
Dưới đáy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Âu Dương Thần đang dán người vào vách núi cao chót vót leo lên giống như con thằn lằn vậy, cô lo lắng nói: “Âu tiên sinh, anh phải cẩn thận đấy.”
Âu Dương Thần tiếp tục leo lên, anh ta không quay đầu lại, chỉ cong môi nói: “Nếu một tiếng sau còn chưa thấy tôi trở về được, cô phải nghĩ biện pháp phát tín hiệu cầu cứu, để cho người ta tới cứu cô.”
Lê Hiểu Mạn khẽ mím môi: “Tôi nghĩ anh nhất định sẽ trở lại, người tốt sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Bởi vì lời này, Âu Dương Thần đang gắng sức leo lên dừng lại quay đầu lại, anh ta nhìn xuống Lê Hiểu Mạn đang đứng dưới đất: “Cô cảm thấy tôi là người tốt?”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu với anh ta, cô khẽ nở nụ cười yếu ớt nói: “ Người tốt chính hiệu.”
Cô và anh ta không có chút quan hệ nào, nhưng lúc gặp phải giông bão mưa rơi như thác đổ, anh ta không bỏ lại cô rồi tự thoát thân, mà ôm cô cùng chạy trong lúc nguy cấp như vậy.
Sau có sấm sét đuổi theo, nhưng anh ta vẫn bảo hộ cô ở trong ngực mình, nếu anh ta làm như vậy còn chưa được tính là người tốt, vậy phải như thế nào thì mới được tính.
Anh ta đã cứu cô hai lần, một lần cứu cô khỏi cự xà, một lần là giữa cơn giông bão, cô rất cảm kích anh ta.
Nụ cười ấm áp của Lê Hiểu Mạn đập vào đôi mắt phượng quyến rũ của Âu Dương Thần, anh ta đưa tay ra khẽ vuốt dòng nước trên cái trán ướt nhẹp, rồi làm động tác hất tóc đẹp trai, tự hào nói: “Tôi đúng là người tốt, hơn nữa còn là một người tốt rất đẹp trai.”
Động tác hất tóc làm ra vẻ đẹp trai của anh ta thiếu chút nữa làm Lê Hiểu Mạn cười phốc ra tiếng, quả nhiên Âu Dương Thần vẫn là Âu Dương Thần, vẫn cái tính tình tự tin cuồng ngạo kia, chẳng qua là trước mắt biểu hiện không rõ ràng mà thôi.
“ Chờ tôi trở lại.”
Âu Dương thần bỏ lại lời này, rồi nhanh chóng leo lên, không đến một lúc sau, bóng người của anh ta đã biến mất ở trên miệng hẻm núi.
Lê Hiểu Mạn khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi cô ngồi xuống ở trên thảm cỏ mềm mại.
Lúc Bọn họ vừa mới bắt đầu xuống, hẻm núi này cực kỳ tối, gần như là đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón đâu, tuy nhiên bây giờ phía trên đã không còn giông bão nữa, trời đã nắng lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong này cũng rất mạnh, ánh nắng rực rỡ.
Ánh mắt của cô rơi vào chiếc nhẫn kim cương hồng trên tay, mỗi khi nhớ đến Long Tư Hạo, cô lại lấy sợi dây chuyền mặt nhẫn kim cương hồng ra, chăm chú nhìn nó.
“Tư Hạo, chờ em, em nhất định sẽ sống sót đi ra.”
Cô nắm chặt chiếc nhẫn kim cương hồng ở trong lòng bàn tay, khép hờ hai mắt nghỉ ngơi một lát.
Bởi vì vừa mệt lại vừa đói, bất tri bất giác, cô đã ngủ mất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác được hơi ấm quanh thân, còn có mùi thơm của thịt nướng bay vào trong mũi của cô.
Dạ dày của cô bắt đầu kêu ùng ục, đói bụng đến nỗi không chịu được nữa, cô lập tức mở mắt ra, đột nhiên cái đùi thỏ nướng rơi vào trong mắt cô.