Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạc Thụy khó được có lúc không kiên nhẫn: “Knox tiên sinh, ông đừng nói mấy lời này, tổng giám đốc của chúng tôi đã nói rồi, anh ấy không có hứng thú với gia tộc Knox của ông, ông mau nói đi, ông giấu tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi đi đâu rồi? Còn nữa, có phải ông biết đêm nay chúng tôi sẽ đến, cho nên đã đưa tổng giám đốc phu nhân đi trước không?”
Ánh mắt của Knox vẫn luôn rơi trên người Long Tư Hạo: “Glen, tôi vẫn giữ câu nói kia, chỉ cần cậu đồng ý đăng kí kết hôn với Sophie, rồi cử hành hôn lễ với nó, tôi tự nhiên sẽ thả Lê tiểu thư của cậu ra.”
Lăng Hàn Dạ cười lạnh: “Knox tiên sinh, ông như vậy có phải quá ích kỉ rồi không?”
Knox đáp: “Tôi đây là vì Glen, cậu ấy là người có năng lực, nên có cơ hội phat triển, tôi tin cậu ấy có thể trở thành người lãnh đạo ưu tú nhất gia tộc Knox.”
Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn ông ta, cười nhạo: “Tôi không cần ông cho cơ hội đó đâu.”
Sau đó anh lập tức đổi giọng: “Tôi muốn thấy Hiểu Hiểu.”
Anh không phải đang năn nỉ Knox, mà là đang dùng giọng điệu ra lệnh.
Knox thích nhất là vẻ mặt không sợ hãi, khí phách nghiêm nghị này của anh.
“Trước khi cậu đồng ý điều kiện của tôi, tôi sẽ không để cậu nhìn thấy cô ta.”
Giọng nói của ông ta trầm trầm, giọng điệu kiên quyết, trừ khi Long Tư Hạo đồng ý ly hôn với Lê Hiểu Mạn, sau đó đăng kí kết hôn với Sophie, nếu không, ông ta nhất định sẽ không để anh nhìn thấy Lê Hiểu Mạn.
Ý chí của hai người đều đã cực kỳ kiên quyết, khí thế giương cung bạt kiếm lan tràn giữa hai người.
“Tổng giám đốc, đừng nói nhiều với ông ta như vậy, đánh đi.”
Bởi vì quan hệ với Sophie, Lạc Thụy nây giờ càng nhìn Knox càng không vừa mắt, hận không thể bắn ông ta mây phát.
Knox âm trầm nhìn Lạc Thụy muốn ra tay, trên mặt lộ ra vẻ tự phụ: “Mấy người tuy bản lĩnh không tồi, là tinh anh trong tinh anh, nhưng lại ít người, không phải là đối thủ của tôi.”
Phía sau Knox có hai trăm người, mà tất cả đều đã súng ống sẵn sàng, nhắm thẳng vào đám người Long Tư Hạo.
Nếu bọn họ cùng bắn một lúc, nhất định là sẽ đạn mưa đầy trời.
Lạc Thụy nhíu mày, chuyển động khẩu súng màu đen: “Vậy cũng không nhất định, ông nói chúng tôi tinh anh trong tinh tooh, vậy chúng tôi có thể lấy một địch mười... Không, có thể lấy một địch mấy chục.”
Lạc Thụy tiếng nói vừa ngừng, đột nhiên một quả bom liền bay về phía Knox và đám người phía sau ông ta.
Furlong thấy thế, sắc mặt hoảng hốt, hô lớn: “Chủ nhân, mau tránh ra.”
Bom vừa ném ra, đám người này đều giống đám vệ sĩ canh cửa lúc nãy, bắt đầ bối rối.
Mà Knox và Furlong vừa tránh đi, quả bom liền bay về giữa đám người, nổ mạnh.
Có mấy tên bị nổ bay, sức công phá của quả bom quá mạnh, khiến không ít người ngã xuống đất.
Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, cùng mười người kia đều đã lui về vị trí an toàn.
Bom nổ, mười người lại thần tốc lắc mình đến chỗ Long Tư Hạo, nhân lúc những tên kia đang hoảng loạn thì tập trung giơ súng, bắn.
Thuật bắn súng của mười người này vô cùng tốt, mà tốc độ cũng rất nhanh, những quân sĩ này đều trở nghiễm nhiên trở thành bia ngắm của bọn họ.
Mặc dù bắn súng, nhưng bọn họ đều rất nương tay, không hề bắn vào nhữn chỗ nguy hiểm.
Những quân sĩ này phản ứng lại đều hét lớn.