Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Hàn Dạ đồng ý nói: “Long thiếu, tôi đồng ý với lời của Lạc Thụy, trong tay cậu là mười tinh anh của tinh anh kia, mấy năm nay đều phân tán khắp nơi nhận nhiệm vụ, giờ cũng là lúc triệu tập họ rồi, còn có...”
Nghĩ đến Tô Dịch, Lăng Hàn Dạ khó hiểu hỏi: “Gần đây Tô Dịch xảy ra chuyện gì vậy? Phát sinh chuyện lớn như vậy, đây chính là lúc cần người, cậu ta đi đâu rồi chứ?”
Lạc Thụy lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết Tô Dịch ở đâu.
Long Tư Hạo nghe Lăng Hàn Dạ nhắc đến Tô Dịch thì hai mắt nheo lại, trầm giọng nói: “Lạc Thụy, việc triệu tập giao cho cậu.”
“Vâng!” Lạc Thụy đáp, hai mày nhíu lại, lẩm bẩm: “Ai! Chuyện triệu tập như thế này trước kia đều do Tô thiếu phụ trách.”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, có phải Tô thiếu xảy ra chuyện gì rồi không? Lần trước không phải ngài để anh ấy đi điều tra về chuyện người thần bí sao? Vì sao giờ cũng biến mất như người thần bí không thấy đâu hết vậy? Tôi gọi mà không ai nghe máy.”
Nghe Lạc Thụy nói xong, Long Tư Hạo không đáp lời, che giấu nội tâm phức tạp dưới đáy mắt, anh đứng lên: “Tôi xuống xem Nghiên Nghiên và Allen một chút.”
Sau khi anh rời đi, Lạc Thụy nhìn Lăng Hàn Dạ nghi ngờ hỏi: “Lăng thiếu, có phải anh cũng thấy dạo này khi nhắc đến Tô Dịch, vẻ mặt của tổng giám đốc rất không tốt không?”
Nghe Lạc Thụy nói vậy, Lăng Hàn Dạ cũng nhận ra: “Tôi nghĩ Long thiếu và Tô thiếu có thể là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu cậu ta biết chúng ta đến Marseilles thì cũng tự sẽ đến thôi, cậu nhanh chóng triệu tập người đi, Long thiếu vẫn chờ bọn họ để tự đi đối phó với Knox.
Lạc Thụy nhíu mày, vẻ mặt đưa đám: “Chuyện này vốn là công việc của Tô Dịch.”
Lăng Hàn Dạ đưa mắt nhìn Lạc Thụy, cười: “Cứ từ từ liên lạc với bọn họ, không quấy rầy cậu nữa.”
Lăng Hàn Dạ ra ngoài, Lạc Thụy không thể không ngồi xuống trước máy tính.
Liên minh LR thập đại thợ săn theo thứ tự là Xích Xà, Bạch Sa, Hỏa Mân Côi, Uva, Conhen, Davy, Khưu Đặc, Đan Khắc, Yzeux, Hắc Ưng.
Vì họ bao gồm mười người hợp lại nên gọi là thập đại thợ săn, là người trong liên minh LR, mỗi người có thể địch lại mười mấy người, thậm chí là trăm người, bọn họ chính là tinh anh của tinh anh.
...
Trong trang viên Phỉ Nhĩ
Knox ở trong thư phòng, trừ anh ra còn có một người đàn ông đang mặc áo gió màu đen, cũng đeo mặt nạ quỷ, chính là người thần bí.
“Cho hắn ba ngày, chẳng khác gì là để cho hắn có thể chuẩn bị sẵn sàng để đối phó ngài.” Người thần bí dùng ánh mắt bình thản nhìn Knox, khẽ gật đầu, thái độ cung kính.
Knox tàn nhẫn híp mắt, cười lạnh: “Tôi không sợ hắn chuẩn bị sẵn sàng thế nào, có vị Lê tiểu thư kia trong tay, hắn ta sẽ không dám đối phó toàn lực.”
Người thần bí nhắc nhở: “Chủ nhân, ngài uy hiếp hắn như vậy sợ hắn chỉ làm ngược lại, cũng không chắc sẽ cưới con gái ngài.”
Knox dùng ánh mắt sắc bén bắn về phía người thần bí: “Cậu đã nói với tôi, cậu ta rất yêu vị Lê tiểu thư kia, vậy điểm yếu của cậu ta chính là Lê tiểu thư.”
“Cô ta đúng là điểm yếu của Long Tư Hạo, nhưng nếu chủ nhân động vào một sợi tóc của cô ta, hắn cũng sẽ liều mạng với ngài, chủ nhân quyết định bắt người tới nước Pháp sao không cho tôi biết?”
Knox âm trầm nhìn người thần bí: “Đừng quên, tôi mới chủ nhân của cậu, có quyết định gì cũng không cần phải bảo cho cậu.”
Người thần bí cúi đầu, không nói thêm nửa chữ.
Knox phân phó thêm một số việc rồi mới để cho người thần bí rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng Knox, vừa lúc người thần bí gặp Sophie.
“Anh... Sao anh lại ở đây?” Sophie kinh ngạc nhìn người thần bí, không thể ngờ được lại có thể gặp anh trong trang viên.
Sau đó cô lại nhớ tới một lần bị lợi dụng, trong mắt ánh lên sắc lạnh, nếu không phải anh bảo cô làm những chuyện này thì Tư Hạo đã không hận cô đến vậy.
Anh giúp cô đối phó với Lê Hiểu Mạn, đồng thời phá hủy cô.
Một mũi tên trúng hai đích kia rốt cuộc mục đích là gì?
Mà tại sao anh ta lại đi ra từ thư phòng của cha.
Hiện giờ, trong lòng Sophie cực kì căm hận người thần bí, nhưng cô không biểu hiện chút nào trên mặt.
Tất cả biểu hiện trên gương mặt cô bây giờ chỉ là sợ hãi và khó hiể.
Người thần bí không nghĩ tới việc sẽ bắt gặp Sophie, trước đây Sophie không biết anh và ba của cô, Knox có quan hệ gì, nhưng giờ anh nghĩ cô nên biết.
Anh sắc mặt vẫn bình thản, mím môi không lên tiếng.
Sophie suy nghĩ rồi hiểu ra: “Anh là người của ba tôi?”
Người thần bí không phủ nhận: “Giờ cô biết sao tôi lại muốn giúp cô rồi chứ? Đó là mệnh lệnh của ba cô muốn ngăn Long Tư Hạo ở cùng người phụ nữ khác ngoài cô, vì ba cô coi trọng Long Tư Hạo, muốn để anh ta thừa kế tất cả, vậy thì phải cưới cô thì mới có thể danh chính ngôn thuận thừa kế gia tộc, điểm này cô hẳn phải rõ ràng hơn tôi chứ.”
Nếu như trước hôn lễ người thần bí nói với Sophie, mục đích anh giúp cô là mệnh lệnh của ba cô, cô nhất định sẽ tin, nhưng giờ cô rất không tin lời anh, cô cảm thấy anh ta giúp mình là vì nguyên nhân khác.
Cô thu hồi suy nghĩ, làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là vì ba nên anh mới giúp tôi, chuyện hôn lễ lần trước, anh mất tích luôn, tôi không thể liên lạc được anh, giờ đúng lúc có chuyện tìm anh, có thể nói chuyện một lát được không?”
Người thần bí gật đầu, coi như đồng ý.
Sophie cười nhìn anh, đưa anh đến phòng ngủ của mình.
Vừa về phòng, mấy nữ giúp việc đi theo cô cũng bảo lui xuống hết.
“Ngồi đi.”
Cô ngồi xuống trước, hai chân ưu nhã vắt chéo, ý bảo người thần bí ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, người thần bí bình thản nhìn cô: “Lúc tới đây, cô không giống lúc trước.”
Lúc ở thành phố K, tất cả tâm tình Sophie đều biểu lộ trên mặt, không hề giấu diếm, nhưng giờ trên mặt cô chỉ duy trì nụ cười mà thôi.
Sophie cười: “Ở đây, tôi không phải người bình thường, nhất cử nhất động của tôi đều bị chú ý, đương nhiên không thể tùy ý như ở bên ngoài.”
Người thần bí nghiêng mắt nhìn: “Cô sống ở đây hẳn cũng rất mệt mỏi.”
Lời của anh không khác ý của Lê Hiểu Mạn lắm, nụ cười của Sophie thu lại vài phần: “Sao anh nói chuyện giống Lê Hiểu Mạn như vậy?”
Ánh mắt người thần bí run lên, khuôn mặt dưới mặt nạ quỷ cực kỳ âm trầm, lạnh lẽo nói: “Đừng so sánh tôi với cô ta.”
“Anh rất ghét cô ta.” Sophie nhướng mày nhìn anh, ngữ điệu lạnh đi vài phần hỏi: “Ah đã ghét cô ta như vậy, sao lúc ở hôn lễ không giết cô ta đi? Còn nữa bom trên người Allen sao lại là giả?”