Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ta lớn lên ở chỗ này, tự nhiên biết mặc dù đội quân tự thành lập dưới trướng cha cô ta không phải là quân đội chính quy của chính phủ, nhưng bọn họ tiếp nhận huấn luyện giống với quân đội chính quy vậy, hơn nữa bọn họ cũng nghiêm khắc phục tùng mệnh lệnh thượng cấp giống quân đội chính quy vậy.
Ngoài mệnh lệnh của Knox cha cô ta và Francis ra, bọn họ sẽ không nghe lệnh của những người khác.
Không dừng lại quá lâu, cô ta rời khỏi biệt thự nhỏ.
Sau khi Sophie rời đi, vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt của Lê Hiểu Mạn dần trở nên ngưng trọng lại, vừa rồi ở trước mặt Sophie, cô cố ý biểu hiện bình tĩnh và ung dung như vậy, nhưng thực tế thì trong lòng cô không bình tĩnh chút nào.
Sau khi xuống máy bay, lúc đi vào trang viện cô cũng đã nhìn thấy, xung quanh trang viện lâu đài này đều được đội quân chính quy canh giữ, hơn nữa mỗi một người đều cầm súng máy súng trường, nếu như Tư Hạo của cô muốn va chạm với Knox, cô sợ rằng anh sẽ bị thương.
Thế nhưng bảo cô chủ động rời khỏi Tư Hạo giống như lời của Sophie vừa nãy, vậy tuyệt đối là không có khả năng.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cả đời này cô cũng sẽ không rời khỏi anh đâu.
Lúc cô đang nghĩ đến Long Tư Hạo, thì Long Tư Hạo đang ở ngoài trang viện, còn có Lăng Hàn Dạ đi cùng.
Bọn họ bị binh lính canh giữ ở ngoài trang viện vây quanh, mấy chục họng súng trường tự động nhắm về phía hai người, những binh lính này hoàn toàn coi Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ là kẻ địch.Lăng Hàn Dạ nhìn mấy binh lính Pháp kia, anh ta cười lạnh nói: “Các người đối xử với khách của chủ nhân các người như vậy sao?”
Lúc này, Đại quản gia Francis nhận được tin đi ra.
Nhìn thấy Long Tư Hạo, ông ta khẽ cúi đầu, tỏ vẻ cung kính: “Thiếu gia Glen, hoan nghênh cậu trở lại trang viện.”
Sau đó, ông ta hạ lệnh cho mấy binh lính đang chĩa họng súng về phía Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ tránh ra tạo thành một con đường.
Lăng Hàn Dạ thấy vậy, đến gần Long Tư Hạo, hạ thấp giọng nói: “Long thiếu, nếu bọn họ đã tránh đường, thì chúng ta cứ đi vào trước rồi nói sau.”
Long Tư Hạo không nói gì, nhấc chân tiến vào trang viện.
Lăng Hàn Dạ đi theo vào sau.
Mặc dù Francis đi vào trang viên cuối cùng, nhưng ông ta đi lên tiên phong.
Theo cùng bọn họ còn có mấy chục binh lính cầm súng, bọn họ đi ở hai bên sau lưng Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ, rõ ràng là muốn phòng ngừa bọn họ đột ngột ra tay ở trong trang viên để mang Lê Hiểu Mạn đi.
Bây giờ, Long Tư Hạo còn không biết vị trí cụ thể của Lê Hiểu Mạn là ở chỗ nào trong trang viên, vì vậy anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Mục đích hôm nay của anh, chủ yếu là chắc chắn rằng Hiểu Hiểu của anh an toàn.
Chỉ khi chắc chắn vị trí và sự an toàn của Hiểu Hiểu, anh mới có thể tiến hành bước kế tiếp trong kế hoạch giải cứu.
Trang viên này được canh phòng nghiêm ngặt hơn so với những nơi khác nhiều, mỗi một binh lính đều được trang bị súng đạn, nếu anh hành động thiếu suy nghĩ, thì sẽ không tránh khỏi nổ súng, mà Hiểu Hiểu của anh lại chưa từng nhận được huấn luyện trong phương diện này, nên khó tránh khỏi sẽ khiến cô bị thương.
Đạn không có mắt, chỉ sơ sẩy là đã có thể mất mạng, vì vậy anh không thể để cho Hiểu Hiểu mạo hiểm theo anh như vậy được.
Trang viên xây dựng không chỉ một tòa kiến trúc như vậy, lớn nhất là tòa lâu đài lớn, nơi đó là chỗ ở của Knox.
Lúc này Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ đang đi trên con đường vòng tròn dẫn tới lâu đài.
Mà con đường này, hai bên đều là binh lính ăn mặc chỉnh tề, mỗi người ai cũng nghiêm trang đứng gác.
Tiến vào đại sảnh xây dựng theo phong cách châu Âu, mấy thành viên quan trọng trong gia tộc Knox đều chờ ở đó.
Mà mấy người đó chính là người thân của Knox.
Lúc Knox không ở đó thì bọn họ là người có quyền lớn nhất.
Nhưng nếu Frence ở đó thì ông ta là người đại biểu cho Knox.
Bởi vì Knox và Thẩm Thi Vi chưa trở lại trang viên cho nên lúc này Frence là người có quyền lớn nhất, ông ta thay mặt Knox làm tất cả.
Frence đừng ở đại sảnh, sau đó quay người cung kính chào Long Tư Hạo: “Thiếu gia Glen, chủ nhân và phu nhân còn chưa trở lại trang viên, xin chờ một lát.”
Long Tư Hạo không kịp chờ Knox và Thẩm Thi Vi trở về, cũng không nói nửa câu vô nghĩa với Frence, sắc mặt lạnh lung, giọng điệu không cho phép người khác kháng cự: “Tôi muốn gặp Hiểu Hiểu.”
Frence đứng đó gật đầu nhìn anh: “Thiếu gia Gllen, hiện tại cậu không thể gặp cô ấy.”
Long Tư Hạo híp mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười nguy hiểm: “Nếu tôi cứ khăng khăng gặp thì sao?”
Frence cúi đầu tiến lên, vẫn cung kính với anh: “Thiếu gia Gllen, mời cậu không cần làm tôi khó xử.”
Lăng Hàn Dạ nhìn Frence cười tà mị: “Đại quản gia Frence, ông đừng làm khó Lăng thiếu nhà chúng tôi. Long thiếu nhà chúng tôi chỉ đi gặp Hiểu Hiểu nhà anh ấy thôi, không làm gì khác, các người bảo vệ nơi này nghiêm mật như vậy, nếu Long thiếu muốn đến mang Hiểu Hiểu bảo bối nhà anh ấy đi thì không thể chỉ tới hai người thôi đâu, cho nên ông hãy nói cho Lăng thiếu Hiểu Hiểu bảo bối ở đâu đi, dẫn anh ấy đi gặp Hiểu Hiểu nhà anh ấy, tôi ở đây chờ làm con tin cho các người, thế nào?”