Cô không hy vọng anh quên mất những chuyện bọn họ từng trải qua, vì đó là kỷ niệm chung của bọn họ, bất kể là vui hay là buồn, cô đều hy vọng anh có thể nhớ lại.
Cô vốn tưởng rằng cô có thể tiếp nhận anh mất trí nhớ, vốn tưởng rằng chỉ cần cô làm cho anh yêu cô một lần nữa là được rồi, nhưng giờ phút này, cô xem hình cưới hạnh phúc của bọn họ, cô mới phát hiện, cô thật sự không thể tiếp nhận anh không nhớ kỷ niệm của bọn họ.
Hốc mắt cô ửng đỏ, cắn chặt môi dưới, không để cho mình khó chịu khóc thành tiếng.
Cô biết con người không thể quá tham lam, Tư Hạo của cô đã rất tốt với cô, nhưng cô vẫn rất hy vọng anh có thể khôi phục trí nhớ.
Long Tư Hạo hiện tại không hoàn chỉnh, vì anh không có đầy đủ trí nhớ.
Long Tư Hạo tiến vào phòng ngủ, thấy cô xem hình cưới, hốc mắt ửng đỏ, anh nhíu mày, đi tới cô.
Nghe tiếng bước chân, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, thấy anh trở lại phòng ngủ, cô để hình cưới xuống, đứng lên, cười nhìn anh: “Em đi mở nước cho anh tắm.”
Dứt lời, cô xoay người chạy vào phòng tắm, cô rất sợ trễ một bước, cô liền khóc lên.
Sau khi xem hình cưới hạnh phúc của bọn họ, cô thật hoài niệm Long Tư Hạo trước khi mất trí nhớ.
Thật hoài niệm ánh mắt ôn nhu của anh, thật hoài niệm cưng chiều của anh, thật hoài niệm thói xấu của anh, tính phúc hắc của anh.
Đã rất lâu anh không có thâm tình cưng chiều kêu cô Hiểu Hiểu nữa.
Mặc dù bây giờ anh không còn lạnh lùng với cô như trước, nhưng anh không kêu cô là Hiểu Hiểu, cũng không kêu cô là vợ nữa.
Cô không biết tối nay cô thế nào, có lẽ là vì xem hình cưới của bọn họ nên bị ảnh hưởng, tóm lại, cô vừa nghĩ tới Long Tư Hạo không khôi phục trí nhớ, cô liền khó chịu.
“Tư Hạo, khi nào anh mới có thể khôi phục trí nhớ?” Cô cắn chặt môi dưới, nước mắt vẫn trào ra.Trong phòng tắm, cô không ngừng lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng mãnh liệt.
Cô rất muốn lớn tiếng khóc, nhưng cô cắn chặt môi.
Cô khóc đến mắt sưng đỏ, nhưng nước mắt vẫn không chịu buông tha cô.
Sau khi cô vào phòng tắm, Long Tư Hạo nhìn album cô đặt trên kệ.
Anh đi tới, đưa tay cầm lấy, khi anh mở ra, thấy bên trong là hình cưới của bọn họ, trái tim anh lại rung động lần nữa.
Hình cưới giống như hình trong giấy hôn thú, bọn họ đều cười rất hạnh phúc.
Mỗi một tấm hình, ánh mắt anh nhìn Lê Hiểu Mạn đều rất ôn nhu, rất cưng chiều, tràn đầy nồng đậm yên thương.
Lúc xem hình, trong đầu anh không ngừng lóe lên từng chút một khi anh và Lê Hiểu Mạn chụp hình cưới.
Lúc chụp, mỗi tấm hình đẹp biểu dương hạnh phúc, đều là anh hoàn thành cùng cô.
Hoặc ôm, hoặc nằm, anh cùng cô, quá trình chụp hình cưới của bọn họ ghi chép lại hạnh phúc.
Anh nghiêm túc xem hình cưới, giống Lê Hiểu Mạn, mỗi một tấm, anh đều nhìn rất lâu.
Đến cuối cùng, hai mắt anh đều ươn ướt.
Lê Hiểu Mạn đi ra, anh còn xem hình cưới của bọn họ.
“Tư Hạo.” Thấy anh hốc mắt ươn ướt nhìn hình cưới bọn họ, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, cũng có đau lòng.
“Anh sao thế?” Lê Hiểu Mạn đến gần Long Tư Hạo, lo lắng nhìn anh.
Ánh mắt Long Tư Hạo từ hai mắt sưng đỏ dời đến môi dưới bị cô cắn rách.
Anh chợt đau lòng, trong mắt đầy áy náy và đau lòng, anh đặt album xuống, đưa tay ôm cô vào ngực.
“Thật xin lỗi.” Giọng anh mang theo áy náy, trong lòng nghĩ đến môi cô nhất định là vì chịu đựng không khóc mới cắn rách, anh liền vô cùng tự trách và đau lòng.
“Thật xin lỗi, là anh khiến em thương tâm.” Anh ôm chặt cô, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm thấy mình giống như một tội nhân.
Lê Hiểu Mạn bị anh ôm chặt, nghe anh nói xin lỗi, ngước mắt, đau lòng nhìn anh: “Tư Hạo, sao anh biết em thương tâm, anh không cần áy náy tự trách, em đã không sao.”
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm môi cô, đau lòng trào dâng: “Còn nói không sao, môi cũng cắn rách, nha đầu ngốc, em muốn anh đau lòng đến chết sao? Sau này khi muốn khóc thì dựa vào ngực anh, không cho phép chịu đựng một mình nữa.”
Lê Hiểu Mạn thấy mắt anh đầy đau lòng, phát hiện Tư Hạo của cô lại hơi khác, cô nhìn cuốn album kia.
Chẳng lẽ cuốn album kia kích thích Tư Hạo của cô nhớ ra gì đó sao?
Long Tư Hạo thấy cô nhìn cuốn album, anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cố định trước mắt anh, đau lòng hỏi: “Tại sao vừa rồi thương tâm như vậy? Vì anh mất trí nhớ?”
Lê Hiểu Mạn không muốn tạo thêm áp lực cho anh, khiến anh càng áy náy và tự trách, cô câu môi cười: “Mới không phải, là vì em…”
Cô cúi đầu, bất chợt phát hiện cô không thể nói dối.
Cô trộm liếc anh, chuyển đề tài: “Nước xong rồi, anh đi tắm trước đi.”
Dứt lời, cô ngồi xuống mép giường, cầm cuốn album lên.
Long Tư Hạo nhìn cô một lát, mới tiến vào phòng tắm.
Sau khi anh vào, Lê Hiểu Mạn vẫn nhìn chằm chằm cuốn album trong tay, Tư Hạo của cô xem hình xong lại khác, chứng minh muốn Tư Hạo của cô khôi phục trí nhớ cũng không khó.
Long Tư Hạo tắm xong, đi ra chỉ quấn một cái khăn tắm, lồng ngực rộng lớn quyến rũ còn có giọt nước chưa lau khô, theo thân hình hoàn mỹ của anh chảy xuống khăn vào, mang theo cám dỗ.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, đứng lên nói: “Trễ lắm rồi, em đi ngủ.”
Đồ cô đều ở phòng khách, Long Tư Hạo vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, cô cảm thấy ngủ ở phòng khách thích hợp hơn.
Long Tư Hạo nghe cô nói, kinh ngạc nheo mắt: “Em vừa nói gì?”
Lê Hiểu Mạn liếc mắt khuôn mặt tuấn mỹ căng thẳng của anh: “Đồ của em đều ở phòng khách, em qua phòng khách ngủ, anh cũng đi ngủ sớm, ngủ ngon.”
Dứt lời, cô liền xoay người đi ra ngoài.
Long Tư Hạo thấy cô không phải nói đùa, anh nheo mắt: “Em đừng quên, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em nhất định phải chung chăn gối với anh.”
Lê Hiểu Mạn dừng bước, xoay người nhìn anh, đang muốn lên tiếng, Long Tư Hạo sãi bước đến gần cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu phủ lên môi cô.
Anh hôn cô n giây, rời khỏi môi cô, trong mắt dấy lên ngọn lửa Lê Hiểu Mạn không thể quen thuộc hơn: “Anh đã nói rồi, tối nay phải bù đắp cho em thật tốt, cho nên, em hiểu mà.”
Ba chữ “em hiểu mà”, anh kề sát bên tai cô nói.
Hơi thở nóng bỏng của anh phun lên cổ, Lê Hiểu Mạn run rẩy, lập tức hiểu ba chữ “em hiểu mà” bao hàm cái gì.