Lạc Thụy sâu kín nhìn ông, nghi ngờ hỏi: “Vậy tại sao ông đồng ý Tổng giám đốc phu nhân chúng tôi và Hoắc Vân Hy kết hôn, ông lại muốn dùng mọi cách ngăn cản Tổng giám đốc phu nhân kết hôn với Tổng giám đốc chúng tôi?”
Hoắc Nghiệp Hoằng thu hồi căm hận trong mắt, sắc mặt lại trở nên ngưng trọng bất đắc dĩ: “Tôi từng nói, tôi vì danh tiếng của Hoắc gia, cũng là vì ngăn cản hai anh em Tư Hạo và Vân Hy vì Mạn Mạn mà giết hại lẫn nhau, đời này tôi có lỗi với Thần Phong nhất, tôi không muốn thấy hai con trai nó xích mích thành thù.”
Mọi người đều không tin lời này của ông, nhưng đây thật sự là lý do ông ngăn cản Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn ở bên nhau.
Lăng Hàn Dạ nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, lại nhìn Long Tư Hạo: “Long thiếu, chuyện của Hoắc lão gia sớm muộn cũng phải giải quyết, bây giờ anh hãy dẫn ông ngoại và vợ anh về trước đi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe Lăng Hàn Dạ nói, trong lòng rất không vui và tức giận, nét mặt già nua băng bó, sắc mặt rất khó coi.
Ông bắt Long Đằng Thiên tới đây, sở dĩ không trực tiếp giết ông ta là vì muốn hành hạ ông ta, vẫn chưa cho ông ta chết.
Cho nên mỗi lần sau khi Long Đằng Thiên bị roi đánh, Hoắc Nghiệp Hoằng liền gọi bác sĩ tới chữa trị cho ông ta.Hiện tại Long Đằng Thiên là con cờ ông dùng để uy hiếp Long Tư Hạo, nếu như ông ta bị Long Tư Hạo dẫn đi, ông không còn con cờ giúp ông vực dậy Hoắc thị.
Tổn thất do vụ hàng giả gây ra khiến đồng vốn nội bộ Hoắc thị bắt đầu suy giảm, tiếp tục như vậy, Hoắc thị sớm muộn cũng phá sản.
Ông nhìn Long Tư Hạo, mặt đầy bi thương: “Tư Hạo, cháu nhất định phải đối nghịch với ông nội sao? Cháu đừng quên, cháu là con cháu Hoắc gia ta.”
Vì Long Tư Hạo có nhiều người, Hoắc Nghiệp Hoằng bây giờ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì ông biết, chỉ bằng mười mấy vệ sĩ của ông căn bản không phải đối thủ của người cháu này.
Long Đằng Thiên tức giận đùng đùng nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, hừ lạnh nói: “Hừ, cháu ngoại ngoan của tôi họ Long, là con cháu của Long gia tôi.”
Dứt lời, ông nhìn Long Tư Hạo, cẩn thận quan sát anh, thấy cháu ngoại ông dáng dấp phong thái hiên ngang, khí chất bất phàm, trong lòng ông rất an nhàn.
Hơn 20 năm, khi ông bị người của Hoắc Nghiệp Hoằng trói đi ở bệnh viện, cháu ngoại của ông vẫn là một đứa bé, bây giờ đã thành người trưởng thành.
Đôi mắt ông ươn ướt, mang theo kích động và mừng rỡ: “Tư Hạo, cháu ngoại ngoan của ông, con cũng lớn vậy rồi, mau qua đây để ông ngoại nhìn xem.”
Long Tư Hạo nhìn Long Đằng Thiên, ánh mắt cũng ươn ướt, anh rảo bước đi tới, đứng yên trước mặt Long Đằng Thiên.
Giờ phút này anh cũng kích động, mừng rỡ, anh luôn tìm ông ngoại của anh, những vẫn không có tin tức, anh cho là cả đời này anh sẽ không còn được gặp lại ông ngoại anh nữa.
“Ông ngoại.” Anh kêu một tiếng, mắt lại ướt thêm.
Lạc Thụy thấy Tổng giám đốc nhà anh ta rốt cuộc gặp ông ngoại của anh, hốc mắt cũng ướt át, so với người trong cuộc còn kích động và mừng rỡ hơn.
“Tổng giám đốc, Long lão gia, tôi biết hai người nhiều năm không gặp, hôm nay gặp nhau nhất định có nhiều lời muốn nói, nhưng đây không phải là một nơi tốt, về trước rồi hãy nói.”
Sau đó anh ta đi lên đỡ Long Đằng Thiên, liếc Lê Hiểu Mạn bên cạnh, nhìn Long Tư Hạo nói: “Tổng giám đốc, tôi và Lăng thiếu đỡ ông ngoại của anh là được rồi, Tổng giám đốc phu nhân một mình chạy tới đây tìm ông ngoại anh, khẳng định mệt mỏi, anh ôm cô ấy đi, trước kia anh thích ôm Tổng giám đốc phu nhân nhất mà.”
Lăng Hàn Dạ cũng đi tới đỡ Long Đằng Thiên, nhướng mày nhìn Long Tư Hạo: “Lạc Thụy nói không sai, bảo bối Hiểu Hiểu của anh rất mệt mỏi, đi ôm cô ấy đi, ông ngoại của anh có tôi và Lạc Thụy đỡ rồi.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, đi tới trước người Lăng Hàn Dạ: “Hay là để tôi đỡ cho.”
Long Đằng Thiên vừa nghe Lê Hiểu Mạn nói muốn đỡ ông, trực tiếp cự tuyệt: “Ông không muốn cháu đỡ.”
Ông cũng không cho Long Tư Hạo đỡ ông, nhìn anh nói: “Tư Hạo, cháu lo cho vợ cháu đi, ông ngoại không cần cháu đỡ.”
Ánh mắt thâm trầm của Long Tư Hạo rơi vào trên người Lê Hiểu Mạn, sau đó sãi bước tới, khom người ôm ngang cô lên.