╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
Một đường thẳng trải dài như đến vô tận.
Vậy ra đây đều là những người đã chết sao… thật kỳ diệu mà, Hikaru thầm nghĩ.
Tọa lạc hai bên xung quanh là những tòa nhà cao tầng vươn thẳng lên bầu trời nằm một cách san sát nhau. Nhưng tuyệt nhiên lại không hề có bất kì sự hiện diện nào của sự sống. Chỉ có hàng dài những người đã khuất là vẫn tồn tại ở đó, mặc cùng một bộ trang phục Jinbei trắng toát như tuyết.
Phía trước là thiên đường hay địa ngục có lẽ là ý nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ ngay lúc này.
Không như Hikaru, mọi người ai ai cũng đều rất năng động trong hàng. Một số thì la hét, một số thì ẩu đả lẫn nhau. Thậm chí còn có cả một nhóm người đang âm mưu những thủ đoạn hòng kiếm ra tiền vào lúc này. Hikaru khác với bọn họ. Cậu bước ra khỏi hàng chờ và đi vòng ra sau một tòa nhà.
Ai lại nghĩ rằng mình sẽ chết một cách như vậy cơ chứ?
Cuộc đời của Hikaru đã kết thúc ngay khi cậu vừa tròn 15 tuổi. Cái tên của cậu, vốn dĩ mang ý nghĩa là tỏa sáng, được cha mẹ đặt cho với niềm hy vọng khi lớn lên cậu sẽ trở thành một chàng trai đầy sáng lạn. Nhưng trái ngược với niềm tin ấy, cậu lại dành cả cuộc đời của mình sống dưới bóng tối của ánh rèm. Đó là lựa chọn của cậu. Thật là dễ dàng khi không phải đối mặt với bất kì ai, bởi vì cậu không tài nào có thể hiểu được trong đầu những đứa trẻ cùng tuổi đang nghĩ gì.
Còn cái chết của cậu ư? Không gì khác ngoài tai nạn giao thông. Đi bộ tới cửa hàng tiện lợi vào ban đêm quả thật không phải ý kiến hay một chút nào. Dù một phần lý do là vì cậu quá trầm ngâm với suy nghĩ của bản thân, song người tài xế cũng rất đáng trách trong chuyện này. Thực tế thì ngay lúc Hikaru băng qua đường, đèn giao thông đã là màu xanh từ khi nào rồi.
(Oán trách vào lúc này quả thật không đem lại bất kì lợi ích gì. Tuy nhiên, mạng sống con người thực sự rất mong manh là một bài học mà bản thân mình đã rút ra. Một trải nghiệm rất đỗi chân thật….Hmm?)
Hikaru cảm thấy sự hiện diện của nhiều con người ở đằng sau tòa nhà. Nói đúng hơn thì là những người đã chết.
[Thôi nào, tránh ra đi!]
[Hahahaha! Là do mày mà chúng tao mới chết đó! Hahaha!]
[Thằng ngu này! Mày có nhất thiết phải làm như thế không? Dù sao thì mày cũng sẽ bị chúng tao hành cho đến đời đời kiếp kiếp]
Một thằng bé đang cắn răng chịu đựng những cú đá tới từ ba tên thanh niên, khiến cậu dường như lăn lộn trên mặt đất. Có vẻ như một vụ bắt nạt đang xảy ra.
(Bắt nạt ngay cả ở đây sao? Những tên này hoàn toàn vô phương cứu chữa rồi. Mặc dù mình không thích nhìn cảnh này một chút nào, nhưng nó cũng chả liên quan gì tới mình cả.)
Tốt nhất là mình không nên dính tới chuyện này… Ngay khi Hikaru đang chuẩn bị bỏ đi, ánh mắt của cậu bỗng nhiên bắt gặp hình ảnh thằng bé đang nhìn về phía mình.
[!]
Thằng bé liếc qua nhìn Hikaru lấy một nhịp và nhanh chóng đảo ánh mắt đi chỗ khác. Một thứ gì đó trông như thế chiếc túi đang nằm trên mặt đất đằng sau lũ bắt nạt. Những tia sáng mập mờ có thể được nhìn thấy đang tỏa ra từ bên trong.
Bây giờ khi nghĩ lại, cậu mới nhớ ra rằng trong số những người đã khuất cũng mang theo trên mình cùng một thứ ánh sáng. Một số thì cầm nó trên tay, một số lại giữ nó trong những chiếc túi. Cậu hiểu ra ngay rằng nó chắc chắn là một thứ rất quan trọng.
Cầm lấy nó.
Hikaru có một cảm giác mang máng như thể thằng bé đang thì thầm với cậu. Cầm lấy nó. Hay nói một cách khác, trộm lấy nó.
[…]
Ngó lơ điều này thì quá là dễ dàng. Nhưng thói quen xấu của Hikaru đã chiến thắng tâm trí cậu. Sự hiếu kỳ. Cậu tò mò không biết liệu thứ ánh sáng mà những người đã chết mang theo là gì. Tại sao cậu lại thấy một số người có và một số người thì không, và hiển nhiên là Hikaru thuộc về nhóm người tới đây với hai bàn tay trắng. Thế còn thằng bé thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Hikaru lấy đi chiếc túi đó?
(Có phải việc tôi lấy đi chiếc túi đó sẽ trả thù những kẻ đang bắt nạt cậu không? Được thôi. Tôi sẽ làm. Dù sao thì tôi cũng đang thắc mắc có gì trong đó đây.)
Chậm rãi, Hikaru ngày càng tiến gần hơn. Cả ba tên thanh niên đều quay lưng lại với cậu, nên chúng không tài nào biết được chuyện gì đang xảy ra.
Bình thường thì Hikaru sẽ không bao giờ làm những chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng như thế này, nhưng giờ đây cậu lại đang mạo hiểm phá vỡ thứ giới hạn đó. Lý do cho hành động của cậu là gì? Đơn giản thôi, mạng sống của con người rất mỏng manh. Huống hồ gì cậu đã là người chết sẵn rồi. Nếu vậy thì tại sao cậu lại không thỏa mãn trí tò mò của bản thân lấy một lần nhỉ?
Hikaru hoàn toàn bình tĩnh đến lạ kì. Cậu tiếp cận một cách chậm rãi, mấu chốt ở đây là cố gắng không để bị phát hiện và tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.
Đám thanh niên đều ở trong độ tuổi teen; sêm sêm tuổi với Hikaru hoặc có khi còn trẻ hơn. Chúng liên tục tung những cú đá vào người thằng bé với vẻ mặt đầy tức giận.
Hikaru với tay tới chiếc túi. Chỉ còn cách chút thôi. Mười centimet nữa. Được rồi-
[Ah.]
Một trong những tên thanh niên bất giác quay mặt lại. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Hikaru.
[Mày đang làm cái quái gì thế hả?]
Chộp lấy chiếc túi, Hikaru dùng hết sức bình sinh nhằm bỏ chạy.
[Thằng khốn!]
[Chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn nếu trở về mà không có thứ đó!]
[Đứng lại!]
Chúng sẽ gặp rắc rối nếu không có thứ này? Nghĩa là sao?
[… Cái quái?!]
Một chuyện gì đó ồn ào vừa xảy ra đằng sau cậu. Hikaru quay lại nhìn trong thoáng chốc và thấy được hình ảnh thằng bé trước đó vừa bị bắt nạt, giờ đây lại đứng lên và bất chợt nhảy vào tấn công ba tên thanh niên. Cậu tiếp tục quẹo vào một góc của tòa nhà, bóng dáng của những kẻ truy đuổi đều đã biến mất hoàn toàn. Chúng có lẽ đã mất cảnh giác bởi hành động liều lĩnh của thằng bé.
Hikaru cứ thế chạy, chạy và chạy. Cậu băng qua một khu rừng với vô vàn những tòa nhà cao chọc trời.
[Haa… haa… haaa…]
Cuối cùng, đôi chân của cậu đã từ bỏ. Sức cùng lực cạn, cậu tìm đến một bức tường nhằm tựa tay vào, thở hổn hển, và ngồi bệt xuống mặt đất.
[Mình đã thoát được chúng chưa?]
Không hề có bất kì tiếng bước chân nào đang tới gần. Có lẽ đã an toàn khi cho rằng bọn chúng đã mất dấu cậu.
[Hmm… thứ hành động ngập tràn adrenaline này thực sự cũng không đến nỗi tệ… Vậy thì thứ này là gì đây?]
Trên tay cậu là một chiếc túi tạo thành từ những miếng vải ngẫu nhiên được khâu lại với nhau. Ánh sáng tuôn trào ra từ bên trong nó.
Liệu thứ này là của thằng bé đó? Hay là của ba tên kia? Bọn chúng hình như có nhắc tới việc sẽ gặp rắc rối nếu không có được chiếc túi này.
[Kĩ năng đạo tặc ấn tượng đấy.]
[Cái?!]
Một giọng nói bỗng phát ra từ đằng sau khiến Hikaru giật mình, và khi cậu quay lại, ở đó là...[Anh là ai?!]
[Không còn nhiều thời gian nữa. Ta muốn cậu lắng nghe kĩ càng những điều ta chuẩn bị nói ra. Được chứ?]
Người vừa cất tiếng nói là một anh chàng trạc tuổi Hikaru. Nhưng anh ta lại mang một cặp mắt xanh biếc và mái tóc thì vàng hoe.
Người ngoại quốc sao? Hikaru nghĩ thầm.
Anh ta mặc một bộ quần áo bằng nhung dày trông khá là cũ kì, đính kèm theo đó là một bông hoa trên vạt cổ áo. Nhìn tựa như thể một tên quý tộc trong những bức tranh sơn dầu tìm thấy ở những cuốn sách hội họa vậy.
(Thật kì lạ. Mình tưởng tất cả mọi người ở đây đều phải là người Nhật hết chứ.)
Những người chết đứng xếp hàng đều mang cùng một màu tóc và cặp mắt đen láy. Ngay cả ba tên bắt nạt lẫn thằng bé đó cũng đều mang một đặc điểm tương tự. Rồi cả trang phục nữa. Anh ta không hề mặc một bộ đồ Jinbei màu trắng như những người còn lại.
[Cậu sẽ cùng ta đi qua thế giới khác. Ta muốn cậu thay thế ta sống ở đó.]
[Tôi không chắc là mình sẽ đi theo]
[Ta sắp chết rồi.]
Anh ta vén chiếc áo lên, để lộ ra một vệt máu đỏ thẫm trên vùng bụng.
[… Trông có vẻ nghiêm trọng.]
[Ta đã bị ám sát và đâm bởi một con dao.]
Ám sát sao. Một từ đáng lo ngại đấy.
[Ngay khi trên bờ vực của cái chết, ta đã gửi linh hồn của mình tới đây. Chắc hẳn cậu đã biết đây là đâu rồi chứ?]
[Một ranh giới giữa cái chết và kiếp sau… tôi nghĩ vậy]
[Đúng thế. Đây là lối vào dẫn tới thiên đường nơi các linh hồn đón nhận sự phán xét của chúng. Thế giới của ta cũng có một nơi như thế này. Ta khẩn thiết cần tới một nguồn sức mạnh to lớn cho mục đích của mình. Thế nên ta đã ngày đêm nghiên cứu các thủ thuật nhằm có thể di chuyển giữa đa thế giới. Thật không may, điều duy nhất ta có thể làm được lại là di chuyển tới thiên đường của thế giới khác. Ngay trước khi ta có thể hoàn thành được mục tiêu để đời của mình, thì một tên sát thủ đã tới để ám sát ta và giờ thì cái chết là điều không thể tránh khỏi.]
[Sao anh nói nhanh quá vậy. Kể theo trình tự đi nào, tôi còn không thể hiểu nổi lấy một nửa câu truyện mà anh vừa nói ra.]
[Ta không có thời gian để nói một cách chi tiết. Đến thế giới của ta và thực hiện một ước nguyện mà ta truyền đạt. Sau đó thì cậu sẽ được hồi sinh lại một lần nữa. Hoặc nói chính xác hơn, tái sinh.]
[—————–]
Hồi sinh? Anh ta vừa mới nói là hồi sinh sao?
[Cậu có thể làm bất cứ chuyện gì một khi đã được hồi sinh. Vậy thì thế nào đây?]
[… Được thôi.]
Hikaru gật đầu đồng ý. Được sống thêm một lần nữa mang lại cho cậu nhiều niềm vui hơn tất thảy mọi thứ. Cậu không tài nào chịu đựng được việc những kiến thức mà mình đã tích lũy bao thời gian qua lẫn những suy nghĩ của bản thân bị xóa sạch đi khi linh hồn tiếp nhận sự phán xét.
[Tốt lắm. Ta sẽ bắt đầu thực hiện phép World-Crossing. Tên của ta là Roland. Roland N. Zaracia. Ta sẽ cho cậu cơ thể này.]
Ánh sáng chói lóa lóe lên khiến tầm nhìn của cậu mờ đi. Và cứ như thế, linh hồn của Hikaru rời khỏi nơi này.