“Không cần, cám ơn.”
Liễu Chi Nhàn ngồi xuống đất, một tay giữ vết thương, tay kia lục lọi trong balo.
Cô chỉ liếc qua chứ không hề ngước nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.
Bàn tay kia vẫn không thu về.
“Em không cần phải đề phòng đến thế.”
Liễu Chi Nhàn sờ đồ, cố ý lắc hai lần để đối phương thấy rõ.
“Chỉ là tôi không muốn phiền tới người khác.”
Cô đứng dậy đi lại chỗ túi rác, xé mở gói bông băng ra, bắt đầu xử lý vết thương.
Khang Mạn Ni và Hứa Gia Hoành từ bên bờ sông quay về, đúng lúc bắt gặp cảnh ấy.
Khang Mạn Ni nhìn sang người bạn mới, nhưng Hứa Gia Hoành thiếu ăn ý, không định giao lưu ánh mắt gì với cô.
Khang Mạn Ni kêu một tiếng, chậm bước lại, “Cậu biết hả?”
Quả nhiên, Hứa Gia Hoành không hề ăn ý hỏi lại: “Biết cái gì?”
Khang Mạn Ni dùng mắt chỉ sang hai người bên kia.
Hứa Gia Hoành xấu hổ gãi đầu, dù gì cũng là rắc rối mình bất cẩn dẫn về.
“Biết…”
Khang Mạn Ni chất vấn: “Bạn học của cậu có ý gì?”
Hứa Gia Hoành: “… Ôn chuyện cũ?”
Cái cậu này trông còn ngớ ngẩn hơn của Hùng Dật Châu.
Khang Mạn Ni vung nắm đấm, “Đập chậu cướp bông là vô đạo đức lắm đấy. Bà chủ Nhàn còn là chị dâu của cậu.”
Hứa Gia Hoành đau đầu, “Dĩ nhiên là tôi biết…”
Khang Mạn Ni hừ hừ mấy tiếng, như thể đã coi Hứa Gia Hoành là kẻ thù.
Càng lúc càng đến gần nơi cắm trại, Hứa Gia Hoành thấp giọng: “Nhưng tôi thấy cậu ta không đập chậu nổi đâu.”
Khang Mạn Ni dụi mắt nhìn cậu ta, “Hở?”
Hứa Gia Hoành đáp: “Con gái các chị toàn thực tế, chị dâu đang có sự nghiệp ổn định và bạn bè ở đây, mà hiện tại Văn Hân vẫn chưa có ý về nước, nên khó mà có kết quả lắm.”
… Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, cái cậu này nhìn ngây thơ hơn Hùng Dật Châu mà cũng trưởng thành gớm.
Khang Mạn Ni nói: “Thế giờ cậu ta định làm gì?”
Hứa Gia Hoành nói: “Thì như chiếc xe mình thích thôi, mua không nổi, nhưng hễ có cơ hội vẫn muốn lái thử, thậm chí to gan trả giá.”
Khang Mạn Ni thầm trợn mắt, bà chủ Nhàn có phải xe ai cũng có thể lái thử đâu.
“Không ngờ cậu có kinh nghiệm ghê ha…”
Gương mặt trắng bóc của Hứa Gia Hoành lập tức ửng đỏ, cố gắng cãi lại.
“Chị đừng nói thế, tuy tôi chưa từng yêu nhưng vẫn hiểu cảm giác thích một món đồ…”
Rồi cậu bắt đầu xổ một tràng về một loạt thiết bị trò chơi phần cứng phần mềm với Khang Mạn Ni.
Khang Mạn Ni khó khăn cắt ngang, “Bình thường cậu toàn nói những chuyện này với con gái à?”
Hứa Gia Hoành đẩy gọng kính đen, thật lòng nói: “Nghề của bọn tôi là miếu hòa thượng, bình thường rất ít tiếp xúc với con gái, chị là cô gái tôi nói chuyện nhiều nhất ngoài mẹ đấy.”
Lần này Khang Mạn Ni thật sự tin những gì cậu nói.
“Hai người nói chuyện gì mà rôm rả thế?”
Liễu Chi Nhàn đã dán băng dán cá nhân, nhanh chóng nhập hội.
Khang Mạn Ni nói: “Trang bị trò chơi.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Mạn Ni cảm thấy Hứa Gia Hoành là người có trái tim thuần khiết, mắt chọn bạn cũng không quá tệ.
Lạc Văn Hân cư xử cũng ổn, trông không giống hạng tiểu nhân âm hiểm.
Ít nhất nếu bàn về độ mưu mô thì còn kém xa Khang Chiêu.
Cô lấy làm yên tâm.
Khang Mạn Ni cũng có tư tâm, cô rất thích Liễu Chi Nhàn, đương nhiên không hy vọng chị ấy đi nhầm bước.
Nếu bạn mình bắt cá hai tay, mà một trong hai con cá đó còn là anh trai cô thì chắc chắn cô sẽ tuyệt giao với người đó.
Thậm chí tình anh em của Hùng Dật Châu cũng đang gặp nguy hiểm cấp độ cao.
Trấn nhỏ chỉ to chừng lòng bàn tay, các mối quan hệ cá nhân vừa đơn giản cũng phức tạp.
Đơn giản ở chỗ kết bạn rất trực tiếp, hoặc vì lợi ích, hoặc vì quan hệ thông gia;
Phức tạp ở chỗ các mối quan hệ kết giao thường khó lường, có lẽ chỉ mới bước ra cửa thì vòng xoáy lời đồn đã vây quanh bạn.
Thế là thành rút dây động rừng, không có bí mật nào tồn tại nổi tại nơi trấn nhỏ này.
Mối nghi ngờ kéo dài thường chỉ bởi vì hai manh mối quan trọng không chạm vào nhau.
Trên đường về, Liễu Chi Nhàn chủ động tìm Hứa Gia Hoành nói chuyện.
Thứ nhất đối phương là em trai của bạn trai, thứ hai cô cũng được coi là nửa “dân bản địa”, cứ dính lấy Khang Mạn Ni thì thành không nể mặt khách tới.
Hứa Gia Hoành rất có vẻ thư sinh, nói chuyện biết chừng mực, không như Lạc Văn Hân, đa số chỉ nói về chuyện ngày xưa của Khang Chiêu.
Liễu Chi Nhàn cố ý thăm dò, hỏi bạn gái đầu tiên của Khang Chiêu.
Hứa Gia Hoành phòng bị, sợ nói nhầm nên chỉ đoán úp mở.
Liễu Chi Nhàn bật cười, biết ngay cậu là cậu trúng kế.
“Chị dâu à, đừng đùa người ta như thế chứ…”
Liễu Chi Nhàn và Hứa Gia Hoành đi về phía trước.
Khang Mạn Ni và Lạc Văn Hân đi sau, nom cũng chuyện trò vui vẻ.
Khang Mạn Ni hỏi rất nhiều chuyện thú vị khi du học, cũng giới thiệu phong tục tập quán ở trấn Nam Ưng.
Trọng điểm câu chuyện không thể tách rời Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu, hai người phải xuất hiện cùng một lúc.
Lạc Văn Hân rất kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng lại hỏi đôi câu liên quan tới hai người, không phải câu hỏi mang tính cá nhân quá sâu.
Càng trò chuyện, Khang Mạn Ni càng có ấn tượng một cách ngạc nhiên về bạn trai cũ của bà chủ Nhàn.
Khang Mạn Ni cảm thấy đó không phải điều hay.
Rõ ràng đã đi ngược lại chuông báo động “bảo vệ bà chủ Nhàn” mà cô nói với Hùng Dật Châu hồi đầu.
Khi sắp tới chân núi, Hứa Gia Hoành đề nghị chụp một tấm ảnh chung.
Đáng nhẽ hôm qua đủ người thì nên chụp, nhưng trên đường đi mải chụp cảnh mà quên mất, chỉ có ảnh riêng của vài người.
Liễu Chi Nhàn không có lý do để từ chối.
Hứa Gia Hoành điều chỉnh chân máy ống kính.
Ba người còn lại đứng bên cạnh bảng cảnh báo trong rừng.
“Mỗi người phải có trách nhiệm phòng chống cháy rừng”.
Biển cảnh báo được phủ một lớp bụi mỏng, các cạnh đã bị gỉ sét, thực sự trông khá khó coi.
Nhưng ít nhiều đã lấp đầy chỗ trống của hai người lính gác rừng kia.
Lúc Hứa Gia Hoành đưa ra đề nghị này, không ai phản đối.
Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni nắm tay đứng trước. Lạc Văn Hân đứng bên cạnh cô.
Hứa Gia Hoành đã chuẩn bị xong, quay về nhập bọn.
Liễu Chi Nhàn kéo Khang Mạn Ni đổi vị trí.
Cuối cùng trong bức ảnh, Liễu Chi Nhàn đứng cạnh em trai Khang Chiêu.
Ánh đèn chớp nháy.
Đội hình bốn người lập tức tản ra.
Hứa Gia Hoành đi kiểm tra thành quả.
Lạc Văn Hân kéo Liễu Chi Nhàn một cái.
Lúc rời khỏi đường núi um tùm cỏ tranh, Liễu Chi Nhàn đã cởi áo khoác cất trong balo, để tay trần.
Nhiệt độ của người đàn ông vẫn lưu trên cánh tay.
“Chúng ta chụp một tấm đi.”
Ánh mắt dừng lại trên bàn tay nọ, Liễu Chi Nhàn gạt ra, gật đầu một cái rồi chạy đến cùng xem hình.
Khang Mạn Ni nghiêng đầu, tự nhiên kéo tay cô. Thần giao cách cảm giữa người cùng phái đã an ủi nhau.
Liễu Chi Nhàn cũng mỉm cười với cô ấy.
Đường xuống núi tại một thôn khác, bốn người bắt xe quá giang về thôn Văn Hà.
Khang Mạn Ni như vô tình hỏi kế hoạch quay về của hai người họ.
Hứa Gia Hoành ở nhà một tháng, sau có hẹn với bạn đi tour du lịch châu Âu, khởi hành từ thành phố của Lạc Văn Hân.
Còn về Lạc Văn Hân, kế hoạch ban đầu là dừng chân một tuần, giờ đã dùng hết năm ngày.
Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân đi xe về thành phố.
Nhìn xe khuất dần, Liễu Chi Nhàn thở phào một hơi.
Chặng đường xuống núi chỉ nửa ngày ngắn ngủi mà còn mệt hơn leo núi cả ngày hôm qua.
Liễu Chi Nhàn gửi tin nhắn báo tin cho Đại Chí.
Ở chỗ thông báo có thêm một bong bóng đỏ ①.
Cô nhấp vào.
Lạc Văn Hân gửi thông báo kết bạn.
Liễu Chi Nhàn không chút do dự quẹt trái xóa đi.
Cô không rõ lần này gặp lại có phải trùng hợp hay không, nhưng cũng không muốn suy nghĩ thêm về động cơ của cậu ta.
Lạc Văn Hân đột nhiên xuất hiện, Liễu Chi Nhàn không thể nói dối là trong lòng không xáo trộn.
Cô chỉ mong cậu ta đi về nhanh nhanh.
Lúc Liễu Chi Nhàn mới ở bên Khang Chiêu, thỉnh thoảng cũng vô tình nghĩ đến Lạc Văn Hân.
Nhưng không phải là nhớ nhung gì, chỉ là khi cô quen bạn trai thứ hai rồi thì mới phát hiện, cùng một biểu hiện một hành động của cô, nhưng phản ứng của hai người đàn ông hoàn toàn khác hẳn nhau.
Rồi chẳng bao lâu sau, sự so sánh thỉnh thoảng đó cũng biến mất.
Vì Khang Chiêu đem đến cho cô sự hưởng thụ hoàn toàn khác biệt, ở anh có quá nhiều điều thú vị đang chờ cô khám phá.
Liễu Chi Nhàn không còn thời gian nghĩ về cậu ta nữa.
Thí dụ như giờ đây, Liễu Chi Nhàn lại bắt đầu nhớ anh rồi.
Khang Mạn Ni tắm xong đi ra, thấy Liễu Chi Nhàn ủ rũ mặt mày, tưởng cô nhớ nhung tình cũ nên đâm đau buồn.
Liễu Chi Nhàn ngồi xếp bằng trên giường, tựa vào cuối giường lướt điện thoại.
Khang Mạn Ni thăm dò: “Không vui hả?”
Liễu Chi Nhàn à một tiếng, “Đúng thế, chị đang nghĩ không biết nên tặng quà gì cho anh trai em đây, đau cả đầu.”
Khang Mạn Ni ló đầu nhìn, quả nhiên giao diện điện thoại là trang web Taobao.
Cô nàng thở phào một hơi đầy khó hiểu.
“Thiếu gì mua nấy, theo ý thích là được.”
Liễu Chi Nhàn nghĩ ngợi.
Ngoài ra thì hình như Khang Chiêu cũng chẳng thiếu gì.
“Ầy, chịu thôi. Gói chị tặng luôn cho xong chuyện.”
Điều hòa chạy ở nhiệt độ thấp, Liễu Chi Nhàn ôm gối ôm cũng không thấy nóng, sợi lông chạm vào da giống hệt nhiệt độ khi ôm người kia.
Khang Mạn Ni: “… Ôi ôi ôi, ghét mấy người yêu nhau thế nhờ, sến muốn chết.”
Liễu Chi Nhàn hôm nay không hề thấy xấu hổ.
“Cảm khái thế thôi.”
Liễu Chi Nhàn hiểu rõ tính cách của Lạc Văn Hân, sợ ban ngày một mình cậu đến tìm nên cô toàn đi sớm về trễ, cũng hoàn thành trước tất cả các hạng mục gần đây.
Trước khi quay về vườn ươm vào buổi tối, bảo vệ đã gọi điện đến nói có một người đàn ông tự xưng họ Lạc tìm cô, vẫn đang ở đây.
Liễu Chi Nhàn lập tức nhờ bảo vệ chuyển lời là tối nay mình không về, bảo cậu ta không cần đợi nữa.
Tối hôm ấy, Liễu Chi Nhàn tới nhà trọ Khang Mạn Ni ngủ nhờ một đêm.
Liễu Chi Nhàn muốn xin giúp đỡ, mà cũng biết Khang Mạn Ni đã biết tất cả, thế là thẳng thắn nói ra thân phận của Lạc Văn Hân.
Cứ né tránh tiếp cũng vô ích.
Khang Mạn Ni nói: “Hay là, chị hẹn cậu ta một buổi quang minh chính đại nói chuyện đi.”
Liễu Chi Nhàn bảo: “Gặp mặt nói chuyện thì cũng để sau đi, Khang Chiêu không có ở đây, chị không muốn đi gặp người cũ, so sánh thử xem, nếu chị đang có thai, chồng cứ thế im ỉm đi gặp bạn gái cũ, thì dù nội dung cuộc nói chuyện là gì chị cũng thấy khó chịu.”
Khang Mạn Ni khâm phục: “Cũng đúng… Quả nhiên lâu rồi em chưa yêu đương gì, bụng dạ thẳng tuột, không hiểu ý tứ.”
Liễu Chi Nhàn: “Thôi bỏ đi, cũng không có gì đáng để nói.”
Khang Mạn Ni không nén nổi tò mò.
“Rốt cuộc vì sao chị với cậu ta lại chia tay?”
Liễu Chi Nhàn lấy điện thoại ra, vẫn không có tin nhắn nào mới từ cuộc trò chuyện được ghim lên đầu trong Wechat.
“Em nói xem anh trai em tìm người phải mất bao lâu, sao sắp hai ngày rồi mà vẫn chưa về.”
Liễu Chi Nhàn không muốn nhắc lại chuyện cũ, Khang Mạn Ni xấu hổ sờ mũi, mừng là đã không giẫm phải giới hạn của Liễu Chi Nhàn.
“Môn Hạc Lĩnh vừa rộng vừa có địa hình phức tạp, khó nói lắm.”
Liễu Chi Nhàn thở dài.
“Em nhìn chị đi, anh trai em mới đi vắng có hai hôm mà chị đã thấy buồn rồi. Nếu thật sự yêu xa thì chịu sao nổi…”
Bày tỏ lòng thành chính là cách thắt chặt tình bạn giữa hai cô gái.
Khang Mạn Ni lập tức lên tinh thần, lấy làm hào hứng với cuộc trò chuyện thân thiết bất ngờ này.
Cũng không phải vì nội dung trò chuyện, mà là động cơ.
Khi một người sẵn sàng chia sẻ những bí mật tình cũ với bạn, điều đó có nghĩa là người kia đã coi bạn là bạn thân.
Trừ khi bạn là bác sĩ tâm lý.
Khang Mạn Ni đã được thăng cấp thành bạn thân của Liễu Chi Nhàn.
Khang Mạn Ni nói: “Chắc cũng sẽ có dịp ra nước ngoài hoặc về nước gặp nhau chứ.”
Liễu Chi Nhàn gật đầu, “Đợi về nước thì lâu quá, cùng xuất ngoại du học thì cũng được, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc chị phải từ bỏ chuyên ngành, vứt hết mọi thứ bắt đầu lại từ số . Dù cũng không phải chuyên ngành hái ra tiền nhưng chị lại rất thích, nên thấy tiếc lắm… Trước khi trở thành vợ, thành mẹ của ai đó, chị muốn được là chính mình đã.”
Còn có nguyên nhân sâu xa hơn, có thể vì là con một nên vô tình gánh vác trách nhiệm của gia đình.
Tuy không được cha mẹ xem trọng nhưng Liễu Chi Nhàn vẫn không muốn rời xa gia đình.
Nhất là hôm Liễu Tân Giác đến vườn ươm, quan hệ cha con đã dịu đi, Liễu Chi Nhàn ngày càng nhận rõ quyết định ban đầu.
Khang Mạn Ni đang định lên tiếng đồng thuận thì Liễu Chi Nhàn đã quay lại cười.
“Chuyện cũ cả rồi, có gì hay ho nữa đâu.”
Tối hôm sau, Liễu Chi