“…”
Liễu Chi Nhàn chun mũi, nghiêng đầu chống má, trông ra ngoài cửa sổ.
Hùng Dật Châu có cảm giác bản thân biến thành chó nghiệp vụ gánh vác thêm nhiệm vụ, bị đút từng miếng “cẩu lương” đến mức mắc nghẹn không thở nổi.
Tứ chi cậu đã phát triển đầy đủ lắm rồi, nếu còn tiếp nữa thì cơ ngực cũng có thể nhảy disco mất.
Hùng Dật Châu ép mình tập trung lái xe.
Nhưng chỗ cẩu lương này như được trộn với rượu nồng độ cao, chưa gì Hùng Dật Châu đã chóng mặt.
Chị gái cậu hẹn hò với cấp trên là cảm giác thế nào?
Cậu phải gọi là anh Tiểu Chiêu hay là anh rể đây?
Lỡ sau này chia tay thì không phải càng khó chịu hơn ư?
Chính cậu cũng không biết trả lời những vấn đề này như thế nào nữa.
Nhưng có một vấn đề có thể khẳng định, đó là cậu thật sự phải gọi Khang Mạn Ni một tiếng “tổ tông”.
Xe cảnh sát dừng lại trước vườn ươm, cuối cùng chiếc chìa khóa kia cũng tra vào ổ.
Liễu Chi Nhàn bất giác sờ cổ tay, cảm giác bị còng tay trói buộc dường như vẫn lưu lại bên trên, trong một thoáng, cô còn nghĩ người kia sẽ kéo lại gần.
Liễu Chi Nhàn cười nhạo: “Dùng xe cảnh sát làm chuyện cá nhân không sao đấy chứ?”
Bàn tay tội ác nhưng đẹp đẽ kia lại đưa đến dưới mắt cô.
“Nếu làm chuyện cá nhân thì có phải nên trả tiền xe không?”
Liễu Chi Nhàn đập một phát, Khang Chiêu nắm đầu ngón tay cô rồi nhanh chóng buông ra.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay quanh quẩn ở đầu ngón tay, Liễu Chi Nhàn lườm anh, “Nhận đi.”
Khang Chiêu đút tay vào túi, như thể thực sự cất “tâm ý” của cô đi.
Liễu Chi Nhàn xuống xe, mở cửa trước lấy túi xách.
Hùng Dật Châu ấm ức mím môi: “Chị, em lái xe cho chị mà, còn em thì sao?”
Liễu Chi Nhàn ngẩn người, sau đó nói: “Lại đây.”
Hùng Dật Châu lớ ngớ thò người đến.
Cô nửa ngồi vào ghế phụ, tránh đống đồ trên ghế, bỗng đưa tay véo má cậu.
“A!!!”
Hùng Dật Châu tru tréo.
Khang Chiêu ngồi sau bật cười.
Bóng đèn Tiểu Hùng đáng thương xoa má, “Chị, sao chị lại làm thế…”
Bên trọng bên khinh như thế sẽ làm anh Tiểu Chiêu ghen đó.
“Nghe lời lãnh đạo, ngoan ngoãn đi làm.”
Liễu Chi Nhàn lùi ra, giơ tay tạm biệt.
Xe cảnh sát hai màu xanh trắng tiến thẳng về phía trước, đi lên núi theo đường bùn, bình thường sẽ dừng ở trạm nghỉ chân giữa núi.
Cho tới khi sắc xanh che lấp màu sắc đó, Liễu Chi Nhàn mới xoay người đi vào nhà.
Hoàng hôn buông, những người nông dân trồng hoa lần lượt ra về.
Liễu Chi Nhàn cho mèo đi dạo ở cửa.
Khang Tiểu Chiêu triệt sản xong thì có vẻ ngoan ngoãn bám người hơn, cũng trở nên thèm ăn hơn, âm thanh không còn thô như trước nữa mà trở nên chói tai.
Liễu Chi Nhàn nhặt một cành khô cù lét nó.
Mèo thoải mái nằm ườn lộ bụng, lông cạo ở hai quả trứng vẫn chưa mọc lại, trần truồng trông như một cái quần len hở háng, vừa mộc mạc vừa khêu gợi.
Không lâu sau, bà Liên gánh đòn gánh từ trong núi đi ra, đưa cho cô một quả sơn trà.
“Cho cháu ăn đấy, nhuận phổi.”
Hễ gặp cô là bà Liên lại cho trái cây trong mùa, nếu không phải vì cô không biết nấu ăn thì khéo chắc bà cũng chia cho cô dưa đậu cải xanh rồi.
Mới đầu Liễu Chi Nhàn còn thấy ngại, về sau cũng thỉnh thoảng đem đồ tới thay ông ngoại, bản thân cũng sẽ đem ít quà nhỏ không khiến bà phải bối rối, nên dần dà cô cũng quen với chuyện có qua có lại chất phác ở nông thôn.
Thậm chí nếu tuần nào không thấy bà đi ngang qua thì cô lại lo lắng.
Liễu Chi Nhàn vừa nhận sơn trà thì có một người đàn ông xách túi nhựa đi ngang qua, trông lạ mặt, bà Liên thuận miệng bắt chuyện: “Trễ thế này rồi mà còn vào núi à?”
Người đàn ông kỳ quái nhìn sang như bị giật mình, không rõ có phải không hiểu hay không mà không trả lời.
Túi nhựa động đậy, không rõ đựng thứ gì.
Bà Liên lẩm bẩm, tạm biệt Chi Nhàn rồi dẫm ánh chiều tà quay về nhà.
Không lâu sau, một tốp thanh niên ba nam hai nữ ồn ào đi tới, giọng phổ thông rõ ràng, không giống khẩu âm bản xứ.
Trên cổ tay họ đeo vòng tràng hạt, xem ra là thiện nam tín nữ rồi.
Cũng đi lên núi.
Một trong số đó hút thuốc.
Đã gần một tháng kể từ vụ cháy ở thôn Đồng Bình, kẻ tình nghi đã sa lưới ở bên ngoài, nguyên nhân rất bình thường, chỉ là tình cờ vứt tàn thuốc mà vô tình gây nên hỏa hoạn.
Chính vì thế nên Liễu Chi Nhàn nhìn thêm mấy lần, đợi đến khi bọn họ khuất dạng, sự tập trung của cô mới dồn cả vào mèo.
Đêm xuống, Khang Chiêu ra khỏi núi, Liễu Chi Nhàn nhắn tin trò chuyện với anh.
Đề tài chỉ xoay quanh mèo con sắp chào đời.
Cheese Không Ngọt: Anh muốn mèo đực hay mèo cái?
Gửi đi rồi, Liễu Chi Nhàn mới ngẩn ra.
Sao nghe cứ như hỏi muốn sinh con trai hay con gái vậy?
Cô đã cởi áo ngoài chuẩn bị đi tắm, chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng, nhưng khi nghe thấy điện thoại rung lên thì lập tức chạy đến nhìn.
Khang Chiêu: Em chọn đi.
Liễu Chi Nhàn mỉm cười, nhập tin nhắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đặt điện thoại xuống, chạy vào nhà tắm.
Tắm rửa hết bốn mươi phút, Liễu Chi Nhàn mặc áo choàng tắm đi ra, chuyện đầu tiên làm là xem điện thoại.
Khang Chiêu: Đâu rồi?
Cô mỉm cười trả lời: Vừa đi tắm
Đặt điện thoại xuống bàn, Liễu Chi Nhàn vừa thay quần áo ngủ vừa nhìn chòng chọc, sợ bỏ lỡ dòng tin nhắn của đối phương.
Cô có một thói quen kỳ lạ là dù trời lạnh thế nào thì cũng chỉ mặc đồ ngắn đi ngủ.
Liễu Chi Nhàn thích cảm giác da thịt cọ vào chăn, vừa mềm mại lại vừa ấm ấp, như thể một chiếc ôm to lớn.
Vào mùa đông, trước khi đi ngủ cũng chỉ mặc nhiều đồ bộ ở nhà mà thôi.
Điện thoại lại rung lên.
Khang Chiêu: Tôi cũng mới tắm xong.
Ớ? Vậy tức là vừa rồi cùng đi tắm à?
Nhìn thời gian…
Liễu Chi Nhàn suy nghĩ lung tung, dựa vào mép bàn trả lời.
Có gì đó động đậy thoáng qua đuôi mắt.
Liễu Chi Nhàn đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn.
Chăn của cô động đậy.
Chuột?
Liễu Chi Nhàn giậm chân thét lớn, toan xua thứ bên trong chạy đi.
Nhưng có vẻ nó không nhúc nhích.
Liễu Chi Nhàn đi tới vén góc chăn ——
Tiếng thét xé lòng rạch ngang màn đêm!
Một con rắn to bằng cánh tay bò ra, cong người lên lè lưỡi xì xì với cô.
Liễu Chi Nhàn vội vã chạy ra ngoài, dép trơn trượt làm một chiếc tuột khỏi chân, chiếc còn lại gần như bị treo lên mắt cá chân, trông như đi chân trần.
Cô chạy đến phòng bảo vệ vườn ươm, bên trong không một bóng người, cũng không biết nhân viên bảo vệ đang canh đêm hay đi đâu rồi.
Khang Chiêu nhắn gì đó cho cô, Liễu Chi Nhàn chẳng kịp nhìn đã vội vã gọi cho anh.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
Giọng Liễu Chi Nhàn run run: “Trong, trong phòng tôi có rắn, gọi cho các anh hay gọi ?”
“Em có bị cắn không?”
“Không, tôi chạy ra ngoài rồi.”
“Tôi sang ngay đây.”
Đầu dây vang lên tiếng đóng cửa và tiếng bước chân.
Giọng nói thân quen có sức mạnh an ủi vỗ về, Liễu Chi Nhàn ôm cánh tay, hình như không còn cảm thấy lạnh nữa, giọng cũng dần ổn định hơn.
Cô thuật lại tình hình, Khang Chiêu dặn cô tìm chỗ an toàn đợi, còn mình chạy đến trong vòng mười phút.
Liễu Chi Nhàn rút đôi dép mắc ở cổ chân ra, thất thiểu quay về đứng đợi trước cửa nhà.
Trong lúc chờ cứu viện, nhiều hơn một giây đồng hồ cũng cảm thấy dài đằng đẵng.
Tiếng ếch nhái côn trùng ở chung quanh lần lượt vang lên, đêm xuân bất ổn, ác ý như len lỏi đi ra từ những nơi không có ánh đèn.
Thực tế không đến sáu phút, Liễu Chi Nhàn nghe thấy tiếng động thì vội đi tới, luồng sáng từ ánh đèn xe Grand Cherokee hắt lên người cô.
Cô như bị đưa lên võ đài, phô bày rõ tất cả vẻ yếu ớt.
Cô cào tóc, trên trán chụp một dây cột tóc hình mèo, mặt mộc phúng phính trông có chút xa lạ nhưng vẫn xinh đẹp.
Mặc một bộ cánh mùa hè bằng lụa, da thịt lộ cả ra ngoài, trắng nõn mềm mại như có thể vón ra sữa.
Dưới đôi chân dài thẳng tắp chỉ có một chiếc dép màu hồng.
Cô theo thói quen dùng mu bàn chân xoa xoa mắt cá chân sau, lại giơ tay cuộn tròn một lọn tóc, động tác nhỏ khó chịu giống như cái đêm trong quán bar ngày ấy, nhưng lại còn hấp dẫn hơn đêm đó, đẩy cái nhìn ngạc nhiên của Khang Chiêu lên cao trào.
Khang Chiêu đi đến, cầm lấy tay cô, “Sao ăn mặc phong phanh thế này?”
Tay còn lại nhanh chóng tháo cúc áo cảnh phục, cởi áo ra khoác lên người cô.
Đại Chí mang ra một cái lồng sắt hình chữ nhật bằng lưới dày màu xanh lá cây và một cái kìm sắt dài từ phía sau Grand Cherokee, Khang Chiêu buông cô ra, bảo cô đợi một lúc, còn anh chỉ mặc một chiếc áo vest đen rồi cùng Đại Chí vào nhà.
Trên quần áo và lòng bàn tay vẫn còn thân nhiệt của anh, Liễu Chi Nhàn không còn run nữa.
Không lâu sau, Khang Chiêu và Đại Chí đã trở ra.
Đại Chí vẫn xách trong tay hai thứ đồ kia, trong lồng sắt có thêm bóng đen béo mập.
Khang Chiêu đang gọi điện thoại, áo khoác của cô vắt trên tay, trong tay còn cầm một chiếc dép màu hồng.
Đại Chí im lặng xách lồng và kìm sắt đi ra.
Khang Chiêu đặt điện thoại xuống, khom người đặt dép xuống bên cạnh chân cô, “Đồng nghiệp trong đồn lái xe đến đón cậu ấy.”
Liễu Chi Nhàn trả áo đồng phục lại cho anh, mặc áo của mình vào rồi xỏ dép.
Khang Chiêu cũng mặc lại cảnh phục.
Trời tối đen như mực, hai người đứng trước cửa mặc áo vào trước mặt nhau, hình ảnh này đúng mập mờ khó tả.
Cả hai cũng cảm giác được điều đó, lập tức dời mắt đi chỗ khác.
Liễu Chi Nhàn vẫn còn căng thẳng, “Anh chở tôi lên thị trấn tìm đại nhà nghỉ nào đó có được không, tôi không dám vào nhà nữa, nó bò lên giường tôi rồi…”
“Ở nhà nghỉ không an toàn, tôi đưa em đến chỗ Ni Ni ở tạm một đêm.”
Anh lại bắt đầu gọi điện thoại, họ tên của Khang Mạn Ni xuất hiện trên màn hình, vẫn chưa kết nối.
“Đi dọn đồ đạc đi.”
Cái kéo tay vừa rồi đã tiếp thêm dũng khí cho cô, Liễu Chi Nhàn nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, “Anh đi với tôi đi, một mình tôi không dám…”
Khang Chiêu nhìn cô với kẻ kỳ lạ, “Nói ngốc nghếch gì thế, tôi không đi với em mà ở lại làm gì.”
Nói xong câu thì nắm lấy tay cô, anh cúi đầu xác nhận, “Tay lạnh quá rồi, đi lên thôi.”
Rõ là địa bàn của cô nhưng Liễu Chi Nhàn cứ để anh dẫn đi, như thể cô mới là khách.
Vừa tới trước cửa thì Khang Chiêu cũng đã nói chuyện điện thoại xong.
Liễu Chi Nhàn nói: “Tôi vào thay quần áo đã.”
Khang Chiêu buông tay cô ra, lúc Liễu Chi Nhàn khép cửa gỗ lại, tay nắm cửa lạnh buốt đã kích thích cô, thì ra ngón tay cô đã trở nên ấm áp tự bao giờ.
Liễu Chi Nhàn dùng tốc độ nhanh nhất lau người thay đồ, sau đó thu dọn chai lọ.
Khang Chiêu đi vào ban công đổ thức ăn cho mèo, âm thanh giòn giã khiến cô ngoái đầu.
Liễu Chi Nhàn nói: “Anh dọa chết tôi…”
Khang Chiêu đứng ngoài cửa ban công, tiến thối lưỡng nan, gương mặt có vẻ mơ màng.
Liễu Chi Nhàn lắc đầu, kéo khóa túi, “Không có gì, do trước nay toàn là tôi cho mèo ăn, giờ tự dưng nghe thấy tiếng nên tưởng có con gì lại bò vào.”
“Sau này em sẽ quen thôi.”
Khang Chiêu mỉm cười, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Trong không gian bé nhỏ vẫn còn lưu lại hơi ấm, mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi, y hệt mùi thơm trên chiếc áo khoác cảnh sát của anh.
Liễu Chi Nhàn mơ hồ cảm thấy đề tài đổi hướng, vành tai lại bất giác đỏ bừng.
“Sau này làm sao đây, tôi không dám ở lại đây nữa.”
Khang Chiêu nói: “Ngày mai lắp thêm tấm lưới cửa sổ, trước khi ngủ nhớ đóng kín, chắc sẽ không sao đâu.”
Liễu Chi Nhàn không thích mấy thứ ngột ngạt như khung lưới, nếu có thể thì đến cửa sổ kính cô cũng không cần, cô thích cảm giác thoáng đãng hơn.
Nên mùa hè cô thà dùng nhang muỗi.
Liễu Chi Nhàn lại lo lắng: “Nếu bò lên theo đường ống nước thì sao?”
Khang Chiêu cân nhắc: “Bình thường đến tháng rắn mới hoạt động, xuất hiện bây giờ có vẻ khác thường…”
Liễu Chi Nhàn khiếp vía, “Anh cảm thấy, là vì sao?”
Khang Chiêu đi đến, tự nhiên xách lấy túi hành lý của cô, “Cũng có thể bị gì đó làm loạn. Để mai tôi xem xem sao.”
Khóa cửa kỹ càng, Liễu Chi Nhàn và anh ngồi vào xe Grand Cherokee.
Lớp tự học buổi tối đến mười giờ mới xong, Khang Mạn Ni vẫn chưa tan lớp, xe Jeep dừng trước cổng trường khiến không ít bạn học nhìn ngó.
Khang Chiêu vẫn nắm tay cô từ lúc đỗ xe, lòng bàn tay đặt trên mu bàn tay, ngón tay đan vào nhau, đặt tay lên hộp kê tay, trong khoảng thời gian này, anh liên tục gọi điện cho đồng nghiệp, vô tình cố ý xoa xoa ngón tay út của cô.
Nếu tay Liễu Chi Nhàn làm từ vắt mì thì ngón út đã biến thành dẹt dài từ lâu.
Liễu Chi Nhàn đã bình tâm lại, sự thân mật đột ngột mang đến sự kích thích và bối rối lạ lùng, cả hai hòa vào nhau ập vào trong cô, cố định cô tại chỗ.
Khang Chiêu đã gọi điện xong, ánh mắt bay ra ngoài cửa kính, “Ni Ni đến rồi.”
Liễu Chi Nhàn cởi dây an toàn mà như cởi được gánh nặng, “Tối nay làm phiền anh rồi.”
Khang Chiêu đột ngột chụp lấy tay cô, đôi mắt đen nhánh như vòng xoáy sâu hoắm khiến cô sa vào.
“Thực ra tôi rất muốn đưa em đến chỗ tôi, nhưng tối nay tôi phải trực.”
Liễu Chi Nhàn không rõ là anh cố ý hay là do mình ngây ngô, không nghe được bao nhiêu chân thành, bao nhiêu giễu cợt, nhưng bất kỳ câu chữ nào được thốt lên bởi giọng nói gợi cảm đó thì đều có thể trở thành một cái bẫy nhẹ nhàng.
Cô nửa xấu hổ nửa xoắn xuýt, “Ai muốn đến chỗ anh chứ.”
Khang Chiêu buông tay, Liễu Chi Nhàn nắm lấy túi xách bỏ chạy, song hồn vía như vẫn đang quanh quẩn trong xe Cherokee, cũng không có lòng dạ nào nghe Khang Mạn Ni nói chuyện.
Ký túc xá trường học cũ hơn so với ký túc xá ở đồn cảnh sát, Khang Mạn Ni đã dọn dẹp sạch sẽ, Liễu Chi Nhàn thoải mái nằm vào trong góc giường, chui vào chăn lăn trái lăn phải, chăn đệm dưới thân, quấn thành một cái kén.
“May mà em chuẩn bị hai bộ chăn…”
Một năm đã trôi qua, chuyện cướp chăn đầy lúng túng khi qua đêm ở nhà Khang Chiêu một năm trước đã thành công thức cho những cuộc nói chuyện thâu đêm giữa bạn bè.
Khang Mạn Ni cười hì hì, cũng vén chăn nằm vào.
Liễu Chi Nhàn rúc trong chăn đọc tin nhắn, đối phương hỏi cô đã ngủ chưa.
Đánh ra chữ “sắp”, Liễu Chi Nhàn lại xóa đi, nhoẻn miệng, đổi thành một chuỗi ký tự.
Cheese Không Ngọt: chưa, Ni Ni lại xúi tôi đi xem mắt
Liễu Chi Nhàn đặt điện thoại xuống, nhìn Khang Mạn Ni nói chuyện song chỉ nhìn thấy mỗi miệng hoạt động, rõ ràng nghe rất rõ từng chữ một nhưng phải một lúc lâu sau mới hiểu được ý.
Ồ, em ấy bảo lúc trước cũng thấy một con rắn bò trong căng tin trường học, to bằng cái bát, vằn rắn khiến em ấy bị ám ảnh nặng nề.
Điện thoại rung lên.
Liễu Chi Nhàn đếm thầm đến ba giây, tự nhủ không được nóng nảy như vậy, dồn sự chú ý trở lại Khang Mạn Ni.
“Lúc đó em còn chưa tốt nghiệp, nghe người ta nói, hội anh trai em phải lo liệu hết tất cả các vụ liên quan đến động thực vật. Chị biết đấy, chặt trộm săn trộm thường hoạt động vào ban đêm, nên họ thường nằm vùng đến sáng sớm để bắt người, có đôi lúc cũng rất nguy hiểm ——”
Điện thoại lại rung lên.
Liễu Chi Nhàn lại đếm đến ba, cảm thấy đủ rồi mới mở màn hình khóa.
Khang Chiêu: [Tin nhắn thoại ’]
Khang Chiêu: [Tin nhắn thoại ’]
Liễu Chi Nhàn muốn gõ tin nhắn nên phải đưa tay ra khỏi chăn, ngón tay run rẩy, vô tình bấm ra ——
Khang Chiêu: “Không được đi.”
Khang Chiêu: “Anh rất thích em, A Nhàn, làm bạn gái anh nhé, được không?”
Giọng nam quyến rũ vang lên ngay trước mặt Khang Mạn Ni, Liễu Chi Nhàn chưa kịp phản ứng thì Khang Mạn Ni đã ngồi bật dậy, la hét nhảy múa.
“Má ơi!! Cuối cùng anh trai em cũng tỏ tình với chị!!!”