Tháng giêng chính thức khép lại, Liễu Chi Nhàn đi công tác về, sắp xếp thanh lý cây quất tết.
Vốn cô không cần phải đi theo, nhưng tư tâm muốn đến nhà Khang Chiêu nên cũng cùng công nhân ngồi lên xe công trình.
Người mở cửa là mẹ Khang Chiêu, bác sĩ khoa nhi Khổng Mân.
Sau khi biết được bí mật, Liễu Chi Nhàn âm thầm quan sát bà mấy lần, quả thật không giống Khang Chiêu.
Ngũ quan Khổng Mân dịu dàng như mặt nước dịu êm, còn Khang Chiêu lại có mày kiếm mắt sáng, sống mũi anh tuấn, cả gương mặt toát lên sự mạnh mẽ.
“Hôm nay dì được nghỉ phép ạ?”
Liễu Chi Nhàn chủ động bắt chuyện.
Cặp mắt Khổng Mân trông rất hiền, không có sự soi mói của bác sĩ như cô tưởng.
“Đúng lúc dì đang làm sữa chua chanh dây, cháu vào thử xem.”
Công nhân đã dọn xong quất tết, đưa mắt hỏi cô có thể đi được chưa.
Liễu Chi Nhàn đang định từ chối thì Khổng Mân đã bừng hiểu: “Quên mất cháu còn có việc, không sao, mà chiều nay dì có về trấn Nam Ưng thăm bạn cũ, sẵn tiện đi thăm Tiểu Chiêu. Dì sẽ đem đồ đến đơn vị nó, cháu cũng phải tới ăn đấy nhé.”
Liễu Chi Nhàn cười, “Vâng ạ!”
Sáng nay Khang Chiêu đã xuống núi, tiễn đoàn làm phim ra về, đến trưa thì đem mèo đến trạm phòng chống dịch bệnh trên huyện để triệt sản.
Trên đường về, Liễu Chi Nhàn nửa đường xuống xe đi cùng anh, cố ý không mặc đồ làm việc.
Chích một mũi thuốc mê, mèo dần trở nên chậm chạp, chẳng mấy chốc đã biến thành đống thịt mềm.
Hai mắt hé mở, lưỡi thè ra ngoài, mặt mũi thì nhăn nhó.
Liễu Chi Nhàn khom người đối mặt với nó, “Có cần đeo bịt mắt cho nó không?”
Khang Chiêu: “Không cần, có chết đâu.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Mèo được đẩy vào phòng giải phẫu.
Liễu Chi Nhàn ngồi xuống dãy ghế đối diện, đặt túi xách lên đầu gối.
“Thật ra em không cần đi theo cũng được, cứ nghỉ ngơi đi, mình tôi đưa nó đi là được rồi.”
Khang Chiêu ngồi cạnh cô, nhìn vào phòng giải phẫu.
“Tôi mà để em đến thì ông già trong đó sẽ xem thường tôi mất.”
Liễu Chi Nhàn: “… Người quen của anh nhiều thật, ở đâu cũng có tai mắt.”
Khang Chiêu trông xuống chiếc túi quen mắt nọ, “Cuối cùng cũng chịu đeo rồi à.”
Liễu Chi Nhàn ưỡn thẳng lưng, “Ngày nào tôi cũng đeo hết, kể cả lúc không có anh.”
Người đàn ông nhướn mày, chế giễu: “Em giấu tôi làm nhiều chuyện thật đấy.”
“Là vì tôi làm được, ngoài chuyện không biết nấu cơm…”
Nửa câu sau lặng lẽ nuốt vào bụng.
“Tôi biết rồi, chúng ta có thể bổ sung cho nhau.”
Khuỷu tay gác lên lưng ghế, Khang Chiêu lơ đãng quấn lọn tóc trong tay.
Liễu Chi Nhàn đã ngộ ra lý do Khang Chiêu luôn chiếm thế thượng phong: chỉ cần da mặt đủ dày.
Cô nghiêm túc nói: “Tôt hoàn mỹ không tì vết, không cần bổ sung.”
Khang Chiêu nghiêng đầu ngắm nhìn cô, dù cô đang nhìn thẳng thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như đóng đinh ấy.
Bỗng người đàn ông phì cười, tiếng cười trầm thấp, lồng ngực run nhẹ.
Tiếng cười kia như một cây gai, đâm vào sống lưng Liễu Chi Nhàn khiến cô tê dại.
Như thể đang cười nhạo cô: Em nghiêm túc đấy ư?
Xem ra ngoài mặt dày thì còn cần phải có định lực thâm hậu.
Liễu Chi Nhàn nghiêng đầu ai oán: “Không được cười.”
Khang Chiêu càng cười càn rỡ.
Cô đập vào tay anh, giậm chân đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn dòng đường xe chạy tẻ nhạt.
Khang Chiêu cũng đi đến, đứng bên cạnh cô.
Lợi thế về chênh lệch chiều cao của nam giới xuất hiện, áp lực mơ hồ càng lớn.
Anh nói: “Nhìn gì thế?”
“Nhìn trai đẹp.”
“Thế thì em nên xoay lại.”
Liễu Chi Nhàn trúng kế, đưa mắt nhìn.
Khang Chiêu cười: “Đúng rồi đấy.”
Một lúc sau Liễu Chi Nhàn mới phản ứng được, thấy xung quanh không có ai, thấp giọng cười mắng: “Đồ mặt dày.”
Khang Chiêu cúi đầu, thổi vào vành tai cô, giọng trầm càng thêm quyến rũ, “Cả con người tôi còn không cần, đều cho em cả, còn cần gì mặt nữa.”
Liễu Chi Nhàn đẩy anh ra, ngồi xuống ghế, nhưng chẳng lấp được ý cười, cảm giác bản thân như biến thành đồ ngốc khi yêu mà Phàn Kha nói.
Khang Chiêu thôi đùa cô, anh dựa vào cửa sổ, biểu cảm hệt như bình thường.
Bỗng cánh cửa phòng giải phẫu bật mở.
Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn căng thẳng đi tới.
Bác sĩ già bưng một khay nhỏ bằng thép, trên miếng vải xô là hai quả cầu thịt đẫm máu, thoạt trông có vẻ giống lòng gà.
“Đã lấy tinh hoàn ra rồi, khâu hai mũi. Oắt con ăn uống đủ chất thật, trứng to thế này.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Chiêu vẫn thật bình tĩnh, “Bao lâu nữa thì nó tỉnh?”
Bỗng điện thoại đổ chuông, Khang Chiêu áy náy đi ra ngoài.
Bác sĩ quay sang nói với Liễu Chi Nhàn: “Khoảng một giờ nữa sẽ tỉnh, tỉnh rồi thì có thể đi. Còn cần tiêm thêm hai mũi ngừa sốt nữa, hai ngày sau sẽ tiêm xong.”
Liễu Chi Nhàn gật đầu đáp, “Bác sĩ vất vả rồi.”
Đôi mắt trên khẩu trang cong lên, “Vợ cảnh sát cũng chẳng dễ gì, cô còn vất vả hơn.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô còn chưa kịp giải thích thì bác sĩ đã xách túi rác thải rời đi.
Cứ như thể tất cả mọi người đều cho rằng cô và Khang Chiêu là một đôi.
Liễu Chi Nhàn cũng không ghét điều đó, nhưng khi Khang Chiêu biểu đạt ra thì cô lại xù lông đẩy anh ra.
Có cảm giác không thực tế lắm.
Một lúc sau, Khang Chiêu sa sầm quay về.
“Có việc đột xuất, không thể đưa em về ——”
“Không sao ——”
Khang Chiêu không đợi cô nói hết đã đưa chìa khóa, “Em lái xe về đi, tôi đi xe người khác, trên đường nhớ chú ý an toàn. Mấy ngày tới tôi sẽ không rảnh, mèo có vấn đề gì thì cứ tìm Phàn Kha hoặc Ni Ni.”
Anh lúc này khác hẳn hoàn toàn với ban nãy, chẳng còn có vẻ bông đùa, giọng có vẻ gấp gáp như ra lệnh.
Liễu Chi Nhàn siết chặt chìa khóa xe, “Anh mau đi đi.”
Khang Chiêu xoa lên bàn tay cô, ấm áp thoáng lướt qua, rồi anh vội vã rời đi.
Liễu Chi Nhàn ngẩn người, nhớ đến phải nói những câu đại loại như bình an quay về, thế là vội chạy đến bên cửa sổ.
Dưới đường vọng lại tiếng còi báo động, Khang Chiêu đã ngồi vào xe cảnh sát rời đi rồi.
Lần sau vậy.
Liễu Chi Nhàn dặn mình.
Lần sau không được quên.
Nhưng trong thâm tâm, cô không muốn lần sau phải nói lời chia tay đột ngột.
Phần nào cô hiểu cảm giác bất an ấy đến từ đâu.
Người như Khang Chiêu luôn đem đến sự an toàn cho người khác, thế nhưng người nhà lại thì chỉ cảm giác được một phần rất nhỏ trong đó.
Đợi Khang Tiểu Chiêu dậy, Liễu Chi Nhàn đưa nó về trấn Nam Ưng.
Đến gần ngã tư nhà ông nội, bụi cây dày đặc, sâu róm nhỏ thỉnh thoảng lướt qua kính chắn gió, nhìn thật kỹ mới nhận diện ra là tro tàn.
Cách đó không xa, những ngọn đồi xanh ngắt lại bốc khói nghi ngút, dường như có thể nghe thấy tiếng tanh tách cháy nổ.
Nhiều phương tiện di chuyển đi chậm lại, thậm chí có người còn dừng lại ven đường để nhìn.
Lòng bàn tay Liễu Chi Nhàn rịn một lớp mồ hôi mỏng, hít một hơi thật sâu rồi tăng tốc rời đi.
Liễu Chi Nhàn đưa mèo về vườn ươm rồi mới đến đồn cảnh sát.
Lính gác cửa nhìn thấy Grand Cherokee thì nghiêng người ra khỏi chòi canh nhìn xung quanh.
Liễu Chi Nhàn hạ cửa xe xuống, “Chỉ có tôi thôi, Tiểu Chiêu đi cứu hỏa rồi?”
Lính gác nói: “Cô biết rồi à.”
“Mới đi qua con đường kia.”
Liễu Chi Nhàn tăng tốc đi qua cổng, đậu vào vị trí đậu xe cố định của Khang Chiêu.
Có người nhận ra chiếc xe đó, Khổng Mân đi từ nhà ăn đến, trong ánh mắt có vẻ bất ngờ.
Liễu Chi Nhàn cười cười khóa xe, “Chào dì ạ, Tiểu Chiêu đang làm nhiệm vụ nên cháu lái xe anh ấy về.”
Khổng Mân nói: “Dì mới đem điểm tâm chiều đến, thế mà không thấy ai cả.”
Liễu Chi Nhàn cũng không định giấu giếm, trả lời: “Đi cứu hỏa ạ, trên núi gần thị trấn có cháy.”
Khổng Mân hoảng hốt, giọng run run như đang lẩm bẩm.
“Sợ không thể về ngay được…”
Liễu Chi Nhàn chợt nhớ đến bố Khang Chiêu – người anh hùng đã hy sinh vì biển lửa, lập tức hối hận vì đã nói nhiều.
Xét cho cùng Khổng Mân cũng lớn tuổi hơn cô nên chín chắn hơn, không lâu sau đã bình tĩnh nói: “Tiểu Chiêu có kể cháu khen sữa chua chanh dây nhà dì làm ngon, dì tiện đường đem tới đây, có cả bánh ngọt bạn cũ của dì làm nữa. Con gái chắc thích đồ ngọt ha, lại nếm thử đi.”
Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau bên bàn ăn.
Liễu Chi Nhàn không có khẩu vị nhưng vẫn nếm mỗi món một ít, chu đáo khen ngon.
Khổng Mân lên tiếng: “Cháu với Tiểu Chiêu cũng biết nhau lâu rồi đúng không.”
Liễu Chi Nhàn cũng ngạc nhiên vì quãng thời gian đó, “Gần một năm rồi ạ.”
Khổng Mân nói: “Vậy chắc cháu biết chuyện bố nó đã qua đời.”
Liễu Chi Nhàn đáp: “Cháu nghe người ta nói, cảnh sát Khang là anh hùng núi xanh được mọi người kính trọng.”
“Đối với quốc gia thì đúng là anh hùng, nhưng với người nhà thì cũng chỉ vậy thôi. Nghe thấy nó đi cứu hỏa trên núi, dì thực sự ——”
Khổng Mân ưu sầu tự giễu.
“Từ nhỏ thằng bé Tiểu Chiêu đã có chủ ý riêng, chuyện mình đã nhận định thì có trời sập cũng không thay đổi được. Ngay cả chuyện đến trấn Nam Ưng làm cảnh sát lâm nghiệp cũng là tiền trảm hậu tấu, đi làm nhiệm vụ cũng không nói với dì, đến khi chuyện qua rồi, vui thì nói mấy câu, còn không thì cũng im luôn.”
Liễu Chi Nhàn cắn môi, cảm giác hối hận vì lỡ lời càng thêm nặng.
Khổng Mân hỏi: “Cháu đã tiếp xúc với nó một năm, cảm thấy nó là người như thế nào?”
Liễu Chi Nhàn không biết Khổng Mân đang thử hay là dò xét.
Cô đáp: “Khá cố chấp, dễ dàng làm chủ tình huống, đôi khi cũng nổi cáu.”
Khổng Mân ngạc nhiên: “Đến giờ Tiểu Chiêu nó chưa bao giờ nổi cáu với dì hay người nào cả.”
“…”
Nhớ lại chuyện suýt bị “cưỡng gian” hồi mới gặp, Liễu Chi Nhàn vẫn cứ tưởng có dã thú ẩn trong tính cách của Khang Chiêu, đến thời khắc nào đó sẽ nhảy ra cắn người, cũng giống như sự phóng túng khác thường của cô đêm hôm ấy, chẳng qua con hồ ly trong lòng xấu hổ trước nhiều người mà thôi.
Liễu Chi Nhàn cố xoay chuyển tình thế, “Nhìn chung vẫn là người rất tốt ạ, người cũng như tên, rất dịu dàng.”
Khổng Mân hỏi dò: “Cháu có biết nguồn gốc tên của nó không?”
Liễu Chi Nhàn gật đầu, “Anh ấy có kể với cháu rồi.”
Nụ cười của người phụ nữ trung niên có sự xúc động, “Xem ra Tiểu Chiêu đối xử với cháu rất đặc biệt.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ vì nhìn thấu bí mật.
Liễu Chi Nhàn im lặng ăn hết hũ sữa chua chanh dây, Khổng Mân lại đẩy bánh bông lan đến.
Liễu Chi Nhàn không muốn ăn, lau miệng nói, “Cháu ăn không nổi nữa rồi. Ngọn núi bị cháy cách nhà ông ngoại cháu không xa, cháu muốn đến xem thế nào. Sữa chua với bánh, đợi tụi cháu về rồi ăn sau.”
Khổng Mân đứng dậy tiễn, thở dài một tiếng.
Trong cốp sau đựng đầy nước, sữa và Red Bull, chiếc xe Grand Cherokee quay trở lại con đường, giống như bộ giáp mới của Liễu Chi Nhàn đưa cô vượt qua sóng gió.
Hiện trường xảy ra ở thôn Đồng Bình ngay nhà ông ngoại.
Đường chính đã bị phong tỏa, Liễu Chi Nhàn đi đường vòng một lúc lâu mới vào được thôn.
Lửa bốc cuồn cuộn, người chật như nêm.
Ở đằng trước chật cứng xe cộ đầu người, đường đông không lọt, mùi cháy khét của thực vật xộc đến khiến người ta chảy cả nước mắt.
Máy bay trực thăng bay vòng trên đỉnh đầu tiếp viện dập lửa.
Dân làng tự phát lập các điểm nghỉ ngơi tạm thời, Liễu Chi Nhàn chuyển đồ đến đó, không định đi tới gây thêm rắc rối.
Có người kéo cô lại ghi tên, Liễu Chi Nhàn nói mình là cháu gái nhà ai.
Người kia kịp thời phản ứng, “A, cô là con gái của Lệ Cẩn phải không, cậu với em trai cô đều đi cứu hỏa rồi.”
Liễu Chi Nhàn để lại một câu “tôi biết rồi” rồi vội vã đi sang một bên.
Cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào, có người hô to “về rồi đây”.
Liễu Chi Nhàn lách qua đám đông, trông thấy khung cảnh bừa bộn lại đặc biệt trước mắt.
Khang Chiêu như vừa bò lên từ trong nước, nước đọng trên tóc liên tục nhỏ xuống.
Không biết áo khoác đã đi đường nào, chỉ một chiếc áo mỏng màu đen không đủ chống chọi với cái lạnh mùa xuân.
Gương mặt khôi ngô vừa đen lại đỏ, như thanh sô cô la phủ bột dừa, thân đen dính đầy vụn cỏ khô, khác hẳn với người áo mũ tinh tươm ngày xưa.
Khang Chiêu cầm trong tay chai nước suối chỉ còn lại một nửa, ánh mắt đầy mỏi mệt lẫn hoang mang.
Ông ngoại cầm khăn khô, luồn vào sau cổ áo chà lưng cho anh.
Có rất nhiều cảnh sát hay lính cứu hỏa giống Khang Chiêu, lấm đen trên mặt không che đi được nét trẻ trung, các bác gái ân cần chăm sóc, ánh mắt yêu thương như nhìn con cháu của chính mình.
Nếu không phải Liễu Chi Nhàn trông thấy ông ngoại trước thì chưa chắc đã tìm thấy được Khang Chiêu.
Người đàn ông dẫu thấm mệt nhưng vẫn kiên trì ấy đã kích phá phòng tuyến trong cô.
Chính vào khoảnh khắc này, Liễu Chi Nhàn cảm thấy, người đàn ông như Khang Chiêu cũng có thời điểm yếu ớt, có lẽ cũng cần cô.
Cuối cùng cô cũng định nghĩa được nguyên nhân của sự lưỡng lự lâu nay, là bởi cô chưa bao giờ nảy sinh cảm giác được cần đến.
Còn giờ đây, Liễu Chi Nhàn đã tìm được vết rách yếu ớt trên người Khang Chiêu, xấu tâm muốn chui vào.
Cô đi đến, nhận lấy khăn khô từ một bà dì không biết tên đưa cho.
“Để cho cháu đi ngoại, ngoại nghỉ ngơi đi.”
Khang Chiêu nghe thấy tiếng thì nghiêng đầu, trong ánh mắt thẫn thờ xuất hiện sự thay đổi cực nhỏ.
Như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, rung động chậm rãi lan ra.
Có lẽ cảm thấy dáng vẻ quá chế giễu, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ ấy bộc lộ sự xấu hổ ngại ngùng hiếm có, lần đầu tiên né tránh.
Cánh môi hé mở, song lại không phát ra tiếng.
Liễu Chi Nhàn rất hưởng thụ cảm giác ấy, cẩn thận lau khô đầu mặt đầy mồ hôi cho anh để không bị cảm lạnh.
Sự yếu đuối tình cờ ở anh đã kích thích ham muốn bảo vệ trong cô.
Cô rất thích Khang Chiêu như thế.
Có chút đáng yêu.
Từ ngữ dành cho con gái như thế lại đặt lên người một người đàn ông, dẫu khá xấu hổ nhưng lại rất chân thực.
Liễu Chi Nhàn càng muốn ôm anh hơn.