Mấy tháng này Liên Hạo Đông bận rộn chuyện thuyên chuyển đơn vị, chỗ đó cách thành phố Z rất xa. Vốn nên bảo cô tới, nhưng anh lại không thể về thường xuyên, để cô ở một mình anh không yên tâm nên vẫn để cô ở với bố mẹ, đến khi nào ổn đinh thì sẽ tới đón cô.
Bây giờ, Trần Hiểu Sắt đã tập thành thói quen xem tin tức quân sự buổi tối, cô muốn biết mọi thông tin về anh dù là nhỏ nhất. Có hôm cô còn như nhìn thấy bóng dáng của anh, anh mặc áo trắng đứng trước quân hạm, hào quang rực rỡ.
Có một đêm thức dậy nửa chừng, cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, tiếng tim đập thình thịch quấy nhiễu suy nghĩ của cô.
Phụ nữ đều có giác quan thứ sáu vô cùng chính xác, cho nên, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là Liên Hạo Đông đã xảy ra chuyện.
Không rảnh suy nghĩ nhiều, cô vội cầm điện thoại di động lên bấm số gọi.
Điện thoại truyền đến tiếng “tút, tút”, không gọi được. Cô có chút sốt ruột, tìm ai bây giờ đây? Địa chỉ mới của đại đội Trục sa là thông tin cơ mật, sao cô có thể tìm được. Cô suy nghĩ một chút, liền gọi cho Lâm Đình Tích, may mà cô chưa xóa số của anh ta.
Hình như Lâm Đình Tích cũng đang đợi điện thoại của cô, chỉ sau một tiếng vang anh ta đã nghe máy.
Trần Hiểu Sắt vội hỏi: "Anh Lâm, có phải Liên Hạo Đông đã xảy ra chuyện rồi không?”
Lâm Đình Tích dùng giọng điệu trấn định: “Em dâu, đừng nóng vội, cậu ấy sẽ không sao đâu."
"Thì ra là thật sự đã xảy ra chuyện, vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi?"
Lâm Đình Tích liền kẻ tóm tắt chuyện Liên Hạo Đông xuống biển cứu người, sau đó mất tích cho Trần Hiểu sắt nghe. Trần Hiểu Sắt cố ngăn dòng nước mắt chực trào, nhưng giọng điệu vẫn đong đầy nức nở: "Anh ấy mất tích mấy ngày rồi? Tại sao không ai nói cho em biết?"
Lâm Đình Tích ở đầu dây bên kia thiếu chút nữa cũng rơi lệ, mặc dù anh ta và Liên Hạo Đông thường đánh nhau. Nhưng ai cũng biết, có đánh nhau là vì xem nhau như người anh em thân thiết. Giờ Liên Hạo Đông xảy ra chuyện, anh ta có thể không đau lòng không nóng vội sao? Nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, là một quân nhân, anh ta còn phải an ủi vị hôn thê của an hem mình. Anh ta nói: "Sẽ tìm được cậu ấy sớm thôi, em phải tin tưởng vào cậu áy."
Trần Hiểu Sắt nói: " Em sẽ đến đó liền, em phải đợi anh ấy về."
Lâm Đình Tích nói: "Được, đến đây đi." Anh ta hi vọng Trần Hiểu Sắt có thể cùng bọn họ canh giữ đến lúc trời sáng.
Có thể do Trần Hiểu Sắt gây động tĩnh quá lớn, Trần Lương Động cùng Điền Lâm bị đánh thức, chạy sang xem cô. Trần Hiểu Sắt vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời: " Con phải đi tìm anh ấy, ba mẹ đừng cản con, con sẽ không làm việc gì ngu ngốc đâu, nhất định con sẽ đợi anh ấy trở về.”
Điền Lâm nói: "Nếu không thì để sáng sớm mai hãy đi? Sợ rằng bây giờ không có chuyến bay nào đâu?"
Trần Hiểu Sắt đáp: " Vậy con sẽ đợi đến khi có chuyến bay, tóm lại, bây giờ con sẽ lên đường."
Trần Lương Động đứng một bên không nói lời nào, hỏi "Có phải Hạo Đông xảy ra chuyện rồi không?"
"Anh ấy không sao! Anh ấy sẽ trở về."
Trần Hiểu Sắt đã thu thập xong, vội vã đi ra ngoài. Tiểu Sửu chạy tới, dùng sức ngoạm lấy chân cô, không để cho cô đi. Cô sờ sờ đầu của nó, nói: "Sửu Sửu à, chị phải đi tìm anh ấy, em ở nhà ngoan nha."
Tiểu Sửu nước mắt lưng tròng không chịu buông miệng.
Trần Lương Động đột nhiên kêu lớn: "Đứng lại!"
Trần Hiểu Sắt quay đầu lại, giật mình nhìn cha cô.
Đôi mắt đen của Trần Lương Động hiện rõ sự tĩnh mịch, ông đi về phía cô, nói: “Tin tưởng là điều tốt, nhưng nếu cậu ta không trở về thì sao"
Trần Hiểu Sắt nức nở, lắc đầu nói: "Sẽ không đâu, anh ấy đã nói rồi, anh sẽ bảo vệ con cả đời."
Mắt Trần Lương Động cũng nóng lên, ông đi tới vỗ vỗ đầu Trần Hiểu Sắt: "Con gái à! Con nhất định phải chuẩn bị tốt cho mọi tình huống, biết không?"
Trần Hiểu Sắt khổ sở gật đầu một cái, sau đó ôm Trần Lương Động òa khóc.
Anh ấy đã mất tích năm ngày, biển rộng mênh mông, xác xuất sống được thật sự rất nhỏ. Không...cô không thể mất anh được, cô không cầu có thể gặp mặt anh mỗi ngày, chỉ cần anh cùng sống với cô trên thế giới này thôi.
Sau khi đổi mấy chuyến bay, cuối cùng Trần Hiểu Sắt cũng đến nơi.
Tiểu Vương đang đứng ở sân bay đợi cô, ánh mắt của anh ta cũng đỏ bừng, có lẽ cũng đã khóc mấy lần rồi. Anh ta lên tiếng chào: "Chị dâu!"
Trần Hiểu Sắt hỏi: "Vẫn không có tin tức gì sao?"
Tiểu vương gật đầu một cái.
Dọc theo đường đi, tiểu Vương kể cho Trần Hiểu Sắt nghe chuyện của Liên Hạo Đông. Đại đội Trục Sa của bọn họ nhận được nhiệm vụ mới, cứu giúp một chiếc thuyền bị bọn cướp biển bắt làm con tin. Sau khi cứu được bọn họ, Liên Hạo Đông liền một mình lần theo dấu vết của đại ca dám hải tặc, Hải Tặc bị giết, mọi vật phẩm đều lấy lại được, nhưng lại không thấy anh trở về.
Trần Hiểu Sắt nắm chặt quần áo mình, nhắm hai mắt lại, trong lòng thoáng qua vô vàn suy nghĩ, phảng phất như Liên Hạo Đông đang đứng trước mặt cô, cô nói: "Không được, anh là sinh mệnh của em, em không cho anh chết thì anh không được chết.”
Lúc đến hiện trường, điều làm Trần Hiểu Sắt cảm thấy bất ngờ là cả Kỳ Sơn cũng có mặt, cạnh anh ta là một người đàn ông mặt áo trắng, dáng người thon dài, tuấn lãng. Dung mạo có vài phần giống Liên Hạo Đông, nhưng thiếu đi một phần nghiêm nghị. Cô biết đây là Liên Hạo Thiên, anh trai của Liên Hạo Đông.
Cô đến đây khiến Liên Kỳ Sơn rất cảm động. Con trai thứ hai của ông thật có phúc, có tìm được một cô gái tốt nguyện ý chờ đợi nó, thương yêu nó. Liên Hạo Thiên cất bước lên trước, phong độ mở lời: " Chào cô! Tôi là anh cả của Hạo Đông, Liên Hạo Thiên, cô là Tiểu Trần phải không?"
Trần Hiểu Sắt gật đầu một cái. Cũng hỏi: "Xác xuất anh ấy trở về là bao nhiêu vậy?"
Liên Hạo Thiên không muốn lừa dối cô gái này, suy nghĩ một chút, hồi đáp: "%!"
Liền Hạo Thiên công tác trên biển lâu năm, anh nói %, vậy thì gần như tương đương với không có hi vọng. Cô vịn cạnh bàn ngăn trở cơ thể đang mềm đi của mình, lẳng lặng nói: "Một phần hi vọng cũng là hi vọng, em sẽ chờ anh ấy."
Liên Hạo Thiên đi tới bên cạnh Liên Kỳ Sơn nói: "Lát nữa ra biển tìm kiếm, mang theo cô ấy thôi."
Chỉ trong một đêm Liên Kỳ Sơn đã bạc hết nửa đầu. Ông nhíu mày, gật đầu một cái, nói: "Nhưng, ngộ nhỡ? Tìm được là . . . . . , cô ấy có thể chịu được sao?"
Liên Hạo Thiên nói: "Vậy cũng nên để cho cô ấy gặp mặt lần cuối."
Nên biết, gặp nạn trên biển, không giống với trên đất bằng, biển rộng giống như một ngôi mộ thiên nhiên khổng lồ, cuồng phong, mưa to, sóng biển, mất nước, dòng chảy xiết, mỗi một loại cũng có thể cắn nuốt sinh mệnh. Cho nên, từ trước đến giờ, hải quân đều phải tốn rất nhiều vật lực, tài lực bồi dưỡng lên. Biển khơi mạnh mẽ đến mức nào, lực chiến của hải quân cũng phải mạnh như thế
Đăng Lục hạm lướt sóng đi về phía trước, Liên Hạo Thiên và Liên Kỳ Sơn đứng trên boong thuyền nghiên cứu bản đồ xung quanh, bọn họ đã buông tha chohy vọng tìm kiếm trên biển. Mục tiêu lần này của bọn họ là mấy tiểu đảo lân cận, bọn họ hi vọng anh bị Hải Lưu đẩy tới nơi này.
Lần này có hai vị chuyên gia nghiên cứu đại dương đi theo, theo phán đoán dựa vào thời tiết cùng dòng chảy hải lưu, bây giờ là thời điểm giao mùa, các dòng hải lưu trên biển cực kỳ phức tạp, mỗi ngày chảy theo một hướng khác nhau, các dòng hải lưu không giống nhau, phán đoán đúng quả thật rất khó.
Lên thuyền với bọn họ còn có các thành viên của đại đội Trục Sa, và mười mấy con chó săn khác, xuất động hạm đội quan trọng nhất, tinh anh nhất.
Phi Hồ cũng mặt trong đám chó săn trung thành này, nó cảm nhận được hơi thở khác biệt của Trần Hiểu Sắt, liền dùng sức bứt khỏi dây thừng, cuối cùng thành công thoát được. Nó nhảy lên boong thuyền, chạy đến tìm Trần Hiểu sắt.
Trần Hiểu Sắt đang ngồi chồm hổm trên boong thuyền ngẩn người, nhìn thấy Phi Hồ tới, lập tức giương tay đi ôm nó, đã , tháng cô không nhìn thấy nó rồi. Nó lại tinh tráng hơn không ít, bộ lông cũng rất sáng, xem ra cuộc sống không tồi.
Vì vậy, một cô gái cùng một con chó tựa vào nhau chờ đợi người nhà đang mất tích kia.
Gần đây dòng nước ấm tương đối nhiều, xác xuất Liên Hạo Đông bị đẩy tới mấy cái đảo nhỏ phía nam là tương đối lớn, vì vậy họ quyết định tìm kiếm ở những đảo này. Để các chiến sĩ cùng chó săn lên đảo tìm kiếm, quân hạm rẽ sóng đi vòng quanh đảo, cố gắng không bỏ sót một góc nào.
Tiểu đảo đều rất nhỏ, rất nhanh có người gọi bằng vô tuyết điện tới, nói: "Không có."
"Không tìm được."
"Không ở nơi này."
. . . . . .
Hi vọng từng chút một tan biến, giống như bọt sóng, chỉ bay lên một lát rồi tan mất.
Trần Hiểu Sắt ngơ ngác ngồi trên thuyền.
Người yêu ơi, Liên Hạo Đông ơi, sao anh nỡ bỏ lại em? Cầu xin anh đừng vứt bỏ chúng em có được không?
Liền Hạo Thiên đi tới, đưa cho cô một chén nước, nói: " Phơi nắng trên biển, rất dễ làm tồn thương da, vẫn nên đi vào đi."
Trần Hiểu Sắt nhận lấy chén nước, cảm ơn Liên Hạo Thiên: “Anh đừng lo cho em, chắn hẳn bây giờ anh ấy còn khổ sở hơn em nhiều, cho nên em phải ở bên cạnh anh ấy, bởi vì anh ấy đã từng nói muốn em cùng sóng vai với anh ấy."
Liền Hạo Thiên không nói gì nữa, lặng lẽ đi về.
Trời chiều có lẽ chán ghét nhân gian đầy phiền não, nó lười biếng, xấu hổ từ từ rơi xuống, mặt trời và biển tiếp giáp với nhau, đỏ thắm như máu, làm cho mặt biển hiện lên ngàn vạn ánh sáng mờ, đồng thời hình thành đạo cầu vồng.
Thật là đẹp! Từng đạo cầu vồng như đang nối tiếp nhân gian và thiên đường.
Liền Hạo Đông, nếu như anh thật sự đã đến Thiên đường, anh nhớ phải đợi em. Dù là mười năm hay hai mươi năm, em cũng sẽ đi tìm, chúng ta vĩnh viễn không xa không rời.
Một con sóng đánh vào boong thuyền, tưới ướt cả người Trần Hiểu Sắt.
Cô hốt hoảng! Xoa nước biển trên mặt, run rẩy sải bước đi vào khoang thuyền, bắt lấy tay Liên Hạo Thiên hỏi: "Anh cả! Có phải đã tìm được anh ấy rồi không? Phải hay không?"
Đôi mắt đen của Liên Hạo Thiên đột nhiên tràn đầy nước mắt. Anh khóc. Người mất đi là em trai của anh, anh cũng đau lòng như cô. Anh thật không muốn nói cho cô biết, một phần trăm hi vọng này cũng tan vỡ.
Liên Hạo Thiên xoay người, lau nước mắt đi, nói: " Chỉ còn một hòn đảo cuối cùng. Nhưng đảo đó cách nơi này rất xa, hi vọng vô cùng nhỏ bé."
Trần Hiểu Sắt lau lau nước mắt, nói: "Mang em đi, xin anh mang em lên đảo."
Liền Hạo Thiên gật đầu một cái, nói: "Được, sẽ mang cả em xuống."
Anh cả thật tốt? Liên Hạo Đông, anh còn có rất nhiều nhớ thương, nhất định phải sống.
Bọn họ đi tới hòn đảo cuối cùng.
Hoàng hôn, ánh nắng vàng chiếu sáng cảnh vật trên đảo khiến chúng rực rỡ hẳn lên. Trong đám người giống như có một viên đá nặng đè ép: "Nhất định phải còn sống! Nhất định phải ở trên hòn đảo này."
Trần Hiểu Sắt vỗ vỗ Phi Hồ, buông dây thừng ra, trang trọng ủy thác nói: "Phi Hồ, phải mang anh ấy về, tao tin tưởng mày."
Ánh mắt Phi Hồ như phủ sương mù, nó ngửa mặt lên trời sủa một tiếng dài, nhìn Trần Hiểu Sắt, rồi cùng đám chiến sĩ chui vào rừng mưa nhiệt đới trên đảo.
Nó cam kết với cô, nhất định sẽ mang anh trở về.
Trần Hiểu Sắt gửi gắm hầu hết hy vọng, nhìn bóng dáng nhỏ gầy biến mất nơi phương xa.
Không bao lâu sau, đi gần một vòng tìm mà không có kết quả Liên Hạo Thiên trở lại, hỏi Trần Hiểu Sắt: "Nghĩ cái gì vậy?"
Trần Hiểu Sắt nhắm hai mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra: “Em nghĩ, nếu như anh ấy có thể trở lại, em muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh anh ấy. Anh ấy đi đến chân trời, em sẽ đi chân trời, anh ấy đi góc bể, em sẽ theo anh ấy đi góc bể. Dù anh ấy có đuổi, em cũng không đi. Em phải làm cái bóng của anh ấy, đi theo anh ấy một đời một thế.”
Liên Hạo Thiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, lẳng lặng chờ đợi tuyên bố cuối cùng của ông trời.
Sau một tiếng, Phi Hồ từ trong rừng rậm lao ra, mang theo ánh mắt hưng phấn, mang theo sự kiêu ngạo của nó, mang theo quang vinh của kẻ thắng trận lần nữa, hướng về phía Trần Hiểu Sắt gào lên ba tiếng, kéo vạt áo của cô đi.
Liên Hạo Thiên vừa nhìn thấy, lập tức nói với Trần Hiểu Sắt: "Nó thành công! Chúng ta đi nhanh đi."
Quá mức kích động, Trần Hiểu Sắt vừa cất bước, lại không cẩn thận ngã quỵ trên bờ cát, hai chân của cô run rẩy không cách nào đi về phía trước. Liên Hạo Thiên đỡ cô, cô lắc lắc đầu nói: "Anh cả! Không sao đâu! Anh đi trước cứu anh ấy đi, em sẽ theo sau anh ngay."
Liền Hạo Thiên cũng không nói nhiều, để Trần Hiểu sắt xuống, nhanh chóng đi theo Phi Hồ.
Trời ạ, anh ấy thật sự không chết, anh ấy vẫn còn sống, anh ấy vẫn còn sống. Thật là trời cao chăm sóc, trời cao thương xót. Trần Hiểu Sắt quỳ trên đất khóc không thành tiếng.
Cành mận gai trong rừng cứa đứt những ngón tay, cô mặc kệ, vẫn đi về phía trước.
Roi mây trong rừng chắn ngang làm cô té, cô mặc kệ, vẫn đi về phía trước.
Độc trùng trong rừng quấy nhiễu tầm mắt của cô, cô mặc kệ, vẫn đi về phía trước.
. . . . . .
Lộ trình vài chục phút, lại giống như cả đừoi, rốt cuộc cô cũng thấy được người mình ngày đêm tư niệm .
Người đó đang chống gậy, nâng tay đứng trước đống lửa, dùng thảo dược tìm thấy được đắp lên vết thương của mình.
Liên Hạo Đông bị thương rất nặng, lúc đánh nhau với hải tặc anh bị dao đâm trúng cánh tay và chân.
Liên Hạo Thiên đi lên trước ôm lấy anh.
Liên Hạo Đông cười một tiếng: "Ai u! Sao thiên sứ lại tới đây? Xem ra, tôi sắp lên thiên đường rồi."
Liên Hạo Thiên buông anh ra, đưa tay nện lên tấm lưng chắc nịch, nở nụ cười, nói: "Được lắm, cho em kiêu ngạo này."
Liên Hạo Đông hỏi "Không phải cả ông cụ cũng tới chứ?"
Liền Hạo Thiên nói: "Bảo bối Nhị công tử của ông mất tích, ông có thể không đến đây sao?"
Liên Hạo Đông vừa nghe ông cụ cũng tới, trong lòng lập tức ấm áp, nói: "Sao bây giờ mới đến? Muộn hơn chút nữa là em thành người rừng rồi. Còn nữa, trên đảo này chỉ có rắn, ăn đến ngán rồi. Mau về nấu cơm và thịt kho cho em, em rất muốn ăn."
" Em làm cho anh." Một âm thanh mềm mại, chứa vô vàn tình ý vang lên sau lưng Liên Hạo Thiên.
Nụ cười trên mặt Liên Hạo Đông lập tức cứng đờ, âm thanh này là bảo bối của anh mà! bảo bối xinh đẹp, khả ái của anh! Anh bước vòng qua liền Hạo Thiên, đi nhanh tới chỗ Trần Hiểu Sắt.
Đã bao lâu anh chưa được thấy cô rồi?
Nửa năm, ngày, giờ.
Trần Hiểu Sắt chảy nước mắt cười ngắm nhìn anh, vô cùng hài lòng.
Liên Hạo Đông dùng một cánh tay bế cô lên, xoay vài vòng nói: "Thật xin lỗi, đã làm em phải lo lắng."
Trần Hiểu Sắt nhào vào trong ngực của anh khóc lớn, buông thả tất cả những nhớ nhưng cùng lo lắng bấy lâu nay của cô.
Liền Hạo Đông, cả đời này em không cầu xin gì khác, chỉ cầu lồng ngực anh vĩnh viễn ấm áp, trong lồng ngực ấm áp đó là tiếng tim đập, có thể làm được không?
Đồng ý !
《 hết 》