Liên Hạo Đông da mặt dày không để ý nhiều, thấy cô hờ hững với mình không chỉ không khó chịu mà còn hơi vui vẻ. Một người phụ nữ tức giận chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cô ấy yêu càng nhiều hận càng sâu, lời này không giả chút nào.
Thường Lộ Bân thấy Liên Hạo Đông như không có chuyện gì xảy ra mà vào, đầu lập tức sung huyết. Người này còn phiền phức hơn Tống Á. Anh muốn dạy dỗ anh ta một chút. Anh mới mặc kệ mình có đánh lại Liên Hạo Đông không, nói đánh là đánh.
Trần Hiểu Sắt gọi: "Bân Bân, đừng đánh. Anh không đánh lại anh ấy đâu."
Liên Hạo Đông thấy nắm đấm tới thì định phản kháng theo bản năng nhưng bỗng nghĩ anh hẳn cũng nên nhận đấm này. Bởi vì vợ thấy mình bị đánh thì cô sẽ đau lòng. Nhưng đường đường là đại đội trưởng đội đặc chiến vây cá mập lại bị một tên nhóc trong xã hội đánh, có phải rất mất mặt không?
Rất mất mặt. Suy đi nghĩ lại, anh thấy dù sao người ngoài cũng không thấy được, anh nhận một đấm thì nhận một đấm, không sao cả. Vì vậy nắm đấm này liền rơi vào vai anh. Anh chắc chắn Thường Lộ Bân sẽ không đánh vào mặt mình.
Đánh tới người này, Thường Lộ Bân lập tức kiêu ngạo, thổi nắm đấm mình, ngồi lại bên giường cô, nói: "Loại đàn ông cặn bã này phải dạy dỗ thật tốt."
Liên Hạo Đông khép tay lại kề lên miệng ho hai tiếng.
Anh mở canh gan heo mình mang tới ra, ngồi cạnh Trần Hiểu Sắt, định đút cho cô. Cô lại nói: "Bân Bân, bóc trứng gà cho em."
Thường Lộ Bân vội vàng gắp nửa quả trứng gà mình đã luộc chín cho cô. Cô ngậm lấy, nhai từ từ. Muỗng canh Liên Hạo Đông đưa ra ngoài kia đành phải thu lại. Anh vỗ nhẹ lưng cô nói: "Ăn từ từ, không thì nghẹn đấy."
Cô vừa ăn vừa nói chuyện với Thường Lộ Bân, hoàn toàn coi Liên Hạo Đông như không khí. Anh cảm thấy cảm giác tồn tại của mình càng lúc càng kém. Đành chịu thôi, bây giờ vị ngồi trên giường này là lão đại, anh không dám có bất cứ khinh suất gì.
Cô xoay người chơi IPAD với Thường Lộ Bân bên cạnh. Hai người bọn họ lại chơi trò chơi trẻ con. Hai người từ bé đã chơi như thế cho nên không xấu hổ chút nào. Cô chơi tới lúc sắp giành cúp thì Thường Lộ Bân lẩm bẩm cô thật ngốc, cướp đi đánh giúp cô. Cô nhìn anh sắp xếp lại lần nữa, điều chỉnh tốt rồi lại chơi tiếp.
Liên Hạo Đông không gấp cũng không buồn, nhìn người chơi một mình như trẻ con bên cạnh.
Chốc sau, Tống Á cũng mang một hộp cơm tới.
Ngày xưa có Trương Vô Kỵ tứ nữ đồng thuyền, bây giờ có Trần Hiểu Sắt tam nam cùng phòng. Một đoạn giai thoại phong lưu!
Địa vị Tống Á cũng không cao hơn Liên Hạo Đông chút nào, cô cũng không để ý tới anh ta, không lạnh không nóng mà chơi trò chơi tiếp.
Thường Lộ Bân nhìn cánh tay phải treo lên của Tống Á thì cười lắc đầu, vui sướng khi người gặp họa. Bây giờ Tống Á là cổ đông lớn nhất của tập đoàn nào đó, đương nhiên không tính toán với anh, đưa canh tới cũng lẳng lặng nhìn cô và Thường Lộ Bân chơi với nhau.
Ba người con trai này cũng coi là đẹp trai dễ nhìn, vì vậy chọc một đám y tá nhỏ ào ào tới quan sát, cũng tò mò rốt cuộc người ở trong này là ai? Chẳng lẽ là một nữ minh tinh nào?
Liên Hạo Đông chúa ghét chuyện này. Lúc y tá nhỏ ngắm anh anh cũng lạnh lùng, giả vờ như không thấy. Dáng vẻ này càng khiến những cô bé đó bình phẩm từ đầu tới chân. Họ rối rít nói: "Hàng này tôi thích, lạnh như khối băng."
Đương nhiên cũng có người nhắc tới Tống Á. Y tá nhỏ chỉ vào Liên Hạo Đông, nói: "Thật không muốn khinh thường mắt nhìn của cô. Hàng này cũng dám thích. Tôi thấy vẫn là phong cách hoàng tử u buồn này tốt hơn. Ngửa đầu nhìn bầu trời, nhìn thế nào cũng thích."
Bác sĩ tới kiểm tra phòng, thấy y tá đứng túm lại không ít thì nói: "Tụm lại đây làm gì? Không chăm sóc bệnh nhân à?"
Lúc này đám y tá nhỏ mới cười rồi tản đi.
Bác sĩ vào phòng nhìn thấy thì hiểu vì sao họ vây hết lại đây, thì ra trong này có một nữ tình thánh.
Bác sĩ này nói: "Sao nhiều người vậy? Nhiều người nhiều vi khuẩn, rất nguy hiểm với người bệnh."
Liên Hạo Đông thấy bác sĩ nói thế thì lập tức vui như nhận được thánh chỉ thăng quan, phụ họa: "Đúng đó, bác sĩ, bọn họ đều là em trai, lát nữa tôi sẽ bảo bọn họ đi."
Anh nói chưa dứt lời thì Tống Á và Thường Lộ Bân đều nhìn anh với vẻ mặt khinh bỉ. Chuyện này là thế nào? Vì vậy Tống Á vội vàng dời vị trí xuống dưới, cách xa Liên Hạo Đông [email protected]đ@[email protected]@đ một chút. Mà Thường Lộ Bân thì sao? Là dùng sức liếc xéo anh một cái. Sao da mặt người này lại dày vậy chứ!
Lời này vừa dứt, bác sĩ nói theo: "Người bệnh cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Bà dùng một ngón tay chỉ Tống Á và Thường Lộ Bân: "Hai người các cậu về đi. Có em rể chăm sóc cô ấy là được rồi."
Tống Á đứng ra, nói với bác sĩ: "Xin lỗi! Quấy rầy! Chúng tôi ở đây một lát rồi về, phiền bác sĩ thông cảm cho." Anh ta nhét danh thiếp của mình vào túi áo bác sĩ.
Bác sĩ nhìn một cái, khụ một tiếng, nói: "Vậy nhanh lên một chút, đừng ở chơi quá lâu."
Hí hí! Gia giả vờ đại gia, đâm đầu vào chỗ chết!
Liên Hạo Đông thấy bác sĩ coi trọng thế lực thì hơi buồn, vì vậy lúc bác sĩ xoay người đi thì đuổi theo.
Chỉ lát sau, anh hài lòng quay về.
Trần Hiểu Sắt thấy dáng vẻ đắc ý của anh thì buồn nôn, lập tức run lên. Cô có thể thấy tình hình của bác sĩ bên ngoài cũng không khá hơn chút nào.
Quả thật qua không tới ba phút thì lại có người tới kiểm tra phòng.
Tống Á và Thường Lộ Bân tức tới mức muốn vây đánh Liên Hạo Đông. Mà anh thì ngồi bên cạnh giả vờ vô tội, bàn về khả năng diễn xuất thì anh là cấp ảnh đế!
Trên sự nghiệp cũng có thể nói là hạng nhất, bây giờ tranh giành người yêu ở hang ổ cũng rất không thể nào nói nổi. Thật ra ba người đều nghĩ đây chẳng phải là vì thân thể Trần Hiểu Sắt không tốt sao? Nhất định là như vậy.
Thêm mấy phút nữa, lại có hai người tới.
Trần Lương Động tới. Đêm qua nhận được điện thoại của Tống Á, sáng sớm hôm sau tới đây ngay. Điền Lâm sợ ông phân tâm chuyện con gái nên dẫn tài xế trong nhà theo.
Đồng chí Liên Hạo Đông luôn oai phong một cõi lập tức ngồi dậy từ trên ghế, sống lưng thẳng tắp, hành quân lễ với hai cụ, nói câu đầu tiên: "Chú! Ngài tới nhanh vậy ạ! Sao ngài không gọi con đi đón?" Nghỉ, anh vội vàng nhận lấy hành lý của ông. Sau đó nói với dì: "Dì, xin chào! Đường tới đây rất vất vả ạ?"
Có đôi khi nhất định phải hiến ân cần, ví dụ lúc gặp cụ già khí phách.
Phải nói, hôm qua Trần Lương Động nhận được một cuộc điện thoại của bộ Chính trị hải quân, nói Trần Hiểu Sắt nhà ông phải làm quân hôn, cần phải kiểm tra chính trị xuất thân nhà gái. Điều này khiến hai vợ chồng buồn bực thật lâu, gọi hỏi Trần Hiểu Sắt trước, ai ngờ không ai nhận điện thoại. Tới tối thì nghe nói con gái họ nhập viện, bả bọn họ tới Bắc Kinh chăm sóc.
Trần Lương Động quan sát người trước mắt là biết cú điện thoại kia chính là tên nhóc trước mắt này giở trò quỷ.
Tống Á và Thường Lộ Bân cũng đứng lên chào hỏi. Vẻ mặt Điền Lâm rất phức tạp, phải nói bệnh không phải chuyện gì mất mặt nhưng bệnh này là sảy thai, chuyện này quá vô lý. Bà nói với ba người đàn ông: "Mọi người ra ngoài đi. Tôi có chuyện muốn nói với Hiểu Sắt."
Ba người liền đi ra theo Trần Lương Động, để hai mẹ con tâm sự với nhau.
Suýt chút nữa thì bạt tay của Điền Lâm rơi xuống. Phải biết nhà bọn họ rất coi trọng thể diện. Hai vợ chồng cũng thấy những tin tức trên mạng kia nhưng nghĩ tới con gái mình có lẽ cũng đau lòng nên hai cụ không dám mở miệng hỏi. Bây giờ lại sảy thai, sao người làm cha mẹ không tức giận?
Một cái tát kia không rơi xuống mà là nhét tay cô vào trong chăn, miệng lại hung hăng mắng: "Con giải thích cho mẹ đi. Con nhóc này, không biết...Không biết dùng...biện pháp à."
Điền Lâm biết con gái bây giờ không giống bọn họ lúc trẻ, tới kết hôn mới làm chuyện vợ chồng. Cho nên yêu cầu của bọn họ là chú ý tránh thai, lời này để một người học thức đầy bụng là Điền Lâm nói ra, thật hơi không nói nên lời.
Bàn tay vốn che đầu của Trần Hiểu Sắt đặt xuống, cô cảm giác mình ném thể diện của ba mẹ, hơi có lỗi với bọn họ, vì vậy vẫn luôn vùi mặt vào chăn.
Điền Lâm mắng xong thì thương tiếc nói: "Sao lại gầy thành như vậy? Thảo nào đứa bé không nhịn được giận."
Cô xoa xoa tay mình, trong lòng cũng rất khó chịu.
Điền Lâm hỏi: "Cha đứa bé là quân nhân kia hả?"
Cô hơi xấu hổ, cố nén cơ thể mệt mỏi, vùi đầu vào lòng Điền Lâm làm nũng: "Mẹ! Sao mẹ thông minh vậy? Chỉ liếc mắt cũng biết là anh ấy."
Bà cười nói: "Trời ạ, con bò ra từ trong bụng mẹ, mẹ còn không hiểu à?"
Cô nói: "Vậy mẹ nói xem."
"Có thể trúng ý con gái nhà ta, đầu tiên tướng mạo phải qua cửa nhỉ? Người này bộ dạng anh tuấn, lại là quân nhân, mặc quần áo này vào tất cả phụ nữ đều say mê. Cho nên trái tim buộc trên người cậu ta là rất bình thường."
Cô nói: "Nhưng Tống Á và Bân Bân cũng rất đẹp trai mà?"
Điền Lâm phân tích tiếp với Trần Hiểu Sắt: "Trước tiên nói tới Bân Bân nhé. Các con lớn lên bên nhau từ nhỏ, lại đi học cùng nhau, sau đó lại tới làm việc cùng một thành phố, hơn hai mươi năm lqđ cũng không ưng ý nhau, chắc chắn hai đứa không chà ra tia lửa gì cả, nếu không đã tốt lắm từ lâu rồi."
Cô gật đầu.
"Còn người kia. Cậu ta u buồn mà lại khôi ngô, tài hoa hơn người, là một người có cách nghĩ riêng, cũng có thể nói là có thủ đoạn. Cậu ta phù hợp với tất cả ảo tưởng của các cô bé với người con trai thời kỳ dậy thì cho nên mấy năm trước gửi gắm tình cảm với cậu ta là chuyện bình thường."
Cô bỗng cảm thấy mẹ mình thật vĩ đại. Quả đúng là học giả không gì không biết. Hỏi lần nữa: "Mẹ, mẹ cảm thấy con thích hợp với Liên Hạo Đông không?"
Bà lắc đầu, nói: "Tống Á và Liên Hạo Đông đều không thích hợp. Bọn họ đều có chung một đặc điểm đó chính là rất bá đạo. Có đôi khi bọn họ sẽ coi phụ nữ như một mục tiêu hoặc là con mồi."
Một câu này khiến lửa lòng cô lại bị tưới tắt. Cô vốn tưởng mẹ mình sẽ nói Liên Hạo Đông cho người ta có cảm giác có trách nhiệm, lại có ý nghĩ của dân tộc, là một người đàn ông đội trời đạp đất.
Người này trời sinh đã có một cảm giác ưu việt, coi thường sống chết, trọng nghĩa lớn, xương sắt leng keng, là một người đàn ông có vảy rồng. Con gái ấy à, sống với người đàn ông như vậy phải trả giá. Anh ta là quân nhân, lại là sĩ quan, trên vai anh gánh không ít, còn có rất nhiều chuyện, ví dụ như mệnh lệnh của quốc gia.
Nếu không trải qua chuyện A Trường, cô tuyệt đối sẽ không liên tưởng chuyện sinh mạng, nghĩa lớn quốc gia vào tình yêu của mình. Nhưng cô đã trải qua, cũng nhìn thấy, biết bây giờ bọn họ có thể sống cuộc sống yên bình là nhờ rất nhiều vào công bảo vệ của những người như Liên Hạo Đông. Cô nói: "Mẹ, mẹ nói rất đúng. Sao mẹ biết nhiều vậy? Thực là ông ngoại thứ hai."
Bà nở nụ cười, nói: "Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, đương nhiên biết nhiều hơn. Hơn nữa mẹ là cô giáo, cả ngày nhìn học sinh, vẫn có thể phân ra tốt xấu."
Nhìn nụ cười ấm áp của mẹ, nỗi đau của cô đã khá hơn nhiều.
Lúc này, Trần Lương Động dẫn ba người đàn ông vào, nói với hai mẹ con: "Hai mẹ con nói chuyện xong chưa? Ra ngoài chúng ta nói chuyện." Ông nói với Thường Lộ Bân: "Tiểu Bân, ở lại đây chăm sóc hai người một chút." Rồi chỉ Điền Lâm: "Lâm Lâm, đưa tiền cho Tiểu bân để nó giúp thu xếp khách sạn."
Liên Hạo Đông và Tống Á cướp lời: "Để chung con thu xếp giúp là được rồi."
Ông cụ Trần Lương Động lấy tay hất tóc, nói: "Chúng tôi không cần tiền của hai người."
Liên Hạo Đông vội vàng nói: "Chú, ngài hiểu lầm rồi, con sợ ngài mệt."
Hôm nay Trần Lương Động mặc vẫn rất đẹp trai, quần yếm màu xám phối với áo sọc vuông màu xanh da trời. Thấy ông cụ đẹp trai như vậy tức giận, Liên Hạo Đông cảm giác mắt chọn vợ của mình thật sự là quá tốt. Cả ông cụ cũng có khí chất trong trăm có một.
Ông thấy anh ân cần như vậy liền nói với Thường Lộ Bân: "Con ở đây với bọm họ đi, ta đi một lát sẽ về."
Liên Hạo Đông liếc nhìn Trần Hiểu Sắt đầy áy náy trước khi đi.
Cô chuyển ánh mắt ra bầu trời ngoài cửa sổ từ lâu.
Ông dặn anh: "Tùy tiện tìm chỗ nào uống trà là được rồi."