Vương Ngọc Lam chờ Liên Hạo Đông về. Vừa vào cửa đã gọi anh tới thư phòng, cửa vừa mở thì hỏi thẳng: "Người phụ nữ trên báo kia chính là người con muốn cưới?"
Sắc mặt và tâm trạng anh đều không tốt, còn hơi nóng nảy. Quả thực anh rất phiền lòng, trong lòng hơi có cảm giác đau đớn. Anh chưa điều chỉnh tốt từ chuyện vừa rồi, trả lời: "Mẹ! Con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, chuyện gì để mai nói."
Vương Ngọc Lam lại nói: "Không được! Nhất định hôm nay phải nói cho rõ ràng."
Anh không làm sao được, đành phải ngồi vào ghế sô pha, nghiêm túc nghe mẹ nói chuyện. Đây là gia quy nhà anh, lúc nói chuyện với người trên phải có dáng vẻ này, không được ngồi tùy tùy tiện tiện.
Sắc mặt hai mẹ con rất khó coi.
Anh mải miết nhìn song cửa sổ, ánh mắt vô cùng đờ đẫn, lời ít mà ý nhiều với Vương Ngọc Lam.
"Trả lời vấn đề vừa rồi."
Anh đáp: "Là cô ấy."
"Chuyện giữa cô ta và Tống Á đều là thật?"
Anh đáp: "Đúng."
"Vậy con định làm sao bây giờ?"
Anh đáp: "Cưới cô ấy."
Bà dùng sức gạt bộ ấm tử sa xuống đất, rơi xuống vỡ tan tành, mảnh vụn văng khắp nơi. Bà bị chọc tức chết rồi. Bà tuyệt đối không cho phép danh tiếng nhà họ Liên bị một người phụ nữ bôi nhọ. Một người phụ lqđ nữ làm loại chuyện đó chính là không đúng. Bà nói: "Hồ đồ! Nhiều cô bé có xuất thân trong sạch như vậy cho con chọn, cần gì tìm một người phụ nữ làm chuyện xấu hổ như vậy?"
Anh không nói lời nào.
Bà nói tiếp: "Nếu con muốn cưới cô ta vào cửa, trừ phi mẹ chết."
Anh đáp: "Mẹ! Cô ấy mới hai mươi tuổi, còn là một cô bé. Cô ấy lại học nghệ thuật, làm chuyện như vậy là rất bình thường." Anh dứt lời thì đứng lên.
Bà còn định nói gì đó nhưng bị anh cản lại, nói: "Mẹ! Ngủ sớm một chút đi!" Anh nói xong thì xoay người rời đi.
Bà nằm trên ghế sô pha vuốt tim mình, cố gắng xoa bóp.
Ngày tiếp theo, Trương Thiểu Vân lại không hẹn mà tới chơi. Thấy Liên Hạo Đông thì mặt lập tức ảm đạm, rất mất tự nhiên. Chuyện này cộng thêm chuyện lần trước ra đi không lời từ biệt, cô ta hơi chột dạ. Mà anh lại tặng cô ta một khuôn mặt tươi cười rực rỡ.
Nụ cười này nhất thời khiến trái tim cô ta nhảy lên. Nụ cười này đủ quý giá, bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng cười với cô ta, có thể nói là chưa từng cười rực rỡ như vậy.
Hôm nay bà không xuống giường. Tối hôm qua bà tức quá, hôm nay người không thoải mái. Bác sĩ gia đình nhà họ Liên đã tới xem qua, nói là hao tổn tinh thần quá độ, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Liên Hạo Đông vốn định đi thăm Trần Hiểu Sắt, ra cửa lại đụng phải một thành viên gây án quan trọng, anh nhất định phải đọ sức với cô ta một trận.
Anh vô cùng khách sáo với cô ta, tự mình châm trà, tự mình đưa tới tay cô ta.
Đôi mắt ẩn tình đưa tiền phóng điện với cô ta. Cô ta lập tức choáng váng. Cô ta vãn không đủ công lực, không hiểu được bây giờ nam sắc nắm quyền, mỹ nam kế là chiêu tốt nhất.
Buổi trưa này anh tán gẫu rất nhiều với cô ta, từ chuyện bây giờ tới chuyện trước kia, từ chuyện năm trước cũng nói. Từ Khổng Tử tới Plato, từ Viêm Hoàng tới Đại đế La Mã. Nói thật, những thứ này cô ta d)đ)l)q)đ cũng không hiểu nhưng lại không thể không giả vờ hiểu. Liên Hạo Đông nói hết những chuyện này thì chuyển tới khía cạnh khác, hàn huyên về Picasso, hàn huyên về Tiểu Trọng Mã, cho thấy kiến thức của anh vô cùng rộng, sau đó sẽ từ từ cắt vào chủ đề.
Nhưng vòng tới vòng lui lại không đi vào ý chính, cuối cùng vẫn là cô ta chủ động nhắc tới triển lãm tranh ngày đó. Cô ta nói: "Không ngờ anh hiểu về nghệ thuật như vậy, tiếc là triển lãm tranh lần trước anh không tới. Hôm đó vô cùng náo nhiệt, hầu hết bậc thầy trong nước đều tới."
Liên Hạo Đông cười nói: "Đừng nghe báo chí nói bừa, đều là kẻ đứng sau màn thêu dệt tin tức mà thôi. Chẳng qua là tìm cách bán chút thứ thu hút ánh mắt người khác thôi."
Trương Thiểu Vân vội vàng nói: "Ai bảo, lúc đó em cũng có mặt ở hiện trường. Tống Á rất yêu cô Trần, còn nói những bức tranh đó là hàng không bán, ép buộc phải thu hồi."
Anh nói: "Vậy người mua có bằng lòng không?"
Trương Thiểu Vân lập tức nói: "Trời ạ, cùng lắm thì bồi thường cho người ta ít tiền thôi."
Anh nói: "Tống Á cũng thật là lạ, nếu không muốn bán thì lấy ra làm gì chứ? Đây là mánh khóe buôn bán, không có gì cả."
Cô ta nói: "Còn chẳng phải là do Tống Ny à? Tất cả là cô ta một tay bày ra."
Anh hỏi: "Cô biết cô ta? Cô ta là gì của Tống Á?"
Cô ta nói: "Ừ, lúc bọn em ở Mỹ thường tham gia party với nhau. Cô ấy là vợ chưa cưới của Tống Á."
Anh đã hiểu hết. Anh chỉ muốn làm rõ ràng tất cả mọi thứ liên quan tới chuyện này, lập tức phân tích rõ ràng. Chắc chắn Trương Thiểu Vân cũng dẫm vào một chân, hai người phụ nữ này hát bè với nhau.
Anh vô cùng nhiệt tình giữ Trương Thiểu Vân lại ăn cơm tối, sau đó tiễn cô ta. Đoạn đường này đương nhiên thể hiện vô cùng thân sĩ, diễn thì phải diễn tới cùng, thế này mới viên mãn.
Tiễn Tống Ny xong, chạy một mình một vòng trong viện, nói thật, trong lòng anh vẫn còn rất bực bội, vì vậy nửa gói thuốc lá lại vào người.
Chờ tới khi anh về nhà thì có một cảm giác gấp gáp không nói nên lời, lúc bước chân vào phòng thì bị hẫng, té thẳng vào nhà, chổng bốn vó lên trời. Lão Lữ lái xe thấy thế thì vội vàng tới đỡ anh, nói: "Cậu sao vậy?"
Anh ngẩn người, chớp chớp mắt, sau đó đứng lên, lấy tốc độ chạy trăm mét chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi: "Chú Lữ, chìa khóa xe dự phòng vẫn còn trong ga-ra ạ?"
Lão Lữ nhìn bóng lưng anh nói: "Ừ, vẫn ở chỗ cũ."
Anh đã khởi động xe chạy ra ngoài, trong lòng vẫn cầu khẩn ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Đoạn đường này anh vượt mấy cái đèn đỏ, trong lòng lo lắng vạn phần.
Trong lòng anh có dự cảm xấu.
Anh chạy thẳng lên lầu, thấy cửa phòng cô khép hờ, trước khi mở cửa, hai tay hai chân anh vẫn run run, mồ hôi tuôn ra thấm ướt áo.
Suy nghĩ luôn rõ ràng giờ đây hỗn loạn, quan tâm quá sẽ bị loạn, lời này không giả chút nào.
Anh ngồi vào giường, nhắm mắt lại, cố gắng phân tích vấn đề xem phải đi đâu tìm cô. Điện thoại trong tay bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nhưng lại không biết gọi đi đâu? Bạn bè cô trong ấn tượng anh chỉ có Lâm Mễ Mễ và một cậu bé Bân gì đó.
Ngàn nghĩ vạn suy, khóe mắt bỗng liếc thấy một đống đồ bổ dưới gầm bàn, trên hộp vẽ hình mẹ con khiến đầu óc hỗn loạn của anh lập tức bị đập tỉnh. Anh cầm một lọ thuốc nước viết bổ lqđ máu lên xem. Lúc này anh ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Tim anh đập thình thịch cuồng loạn, từ từ xốc cái ra giường xộc xệch lên,
Vết máu tạo thành một cái khe trong tim anh, kéo anh đau từng hồi. Anh chỉ cảm thấy vị đăng đắng phá vỡ dạ dày mình. Nó lớn lên rất mạnh mẽ, chui ra khỏi dạ dày anh, đi theo thực quản anh rồi đội lên cổ họng.
Anh che miệng mình chạy tới nhà vệ sinh ói như điên, mãi cho tới khi ói hết tất cả trong dạ dày ra. Lảo đảo vọt ra khỏi nhà vệ sinh, chạy trốn như thất hồn lạc phách.
Con anh, đứa con đáng thương, nó còn chưa gặp cha mình đã ra đi với mẹ nó...
Anh cố nén nước mắt tràn mi, chạy băng băng trong màn đêm, bắt đầu điên cuồng gọi điện.
Cô hẳn đã tới bệnh viện. Đầu anh chuyển động cực nhanh, phân tích vài bệnh viện xung quanh, vội vàng gọi cho bệnh viện. Gần đây nhất có một bệnh viện không quân và bệnh viện hải quân cùng với một bệnh viện công. Cô có thể đi đâu? Mặc kệ, đụng bệnh viện nào thì vào đó.
Lúc ra cửa hỏi thăm người trông coi: "Tôi muốn hỏi một chút, vừa rồi có xe cấp cứu vào không?"
Người trông coi lắc đầu.
Không có xe vào, vậy cô thuê xe tới bệnh viện hoặc là? Hoặc là ai đưa cô ấy đi bệnh viện. Sẽ là ai đây?
Anh đã nghĩ ra người này,
Anh gọi điện thoại cho Hà Ngọc Thành, sau đó thông qua Hà Ngọc Thành tìm được Lâm Mễ Mễ, lại hỏi Lâm Mễ Mễ số Tống Á. Lâm Mễ Mễ nói: "Có cần tôi hỏi Tống Á trước không? Quan hệ của tôi với anh ta cũng không tệ."
Anh suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Anh biết mình có gọi thì kết quả cũng không khá hơn chút nào.
Một lát sau anh nhận được điện thoại của Lâm Mễ Mễ. Cô nói: "Trần Hiểu Sắt đi cùng anh ta, trong bệnh viện Thế Kỷ Đàn. Anh nhanh tới đi, hình như cô ấy chưa ra khỏi phòng cấp cứu."
Anh rẽ ngay, đi tới một khu phố khác.
Ngoài phòng cấp cứu, Tống Á đeo băng tay trên cổ, đang nghiêng người dựa tường nghỉ ngơi.
Anh đi tới, vô cùng khách sáo mà nói: "Cảm ơn anh đã cứu cô ấy! Tình hình cô ấy thế nào rồi?"
Tống Á mở mắt nhìn anh rồi nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp.
Anh cũng không tranh cãi với anh ta, lẳng lặng đứng chờ. Trong đó là vợ và con anh. Anh lấy một điếu thuốc ra định hút, y tá đi qua lớn tiếng quát: "Không biết bệnh viện cấm hút thuốc à?"
Anh vội vàng cất thuốc đi, giơ một tay lên nói: "Xin lỗi!"
"Tôi biết, nửa năm này cô ấy sống cũng không tốt!" Tống Á thong thả nói.
Anh xoay người nhìn anh ta, sau đó bình tĩnh trả lời: "Nhưng cô ấy bằng lòng đi theo tôi, vậy cũng không có cách nào."
Tống Á cười khổ: "Cô ấy rất đau lòng, khóc rất lâu." Hừ lạnh rồi nói: "Mặc kệ là lúc trước thế nào, bây giờ anh có làm gì cũng không được."
Anh thu hồi tầm mắt, nghĩ một lát rồi nói: "Anh chỉ nói đúng một nửa. TÔi không giống anh, sẽ không vứt bỏ cô ấy, vĩnh viễn cũng sẽ không."
Sắc mặt Tống Á trầm xuống.
Đúng vậy, sai lầm của anh ta càng khiến cô đau lòng hơn những gì Liên Hạo Đông làm. Mình lại vì tiền đồ và tiền bạc mà từ bỏ cô. Vốn anh ta có thể làm một đôi vợ chồng vui vẻ với co nhưng anh ta lại bỏ qua.
Đèn phòng phẫu thuật tắt, Trần Hiểu Sắt được đẩy ra. Liên Hạo Đông và Tống Á cùng xông tới.
Rốt cuộc Liên Hạo Đông thấy được cô, sắc mặt trắng bệch, mắt sưng tấy, rất khiến người ta đau lòng. Anh nắm chặt tay cô, nói: "Cô nhóc, em mở mắt xíu đi."
Cô từ từ mở mắt, liếc nhìn Liên Hạo Đông, khóe mắt anh đo đỏ, vẻ mặt cũng rất mệt mỏi như thể vừa đánh một trận chiến lâu dài. Cô mấp máy môi, không nói gì.
"Là anh không tốt, không biết chúng ta đã có cục cưng. Chờ em khỏi rồi thì trừng phạt anh thế nào cũng được."
Cô rút tay ra, sau đó chuyển mắt nhìn Tống Á.
Tống Á mỉm cười, nói: "Anh vẫn luôn ở đây."
Một câu này vừa dứt, cô đau lòng nhắm mắt lại.
Tới! Vẫn ở đây! Mình đã từng hy vọng có thời khắc hai người này nói với mình những lời này biết bao. Nhưng bây giờ cô không cần ai trong hai người này. Một người quá cao, một người lại cách cô quá xa.
Bác sĩ gọi: "Chồng Trần Hiểu Sắt đi làm thủ tục nhập viện."
Liên Hạo Đông và Tống Á lại cùng nhấc người lên, cùng muốn theo tới. Bác sĩ nói: "Một người đi là được rồi." Liên Hạo Đông giành trước: "Để tôi đi với ông."