Người ta bảo tôi mặt dày! Tôi mặc kệ!
Người ta bảo tôi vô sỉ? Tôi cũng mặc kệ!
Ai quản tôi được sao? Tôi sống thế nào là quyền của tôi!
Người nói thế nào là quyền của người, còn tôi sống thế nào là quyền của tôi! Đây là lẽ hiển nhiên mà! Chẳng phải có câu gì mà nước sông không phạm nước giếng hay sao? Không biết dùng trong trường hợp này có đúng không… Nhưng đúng thì đã sao mà không đúng thì đã sao? Tôi vô học! Đúng là tôi vô học, nhưng nhiều kẻ mang bằng này, tước kia còn vô lại, vô học hơn tôi nhiều…
Mặt dày cũng được, vô sỉ cũng không sao! Để người chà đạp hay chà đạp người khác cũng chẳng phải như nhau sao? Lúc cùng triền miên đều chẳng phải là cùng có khoái cảm như nhau sao? Ai trên ai dưới còn quản làm gì? Ai “cưỡi” ai lúc đó còn quản làm gì?
Người ta đến chửi tôi thì nhiều không kể siết, còn người nói thương tôi thì không có lấy một người. Ngay như bây giờ, con người trông cao sang, quyền quý, mĩ miều mà tôi chưa từng gặp này cũng vậy.
Ả chửi mới hay làm sao! Chửi mới độc làm sao! Chửi cũng ngoa ngoắt làm sao!
Lúc mới thấy, tôi còn tưởng ả không biết chửi người. Nhưng mà thực sự không phải thế! Ả biết chửi hơn tất cả những người đàn bà tôi từng gặp, từng chửi tôi. Và dĩ nhiên, ả cũng chửi tôi giỏi hơn bất cứ người đàn ông nào có bạn trai ngủ cùng tôi…
-Mày chỉ là một thằng đĩ cho người ta cưỡi! Ta nói cho mày biết, mày mà còn tìm cách quyến rũ chồng tao thì tao sẽ cho mặt mày nát ra. Đúng là thằng không có sĩ diện! Thằng vô liêm sỉ…
Tôi cũng lười nói với ả. Chồng ả là ai trong bao nhiêu người đàn ông đã ngủ với tôi, tôi biết được sao? Thế nên cứ kệ ả chửi cho bõ ghét đi. Tôi còn buồn ngủ lắm. Cái xóm trọ này cũng quen nghe những tiếng chửi như vậy rồi. Ả muốn chửi tôi để mọi người biết thì cũng là đã chậm hơn rất nhiều người rồi. Mà ả chửi tôi thì có bao kẻ cười tôi và có biết bao kẻ cười ả?
Mấy người “hàng xóm” cũng đã nghe chán, nhưng chỉ là, người phụ nữ này đến chửi cũng không biết lựa lúc, chửi đúng giờ nghỉ trưa của mọi người như thế này thì mấy người “hàng xóm” của tôi lại được một trận no tai rồi. Chắc hẳn ai cũng đều đã đem tổ tiên tôi và tổ tiên ả hỏi thăm hết lượt rồi. Trong cái xã hội xô bồ này, kiếm được mấy phút ngủ trưa cũng thật sự là khó khăn mà. Phòng bên cạnh của hai cô sinh viên nghèo cũng đã bắt đầu có những tiếng sì sào bực tức rồi. Chắc cũng kiểu như, “Người phụ nữ này là người chửi lâu nhất từng có đấy!”, “Ừ, mấy người trước đến chửi vài câu thấy anh ta không bắt truyện mà cứ đứng tựa ở cửa cười liền biết không có cách nào khác đành đi về!”, “Cậu có muốn ra xem anh ta không?”, “Xem riết rồi cũng chán!”, “Sao anh ta toàn cặp với người có tiền mà lại ở lại cái phòng trọ cũ nát này nhỉ?”, “Tớ chỉ muốn anh ta chuyển đi để được ngủ trưa ngon giấc thôi!”…
Thật buồn cười là họ vẫn cứ nhầm lẫn như vậy… Chắc cũng vì thế mà hắn ghét tôi…
Mà ả chửi cũng thực mệt mỏi rồi. Tôi không biết có nên đưa cho ả cốc nước không? Giữa trưa nắng gay gắt như thế, ả đứng chửi từ lúc h, giờ cũng đã h hơn rồi. Tôi khẳng định chắc ả cũng đã khát nước lắm. Sao không biết quý trọng bản thân như thế chứ? Trông ả xinh đẹp, da dẻ trắng hồng thế kia, khẳng định rất biết chăm sóc nhan sắc, sao giờ lại không quản gì đứng dưới cái nắng gay gắt mà chửi một người chẳng thiết gì như tôi chứ?
-Mày là thằng trơ trẽn, không biết ngượng! Là đàn ông mà để cho trăm thằng đàn ông khác cưỡi… Mày là thằng vô đạo đức… Tổ tông nhà mày cũng vì mày mà xấu hổ… Mày là…
Bao nhiêu từ của người dân chợ búa ả cũng lôi ra chửi. Bao nhiêu từ của dân anh chị cũng bị ả lôi ra dùng. Công nhận ả có kiến thức chửi thực sâu rộng…
Nghe ả chửi mãi tôi cũng thấy chán, không biết mấy người hàng xóm có thấy chán chưa? Chắc cũng đã chán từ lâu rồi. Nhiều người cũng đến đây như ả lắm rồi…
Mà nghe chán thì tôi lại buồn ngủ…
Lúc này người thanh niên tựa ở cửa kia cứ nhìn người phu nữ đang ngoa ngoắt chửi liên hồi kia. Hắn đưa mắt nhìn ả từ đầu đến chân: Bộ váy ngắn liền thân bó sát người màu trắng, trông thật dịu dàng, thế nhưng mà lại trái ngược với tính cách ả. Chiếc váy hình như là của một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, hắn đã từng thấy bạn gái ông chủ mặc một cái màu hồng nhạt y như thế này… Chiếc túi xách là của một nhãn hiệu nổi tiếng của nước ngoài. Nhìn chất liệu thì không thể là hàng giả…
Hắn lại lia mắt mình nhìn đến đồ trang sức trên người ả. Toàn bộ đều đính kim cương, mặt dây chuyền, hoa tai, nhẫn. Cái lắc tay nằm ở trên cổ tay ả cũng thật đẹp! Là vàng trắng, mặt hình trái tim có gắn kim cương nốt… Không biết chồng ả là ai nhỉ?…
-Chị uống ngụm nước đi!
Ngay lúc hắn còn đang mải đánh giá chị ta thì tôi từ trong nhà đi ra đưa cho chị ta cốc nước.
Có vẻ chị ta cũng thực không biết tôi là ai hay đang hăng hái chửi nên quên mất cả mặt tôi, hoặc là do chị ta quá khát nước. Chị ta cầm lấy cốc nước, nói lời cám ơn rất lịch sự mà tôi lại thấy lố bịch, rồi uống sạch. Lúc đưa trả cái cốc cho tôi, tôi hỏi:
-Chị có cần thêm cốc nữa không?
Lúc này chị ta mới nhìn đến tôi và chắc cũng đã nhận ra tôi.
-Thằng mất dạy! Mày là thằng vô liêm sỉ, mày cướp chồng tao! Mày còn lấy tao làm trò sỉ nhục, tao…
Chị ta liền ném ngay cái cốc tôi chưa kịp đón lấy, rồi liền đánh vung tay cầm túi đánh túi bụi, rồi cào cấu tôi.
Tôi cũng chẳng thèm động tay động chân hay chốn tránh, lòng tôi còn đang sót cái cốc thủy tinh bị chị ta ném vỡ. Biết thế, đón lấy chiếc cốc rồi hẵng hỏi. Chiếc cốc tôi mua những nghìn đồng…
Chẳng mấy chốc, chị ta đã bị kéo khỏi người tôi. Hắn ngồi đấy, tựa cửa đấy cũng chẳng phải chỉ để làm cảnh. Hắn có nhiệm vụ bảo vệ tôi. Ông chủ còn chưa muốn tôi chết thì sao hắn dám để người khác làm thương tổn tôi?! Chẳng qua là hắn cũng không ưng gì một thằng “điếm” như tôi nên cũng chậm chạp trong việc ngăn cản, cho đến khi chị ta cào vào mặt tôi, hắn mới đứng dậy lôi chị ta ra khỏi người tôi.
Tôi cũng chẳng thèm cám ơn hắn một câu. Nhiệm vụ của hắn là thế. Tôi không quản.
Hắn lôi chị ta ra khỏi người tôi liền buông tay. Tôi cũng lười nghe chửi rồi. Hôm nay nghe đến thế là đủ rồi! Có gì để mai nghe tiếp. Nếu không, mai lấy gì giải trí chứ? Đúng là cách giải trí của tôi có vẻ lạ, nhưng nếu không có ai chửi tôi, tôi sẽ thấy buồn và không biết mình còn tồn tại hay không mất. Tôi liền nói với chị ta:
-Chồng chi là ai? Tôi ngủ với nhiều người quá không biết người nào đâu! Chị về giữ chồng cho tốt đi. Nếu anh ta đã thích đàn ông thì không là tôi cũng có một thằng khác cùng hắn lên giường. Chị quản được tất sao? Tôi mệt rồi, muốn nghỉ! Mai chị lại đến đi!
–Mày là thằng khốn nạn, thằng trơ trẽn…
Tôi cũng chỉ mỉm cười nhìn chị ta nói “Đúng vậy!” rồi đi vào nhà.
Bỏ lại chị ta đang há hốc miệng, đứng như bị mọc rễ ở giữa sân nhỏ của khu trọ tồi tàn.
Nhìn vết trầy sước có chút máu bắt đầu đông lại, tôi không buồn lau đi. Tốt hơn hết ngủ một giấc là được rồi. Quản chi những lời chị ta chửi. Nếu nghĩ đến thì tối nay sẽ không cần phải “làm” sao? Chẳng phải vẫn vậy lại lên giường mây mưa? Nếu như vậy thì nghĩ làm gì? Nhọc xác!
Hắn lại ngồi ở cửa. Thực bực mình cái tên đang nằm trên giường. Hắn còn chưa kịp đánh giá đến hình thể của ả ta, như thế nào mà hôm nay lại ra “tiến khách” ngay lúc hắn đang đánh giá? Nhưng mà cũng tốt lắm. Hắn đã đánh giá xong được đồ trang sức trên người của ả, hình thể nhìn sơ cũng đẹp lắm, quyến rũ lắm. Như vậy lo gì không có chút manh mối nào báo lên cho ông chủ?
Gần h tối, tôi ra khỏi nhà. Tôi chẳng quan tâm nó là mấy giờ, chỉ là một một thói quen từ lúc còn hay để ý giờ giấc để lại nên biết lúc này là gần h thế thôi… Với tôi, cái đồng hồ hàng hiệu đang đeo trên tay cũng chỉ là một thứ dụng cụ nghề nghiệp. Tôi nghĩ, nếu nó không phải là cái đồng hồ không cạn pin thì tôi nghĩ, chắc nó dừng lại ở con số hay con số tôi cũng không quan tâm.
Cái tên tôi không ưa gì hắn cũng như hắn chẳng ưa gì tôi vẫn cứ như vậy đi đằng sau tôi. Hắn không thèm bắt chuyện với một kẻ như tôi, tôi cũng chẳng lấy làm vui khi được nói chuyện với hắn, cho nên, cứ thế này là tốt rồi.
Tôi bước vào địa điểm mà thường ngày vẫn đến. Chẳng quan tâm thứ gì, dù ngoài kia có chuyện động trời gì sảy ra hay không thì tôi vẫn đến đây vào giờ này, dù mệt mỏi bệnh tật gì thì trước khi trả xong nợ, ngày ngày tôi vẫn đến đây vào giờ này. Mọi chuyện của tôi cũng chỉ có thế. Tôi tồn tại cũng chỉ vì thế. Không… Có lẽ phải nói là tôi tồn tại vì một người…
-Mặt cậu ta bị làm sao? –một người đàn ông gọi hắn hỏi.
-Da! Hôm nay lại có một ả đàn bà đến! –Hắn thành thật đáp.
-Biết ai không?
Hắn đem hết chuyện nói một lượt, trong mắt người đàn ông thực lạnh lẽo. Người đàn ông giơ tay lên ra hiệu với một kẻ bộ dạng có vẻ là một người vệ sĩ đứng cách đó không xa. Kẻ đó nhìn thấy thế, vội vàng bước lại gần gã.
-Điều tra hết những kẻ có vợ hay người yêu mà cậu ta tiếp trong hai tháng gần đây.
-Vâng, đại ca!
Gã đáp như vậy liền quay lưng đi.
Người đàn ông được kêu là “đại ca” kia nhìn thấy gã đi khỏi mới quay lại nhìn hắn.
-Hổ, cậu không còn là một tên trộm, lúc quan sát đừng chỉ có chú ý đến đồ và túi xách người ta. Cái tôi cần là cần cậu nhớ được mấy người tiếp xúc với cậu ta. Nhớ khuôn mặt họ đến từng chi tiết nhỏ ý!
Hắn xấu hổ, cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi. Dù dấu đến đâu vẫn lộ. Hắn là kẻ trộm thì đương nhiên nhìn người thường nhìn đồ trước để đánh giá mà…