Sắc Màu Ấm

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thật ra thì Mạch Nha cũng chỉ có đi vào đó mười mấy phút, nhưng trong đầu của Giản Tang Du bắt đầu không ngừng liên tưởng đến tình tiết đáng sợ trên phim ảnh, nào là bắt cóc tống tiền, nào là lừa bán đứa bé.

Giản Tang Du càng nghĩ càng nóng lòng, cho nên khi có người đàn ông bước qua cô, rốt cuộc cô cũng lấy hết can đảm chặn người đó lại “Thật xin lỗi, tiên sinh, anh có thể giúp tôi chút được không?”

Người đàn ông từ từ xoay người, gương mặt điển trai, ngũ quan cân xứng, ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh, dáng dấp cao lớn đang mặc…. một chiếc áo tắm màu trắng.

Giản Tang Du hơi ngượng ngập cúi đầu, lúng túng chỉ vào phòng vệ sinh, ánh mắt cũng không dám nhìn lên gương mặt của người đàn ông kia “Con tôi đi vào đó đã lâu, phiền anh xem giúp tôi được không?”

Người đàn ông thản nhiên gật đầu, giọng nói vô cùng lôi cuốn “Chờ chút”

Khi anh ta chuẩn bị vào nhà vệ sinh, thì Mạch Nha lại đi ra. Nói chính xác, là Mạch Nha bị một người đàn ông kẹp trong khuỷa tay xách ra.

Giản Tang Du thấy gương mặt người đàn ông đó thì máu xông lên não, xám mặt quát “Thiệu Trí, anh buông con tôi ra.”

Lúc này Thiệu Trí bị tiếng hét của cô làm giật mình, lúc thấy mặt của Giản Tang Du thì dữ tợn trong nháy mắt. Cúi đầu nhìn thằng nhóc trong tay mình đầy hàm ý, cười nhạo nói “Ơ, đây chính là con hời của anh tôi à”

Giản Tang Du cắn môi, nắm thật chặt quả đấm bên người “Là đàn ông thì thả con của tôi ra, làm khó một đứa bé thì đáng mặt gì.”

Mạch Nha bị Thiệu Trí siết trong khuỷa tay, tay chân giãy đành đạch kêu to “Kẻ xấu, buông tôi ra.”

Thiệu Trí nhìn tiểu quỷ đang la lối bằng ánh mắt thầm trầm, lạnh lùng nói “Còn kêu nữa tao sẽ ném mày ra ngoài, muốn thử không?”

Ánh mắt Mạch Nha hồng hồng, hung dữ nhìn chằm chằm cậu ta.

Giản Tang Du không biết trong phòng vệ sinh đã xảy ra chuyện gì. Sao Mạch Nha lại trêu chọc phải cái tên ma quỷ này. Trái tim cô nhói đau, giọng nói run rẩy “Anh muốn gì thì cứ tìm tôi, nó chỉ là một đứa bé.”

Thiệu Trí cau mày, không nhịn được nhìn cô một cái “Con của cô giống y hệt cô. Mẹ nó, bị bệnh thần kinh đầu thai. Tự nhiên hắt nước vào người tôi, cô không biết dạy để ông đây dạy giùm cô.”

Giản Tang Du sửng sốt, theo lý thuyết, Mạch Nha chưa bao giờ thấy Thiệu Trí, tại sao lại đi chọc trúng cậu ta vậy chứ? Nhưng mà trước mắt cô không quản được nhiều như vậy, cố ý đè nén tức giận “Làm ướt quần áo của anh sao? Bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền, anh bỏ nó xuống trước rồi hãy nói.”

Thiệu Trí cười một cách xấu xa, giơ tay lên véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Nha. Giản Tang Du thấy hốc mắt của Mạch Nha đều đỏ cả lên, rõ ràng cậu ta ra tay rất mạnh. Cô đau lòng muốn chết, bước nhanh muốn xông vào.

Nào biết có người còn nhanh hơn cô. Người đàn ông mặc áo tắm bỗng cất bước đi đến, nhanh chóng vặt tay của cậu ta ra.

Mặt Thiệu Trí nhăn nhó, cánh tay kia lập tức buông Mạch Nha ra.

Mạch Nha vừa rớt xuống đất lập tức chạy vào lòng Giản Tang Du, núp phía sau cô sợ hãi nhìn người đàn ông mặc áo tắm và Thiệu Trí.

Gương mặt người đàn ông mặc áo tắm sa sầm quan sát Thiệu Trí “Làm khó một người phụ nữ và một đứa con nít, cậu thật làm mất mặt đàn ông.”

Thiệu Trí hừ lạnh, không cam lòng quay đầu lại trợn mắt nhìn anh ta “Ăn no rỗi việc, nợ nần của tôi và người đàn bà này vẫn chưa tính rõ đấy.”

Người đàn ông mặc áo tắm chau mày, cổ tay hơi dùng sức làm cho Thiệu Trí đau đớn kêu to. Người đàn ông mặc áo tắm cười lạnh khinh thường “Chỉ như vậy mà muốn tìm người tính sổ, cậu thật sự cũng chỉ bằng level của người phụ nữ và đứa trẻ này thôi.”

Thiệu Trí nheo mắt nham hiểm “Con mẹ nó, anh là ai, có quan hệ gì với con đàn bà thúi này?”

Giản Tang Du nghe những lời dơ bẩn trong miệng cậu ta, sắc mặt xanh mét.

Người đàn ông mặc áo tắm nhìn Thiệu Trí vài giây, đẩy mạnh cậu ta về phía trước một cái “Giáo huấn người như cậu, tôi cũng ngại dơ bẩn tay mình”

Ánh mắt Thiệu Trí u ám nhìn chằm chằm anh ta, sau đó từ từ quay đầu nhìn lại Giản Tang Du “Chị dâu tương lai của tôi quả nhiên lợi hại, nhưng mà không sao, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu cũng sẽ gặp, còn nhiều cơ hội.”

Mặt Giản Tang Du nhanh chóng biến sắc, tức giận nhìn cậu ta.

Hai tay Thiệu Trí cắm vào túi, từ từ đi lướt qua cô, khóe miệng còn cười cười, nói ra câu “Tôi không phải là đàn ông, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.”

Hơi thở Giản Tang Du không ổn định, đứng yên tại chỗ, giận đến mức lồng ngực cũng phập phồng. Mạch Nha nắm chặt ngón tay của cô, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn cô “Mẹ…”

Giản Tang Du cúi đầu nhìn nó, vành mắt dần đỏ lên, nhưng khóe miệng cố gắng mỉm cười với đứa con trai đang sợ hãi “Cục cưng bị dọa sợ à?”

Mạch Nha lắc đầu dứt khoát, kiên định nắm quả đấm nhỏ “Ba sẽ dạy dỗ hắn ta.”

Giản Tang Du ngẩn ra, khẽ thở dài một hơi, cuộc hôn nhân này chỉ mới bắt đầu một ngày, cô đoán được sẽ còn vô số khó khăn trước mắt. Cô muốn sống chung với Thiệu Khâm, cũng muốn cho con mình một gia đình hạnh phúc, nhưng thật là khó khăn trùng trùng.

Cô không phải Mạch Nha, không có được sự ngây thơ như một đứa bé năm tuổi, cô rất rõ mình muốn duy trì chuyện tình yêu này, muốn duy trì cuộc hôn nhân này, không thể chỉ có một mình Thiệu Khâm cố gắng là được.

Cô cũng phải trả giá, cũng phải chịu đựng.

Trừ phi, thật tìm được chứng cớ, nếu không, cô cũng không có cách nào bắt được Thiệu Trí như cũ. Cô không muốn lệ thuộc cả đời vào Thiệu Khâm, càng không muốn gây khó khăn cho người đàn ông cô yêu.

Giản Tang Du hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt bình thường nhìn người đàn ông mới vừa giúp cô “Đã gây phiền phức cho anh rồi, cám ơn anh.”

Người đàn ông mặc áo tắm vừa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua trên người Mạch Nha, mở miệng nói “Quần áo của đứa bé đã ướt cả rồi, sẽ dễ bị cảm, dẫn nó đi thay đi.”

Lúc này Giản Tang Du mới phát hiện Mạnh Nha đang run lẩy bẩy, quần áo cũng gần như đã ướt đẫm cả rồi.

Cô hận đến cắn chặt hàm răng, cởi áo khoác của mình xuống, bao kín con trai mình lại, quay mặt gật đầu với anh ta “Thật rất cảm ơn anh, tạm biệt.”

Giản Tang Du gọi điện thoại cho Trình Nam và Giản Đông Dục trên đường đi, kêu bọn họ và bác sĩ Đỗ gặp nhau trước, tạm thời cô không qua được. Trình Nam hỏi lo lắng “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Giản Tang Du nhìn con trai đang lạnh run co ro ngồi sau xe taxi, nắm tay càng thêm siết lại “Không có chuyện gì, tối nay liên lạc lại sau.”

Mạch Nha vẫn sợ hãi nhìn cô, như sợ cô sẽ tức giận, thấy cô cúp điện thoại, lại vội vàng bò đến dựa vào tay cô “Mẹ, lạnh quá”

Giản Tang Du đưa tay ôm nó vào lòng, im lặng vài giây, rồi hỏi “Con biết người đó à, sao lại hắt nước lên người hắn ta?”

Mạch Nha cúi đầu không lên tiếng, miệng tức giận vểnh lên.

Giản Tang Du biết biểu hiện này là con trai đang tức giận, kiễn nhẫn hỏi tiếp “Hắn ta ăn hiếp con à?”

Mạch Nha vẫn không nói, vùi đầu xuống thấp hơn.

Cuối cùng Giản Tang Du không nhẫn nại được nữa, cơn giận đối với Thiệu Trí, thấp thỏm cho tương lai, tất cả đều biến thành lửa thiêu đốt cháy đáy lòng cô, cô tức giận rít nhẹ qua khẽ răng “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại không lễ phép như vậy hả? Tại sao hắt nước vào người không quen biết? Cô giáo, mẹ và cậu có dạy con như vậy sao?”

Tài xế taxi cau mày liếc nhìn cô qua kiếng chiếu hậu.

Mạch Nha khóc thút thít, lôi tay áo lau nước mắt “Lúc con mắc tiểu, nghe được hắn ta nói trong điện thoại, nói xấu ba, còn nói mẹ….”

Móng tay Giản Tang Du cắm sâu vào lòng bàn tay, yên lặng ấn đầu con vào ngực mình, hỏi nghẹn ngào “Hắn ta nói gì ba?”

Mạch Nha nức nở, giọng nói vẫn tức giận không chịu được như cũ “Hắn ta nói ba cưới mẹ là mang giày cũ, còn nói con là đứa con hời…”

Giản Tang Du dại ra, đáy lòng ẩn đau mơ hồ.

Mạch Nha ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt vẫn còn đang chảy xuống “Mẹ, cái gì là con hời? Con không phải là con của ba sao? Mạch Nha thích ba, muốn ba.”

Đáy lòng Giản Tang Du đau xót, ôm con đặt lên đùi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó. Một lát sau cảm giác được hốc mắt mày càng ngày càng ướt, gần như không còn thấy rõ cảnh tượng phía trước nữa.

Cô đặt cằm lên đỉnh đầu mềm mại của con, cố gắng điều chỉnh hơi thở “Mạch Nha là đứa bé ngoan, mẹ không nên giận con.”

Đối mặt với câu hỏi của con trai, cô không có mặt mũi trả lời nó.

Chính cô cũng không biết cha ruột của nó là ai, chuyện hoang đường như vậy, vậy mà cô lại gặp được hết lần này đến lần khác.

———–

Giản Tang Du dẫn Mạch Nha chạy về nhà, tìm quần áo thay cho nó, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, thấy thời gian cũng sắp tới giờ hẹn với Thiệu Khâm. Lòng cô càng như lửa đốt, nhưng từ chỗ cô đến đó cũng phải mất gần một tiếng, huống chi giờ này lại là cao điểm kẹt xe.

Giản Tang Du suy đi nghĩ lại, lấy điện thoại ra điện cho Thiệu Khâm.

Mạch Nha ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế nhỏ tự mình mang giày vào.

Nhưng điện thoại của Thiệu Khâm cũng không ai nhận, Giản Tang Du càng nóng lòng hơn, chỉ thử nghĩ đến sắc mặt Cố Dĩnh Chi sẽ khó coi thế nào khi mình đến trễ thôi, da đầu cô cũng đã tê dại rần rần.

Giản Tang Du không thể làm gì khác hơn là vội vàng giúp đỡ con trai mang giày xong, ôm nó chạy thẳng đến trạm xe điện ngầm, lúc này ngồi xe điện ngầm ngược lại sẽ nhanh hơn đi taxi.

Trời vào đông luôn tối sớm hơn thường lệ, Mạch Nha vì mặc quần áo ướt sủng nên hơi cảm lạnh, co ro nằm trong lòng Giản Tang Du vẫn ấm ức không nói chuyện.

Giản Tang Du trên đường đến cũng gọi mấy cuộc cho Thiệu Khâm, gọi đến mức pin điện thoại cũng bắt đầu cạn kiệt.

Đến lúc cô chạy đến nhà hàng đã trễ hơn phút so với dự liệu, tâm tình cô vốn khẩn trương lại càng lo lắng thêm. Chiếc bàn tròn trong căn phòng lớn, đã có người ngồi, sắc mặt ai cũng bất ngờ quay đầu lại nhìn cô.

Mạch Nha nắm chặt lấy ngón tay của cô, đôi mắt đen nhánh lặng lặng nhìn người ở trong phòng. Nhưng Giản Tang Du cảm nhận rõ được thân thể nhỏ bé của con trai không tự chủ lui về sau một bước.

Giản Tang Du tỉnh táo lại, cười cười xin lỗi “Thật xin lỗi, con đến trễ.” Gương mặt khí khái của Thiệu Khâm như phủ lên một lớp khí lạnh, từ từ ngước đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cô.

Không biết tại sao, vào giờ khắc này, cô bỗng nhiên giận dỗi, lại có cảm giác mệt mỏi không chịu được.

Cô thật như thấy được khoảng cách không thể nào vượt qua lúc trước giữa cô và Thiệu Khâm một lần nữa. Gia đình này không phải cô có thể dễ dàng dung nhập vào đó được. Nó không giống với gia đình bình thường, luôn khiến người khác có cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng.

Truyện Chữ Hay