Mười lăm phút đã trôi qua, Cố Kiều Kiều vội vã quay trở lại.
Hai má đỏ bừng, đầu tóc hơi rối bù, vội vàng đi tìm Ôn Tử Hề.
Nhìn thấy Ôn Tử Hề dựa vào tường nhắm mắt trầm tư, dường như đang ngủ say, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật vốn dĩ năm phút cô có thể giải quyết xong sự việc rồi, kết quả khi trở về lại bị một kẻ điên cưỡng hôn.
Thật là đụng phải quỷ, ngàn vạn lần đừng để cho cô gặp lại hắn một lần nữa!
Ôn Tử Hề nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Kiều Kiều đã trở lại, hai mắt híp lại, “Mới có mấy phút mà thôi, sao son môi của cậu lại đâu hết rồi?”
Hơn nữa nhìn cũng không giống như là đã ăn uống gì.
Nụ cười của Ôn Tử Hề có chút ý vị không rõ ràng, “Còn nữa, khuyên tai của cậu đâu?”
Cố Kiều Kiều kinh hãi sờ lên vành tai phải của cô, quả nhiên không còn, ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy vành tai nơi đó đỏ bừng lên.
Trong lúc nhất thời, cô dường như đã bị dẫm đau chân, tính tình đại tiểu thư liền trỗi dậy, phản bác nói, “Cậu quản tớ à!”
Ôn Tử Hề bất đắc dĩ, đành phải lười nhác xòe tay ra, “Túi xách tớ đâu?”
“Túi của cậu không có ở đó, bị chú tớ cầm đi rồi.” Cố Kiều Kiều nhìn cô chằm chằm, bộ dạng không muốn phản ứng.
Ôn Tử Hề nhướng mày, cô say đến mức không hiểu ra ý tứ trong lời nói của Cố Kiều Kiều.
Một lúc lâu sau, cô mới bất giác hỏi, “Tại sao anh ấy lại lấy túi của tớ?”
Có quỷ mới biết!
Cố Kiều Kiều mắt trợn tròn, là hoàn toàn không nghĩ tới phản ứng của cô.
Đánh giá Ôn Tử Hề là đã say không còn rõ ý thức, Cố Kiều Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra mà gọi điện cho Cố Thời Sâm.
Nhưng khi đưa tay bấm dãy số đó, cô lại nhát gan, đưa điện thoại cho Ôn Tử Hề, “Thôi, cậu tự mình gọi đi.”
**
Trên lầu hai, không khí rất căng thẳng.
Tôn Vĩnh Thăng ngồi dựa trên chiếc ghế vị trí chủ vị, trên mặt nụ cười đã không còn vẻ thong dong vui vẻ như ở dưới lầu nữa.
Lần này tuy nói là tiệc tối, nhưng tất cả các doanh nghiệp lớn cùng các vị lãnh đạo, mỗi người đến đây đều vì muốn đấu thầu miếng đất.
Nhưng hiện tại Cố Thời Sâm không nói lời nào, các vị khác cũng là không dám mở miệng chào giá, sợ đắc tội với anh.
Quan trọng nhất chính là, Cố Thời Sâm xuống tay quá tàn nhẫn, mở miệng đã ép xuống 50 % lợi nhuận.
Người khác không biết, nhưng trong lòng Tông Vĩnh Thăng rất rõ ràng, ép 50% lợi nhuận thì mình chỉ có thể đảm bảo không bị thua lỗ, đừng mơ tới lợi nhuận cao.
Hắn ổn định lại tâm thái, muốn vớt vát chút đỉnh, nhưng Cố Thời Sâm mới 30 mà ngồi tĩnh tâm như lão tăng, còn bình thản hơn bọn họ!
Gương mặt lãnh đạm không có chút cảm xúc nào, càng đừng nói đi phỏng đoán suy nghĩ của cậu ta.
Tông Vĩnh Thăng chỉ có thể áp dụng chính sách dụ dỗ, hắn hạ giọng, “Các vị đừng nghiêm túc như thế, muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng.”
Trong phòng hội nghị là một mảnh yên tĩnh, có vẻ lời của hắn cũng không có tác dụng.
Tông Vĩnh Thăng mất mặt, trong lòng không vui, nhưng thư ký bên cạnh đã cứu đỡ tình huống này.
“Phục vụ bên ngoài, vào rót rượu.”
Trong thoáng chốc, mùi rượu liền quanh quẩn khắp căn phòng.
Quả nhiên rượu vừa lên bàn, không khí liền trở nên xa hoa cũng lười nhác lên, có vài đổng sự đã uống rượu xong, lá gan cũng liền lớn hơn.
Nhưng rượu trước mặt Cố Thời Sâm, mảy may chưa hề động tới.
Anh ngồi dưới ánh đèn chói lọi và sang trọng, tư thế cao ngạo và lạnh lùng, hầu như không ai dám nói chuyện với anh.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, lại chú ý tới chiếc túi ngọc trai màu tím nhạt trên tay anh.
Màu sắc và kiểu dáng này, dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng giống như là đồ dành cho con gái.Lão tổng bên cạnh nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với người phục vụ bên cạnh.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, tại sao còn làm rơi đồ của khách trên bàn!” Hắn ta tức giận, tất cả những gì hắn ta muốn là tạo ấn tượng tốt trước mặt Cố Thời Sâm, căn bản không nghĩ đến khía cạnh khác, bởi Cố Thời Sâm là người khó có khả năng dính vào phụ nữ nhất.
Người phục vụ cũng ngạc nhiên, vừa nghi hoặc vâng vâng dạ dạ vừa gật đầu, vội vàng chạy nhanh tới lấy cái túi xách vỏ sò bên cạnh người đàn ông.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào thì chiếc túi đã bị một lòng bàn tay trắng lạnh lẽo chạm vào trước.
Cố Thời Sâm cầm chiếc túi trên tay, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười áy náy lại xa lánh, “Làm các vị chê cười rồi, đây là của phu nhân tôi.”
Giọng anh lạnh lùng thoải mái nói, giữa lông mày dường như có một chút ấm áp.
Anh vừa dứt lời, cả phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Cố Bắc Thành bên cạnh ho khan một tiếng rồi ngồi thẳng người, cũng không phản bác lại, trông ông khá tự hào.
Trong đầu mấy người ở đây đều có suy tính riêng, nhưng ngoài mặt vẫn nói lời chúc mừng.
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Những lời chúc mừng không ngừng nối tiếp nhau, nhưng mặc dù những người có mặt ngoài miệng nói, nhưng đều là xem mặt mũi, trái tim lén lút tán gẫu.
Cố gia là một trong những gia tộc tiếng tăm nhất ở đây, chuyện Cố Thời Sâm kết hôn, khẳng định là chuyện không nhỏ, tại sao không ai nghe nói tới chuyện này?
Nhất thời, ai cũng không khỏi nghi ngờ sự thật của cuộc hôn nhân này.
Tông Vĩnh Thăng với những người có mặt ở đây cũng ngạc nhiên không kém vài phần “Không biết cô gái nhà nào lại có thể may mắn kết hôn với Cố tổng?”
Hắn cố ý đặc biệt nhấn mạnh từ “cô gái”, tuy rằng là đang cười, nhưng giọng điệu ngược lại có vài phần ý vị trêu chọc.
Ngay sau khi hắn nói xong, giới tính của cô dâu trở thành một bí ẩn.
Tuy nhiên, dường như Cố Thời Sâm không có nhiều cảm xúc lắm, anh ngồi đó với tư thái đoan chính, không phủ nhận cũng không giải thích, như thể anh là người ngoài cuộc.
Bầu không khí trở nên căng thẳng trở lại, trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, thời gian như ngưng trệ vài giây, không một ai trong số những người có mặt tại đây dám tuỳ tiện mở miệng.
Tuy nhiên, nó không kéo dài được vài giây đã bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Tất cả mọi người đều khẩn trương xem di động trong túi của mình, mới phát hiện thanh âm đến từ chiếc túi bên cạnh Cố Thời Sâm truyền ra.
Biểu cảm của mọi người liền vi diệu hẳn, đều có một loại tư thế chờ xem kịch vui.
Cố Thời Sâm từ tốn lấy di động bên trong chiếc túi ra, nhìn số điện thoại gọi tới, nhíu nhíu mày.
Anh dửng dưng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, với thái độ bình thản “Tôi xin lỗi.” Sau đó, anh mở cửa và rời đi.
Cố Thời Sâm bước đi quá nhanh khiến những người có mặt không kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn thì người đã rời đi.
Anh bước đi quá vội vàng, cũng không có nói thêm lời nào, nhưng cứ như là bị Tống Vĩnh Thăng chọc giận mà bỏ đi.
Cố Thời Sâm lúc đi thần sắc không rõ, thái độ hiện tại của anh càng khó nắm bắt hơn, sự tình đấu thầu càng không có dám nói nhiều lời một câu.
Ngoài hành lang có chút an tĩnh, tiếng chuông đột nhiên bị cắt đứt, “Cố Thời Sâm?”
Là giọng của Ôn Tử Hề.
Cố Thời Sâm sững sờ một lúc, sau đó mới hoàn hồn lại, “Ừ.”
“Anh bảo trợ lý Hàn đưa túi xách cho em, em lấy thỏi son.” Giọng nói của cô lười biếng, mang theo vài phần cảm giác rượu say mê man.
Cố Thời Sâm cau mày, “Uống rượu?”
“Không có!” Đầu bên kia điện thoại khẳng định chắc nịch.
“Em đang ở đâu?”
Cuộc gọi bị ngắt, nhưng Cố Thời Sâm lại cầm điện thoại và nhìn nó trong vài giây.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của anh, Hàn Lương chủ động nói: “Ông chủ, để tôi đi đưa túi cho phu nhân.”
“Không cần.”
Hàn Lương không hiểu ý của anh, trơ mắt nhìn Cố Thời Sâm từ tốn đi xuống cầu thang.
Anh lại nhìn chiếc ghế bên trong cánh cửa, muốn nói gì đó nhưng rồi nhanh chóng ngậm miệng.
Anh đoán chắc ông chủ đã quên mục đích hôm nay tới đây là để làm gì!
**
Ôn Tử Hề ngắt điện thoại, trả lại cho Cố Kiều Kiều.
Cả người cô đều dựa vào góc tường, bởi vì dựa toàn thân nên nhìn qua mềm như không xương.
Cố Kiều Kiều ở bên cạnh lén lút nhéo cô một cái, Ôn Tử Hề cau mày, dùng đôi mắt phiếm hồng nhìn cô.
Cố Kiều Kiều khắng định Ôn Tử Hề nđã uống say rồi thì sẽ không so đo với mình, trong lòng có chút hả hê.
Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, cô đã hối hận.
Lúc gọi điện thoại cô cũng ở cùng, không phải nói Hàn Lương tới đây sao? Sao lại đổi thành chú của cô??
Khuôn mặt nhỏ của Cố Kiều Kiều Ngay lập tức chuyển từ “Đại tiểu thư kiêu ngạo” thành “Cô gái có nụ cười giả tạo”, ngoan ngoãn gọi: “Chú.”
Cô không dám nhìn biểu cảm của Cố Thời Sâm, nhanh như chớp nghĩ đường chạy.
Làm sao bây giờ?
Nếu để chú biết mình bắt nạt vợ chú ấy trong khi chú ấy đi vắng, liệu mình có chết thảm không?
Ôn Tử Hề không ngờ Cố Thời Sâm lại tới, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào tường, dựa mặt trên vách tường lạnh lẽo để xua tan đáy lòng nóng bỏng của cô.
Đáy lòng tựa hồ có cái gì đó lan tỏa, nhưng lại không bắt giữ được.
May mà Ôn Tử Hề mặc kệ, híp mắt nhìn anh.
Người đàn ông dáng người cao lớn, khí chất mạnh mẽ, trong đám người ánh mắt rất dễ bị anh thu hút, sau lưng anh là bức tường vàng huy hoàng sáng mắt, toàn thân như mạ một lớp vàng tỏa ánh sáng dịu dàng, tựa hồ màu đen cũng không lạnh băng như vậy.
“Uống say?”
Không biết Cố Thời Sâm đi tới đối diện cô từ khi nào, giọng anh trầm xuống, giống như âm thanh nhẹ nhàng và chậm rãi của cây đàn Cello trong đại sảnh.
Ngay khi anh đến gần, tiếng ồn ào bên tai toàn bộ chuyển thành hư cảnh.
“Chỉ uống một chút thôi.” Ôn Tử Hề cảm giác được anh đã gần quá rồi, hơi thở nóng rực khiến cô càng tham lam dính sát vách tường mang theo lạnh lẽo.
Giọng cô nhợt nhạt, có chút giọng mũi, nghe say chứ không say hẳn.
Cố Thời Sâm cụp mắt xuống nhìn mái tóc của Ôn Tử Hề, từ góc độ đó, anh chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô, càng ngày càng trắng sáng.
Mái tóc dài buông xõa che đi bờ vai mảnh mai, thu mình trong bóng tối, trông giống như một con chim nhỏ, không ồn ào náo nhiệt.
Cố Thời Sâm biết, Ôn Tử Hề uống say sẽ rất ngoan ngoãn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đáy mắt anh nảy lên ý cười, đầu ngón tay nâng hàm dưới của cô lên, dưới ánh sáng mờ ảo nhìn sắc môi cô.
Lúc này, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ lại xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt ngấn nước sáng ngời, đôi môi ẩm ướt, màu đỏ không đồng đều trên đó càng thêm phần lộng lẫy.
Như vậy xem ra, soi môi thật sự cần.
Anh luôn khó cưỡng lại trước vẻ đẹp của Ôn Tử Hề, huống chi là cô như có như không trêu chọc anh.
Hai mắt Cố Thời Sâm tối sầm, đầu ngón tay không tự chủ được mà dùng sức, Ôn Tử Hề nhíu mày, mái tóc dài đung đưa.
Cố Thời Sâm lúc này mới nhìn ra nơi này có chỗ không đúng, giọng nói lạnh lùng, “Ôn Tử Hề, giày của em đâu?”
Đầu óc choáng váng, cô cười với anh khóe môi cong lên, lông mi dài run lên, “Em ném rồi.”
Cố Thời Sâm nhíu mày, đương nhiên sẽ không tin lời của một kẻ say rượu, nghiêng người liền thấy được đôi giày cao gót màu bạc dưới váy phía sau cô.
Anh cúi nguwofi muốn đi giày cho cô, bị cô né tránh, bàn tay anh còn đặt ở bên hông cô, cẩn thận che chở cô.
“Làm sao vậy?” Cố Thời Sâm sợ cô té ngã, đem cô kéo vào trong lòng.
Người trong lòng ngực không ngoan ngoãn mà kéo cà vạt anh, anh phối hợp cong eo xuống.
Hương hoa nhàn nhạt phả vào cô, môi cô nóng rực, Ôn Tử Hề hôn anh.
Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn nước, nhưng lại mang một ý nghĩa khác là an ủi, “Cố Thời Sâm, nhớ kỹ, không được phép quay đầu lại!”
Không chờ Cố Thời Sâm hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, bên tai liền truyền đến tiếng giày cao gót đi từ xa tới gần.
Ôn Tử Hề thu hồi một thân lười biếng tùy tính, càng ngày càng trở nên hung hãn và tuỳ ý, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy rất mạnh mẽ, ngang ngược.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp vào cánh tay của Cố Thời Sâm, đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt như yêu tinh không xương, lạnh lùng nhìn Ôn Tử Di ở phía sau.
“Cô không ở ngoài giả bộ đáng thương, tới chỗ này làm gì?”
“Ồ, tôi tưởng tôi nhìn nhầm, không ngờ lại là chị?” Ôn Tử Di hừ lạnh một tiếng, thay đổi vẻ mặt ngạo nghễ, kiêu ngạo.
Ở đây vắng vẻ, hiếm có người tới, Ôn Tử Di tự nhiên cũng không định đóng giả tình chị em thâm tình yêu thương nhau.
Ôn Tử Hề cười lạnh, dây thần kinh do rượu điều khiển hiếm khi thắt lại, “Sao, đến cô còn có thể xuất hiện ở đây, vậy việc tôi đến chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Cô nhướng mày, không nhìn Ôn Tử Di, mà là nhìn chằm chằm sườn mặt cương nghị của người đàn ông, phản kháng bàn tay nóng bỏng đang ôm eo cô của anh.
Nhưng cái nháy mắt của cô lọt vào mắt đối phương lại có ý nghĩa khác.
Ôn Tử Di nhìn, Ôn Tử Hề trong lòng ngực của người đàn ông, có chút khinh thường “Chẳng lẽ chị là tình nhân của người này? Xem ra đối tượng coi mắt hôm qua ba tìm không thể thỏa mãn chị?”
Từ góc độ của cô, chỉ có thể thấy bóng dáng người đàn ông, anh ta đang cúi nửa người, nhưng tư thế rất thẳng, không thấy rõ chiều cao và dáng người.
Nhưng Ôn Tử Di chắc chắn người đàn ông này nhất định không phải là nhân vật gì to lớn, bởi vì cô ta đã hỏi thăm rồi, mấy người có tiền có quyền đều đang nói chuyện làm ăn trên lầu hai.
Trong mắt cô hiện lên một tia khinh thường, cô ta khoanh tay trước ngực, “Người này là tiểu bạch kiểm chị tùy tiện tìm ở bên ngoài ư?”
Giọng nói của Ôn Tử Di có chút sắc bén không hợp với hình tượng cô gái ngoan ngoãn của cô, kích thích mang tai Ôn Tử Hề lạnh lùng liếc qua, “Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì phắn đi chỗ khác!”
Ôn Tử Hề nghiến răng nghiến lợi, trong đầu hỗn loạn, một nửa là tức giận, một nửa là đau đớn, cô nghiêng người cắn vào tai của Cố Thời Sâm, bộ dạng có chút quyến rũ.
Lòng bàn tay trên eo cô cuối cùng cũng nới lỏng.
Ôn Tử Di ở cách đó không xa, không ngờ lúc này cô lại dám làm càn đến trình độ này. Cô ta trừng mắt, không cam lòng.
Nhưng hành động của hai người càng ngày càng càn rỡ, cô ta không thể ở đây nhìn mãi được.
Hiện tại cô đã là người của công chúng, nếu bị chụp ảnh đứng xem cảnh thân mật của người ta thì không biêt cánh báo trí sẽ viết lung tung gì đâu.
“Còn chưa rời đi? Muốn tham gia cùng chúng tôi sao?” Ôn Tử Hề thấy Ôn Tử Di vẫn không chịu thua, liền trực tiếp công kích.
Những lời này không chỉ khiến Ôn Tử Di sửng sốt, mà còn khiến Cố Thời Sâm cứng đờ.
Ôn Tử Hề không quan tâm đến chuyện khác, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong áo vét của anh, nhìn Ôn Tử Di tức giận rời đi.
Giải quyết xong một rắc rối lớn, Ôn Tử Hề cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều, cô hơi lùi về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ hồng hào đầy vẻ tự đắc.
Chỉ trong phút chốc, lại bị Cố Thời Sâm ôm vào trong lòng.
Trong nháy mắt, hương thơm mắt lạnh bao trùm lấy cô, cô hơi tức giận, “Sao, nó đi rồi nên anh luyến tiếc à?”
Cố Thời Sâm cau mày, thấy lời nói của cô rất khó hiểu, nhưng anh không muốn tranh luận với cô.
Anh mím chặt môi mỏng, áp vào tai cô trấn an, “Tử Hề, em say rồi.”
Bất đắc dĩ, anh cúi xuống cầm đôi giày cao gót của cô rồi bế cô lên.
Chiếc váy dài lụa đen áp sát vào bộ đồ của anh, Ôn Tử Hề vô thức ôm lấy cổ anh, cánh tay trắng như ngó sen của cô lộ ra ngoài ánh đèn.
Ánh nhìn của mọi người trong đại sảnh đồ dồn vào bọn họ, nhưng chỉ nhìn thấy cặp chân thon và cánh tay trắng nõn của cô gái, cùng với vòng chân màu đỏ bắt mắt.
Mê hoặc mà quyến rũ.
Không ít ánh đèn flash nhấp nháy chụp bọn họ, nhưng không ai có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người được Cố tổng bế ra sao.
Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để bùng nổ. Đêm đó, tầng lớp thượng lưu nổ tung nồi.