Sắc Đẹp Khó Cưỡng

quyển 4 chương 93: anh trở về, chỉ muốn “yêu” em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Dế Mèn

♥♥♥

Hứa Tình Thâm nắm chặt dao găm trong tay, đã có quyết tâm đâm cho đối phương một nhát.

Cô trợn to hai mắt, tầm mắt cắm trên khuôn mặt người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ của Hứa Tình Thâm hết xanh lại trắng, đủ loại cảm xức phức tạp chuyển biến trên khuôn mặt.

Thấy bộ dáng như hồn bị vứt đi đâu đó của cô, người đàn ông vội từ thùng giấy bước ra.

“Có phải làm em sợ rồi không?”

“AAA!!!!” Giọng Hứa Tình Thâm kêu kinh ngạc, kéo dài, tiếng thét vừa thé vừa nhọn, đâm thủng màng nhĩ người khác, xuyên qua vách tường chắc chắn. Chị giúp việc vốn đã không yên tâm, đi ra ngoài cửa nhưng vẫn chưa đi ngay. Nghe tiếng thét, chị ta bước nhanh vào trong.

“Tưởng phu nhân!”

Vừa xông mấy bước vào phòng ngủ, người giúp việc nhìn thấy một người thân hình cao lớn đang đứng trước giường, Hứa Tình Thâm đứng cạnh đó vứt con dao, hai tay ôm đầu.

Đây là tình huống gì vậy?

Người giúp việc nhìn nhìn người đàn ông, vội chào: “Tưởng tiên sinh!”

Ba chữ này truyền vào tai Hứa Tình Thâm, tiếng thét của cô đột nhiên im bặt. Cô bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước, đây rõ ràng chính là Tưởng Viễn Chu mà! Mặt mũi y hệt, dáng người y hệt, một đôi mắt y chang.

Anh chẳng bị tổn hại mất đi gì hết, có điều trên mặt có chút vết thương. Đôi mắt Hứa Tình Thâm bỗng nhiên bị mờ, cô khó khăn đứng dậy. Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dáng này của cô liền biết cô muốn ôm mình.

Anh vươn tay tới: “Tình Thâm!”

Hứa Tình Thâm bước nhanh chạy đến trước người anh, cô nhảy cả người lên, hai cánh tay ôm lấy cổ Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông thuận thế ôm lấy eo cô, hai chân cô vòng lấy hông người đàn ông.

Động tác này thật là...

Người giúp việc nhìn thấy vậy, mặt hơi đỏ lên.

“Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, tôi ra ngoài trước.”

“Đợi đã!” Tưởng Viễn Chu gọi chị ta lại. “Đừng nói với bất kỳ ai là tôi đã trở về.”

“Được ạ.”

Người giúp việc bước nhanh ra ngoài, ra tới bên ngoài còn giúp bọn họ đóng cửa lại.

Người Hứa Tình Thâm nhanh chóng tụt xuống, cô vùi đầu vào cổ Tưởng Viễn Chu không cam lòng rớt xuống như vậy, hai chân cựa quậy muốn leo lên lại.

Người đàn ông bật cười, sửa bàn tay để đỡ mông cô. Hứa Tình Thâm mặc áo trùm dài phủ qua mông, Tưởng Viễn Chu thấy thế liền đẩy vạt áo cô lên trên, đẩy đến hông, hai chân cô liền có thể hoạt động tự nhiên hơn.

Đôi tay anh ôm chặt cô, cho cô đeo cả người lên người mình.

“Thế này là sao đây? Nhớ anh có phải không?”

Hứa Tình Thâm nói không nên lời, cánh tay vẫn luôn dùng sức, chân đang kẹp eo Tưởng Viễn Chu càng lúc càng dùng sức.

“Anh không phải đã trở lại rồi sao?”

Cô nâng tay trái lên, bàn tay sờ tới lui trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu, sờ đến viền khóe miệng anh, sau đó đem che miệng anh lại hoàn toàn.

Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười, nhưng trong lòng lại càng là đau lòng hơn.

Anh cứ như vậy ôm Hứa Tình Thâm đi tới phía trước. Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống cái thùng kia, nghĩ lại đủ loại khả năng có thể trước đó, mũi cô lại toát ra chua xót.

“Thật sự là anh đã về rồi sao?”

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống.

“Không phải anh thì còn có thể là ai?”

Hứa Tình Thâm ngồi dậy, từ trên cao nhìn chăm chú khuôn mặt trước mắt này, hai tay cô ôm lấy gò má anh.

“Anh bị thương.”

“Bị thương không sao cả, sống sót quay về là được.”

“Làm em sợ muốn chết.”

“Anh biết.”

Hứa Tình Thâm khom lưng hôn lấy cánh môi anh. Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt, hai người kịch liệt hôn môi, tựa như thế nào cũng không đủ. Người đàn ông bước chân sang bên cạnh, tới mép giường, anh thả Hứa Tình Thâm lên giường.

Tay cô ôm chặt lấy phần lưng anh, ngón tay cào từng đường từng đường vào lưng anh. Tưởng Viễn Chu mau chóng bị loại cảm giác tê dại ấy hành hạ muốn điên, tay anh giữ cổ tay Hứa Tình Thâm lại, sau đó dịch một chút lên chỗ mấy ngón tay, cùng cô mười ngón đan vào nhau.

Hai người bàn tay nắm chặt, nơi nắm giao nhau bởi vì dùng sức mà toát đau.

Tưởng Viễn Chu hôn cánh môi cô. Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh ra, anh thuận thế hôn tới gò má cô, cổ cô...

Tay để không của Hứa Tình Thâm che mắt lại, Tưởng Viễn Chu cảm giác được cơ thể cô đang run rẩy. Anh một tay chống bên người cô, ánh mắt rơi xuống trên gương mặt cô, nhìn thấy bên khuôn mặt nhỏ của cô vẫn còn khóc.

“Sao vậy?”

“Tưởng Viễn Chu, anh nhéo em đi!”

Bàn tay người đàn ông để xuống trước ngực cô, Hứa Tình Thâm vội đẩy tay anh ra.

“Anh làm gì đó?”

“Đừng ngớ ngẩn, đây không phải nằm mơ.”

“Em biết...”

“Biết mà còn...”

“Em cũng không biết sao vậy nữa.” Hứa Tình Thâm dời cánh tay, tầm mắt gắt gao nhìn người đàn ông trước mặt.

“Em thấy nó rất không thực. Em không ngờ anh sẽ trở về như vậy.”

“Bởi vì anh không muốn người khác biết anh đã về.”

Đôi tay Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ người đàn ông.

“Anh biết không? Có một tên đang nằm trong bệnh viện Tinh Cảng, bị kẻ khác ném trước cửa nhà họ Tưởng. Mặt bị huỷ hoại, nói cũng nói không ra lời, cả đôi tay cũng bị trọng thương.”

Trực giác của Tưởng Viễn Chu thấy chuyện này không thích hợp, không nghĩ tới đối phương lại có chủ ý này.

“Cho nên, bây giờ hắn là anh?”

Hứa Tình Thâm quan sát tỉ mỉ khuôn mặt trước mặt mình này, ngón tay cô mơn trớn qua lại trên mặt anh.

“Vẫn là khuôn mặt đẹp trai này!”

Tưởng Viễn Chu cúi đầu cắn vào chỗ xương quai xanh của cô.

“Em thì sao? Em có tin không?”

Cô bị đau, hơi rên một tiếng.

“Không.”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên mặt cô.

“Vì sao?”

“Bởi vì hắn bài xích em, không muốn gặp em, bảo em đi.”

Ngón cái của người đàn ông không ngừng vuốt ve mặt cô. Hứa Tình Thâm đón lấy ánh mắt anh.

“Em biết, bất luận thế nào anh cũng sẽ không như vậy với em. Dù em có thật sự không đưa được tiền chuộc, hại anh thành như vậy, thì câu đầu tiên anh nói khi thấy em cũng sẽ không phải là bảo em đi.”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu hơi ngừng lại. Hứa Tình Thâm gần như tham lam mà nhìn chằm chằm lấy anh, không muốn bỏ qua một cái chớp mắt nào.

“Viễn Chu, thật ra toàn bộ thời gian mấy năm nay chúng ta ở bên nhau cũng chưa được bao lâu. Em cũng không biết mình từ đâu lấy ra tự tin như vậy, lúc ấy em chỉ kiên định cho rằng vậy thôi.”

Tưởng Viễn Chu nuốt khẽ, khóe miệng hơi cong lên: “Em kiên định, rất đúng! Cũng làm anh rất vui mừng.”

“Nhưng em cho rằng bọn chúng đã hại anh.” Hứa Tình Thâm nói đến đây, trong giọng nói không nén được nghẹn ngào. Cô ôm chặt người đàn ông trước mặt.

“Anh biết em mấy ngày nay thế nào không?”

“Anh biết.” Anh tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra. Loại cảm giác mất rồi tìm lại được cũng muốn lấy mạng người ta. Giờ khắc rung động này, Hứa Tình Thâm chẳng cách nào dùng ngôn từ để hình dung được. Cô lại càng ôm chặt người đàn ông, cả người đều dán vào người anh.

“May mắn anh không có việc gì! Thật sự, anh đã trở lại! Em cảm thấy trời có sập xuống cũng không quan hệ gì tới em. Em không muốn chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, Tưởng Viễn Chu, em chỉ muốn dựa vào anh, cái gì cũng sẽ có anh thay em chống đỡ...”

Nói xong câu cuối, những lời khác Hứa Tình Thâm không nói nên lời được. Đây vốn là chuyện vui vô cùng, nên phấn khởi mới phải, nhưng cô đã không còn phân biệt được mình khóc rốt cuộc là bi thương hay là vui sướng nữa.

Tay Tưởng Viễn Chu ấn chặt cô vào lòng.

“Sau này anh đều là cho em dựa vào, sẽ cho em thoải mái dễ chịu mà dựa vào cả đời.”

Anh kéo cô ra một chút, muốn hôn môi cô, Hứa Tình Thâm vội quay mặt đi.

“Không được.”

Tưởng Viễn Chu hôn lên gò má cô, Hứa Tình Thâm vội xoa xoa nước mắt.

“Hôn không khó chịu sao?”

“Không khó chịu. Mấy ngày nay anh chỉ nghĩ đến một việc, sau khi anh về chỉ muốn “yêu” em, hôn em...”

Lòng Hứa Tình Thâm toát ra chua xót. Hai người tựa trán vào nhau, cô nhìn thấy chỗ đuôi mắt người đàn ông có vết thâm.

Hóa ra, vừa thấy anh bị thương thì trong lòng đã không nỡ như vậy! Trước kia cứ cảm thấy hào quang xung quanh Tưởng Viễn Chu quá mức sáng ngời. Đầu ngón tay cô mơn trớn mấy vết thâm kia. Lúc này những chuyện đã xảy ra trước đó, Hứa Tình Thâm thậm chí còn chưa hề nghĩ tới, lại có kẻ dám đánh Tưởng tiên sinh của cô.

Nhưng Tưởng Viễn Chu chung quy cũng là một con người mà, là con người, đã leo lên được vị trí cao như thế thì cũng phải chịu được người khác đánh đấm.

Ngón tay cô vuốt ve. Chỗ miệng vết thương có chút đau, có chút xót, Tưởng Viễn Chu nheo nheo mắt lại. Hứa Tình Thâm khàn giọng hỏi: “Có phải đau dữ lắm không?”

“Không dữ lắm.”

“Còn chỗ nào bị thương không?”

“Không có.”

Hứa Tình Thâm hai tay ôm lấy mặt anh, ánh mắt không muốn bỏ sót, nhìn hướng lên trên một chút. Ánh mắt cô đột nhiên cả kinh.

“Đầu bị làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Anh chỉ không muốn để cô nhìn thấy có nhiều vết thương nên mới tháo băng gạc ra. Hứa Tình Thâm nhìn vết thương của anh còn chưa lành.

“Cũng là bị bọn chúng đánh sao?”

“Hửm?”

“Dùng cái gì đánh?”

“Súng.”

Tưởng Viễn Chu nói thực đáng thương, trên thực tế, lúc ấy là anh che cho Lão Bạch một cú đánh. Hứa Tình Thâm nghe, đau lòng và không nỡ lại tràn đầy ra.

“Cái bọn khốn kiếp!”

“Phải, thật sự khốn kiếp! Có điều bây giờ bọn chúng rơi vào tay anh rồi, anh sẽ khốn kiếp hơn bọn chúng.”

Hứa Tình Thâm ở trong lòng anh khẽ đẩy anh.

“Dậy, em xử lý vết thương cho anh.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu ngoan ngoãn đứng dậy rồi ngồi xuống. Hứa Tình Thâm cầm cái hòm thuốc tới, trong hộp không những có băng gạc và thuốc sát trùng, còn có thuốc hạ sốt. Hứa Tình Thâm đứng trước mặt người đàn ông, thật sự cẩn thận xử lý vết thương cho anh. Tưởng Viễn Chu nhắm mi mắt, tay ôm lấy eo cô, dán mặt vào trước người cô. Anh thích cảm giác ấy. Sở dĩ hôm qua anh từ chối Hứa Ngôn chính là vì anh không thể làm vậy với người phụ nữ nào khác.

Gương mặt Tưởng Viễn Chu cọ cọ trước ngực cô.

“Dễ chịu!”

“Dễ chịu cái gì!” Kỹ thuật xử lý của Hứa Tình Thâm thành thạo.

“Miệng vết thương này không lớn không nhỏ, bản thân thật sự phải cẩn thận hơn một chút!”

“Không sao, bây giờ về lại cạnh em, em sẽ nhắc anh.”

“Anh sẽ làm gì bọn chúng? Có gan làm anh bị thương ra như vậy, nhất định không thể tha thứ dễ dàng được.”

“Yên tâm, bọn chúng dám động vào anh, anh sẽ cho chúng cả đời này sẽ bị bóng ma tâm lý, tự mình tra tấn chết mình mới là tốt nhất.”

Cuối cùng cũng đã sống sót qua tai nạn. Hứa Tình Thâm ôm chặt đầu anh.

“Hàng giả trong bệnh viện thì làm gì bây giờ?”

“Mặt hắn bị huỷ thật à?”

“Ừm, bị hủy hoàn toàn luôn.”

Tưởng Viễn Chu cười lạnh: “Thật sự liều đấy!”

“Tên này ngu ngốc bao nhiêu! Tự hủy mặt mình hoàn toàn như vậy, rốt cuộc có mưu đồ gì?”

“Đương nhiên không phải là mưu cầu mấy đồng tiền.” Bàn tay Tưởng Viễn Chu kề sát vòng eo cô.

“Ba anh thì sao? Ông ấy tin?”

“Ông ấy trước giờ không có ấn tượng tốt với em, lần này càng cho rằng em tâm địa rắn rết, làm hại anh người không giống người, quỷ không giống quỷ.”

“Đối phương hẳn đã điều tra chính xác, em và ba anh không hợp.”

Hứa Tình Thâm gật đầu: “Đúng rồi, chỗ mắt cá chân tên đó cũng có một nốt ruồi giống anh như đúc.”

“Xem ra, quả thật đã chuẩn bị vô cùng kỹ.”

Hứa Tình Thâm đẩy người anh ra.

“Chúng ta đi bệnh viện vạch trần hắn đi!”

“Không vội.” Tưởng Viễn Chu giữ chặt cổ tay cô. “Nếu hắn đã thích làm cái ‘Tưởng tiên sinh’ này thì cứ để hắn làm trò trước. Anh cũng mệt, ở nhà nghỉ ngơi đã.”

“Vậy phía ba thì sao?” Hứa Tình Thâm mơ hồ có chút lo lắng. “Em sợ ông ấy sẽ nghe lời tên kia, để hắn có cơ hội thừa nước đục thả câu...”

Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm lại, để cô ngồi lên đùi mình.

“Lúc còn trẻ ba anh cũng không như thế, bệnh đa nghi của ông ấy rất nặng, bây giờ... Có lẽ thật sự già rồi, hơn nữa đứa con duy nhất lại bị biến thành như vậy...”

Nguyên nhân chính yếu vẫn là vì đã nhận định Hứa Tình Thâm không tốt, cho nên bụng dạ khó lường mãi mãi là Hứa Tình Thâm, ai khác cũng đều là người tốt.

“Yên tâm, có anh ở đây, hắn sẽ không lấy được thứ gì của nhà họ Tưởng. Hắn thích nằm, vậy cứ nằm đi! Hắn đã không cần khuôn mặt của mình, vậy thì vĩnh viễn đừng cần!”

“Có ý gì?”

Tưởng Viễn Chu cười: “Sau sẽ biết.”

Tay anh bế Hứa Tình Thâm lên, ném cô xuống giường.

“Nói! Có nhớ anh không?”

Hai mắt và mũi cô vẫn còn đỏ, trong mắt Hứa Tình Thâm ướt một mảng.

“Vừa rồi không phải đã nói sao?”

“Vừa rồi em nói là trong lòng nhớ anh, bây giờ anh hỏi là thân thể em có nhớ anh không?”

Hứa Tình Thâm muốn ngồi dậy.

“Thế có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên là có.”

Tay cô ôm chặt anh, mặt hai người dính sát vào nhau.

“Nhớ! Em toàn nhớ anh muốn chết. Tưởng Viễn Chu, hóa ra em thật sự không thể không có anh... Anh nói xem, bao nhiêu ngày không có anh như vậy, rốt cuộc em đã thế nào?”

Tưởng Viễn Chu thật sự là bị bất ngờ không kịp phòng bị, giống như bị mật ngọt quyến rũ say một cách chết người. Anh dùng sức mà hôn môi cô, Hứa Tình Thâm cũng nhiệt tình đáp lại.

Có lẽ con người luôn là như vậy, đã quen với việc một người bên cạnh mình một thời gian quá lâu, bạn sẽ cảm thấy đây là sự đồng hành thân quen nhất; nhưng nếu có một ngày người ấy không còn nữa, bạn mới kinh ngạc cảm giác được, hóa ra thế giới đã xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất đến thế.

Ngoài cửa, có tiếng đập cửa thùng thùng truyền đến, rất không có quy luật.

Trên sàn nhà phủ kín quần áo vừa được cởi xuống, cái này chồng cái kia, hỗn độn không chịu được. Hứa Tình Thâm ghé vào lồng ngực người đàn ông, cô kéo chăn cao, che mặt mình. Tưởng Viễn Chu kéo chăn xuống.

“Cũng không sợ người khác khó chịu nữa.”

“Sao em cảm thấy tiếng đập cửa này là của Lâm Lâm hoặc Duệ Duệ nhỉ?”

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn về phía nơi xa, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng nói, tiếng con nít ríu rít nói chuyện truyền vào.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, sao các con chạy đến đây?” Bảo mẫu chạy theo sau.

Hứa Tình Thâm vội đẩy Tưởng Viễn Chu ra.

“Mau khóa cửa đi!”

“Khóa cửa làm gì?”

“Lát nữa Lâm Lâm với Duệ Duệ nhất định đòi vào, bảo mẫu sẽ cho mở cửa cho chúng...”

Tưởng Viễn Chu không để tâm.

“Mở thì mở đi, cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt.”

Như thế mà còn không phải chuyện mất mặt?

Hứa Tình Thâm chui cả người vào chăn, giọng nói ngoài cửa càng lúc càng gần.

“Xuống lầu đi, chúng ta ra sân chơi bóng được không nào?”

Bàn tay nhỏ của Lâm Lâm chống lên cánh cửa, đá giày từng cái vào cửa, giống như không đá văng nó ra thì sẽ không bỏ qua.

“Mẹ! Mẹ!” Lâm Lâm bắt đầu gọi.

Duệ Duệ bên cạnh cũng tham gia: “Ba! Ba!”

Bảo mẫu ngồi xổm người xuống. “Lâm Lâm ngoan, hai hôm nay tâm tình mẹ không tốt, chúng ta đừng tới quấy rầy mẹ, được không?”

“Mẹ!!!!” Lâm Lâm chu cái miệng nhỏ, có vẻ rất không vui. Bảo mẫu định bế con bé đi, con bé lại vội tránh, Duệ Duệ cũng gõ cửa theo.

Bảo mẫu không còn cách nào khác.

“Bây giờ dì mở cửa, chúng ta xem mẹ thế nào, được không?”

Mấy ngày nay Hứa Tình Thâm quả thực khó chịu. Bây giờ bọn trẻ ở ngoài làm ầm ĩ như vậy, cô không thể nào không nghe thấy, thế nhưng bên trong một chút tiếng động cũng chẳng có, bảo mẫu thật sự sợ cô có chuyện gì.

Hứa Tình Thâm giấu mặt trong ổ chăn, lời bảo mẫu nói lại truyền vào lỗ tai một chữ cũng không sót, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu vừa lúc bị bắt gặp, trong lòng người ta sẽ nghĩ thế nào?

Ý tưởng đầu tiên dĩ nhiên sẽ là: Tưởng tiên sinh vừa trở về, giữa thiên thiên bạch nhật này hai người đã gấp gấp gáp gáp lên giường!

Sắc mặt Hứa Tình Thâm đỏ bừng.

“Mau lên! Mau đi khóa cửa!”

“Không còn kịp rồi, dù bây giờ anh có đi tới cũng sẽ bị người ta nhìn thấy hết thôi.”

Bảo mẫu khẽ gõ cửa hai cái, sau đó mở cửa ra. Cửa mở được một nửa, hai đứa nhỏ liền chạy vào trong.

“Lâm Lâm, chậm một chút!!!” Bảo mẫu theo sát sau đó.

Hứa Tình Thâm vội rúc vào trong chăn, Tưởng Viễn Chu buồn cười, cuối cùng cũng mở miệng: “Ai?”

Bảo mẫu còn chưa đi vào hẳn, vừa lúc tới một chỗ ở góc chết, chị ta chợt dừng bước.

“Tưởng tiên sinh, là ngài sao ạ?”

“Phải.”

Bảo mẫu thấy trên mặt đất có thùng giấy và vài món quần áo. Chị ta lui ra sau hai bước, căn bản không biết Tưởng Viễn Chu đột nhiên quay về.

“Xin lỗi Tưởng tiên sinh!”

“Không có việc gì, chị ra ngoài trước đi.”

“Dạ.” Bảo mẫu nhanh chóng lui ra ngoài, Hứa Tình Thâm nghe được tiếng đóng cửa.

“Mẹ!” Lâm Lâm đã tới, đứng yên ở mép giường, tay kéo chăn của Hứa Tình Thâm.

Bờ vai trần lộ ra, Hứa Tình Thâm vội túm lấy chăn lại.

“Lâm Lâm, đừng quậy!”

“Mẹ, chơi!” Lâm Lâm kéo chăn cô không bỏ ra. Duệ Duệ bên cạnh thấy thế cũng tới hỗ trợ. Hứa Tình Thâm trên người không mặc gì, Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy, lộ ra nửa người trên ở trần.

“Hai đứa này, đừng quậy nữa, lại đây hết nào!”

Duệ Duệ thấy Tưởng Viễn Chu liền bỏ tay ra, đi tới.

Lâm Lâm thấy thế thì dùng sức bò lên giường, xốc chăn lên muốn chui vào. Hứa Tình Thâm hết cách, không ngờ một đứa nhỏ mà sức lực cũng lớn như vậy. Dù sao con còn nhỏ, cô dứt khoát buông tay ra, khom người định đi lấy quần áo.

Lâm Lâm cuối cùng cũng đi tới trước mặt cô. Hứa Tình Thâm nghiêng người về phía trước, Lâm Lâm nhìn chằm chằm chỗ ngực cô rồi đột nhiên giơ tay nắm lấy.

Nhìn vị trí mà hai tay Lâm Lâm đang để, Tưởng Viễn Chu buồn cười nói: “Con gái, xúc cảm thế nào?”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, vội bế Lâm Lâm lên nhét vào trong lòng anh.

“Con gái anh thì anh mau quản đi!”

“Cha nào con gái nấy, ba thích cái gì thì Lâm Lâm của chúng ta cũng thích, đúng không nào?”

Cũng chẳng biết Lâm Lâm nghe có hiểu không mà vẫn gật gật đầu.

Tưởng Viễn Chu quay về cũng chỉ có người làm trong nhà và Hứa Tình Thâm biết. Hứa Tình Thâm gắng hết sức mà kéo hết màn lại. Xong cơm chiều, Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khách.

“Lão Bạch đâu?”

“Không sao, anh cho cậu ấy về nhà rồi.”

“Em nghe tài xế nói, cùng mất tích với các anh còn có một cô gái nữa?”

“Phải.” Tưởng Viễn Chu ôm cô vào lòng. “Là người thôn Huyền Nhai. Anh đã bảo Lão Bạch thu xếp chỗ ở cho cô ấy rồi, còn để người trông coi, ít nhất trong thời gian ngắn này cô ấy không thể ra ngoài.”

“Vì sao không cho người khác biết anh đã trở lại?”

“Đối phương rõ ràng là thèm muốn toàn bộ gia sản nhà họ Tưởng, chi bằng chúng ta ngồi yên xem biến này, xem kẻ đứng sau bức màn rốt cuộc là ai.”

Hứa Tình Thâm khẽ gối đầu lên bả vai Tưởng Viễn Chu.

“Nhưng cứ như vậy cũng không phải cách. Ba bắt mọi người giữ bí mật, ông ấy cũng không muốn tin tức này lộ ra.”

“Ngày mai em hãy tuyên bố với bên ngoài, cứ nói anh bị bắt cóc và đã quay về, hiện giờ người bị trọng thương đang nằm bệnh viện.”

Nước càng khuấy càng đục, vẫn còn hơn ao tù nước đọng.

Hứa Tình Thâm cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu.

“Em cũng có ý đó.”

Hôm sau.

Hứa Tình Thâm tới bệnh viện xem, vẫn bị chặn lại ở ngoài phòng bệnh. Tưởng Đông Đình gặp cũng không muốn gặp cô. Khó khăn lắm Hứa Tình Thâm mới đợi được người quản gia đi ra. Cô bước nhanh tới, hỏi: “Ba tôi ở trong đó sao?”

“Cô Hứa, cô lại tới nữa!”

“Viễn Chu khá hơn chút nào không?”

Biểu tình của quản gia nhìn cũng không tốt.

“Không thật sự tốt. Bị trọng thương như vậy chỉ sợ trong lòng cũng sẽ có bóng ma.”

“Tôi muốn vào thăm anh ấy.”

“Không được.” Quản gia che trước mặt Hứa Tình Thâm. “Cô không được vào.”

“Vì sao?” Nét mặt Hứa Tình Thâm đầy nôn nóng. “Người nằm ở trong không phải là chồng tôi đó sao? Dựa vào cái gì không cho tôi vào?”

“Đây là ý của ông chủ.”

“Không được, tôi nhất định phải gặp anh ấy.”

Hứa Tình Thâm bước tới trước mấy bước, quản gia chắn trước cửa. Trong mắt Hứa Tình Thâm dâng lên lửa giận.

“Các người cứ tuyệt tình như vậy?”

“Cô Hứa, cô vẫn nên về đi.”

“Nếu ông ấy khăng khăng muốn như vậy thì tôi cũng không nói gì. Nhưng Viễn Chu là chồng tôi, tôi cũng có quyền gặp anh ấy. Các người không ngừng ngăn cản thì tôi có thể nghĩ cách khác.”

Hứa Tình Thâm nói xong thì xoay người bỏ đi.

Quản gia về phòng, đem nguyên văn lời Hứa Tình Thâm nói nói cho Tưởng Đông Đình. Ông ta căn bản không để trong bụng, cũng không tin Hứa Tình Thâm có thể dậy được sóng gió gì.

Nhưng tới buổi chiều, Hứa Tình Thâm liền mời phóng viên mở cuộc họp báo.

Sau khi Tưởng Đông Đình biết tin liền bảo quản gia mở TV lên. Buổi họp báo vừa mới bắt đầu, nhưng Hứa Tình Thâm đã khóc lóc thảm thiết: “Chồng tôi mấy ngày đã bị bắt cóc, bây giờ khó khăn mới nhặt được cái mạng trở về, nhưng mà gương mặt anh ấy đã bị hủy, nói cũng không nói ra lời. Bây giờ tôi chỉ muốn hàng ngày có thể nhìn thấy anh ấy là được, nhưng bên chồng tôi luôn cản trở...”

Tưởng Đông Đình khó tin mà nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Cô ta điên rồi có phải không? Cô ta muốn làm gì?!”

“Chồng tôi hiện tại còn nằm viện, ờ bệnh viện Tinh Cảng. Bọn bắt cóc kia đến giờ ở đâu không rõ. Lúc trước tôi sợ bọn chúng trả thù nên vẫn không dám báo cảnh sát, bây giờ bọn chúng lại hại chồng tôi thành ra vậy. Tôi thỉnh cầu các vị làm truyền thông hãy giúp tôi... Tốt nhất là có thể phát động lực lượng của mọi người...”

Phải biết rằng, sau khi “Tưởng Viễn Chu” trở về, Tưởng Đông Đình mấy ngày nay đều rất cẩn thận, sợ để lộ chút tin đồn gì; nhưng Hứa Tình Thâm lại chẳng kiêng nể gì mà mở cuộc họp báo, cô nói rõ là muốn vạch trần việc này, không cho lối thoát.

“Ông chủ, cô Hứa so có thể như vậy chứ!” Quản gia nghe thế cũng sốt ruột không thôi. “Cô ta biết rõ bộ dạng lúc này của cậu Tưởng...”

“Cô ta vì cái gì mà phải như vậy? Còn không phải bởi vì sốt ruột! Bây giờ Viễn Chu không chịu gặp cô ta, nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của cô ta, cô ta sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng có được thứ gì của nhà họ Tưởng.”

Dưới tình thế cấp bách, quản gia nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh.

“Đây không phải là muốn bức cậu Tưởng vào đường cùng sao?”

Tưởng Đông Đình đau đầu không ngớt.

Kỹ năng diễn xuất của Hứa Tình Thâm quả thật giỏi, nước mắt như mưa, hoàn toàn không giống như đang giả vờ, mấy ngày nay cơ thể cũng tiều tụy hết sức.

“Hiện tại, chồng tôi đã bị trọng thương như vậy, tôi không cầu gì khác, tôi chỉ mong có thể cho tôi nhìn anh ấy một cái...”

Người đàn ông trên giường bệnh miệng phát ra tiếng kêu mơ hồ: “Ba...”

Giọng nói dù hơi mất tiếng nhưng chữ này vẫn có thể nghe rõ, Tưởng Đông Đình bước nhanh tới trước giường bệnh,

“Viễn Chu!”

Người đàn ông nâng cánh tay lên, chỉ về phía TV.

“Viễn Chu, đừng sốt ruột, những việc này ba sẽ giải quyết tốt, tuyệt đối sẽ không để người ta nhìn thấy bộ dáng của con.”

“Con... con...”

“Con muốn nói cái gì?” Tưởng Đông Đình đưa di động tới trước mặt người đàn ông, hắn gõ mấy chữ trên đó: “Con muốn về nhà.”

Trong mắt Tưởng Đông Đình có chút đau lòng.

“Ba cũng muốn đưa con về, nhưng tình trạng chấn thương của con...”

“Không sao, ở nhà an toàn.”

“Viễn Chu, ở ngoài cũng có người canh gác. Yên tâm, mấy phóng viên đó không vào được.”

Đang khi nói chuyện, ở cửa truyền đến tiếng đập cửa, quản gia qua đó, nhìn vô cùng cẩn thận.

“Ông chủ, là bác sĩ.”

“Để họ vào.”

“Dạ.”

Bác sĩ bưng đồ vào, anh ta đi thẳng tới trước giường bệnh.

“Tưởng lão tiên sinh, tôi cần xử lý vết thương cho anh ấy.”

“Được được, mời!”

Bác sĩ khom lưng, cẩn thận xem xét. Anh ta nhìn Tưởng Đông Đình.

“Tốt nhất ngài nên tránh đi, tôi sợ ngài nhìn sẽ không chịu được.”

“Ông chủ, đi thôi ạ.”

“Tôi không nhìn là hơn.” Tưởng Đông Đình xoay người đi. Ông ta quả thực cũng không có dũng khí đi xem.

Bác sĩ gỡ bỏ băng gạc trên đầu người đàn ông, sau đó dùng động tác nhanh nhẹn thay thuốc. Sau một lúc lâu, giọng nói của anh ta mới truyền tới tai Tưởng Đông Đình: “Ông Tưởng, được rồi ạ.”

“Tình trạng vết thương của nó có chuyển biến tốt đẹp không?”

Khuôn mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử: “Cứ để thời gian đi, ngài cũng đừng quá sốt ruột.”

Tưởng Đông Đình nhìn bác sĩ bước ra ngoài. Ông ta dịch chăn lại cho người đàn ông.

“Không sao, nhà họ Tưởng có bệnh viện tốt nhất lại không cứu được người của mình sao?”

Lúc cuộc họp báo vẫn đang diễn ra, quản gia đi tới tắt TV.

Đã nhiều ngày, Tưởng Đông Đình vẫn luôn trông coi Tưởng Viễn Chu, không về nhà họ Tưởng. Ông ta ngồi trước giường bệnh, nói một vài chuyện với Tưởng Viễn Chu.

Buổi chiều, người đàn ông cảm thấy có gì không thích hợp, hắn vặn vẹo người, giơ tay muốn túm mặt mình. Tưởng Đông Đình thấy thế, vội đứng dậy đè cánh tay hắn lại.

“Viễn Chu, làm sao vậy?”

“Mặt...”

“Mặt làm sao vậy?”

Hắn cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy, lại cảm giác như bị kiến cắn, vừa đau lại ngứa.

“Cứu...”

Người đàn ông muốn cất giọng kêu cứu, nhưng trong miệng lại nói không ra được lời nào thêm. Tưởng Đông Đình quýnh đến độ đè nửa người trên hắn lại.

“Viễn Chu, con đừng làm ba sợ, thế này là sao đây?”

“Quản gia, mau gọi bác sĩ!”

Quản gia nghe vậy, vội tới đầu giường, nhấn chuông báo động.

“A, A!!!!!!” Tiếng kêu thê lương quanh quẩn trong phòng bệnh. Người đàn ông vừa thấy cơn đau muốn lấy mạng dâng lên.

Mấy người đợi hồi lâu trong phòng bệnh cũng không thấy bác sĩ tới. Tưởng Đông Đình tức giận đi ra ngoài, nói với một người vệ sĩ ở đấy: “Đi! Đi gọi bác sĩ chữa trị tới!”

“Dạ!”

Người đàn ông trên giường bệnh không chịu được mà quằn quại. Quản gia nhìn cũng khó chịu, ông ta đưa tay muốn bóc băng gạc ra, Tưởng Đông Đình vội đè tay ông ta lại.

Ước chừng hơn một giờ sau, bác sĩ mới chậm rãi tới.

Tưởng Đông Đình gấp đến độ bước lên mấy bước.

“Nó vậy là bị sao vậy?”

“Là phản ứng bình thường, thuốc xức ngoài, nhất định sẽ khó chịu.”

“Thế cũng không thể như vậy...”

“Ông Tưởng, không sao đâu ạ. Chỉ có dùng trình độ tối đa nhất ở hiện tại để chữa trị thì tương lai mới có thể nâng cao tỷ lệ có thể phẫu thuật thẩm mỹ. Anh ấy bị thương nặng như vậy, chút đau đớn ấy nhất định phải chịu đựng.”

Tưởng Đông Đình nghe vậy, chỉ có thể im tiếng.

“Nếu không có việc gì, vậy tôi trước cáo từ ạ.” Bác sĩ đi tới cửa, kéo cửa đi ra ngoài.

Vệ sĩ bên ngoài khẽ hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Bác sĩ khẽ nhún vai. Không có việc gì mới lạ, khuôn mặt này e là về sau sẽ xấu xí như vậy, dù phẫu thuật thẩm mỹ có lợi hại đến đâu cũng không thể khôi phục lại như trước.

Truyện Chữ Hay