Đúng vậy, Tưởng Viễn Chu dám đánh cược lần này không?
Người đàn ông cười, trong mắt điểm xuyết ánh sáng lộng lẫy. Anh vẫn không dời mặt đi, trên gò má vẫn còn hơi âm từ bàn tay Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm nói ngay sau đó: “Có chuyện gì Tưởng tiên sinh không dám làm hả?”
“Dùng chiêu khích tướng phải không?”
Hứa Tình Thâm vội vàng lắc đầu: “Không dám, không dám.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm, anh bước chân tới trước, có dáng vẻ hùng hổ dọa người. Hứa Tình Thâm buộc phải lùi ra sau, bàn tay người đàn ông giữ bả vai cô lại.
“Đây là bệnh viện của anh, muốn đánh cược cũng phải là anh mở miệng trước.”
Sao lại có chuyện như thế chứ?
Nhưng Hứa Tình Thâm vẫn gật đầu: “Được thôi!”
“Anh cược cô ta sẽ không nhảy lầu. Nếu anh thắng, em để anh dọn vào phòng ngủ chính, nếu anh thua, từ nay về sau anh không bao giờ bước vào phòng ngủ của em nửa bước.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, đầu óc thiếu chút nữa không xoay theo kịp sự trở ngoặt này.
“Đợi đã, không phải anh đã nói cô ta sẽ nhảy sao?”
“Nãy giờ anh chưa từng nói thế.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu đầy mờ ám, đôi mắt sáng ngời khóa chặt Hứa Tình Thâm không buông.
“Cứ định vậy đi!”
“Không được!” Hứa Tình Thâm xoay người ra hướng ngoài cửa sổ. “Em không muốn cược.”
“Nói mà không giữ lời!”
Hứa Tình Thâm quay đầu lại ngó anh.
“Anh ăn gian!”
“Dùng từ quá không chính xác rồi, buổi tối sẽ bị phạt!”
Hứa Tình Thâm cũng không muốn dây dưa không dứt với anh về cái đề tài này.
“Mạng người tùy trời, anh vẫn nên mau đi xem tình hình bên ngoài thế nào một chút đi!”
“Không đi.”
Dường như bây giờ Tưởng Viễn Chu mới bắt đầu đi thẳng vào đề tài này. Anh dựa vào bờ tường bên cạnh.
“Coi Tinh Cảng của anh là cái gì chứ? Nơi diễn trò sao? Nếu anh thỏa hiệp, không chừng sau này cái trò đó ngày nào cũng sẽ diễn ra.”
Hứa Tình Thâm gật đầu đồng ý. Cô đi tới cửa, kéo cửa văn phòng ra, thấy Lão Bạch đứng bên ngoài.
“Tưởng phu nhân!” Lão Bạch vội dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay.
“Lão Bạch, bên đó thế nào rồi?”
“Đang giằng co. Cảnh sát đã thử vài lần, nhưng chỗ đó không tiện nên không dám tùy tiện hành động.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm cũng có chút khó coi.
“Như vậy đi, anh đi chuyển lời với cô ta, nói rốt cuộc cô ta muốn trong hồ sơ của mình viết thế nào thì hoàn toàn tùy vào cô ta. Có vài chuyện nếu đã ghi vào hồ sơ thì chính là chuyện cả đời, hỏi cô ta còn muốn làm trong ngành này nữa hay không?”
“Cứ nói vậy với cô ta ạ?”
“Phải, đi đi!”
—
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình sốt ruột đã hơn hai tiếng, quản gia không thể làm ông ta hạ hỏa được, cơn giận này, làm sao ông ta có thể nuốt xuống?
Tinh Cảng xảy ra chuyện lớn như vậy, những gì Tưởng Viễn Chu làm là không thèm ngó ngàng, còn không phải vì Hứa Tình Thâm ngăn cản?
Sau một hồi, có điện thoại gọi tới.
Sau khi bắt máy, quản gia đưa điện thoại cho Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình nghe mấy câu, giọng nói ở trong nôn nóng không thôi.
“Ông chủ, cánh truyền thông cũng tới rồi ạ. Cậu Tưởng vẫn không chịu ra mặt. Phía bệnh viện thật sự cương quyết không chịu thỏa hiệp. Vừa nãy cô y tá kia thể lực không trụ được, thiếu chút nữa đã rớt xuống…”
Tưởng Đông Đình cũng là người đã trải qua qua sóng to gió lớn, loại chuyện này nếu đổi lại là trước đây có lẽ cũng chẳng thể làm ông ta nhíu mày.
Thế nhưng giờ đã có tuổi, nhà họ Tưởng tuy có Tưởng Viễn Chu gánh vác, Tưởng Đông Đình vẫn luôn không yên tâm, hơn nữa sức khỏe cũng ngày càng sa sút. Quản gia nghe thấy một tiếng bịch truyền đến, đầu tiên là di động rớt xuống, rồi cơ thể Tưởng Đông Đình cũng ngã xuống đất.
Quản gia vội vàng chạy tới đỡ ông ta: “Ông chủ! Ông chủ!!!!!!”
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, có người gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi!”
Lão Bạch đẩy cửa đi vào, thần sắc thật sự đã nhẹ nhõm không ít.
“Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, cô y tá kia đã chịu xuống rồi ạ.”
Tưởng Viễn Chu phất tay, Hứa Tình Thâm thả cuốn sách trong tay xuống.
“Giờ em về phòng đây.” Cô đứng dậy định đi.
Lão Bạch vốn đã ra ngoài, không ngờ lại đột nhiên quay ngược vào lại, trong tay còn cầm di động mới nói chuyện xong.
“Tưởng tiên sinh, không xong rồi… Ông chủ ngất xỉu!”
“Cái gì?” Tưởng Viễn Chu kinh hãi, đứng dậy.
“Sao lại thế?”
“Nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết, đã đưa đến Tinh Cảng rồi ạ!”
Tưởng Viễn Chu không nói thêm gì chạy nhanh ra ngoài.
Hứa Tình Thâm cũng không biết mình có nên cùng đi qua đó hay không. Người Tưởng Đông Đình không muốn thấy nhất chính là cô, nếu cô cứ đi, không chừng khiến ông ta đang sống sờ sờ lại phải tức chết rồi?
May là Tưởng Đông Đình cũng không có gì đáng lo, sau khi được đẩy về phòng bệnh thì liền tỉnh.
—
Hứa Tình Thâm ở trong siêu thị của bệnh viện mua vài thứ. Cô xách theo hộp quà đi vào phòng. Quản gia nhìn thấy cô thì trợn to hai mắt. Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở ghế trước giường bệnh, hình như hai cha con đang nói gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên, Tưởng Đông Đình cũng đưa mắt qua.
“Cô? Đi ra ngoài!!!”
“Ba, ba sao rồi ạ? Con đến thăm ba.” Hứa Tình Thâm để đồ lên tủ đầu giường.
Lồng Tưởng Đông Đình phập phồng dữ dội: “Tôi không muốn nhìn thấy cô, đi ra ngoài!”
“Ba, ba không sao đâu ạ, chỉ là cấp hỏa công tâm* thôi, sau này phải chú ý một chút!”
(*: nóng giận dẫn đến ngất xỉu)
Tưởng Đông Đình lạnh lùng dời mắt. Hứa Tình Thâm thấy thế, thần sắc có chút cô đơn, cô nhìn sang Tưởng Viễn Chu, muốn nói lại thôi. Hai bàn tay Tưởng Viễn Chu vốn đan vào nhau giờ đã buông ra.
“Chuyện của Tình Thâm ba cũng đừng cố chấp nữa, có cố chấp cũng vô ích. Sức khỏe ba thế nào chính ba rõ nhất. Chuyện của bệnh viện cũng không cần ba nhọc lòng.”“Không cần ba nhọc lòng?”
Thấy Tưởng Đông Đình lại trở nên kích động, Hứa Tình Thâm vội nói: “Ba, ba nghỉ ngơi cho tốt đi ạ, đừng tức giận, con ra ngoài trước là được mà.”
Cô xoay người rời phòng bệnh. Tưởng Đông Đình chỉ vào bóng dáng cô, Hứa Tình Thâm đây là tới thăm bệnh sao? Rõ ràng là thêm dầu vào lửa, chỉ có Tưởng Viễn Chu là không nhìn ra, nói không chừng còn cho rằng cô ta thật sự hiếu thảo.
Hứa Tình Thâm quay về phòng khám, không ngờ lại thấy Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa ngồi trước cửa, dưới chân hai người để không ít đồ. Triệu Phương Hoa vừa lúc ngẩng đầu lên, vẻ không kiên nhẫn trong mắt nhanh chóng bị quét sạch.
“Tình Thâm, con đi đâu vậy? Ba mẹ ở đây chờ nãy giờ!”
“Ba, sao hai người lại tới?”
“Còn không phải đến gặp con sao!” Triệu Phương Hoa xách đồ đứng dậy.
Hứa Tình Thâm mở cửa, hai người họ theo vào.
“Tình Thâm, đây là văn phòng của con sao? Có phong thái thật!” Hứa Vượng nhìn bốn phía, nói.
“Đã là Tưởng phu nhân rồi, không phong thái mà được sao?” Triệu Phương Hoa hớn hở tiếp lời.
Hai người để đồ lên bàn Hứa Tình Thâm. Triệu Phương Hoa mở một cái túi trong đó ra.
“Đây là mẹ nhờ một người bà con ở quê lấy, trứng gà mái chính gốc đó! Cho Lâm Lâm ăn.”
“Tiệm thuốc không bận ạ?”
“Tiệm có người coi rồi.”
Triệu Phương Hoa kéo ghế tới ngồi xuống, Hứa Tình Thâm mở máy tính. Nói là ba mẹ, nhưng cô có vẻ bị khó khăn về lời nói, không biết nên chủ động mở miệng thế nào.
Hứa Vượng hỏi Hứa Tình Thâm vài câu về tình hình gần đây, nhưng toàn là nói không ra chuyện. Triệu Phương Hoa có chút sốt ruột: “Tình Thâm, các con bây giờ ở chỗ nào?”
“Dọn chỗ rồi ạ.” Hứa Tình Thâm lời ít ý nhiều, nói.
“Vậy Cửu Long Thương trước kia thì sao?”
“Chắc là tạm thời để trống.”
Triệu Phương Hoa không giấu được nụ cười dâng lên ở khóe môi: “Tình Thâm,Viễn Chu trước kia có nhắc tới, nói là đợi sau khi các con hòa hợp lại, Cửu Long Thương sẽ cho Minh Xuyên…”
Tầm mắt Hứa Tình Thâm dời từ màn hình tới trên người Triệu Phương Hoa. Hứa Vượng vội kéo kéo Triệu Phương Hoa.
“Nói bậy gì đó bà này?”
“Tôi nói bậy gì? Đây là chính miệng Viễn Chu nói với tôi. Minh Xuyên cũng nói chuyện bạn gái rồi, chuyện kết hôn không phải ngay trước mắt rồi ư?”
Hứa Tình Thâm thấy hơi đau đầu: “Kết hôn là kết hôn, nhà là nhà, Minh Xuyên nói có bạn gái lâu chưa?”
“Chưa lâu.”
“Vậy không vội, cứ nói chuyện trước đi.” Hứa Tình Thâm hơi ngẩng mắt lên, làm bộ nhìn đồng hồ.
“Cũng không còn sớm, con còn phải làm việc nữa, hôm nào con về nhà rồi nói sau.”
“Nhưng mà Tình Thâm, con phải giúp Minh Xuyên đó…”
“Được rồi!” Hứa Vượng túm Triệu Phương Hoa, kéo dậy.
“Đừng quấy rầy Tình Thâm! Con bé mới quay lại bệnh viện, còn bận rất nhiều việc!”
Hai người cứ như vậy lôi kéo nhau ra ngoài. Hứa Tình Thâm tay chống trán, tâm tình càng trở nên bực bội.
Ra tới hành lang, Triệu Phương Hoa giật tay mình về.
“Ông làm gì vậy?”
“Bà… Bà đó!”
Hai mươi mấy năm, có vài lời Hứa Vượng cũng không nói nhiều, ông khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.
Đi vào thang máy, bên trong còn có hai cô y tá. Triệu Phương Hoa mắng Hứa Vượng hai câu thì nghe hai người y tá kia nói chuyện với nhau.
“Lúc đưa tới thật sự làm người ta sợ đi được, bị hôn mê…”
“Vậy anh Tưởng lo lắm nhỉ?”
“Không sốt ruột mà được sao? Dù sao cũng là ba ruột, có điều vẫn ổn, cũng nhanh vượt qua nguy hiểm.”
Triệu Phương Hoa vểnh tai, vội hỏi thăm: “Cô gái à, các cô nói ba của Viễn Chu hôn mê?”
“Bác là…?”
Sao có thể gọi thẳng hai chữ “Viễn Chu” như vậy?
“Chúng tôi là thông gia với nhà họ Tưởng.”
Thì ra là thế!
Hai người nhìn Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng.
“Đúng vậy, bây giờ đang nằm ở phòng VIP, may mắn không có việc gì.”
Lúc ra khỏi thang máy, Triệu Phương Hoa kéo Hứa Vượng tới.
“Đi! Đi mua vài thứ! Thông gia nằm viện, chúng ta không thể làm bộ không biết.”
—
Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khám. Nháo loạn xong, Đới Mẫn Mẫn đã được người nhà đưa về nhà, đám đông vây xem khu nội trú cũng đã tản, xe cảnh sát và xe cứu hỏa cũng đã đi.
Cô vừa nghỉ một lúc, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
Hứa Tình Thâm gõ gõ đầu.
“Ai đó?”
“Là tôi ạ.” Giọng của Lão Bạch.
“Cửa không khóa, vào đi!”
Lão Bạch đẩy cửa ra. Hứa Tình Thâm hai tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh ấy.
“Có việc gì sao?”
“Tôi vừa nãy đi siêu thị chuẩn bị vài thứ cho ba của Tưởng tiên sinh, thấy Hứa… Hứa…”
“Hứa gì cơ, ai chứ?”
“Ba mẹ cô.”
Hứa Tình Thâm nhìn mấy thứ trên bàn. Triệu Phương Hoa rất tiết kiệm, nhất định sẽ không có chuyện ở lại bệnh viện mua đồ cho cô, Lão Bạch hẳn là đã gặp họ sau khi họ rời văn phòng.
“Bọn họ mua đồ sao?”
“Phải. Mua không ít, nói là đi thăm ba của Tưởng tiên sinh.”
Nơi huyệt thái dương của Hứa Tình Thâm chợt đau nhức, giờ đã là lúc nào, nếu bọn họ đi thật, không phải ngược lại thêm phiền phức sao?
—
Phòng bệnh Vip.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, bả vai rộng lớn và phần lưng đắm chìm trong ánh mặt trời. Tưởng Đông Đình không còn sức, nằm trên giường lớn không ngừng thở dốc.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bóng dáng ông ta, người cha thân hình cao lớn trong ấn tượng của mình không biết khi nào trở nên gầy ốm vì bệnh. Mấy năm nay, Tưởng Đông Đình đã gầy đi không ít. Tưởng Viễn Chu hơi mất hồn, sau khi dì nhỏ chết, anh hầu như không đặt chân tới nhà họ Tưởng, tòa nhà to là thế cứ trống trải như vậy.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, cả gõ cửa cũng không có.
Tưởng Viễn Chu không biết ai mà lại không có phép tắc như vậy. Anh nhíu chặt mày, đôi mắt tụ lại vẻ u ám, nhìn qua. Triệu Phương Hoa bước vào trước, nhìn thấy anh thì trên mặt lộ vẻ tươi cười.
“Quả nhiên là phòng này! Viễn Chu, ba mẹ đến thăm ông thông gia.”
Vẻ không vui trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu còn chưa hoàn toàn thu lại thì đã thấy vợ chồng Hứa Vượng mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc đi vào.
Anh định ngăn cản, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại nuốt trở về.
Chỉ là thăm hỏi bình thường mà thôi, nếu Tưởng Viễn Chu vô duyên vô cớ ngăn trở rồi truyền tới tai Hứa Tình Thâm, anh thật sự sợ cô sẽ nghĩ nhiều.
“Sao ba mẹ lại tới đây?”
“Ba mẹ mới từ văn phòng của Tình Thâm đi ra nghe y tá bệnh viện nói ông thông gia bị bệnh, cho nên nhất định phải tới thăm hỏi”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy. Tưởng Đông Đình nhìn mớ đồ chất đầy tủ đầu giường mình, không thể nghi ngờ, hai chữ “thông gia” chính là con dao nhỏ thọc vào ngực ông ta. Ông ta nhìn hai người tướng mạo tầm thường, thậm chí ra cửa mà cũng không thèm ăn vận tươm tất chút nào.
“Đi ra ngoài!”
“Ông thông gia, tới tuổi của chúng ta, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng!”
“Tôi không phải thông gia của các người! Nhà họ Tưởng vĩnh viễn không có quan hệ với nhà họ Hứa!” Tưởng Đông Đình lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Hứa Vượng có chút lúng túng. Ông biết, trước nay Tưởng Đông Đình chưa từng có ý chấp nhận Hứa Tình Thâm, cho tới nay toàn là nhà họ Hứa trèo cao nhà họ Tưởng.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Nhưng Triệu Phương Hoa không cho là như vậy, nếu Tưởng Viễn Chu muốn Hứa Tình Thâm, có một số việc phải có một người tấn công.
“Ông thông gia, ông nói như vậy không đúng rồi, Viễn Chu và Tình Thâm là tình yêu xuất phát từ hai phía mà, rất tốt.”
Tưởng Đông Đình bởi vì quá kích động nên mới phải nhập viện, bác sĩ bảo nhất định ông phải giữ cho tâm trạng ổn định, Tưởng Đông Đình nhắm mắt lại, không quan tâm.
Hứa Vượng khẽ kéo Triệu Phương Hoa.
“Thăm cũng thăm rồi, chúng ta mau đi thôi.”
“Gấp cái gì?” Triệu Phương Hoa đẩy tay của Hứa Vượng ra, nhìn nhìn về phía Tưởng Viễn Chu ở đối diện.
“Viễn Chu, nghe Tình Thâm nói hai đứa dọn tới nhà mới ở rồi phải không?”
“Hôm nào ta và ba Tình Thâm tới chúc mừng sau.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu không muốn để bọn họ nhùng nhằng ở đây, càng không muốn Tưởng Đông Đình lại chịu cơn đả kích nào nữa.
Triệu Phương Hoa dừng một lát, bên trong phòng bệnh vắng vẻ không có tiếng động, cũng không ai nói lời nào, bà ta không thể làm gì khác hơn là lên tiếng lần nữa: “Viễn Chu, Minh Xuyên nói có bạn gái, bảo là mấy ngày nữa muốn tới nhà, đến lúc đó con và Tình Thâm cũng tới nha, giúp một tay.”
Hứa Tình Thâm đi tới cửa phòng bệnh, nghe được những lời này của Triệu Phương Hoa từ bên trong truyền tới.
Đôi môi cô run rẩy, sắc mặt cũng thay đổi.
Tưởng Viễn Chu nói một câu: “Trước tiên con tiễn mọi người đi ra ngoài đã.”
“Viễn Chu, con phải biết rằng, ta vẫn luôn thích con, muốn con là con rể của ta...”
Triệu Phương Hoa còn đang lải nhải, Tưởng Đông Đình tức giận đến nỗi túm lấy đồ trên tủ đầu giường ném xuống đất. Tưởng Viễn Chu chau mày, thấy môi Tưởng Đông Đình run run, không nói được lên lời.
Anh bước tới, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tưởng Đông Đình đưa bàn tay xoa ngực, sắc mặt tím đen, Tưởng Viễn Chu vội vàng nhấn chuông báo trên tủ đầu giường.
Triệu Phương Hoa vừa nhìn, thế nào cũng phải tiến lên biểu lộ sự quan tâm.
“Ông thông gia, ông không sao chứ?”
Tưởng Viễn Chu cũng không quay đầu lại, Hứa Tình Thâm có thể nghe thấy sự tức giận trong câu nói của anh.
“Mấy người đi ra ngoài trước.”
Cô nhấc chân lên đi vào trong, thấy Triệu Phương Hoa còn đứng bên cạnh giường bệnh, Tưởng Đông Đình nhắm hai mắt lại, hô hấp dồn dập, Triệu Phương Hoa tiến lên thì Tưởng Viễn Chu nặng nề nói:”Đi ra ngoài!”
Bước chân Hứa Tình Thâm bỗng chậm lại, thấy khuôn mặt Hứa Vượng khó xử, cuối cùng Triệu Phương Hoa cũng biết không ổn cho lắm. Cô mở miệng gọi: “Ba, mẹ, hai người theo con ra ngoài.”
Thanh âm của cô bất ngờ truyền tới trong tai Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không liếc nhìn anh, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng thấy thế, vội vàng cụp mắt đi ra ngoài.
Lão Bạch đứng ở bên ngoài, Hứa Tình Thâm vừa bước ra ngoài, bác sĩ đã tới rồi.
Cửa phòng bệnh bị kéo ra lần nữa, Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài.
“Hứa Tình Thâm đâu?”
“Ở phía cửa cầu thang bên kia.”
Hứa Tình Thâm vẫn chưa đưa Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đi ngay, trong lòng cô chất đầy lửa giận, cửa hành lang bị cô đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm lại tức giận đến nỗi nhất thời không nói nên lời.
Triệu Phương Hoa không cho là mình đã làm sai điều gì.
“Tình Thâm, ba của Viễn Chu ngã bệnh, chúng ta đương nhiên muốn đi thăm, con tức giận như vậy làm gì?”
“Nếu ông ấy đã như vậy, hai người cũng đừng tới thêm dầu vào lửa, nếu ông ấy có mệnh hệ nào, vậy nên đổ hết lên đầu ai đây?”
Tưởng Viễn Chu đi tới cửa cầu thang, anh rất sợ Hứa Tình Thâm sẽ buồn, dù sao thái độ vừa nãy của anh, bọn họ đều nhìn thấy.
Mặc dù cửa bị che lại, nhưng tiếng nói chuyện bên trong vẫn xuyên ra ngoài rõ ràng.
“Tình Thâm, con không cần phải nói như vậy, chúng ta đều là vì muốn tốt cho con...”
“Còn nữa, không phải là ta và ba con muốn nhà họ Tưởng chấp nhận con sao?”
Đương nhiên là Hứa Tình Thâm biết đây không phải mục đích cuối cùng của Triệu Phương Hoa, hôm nay cô được như vậy, Triệu Phương Hoa còn sốt ruột hơn cả cô, vì sao chứ? Vừa nãy những lời này của Triệu Phương Hoa, không phải là câu nào câu nấy cũng đều đang ám chỉ với Tưởng Viễn Chu, Hứa Minh Xuyên có bạn gái, bắt đầu muốn dựa vào nhà họ Tưởng...
Khóe miệng Hứa Tình Thâm cong lên cười nhạt, chỉ trong phút chốc như thế, những bất mãn trong lòng cô mới được giải tỏa.
Từ nhỏ cô phải nếm không ít cay đắng bởi Triệu Phương Hoa, mà hôm nay, tại sao mọi chuyện cô đều phải dựa vào Triệu Phương Hoa chứ?
“Con chưa từng muốn nhà họ Tưởng sẽ chấp nhận mình.”
Hứa Tình Thâm vô cùng lạnh lùng, ngay cả Tưởng Viễn Chu ở ngoài cửa nghe xong cũng không hề thấy dễ chịu chút nào.
“Con điên rồi có đúng không?” Triệu Phương Hoa khẽ quát.
“Nếu Tưởng Đông Đình không từng bước ép sát, khiến con ngay cả sinh tồn cũng khó khăn, nếu con không sợ nhà họ Tưởng gây bất lợi cho hai người, con sẽ không trở về.”
Hứa Tình Thâm nói rõ ràng từng chữ một.
“Nhưng con và Tưởng Viễn Chu có tình cảm mà, chúng ta lại không hại con.”
Triệu Phương Hoa quen ăn to nói lớn, không đáp lại một câu thì không chịu được.
“Mấy người thì biết cái gì?” Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại một câu.
Rất nhiều chuyện, không phải chỉ một câu có tình cảm là có thể giải quyết dễ dàng.
Lời này rơi xuống trong tai Tưởng Viễn Chu, lại có ý nghĩa khác, đến nỗi anh cảm thấy trong câu nói của Hứa Tình Thâm không tình nguyện, nghe thấy đầy bất đắc dĩ.
“Tình Thâm, con cứ cùng Viễn Chu như thế đi, chỉ cần cậu ta muốn con...”
Hứa Tình Thâm ngắt lời Triệu Phương Hoa: “Thôi được rồi, là chuyện của con và anh ta, không cần mẹ tới gây trở ngại chứ chả giúp được gì. Có giúp đỡ nhà họ Hứa hay không, cũng phải xem con có đồng ý hay không, không cần mẹ nhắc nhở nhiều.”
“Con —— “
“Nếu như ngày hôm nay Tưởng Đông Đình xảy ra chuyện, thực sự mẹ cũng chả lấy được gì.”
Tưởng Viễn Chu lùi về phía sau, rời khỏi nơi này rất nhanh.
Tưởng Đông Đình không có gì đáng ngại, Tưởng Viễn Chu ngồi ở bên trong phòng bệnh.
Đến tối, Hứa Tình Thâm không đợi được điện thoại của anh, tự trở về.
Tưởng Đông Đình không muốn qua đêm ở bệnh viện, Tưởng Viễn Chu hỏi bác sĩ, xác định ông ta không sao, lúc này mới đưa ông ta về nhà họ Tưởng.
“Viễn Chu, chuyện con và Hứa Tình Thâm, con suy nghĩ một chút đi.”
Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu.
“Không cần lo lắng, ba nghỉ ngơi thật tốt, con đi trước.”
Anh ra khỏi nhà họ Tưởng, cũng không lâu sau, quản gia lên lầu, bưng chén nước trong tay.
“Lão gia.”
Tưởng Đông Đình uống thuốc xong, ngồi ở mép giường vẫn không nhúc nhích.
“Lão gia, lần sau ngài đừng như vậy, quả thực là khiến người ta sợ hãi. Ngài quan tâm nhiều chuyện như vậy, ngài xem, không phải là Tinh Cảng không xảy ra việc gì sao?”
“Ta lo cho tương lai của Tinh Cảng, cho nhà họ Tưởng sau này.”
“Lão gia, ban ngày ngài té xỉu, tôi không kịp nói với ngài, đã tìm được người theo yêu cầu của ngài, ngài xem...”
Trong ánh Tưởng Đông Đình hình như có tia sáng toát ra.
“Ở đâu?”
“Cô gái kia cũng đồng ý với yêu cầu bên này, sẽ dàn xếp ở khách sạn”
“Mau nhận.”
Quản gia đi ra ngoài thu xếp, cũng không lâu sau thì về đến phòng, thấy Tưởng Đông Đình vẫn ngồi ở đó.
“Lão gia, cũng không thể vội làm ngay được, ngày hôm nay ngài cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Tưởng Đông Đình khẽ xua tay.
“Không cần.”
Nhà họ Tưởng luôn có nhiều phép tắc, cho dù Tưởng Đông Đình không được khỏe, cũng không thể tiếp một cô gái ở trong phòng riêng.
Bên trong thư phòng của Tưởng Đông Đình treo đầy tranh chữ, ông ta dựa ở sô pha, ước chừng hơn nửa tiếng sau, quản gia dẫn theo một cô gái trẻ đi lên lầu.
“Lão gia, ngài xem.”
Ánh đèn bên trong thư phòng rất sáng, Tưởng Đông Đình ngẩng mặt lên, cô gái vừa bước vào đứng trước mặt ông ta, quản gia ở bên nói: “Chiều cao và dáng người đều là dựa theo cô Hứa để tìm, không dễ dàng.”
Sắc mặt Tưởng Đông Đình không chút thay đổi, nhìn cô gái kia chằm chằm: “Cô tên là gì?”
“Hứa Ngôn.”
“Cô cũng họ Hứa.”
Tưởng Đông Đình nở nụ cười hài lòng.
“Về điều kiện, quản gia đều nói rõ với cô chưa?”
“Tốt lắm, từ hôm nay trở đi cô sẽ ở lại nhà họ Tưởng, không có lệnh của ta, không cho phép ra khỏi cửa.”
“Vâng.”
Quản gia để Hứa Ngôn đi ra ngoài trước, người giúp việc đã thu dọn phòng xong, ông ta đóng cửa phòng lại.
“Lão gia, nhỡ để Tưởng tiên sinh biết chuyện này thì làm sao bây giờ?”
“Nó không tới đây, cho nên Hứa Ngôn không ra khỏi, Viễn Chu sẽ không biết. Trong nhà, chỉ giữ lại một người giúp việc, là người theo nhà họ Tưởng mấy chục năm, bà ấy sẽ không nói lung tung.”
Quản gia yên tâm gật đầu, Tưởng Đông Đình đứng dậy, trở lại phòng ngủ, rốt cuộc ông ta cũng không có nhiều sinh lực như vậy.
Quản gia giúp ông ta nằm dài trên giường, Tưởng Đông Đình khá hài lòng về Hứa Ngôn.
“Khi đó gặp Hứa Tình Thâm, cô ta cũng đang ở độ tuổi này nhỉ? Chớp mắt một cái mấy năm trôi qua, ta chỉ muốn xem, Viễn Chu gặp được một Hứa Tình Thâm thứ hai, nó sẽ không động lòng sao?”
“Lão gia, ngài muốn biến Hứa Ngôn thành Hứa Tình Thâm thứ hai...”
“Phải, bắt đầu từ ngày mai, để cho cô ta học cách ăn mặc của Hứa Tình Thâm, còn có một số thói quen, bao gồm cả tính cách, đều phải học.”
Quản gia nghe vậy, có chút không yên lòng nói: “Lỡ như Hứa Ngôn trở thành Hứa Tình Thâm thứ hai rồi, thế nhưng cô ta không chịu rời đi thì sao?”
“Cô ta dám.” Tưởng Đông Đình nói một cách chắc chắn.
“Cô ta chỉ là một hòn đá kê chân mà thôi, tất cả cũng là vì Tưởng phu nhân sau này.”
“Gia cảnh Hứa Ngôn thế nào?”
Quản gia nhẹ giọng nói: “Cũng có vài phần tương tự như cô Hứa, mồ côi cha từ nhỏ, một mình mẹ nuôi cho tới lớn, tháng trước vừa tới Đông Thành làm thuê, bối cảnh gia đình không phức tạp, tôi đang suy nghĩ, cô gái có hoàn cảnh gia đình như vậy đi ra ngoài, liệu tính cách có giống như cô Hứa hay không?”
“Nếu quả thật là như vậy, không thể tốt hơn.”
Trong mắt Tưởng Đông Đình, không chỉ bản thân Hứa Tình Thâm không xứng với Tưởng Viễn Chu, gia đình của cô cũng vĩnh viễn không có khả năng môn đăng hộ đối với nhà họ Tưởng. Người nhà họ Hứa kia như loài côn trùng hút máu bám chặt lấy nhà họ Tưởng, đến lúc đó, họ hàng thân thích nhà họ Hứa kia, ai mà không nghĩ đến chuyện tới xin tiền?
Ngược lại, không phải là Tưởng Đông Đình tiếc mấy đồng bạc lẻ đó, chỉ là hành động như vậy, thật sự khiến ông ta chán ghét.
—
Tưởng Viễn Chu trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, anh đi vào phòng trẻ em, hai đứa nhóc cũng không ở đó.
Người đàn ông xoay người, đi tới phòng ngủ chính, đúng lúc thấy bảo mẫu từ bên trong đi ra.
“Tưởng tiên sinh đã về.”
“Duệ Duệ và Lâm Lâm đâu?”
“Ngủ cùng bà chủ ạ.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì thêm, đẩy cửa đi vào, Hứa Tình Thâm nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng bước chân liển ngẩng lên. Cô ngồi dậy, hướng về phía Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài: “Hai đứa vừa ngủ xong.”
Hứa Tình Thâm mới tắm, cô mặc áo ngủ, tóc xoã tung.
“Tại sao anh về muộn vậy?”
Người đàn ông nhìn sang Duệ Duệ và Lâm Lâm.
“Vì sao đưa con tới phòng?”
Mấy ngày hôm trước hai người đều về nhà cùng nhau, Hứa Tình Thâm cũng không có cơ hội chơi cùng con, đến lúc ngủ thì Tưởng Viễn Chu lại dỗ dành rồi đưa chúng tới phòng trẻ em.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm đối diện với ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu.
“Để chúng ngủ riêng, em vẫn thấy lo lắng.”
“Vậy anh thì sao?”
Hứa Tình Thâm nghe giọng nói của Tưởng Viễn Chu có gì đó không thích hợp, dáng vẻ như bộc lộ bộ mặt hung ác, cô biết, anh như vậy, đại khái là bởi vì vợ chồng Hứa Vượng tự ý tới phòng bệnh của Tưởng Đông Đình.
“Sáng mai còn phải tới bệnh viện, nghỉ ngơi sớm một chút nha.”
Hứa Tình Thâm nói xong, ngồi dậy, cô thấy Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước, bỗng nhiên một bóng đen vụt qua, Tưởng Viễn Chu đẩy cô ngã xuống giường, Hứa Tình Thâm muốn giãy dụa, lại bị anh túm chặt cổ tay. Anh đưa hai tay cô giơ cao lên đỉnh đầu, sau đó giữ chặt.
“Em muốn chia giường ngủ với anh? Có phải ngay từ lúc bắt đầu quay về, em vẫn muốn như vậy? Hứa Tình Thâm, em nghĩ chúng ta như vậy mà là vợ chồng sao?”
Hứa Tình Thâm muốn nói, vốn dĩ họ cũng không phải là vợ chồng, nhưng nhìn sắc mặt u ám của Tưởng Viễn Chu, cũng nuốt câu nói kia trở về.
Thế nhưng, người thông minh như Tưởng Viễn Chu, dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, có thể khiến anh khó chịu sánh ngang với những lời nói thật trước đó của cô.