Sắc Đẹp Khó Cưỡng

quyển 3 chương 53: anh là chồng em, anh muốn em là chuyện hiển nhiên!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Dế Mèn

♥♥♥

Bàn tay Tưởng Viễn Chu vẫn ở trên vai cô, anh lưu luyến hương vị da thịt cô, xúc giác ở lòng bàn tay trơn nhẵn vô cùng. Anh vùi mặt vào cần cổ cô, hít vào thật sâu…

Hứa Tình Thâm rụt bả vai về phía sau, thuận tay kéo chăn lên, muốn che hết cả người.

Người đàn ông không ngăn trở, lại dán sát vào gần cô, tay anh vòng tới cái bụng phẳng lì của cô. Hứa Tình Thâm cảm thấy mồ hôi lạnh của mình đang toát ra, cô lật người lại, tầm mắt đối diện Tưởng Viễn Chu.

Cô vừa định mở miệng, người đàn ông đã áp người xuống hôn cô.

Trong đầu Hứa Tình Thâm lúc này thanh tỉnh cực kỳ, bàn tay cô kháng cự xô ngực anh ra, cũng quay mặt đi. Hứa Tình Thâm dùng mu bàn tay mà lau chỗ khóe miệng.

Tưởng Viễn Chu dùng hai ngón tay giữ cằm cô, nâng ngửa cằm cô lên.

“Muốn phủi sạch quan hệ với anh sao?”

“Lão Bạch đâu?”

“Mới tỉnh dậy từ trên giường của anh, em đã muốn tìm người đàn ông khác ngay?”

Bàn tay Hứa Tình Thâm chống bên người gồng lên. Tưởng Viễn Chu lại càng không cho cô dậy, anh đè cô xuống lại. Đầu ngón tay anh xẹt qua mặt cô, không có vuốt ve, ngón tay chỉ cong cong.

Người cô đã mỏi mệt cực điểm, động tác cố ý này của anh lại khiến cô mềm nhũn như làn nước. Hứa Tình Thâm quay mặt đi, trải qua đêm này, làm thế nào đối diện anh cũng là vấn đề khó khăn.

Tưởng Viễn Chu xoay mặt cô lại, ánh mắt Hứa Tình Thâm u ám. Người đàn ông ghé sát vào cô, cô đẩy mặt anh ra.

“Tối qua rõ ràng anh có thể cho tôi ra khỏi phòng này, ngay đây chính là bệnh viện…”

“Em không sợ súc ruột?”

“Anh là đang tốt cho tôi?”

“Ít ra bây giờ em không bị khó chịu đúng không?”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm biến rồi lại đổi, giơ tay mà đánh mạnh vào ngực Tưởng Viễn Chu.

“Anh thừa cơ lợi dụng!”

“Em đang phát hỏa?”

“Tưởng Viễn Chu, sao anh có thể làm chuyện như vậy?”

“Tối hôm qua cũng đâu có nói như vậy, em còn hưởng thụ hơn anh.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, đẩy Tưởng Viễn Chu ra xong ngồi dậy.

“Đó là chuyện tốt Lão Bạch làm! Anh cũng không phải không biết trong canh có cái gì, tối hôm qua cơ bản tôi không phải là chính tôi!”

“Không phải em vậy thì là ai?”

“Tối hôm qua đã làm gì, tôi không nhớ.”

Cô lật kèo giỏi, một câu “không nhớ” liền muốn phủi sạch sẽ. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu từ trên khuôn mặt cô dời xuống, sau đó nhìn chằm chặp chỗ trước ngực Hứa Tình Thâm, trên ngực cũng có dấu vết anh lưu lại.

“Sau nửa đêm, em là người quấn lấy anh.” Tưởng Viễn Chu ghé lại gần hơn chút nữa. “Em nghe thử xem giọng của em, có phải hơi mất tiếng rồi?”

Hứa Tình Thâm biết loại chuyện này xảy cũng đã xảy ra rồi, cô không thể đi tố cáo Tưởng Viễn Chu cưỡng bức. Nhưng là cô cùng Tưởng Viễn Chu đã vượt qua ranh giới đó, cho thấy một số giằng co đã bị đánh vỡ. Hứa Tình Thâm ngồi đó, mệt mỏi. Tối hôm qua cô thật sự không khống chế được, miệng nói không cần, cơ thể lại thành thật đến nỗi chính cô cũng không dám nhớ lại.

Yết hầu Tưởng Viễn Chu hơi cuộn, bàn tay anh với qua ôm lấy cô, Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, thẹn quá thành giận.

“Tưởng Viễn Chu!”

“Anh có thể xác định, người anh chạm vào tối hôm qua với người anh chạm vào bây giờ là cùng một người. Em tối hôm qua miệng còn nói muốn muốn, sang tới hôm nay lại chạm một chút cũng không được.”

Hứa Tình Thâm gạt bàn tay anh ra, sau đó kéo chăn che trước người.

“Bây giờ có thể thả tôi đi chứ?”

“Không được, em ở lại đây vài ngày.”

“Không được!”

“Vì sao không được? Hai chúng ta đã như vậy, dù bây giờ em về, Phó Kinh Sênh còn có thể tin em trong sạch? Em nhìn xem trên người em, em có mấy cái miệng để nói rõ? Tối qua anh cho người đuổi hắn đi, hắn không cần động não cũng có thể nghĩ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì…”

Khuôn mặt Hứa Tình Thâm lúc đầu đỏ bừng sau lại trở nên xanh mét. Tuy cô và Phó Kinh Sênh coi như chỉ là vợ chồng giả, nhưng mấy năm nay Hứa Tình Thâm giữ mình, trước giờ cũng không hề nghĩ làm vài chuyện khác người.

“Tôi có thể giải thích với anh ấy.”

Tưởng Viễn Chu cười lạnh: “Giải thích thế nào? Nói em bị bỏ thuốc?”

“Đây là sự thật.”

“Em đừng có ngây thơ!” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng chặn lời Hứa Tình Thâm, nói: “Em nói Lão Bạch bỏ thuốc, em có chứng cứ?”

“Tôi chính là bằng chứng tốt nhất.”

“Vậy có cần hay cho em làm kiểm tra toàn thân không?”

Hứa Tình Thâm bỏ chăn ra, ngồi ở mép giường, sau chuẩn bị đứng dậy, áo quần cô còn nằm tán loạn trên mặt đất. Không nghĩ lúc đứng lên, hai chân lại chẳng có chút sức lực nào, Hứa Tình Thâm lại ngồi trở xuống.

Cô cảm thấy mình sắp hạ đường huyết, có quỷ biết tối hôm qua đã trải qua những gì.

Tưởng Viễn Chu cũng đứng dậy. Tinh lực của anh tốt hơn cô, anh vừa khoác xong cái áo tắm dài, bên ngoài liền có một tràng tiếng đập cửa.

Hứa Tình Thâm vội quay lên giường, chui cả người vào ổ chăn.

Người đàn ông kéo ra cửa ra he hé, thấy Lão Bạch đứng ở bên ngoài kia.

“Tưởng tiên sinh, quần áo của ngài và Tưởng phu nhân đều ở đây ạ.”

Tưởng Viễn Chu cầm lấy hai cái túi, ánh mắt nhìn chằm chằm Lão Bạch đứng ở ngoài, nói: “Lão Bạch, tối qua ngủ ngon không?”

Anh ấy thành thành thật thật đáp lại: “Ngủ rất được ạ.”

“Có gặp ác mộng không?”

“Không ạ.”

“Tưởng phu nhân nói, muốn gỡ cậu ra cho chó ăn.”

Lão Bạch liền run rẩy, cũng không dám hướng mắt nhìn vào phòng, đè giọng rất thấp: “Bà Tưởng thật biết nói giỡn ạ.”

“Đi đi, thu xếp người đưa bữa sáng tới.”

“Vâng.”

Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, sau đó để một trong hai túi quần áo lên giường.

“Em tắm trước hay anh tắm trước?”

Người làm ổ trong chăn không nói lời nào. Thấy thế, Tưởng Viễn Chu vào phòng tắm trước. Mãi đến khi trong phòng tắm truyền tới tiếng nước, Hứa Tình Thâm lúc này mới chui đầu ra. Cô thấy người khó chịu không chịu nổi, như thể bị xe lu nghiền qua vậy. Cô bò người dậy, nhặt quần áo rớt trên mặt đất lên rồi mặc vào. Hứa Tình Thâm đi chân trần tới bên cửa sổ. Cô không mở rèm ra, sợ bị ai nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của mình.

Tưởng Viễn Chu nói đúng, cô không cách nào lại đối diện Phó Kinh Sênh. Cô không phải vợ thật sự của anh ta, nhưng đó lại là gia đình cô.Hứa Tình Thâm xoay người đi đến trước tủ đầu giường, cô nhìn thấy di động Tưởng Viễn Chu đặt trên đó. Có một số việc đã thành sự thật, nhưng cô không muốn bị anh vô duyên cớ vô cớ nhốt ở đây. Hứa Tình Thâm thử thử, màn hình di động bị khóa. Dựa theo trí nhớ, cô khẽ quẹt hình L, quả nhiên điện thoại được mở.

Cô sốt ruột muốn gọi điện thoại về, nhưng di động lại rung, biểu hiện có tin nhắn tới, hơn nữa còn tự động mở ra, hiện trước mặt Hứa Tình Thâm.

Là một dãy số lạ, chí ít cũng không được lưu tên.

Nội dung trong đó cũng đủ rõ ràng: “Dậy rồi ư? Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm.

Một loại tình cảm không nói được đang nảy sinh từ đáy lòng. Giọng điệu như thế, vừa nhìn biết là của phụ nữ. Ngón tay Hứa Tình Thâm hơi run run thoát tin nhắn, trong lòng rầu rĩ. Giọng điệu người phụ nữ không rụt rè như vậy, hẳn là rất quen với Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm thở hắt ra, lắc lắc đầu, ngón tay vừa định bấm số điện thoại thì tin nhắn của đối phương lại tới tiếp.

Bây giờ thì trực tiếp nóng bỏng, câu đầu tiên liền đánh Hứa Tình Thâm ngơ người.

“Em cả đêm không ngủ, nhớ anh nghĩ đến không khép chân lại được.”

Hứa Tình Thâm cắn chặt hàm răng. Lúc Tưởng Viễn Chu đi ra, thấy cô cầm di động, anh bước nhanh tới lập tức giật lại.

“Gọi cho ai?”

Cửa phòng tắm mở toang, vòi sen chưa khóa, tiếng nước ào ào truyền ra. Tưởng Viễn Chu thấy vẻ mặt Hứa Tình Thâm hình như kỳ quái; cô sa sầm mặt, rõ ràng cười không nổi, lại một hai phải cong khóe miệng lên: “Tưởng Viễn Chu, mấy năm nay anh làm bao nhiêu phụ nữ không khép chân lại được rồi?”

Đôi mắt đẹp của Tưởng Viễn Chu trở nên u ám: “Có ý gì?”

Hứa Tình Thâm nhấc chân đi tới trước. Tưởng Viễn Chu quay sang nhìn di động, mau chóng thấy hai tin nhắn kia. Thần sắc anh mất tự nhiên, anh tiến tới.

“Người phụ nữ này tinh thần có vấn đề, đừng để ý cô ta.”

“Tôi để ý cô ta làm cái gì? Tôi lại chẳng quen biết người đó.”

“Cô ta cứ gửi cho anh mấy tin không thể hiểu được. Cho vào blacklist cũng không xong, cô ta lại sẽ đổi số điện thoại.”

Hứa Tình Thâm cười lạnh, nhếch miệng tràn đầy trào phúng: “Xem ra có người muốn đem việc ngủ với Tưởng tiên sinh là mục tiêu cả đời đó!”

“Em hẳn rõ anh là người thế nào!”

Cô dừng chân lại.

“Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ quái, có lẽ phụ nữ tìm tới anh nhất định đều không đơn giản nhỉ? Người gia đình tầm thường… ai có thể may mắn có được cách liên lạc với anh? Nếu người nào người nấy đều ưu tú như thế, anh lại không cần?”

“Nói cho cùng em không tin mấy năm nay anh không hề chạm vào ai?”

Hứa Tình Thâm nghe thế lập tức rút lại lời đang muốn nói ra khỏi miệng. Cô đây là có chuyện gì vậy? Loại chuyện này liên quan tới cô sao? Nhưng ý tứ trong lời nói của cô còn không phải đang hoài nghi anh?

Đôi mày đẹp của cô nhíu chặt lại: “Tôi không quan tâm.”

Tưởng Viễn Chu đi đến trước mặt cô.

“Có cần gọi cho cô ta ngay trước mặt em?”

“Tôi nói, không liên quan tới tôi.”

“Sao không liên quan? Tối qua ngủ cùng, hôm nay liên quan rồi.”

Hứa Tình Thâm càng nhíu chặt mày.

Tưởng Viễn Chu vươn tay tới cô để cô ngồi xuống mép giường lại. Ngón tay anh ấn nhẹ trên màn hình, điện thoại liền gọi đi.

Bàn tay to của Tưởng Viễn Chu đè lên đùi Hứa Tình Thâm, không cho cô đứng dậy. Anh mở loa ngoài. Người phụ nữ bên kia cũng không ngờ Tưởng Viễn Chu sẽ gọi điện thoại cho mình, chung quy cô ta nhắn tin cũng đã lâu vậy rồi nhưng Tưởng Viễn Chu chẳng bao giờ từng để ý tới cô ta.

Điện thoại được nối máy, bên kia truyền đến cái giọng nũng nịu của người phụ nữ, trong lời nói không giấu được niềm kinh ngạc vui sướng: “Tưởng tiên sinh? A, Tưởng tiên sinh, là anh sao?”

Da gà Hứa Tình Thâm nổi hết lên, cũng may Tưởng Viễn Chu vẫn có thể kiên định, giọng nói vẫn không hề có chút gợn sóng: “Là tôi.”

“Tưởng tiên sinh, em vui lắm…”

“Tôi hỏi cô, tin nhắn đó của cô là có ý gì?”

Hứa Tình Thâm liếc nhìn người người đàn ông bên cạnh, bộ dạng Tưởng Viễn Chu hoàn toàn không hề có hứng thú, đi thẳng vào vấn đề.

Người phụ nữ kia cười duyên một tiếng: “Em xem trên mạng có đoạn hội thoại ngắn, thấy muốn diễn thử.”

Tưởng Viễn Chu nhướn mi: “Nói cách khác, không có ý nghĩa thực tế đúng không?”

Người phụ nữ có thể là đang thẹn thùng, nhưng nghe Tưởng Viễn Chu khẩu khí không tốt liền vội nói thêm: “Tưởng tiên sinh, hôm nay ngài rảnh không ạ?”

“Không rảnh. Tôi hỏi cô, có ý nghĩa thực tế hay là không?”

Tưởng Viễn Chu cứ bám lấy cái đề tài này, người phụ nữ đành phải đối mặt: “Đó cũng là tiếng lòng em…”

“Tôi có vợ rồi, cô biết không?”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, ưỡn thẳng lưng lên, cảm giác đó giống như khi nhỏ bị thầy cô điểm danh.

Trong lời nói người phụ nữ có mất mát, nhưng công nhận thật rằng mình đã biết.

“Em biết, nhưng Tưởng tiên sinh ưu tú như vậy, phụ nữ bên người nhất định cũng rất nhiều chứ ạ?”

“Nếu cô biết tôi đã kết hôn sao còn có thể gửi tin nhắn như vậy cho tôi? Con gái thì phải biết tự trọng.”

Đối phương chưa từng gặp cảnh này bao giờ. Trước kia tiếp xúc nhiều đàn ông như vậy, có người nào cô ta phải hàng ngày gửi tin nhắn quyến rũ? Bình thường cô ta chỉ với một ánh mắt đã thu phục được.

“Tưởng tiên sinh, ngài quá nghiêm trọng rồi, em biết ngài đang đắn đo điều gì. Yên tâm đi, em sẽ không phá hoại gia đình ngài.”

“Cô muốn làm tiểu tam?”

“Chúng ta đừng đem cái từ ‘tiểu tam’ ấy nói như vậy không được ư? Ngài có thể coi em như món ăn tinh thần của mình, ăn mãi một món, thỉnh thoảng thay đổi hương vị đi?”

Trên khuôn mặt không có biểu tình gì của Tưởng Viễn Chu hiện ra một tia cười lạnh: “Món của cô đó, tôi ăn không vô rồi.”

“Tưởng tiên sinh, chúng ta cũng đã từng gặp nhau, anh có điểm nào không hài lòng về em?”

Người đàn ông bắt đôi chân dài.

“Món của cô, trước khi phục vụ đã bẩn rồi, còn bị bỏ thêm đủ loại nguyên liệu, ăn vào hương vị sẽ không có chính tông.”

Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại giật mình: “Ngài…”

“Đừng có quyến rũ tôi nữa! Tôi, cô ăn không nổi đâu! Về sau đừng có tự tới đây rước nhục. Còn nữa, đã là người nữ, cô không tôn trọng chính mình thì không ai sẽ tôn trọng cô.”

Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại. Hứa Tình Thâm nghe, không chen vào, cảm giác như đang được nghe một tiết giáo dục tư tưởng.

“Nghe rõ chưa? Người ta khuấy đảo chủ kiến của anh, chuyện này không có cách tránh được, trừ phi anh không phải đàn ông.”

Cốc cốc____

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Hứa Tình Thâm dựng tai, hơn nữa còn đứng dậy trước.

Tưởng Viễn Chu kéo cô xuống lại.

“Em đi rửa mặt trước.”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm lạnh mặt, lời nói cũng lạnh đi vài phần.

“Em thật sự tính tìm Lão Bạch tính sổ?”

“Tưởng Viễn Chu, chẳng lẽ anh không cảm thấy chuyện tối qua hoang đường sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm đầy nghiêm túc, đứng dậy bước nhanh đi tới cửa.

Chuyện này vẫn phải có người gánh chịu. Lại nói, thuốc vốn do chính Lão Bạch bỏ vào, Hứa Tình Thâm có thật sự muốn đập anh ta thì cũng chẳng có gì oan uổng.

Tưởng Viễn Chu đưa tay mở cửa. Cửa từ từ được kéo ra, đôi mắt phẫn nộ của Hứa Tình Thâm trừng lên. Người bên ngoài ý cười tràn đầy, nhìn thấy vẻ mặt Hứa Tình Thâm như vậy thì hoảng sợ.

“Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, chào buổi sáng! Bữa sáng tới ạ!”

Đứng ở ngoài lại là một phụ nữ, Hứa Tình Thâm vội quay người đi: “Lão Bạch đâu?”

“Bỏ trốn mất dạng.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời.

Người phụ nữ đem bữa sáng vào. Hứa Tình Thâm nhìn ra bên ngoài, Tưởng Viễn Chu cũng biết cô đang có tâm tư gì.

“Cửa phòng làm việc cũng bị khóa, dù em ra được phòng này cũng không ra ngoài được.”

Hứa Tình Thâm rửa mặt xong đi ra, trong phòng đã không còn ai khác. Tưởng Viễn Chu đang ăn bữa sáng, đôi mắt lạnh lẽo của Hứa Tình Thâm đảo qua.

“Tôi không muốn ăn, lỡ lại bị bỏ thuốc thì sao?”

“Sẽ không đâu.”

“Tối hôm qua anh cũng nói thế này.”

“Lão Bạch biết tối hôm qua anh đã tiêu hao hết thể lực tiêu rồi. Nếu làm việc vì anh, cậu ấy đều sẽ vì anh suy xét mọi việc.”

Hứa Tình Thâm ngồi xuống đối diện người đàn ông đối diệ, Tưởng Viễn Chu ngẩng mắt nhìn cô.

“Cơ thể vẫn thấy không thoải mái sao?”

“Tưởng Viễn Chu, anh nhốt tôi tại đây có ích lợi gì chứ?”

“Có ích hay không em sẽ được biết nhanh thôi.”

Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, trong lòng lại thêm nôn nóng.

“Tôi muốn về. Lâm Lâm còn nhỏ như vậy, con bé không rời được tôi đâu.”

“Con bé không rời được em, Duệ Duệ thì được phải không?”

“Tôi không có ý này…”

Tưởng Viễn Chu buông chiếc đũa trong tay rồi đứng dậy cầm lấy quần áo, cũng không vào phòng tắm mà thay đồ ngay trước mặt Hứa Tình Thâm. Cô đè mi mắt xuống, nhưng đuôi mắt vẫn thấy động tác mặc quần áo của Tưởng Viễn Chu. Anh tròng cái quần dài, sau đó đeo thắt lưng, kéo khóa kéo…

“Nếu có đồ gì cần mua, em viết ra giấy, khi quay lại anh sẽ bảo Lão Bạch đi mua.”

Tưởng Viễn Chu cầm lấy di động, đi nhanh tới cửa, Hứa Tình Thâm bước hai bước theo ra ngoài.

“Thả tôi về!”

Người đàn ông kéo cửa, làm động tác suỵt với Hứa Tình Thâm. “Tiết kiệm chút sức lực!”

“Tưởng Viễn Chu, anh thực sự là đồ khốn kiếp!”

“Tùy em, lúc nhàm chán cứ ở trong phòng nghĩ nhiều từ mới một chút, buổi chiều anh sẽ về với em.” Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài xong liền đóng cửa lại thật mạnh.

Hứa Tình Thâm cũng không làm khổ cơ thể mình, tối hôm qua thiếu chút nữa bị rút sạch sức lực, giờ đói tới nỗi ngực dán vào lưng. Hứa Tình Thâm ăn sáng rồi đi tới bên giường.

Cô kéo tủ đầu giường ra, thấy bên trong có cuốn sổ ghi chú, còn có bút. Ở ngoài nhất định có người trông coi, cho nên biện pháp kêu to nhất định không thể được.

Hứa Tình Thâm đi tới cạnh cửa sổ, kéo màn ra làm một khe hở. Sân dưới cũng không lớn, đàng trước chính là hành lang, thi thoảng cũng sẽ có người đi ngang qua. Hứa Tình Thâm vội tháo nắp viết xuống, viết thông tin cầu cứu, nội dung như nhau, ước chừng mấy chục tờ giấy. Sau đó Hứa Tình Thâm xé hết ra, gấp thành máy bay giấy.

Chiếc xe của Tưởng Viễn Chu chạy ra khỏi Tinh Cảng, hai người bảo vệ từ phòng an ninh đi ra.

“Tưởng tiên sinh!”

“Sao, còn chưa đi?”

Một người bảo vệ trong đó chỉ vào chiếc xe bên kia đường.

“Nguyên đêm qua anh ta đều ngồi trong đó.”

Tưởng Viễn Chu không để tâm mà cười khẽ: “Đừng động vào hắn, đi nghỉ ngơi đi!”

“Cám ơn Tưởng tiên sinh!”

Hai người bảo vệ ngày hôm qua thay phiên nhau trông chừng Phó Kinh Sênh, nhưng gần như cả đêm chưa chợp mắt.

Tưởng Viễn Chu kéo cửa sổ xe lên, nói với tài xế: “Qua đó đi!”

“Dạ.”

Phó Kinh Sênh đậu xe ở kia, mở máy sưởi. Tài xế đỗ xe cạnh xe Phó Kinh Sênh. Tưởng Viễn Chu không xuống xe, hạ thẳng cửa sổ xuống.

Thật ra Phó Kinh Sênh vốn vẫn mở cửa sổ, anh ta đang hút thuốc.

Tưởng Viễn Chu nhìn, chào hỏi: “Anh Phó, sớm thật!”

Người đàn ông miệng cắn thuốc, không thốt lên một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bệnh viện Tinh Cảng cách đó không xa.

Tưởng Viễn Chu theo tầm mắt hắn nhìn lại, ánh mắt tràn đầy thích thú, anh dựa vào trong ghế.

“Lái xe!”

Mi mắt Phó Kinh Sênh khẽ động đậy, đuôi mắt thấy xe Tưởng Viễn Chu chạy đi. Anh ta dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, vứt xuống mặt đất. Trong xe đều là mùi khói thuốc, ngoài xe rơi rụng đầy tàn thuốc.

“Tưởng tiên sinh, có phải hắn bị kích động tới ngốc rồi không?” Tài xế hỏi.

Lão Bạch ở cạnh đón lời: “Có điểm giống.”

“Lão Bạch, vừa rồi cậu đã chạy đi đâu?”

“Tôi… Tôi nghĩ Tưởng phu nhân ở trong, tôi đi vào không tiện nên thu xếp một phụ nữ.”

Tưởng Viễn Chu buồn cười: “Thật sự chuồn còn nhanh hơn cả thỏ.”

“Tưởng tiên sinh, vừa nãy thấy Phó Kinh Sênh, hẳn ngài lại khiêu khích hắn vài câu? Nếu nói rõ sự tình tối qua, tôi đoán hắn sẽ tức tới nỗi dậm chân chứ ạ?”

“Đó là cuộc sống vợ chồng bình thường nhất giữa vợ chồng chúng tôi, lấy để khiêu khích hắn sao? Liên quan gì hắn?”

Lão Bạch nghĩ ngợi, cũng phải.

Tưởng tiên sinh, vậy có phải bà Tưởng rất hận tôi không?”

“Cả buổi sáng cô ấy đều tìm cậu.”

Yết hầu của Lão Bạch khẽ cuộn hai cái.

“Tôi cảm thấy mấy ngày nữa vẫn nên tránh cho tôi gặp cô ấy đi ạ. Một số việc tôi có thể sắp xếp người khác đi làm…”

Tưởng Viễn Chu như suy tư gì đó, sờ sờ cằm: “Lão Bạch, sao cậu không nghĩ ra cách như vậy sớm nhỉ?”

“Tưởng tiên sinh… Đó là ngài bày mưu đặt kế, ngài nói muốn bỏ thuốc.”

“Cậu nói, tôi làm quân tử lâu như vậy, cứ tưởng thể hiện thật tốt để Hứa Tình Thâm quay đầu lại; kết quả là, còn không bằng một gói thuốc của cậu.”

Lão Bạch chột dạ. “Tưởng tiên sinh, không phải ngài đang khen tôi chứ ạ? Ngài đừng quanh co lòng vòng với tôi.”

“Tôi thật sự đang khen cậu.”

Lão Bạch quay đầu lại, trên mặt Tưởng Viễn Chu không nhìn ra được chút nào tức giận, lúc này mới yên lòng.

“Tưởng tiên sinh quá khen!”

Trong bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm vô cùng cẩn thận đẩy cửa sổ ra. Cửa sổ có thêm lớp phòng hộ nhưng hoàn toàn có thể vươn cánh tay ra. Cô ném máy bay giấy ra ngoài. Ban đầu tất cả mấy cái đều đáp xuống vườn, Hứa Tình Thâm thử ném hơn mười cái mới thấy có cái bay qua sân, rơi xuống hành lang dài.

Trên khuôn mặt cô lộ ra vẻ vui sướng, cách đó không xa có người đang đi tới, Hứa Tình Thâm vẫy vẫy tay.

Người đàn ông khom lưng nhặt chiếc máy bay giấy lên, sau đó mở ra, nhìn trên đó viết tin cầu cứu.

Hứa Tình Thâm nhảy cẫn lên, khua tay về phía người đàn ông. Anh ta khóe miệng hơi cong, sau đó bước vào sân, đi tới phía dưới cửa sổ Hứa Tình Thâm.

“Cứu cứu tôi…”

Người đàn ông giơ giơ tờ giấy trong tay lên. “Bà Tưởng, ngài cũng đừng uổng phí sức lực, một hồi còn phải cho người lại đây dọn dẹp, lãng phí sức lao động nhiều lắm!”

Nụ cười khó khăn lắm Hứa Tình Thâm mới nở ra được lại thu trở về.

“Anh là người của Tưởng Viễn Chu?”

“Tưởng tiên sinh phân phó, nói là sợ ngài nghĩ quẩn trong lòng, bảo chúng tôi canh giữ ở đây.”

Hứa Tình Thâm rút tay vào lại. Nói dối cũng không đỏ mặt, sợ cô luẩn quẩn trong lòng? Cô nếu có thể từ đây nhảy xuống, còn cần tới người khác giúp đỡ sao?

“ Bà Tưởng à, ngài còn bao nhiêu máy bay giấy nữa ạ? Hay ném một lúc xuống luôn rồi tính ạ.”

Hứa Tình Thâm đóng cửa sổ, kéo mạnh tấm màn lại.

Buổi chiều, Tưởng Viễn Chu đã trở lại. Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường, nghe tiếng mở cửa truyền tới lỗ tai, cô nghiêng đầu xem.

Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại.

Hứa Tình Thâm đã thay quần áo được mang tới hồi sáng, trên bàn cũng đã được thu dọn sạch sẽ. Tưởng Viễn Chu bước mấy bước tới, thân mình cao lớn ngồi yên vị ở sô pha.

“Hôm nay làm những gì?”

“Còn có thể làm gì? Muốn ngốc.”

“Cơm trưa ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Hứa Tình Thâm nhìn anh chằm chằm. “Tôi ngồi ngốc cả một ngày.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy cười ra tiếng: “Cho nên anh mới về với em.”

Hứa Tình Thâm không biết Lâm Lâm hiện tại sao rồi. Nếu chỉ là một buổi tối thì còn nói được, dù gì trong nhà còn có Phó Kinh Sênh và Phó Lưu Âm, nhưng nếu Tưởng Viễn Chu thật sự nói như vậy, mười ngày nửa tháng cũng chưa biết, Lâm Lâm không chừng sẽ làm ầm ĩ thế nào.

“Tôi không cần anh ở cạnh.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, bỏ áo khoác ra. Trong phòng có máy sưởi, anh thích ý lười biếng duỗi eo.

“Tối qua gần như không ngủ, chúng ta ngủ đi!”

Vẻ không biết xấu hổ của anh cũng làm người ta bội phục được. Hứa Tình Thâm mang sắc mặt giận dữ. Tưởng Viễn Chu đi tới phía cô, ngoài cửa lại nghe thấy nhữngtiếng nói chuyện. Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, cửa phòng nhanh chóng bị gõ vang.

“Chuyện gì?”

“Tưởng tiên sinh, cảnh sát tới ạ!”

Hứa Tình Thâm nghe thế trên mặt lập tức có thần thái. Cô lập tức đứng dậy; Tưởng Viễn Chu ung dung thong thả đi vào cửa, một tay mở cửa ra.

Lão Bạch đứng ở ngoài, trừ anh ấy ra còn có hai người khác.

“Tưởng tiên sinh!”

Hứa Tình Thâm chậm rãi đi tới: “Đồng chí cảnh sát, cứu tôi với!”

Tưởng Viễn Chu vươn cánh tay kéo cô trở về, hai người ngoài phòng nhìn nhau.

“Xin thứ lỗi, anh Tưởng, chúng tôi nhận được tố cáo nói anh giam giữ cô đây phi pháp.”

“Giam giữ phi pháp?” Tưởng Viễn Chu nhìn nhìn trong phòng.

“Tôi giam giữ ai?”

“Tôi!” Hứa Tình Thâm giơ tay phải lên. “Tôi… tôi bị nhốt, đã gần hai ngày rồi.”

“Đùa gì vậy!” Tưởng Viễn Chu đè tay cô xuống lại. “Ai đã báo các anh vậy?”

“Anh Tưởng, anh như vậy sẽ làm chúng tôi rất khó xử. Đã biết chuyện như này thì chúng tôi cũng không thể không quan tâm…”

“Khó xử cái gì cơ?” Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay Hứa Tình Thâm qua, kéo cô kéo đến trước mặt các cô ấy.

“Nhìn thử cho kỹ, tôi và vợ tôi ở đây, chỗ nào là giam giữ bất hợp pháp như vừa nói?”

Hứa Tình Thâm lại không chịu phối hợp.

“Các cô đừng tin anh ta nói! Anh ta nhốt tôi ở đây, cũng không cho tôi ra ngoài một bước, còn cho người canh chừng. Đồng chí cảnh sát, các chị cứu tôi với!”

“Chúng tôi có giấy đăng ký kết hôn, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.”

“Nếu thật sự tồn tại quan hệ hôn nhân…”

“Không có!” Hứa Tình Thâm vội vàng nói: “Giấy kết hôn là giả.”

“Ngại quá, vợ tôi với tôi đang cãi nhau. Tính tình cô ấy là vậy, cũng không biết ai lại nhàm chán đi báo cảnh sát. Tình trạng hôn nhân của tôi các cô có thể tới Cục Dân Chính điều tra. Nếu cô ấy là vợ tôi, chúng tôi ở riêng trong phòng này cũng vô cùng bình thường chứ?”

“Phải, bình thường.”

Tưởng Viễn Chu nháy mắt với Lão Bạch, Lão Bạch khẽ gật đầu sau đó đưa hai người kia ra.

Hứa Tình Thâm không tin có thể như vậy, cô muốn lao ra ngoài.

“Khoan đã!”

Người đàn ông ôm chặt eo cô, ôm cô về phòng lại, anh đóng sầm cửa lại.

“Biết vì sao người ta muốn kết hôn không? Chính là bởi vì tờ giấy chứng nhận đó, nó được pháp luật bảo vệ! Hứa Tình Thâm, quan hệ hiện tại của chúng ta chính là được pháp luật bảo vệ! Anh là chồng em, anh ngủ với em, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc Tưởng Viễn Chu nói những lời này, cả biểu tình cũng thật hoàn hảo.

***

Hãy đọc tại trang chủ của Ngự Cảnh Uyển để ủng hộ nhóm nhé!

Truyện Chữ Hay