"Hứa Tình Thâm!" Nếu Tưởng Viễn Chu sớm biết cô sẽ nói những lời như vậy, anh nhất định sẽ cắt ngang lời cô không chút do dự, sẽ không để cho mấy chữ cuối cùng có thể phát ra khỏi miệng của cô. "Em không nhận ra anh đang lo lắng cho em sao?"
"Không cần phải lo lắng cho tôi, Phó Kinh Sanh cũng không phải là lang sói thú dữ."
Tưởng Viễn Chu biết rằng, dù sao Hứa Tình Thâm cũng đã chung sống với anh ta suốt hai năm trời, "Đôi khi, con người cũng có hai mặt, có lẽ ở ngay trước mặt em, anh ta chỉ biểu lộ ra những điều tốt đẹp, mà mặt tà ác đen tối kia của anh ta, mới là thứ nguy hiểm nhất."
"Chúng tôi sớm tối ở chung như thế, chẳng lẽ ngay cả một chút đầu mối mà anh ấy cũng có thể giấu kín như bưng vậy sao?"
"Xem ra em vẫn không chịu tin tưởng."
Hứa Tình Thâm khẽ nhún vai, "Nếu Phó Kinh Sanh là người xấu, cảnh sát sẽ điều tra anh ấy."
"Hứa Tình Thâm, Lăng Thận đã chết rồi, em cảm thấy ai là người muốn anh ta chết nhất?"
"Người ta có thể giết người bằng ý tưởng sao?" Hứa Tình Thâm hỏi lại.
Tưởng Viễn Chu vồ lấy ánh mắt của cô, "Nhưng anh có thể biến ý tưởng thành động cơ giết người."
Thật ra trong lòng Hứa Tình Thâm đang rất hoảng hốt, "Những việc này cũng đâu cần anh phải lo nghĩ, chẳng lẽ, anh đây là muốn đòi lại công bằng cho nhà họ Lăng ư?"
"Anh không yên tâm để em ở bên cạnh anh ta, anh ngược lại còn muốn chứng minh rằng, cái chết của Lăng Thận thực sự có liên quan đến Phó Kinh Sanh."
Hứa Tình Thâm khẽ nuốt nước bọt, "Nếu anh muốn chứng minh, chi bằng anh cứ chứng minh chuyện này có liên quan tới tôi đi."
"Tại sao?"
"Ý tưởng giết người, tôi cũng có, tôi không thích bất cứ người nào của nhà họ Lăng cả, sau khi tận mắt chứng kiến hành động của Lăng Thận đối với Âm Âm, tôi cũng nghĩ rằng tốt nhất là nên làm cho anh ta biến mất."
Tưởng Viễn Chu biết rằng cô nói như vậy, đơn giản là để cho anh đừng đi tìm Phó Kinh Sanh mà gây rắc rối nữa.
"Em có nghĩ tới, nếu anh ta thật sự là một nhân vật nguy hiểm thì em nên làm như thế nào không?"
Hứa Tình Thâm lắc đầu, "Không có, bởi vì khả năng này không bao giờ tồn tại."
Chân mày của người đàn ông khóa chặt lại, Hứa Tình Thâm thu dọn đồ đạc ở trên bàn, "Tưởng Viễn Chu, rất nhiều rất nhiều lần trước đây, đều phải cám ơn anh, nhưng điều duy nhất mà tôi có thể làm, cũng chỉ là nói tiếng cám ơn mà thôi, bây giờ Lăng Thận đã chết rồi, chết vì tai nạn, tôi biết mình không nên vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng ít ra từ nay về sau, chúng tôi sẽ được an toàn."
"Anh cũng hy vọng em được an toàn."
Hứa Tình Thâm không chút do dự tiếp lời của Tưởng Viễn Chu, "Tôi muốn tan việc." "Nếu em phát hiện ra Phó Kinh Sanh không ổn, en sẽ rời khỏi anh ta chứ?"
Động tác trong tay Hứa Tình Thâm khựng lại, vấn đề này, cô căn bản chưa từng nghĩ tới.
Đã đến giờ tan tầm, Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách, nhét điện thoại di động và đồ đạc vào trong đó, Tưởng Viễn Chu cũng đứng dậy theo cô, khi Hứa Tình Thâm đi ngang qua trước mặt anh, hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói, "Chuyện của Phó Kinh Sanh, anh không cần phải quan tâm nữa đâu, tôi rõ ràng anh ấy là người như thế nào hơn anh. Còn nữa, hôm nay tôi có lái xe, không cần anh phải đưa về đâu, tôi đi đây."
Lão Bạch đang đứng ở bên ngoài, trông thấy Hứa Tình Thâm bước ra một mình, rời đi một mình. Anh ta đẩy cửa ra liếc nhìn vào trong phòng khám bệnh, "Tưởng tiên sinh?"
Người đàn ông lấy lại tinh thần, xoay người bước ra cửa.
Sau khi Hứa Tình Thâm về đến nhà, bước vào phòng khách, bên trong đang truyền đến tiếng cười của Lâm Lâm, đã lâu rồi cô không được cảm nhận những giây phút nhẹ nhàng như vậy.
Đi tới trước bàn trà, Phó Kinh Sanh ngẩng đầu lên, khóe miệng nhẹ cong. "Đã trở về rồi à?"
"Đang làm gì vậy?" Hứa Tình Thâm nhìn về phía một đống tài liệu đang mở ra ở trên bàn trà.
Phó Kinh Sanh đứng dậy, dứt khoát nắm lấy cổ tay của cô kéo qua, "Đây là nơi ở trước kia của chúng ta, gần đó mới mở thêm không ít toà nhà, em nhìn thử xem, có thích căn nào không?"
Hứa Tình Thâm có chút ngây ngốc, "Anh lại muốn mua nhà hả?"
"Ừ, chúng ta sắp chuyển nhà."
Trong lòng Hứa Tình Thâm chợt rơi bộp một cái , "Tại, tại sao thế?"
"Đông Thành trước sau vẫn không phải là nhà của chúng ta, Âm âm lại không thích nơi này, dù sao con bé cũng đã có quá nhiều ký ức không tốt ở đây." Phó Kinh Sanh với lấy một quyển tài liệu trong số đó, "Cái này là do anh in ra đấy, em nhìn thử xem."
Hứa Tình Thâm ngây ngẩn đưa tay nhận lấy, ngay từ nhỏ cô đã thiếu hụt cảm giác an toàn, vì vậy nên cũng không đến nỗi nhất định phải dọn nhà bỏ xứ mà đi, cô cũng không thích chuyển tới chuyển lui như vậy.
Nhưng lời nói của Phó Kinh Sanh, cô vẫn có thể hiểu được, "Khi nào thì dọn đi vậy?"
"Nhanh thôi." Ánh mắt của Phó Kinh Sanh rơi xuống những xấp tài liệu kia, "Chờ sau khi vụ án của Lăng Thận điều tra xong xuôi, chúng ta có thể mua một căn đã hoàn thiện, cái loại mà có sẵn luôn cả nội thất ấy, bất cứ lúc nào cũng đều có thể chuyển đi."
Một hơi của Hứa Tình Thâm bị nghẹn lại ở trong cổ họng, có chút chua xót, cô mới vừa hoà nhập được vào trong môi trường làm việc của bệnh viện Thuỵ Tân, mới vừa từng bước một quay lại làm bác sĩ giải phẫu, chỉ là không ngờ rằng, có những thứ mà cô yêu thích, bây giờ lại phải từ bỏ.
Nhà họ Lăng.
Hũ tro cốt của Lăng Thận được đặt ở trong phòng khách, Lăng Thì Ngâm mệt mỏi kiệt sức nằm trên ghế salon, mẹ của Lăng Thì Ngâm bởi vì quá mức đau lòng mà ngay cả lễ truy điệu cũng không đi được. Ba của Lăng Thì Ngâm ngồi xuống, không che giấu được nỗi đau đơn cùng cực, bàn tay của ông ta nhẹ chống lên trán.
"Ba, ba đừng quá khó chịu." Lăng Thì Ngâm cất giọng nói khàn khàn, liên tiếng khuyên lơn an ủi.
Hai bả vai của ba Lăng Thì Ngâm run rẩy lên một cách kịch liệt, "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà, tại sao lại như vậy cơ chứ?"
Lăng Thì Ngâm ngồi dậy, nước mắt cũng rơi đầy mặt, cô ta bước tới bên cạnh ba mình, "Ba, chúng ta không chấp nhận được cũng phải chấp nhận."
"Con thật sự tin rằng cái chết của anh con là do tai nạn sao?"
"Con đương nhiên là không tin, chỉ là còn cách nào khác nữa đâu ba? Chẳng phải cảnh sát đã nói rằng không điều tra ra được một chút manh mối nào rồi sao?"
Ba của Lăng Thì Ngâm dùng lòng bàn tay vỗ vào trán mình một cách phiền não, "Sau này trong nhà phải làm sao bây giờ? Công ty phải làm sao bây giờ? Thì Ngâm, ba đã già rồi, không còn đủ khả năng để lèo lái được nữa, công ty chỉ có thể dựa vào một mình con mà thôi."
"Nhưng con không biết làm gì hết.""Ngay cả lễ truy điệu của anh trai con mà Tưởng Viễn Chu cũng không thèm tham dự, con hãy ngẫm lại đi, người đàn ông như vậy con còn có thể dựa dẫm được sao?"
Lăng Thì Ngâm chảy nước mắt, ba cô ta thở dài, "Thì Ngâm, trước đây còn có anh con nên ba mới để cho con sống tùy ý hai năm, bây giờ nhà họ Lăng phải dựa vào con để gượng dậy lại, con nói cho ba biết đi, chẳng lẽ con còn muốn tiếp tục một lòng một dạ đâm đầu vào Tưởng Viễn Chu sao?"
Vành mắt của người phụ nữ đỏ bừng lên, không nói tiếng nào.
"Các thành viên trong hội đồng quản trị sẽ nhanh chóng dồn ép ba, Thì Ngâm, nếu ba giao chức vụ này ra cho người khác, sẽ lập tức không còn có ngày lấy lại được nữa."
"Chỉ là con thật sự không biết chút gì về kinh doanh công ty cả."
Ba của Lăng Thì Ngâm nắm chặt lấy tay của cô ta, "Không biết cũng không sao cả, ba sẽ dạy cho con. Thì Ngâm, cân nhắc lại chính mình đi, chuyện của con ba nhất định phải ra mặt làm chủ, chúng ta cần phải tìm một người, có thể kề vai sát cánh giúp chúng ta vượt qua được giai đoạn căng thẳng nguy hiểm này."
Tầm mắt mông lung của Lăng Thì Ngâm dừng lại trên khuôn mặt của ba mình, "Ba, lời này của ba là có ý gì?"
"Nếu Tưởng Viễn Chu không chịu, chúng ta có thể tìm một nhà khác."
Lăng Thì Ngâm cuống quít lắc đầu, "Không được, tất cả mọi người ở Đông Thành đều biết mối quan hệ giữa con và Tưởng Viễn Chu, ba bảo con làm thế nào mà gả cho người khác được đây?"
"Nhưng Tưởng Viễn Chu căn bản là chưa bao giờ thừa nhận con cả, Thì Ngâm, con đừng cố chấp nữa."
Nước mắt của Lăng Thì Ngâm lại càng chảy ra nhiều hơn, "Không, ba cứ để con nói chuyện với Tưởng Viễn Chu đi, anh ấy nhất định sẽ đồng ý, anh sẽ không thấy chết mà không cứu đâu." Từ trước đến nay Lăng Thì Ngâm chưa bao giờ nghĩ rằng, gánh nặng này sẽ đè lên vai của cô ta.
Hôm sau, ba của Lăng Thì Ngâm dẫn cô ta đi tới công ty, cô ta hoàn toàn không thể chống đỡ nổi, đối mặt với các thành viên của ban quản trị muốn cô ta đề ra kế hoạch mới, cô ta liên tục trốn tránh rút lui, một chữ cũng nói không nên lời.
Lăng Thì Ngâm tái mặt ngồi vào trong xe, tất cả mọi người ở đây đều đặt lợi ích lên hàng đầu, lúc anh trai còn sống, bọn họ đều răm rắp nghe theo lời của anh, hận không thể nâng niu tất cả người nhà họ Lăng ở trong lòng bàn tay của mình. Vừa trông thấy hai cha con nhà Lăng Thì Ngâm liền tỏ ra khép nép sợ sệt, thế nhưng bây giờ thì sao......
Lăng Thì Ngâm chính mắt nhìn thấy một người trong số bọn họ chìa ngón tay ra thiếu chút nữa đã chọc tới mặt của ba cô ta rồi
Hai tay cô ta gắt gao nắm chặt lấy cổ áo, nói với tài xế, "Đến Cửu Long Thương."
"Dạ."
Lăng Thì Ngâm chỉ còn một cơ hội duy nhất, bây giờ nhà họ Lăng đã bị dồn tới đường cùng rồi, nếu Tưởng Viễn Chu vẫn không chịu giúp đỡ, vậy thì cô ta cũng không thể tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời được nữa.
Đi tới Cửu Long Thương, Lăng Thì Ngâm mới vừa bước xuống, liền trông thấy chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đang từ bên trong chạy ra ngoài.
Cô ta bước nhanh đi tới, tài xế lập tức đạp thắng lại, Lăng Thì Ngâm vòng ra chỗ ngồi ở sau xe, "Viễn Chu."
Tưởng Viễn Chu hạ kính cửa sổ xuống. "Có việc gì sao?"
"Em muốn nói với anh một số việc."
"Nói đi."
"Bây giờ nhà họ Lăng đang rơi vào bế tắc, ba em bảo em tiếp nhận công ty, nhưng em căn bản là không hề biết chút gì về khía cạnh quản lý này."
Ánh mắt lạnh nhạt của Tưởng Viễn Chu liếc nhìn về phía cô ta, "Việc này, em có tìm anh nhờ giúp đỡ thì cũng vô dụng thôi, chuyện công ty của anh trai em, anh cũng làm không quen."
"Viễn Chu, nhưng em biết rằng anh nhất định sẽ có cách mà, anh cũng không thể nào đứng trơ mắt ra nhìn nhà họ Lăng sụp đổ như vậy chứ?"
Người đàn ông vẫn bình tĩnh thu hồi tầm mắt, "Nếu thứ mà nhà họ Lăng kinh doanh là bệnh viện, anh còn có thể giúp một tay. Đúng rồi, chẳng phải là còn có ba em đó sao?"
"Sau khi anh trai của em qua đời, ba mẹ em đã bị đả kích rất lớn, ba em thật sự là không còn khả năng chống đỡ nữa rồi."
"Thế à?" Người đàn ông hỏi lại một câu, sau đó, cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Lăng Thì Ngâm khẽ cắn môi dưới. "Viễn Chu, em không có lý tưởng hay khát vọng gì to tát cả, em chỉ muốn chọn một người chồng để gả đi mà thôi. Bây giờ nhà họ Lăng đang gặp khó khăn, anh giúp đỡ em đi, về sau toàn bộ nhà họ Lăng sẽ đều là của anh."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, tầm mắt quay trở lại trên khuôn mặt của Lăng Thì Ngâm, "Ý của em là bảo anh cưới em, sau đó em sẽ giao công ty của anh trai em cho anh." "Vâng."
Quả nhiên, Tưởng Đông Đình ngược lại đã sớm phán đoán chính xác, sau khi Lăng Thận chết đi, toàn bộ nhà họ Lăng sẽ thuộc về Lăng Thì Ngâm, Tưởng Viễn Chu cười lạnh, "Vậy bây giờ nếu anh cưới em, chẳng phải là càng thêm có lợi sao?"
Sắc mặt của Lăng Thì Ngâm nóng lên, biết Tưởng Viễn Chu không thích những thứ này, nhưng cô ta nhất định phải đặt cược toàn bộ tài sản vào đây, "Viễn Chu, anh coi như là cứu giúp chúng em đi, còn không được sao?"
"Không được."
Lão Bạch và tài xế nhìn nhau, ai cũng không tiện nói chen vào, lại cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Bầu không khí xung quanh dường như đang bị ngưng đọng lại, Lăng Thì Ngâm nắm chặt hai tay, "Ý của ba em là, bảo em nhanh chóng kết hôn, nhưng mối quan hệ giữa em và anh, cả Đông Thành này không ai là không biết, Tưởng Viễn Chu, nếu anh vẫn không chịu...... Có phải em chỉ có thể chọn một người khác hay không?"
"Đây là chuyện của em, anh cũng không thể quyết định thay em được." Lời nói của Tưởng Viễn Chu cạn tình đến cực điểm, "Nếu em cảm thấy chỉ có đám cưới mới có thể cứu vãn được tình cảnh khó khăn của nhà em, vậy thì em lập tức làm ngay đi."
Mấy hôm nay Lăng Thì Ngâm đều phải dùng nước mắt để rửa mặt, vì vậy nên khi người đàn ông nói ra những lời này, cô ta cảm thấy bản thân mình đã không còn có thể khóc nổi nữa, đôi mắt đau rát đến mức tựa như bị dao cắt qua, cô ta rũ hai vai xuống, "Nhưng anh có nghĩ tới chưa, bây giờ danh dự của em đã thành như vậy rồi, còn có thể tìm được người trong sạch nào nữa đây?"
"Danh dự của một người phụ nữ, nếu bị phá huỷ, vậy thì chỉ có thể là do nhận thức của chính bản thân cô ta có vấn đề, không liên quan gì đến đàn ông cả."
Lăng Thì Ngâm có cảm giác rằng những lời này của Tưởng Viễn Chu, tựa như đang hung hăng tát cho cô ta một cái bạt tai vậy.
Cô ta vẫn luôn nhấn mạnh rằng chuyện xảy ra đêm đó, cô ta cũng bị gài bẫy hãm hại, thế nhưng hai năm trôi qua, rốt cuộc vẫn là vô ích, trong lòng của Tưởng Viễn Chu ngay từ lúc bắt đầu đã không thèm ngó qua cô ta lấy một cái.
"Vì vậy cho dù là như thế nào đi chăng nữa, chúng ta quả thật đều sẽ không có kết quả phải không?"
Dường như đến tận hôm nay cô ta mới nhận ra được rằng, trước đây mình luôn không chịu từ bỏ ý định, không chịu thừa nhận.
Ngón tay của Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ vài cái ở trên đùi mình, "Thì Ngâm, nếu thật sự có người muốn kết thông gia với nhà họ Lăng, đó là chuyện tốt, sau khi anh em mất đi, công ty của anh ta bị bao nhiêu người dòm ngó như hổ rình mồi, tìm một người có năng lực ngang hàng làm chỗ dựa, so với việc em một thân một mình xông pha chiến đấu vẫn tốt hơn rất nhiều."
Khoé miệng của Lăng Thì Ngâm vén lên thành một độ cong, "Cho dù em có cố gắng hơn nữa cũng vô ích sao?"
"Chúng ta không hợp." Tưởng Viễn Chu trả lời. "Nhưng mang lại cho Duệ Duệ một gia đình hoàn chỉnh, đây này không phải là điều quan trọng nhất sao?" Lăng Thì Ngâm biết rằng, người khác nhất định sẽ cảm thấy cô mặt dày không biết xấu hổ, nhưng cô ta không thể không cố gắng níu kéo một lần cuối cùng.
"Để cho Duệ Duệ nhìn thấy chúng ta không hề có tình cảm gì mà cứ phải sống chung với nhau, nó cũng sẽ không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình."
Đôi mắt của Lăng Thì Ngâm trợn tròn lên, sự chua xót trong lòng đang tùy ý lan tràn ra ngoài
Tưởng Viễn Chu ra hiệu bảo tài xế lái xe, Lăng Thì Ngâm vội vàng đè lại cửa sổ xe, "Viễn Chu!"
Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu liếc nhìn về phía cô ta, Lăng Thì Ngâm bật khóc, nước mắt tuôn rơi, "Tại sao lại đối xử với em như thế?"
Bởi vì cô ta không phải là Hứa Tình Thâm, ở trong mắt Tưởng Viễn Chu xem ra, đây là một lý lẽ hết sức đơn giản, thế nhưng Lăng Thì Ngâm lại cứ cố tình không hiểu.
"Lái xe."
Tài xế nghe vậy, lại phát động cơ lần nữa, lúc chiếc xe di chuyển, bàn tay của Lăng Thì Ngâm vẫn còn đang đặt ở trên cửa sổ xe, cô ta chạy theo vài bước, sau đó cánh tay buông thõng xuống ở bên người, trong ánh mắt, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu nhanh chóng biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Cô ta sững sờ đứng im ở ngay tại chỗ, sau khi nước mắt khô đi cũng không còn khóc nữa.
Lòng của Lăng Thì Ngâm đã rõ ràng như gương sáng, cái gì cũng đều đã hiểu ra hết rồi.
Cô ta sải bước đi về phía chiếc xe của mình, "Đến nhà họ Tưởng."
Lúc chạy đến nhà họ Tưởng, Tưởng Đông Đình đang luyện Thái Cực quyền ở trong sân, quản gia đứng canh giữ ở bên cạnh, khi nhìn thấy Lăng Thì Ngâm, ông ta liền lễ phép chào hỏi.
Sắc mặt của Lăng Thì Ngâm thì lại khó coi, cô ta đi thẳng tới trước mặt Tưởng Đông Đình, "Ba."
Tưởng Đông Đình tập xong một bài quyền, nhận lấy khăn lông do quản gia đưa tới, "Thì Ngâm à, tại sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
"Ba, con muốn nói với ba một số chuyện."
"Được, vào nhà rồi nói đi."
Hai người bước vào trong phòng, quản gia pha cho Lăng Thì Ngâm một ly trà, Lăng Thì Ngâm nói một cách vô cảm, "Con muốn nói chuyện riêng với ba."
Tưởng Đông Đình nghe vậy, quay sang nháy mắt với quản gia, quản gia gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Lăng Thì Ngâm nghe thấy tiếng đóng cửa truyền vào trong tai, Tưởng Đông Đình bưng ly trà của mình lên, "Thì Ngâm, tang sự của anh trai con đều làm xong xuôi rồi phải không?"
"Dạ."
"Nếu có việc gì cần giúp đỡ, con cứ việc nói."
Tưởng Đông Đình tuyệt đối sẽ không biết rằng, Lăng Thì Ngâm mới vừa bị từ chối thẳng thừng ở chỗ của Tưởng Viễn Chu trở về, "Ba, hôm nay con mới tới công ty, con đã bị bọn họ dồn ép đến cực điểm, ba con cũng không còn sức lực để quản lý công ty nữa rồi, ý của ông ấy...... Là bảo con hãy kết hôn càng sớm càng tốt, tìm một người để thay thế vị trí của anh con." Lăng Thì Ngâm nói đến đây, xoa xoa khóe mắt, "Anh con là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh, mấy năm nay, công ty nhà con cũng đã mở rộng ra thêm vài chi nhánh......" Tưởng Đông Đình nghe xong, đại khái cũng đoán ra được ý tứ của cô ta, "Ba biết rồi, chuyện của các con, ba sẽ thúc giục Viễn Chu."
"Con mới từ Cửu Long Thương trở về, anh ấy sẽ không chịu kết hôn đâu."
"Con đừng nghe nó nói lung tung......"
Mấy năm nay, Lăng Thì Ngâm đã nghe đủ những lời này rồi, cũng biết rõ là Tưởng Đông Đình căn bản không hề khống chế được Tưởng Viễn Chu, "Bây giờ nước đã đến chân rồi, ba, ba có thể cho con một thời gian chính xác được không?"
"Thì Ngâm, tính tình của Viễn Chu con cũng biết thừa rồi đấy, con phải kiên nhẫn thôi."
Lửa giận trong lồng ngực của Lăng Thì Ngâm bắt đầu bùng lên, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng có chút cứng nhắc, "Ba, con đã chờ hai năm rồi, chẳng lẽ khoảng thời gian này còn chưa đủ để chứng minh cho lòng kiên nhẫn của con sao? Điều quan trọng nhất mà nhà họ Lăng đang cần gấp bây giờ là một người đàn ông chịu đứng ra gánh vác, nhưng thái độ của Viễn Chu lại khiến cho lòng con lạnh lẽo, thật sự rất lạnh lẽo."
Nếu Tưởng Đông Đình có thể ép buộc Tưởng Viễn Chu cưới vợ, vậy thì ông ta đã làm từ sớm rồi. "Thì Ngâm, hôn nhân là chuyện lớn không thể đùa giỡn được đâu. Chuyện của công ty hết sức quan trọng, ba sẽ bảo Viễn Chu giúp đỡ con."
"Anh ấy nói rằng, anh ấy không giúp được, ba, chờ đến công ty của anh con bị người ta nhân cơ hội rối ren mà nhào tới, cắn nuốt sạch sẽ, sau này con ở trong mắt ba có còn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con dâu của ba nữa không?"
Sắc mặt của Tưởng Đông Đình rất nghiêm túc, Lăng Thì Ngâm cười lạnh, "Nếu ba không thể ra lệnh bắt Tưởng Viễn Chu kết hôn với con thì con cũng hết cách rồi, con chỉ có thể chấp nhận người mà ba mẹ con sắp xếp cho con mà thôi."
Tưởng Đông Đình không ngờ rằng Lăng Thì Ngâm lại có thái độ này, "Con đừng xúc động, chẳng phải hai năm nay cũng trôi qua như vậy sao?"
"Đó là bởi vì, hai năm nay có anh trai của con." Lăng Thì Ngâm cố gắng nén nhịn tiếng nức nở, "Ba, ba hãy thành thật nói cho con biết đi, ba có thể bắt Tưởng Viễn Chu cưới con không?"
"Con cũng biết rồi đấy, Viễn Chu......"
Lăng Thì Ngâm nhắm mắt lại, đã chịu đựng đủ sự dối trá của Tưởng Đông Đình rồi, "Con không ngờ rằng mình lãng phí tuổi thanh xuân, cư nhiên lại đổi lấy cái kết quả như vậy."
"Thì Ngâm, ba vẫn hy vọng rằng con có thể suy nghĩ lại."
"Ba, rõ ràng lúc ấy chúng ta đã thoả thuận xong xuôi rồi mà, sự việc đêm đó là do ba đề nghị, ba nói nhất định sẽ khiến cho con thành công bước vào nhà họ Tưởng."
Chuyện đã tới nước này, sự oán hận chất chứa trong từng câu nói của Lăng Thì Ngâm có muốn giấu cũng giấu không được nữa, Tưởng Đông Đình nghe vậy, cau mày, "Ba cũng không ngờ rằng, sau đó mọi chuyện lại phát triển thành như vậy."
"Vậy bây giờ ba không định cho con một lời giải thích sao?"
Tưởng Đông Đình nhấp một ngụm trà, sắc mặt lạnh lùng, "Con muốn nghe giải thích cái gì?" "Bây giờ dựa theo ý tứ của ba, Tưởng Viễn Chu có cưới con hay không, đó là chuyện của anh ấy, phải không? Ba bảo con tiếp tục chờ đợi, anh ấy là đàn ông nên không sao cả, không giúp con vượt qua được cửa ải khó khăn này cũng không quan trọng, con chỉ cần ngây ngốc chờ ở đây là được rồi, phải không?"
Giọng điệu của Lăng Thì Ngâm không tốt chút nào cả, cũng là bị ép buộc nên mới tỏ ra nóng nảy như vậy, thái độ của Tưởng Viễn Chu rất cương quyết, Tưởng Đông Đình lại chỉ mải mê luyện Thái Cực, ông ta có ý gì, cô ta nghe còn không hiểu hay sao?
"Chuyện tình cảm, vốn không phải cứ miễn cưỡng là được, Thì Ngâm, con không muốn chờ, vậy con bảo ba làm thế nào để giúp con đây?"
Lăng Thì Ngâm nổi giận, "Con không chờ nổi!"
"Con cũng đã nói như vậy rồi, ba còn có thể nghĩ ra cách gì nữa đây?"
Tưởng Viễn Chu bên kia, Tưởng Đông Đình cũng không phải là chưa từng gây áp lực, nhưng đứa con trai này của ông ta có thể nghe lời ông ta được sao?
Lăng Thì Ngâm nhất quyết đòi phải có câu trả lời ngay bây giờ, vậy thì ông ta chắc chắn là không cho được rồi.
Cô ta nghe Tưởng Đông Đình nói xong, cả trái tim cũng chìm xuống đáy cốc, "Vậy năm đó ba giúp con tìm cho Tưởng Viễn Chu một đứa con trai, bây giờ ba lại có thái độ này, ba không cảm thấy buồn cười sao?"
Tưởng Đông Đình nghe thấy câu hỏi mang đầy tính chất vấn của Lăng Thì Ngâm, sắc mặt của ông ta hoàn toàn tăm tối, "Thì Ngâm, ba biết rằng sau khi anh con qua đời, đối với con là một sự đả kích rất lớn, có vài lời ba có thể không thèm so đo với con."
"Không cần," Lăng Thì Ngâm lại tỏ ra ương ngạnh, khẽ hất cằm lên, "Bây giờ ai có thể cứu được nhà họ Lăng thoát khỏi nguy nan, kẻ đó mới là người nhà sau này của con. Ba không có thấy được thái độ mà ban nãy Tưởng Viễn Chu đã thể hiện ra với con đâu, vì vậy nên ba sẽ không hiểu, tại sao trái tim của con lại băng giá đến mức này."
"Con đã quyết định rồi sao?"
"Cứ chờ đợi mãi không có điểm dừng...... Con không đủ khả năng để hao phí thời gian như vậy."
Tưởng Đông Đình khẽ gật đầu. "Đây là chuyện của bản thân các con, các con cứ từ từ mà giải quyết đi."
Lăng Thì Ngâm khẽ nghiến chặt hàm răng, bởi vậy mới nói cha nào con nấy, Tưởng Viễn Chu tàn nhẫn vô tình như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do có một người cha thế này.
"Con có thể rời đi, nhưng con muốn mang theo Duệ Duệ."
"Cái gì?" Tưởng Đông Đình nghe xong lại tỏ ra kinh ngạc, "Con lặp lại lần nữa?"
"Có phải phản ứng của ba hơi quá khích rồi không?" Ánh mắt của Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình ở đối diện mình, "Con đi theo mẹ, chẳng lẽ điều này không bình thường sao?"
"Thì Ngâm, ba đã nói với con rồi, đứa bé này là được nhận nuôi, một đứa con gái chưa chồng như con, cần nó để làm gì?" Lăng Thì Ngâm đương nhiên là bởi vì không cam lòng, "Con nuôi dưỡng nó đã hơn một năm trời rồi, nhìn nó lớn lên từng ngày, tại sao con lại không cần chứ?"
"Viễn Chu sẽ không giao cho con đâu." Tưởng Đông Đình cố hết sức bình ổn lại giọng nói.
"Chuyện đã tới nước này rồi, con cũng không ngại đối đầu với anh ấy đâu, nếu anh ấy không muốn giao Duệ Duệ cho con, bọn con sẽ gặp nhau tại toà án, con có đủ năng lực nuôi con, con lại là mẹ nữa, con cũng không tin rằng toà án có thể xử cho Tưởng Viễn Chu được quyền nuôi con!"
Tưởng Đông Đình tức giận đến mức run rẩy, không ngờ rằng lúc Lăng Thì Ngâm trở nên cứng rắn thì sẽ là cái dạng này, "Ba biết, con muốn thông qua việc giành quyền nuôi con, để cho Viễn Chu mềm lòng, hoặc là sau khi Duệ Duệ được xử giao cho con, con sẽ lập tức nắm quyền chủ động phải không? Nhưng dù sao nó cũng không phải là con ruột của Viễn Chu, nếu các con làm ầm lên đến tận toà án, ba sẽ nói ra sự thật với nó. Chờ sau khi nó biết được chuyện Duệ Duệ không phải là con trai ruột của mình, cho dù con có giành được quyền nuôi Duệ Duệ thì cũng có ích lợi gì đâu?"
Bây giờ Lăng Thì Ngâm đã không còn nghe lọt những lời này nữa rồi, "Được lắm, vậy thì cứ nói thẳng cho anh ấy biết, đứa bé là được đón về! Nhưng cho dù Duệ Duệ có không phải là con ruột của anh ấy đi chăng nữa thì con cũng muốn!"
"Con muốn làm gì?"
"Con không tin anh ấy không có một chút tình cảm nào với Duệ Duệ, không phải máu mủ, là có thể hoàn toàn làm ngơ phải không? Được lắm, con sẽ thử xem sao."
Một hơi của Tưởng Đông Đình bị nghẹn lại ở trong cổ họng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía Lăng Thì Ngâm, đến nước này rồi, ông ta mới không khỏi xem xét kỹ càng người phụ nữ này lại một lần nữa. Cô ta ở trước mặt Tưởng Đông Đình, từ trước đến nay đều chưa từng nói qua một câu nào có giọng điệu không tốt, mỗi lần tới đây đều luôn ngọt ngào dụ dỗ người của nhà họ Tưởng từ trên xuống dưới đến mức không thể nào vui vẻ hơn được nữa. Tuổi của Lăng Thì Ngâm còn nhỏ, làm việc lại vô cùng chu đáo, hôm nay nhìn lại, vẫn là khuôn mặt ấy, thế nhưng, thái độ thì lại thay đổi hoàn toàn, tất cả sự điềm tĩnh và ấm áp trong mắt đều bay biến hết sạch.
"Thì Ngâm, làm như vậy đối với con không có lợi lộc gì đâu, con còn phải kết hôn, còn có cuộc sống riêng của mình."
"Con không có vấn đề gì cả, dù sao toàn bộ Đông Thành cũng đều biết chuyện của con rồi, nếu nói mất mặt thì cũng đã mất từ sớm rồi."
Tưởng Đông Đình nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ông ta cũng không muốn nói rõ ra một số việc, ông ta nghiêm mặt nói, "Con cho rằng, con có thể cướp được đứa bé từ trong tay nhà họ Tưởng sao?"
"Tuy rằng bây giờ nhà họ Lăng đang gặp nạn, nhưng cũng không phải là gia đình bình dân, lúc này con ngược lại rất tin tưởng vào pháp luật, nếu thật sự không được, con sẽ lập tức công khai cho mọi người biết chuyện ba ẵm trộm đứa bé về, con không còn mặt mũi, con cũng sẽ khiến cho các người xấu hổ."
Tưởng Đông Đình im lặng không nói tiếng nào, đột nhiên nhận ra được rằng, Lăng Thì Ngâm chắc chắn sẽ làm ra được chuyện như vậy.
"Ba," khóe miệng của cô ta cong lên một cách giễu cợt, "Duệ Duệ cũng không phải là cháu trai ruột của ba, huống chi Tưởng Viễn Chu cũng không thích nó lắm, ba cần gì phải làm như vậy chứ?"
"Thì Ngâm, con và Viễn Chu cứ xem như là có duyên không phận đi, nhưng đứa bé...... Nếu nó đã bước vào cửa nhà họ Tưởng rồi, ba sẽ không để cho nó đi ra ngoài nữa đâu."
"Vậy thì chúng ta cứ gặp nhau tại toà án đi." Lăng Thì Ngâm nói xong liền đứng dậy.
Mặt mũi của Tưởng Đông Đình tối xuống, "Con nên suy nghĩ lại cho kỹ càng đi, một khi đã bước khỏi một bước này, con sẽ lập tức không còn đường quay lại nữa đâu."
"Con vốn đã không còn đường nào có thể đi được nữa rồi." Lăng Thì Ngâm từ trên cao nhìn nhìn chằm chằm xuống Tưởng Đông Đình, "Con ngoan ngoãn nghe lời suốt hai hai năm trời, nhà họ Tưởng các người thì lại ngay cả một con đường cũng không hề cho con đi."
"Con sẽ cho Tưởng Viễn Chu thời gian hai ngày để suy nghĩ, nếu anh ấy vẫn không chịu giao đứa bé cho con, con sẽ lập tức nói thẳng cho anh ấy biết những chuyện mà ba đã làm năm đó!"
Lăng Thì Ngâm nói xong, với lấy túi xách ở bên cạnh lên.
"Khoan đã!" Trông thấy cô ta nhấc chân lên đi ra một bước, Tưởng Đông Đình ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thì Ngâm, sự giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta, "Thì Ngâm, con nhất quyết phải làm ầm sự việc này lên như vậy sao?"
"Con chỉ muốn đòi lại con trai của mình mà thôi."
"Ba đã nói rồi, nó không phải là con của con!"
Giọng điệu của Lăng Thì Ngâm cũng rất cứng rắn, "Vậy thì nó cũng không phải là con của Tưởng Viễn Chu!"
"Không, Duệ Duệ là con trai của Viễn Chu đấy."
Lăng Thì Ngâm kinh ngạc, tựa như bị sét đánh, đôi mắt trợn to lên nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình ở trước mặt mình, "Ba nói cái gì?"
Chuyện đã đến nước này rồi, nếu hai nhà Tưởng Lăng không còn khả năng kết thông gia, Tưởng Đông Đình cảm thấy ông ta cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa, "Duệ Duệ là con trai ruột của Viễn Chu đấy, vì vậy, ba khuyên con vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi, đưa nhau lên toà án đối với con không hề có một chút lợi lộc nào cả, không chỉ có thế, con sẽ còn trở thành trò cười cho mọi người trong khắp cả thành phố."
Cánh môi của Lăng Thì Ngâm run rẩy, cả người đều lạnh đến mức tựa như bị rơi vào hầm băng, cô ta lắc đầu, sắc mặt trắng bệch ra. "Không thể nào! Con không tin."
"Con cho rằng, ba sẽ để cho một đứa trẻ không hề có máu mủ ruột thịt bước vào nhà họ Tưởng sao?"
Lăng Thì Ngâm ngây ngẩn ngồi lại xuống ghế salon, "Duệ Duệ...... Là con của Viễn Chu với ai?"
"Ba cứ cho rằng con và Viễn Chu sẽ có thể thuận lợi đến với nhau, thật sự không nghĩ tới......" Tưởng Đông Đình thở dài, "Chuyện này vốn dĩ là một bí mật cần phải giấu giếm suốt đời, Thì Ngâm, con quả thực là không có được cái may mắn này rồi."
Lăng Thì Ngâm vẫn còn đang vướng mắc vì sự tồn tại của đứa trẻ, đầu óc của cô ta trở nên rối tinh rối mù, người phụ nữ đã từng có quan hệ với Tưởng Viễn Chu, kẻ duy nhất mà cô ta có thể nghĩ đến chính là Hứa Tình Thâm.
Lăng Thì Ngâm tỏ ra hoảng sợ, "Nó, nó là con trai của Hứa Tình Thâm ư?"
Sự thật này, gần như đã có thể lấy đi nửa cái mạng của cô ta rồi.
Đứa con trai mà cô ta vẫn luôn chăm sóc thương yêu, chẳng lẽ thật sự lại là con của Hứa Tình Thâm sao? Lăng Thì Ngâm hung tợn nghiến chặt hàm răng, "Có phải là con của Hứa Tình Thâm không?"