Edit: Dế Mèn
Cô gái nghe vậy liền nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, hỏi: “Các anh là gì với anh ấy?”
“Bạn.” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không thay đổi, nói.
Cô gái nhìn bọn họ, đề phòng. “Sao trước đây tôi chưa từng gặp các anh?”
“Phó Kinh Sênh mới dọn tới Đông Thành không lâu, đang ở tại Bảo Lệ Cư Thượng. Tôi có thể đưa cô tới đó.”
Cô gái đứng tại chỗ không nhúc nhích. “Vì sao tôi phải tin các anh?”
Tưởng Viễn Chu cầm một tấm danh thiếp đưa tới, Lão Bạch tiến lên nhận lấy rồi đưa cho cô gái.
Cô quét mắt xem nhanh. Tưởng Viễn Chu quay lại trong xe ngồi, cửa xe vẫn chưa đóng lại. “Tôi không cần phải lừa cô, thật sự tôi có quen Phó Kinh Sênh.”
Cô gái nhìn xung quanh, cô không biết những người kia có thể tìm tới đây không. Còn có Mục Kính Sâm, nếu đã lâu mà thấy cô chưa ra, chắc sẽ đi tìm cô chứ? Hay là gọi cho bên bệnh viện SJ? Cô hiện giờ không xu dính túi, tối khuya trên phố sẽ có bọn du đãng, lỡ nếu...
Lão Bạch nhìn ra được sự phòng bị của cô. “Nếu chúng tôi muốn hại cô thì cần gì phải hỏi cô có quen Phó Kinh Sênh chứ? Tôi nhớ rõ số của anh ta là bởi vì Tưởng tiên sinh bình thường có tiếp xúc với anh ta.”
Lão Bạch bày ra vẻ hào hiệp cao thượng. Thật ra Tưởng Viễn Chu và Phó Kinh Sênh có thể có tiếp xúc gì, chẳng qua anh ấy bị bắt đi điều tra Phó Kinh Sênh, nên bây giờ mới có ấn tượng đặc biệt với dãy số kia.
Cô gái vươn tay ra. “Đưa điện thoại cho tôi.”
Lão Bạch đưa di động cho cô. Cô gái đi tới phía ghế sau, sau đó khom người ngồi xuống. Ngón tay bấm ba con số 110, cô đóng cửa lại rồi nói với những người còn lại.
“Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể báo cảnh sát.”
Tưởng Viễn Chu gần như bị chọc cười. Tài xế lái xe hướng về Bảo Lệ Cư Thượng. Người đàn ông ngồi cạnh cô gái nhìn cô, cô ta muốn tìm Phó Kinh Sênh mà lại không biết chỗ ở mới của Phó Kinh Sênh, chẳng nhẽ...
Là người tình cũ của Phó Kinh Sênh? Đây hẳn là khả năng lớn nhất rồi.
Ngón tay Tưởng Viện Chu nhịp nhè nhẹ lên mu bàn tay.
“Cô là gì của Phó Kinh Sênh?”
Cô gái không nói lời nào, trước khi gặp được anh trai, cô không tin bất cứ kẻ nào. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên chân cô, cô đi đôi bốt Chanel, bộ sưu tập mùa đông mới nhất, quần áo trên người cũng đều là hàng xa xỉ, có điều màu da trắng một cách không bình thường cho lắm. Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa một người phụ nữ như vầy tới đó, không biết lát nữa Hứa Tình Thâm sẽ có phản ứng gì?
Vào tới Bảo Lệ Cư Thượng, xe chạy qua thanh chắn ngang để tiến vào trong, rất nhanh đã tới nhà Hứa Tình Thâm.
“Tới rồi!”
Cô gái nóng lòng không đợi nổi, đẩy cửa xe ra đi xuống. Tưởng Viễn Chu tới trước cửa, Lão Bạch đi theo sau anh tiến lên nhấn chuông cửa.
Lúc Hứa Tình Thâm đi ra, còn đang tò mò xem ai tới, khi nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, cô vẫn chưa chú ý tới cô gái đứng bên cạnh. Hứa Tình Thâm nhíu mày, xoay người muốn đi, không ngờ cô gái đứng cạnh Tưởng Viễn Chu thấy thế thì nhấc chân chạy.
Lão Bạch nhanh tay, lập tức túm chặt cánh tay cô ấy: “Cô đi đâu?”
“Các người rốt cuộc là ai? Vì sao muốn lừa tôi? Buông tôi ra!” Cô gái kêu xé lên, vận dụng cả tay chân.
Lão Bạch ăn trúng một đấm mạnh đáng nhớ của cô gái, chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy.
“Buông tôi ra, cứu với!!!!!!!!”
Hứa Tình Thâm vừa xoay lưng đi liền nghe tiếng kêu của cô gái, cô chạy nhanh lại tới cửa, giật mình nhìn cả đám người.
“Các anh làm gì vậy?”
Tưởng Viễn Chu vẫn không nói gì với cô, anh nhìn cô gái kia: “Đây là nơi cô muốn tìm.”
“Gạt người!”
“Con mắt nào của cô thấy tôi gạt người hả?”
Cô gái hung dữ nhìn trân trân về phía Hứa Tình Thâm. “Tôi không quen biết người này!”
Tưởng Viễn Chu một tay đút vào túi. “Cô ấy là vợ Phó Kinh Sênh.”
“Nói xạo!”
Nhìn biểu tình của cô gái, trong lòng Hứa Tình Thâm cũng cả kinh. Cô cũng chẳng biết về quá khứ của Phó Kinh Sênh, không phải Tưởng Viễn Chu tìm tới đây là muốn vạch trần một số chuyện đấy chứ?
“Sao phải xạo?” Tưởng Viễn Chu hỏi.
“Buông tôi ra, tôi không quen biết các người!”
Hứa Tình Thâm lạnh mặt, tức giận nói với Tưởng Viễn Chu, “Nếu các anh định tới đây mà quậy phá, tôi báo cảnh sát đó!”
“Cô gái này là tôi đón được dọc đường, cô ấy nói muốn tìm Phó Kinh Sênh.”
Hứa Tình Thâm nhìn về phía cô gái, ánh mắt cẩn thận đảo qua các nét trên khuôn mặt cô gái, đột nhiên cô trố tròn mắt nhìn: “Cô... Cô có phải em gái Phó Kinh Sênh không?”
Nghe thế, cô gái cuối cùng cũng thôi giãy giụa. Hứa Tình Thâm kích động tới nỗi nói năng có chút lộn xộn: “Tôi... tôi đã thấy ảnh của cô rồi. Cô từ từ, tôi đi gọi anh cô xuống... Anh, các anh ngàn vạn đừng đi đó, chờ tôi!”
Nói xong, Hứa Tình Thâm phi nhanh về phòng.
Lần này, thấy cô gái không giãy nữa, Lão Bạch bèn buông ra tay. Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn cô gái một cách chăm chú.
“Cô là em gái Phó Kinh Sênh?”
Cô gái vẫn là không nói lời nào, cô ấy bước tới, đôi tay dùng sức mà nắm lấy lan can màu trắng, ánh mắt tràn ngập chờ đợi nhìn vào bên trong.
Chưa tới mấy phút, Tưởng Viễn Chu đã thấy Phó Kinh Sênh đi nhanh tới, cô gái lên tiếng trước: “Anh! Anh!!!”
Phó Kinh Sênh đi tới cửa, khó tin mà nhìn về phía cô gái; Hứa Tình Thâm đi theo phía sau, vội mở ra ra. Cô gái đi vào xong lập tức nhào vào lòng Phó Kinh Sênh.
“Anh!”
Người đàn ông đứng đó, vẫn không nhúc nhích, hồn như bị ném đi rồi; trong lòng, cô em khóc thành tiếng, hai vai run rẩy: “Anh, em về rồi!”
Tới tận giờ phút này, Phó Kinh Sênh mới nâng tay lên, bàn tay đè nhẹ lên đầu vai cô gái: “Âm Âm?”
“Phải, là em.”
Hứa Tình Thâm thấy Phó Kinh Sênh cúi thấp đầu xuống, bàn tay ấn khẽ vào lưng em, vành mắt cũng đỏ, cánh tay không kìm được mà siết chặt, rồi lại siết chặt.
Ánh mắt cô nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. “Sao mọi người lại đi cùng nhau?”“Gặp dọc đường.”
Phó Kinh Sênh ôn định lại cảm xúc, cánh tay ôm lấy em gái. “Sao lại thế này?”
“Là bọn họ đưa em tới. Anh, em khó khăn lắm mới thoát ra được... Nhưng em hoàn toàn không quen thuộc chỗ này.” Cô gái lau khóe mắt, khẽ ngẩng mắt lên nhìn Tưởng Viễn Chu: “Cám ơn anh, tôi còn nghĩ anh là người xấu.”
“Cuối cùng cũng nhận ra tôi không phải người xấu rồi.”
Phó Kinh Sênh tuy vậy cũng đã lấy lại tinh thần, anh ta dẫn em vào nhà, sau đó nói với Hứa Tình Thâm: “Mời khách vào nhà ngồi đi.”
Giữa hai hàng lông mày Tưởng Viễn Chu nổi lên nếp nhăn.
Khách?
Nhưng nghĩ lại, Phó Kinh Sênh nói cũng không sai.
Hai anh em đi vào nhà, e là có lời vẫn chưa nói hết. Hứa Tình Thâm nhìn sang Tưởng Viễn Chu, hỏi: “Muốn vào trong ngồi không?”
“Bảo tôi vào xem hai người ân ái dường nào?”
Hứa Tình Thâm để một tay lên lan can. “Nếu anh không rảnh thì cứ về cho nhanh đi!”
“Tôi đã đưa em chồng em về, em báo đáp tôi thế à?”
“Tôi đã hỏi anh, chính anh không muốn vào.”
Tưởng Viễn Chu nghe thế liền nhấc chân, Lão Bạch thấy anh đi vào liền vội vàng ngăn cản: “Tưởng tiên sinh, ngài muốn vào thật ạ?”
“Sao vậy?”
Lão Bạch tới sát cạnh anh, đè thấp giọng nói: “Tôi sợ ngài khó chịu trong lòng.”
“Phó Kinh Sênh bây giờ chẳng còn tâm tư nào khác, nếu người ta đã thành tâm mời, không vào không được.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không có biểu tình gì, cũng không biết Tưởng Viễn Chu nói ai thành tâm.
Lão Bạch phất tay với tài xế, ý bảo anh ta chờ trên xe, rồi theo sau Tưởng Viễn Chu, như thể đang đột nhập vào đầm rồng hang hổ, rất có phong thái sẵn sàng hy sinh.
Hứa Tình Thâm thả chậm bước chân, chờ Tưởng Viễn Chu đi tới cạnh mình thì hỏi: “Lúc anh đưa Âm Âm về, có biết cô ấy là em gái Phó Kinh Sênh không?”
“Không biết.”
“Vậy anh có ý gì?”
“Tôi cho rằng cô ấy là tình nhân cũ của Phó Kinh Sênh. Tôi vốn dĩ muốn xem trò hay.”
“...”
Anh đi theo Hứa Tình Thâm vào phòng khách, bảo mẫu đang ngồi chơi với Lâm Lâm trên sofa trong phòng khách. Hứa Tình Thâm không thấy bóng dáng Phó Kinh Sênh, chắc chắn lên lầu rồi.
“Ngồi đi!” Hứa Tình Thâm hơi lúng túng. “Uống trà không?”
“Uống.” Tưởng Viễn Chu nói không chút khách khí.
Hứa Tình Thâm đi vào bếp pha trà. Tưởng Viễn Chu nhìn quanh bốn phía, tầm mắt quét từ trên tường đến sô pha, lại quét sang cái bàn trà bên cạnh và kệ TV.
Trên kệ TV để một khung hình, đó là ảnh chụp Lâm Lâm. Ánh mắt người đàn ông lại quay về phía trên tường, ngoại trừ có trang trí một bức tranh, còn lại trống trơn. Trong khóe mắt anh ánh chút ý cười. Lâm Lâm ngồi trên sofa bỗng nhiên ném đồ chơi về phía Tưởng Viễn Chu.
“U u ai ai...”
Tưởng Viễn Chu nhặt búp bê lên, sau đó đi tới trước mặt Lâm Lâm.
Con bé giơ cánh tay lên về phía anh, miệng phun ra mấy tiếng phù phù. Tưởng Viễn Chu còn chưa chọc giỡn mà bé con đã tự nhoẻn miệng cười không ngừng.
Bảo mẫu thấy tức cười. Hứa Tình Thâm ôm hai tách trà đi ra. Tưởng Viễn Chu đưa búp bê, Lâm Lâm giơ tay cầm lấy, ôm vào lòng.
“Ngồi đi!”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống sô pha. Lão Bạch nhận lấy tách trà từ tay Hứa Tình Thâm.
“Cám ơn cô Hứa!”
Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn về phía cầu thang, dáng vẻ không yên lòng. Sau một lúc lâu, cô thu hồi tầm mắt.
“Thời gian không còn sớm, về trước đi.”
Tưởng Viễn Chu đang cho rằng cô muốn đuổi người, ngẩng đầu lên lại thấy chị bảo mẫu kia đứng dậy: “Vâng, cám ơn chị Phó!”
Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm ngồi lên đùi mình, trong phòng khách lại không còn tiếng nói chuyện. Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu, rồi lại nhìn Hứa Tình Thâm.
Người đàn ông cầm cái tách thủy tinh, ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt ly.
“Lúc trước sao em và Phó Kinh sênh lại dọn tới đây?”
“Chính là vì tìm em gái anh ấy.”
Lần thứ hai ánh mắt Tưởng Viễn Chu lại nhìn về bốn phía.
“Hứa Tình Thâm, chỗ này chính là nhà của em sao?”
Cô cảm thấy rất kỳ lạ: “Không thì sao?”
“Tôi nhìn không ra một chút cảm giác gia đình.”
“Đó là do thị lực anh không tốt thôi.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn sang kệ TV. “Trừ mấy món đồ của con gái em, tôi thấy em chỉ để ở đó hai quyển sách. Hoặc là em dọn dẹp quá sạch sẽ, hoặc là, hoặc là em đã quen với sự gò bó của căn nhà này. Hơn nữa, cả một tấm ảnh kết hôn tôi cũng chưa thấy.”
Hứa Tình Thâm không ngờ Tưởng Viễn Chu vào nhà xong lại không nhãn rỗi quá vậy.
“Bọn tôi không chụp ảnh kết hôn.”
“Em không cảm thấy nói như vậy rất không bình thường sao?”
“Tại sao?” Hứa Tình Thâm khó hiểu mà hỏi lại: “Tôi với Phó Kinh Sênh quen nhau không bao lâu liền mang thai. Lúc ấy tôi nôn nghén lợi hại, nào còn tâm tư đi chụp ảnh. Phòng khách gọn gàng như vậy là bởi vì anh ấy có thói quen sạch sẽ, tôi muốn gắng hết sức để anh ấy được không gian ở thoải mái.”
Hứa Tình Thâm biết anh để tâm điều gì, nên cũng biết đâm anh thế nào. Không phải cô một hai muốn cho Tưởng Viễn Chu phải khó chịu, cô chỉ sợ anh nhìn ra sơ hở rồi tiện đà liên tưởng tới Lâm Lâm và Phó Kinh Sênh.
Trên lầu hai.
Phó Kinh Sênh không ngừng lau nước mắt cho em gái. Cô ấy ngồi ở mép giường nức nở, nghẹn ngào, hồi lâu vẫn chưa nói nên lời.
“Mấy năm nay rốt cuộc em ở đâu?”
Cô gái tay phải ôm nửa bên mặt, Phó Kinh Sênh ôm cô vào lòng, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Em bị người ta giam giữ.”
“Cái gì?”
Cô gái một tay nắm chặt cánh tay Phó Kinh Sênh. “Anh, anh nói đó có phải quả báo không? Tất cả đều báo ứng lên trên đầu em.”
Phó Kinh Sênh nghe thế, trong lòng không chịu được, anh ta vươn tay xoa xoa sau đầu cô.
“Không phải. Em mau nói cho anh biết, ai đã nhốt em lại?”
“Tên đó nói em nhìn giống vị hôn thê của hắn. Mấy năm nay, em toàn phải giả ngây giả dại mới gạt được. Em bị nhốt trên một cái gác mái không thấy ánh mặt trời...”
Phó Kinh Sênh gần như nghe không nổi nữa, anh ta ôm chặt đứa em trong lòng, trong mắt nảy sinh ý hận, hận không thể xé nát kẻ đang sống sờ sờ kia.
“Ai? Hắn là ai?”
“Anh!” Cô gái ngửa khuôn mặt nhỏ lên. “Em sẽ không nói cho anh.”
“Vì sao?” Phó Kinh Sênh nổi sóng ngầm mãnh liệt, sắc mặt hung hãn dọa người.
“Anh biết rồi sẽ làm gì? Giết người sao?”
Phó Kinh Sênh vỗ nhẹ bả vai em gái. “Xung quanh trường em học anh đều đã theo dõi rà soát hết nhưng lúc ấy cũng không phát hiện em đã mất tích thế nào. Em có biết mấy năm nay, anh tìm em khổ thế nào không?”
“Tên đó nói, hắn quan sát em không phải một ngày hai ngày, hắn là gã biến thái!” Cô gái chôn mặt vào trước ngực Phó Kinh Sênh. “Nhưng bây giờ em đã về rồi. Anh, em về rồi, chuyện này bỏ qua đi, được không?”
“Được ư?” Phó Kinh Sênh khó tin, cười lạnh: “Dù em không kể ra thì anh cũng có thể biết mấy năm nay em đã bị tra tấn thế nào. Nếu em nói được thì trừ phi anh chết!”
Nghe thế, cô gái lập tức nắm chặt eo áo anh ta. Mắt Phó Kinh Sênh nóng hổi, nhưng em mình tốt xấu cũng đã trở lại, thế này có lẽ đã là kết quả tốt nhất rồi.
Có điều nỗi đau trong lòng kia đè xuống thế nào đều không được, luôn trỗi dậy bất cứ lúc nào. Anh ta dán tay sau đầu em gái.
“Em không nói cho anh biết cũng không sao, anh sẽ tra được, tra ra em từ đâu chạy ra. Anh cũng không tin anh cứ theo từng bước một mà lại không tìm được tên đó!”
“Anh!” Cô gái nôn nóng ngẩng đầu nhìn anh ta. “Em không muốn anh như vậy...”
“Âm Âm, anh đi tìm em hai năm, mấy năm nay em phải chịu đựng, anh cũng không chịu nổi. Anh nhất định phải biết kẻ hại em.”
Nhớ lại chuyện Lăng Thận đã hành hung mình mấy lần, trong lòng cô gái vẫn còn sợ hãi, nhưng cô ấy biết bản lãnh của Phó Kinh Sênh. Anh chỉ cần biết cô đã xuất hiện ở đâu, rồi từng bước tra ngược lên, bệnh viện SJ và nhà họ Lăng tất cả không thể may mắn mà thoát; đến lúc đó, chỉ e sẽ còn liên luỵ tới nhiều người vô tội.
“Tên giam giữ em tên là Lăng Thận.”
“Lăng Thận?” Phó Kinh Sênh cao giọng.
“Phải. Em từng hỏi hắn chỗ đó là ở đâu, hắn nói là Đông Thành, hơn nữa còn ở biệt thự, xe là loại xịn. Hắn từng đưa em ra ngoài một lần, chỉ là em không chạy thoát được.”
Phó Kinh Sênh nhanh chóng đứng dậy đi đến trước bàn, mở máy tính ra. Một lát sau, Phó Kinh Sênh cầm notebook đưa tới trước mặt cô gái.
“Là tên này sao?”
Trong màn hình là một tấm ảnh chụp đàn ông, chỉ nhìn thoáng qua cô gái đã gật đầu chắc nịch.
“Phải.”
Phó Kinh Sênh sắc mặt xanh mét, để máy tính lại trên tủ đầu giường, sau đó lại nện một đấm thật mạnh lên đó.
“Anh, anh biết hắn sao?”
Phó Kinh Sênh bần thần nửa ngày sau đó lắc đầu: “Tên này ở Đông Thành cũng coi như có chút tiếng tăm. Anh từng xem tin tức về hắn.”
Vừa nghe, cô gái chợt khẩn trương nói: “Em chạy thoát rồi, hắn có khi nào tìm được tới nhà mình không? Có khi nào hắn không buông tha cho cả anh và em không? Anh, hắn đã cảnh cáo em, nếu dám trốn, hắn sẽ lấy mạng em.”
“Âm Âm! Âm Âm!” Thấy cô kích động như vậy, Phó Kinh Sênh vội ôm cô vào lòng. “Có anh ở, đừng sợ! Dù hắn tới tìm chúng ta cũng không sợ, hắn không có bản lĩnh đó!”
“Anh, em muốn trốn! Chúng ta nên đi thôi, em không muốn bị bắt về!”
Đôi tay Phó Kinh Sênh ôm mặt em gái. Trong mắt cô đã toàn sợ hãi, loại sợ hãi này đã thấm vào trong xương cốt, gió thổi cỏ lay thôi cũng sợ tới mức hận không thể đào một cái hang để chui vào.
Phó Kinh Sênh đau lòng đến cực điểm. Trước kia đứa em này không phải như vậy, anh ta ôm chặt lấy em, liên tục thấp giọng trấn an.
---
Dưới lầu.
Hứa Tình Thâm lâu lâu lại nhìn về phía cầu thang, nhưng ngại Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch còn ngồi đây nên cô không thể lên đó. Tưởng Viễn Chu buông tách trà. Thật ra cái nơi này, anh một khắc cũng không muốn ở, khi ấy thật sự đụng phải quỷ rồi nên mới đi vào.
Người đàn ông đứng dậy, Lão Bạch cũng đứng lên theo.
“Phải đi rồi ạ!”
“Tôi tiễn các anh.”
“Không cần.” Tưởng Viễn Chu nhìn Lâm Lâm trong lòng Hứa Tình Thâm. Anh đi tới, cúi người nhìn con bé chăm chú như thể có gì đó. Hứa Tình Thâm trong lòng không khỏi khẩn trương, đôi tay ôm lấy Lâm Lâm, nói với Tưởng Viễn Chu: “Nhìn gì vậy?”
Tưởng Viễn Chu quan sát ngũ quan của Lâm Lâm.
“Em nói, con bé lớn lên giống ai?”
Hứa Tình Thâm trái tim rơi lộp bộp, tim đập vô cùng rối loạn. Cô ra sức trấn định mà trả lời: “Đương nhiên là giống ba mẹ.”
Ánh mắt người đàn ông ngay sau đó nhìn sang Hứa Tình Thâm: “Vậy sao?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm lộ ra vẻ không vui: “Tưởng Viễn Chu!”
Người đàn ông đứng dậy, khóe miệng hơi khẽ động, sau đó cất bước đi ra ngoài. Tới bên ngoài rồi, Lão Bạch nhịn không được mở miệng: “Tưởng tiên sinh, ngài vậy không phải tự mình tìm khó chịu sao ạ?”
“Sao thế?”
“Ngài hỏi em bé lớn lên giống ai, câu này cô Hứa thích nghe ư?”
Tưởng Viễn Chu bước chân đạp lên nền đất cứng rắn. Hứa Tình Thâm cũng không tiễn bọn họ, hai người bọn họ tự ra về.
“Tôi vốn dĩ cũng không muốn nói tốt cho cô ấy nghe.”
Anh đi ra ngoài được vài bước, lại nhìn về phía Lão Bạch, “Cậu xem bộ dạng Hứa Tình Thâm khẩn trương đi!”
“Cô Hứa không phải khẩn trương mà là phẫn nộ. Tôi thấy cả ý định đánh ngài, cô ấy cũng có đó ạ.”
“Không cần nhỏ mọn vậy chứ?”
“Tưởng tiên sinh, ngài cũng làm ba, nếu người nào nói Duệ Duệ nhìn không giống ngài, ngài vui được không?”
Tưởng Viễn Chu không để bụng.
“Con gái Hứa Tình Thâm vốn nhìn không giống Phó Kinh Sênh.”
“Đó là bởi vì con bé trông như khắc từ một khuôn cô Hứa mà ra, dù gì... Con bé nhìn cũng không giống ngài.”
Tưởng Viễn Chu đột nhiên phanh tốc độ lại, trên khuôn mặt tuấn tú nhìn không rõ thần sắc. Anh giơ ngón trỏ lên chỉ chỉ vào Lão Bạch. Lão bạch vội khép miệng.
Thật là... Sao mình cứ phải khăng khăng dẫm lên bãi mìn Tưởng Viễn Chu vậy?
“Ý tôi là, trẻ con còn nhỏ, ngũ quan vẫn chưa bộc hết nét.”
Tưởng Viễn Chu ra khỏi nhà họ Phó, tài xế đi tới mở cửa xe cho anh. Người đàn ông ngồi vào. Lão Bạch mới vừa kéo cửa xe bên phía ghế lái phụ ra liền nghe Tưởng Viễn Chu nói: “Lão Bạch nói, cậu ấy muốn quay lại đó.”
Lão Bạch vội vàng nhận lỗi: “Tưởng tiên sinh, tôi sai rồi, bên ngoài có thể làm đông chết người đó ạ!”
Tưởng Viễn Chu nhìn sang chỗ khác, Lão Bạch nhân cơ hội ngồi vào. Tài xế nhìn nhìn anh ấy, Lão Bạch nháy mắt.
“Chạy đi!”
---
Trung tâm thành phố Đông Thành.
Một chiếc xe đậi ở bên đường. Mục Kính Sâm từ trong trung tâm mua sắm đi ra, thân người cao dài đè ngang qua ánh đèn đường. Anh ta đưa tay xem đồng hồ, không còn nghi ngờ nữa, cô căn bản không phải đi vệ sinh, cô trốn rồi.
Viện trưởng Cao đã gọi mười mấy điện thoại tới đây. Mục Kính Sâm trở lại xe việt dã, đóng sầm cửa xe. Tâm tư anh kín đáo vậy mà cũng không tính đến việc cô sẽ chạy trốn.
Như vậy xem ra, cô đối với anh một chút tín nhiệm đều không có, bằng không cũng sẽ không chạy lung tung trong tình cảnh không xu dính túi.
Nếu đã không tin còn lên giường với anh làm gì?
Mục Kính Sâm đôi tay nắm tay lái, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ và hung ác nham hiểm. Điều anh không ngờ tới nhất chính là, sau khi ngủ với anh, người nọ còn không nói không rằng mà chạy.
Mười ngón tay khẽ nhếch lên, sau đó lại nắm chặt, động tác như vậy lặp đi lặp lại mấy chục lần.
Tối qua quá mức rung động con tim hồn phách, quá mức điên đảo, thế nên bây giờ nghĩ lại, mỗi một chi tiết đều đang xé niêm phong mà hiện ra rất rõ ràng. Tiếng thở dốc của Mục Kính Sâm càng dồn dập, nhìn dưới người, sao đã sắp phản ứng thành như vậy?
Anh ta thở hắt ra. Từ trước đến nay anh ta luôn tự hào về sự tự chủ của mình, vậy mà không chịu nổi một cô nhóc, lại còn không có một chút chuẩn bị...
Đôi mắt Mục Kính Sâm càng ngày càng âm u. Sau một lúc lâu, anh ta nắm chặt nắm tay nện mạnh một cái. Cô thật sự nên cầu nguyện đời này đừng gặp phải anh nữa, nói cách khác... Nhất định anh sẽ thao luyện cô đàng hoàng!
---
Tưởng Viễn Chu đi rồi, Hứa Tình Thâm liền bế Lâm Lâm lên lầu.
Phó Kinh Sênh đưa em vào phòng dành cho khách. Hứa Tình Thâm lúc đi ngang qua hành lang, nghe được bên trong có tiếng nói chuyện truyền đến, lúc cao lúc thấp, không rõ.
“Anh, hai năm nay anh vẫn làm công việc như truớc kia sao?”
Hứa Tình Thâm đi tới cửa thì dừng lại. Giọng nói của Phó Kinh Sênh áp tới bên cô gái.
“Anh muốn cho em một cuộc sống tốt nhất...”
“Nhưng anh như vậy là quá mạo hiểm, anh có nghĩ tới sau này không? Nếu anh xảy ra chuyện thì em làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ không xảy ra chuyện.”
“Anh!”
“Ba!!!!” Lâm Lâm trong lòng Hứa Tình Thâm bất ngờ kêu lên. Trong phòng, Phó Kinh Sênh suỵt nhỏ, ra hiệu. Hứa Tình Thâm sợ bọn họ nghĩ cô nghe lén, vội đưa tay gõ cửa.
“Vào đi!”
Cô bế Lâm Lâm đi vào. Phó Kinh Sênh ổn định lại cảm xúc, vẫy tay với cô. Đợi Hứa Tình Thâm đi tới, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
“Âm Âm, đây là chị dâu em, còn có con gái của anh chị.”
Cô gái từ bên giường đứng dậy.
“Chị dâu!”
Phó Kinh Sênh nghiêng người tới. “Tình Thâm, để Âm Âm tắm rửa một cái, con bé mệt rồi. Anh ra ngoài mua cho con bé mấy bộ quần áo.”
“Để em đi cho!”
“Không cần đâu, mua một bộ để mặc hôm nay được rồi, ngày mai anh dẫn con bé đi theo.”
“Được.”
Phó Kinh Sênh bước nhanh khỏi đó. Hứa Tình Thâm nhìn cô gái.
“Em tắm trước đi. Chị còn bộ áo ngủ chưa mặc lần nào, nếu em không ngại thì chị lấy cho em.”
“Dạ, em cám ơn chị!”
Hứa Tình Thâm thả Lâm Lâm xuống đất cho con bé tự chơi một mình. Cô đi vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm.
Sau khi cô gái đi vào tắm, Hứa Tình Thâm quay về phòng mình, sau lại tới phòng dành cho khách. Hứa Tình Thâm gõ gõ cửa phòng tắm. Bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói, có điều do tiếng nước nên cũng không nghe được rõ. Nghĩ cô ấy bảo mình vào, Hứa Tình Thâm liền vặn cửa.
Cô gái lúc này đang ngồi trong bồn tắm. Hứa Tình Thâm cầm áo ngủ, cô nhìn sang một cái, cô gái gấp gáp che ngực nhưng vẫn không giấu được mấy dấu vết trước xương quai xanh và ngực.
Hứa Tình Thâm chấn động, những thứ đó hiển nhiên do người đàn ông không kiềm chế được mà cắn lên.