Editor: Dế Mèn
***
Tưởng Viễn Chu càng ôm chặt Duệ Duệ vào lòng hơn.
Khóe mắt anh liếc thấy Hứa Tình Thâm đặt tay mình vào lòng bàn tay Phó Kinh Sênh. Tưởng Viễn Chu một lời cũng chưa nói, ôm Duệ Duệ đứng dậy đi ra ngoài.
Có đôi cuộc gặp gỡ chẳng ai cố tình sắp xếp, chỉ cứ như vậy mà gặp.
Vì vậy có những thương tổn cũng là bất ngờ, không kịp đề phòng.
Hứa Tình Thâm đứng lên, Phó Kinh Sênh nắm bàn tay cô.
“Đói bụng không?”
“Không đói.”
“Vậy để Lâm Lâm chơi thêm một lát, sau đó chúng ta đi ăn cơm.”
“Được.” Hứa Tình Thâm mỉm cười, khóe miệng vừa vặn phác ra độ cong.
Ở phía ngoài, Tưởng Viễn Chu bế Duệ Duệ đi ngang qua cánh cửa kính, liếc mắt nhìn lại, anh thấy cô tươi cười dịu dàng, trong mắt cô giống như cũng chỉ có Phó Kinh Sênh và con gái.
Trái tim Tưởng Viễn Chu bị đâm tàn nhẫn, dù đã có những đau đớn đã trở nên tê dại, nhưng vẫn chịu không nổi mà rách ra, rỉ máu.
Ăn cơm trưa xong, Hứa Tình Thâm dẫn Lâm Lâm đi chơi, lúc xế chiều mới về Bảo Lệ Cư Thượng.
Cô lái xe, lúc xuống xe, Phó Kinh Sênh cẩn thận bế Lâm Lâm trong lòng, Hứa Tình Thâm nhoài người qua nhìn.
“Ngủ?”
“Chơi mệt rồi.”
“Để em mang con bé lên lầu.”
“Để anh bế.” Phó Kinh Sênh đôi chân thon dài bước đi vào trong. “Em cũng mệt rồi.”
Đi vào phòng ngủ, Phó Kinh Sênh đặt Lâm Lâm lên giường, rồi mắc màn. Hứa Tình Thâm nhìn anh ta làm hết tất cả những việc này một cách rất cẩn thận, kĩ càng. Người đàn ông cởi áo khoác ra cho Lâm Lâm, đắp chăn mỏng. Hứa Tình Thâm tiến lên hai bước.
“Ngủ ngon thật!”
Bàn tay cô để xuôi bên người bị nắm lấy, Hứa Tình Thâm quay mặt đi, định kín đáo rút tay về, lại không ngờ Phó Kinh Sênh nắm rất chặt. Anh ta bước nhanh ra phía ban công bên ngoài, Hứa Tình Thâm cũng chỉ có thể đi theo.
Ra đến ngoài, Phó Kinh Sênh nắm cánh cửa đẩy lên. Hứa Tình Thâm mất tự nhiên, cười nói: “Tay anh lạnh thật!”
“Phải, vậy nên che cho anh đi!”
Ngón tay Hứa Tình Thâm thon gầy, Phó Kinh Sênh đan tay vào tay cô, nâng lên.
“Tay em đẹp thật!”
“Nào có, đợi khi thấy hai tay nó dính đầy máu, anh sẽ không cảm thấy dễ nhìn nữa đâu.”
Phó Kinh Sênh tựa như không nghe thấy.
“Hôm khác chúng ta đi mua nhẫn có được không?”
“Không cần đâu. Ẻm làm ở bệnh viện, đeo nhẫn cũng bất tiện.”
“Vợ chồng thì nên có ra dáng vợ chồng, chúng ta cả nhẫn kết hôn cũng không có.” Trên gương mặt của Phó Kinh Sênh lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Lúc làm phẫu thuật em có thể tháo xuống mà.”
“Sao... sao đột nhiên muốn mua nhẫn cưới?”
“Vì chúng ta lấy nhau rồi.”
Gió mát từ từ thổi tới, thổi tới trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm trên mặt, hàng tóc mai lất phất quanh cổ. Cô nhìn thẳng vào Phó Kinh Sênh, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên: “Nhưng chúng ta chung quy cũng không phải vợ chồng thực sự, không cần câu nệ chuyện này. Có những người tình cảm rất tốt, dù không có hôn lễ, không có nhẫn cũng rất hạnh phúc.”
“Chung quy không phải vợ chồng thực sự?” Phó Kinh Sênh thì thầm nho nhỏ, nhưng vẫn không buông tay Hứa Tình Thâm ra.
“Em có thể nói thật với anh không?”
“Nói thật gì cơ?”
“Sau khi gặp lại Tưởng Viễn Chu, có từng nghĩ sẽ hợp lại với anh ta.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, không có gì do dự.
Khuôn mặt người đàn ông có một tia nhẹ nhõm.
“Ở cạnh Lâm Lâm, nhìn con bé ngày một lớn lên, hình như càng lúc anh càng không rời được hai mẹ con.”
Lòng bàn tay của Hứa Tình Thâm đổ một lớp mồ hôi mỏng. Phó Kinh Sênh dựa vào lan can, trong sân, cây cối bị gió thổi rào rạt.
“Nhưng mặc dù biết em với Tưởng Viễn Chu là không thể, anh cũng không muốn nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ.”
“Anh đang nói chuyện hôm nay sao? Chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”
“Hứa Tình Thâm, anh cảm thấy anh đang ghen.”
Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm hơi mở to. Ánh mắt người đàn ông nóng rực, khiến cô cũng thấy nóng, cổ họng khẽ nuốt khan: “Nhưng mà, Phó Kinh Sênh... Nếu... nếu như anh thực sự bắt đầu...” Hứa Tình Thâm cảm thấy có vài lời rất khó nói, nhưng cô không thích che đậy.
“Nếu anh thực sự thích phụ nữ, em có thể giúp anh toại nguyện, anh cũng có thể ly hôn với em, hoặc anh có thể xâm nhập vào hệ thống của Cục Dân Chính để sửa lại một chút, sửa thành chưa kết hôn.”
Cô bỗng thấy tay mình đau, Phó Kinh Sênh càng dùng thêm lực: “Có ý gì?”
“Ý em muốn nói, anh có thể có một gia đình bình thường.”
“Bây giờ anh không có sao? Anh đã có vợ con.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn về phía phòng ngủ, Lâm Lâm lật người, chăn cũng đá văng. Phó Kinh Sênh đứng trước mặt cô, chắn tầm mắt của Hứa Tình Thâm.
“Chẳng lẽ em nghĩ sẽ cứ sống như vậy với Lâm Lâm? Đã không thể với Tưởng Viễn Chu thì hãy sống với anh đi!”
“Nhưng em chưa thật sự nghĩ tới bước này.”
“Không sao hết, vậy từ giờ nghĩ luôn đi!” Phó Kinh Sênh nhìn ra ngoài sân.
“Anh biết, lúc đó chúng ta hợp lại với nhau làm thành một gia đình là vì nhiều nhân tố, nhưng anh đã không thể không có cái nhà này! Hứa Tình Thâm, em ngàn vạn lần đừng vì không buông bỏ được người trước đây mà dứt bỏ anh!”
Hứa Tình Thâm cúi đầu. “Yên tâm đi, quãng thời gian khó khăn nhất của em đều có anh đi cùng. Em đã hạ quyết tâm, kiên định hơn ai hết rồi. Bởi vì Đinh Nguyệt nên mới ít nhiều qua lại một chút với Tưởng Viễn Chu, nhưng như thế cũng không có nghĩa tình cũ có thể cháy lại.”
Phó Kinh Sênh buông tay cô ra, sau đó đặt tay lên bả vai Hứa Tình Thâm.
“Anh thích nhất tính cách thẳng thắn của em.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm nâng lên. Ánh nắng tươi sáng rơi xuống trên mặt, chỉ có điều loại ấm áp đó bởi vì gió lạnh mà yếu đi không ít. Đề nghị của Phó Kinh Sênh thật ra cũng không tệ, cô còn trẻ, theo thực tại mà nói, cô thật nên bắt đầu cuộc sống của mình.
---Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình một mình ngồi trong phòng khách, tóc mai hai bên đã hoa râm, đã đi qua bao nhiều thời gian, ông ta giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tòa nhà của Tưởng Tùy Vân nằm ở kia bây giờ trống không, đồ đạc trong nhà vẫn để như cũ, không ai đụng vào; chỉ là, Tưởng Tùy Vân đi rồi, người giúp việc trong nhà cũng đã tản mát.
Trước đây, ở nhà họ Tưởng còn có người dùng cơm với ông ta, cùng ông ta chơi cờ. Lúc thấy khỏe, Tưởng Tùy Vân còn có thể tự mình làm một chút điểm tâm, nhưng bây giờ thì sao... Cả nhà họ Tưởng trống vắng.
Quản gia từ cửa đi vào, tiếng bước chân truyền tới tai Tưởng Đông Đình. “Thưa ông chủ, thiếu phu nhân tới ạ!”
Tưởng Đông Đình ngẩng đầu lên. Quản gia lại quay ra cửa đón Lăng Thời Ngâm đi nhanh vào trong. Lăng Thời Ngâm mang theo túi lớn túi nhỏ.
“Ba!”
“Thời Ngâm tới à!” Tưởng Đông Đình vội đứng dậy. Lăng Thời Ngâm đưa đồ cho quản gia. “Trong này đó ạ, có hai phần, chú và ba mỗi người một phần.”
Quản gia cười mừng rỡ: “Thiếu phu nhân thật có lòng, lần nào về cũng cho tôi đồ, thật làm tôi ngại quá!”
“Khách khí rồi ạ, chuyện nên làm mà!”
Lăng Thời Ngâm đi tới trước sofa, Tưởng Đông Đình vội bảo cô ta ngồi xuống. Lăng Thời Ngâm nhìn bàn cờ trống trơn.
“Ba, để con chơi với ba.”
“Được được.”
Tưởng Đông Đình vô cùng thích Lăng Thời Ngâm. Chưa nói về việc cô ta có bao nhiêu là tốt với Duệ Duệ; từ sau chuyện của Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu rất ít khi đến nhà họ Tưởng, nhưng Lăng Thời Ngâm lại rất kiên trì, một tháng chung quy tới thăm mấy lần. Cô ta rất có kiên nhẫn, ngồi chơi cờ với ông ta mấy tiếng liên tục mà không có chút oán giận.
Trong mắt của Tưởng Đông Đình, Lăng Thời Ngâm lanh lợi lại biết nguyên tắc, hơn nữa còn thiện lương, hiểu được chu toàn, lại rất khách khí với người giúp việc trong nhà, có điều ông ta không hiểu vì sao Tưởng Viễn Chu lại không thích.
“Thời Ngâm, mấy ngày này làm con chịu oan ức rồi.”
Lăng Thời Ngâm cầm lên một quân cờ. “Ba, Viễn Chu đối với nhà họ Lăng có chút hiểu lầm, khi đó con đặc biệt sợ ba cũng cho rằng vậy.”
“Viễn Chu cho điều tra những chuyện kia ba có nghe được, cũng loáng thoáng biết có liên quan tới nhà họ Vạn, đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng mà!”
Lăng Thời Ngâm đặt một con cờ xuống.
“Chị Vạn yêu Viễn Chu như thế, kết quả lại điên điên khùng khùng, nhà họ Vạn cũng suy sụp. Chị ấy phải có yêu mới có hận, và chuyện cũng đã qua rồi.”
“Lúc Viễn Chu nói với ba, cái chết của Tùy Vân có liên quan tới nhà họ Lăng các con, ba chưa bao giờ tin.”
“Cảm ơn ba.”
Tưởng Đông Đình nhìn về phía bàn cờ. “Trong lòng nó vẫn còn Hứa Tình Thâm kia nên tim bị che đậy rồi, nhưng ba thì nhìn rất rõ, hơn một năm nay con hiếu kính trưởng bối, khiêm tốn có lễ, hoàn toàn xứng với tiếng 'bà Tưởng'.”
Lăng Thời Ngâm nghe thấy vậy, trong mắt có chút cay đắng lan ra. “Ba, nếu con thật sự tốt như vậy thì con với Viễn Chu cũng không đến mức...”
“Nó hồ đồ, nhưng ngày nào đó cũng sẽ rõ thôi.”
Lăng Thời Ngâm khẽ gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ oan ức tủi thân. “Ba, có mấy lời con vẫn chưa nói với ba, tại sợ ba biết sẽ lại tức giận.”
“Cái gì cơ?”
“Hôm đó, Viễn Chu nói không muốn làm con lỡ dở. Anh ấy nói Hứa Tình Thâm đi rồi, anh ấy cảm thấy kết hôn với ai cũng như nhau, mà con lại là mẹ của Duệ Duệ, không thể nghi ngờ con là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng sau khi Hứa Tình Thâm trở về, anh ấy lại thấy kết hôn hay không cũng như nhau, dù sao cũng đã có đứa con... Anh ấy bảo con đừng chờ.” Lăng Thời Ngâm nói đến đây, giọng nói lại nghẹn ngào. Cô ta khẽ nức nở, Tưởng Đông Đình thấy vậy, cảm thấy khó chịu.
“Nó lại còn nói ra những câu như vậy! Hứa Tình Thâm không phải đã kết hôn rồi sao, còn có thể có quan hệ gì với nó chứ?”
“Con không biết.” Lăng Thời Ngâm lau khóe mắt. “Có lẽ, trong lòng anh ấy thật sự một chút cũng không có con.”
“Ba nghe nói, Hứa Tình Thâm có người thân đang nằm trong Tinh Cảng phải không? Còn dính tới một vụ án mạng! Hình như Viễn Chu đã tốn không ít sức!”
Lăng Thời Ngâm khuôn mặt lộ vẻ giật mình: “Con không biết, thật như vậy sao ạ?” Khuôn mặt cô ta nhanh chóng lộ vẻ lo lắng. “Nếu Viễn Chu thực sự giúp cô ta lần này thì cũng không có gì, con chỉ sợ Viễn Chu bởi vậy mà đắc tội với người khác...”
Tưởng Đông Đình tựa như bị đánh cho tỉnh, tức đến nỗi ném cạch quân cờ xuống đất.
“Con đàn bà đó còn quay lại làm gì chứ? Sợ chưa hại nó đủ sao?”
Lăng Thời Ngâm vội vàng khuyên nhủ: “Ba, ba đừng nóng giận! Tức giận quá lại ảnh hưởng tới sức khỏe. Con và Viễn Chu coi như không có duyên phận đi, cưỡng cầu cũng không được.”
Tưởng Đông Đình nhìn bộ dạng của Lăng Thời Ngâm thì thở dài, con bé vì quá thiện lương nên mới bị khinh thường. Con bé mà có tâm cơ như Hứa Tình Thâm thì sự tình sớm đã thành rồi.
---
Bệnh viện SJ.
Nơi này dựa vào núi Bàng Thủy, khung cảnh vắng lặng khép kín, chỉ có điều cánh cổng sắt cao năm sáu thước đã chắn phong cảnh ở ngoài. Một chiếc xe màu đen chạy tới cổng, bấm ba tiếng còi. Cô gái ngồi ở ghế lái phụ nhìn cánh cổng sắt trước mặt mình mở ra.
Lăng Thận tự mình lái xe. Xe tiến vào trong khuôn viên, cánh cổng phía sau đóng một tiếng “rầm“.
“Xuống xe đi.”
“Vâng.”
Cô gái lanh lợi đẩy cửa xe ra, đi tới cạnh Lăng Thận. Người đàn ông dắt tay cô, bước nhanh vào trong.
Viện trưởng Cao từ trên lầu đi xuống.
“Anh Lăng, cuối cùng anh cũng tới.”
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi ạ.”
Cô gái cúi thấp đầu, theo Lăng Thận lên lầu hai, đi trên hành lang bốn phía im ắng, không có cả những tiếng kêu khàn giọng kia. Lăng Thận nhìn người bên cạnh, hỏi: “Viện trưởng Cao, khu trị liệu ở đây không phải quá thanh tịnh rồi sao?”
“Giờ này mọi người đều đang nghỉ ngơi.”
“Những người đó có thể ngoan ngoãn nghe lời ông nghỉ ngơi?”
Viện trưởng Cao cười khẽ: “Anh Lăng, anh yên tâm! Nơi này của tôi là trung tâm trị liệu tốt nhất, tôi sẽ không dùng bạo lực đối đãi với bệnh nhân nào. Có người khi được đưa tới đây đã không còn nhận ra ai, còn có những hành vi tự hại mình, cuối cùng cũng đâu qua được cái cửa này?”
Cô gái nắm chặt tay Lăng Thận. Cảm giác được sự bất an của cô, hắn thấp giọng hỏi: “Muốn quay về không?”
Cô khẽ lắc đầu, cười khẽ với hắn.
Viện trưởng Cao dẫn bọn họ đến cuối hành lang, ông ta lấy chìa khóa, mở cánh cửa trước mặt ra. Lăng Thận dắt tay cô gái vào trong. Ở đây im ắng không như cái gì gọi là bệnh viện tâm thần, trong phòng đầy đủ phương tiện sinh hoạt, tường được dán da mềm, đồ dùng trên giường cũng đều là đồ mới. Lăng Thận không thiếu tiền, đương nhiên sẽ sắp xếp cho cô những thứ tốt nhất.
Cô gái cười cười: “Cứ như khách sạn.”
Lăng Thận nhìn cô, sau đó hướng ánh mắt về phía Viện trưởng Cao: “Tôi không yên lòng về cô ấy, cứ cách ngày, tôi sẽ đến đón cô ấy về nhà.”
“Chuyện này...” Viện trưởng Cao có chút khó xử: “Anh Lăng, tốt nhất hay là cho cô ấy làm trị liệu khép kín đi.”
Cô gái vội vàng nói: “Anh đừng lo lắng cho em, người khác có thể thích ứng, em cũng có thể. Hơn nữa, nếu sớm bình phục thì em sẽ có thể về nhà.”
Hai chữ “về nhà” mà cô dùng lọt vào tai Lăng Thận, hắn không khỏi mỉm cười: “Vậy qua mấy ngày anh lại tới thăm em.”
“Vâng.”
Cô gái bước tới, nhanh nhẹn ngồi xuống bên giường. Viện trưởng Cao đưa Lăng Thận ra, sau đó khóa cửa lại.
Bóng dáng cao to của Lăng Thận đứng trước lan can. “Cô ấy cũng biết một chút khoa chân múa tay đấy, các ông phải đặc biệt để ý, nếu người chạy thoát, ông sẽ biết hậu quả.”
“Anh Lăng, anh yên tâm! Chúng tôi ở đây cũng có quản giáo, tất cả đều là chuyên nghiệp nhất. Từ khi mở bệnh viện đến nay, chưa ai có thể trốn thoát qua mắt tôi.”
Lăng Thận gật đầu.”Vậy thì tôi an tâm.”
“Anh yên tâm 100% đi!”
Cô gái đứng ở cửa, nghe bên ngoài truyền vào tiếng nói chuyện mơ hồ. Viện trưởng Cao đưa Lăng Thận đi tham quan một vòng. Cô đi tới bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa sổ lên, nhìn thấy xe Lăng Thận lái đi.
Lúc xe đi vào đây cô đã quan sát nơi này một lượt. Nơi đây hẻo lánh, bốn phía đều có tường rào cao, nếu chỉ dựa vào một mình cô, có khi cô còn không mò được xuống lầu.
Một khi cuộc chạy trốn thất bại, cô dường như đã có thể đoán trước được hậu quả sẽ thế nào. Cô hẳn sẽ bị tên Lăng Thận biến thái kia nhốt hết đời, vĩnh viễn cũng mong có lại tự do.
Cô phải vững vàng.
Cô gái ngồi trong phòng, không bao lâu thì Viện trưởng Cao đi vào.
“Cô họ gì?”
Cô hé miệng, chữ kia đã gần tới cổ họng nhưng cô vẫn kịp nuốt trở vào.
“Tôi họ Diệp.”
“Cô Diệp, ngày mai sẽ có bác sĩ chuyên môn qua đây làm báo cáo đánh giá cho cô. Ăn xong cơm chiều, tôi sắp xếp cho cô quản giáo Mục.”
Cô gái mặt lộ vẻ không hiểu: “Tôi tới đây không phải để chữa bệnh sao? Sĩ quan huấn luyện là sao?”
Viện trưởng Cao cười khẽ: “Quản giáo Mục là người chúng tôi tuyển riêng, nếu không phải vì mối quan hệ với anh Lăng, cô muốn gặp anh ta một lần cũng không dễ đâu.”
“Chẳng lẽ còn phải rèn thể lực?”
“Đừng sợ, chỗ chúng tôi là nhân tính nhất đấy. Nghỉ ngơi trước đi!”
Cô gái nhìn Viện trưởng Cao đi ra, trong lòng mặc dù thấp thỏm lo âu, nhưng vẫn khá hơn nhiều hơn cái nơi ở quỷ quái kia. Cô gần như tham lam nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay lúc ngồi trong xe, ánh nắng ngoài cửa sổ rơi xuống trên người, cô cảm giác mình như một khối băng đông cứng mấy năm, đang dần tan chảy.
Cô vẫn bất động, dựa vào cửa sổ. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân rất có lực, mãi đến khi... cửa phòng cô bị người ta dùng chìa khóa mở ra.
Cô gái đứng thẳng dậy, nhìn về phía trước với vẻ mặt đề phòng. Cửa được mở ra hơn phân nửa, cô nhìn thấy một đôi chân dài đang rảo bước vào. Người đàn ông đi một đôi ủng quân đội, cái quần bao lấy cặp đùi khỏe khoắn. Vừa bước vào hẳn, anh ta dùng chân đá cửa đóng lại.
Cô gái vội quay lại giường. Người đàn ông cầm hộp cơm trong tay, anh ta đi thẳng tới trước tủ đầu giường, để hộp cơm lên trên đó.
“Ăn cơm.”
Cô quan sát anh ta. Người đàn ông thân hình cao lớn, là quản giáo nên khó tránh khỏi làm người ta nghĩ đến mấy chữ như hổ báo, dữ tợn. Tầm mắt cô gái lại rơi xuống trên khuôn mặt người đàn ông, ngũ quan xuất chúng, thần sắc cao cao tại thượng.
Người đàn ông kéo cái ghế bên cạnh tới và ngồi xuống, vắt chân phải lên, quắp trên người cô không rời.
“Mới tới?”
“Phải.”
“Ăn cơm đi.”
Cô vội vàng bưng hộp cơm, mở từng ngăn ra xem, đồ ăn nhìn rất ngon, có thịt có rau. Cô gái cầm lấy chiếc đũa.
“Chẳng lẽ sau này ăn cơm đều phải ăn ở trong phòng sao?”
“Phải.” Người đàn ông lời ít mà ý nhiều.
Cô gái không yên lòng mà ăn. Người đàn ông một tay gác trên thành ghế, ngón trỏ khẽ vuốt qua lại trên môi, nhìn miệng cô gái hết hé rồi mở. Ánh mắt cô len lén nhìn anh ta nhưng bị người đàn ông phát hiện. Cô gái vội dời mắt, lại nghe thấy đối phương cười lạnh: “Cô điên thật hay giả điên?”
Tay cô gái run lên: “Anh chính là sĩ quan huấn luyện Mục phải không?”
“Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.” Người đàn ông giương giọng, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm lạnh lùng.
“Tôi... tôi có vấn đề tâm thần do di truyền.”
Khóe miệng người đàn ông nhếch nhẹ, cũng không phải đang cười: “Vậy sẽ được luyện tập đàng hoàng thôi.”
“Ngày mai đã bắt đầu làm trị liệu rồi sao?” Trái tim cô bé chùng xuống, cô rõ tình trạng của mình nhất, nếu phải uống thuốc trị liệu, có khi chưa đợi được tới ngày chạy trốn thì người đã xảy ra vấn đề vì uống thuốc rồi.
“Ngày mai sẽ có bác sĩ chuyên môn tới đây đánh giá.”
Cô gái ngừng nhai đồ ăn: “Vậy nếu ngày mai tôi tất cả đều bình thường thì sao? Có phải sẽ phán luôn là tôi không bị bệnh?”
“Bảo cô không bị bệnh còn không tốt ư? Cô cho đây là nơi nào, đi du lịch?”
Vất vả lắm mới có thể ra ngoài, cô không muốn vì lừa gạt không thành mà bị đuổi về nhà họ Lăng. Ánh mắt cô gái lại đặt lên người đàn ông.
“Quản giáo Mục, anh... anh có thể giúp tôi không?”
“Giúp cô thế nào?”
Cô biết người lạ không tin được, nhưng cô căn bản không còn biện pháp nào.
“Tôi muốn ở lại đây chữa bệnh.”
“Vậy là cô đang giả bệnh, cho nên cô sợ bị bác sĩ phát hiện ra, đúng là hiếm thấy thật!”
Bị anh ta liếc mắt là đã nhìn ra, nhưng cô cũng không dám thừa nhận.
“Không phải...”
Người đàn ông thấy hộp cơm trong tay cô đã vơi đi một ít.
“Ăn xong đi!”
Miệng cô khó khăn nhai. Anh ta an vị trong ghế tựa nhìn cô như thế, sau một lúc lâu, người đàn ông đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Anh dùng tay nhấc rèm cửa sổ lên, nhìn ra phía bên ngoài.
“Đêm nay cần tôi ngủ đây với cô không?”
Cô gái sợ run cả tay, hộp cơm rớt cả xuống bàn.
“Cái... cái gì?”
Cô nghe lầm chăng?
Người đàn ông xoay người lại nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ như không cười, hai tay khoanh trước ngực. Cô gái nắm chặt hai tay, phát giác được vẻ nguy hiểm từ trong mắt anh ta. Người đàn ông nhấc chân, chiếc ủng màu đen giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang khiến người ta giật mình. Cô gái túm lấy cái gối trên giường.
“Đừng có tới đây!”
Anh quay lại ghế, ngồi xuống. “Đây cũng là quy củ, nếu trạng thái không tốt thì cần phải ngủ cùng để tránh xảy ra gì đó sai lầm.”
Cô gái từ từ thả gối ra. “Có quản giáo nữ không?”
“Có.”
Sắc mặt cô tươi tắn hơn chút: “Tôi xin đổi được không?”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Cô phải nghe tôi, tôi nói không được thì không được.”
Cô gái có chút kích động nghĩ, nếu quản giáo là nữ chắc chắn sẽ dễ dàng đối phó hơn; hơn nữa, phụ nữ tâm địa mềm lòng hơn đàn ông, nói không chừng sẽ chịu giúp cô lần này.
Người đàn ông đứng dậy đi tới, bất thình lình ngồi xuống ở mép giường, bàn tay anh ta giữ vai cô gái. Cô chợt giật mình tỉnh táo, tay phải siết thành nắm đấm hướng về phía người đàn ông. Anh tránh được một cách rất ung dung, đỡ được tay cô ngay trước ngực cô, ấn cả người cô xuống chiếc giường lớn.
Cô kinh hãi kêu: “Cứu với!”
“Đúng, kêu càng lớn càng tốt! Ở đây đều là người điên, chẳng ai đáp lại cô đâu!”
Tay bị túm, cô gái giơ chân định đá; người đàn ông lật người áp lên người cô. Chút múa máy tay chân kia của cô là gì so với anh ta, người đàn ông nhìn cô trừng trừng từ trên cao.
“Tiếp tục!”
“Quản giáo Mục...”
“Đã vào cái chỗ này, người điên thật sự mới có thể bình thường đi ra, nhưng nếu như không điên...”
Cánh môi cô gái run rẩy, người đàn ông nhếch nhếch khóe miệng: “Có khi ngược lại, sẽ bị hành cho điên.”
Cô hít ngụm lớn, thở hổn hển: “Buông tôi ra trước đã, nặng...”
“Bắt đầu từ ngày mai, mình tôi sẽ huấn luyện cô.” Người đàn ông ngồi xuống sang bên cạnh, cô gái vội vàng ngồi dậy, nắm cổ tay.
Đau quá! Cô cảm giác như mình lại rơi vào một ổ sói.
“Tôi không hiểu, nếu quản giáo nam ở cùng bệnh nhân nữ, lỡ như...”
“Lỡ như quản giáo nam không kiềm chế được?”
Cô gái biến sắc, lùi về đầu giường hơn chút. Người đàn ông đứng lên, đảo mắt qua gương mặt trắng bệch của cô.
“Loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh, nhưng người đã vào đây thì thần chí đều không rõ, dù có lảm nhảm cũng chẳng ai tin, chỉ cần làm tốt biện pháp bảo vệ là được.”
Nghe thấy vậy, cô gái gần như tuyệt vọng, quả thực là cầm thú mà!
Người đàn ông chỉ về phía tủ đầu giường: “Dọn dẹp đi!”
Cô xếp mấy cái hộp lạ rồi đậy nắp lại. Người đàn ông liếc mắt nhìn cô: “Ngày mai tới đây kiểm tra là bác sĩ Phạm, cô cứ nói cô là người của tôi, là tôi đưa cô đến đây, anh ta sẽ cho cô ở lại đây như ý nguyện.”
Lần này trái với dự liệu của cô. Người đàn ông bước nhanh tới cửa, lúc mở cửa ra lại nhìn về phía cô mà nói: “Tối mai tôi lại tới.”
Khóe miệng cô cười nhếch, nhưng đã vào lại ra không được, chỉ biết nghe theo mệnh trời.
---
Nhà họ Lăng.
Lăng Thời Ngâm ngồi thất thần trong phòng khách, Lăng Thận từ bên ngoài bước nhanh vào, trong tay hắn cầm túi hồ sơ.
“Thời Ngâm.”
“Anh, anh tới rồi!”
Lăng Thận đưa đồ cho cô ta.
“Xem đi!”
“Cái gì vậy?”
“Xem sẽ biết.”
Lăng Thời Ngâm rút tờ giấy trong túi ra, lật xem cẩn thận, vẻ mặt đột nhiên mừng rỡ: “Mã số Taobao này là của Hứa Tình Thâm?”
“Phải.”
“Ở đâu anh có được vậy?”
“Chuyện này em cũng không cần để ý.” Lăng Thận ngồi xuống sô pha. “Em suy nghĩ chút đi, tự em giao cho Tưởng Viễn Chu hay tìm người khác?”
“Đương nhiên không thể tự em ra mặt rồi, đi gửi nhanh thôi!”
Lăng Thận cười cười: “Tùy em.”
---
Cửu Long Thương.
Lúc Lão Bạch đi vào, Tưởng Viễn Chu đang ăn điểm tâm, anh ấy đang cầm vài thứ.
“Tưởng tiên sinh, những thứ này lấy từ trong hộp thư.”
“Cậu xử lý đi.”
Lão Bạch rút một bìa thư trong đó ra, đưa về phía anh: “Cái này... e là ngài phải tự mình xem qua.”
Tưởng Viễn Chu cầm lấy xem thử, ở mục người gửi ghi “Hứa Tình Thâm“. Anh mở bìa thư, rút từng tờ một trong đó ra.
Lão Bạch đi tới cạnh anh, ánh mắt người đàn ông rơi xuống những thứ ghi trên giấy.
Một tờ trong đó có chi tiết các mã số trên Taobao, còn có thời gian giao dịch, mặt hàng mua bán. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống những cái tên ghi trên đó. Anh vẫn yên lặng xem chăm chú. Lão Bạch nhìn không thấy rõ, cất lời hỏi: “Đây là cô Hứa gửi tới ạ?”
Tưởng Viễn Chu hơi gật đầu: “Cậu biết đó là cái gì không?”
“Phải mời Tưởng tiên sinh nói rõ.”
“Còn nhớ chuyện lục thấy thuốc gây ảo giác dưới đầu giường Vạn Dục Ninh không?”
“Nhớ ạ.”
Tưởng Viễn Chu đưa tờ giấy trong tay về phía Lão Bạch: “Theo thông tin liệt kê trên này, thứ thuốc đó có vẻ là Hứa Tình Thâm tự mình mua, gửi tới nhà Tống Giai Giai.”
“Cái gì?” Lão Bạch cảm thấy khó có thể tin nổi. “Cô Hứa mua?”
Nhưng năm đó, Hứa Tình Thâm rõ ràng là người bị hại mà?! Vạn Dục Ninh cũng là vì chuyện này mà đã hoàn toàn chọc giận Tưởng Viễn Chu, vì vậy mới bị anh đưa vào bệnh viện Long Cảng.
Lão Bạch lắc đầu: “Không, cô Hứa không phải người như thế.”
Tưởng Viễn Chu cầm một tờ giấy khác ở trên bàn lên, đó là một bản hồ sơ được scan ra.
“Đây là chuyển phát đơn lúc đó, ở trên có chữ ký của Hứa Tình Thâm, chữ của cô ấy tôi nhận ra được.”
Tưởng Viễn Chu ngồi dựa hẳn vào trong ghế dựa.
Lão Bạch cầm lên xem kỹ. Sự tình tựa như rất rõ ràng, nhưng anh ấy thế nào cũng không ngờ, chẳng lẽ năm đó, chuyện thuốc gây ảo giác là do Hứa Tình Thâm tự biên tự diễn?