Tưởng Viễn Chu im lặng hồi lâu, đồng thời nhớ lại lúc trên sân golf, đúng là Hứa Tình Thâm đã từng nói như vậy. Anh với tay lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu rồi châm lửa đốt. Trong phòng lập tức tràn ngập khói thuốc. Đến khi điều thuốc kia cháy hết, Tưởng Viễn Chu mới dụi nó vào trong gạt tàn: “Cô ấy có quyền được biết sự thật, không thể để cô ấy tiếp tục mang trên người tội danh này.”
“Vậy ngài muốn đích thân đi tìm cô ấy nói rõ mọi việc sao?”
Tưởng Viễn Chu im lặng, Lão Bạch đi tới gần anh: “Hay là để tôi đi một mình, tôi sẽ hẹn cô Hứa ra ngoài gặp mặt.”
Người đàn ông không trả lời, chỉ đi thẳng ra khỏi phòng, xem như đã đồng ý.
Hai ngày nay Hứa Tình Thâm khá rảnh rỗi. Do lần trước tổng giám đốc Mẫn bị hoảng sợ, hơn nữa còn đang bị cảm nên đã hủy bỏ mọi cuộc hẹn xã giao để ở nhà dưỡng bệnh.
Cô chuẩn bị đi siêu thị mua thức ăn và trái cây. Phó Kinh Sênh vốn định đi cùng nhưng Lâm Lâm vẫn còn đang ngủ, nếu đánh thức bé con dậy dắt đi theo thì chốc nữa chắc chắn Lâm Lâm sẽ gây náo loạn cả siêu thị.
Hứa Tình Thâm một mình ra ngoài, vừa đi được vài bước đã trông thấy Lão Bạch.
Sắc mặt cô khẽ thay đổi, dừng bước đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Lão Bạch đang đi thẳng về phía mình. Lão Bạch bị cô nhìn như vậy có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn dứt khoát bước nhanh tới trước mặt cô. Anh lên tiếng chào hỏi: “Cô Hứa.”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn về phía chiếc xe sau lưng anh ta: “Các người lại muốn gì nữa đây?”
Trong giọng nói cô lộ vẻ mất kiên nhẫn. Lão Bạch vội vàng giải thích: “Cô Hứa đừng hiểu lầm, Tưởng tiên sinh không có ở trong xe.”
“Vậy anh tìm tôi có việc gì?” Sắc mặt Hứa Tình Thâm khẽ buông lỏng.
Thế nhưng câu hỏi này lại khiến Lão Bạch nghẹn họng, nhưng vẫn phải trả lời: “Tưởng tiên sinh muốn gặp cô.”
Vậy có khác gì nhau đâu?
Hứa Tình Thâm nhíu mày lại: “Tôi không muốn gặp anh ta!”
“Tưởng tiên sinh có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”
Hứa Tình Thâm không kiên nhẫn nổi nữa: “Các người đừng làm phiền tôi nữa được không? Chuyện có quan trọng thế nào cũng không liên quan đến tôi!”
“Nhưng đây là chuyện có liên quan đến cô Tưởng...”
“Vậy thì tôi lại càng không muốn biết!” Lời này nói ra đã thể hiện rõ Hứa Tình Thâm không còn nể mặt nữa rồi.
Lão Bạch thấy thái độ của cô kiên quyết nhưng anh phải hoàn thành nhiệm vụ cho Tưởng Viễn Chu. Trách nhiệm hàng đầu của anh là thay Tưởng Viễn Chu thu xếp mọi thứ thật chu toàn.
“Cô Hứa, nếu cô không đồng ý, tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để đưa cô đi.”
Trên tay Hứa Tình Thâm vẫn còn xách túi đồ, nghe Lão Bạch nói thế cô không khỏi giật mình quay lại nhìn anh: “Tôi cũng rất tò mò muốn biết thế nào thì gọi là biện pháp mạnh?”
“Cô không nên biết thì hơn, trước giờ tôi vẫn quen cư xử lịch sự với cô Hứa. Tôi mong rằng mình vẫn có thể duy trì được thái độ này đối với cô.”
Hứa Tình Thâm nghiếng răng, quả nhiên là chủ nào tớ nấy mà! Sao lúc trước cô không nhận ra Lão Bạch cũng tệ không kém Tưởng Viễn Chu nhỉ? Xem ra thuốc gây ảo giác vẫn còn chưa hết tác dụng rồi!
Lão Bạch giơ tay làm động tác mời. Hứa Tình Thâm đi qua, cố tình bước từng bước thật chậm. Đến khi đi tới cạnh Lão Bạch cô mới hỏi: “Tôi thật sự muốn biết anh sẽ dùng biện pháp mạnh gì?”
Lão Bạch thản nhiên nói: “Ví dụ như quấy rầy gia đình cô Hứa một chút, hoặc là làm phiền bên nhà họ Hứa một chút.”
Hứa Tình Thâm tự mình mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong, sau đó đóng sầm cửa lại.
Chiếc xe chạy thẳng về phía trước, không lâu sau đó thì dừng ở một bãi đỗ xe. Hứa Tình Thầm đẩy cửa bước xuống, Lão Bạch đi trước dẫn đường.
Hai người cùng bước vào một nhà hàng nhưng bên trong lại không có một bóng người, đừng nói là khách, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không thấy đâu. Vừa nhìn là đã biết có một kẻ có tiền đã vung tay bao hết chỗ này.
Tưởng Viễn Chu cũng không gọi nhiều món. Trên bàn chỉ bày đơn giản một bình trà, một đĩa thức ăn nhẹ. Hứa Tình Thâm ngồi xuống chỗ đối diện anh. Lão Bạch đứng canh chừng ở cách đó không xa. Hứa Tình Thâm cầm lấy tách trà trên bàn, vào thẳng vấn đề: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Phải.”
“Là việc gì?”
“Mấy hôm trước có thân nhân của bệnh nhân đến Tinh Cảng làm loạn, họ nói bà lão đó do uống thuốc kia mà chết.”
Hứa Tình Thâm vẫn còn nhớ rõ sự việc hôm đó, người đó vẫn còn mặc áo tang mà bệnh viện gây chuyện. Chỉ là bên ngoài sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt không chút thay đổi: “Chẳng lẽ lại là do tôi?”
Trong nháy mắt, toàn bộ dũng khí mà khó khăn lắm Tưởng Viễn Chu mới gom lại được đều bị một câu hỏi này của cô đánh tan toàn bộ. Anh bỗng nhiên im lăng. Hứa Tình Thâm ngước mắt lên nhìn anh: “Sao anh không nói gì?”
Tưởng Viễn Chu chậm rãi nói tiếp: “Bà ta chết là do uống phải cùng một loại thuốc với dì nhỏ năm ấy.”
Hứa Tình Thâm vẫn không hiểu ý của anh là gì: “Hẳn là Tinh Cảng đã sớm tiêu hủy toàn bộ loại thuốc đó rồi chứ? Sao có thể xảy ra chuyện này?”
Thân thể cao lớn của người đàn ông tựa hẳn ra lưng ghế, ánh mắt anh nhìn xa xăm. Từ góc độ này, anh có thể thu hết toàn bộ biểu cảm của Hứa Tình Thâm vào trong đáy mắt: “Bà ta mắc chứng đãng trí của người già nên đã giữ lại không ít thuốc của năm ấy.”
Hứa Tình Thâm đã kê miệng tách trà lên đến gần miệng mình: “Vậy... bà ta cũng uống thuốc đó trong một thời gian dài ư?”
Tưởng Viễn Chu đặt tay trên đùi, sau đó đột nhiên nắm chặt lại. Hứa Tình Thâm không khỏi trợn to hai mắt khi thấy anh lắc đầu: “Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Anh nói: “Tôi đã bảo Lão Bạch mang số thuốc đó đi kiểm tra lại một lần nữa, kết quả là do bản thân thuốc có vấn đề, không hề liên quan đến việc dì nhỏ có dùng thuốc dài hạn hay không.”
Hứa Tình Thâm đặt tách trà xuống bàn, trong mắt tràn ngập sự khó tin, dường như tất cả những điều anh vừa nói đều không phải sự thật.
Tưởng Viễn Chu hi vọng Hứa Tình Thâm sẽ chất vấn anh, bất cứ điều gì cũng được, anh nhất định sẽ trả lời cô. Thế nhưng cô chỉ im lặng như người mất hồn, ngược lại càng khiến anh bất an.Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô: “Tôi đã tìm chủ nhiệm Chu để xác nhận lại sự việc, chuyện năm đó ông ta cũng có tham gia vào. Mà em...”
Cuối cùng, sắc mặt của Hứa Tình Thâm cũng dần biến chuyển: “Là bản thân số thuốc đó có vấn đề?”
“Ừ, có một thành phần trong đó hàm lượng vượt quá mức cho phép.”
“Tại sao lại như vậy?”
Tưởng Viễn Chu chỉ có thể nói: “Có người muốn hãm hại em.”
Cô đột nhiên không thể chấp nhận nổi chuyện này: “Cho nên bây giờ anh nói những điều này là vì muốn trả lại sự trong sạch cho tôi?”
“Tình Thâm, anh xin lỗi!”
“Nói xin lỗi thì có ích gì không?” Viền mắt Hứa Tình Thâm liền đỏ bừng. Cô gạt tách trà bên cạnh ra: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh!”
“Mặc kệ em có chấp nhận hay không, tất cả đều là lỗi của anh.”
“Anh có lỗi gì?” Hứa Tình Thâm hỏi lại, nước mắt đã không còn kìm nén được nữa.
Hai năm, cũng đã gần hai năm rồi, trong khoảng thời gian mấy trăm ngày đêm ấy cô cũng không có được bao nhiêu kí ức tốt đẹp khiến cô có thể quên đi nỗi đau năm nào.
Lão Bạch đứng bên kia liếc nhìn sang, hình như cả hai đều đang im lặng. Trong lòng Hứa Tình Thâm nhất định là đang rất khó chịu. Thậm chí ngay bây giờ, cô không biết phải làm gì trước sự thật này.
“Tưởng Viễn Chu, anh muốn nói có người đã đặt sẵn một cái bẫy đợi chúng ta chui vào tròng phải không? Người đó muốn hãm hại tôi, thậm chí không chút lưu tình mà lấy mạng của cô Tưởng, ngay cả chủ nhiệm Chu cũng bị mua chuộc. Người này thật cao tay, mọi chuyện chặt chẽ đến mức không một kẽ hở, vì thế mới qua mặt được anh.”
Hứa Tình Thâm chống tay lên bàn, nhổm người về phía trước.
“Tưởng Viễn Chu, đáng tiếc, đây không phải là những điều tôi muốn nghe.”
Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn gắt gao bám chặt lấy cô. Hứa Tình Thâm hít vào một hơi rồi lạnh lùng nói: “Điều mà tôi đã nhận được từ anh là sự xua đuổi của anh. Tôi muốn gặp mặt cô Tưởng lần cuối, nhưng anh đã nói tôi không xứng, còn trói tôi vào gốc cây. Điều mà tôi đã nhận từ anh là nỗi nhục nhã và khốn khổ, tôi đã nghĩ mình không xứng đáng làm một bác sĩ nữa. Tưởng Viễn Chu, giữa chúng ta đã không còn gì để nói. Dù sao thì cũng phải cảm ơn anh đã nói tôi biết chuyện này, ít nhất tôi không cần phải mang theo sự ân hận cả đời. Tôi đã có thể tiếp tục sống hạnh phúc.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không khỏi tức giận, anh liền tóm lấy cổ tay Hứa Tình Thâm: “Sống hạnh phúc? Với ai?”
Tầm mắt Hứa Tình Thâm dời xuống tay anh: “Chúng ta đều đã có gia đình của mình, còn cần tôi phải nói thẳng ra sao?”
“Tình Thâm...” Tưởng Viễn Chu rất muốn nói, không phải bây giờ bức tường ngăn cách giữa họ đã không còn nữa rồi sao? Anh siết chặt lấy tay cô, kéo cô tới trước mặt mình. Hứa Tình Thâm trở nên kích động hơn: “Anh nghe không hiểu sao?”
“Anh không cam tâm.”
Tay còn lại của Hứa Tình Thâm liền vơ lấy tách trà trên bàn, hất thẳng vào mặt Tưởng Viễn Chu. Toàn bộ chất lỏng màu nâu nhạt đều rơi thẳng lên cần cổ anh rồi dần lan ra rộng ra, thấm ướt một mảng. Hứa Tình Thâm lạnh giọng nói: “Tưởng Viễn Chu, anh hãy tỉnh táo lại đi!”
“Anh không thể tỉnh táo được nữa!” Tưởng Viễn Chu gần như là rống lên, át cả tiếng cô.
Cả hai như đang cùng vùng vẫy trong một vũng lầy không lối thoát, hoàn toàn bị vây hãm trong đó không cách nào thoát ra được. Thế nhưng Hứa Tình Thâm vẫn còn lí trí hơn so với Tưởng Viễn Chu. Cô biết rõ giữa hai người đã không có khả năng nên cố hết sức tránh đi. Ngay cảm những suy nghĩ và cảm giác của mình cô cũng phải cố gắng kiềm chế.
Tưởng Viễn Chu lại không làm được như thế. Trái tim anh không ngừng bị dày vò. Bây giờ biết được sự thật, anh lại càng muốn phát điên lên. Anh biết bọn họ không nên đi đến nước này, nhưng cô lại đi kết hôn với người khác, cũng đã có con rồi. Điều đó khiến anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi thì không cam tâm.
Lão Bạch đứng nhìn hai người từ xa, tình hình có vẻ căng thẳng. Anh bước nhanh tới, trông thấy vết bẩn trên áo Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn cánh tay bị Tưởng Viễn Chu ra sức lôi kéo. Cô giận đến đỏ cả mặt, quay sang Lão Bạch.
“Anh nói Tưởng Viễn Chu có chuyện muốn nói với tôi phải không? Người đàng hoàng nói chuyện sao phải đụng tay đụng chân thế này hả?”
Lão Bạch nhìn sang Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh...”
Anh vẫn không chịu buông tay ra: “Em có từng nghĩ đến người đàn ông kia rốt cuộc là có ý đồ gì với em không?”
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi không có quyền thế, cũng không giàu có, anh ấy có thể có ý đồ gì chứ?”
“Anh ta chính là ham muốn sắc đẹp của em!”
Các ngón tay của Hứa Tình Thâm tê rần cả lên: “Anh buông tay tôi ra trước đi.”
Lão Bạch đứng đó cũng không tiện can thiệp vào, anh giơ tay lên rồi lại hạ xuống. Hứa Tình Thâm hét lên: “Chẳng lẽ ngay từ đầu khi chúng ta ở bên nhau không phải anh cũng chỉ vì ham muốn sắc đẹp của tôi sao? Tưởng Viễn Chu, mặc dù anh ấy có nghĩ vậy hay không thì bây giờ tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”
Tưởng Viễn Chu càng siết chặt tay cô hơn, dường như muốn nghiền nát cổ tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình. Lão Bạch thấy anh đã tức giận đến sắc mặt chuyển sang tái mét. Cuối cùng, anh cất giọng nhàn nhạt: “Lão Bạch, anh nhìn xem, có phải cô ấy điên rồi không?”
“Anh mới điên đó! Tưởng Viễn Chu, lúc trước tôi không chấp nhận được chuyện của anh và Lăng Thời Ngâm, bây giờ tôi càng không chấp nhận được đứa con của anh và cô ta!”
Lão Bạch nghe vậy, đặt tay lên cánh tay của Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, buông tay đi thôi.”
Các đốt ngón tay của Tưởng Viễn Chu đã trở nên trắng bệch. Hứa Tình Thâm đau đến thở hổn hển. Lão Bạch turớc nay cũng chưa từng nhìnt hấy Tưởng Viễn Chu như vậy, ai cũng không khuyên nổi anh.
Hứa Tình Thâm đã nói rõ cho anh thấy bây giờ giữa bọn họ không chỉ có một vật cản là Lăng Thời Ngâm, mà còn có Duệ Duệ.
Tưởng Viễn Chu đẩy tay Lão Bạch ra. Anh dường như đã nghĩ thông điều gì đó, lực đạo trong tay cũng dần buông lỏng. Cuối cùng thì cánh tay của Hứa Tình Thâm cũng được tự do, cô vội vàng rút tay về. Cô không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây nào nữa. Cô cầm lấy túi xách rồi lập tức ra về.
Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Hứa Tình Thâm mỗi lúc một nhỏ dần trong mắt anh. Anh giơ tay lên chống bên trán, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Ra khỏi nhà hàng kia, Hứa Tình Thâm chợt cảm thấy bản thân bị mất phương hướng, không biết phải đi đâu. Cô lững thững bước đi như người mất hồn trên vỉa hè. Chỉ một bước chân nữa là ra đến đường cái, một chiếc xe đột nhiên vụt ngang qua trước mắt khiến Hứa Tình Thâm giật mình. Sau khi nhìn rõ mọi thứ trước mắt, cô mệt mỏi ngồi xổm xuống giữa đường, ôm đầu khóc rống lên.
Người đau khổ không chỉ có một mình Tưởng Viễn Chu, đây không phải là đang tra tấn lẫn nhau sao? Hứa Tình Thâm tình nguyện vĩnh viễn không biết sự thật, ít ra sự áy náy cũng dễ chịu hơn là cảm giác đau đến xé lòng thế này.
Một hồi lâu sau, cô mới chậm rãi đứng dậy. Hứa Tình Thâm dùng mu bàn tay quệt đi nước mắt giàn giụa trên mặt. Hai chân vì ngồi xổm một lúc lâu nên bây giờ đã trở nên tê dại. Cô phải vịn vào một gốc cây ở bên cạnh để đứng dậy.
Cô luôn khóc khi chỉ có một mình, khóc xong rồi cũng chỉ có mình cô. Lâu ngày, đây cũng trở thành thói quen của Hứa Tình Thâm.
Điện thoại di động trong túi xách chợt reo lên. Hứa Tình Thâm vội lấy ra xem, là Phó Kinh Sênh gọi. Cô hít vào một hơi thật sâu, cố tỏ ra bình thường: “A lô?”
“Lâm Lâm đã dậy rồi đấy, muộn rồi sao em còn chưa về?”
“Em còn đang bận mua đồ ở siêu thị.”
“Còn chưa mua đủ sao?”
Hứa Tình Thâm cụp mi mắt xuống: “Chưa đâu, em chọn nãy giờ vẫn chưa xong.”
“Đừng chọn làm gì cho mệt, thích gì thì mua đó thôi. Nếu không cứ gom về hết toàn bộ cũng được.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi cong lên: “Làm gì có ai mua đồ kiểu đó?”
“Em thích là được rồi.” Phó Kinh Sênh lại hỏi: “Em đang ở siêu thị nào? Để anh tới đón em về.”
Hứa Tình Thâm từ chối: “Không cần đâu, anh cứ ở nhà với Lâm Lâm đi, lát nữa em về rồi nấu cơm ngay.”
“Ừ, xách không nổi thì nhớ gọi xe đấy.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm cúp máy, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn. Có phải đây chính là cảm giác gia đình không? Có một người quan tâm, thường xuyên hỏi han, có một người sẵn sàng cho cô mượn bờ vai để tựa vào những lúc cảm thấy yếu đuối nhất.
---
Nhà Lăng Thận.
Người đàn ông đang ngồi trong phòng khách. Người giúp việc dọn thức ăn lên: “Lăng tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong, tôi mang lên nhé?”
“Không cần, tôi tự làm.”
“Vâng.”
Anh ta đứng dậy, đi tới trước bàn ăn. Hộp cơm trên bàn đựng đầy thức ăn trông rất ngon lành. Lăng Thận cầm lấy hộp cơm, mang lên lầu.
Trên tầng gác mái, cửa đã bị khóa. Lăng Thận rút chìa khóa ra mở cửa rồi bước vào trong. Bên trong phòng tối om, người đàn ông đưa tay bật đèn lên. Anh ta luôn cảm thấy ánh sáng như vậy vẫn chưa đủ.
Phòng gác mái cũng không rộng lắm. Trong phòng cũng chỉ bày biện đơn giản một chiếc giường, một bàn trang điểm và một tủ quần áo.
Lăng Thận đi thẳng về phía giường, bóng dáng một cô gái liền xuất hiện đập vào mắt anh ta. Hai tay cô gái ôm chặt lấy đầu gối, mái tóc đen dài phủ qua tận thắt lưng. Cơ thể cô gầy yếu nhưng khuôn mặt lại không vì thế mà trở nên kém xinh đẹp. Ánh mắt cô gái trống rỗng, đầu không ngừng gật gù, hình như đang lẩm bẩm điều gì đó.
Lăng Thận ngồi xuống bên mép giường: “Ăn cơm đi.”
Cô gái vẫn duy trì động tác ban nãy, ngay cả tầm mắt cũng không hề dịch chuyển lấy một phân.
Lăng Thận múc một mưỡng thức ăn đưa đến bên miệng cô gái. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cơm đói bụng lập tức kéo tới khiến bụng cô sôi sục. Theo bản năng, cô gái há miệng ra.
Bên trong phòng chỉ có một âm thanh duy nhất là tiếng nhai nhóp nhép thật nhỏ của cô.
Lăng Thận im lặng ngắm nhìn khuôn mặt kia. Cô gái mặc trên người một bộ đồ ngủ đắt tiền. Cửa sổ trong phòng đã bị khóa, nhiệt độ trong phòng lúc nào cũng được điều chỉnh ở mức thoải mái nhất bất kể bốn mùa. Cô gái không được phép bước ra khỏi phòng, vì vậy toàn bộ quần áo Lăng Thận chuẩn bị cho cô cũng đều là đồ ngủ.
Cô gái ăn xong, Lăng Thận đặt hộp cơm lên tủ đầu giường. Anh ta đứng dậy bật ti vi lên, chỉnh kệnh, sau đó quay trở lại giường.
Trên ti vi đang phát tin tức của hôm nay. Ánh mắt cô gái dừng lên trên màn hình, tất cả những hình ảnh trên đó dường như đều rất xa lạ đối với cô.
Bàn tay của Lăng Thận nhịp nhàng gõ nhè nhẹ lên đầu vai cô.Anh ta bắt đầu giải thích cho cô nghe từng nội dung đang phát trên ti vi.
Cô gái nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu dâng lên sự chán ghét. Chỉ là cô không thể hiện điều đó ra bên ngoài mà cố gắng đè nén xuống. Cô kéo chăn qua, giấu tay dưới đó. Dưới tấm chăn, hai bàn tay nhỏ nhắn đã siết chặt lại thành quyền. Nếu Lăng Thận đột nhiên bất tỉnh hoặc bị liệt toàn thân, cô nhất định sẽ không chút do dư mà giết chết anh ta ngay.
Sau khi bản tin kết thúc, tiếng nhạc quảng cáo quen thuộc vang lên. Vừa nghe thấy âm thanh này, cô gái lập tức cắn chặt răng lại. Dường như đã thành thói quen, cô biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.
Lăng Thân thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình. Cô yên lặng gối đầu trên vai anh ta, cỏ vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi.
Làn da cô trắng nõn, hàng mi lại rất dài. Đôi lông mày không bao giờ cắt tỉa nhưng lại rất thanh tú. Bờ môi cô hồng nhạt rất đáng yêu. Có người đàn ông nào lại không nổi lên dục vọng trước một cô gái xinh đẹp như vậy chứ? Bây giờ Lăng Thận lại đang ôm trông tay một mĩ nhân như thế, đương nhiên anh ta cũng không phải ngoại lệ.
Anh ta tiến sát lại gần cô. Cô gái rõ ràng cảm nhận được một hơi thở nóng hổi phả lên mặt mình. Lăng Thận còn chưa kịp hôn xuống thì cô đã kịp thời thoát khỏi lồng ngực của anh ta.
“Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi!”
Lặng Thận nhíu chặt mày lại. Lần nào cũng vậy, mỗi khi anh ta muốn thân mật hơn một chút thì cô liền nổi điên lên.
Động tác của người đàn ông mau lẹ hơn so với cô, anh ta nhanh chóng tóm được cổ chân cô gái rồi kéo cô tới trước mặt mình.
“Em dựa vào cái gì mà không chịu? Tại sao lại không cho anh đụng vào?”
Cô gái không ngừng vùng vẫy. Lăng Thận đè chặt hai bả vai cô lại. Chiếc áo ngủ vốn dĩ chỉ là một lớp vải mỏng tang. Anh ta chỉ hơi dùng sức một chút thì mảnh áo nơi bả vai của cô lập tức bị xé rách. Một mảng da thịt mềm mại từ xương quai xanh trở xuống liền hiện ra rõ mồn một trước mắt anh ta. Lăng Thận áp người xuống đè lên người cô.
“Em là vợ chưa cưới của anh, tại sao anh không thể đụng vào em?”
“Tôi không phải!” Cô gái gào lên, hait ay đấm thùm thụp lên người anh ta để phản kháng.
Cô như một đóa hoa xinh đẹp sắp bị người ta chà đạp. Kể cả khi cô ra sức chống cự thì cũng vô cùng rực rỡ đến khiến người ta chói mắt.
Lăng Thận vội vàng cới áo ra. Cô gái thấy vậy nhanh chóng thừa dịp anht a sơ hở mà cắn thật mạnh vào trước ngực anh ta. Cô cắn chặt kh6ong chịu nhả ra, hận không thể cắn rơi một miếng thịt của anh ta xuống. Người đàn ông rên lên một tiếng, nắm lấy vai cô muốn đẩy cô ra.
Cô càng cắn mạnh hơn nữa. Lăng Thận đột nhiên cảm thấy trước ngực nóng lên. Máu tươi đang chảy dọc theo làn da màu đồng của anh ta.
Lăng Thận đẩy mãi mà cô gái không chịu buông ra. Anh ta đành giơ tay tóm lấy cổ của cô. Bàn tay to lớn siết chặt lại, bóp nghẹt cần cổ mảnh khảnh. Cô gái cảm thấy khó thở, sức lực trong miệng của giảm đi không ít. Cô bị Lăng Thận đẩy ngã ra giường.
Ngược lại lực đạo trong tay anh ta lại không hề giảm đi chút nào. Anh ta cúi mắt nhìn trước ngực mình, quả nhiên máu thịt lẫn lộn. Lúc này, anh ta mới tỉnh táo lại: “Cô không phải cô ấy! Cô ấy sẽ không bao giờ khiến tôi bị thương như vậy.”
Không phải cô đã sớm nói điều này rồi sao? Nhưng có khi nào anh ta nghe lọt vào tai đâu?
Hai tay cô gái nắm lấy cổ tay Lăng Thận, muốn kéo ra. Trông thấy mặt cô dần trở nên tím tái, Lăng Thận mới thu tay về. Tuy nhiên anh ta vẫn chưa có ý định bỏ qua. Lăng Thận chuyển sang bắt đầu xé rách quần áo trên người cô.
Cô gái lại ra sức chống cự, không ngừng cào cấu trên mu bàn tay người đàn ông. Lăng Thận nổi giận, vung tay tát thật mạnh lên mặt cô. Cô gái bị đánh đau đến mức đầu óc choáng váng, mắt mờ tai ù, trong miệng xuất hiện vị tanh của máu.
Lúc Lăng Thận lại tiếp tục xé toang lớp vải bên hông của cô, cô lại vùng dậy không ngừng vừa đạp vừa đánh vào người anh ta. Cô không biết mình đã tóm được thứ gì trên tủ đầu giường, chỉ biết hung hăng dùng thứ đó nhắm mắt đập thật mạnh vào đầu anh ta.
Cô gái trở nên hung dữ như một con thú hoang.
Lăng Thận chật vật nhanh chóng lui người về phía sau mới né được một đòn đ1 của cô. Anh ta vươn tay tóm lấy cổ tay cô gái, món đồ trong tay cô liền rơi xuống đất.
Cánh tay gầy yếu bị anh ta vặn ngược đau đên mức thở không ra hơi.
Lăng Thận kéo cô tơi trước mặt mình: “Dám đánh tôi?”
Một bên mặt của cô gái đã sưng vù lên, trong ánh mắt cô hằn lên tia máu và sự căm hận. Cô không thẻm trả lời mà lại dùng đầu húc thẳng vào trán anh ta.
Cả người Lăng Thân bật ngửa ra sau, đầu đau đến tối tâm mặt mũi, lực đạo trong tay cũng dần buông lỏng. Cô gái lại được thả ra, lập tực lui về góc tường. Cô cũng bị thương không ít, trên mặt, trên trán, trên tay, khắp người đều đau nhức.
Đột nhiên, cô chỉ tay về phía Lăng Thận, cười phá lên: “Ha ha ha, chơi vui quá, chơi tiếp đi, ha ha ha!”
Lăng Thận lấy tay bụm trán, sắc mặt chuyển sang tái mét. Cô gái vỗ tay, đong đưa hai chân, cười đến mức cả người ngả nghiêng. Đây rõ ràng là bộ dáng của một kẻ điên.
Chỉ có điều, cô ta vốn đã điên từ lâu rồi.
Lăng Thận nghiến răng. Cô gái đưa mắt nhìn về phía anh ta, cái đầu lắc lư không ngừng: “Tôi tên là Diệp Cảnh Nhân. “Cảnh” trong cảnh sắc, “nhân” trong lục nhân...”
Lăng Thận nghe vậy, lập tức gào lên giận dữ: “Cô câm miệng lại cho tôi! Cô không phải là Diệp Cảnh Nhân!”
“Vậy tôi là ai?” Cô gái ấm ức, bĩu môi hỏi lại. “Tôi chính là Diệp Cảnh Nhân mà. “Cảnh” trong cảnh sắc, “nhân” trong lục nhân...”
Gân xanh hai bên huyệt thái dương của Lăng Thận giật mạnh liên hồi, dục vọng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Anh ta chán nản ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm vào cô gái.
Anh ta biết rõ cô gái không phải là cô ấy, thế nhưng vì những cố chấ trong lòng mà quyết định nhốt cô lại.
Anh ta thích ngắm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh của cô. Thế nhưng lần nào cũng vậy, chỉ cần anh ta vừa chạm vào một cái là cô sẽ lập tức phát điên lên. Lăng Thận có điều kiện tốt như thế, xét về tiền tài hay địa vị cũng đều vượt trội hơn kẻ khác, anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Anh ta cũng hiểu không đáng vì một kẻ điên mà khiến mình phải mang thương tích đầy người như thế.
Lăng Thận đưa tay đè chặt lên lồng ngực của mình. Nơi đó hằn lên từng dấu răng rất sâu. Lần nào anh ta cũng không khống chế được mình, và lần nào cũng thế nếu không phải vết cào cấu thì cũng là vết cắn.
Trong phòng, tất cả những thứ có thể gây thương tích cho con người đều bị mang đi hết, Lúc đầu, sau khi đèn bàn bị đập vỡ, anh ta dứt khoát bỏ luôn món đồ trang trí đó. Tất cả ly thủy tinh và chai lọ trên bàn trang điểm cũng bị đổi thành đồ nhựa. Sàn nhà lồi lõm cũng là do bị người ta liên tục nện đồ xuống sàn.
Lăng Thận vớ lấy chiếc áo sơ mi ở bên cạnh rồi bước xuống giường. Cô gái nghiêng đầu cười với anh ta. Người đàn ông hung hăng đá văng hộp cơm đang nằm lăn lóc dưới đất rồi bước nhanh ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng sầm lại thật mạnh. Cô gái vểnh tai lên nghe, loáng thoáng nghe được tiếng bước chân đang đi xuống lầu. Sau khi xác định người đàn ông kia đã thực sự đi rồi, lúc này tinh thần đang căng như dây đàn của cô mới dần buông lỏng.
Cô cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả về cuộc chiến vừa rồi. Chỉ có thể nói rằng nó thật sự kinh hoàng!
Cũng may, cũng may, cô lại lần nữa bảo vệ được mình.
Bàn tay đang nắm chặt chậm rãi buông ra. Cô chưa từng để anh ta thực hiện được ý đồ của mình. Ánh mắt cô chuyển sang phía tủ đầu giường, nơi đó ngoại trừ một cái khung ảnh thì chẳng còn thứ gì nữa.
Cô gái vươn tay ra, cầm lấy khung ảnh kia đem tới trước mặt mình. Trong hình là một cô gái xa lạ, khuôn mặt đó vốn không phải của cô.
Cô giơ khung ảnh lên, muốn đập nát nó đi, thế nhưng cánh tay đang giơ cao kia đột ngột dừng lại. Trong mắt cô hei65n lên đầy những cảm xúc phức tạp, cô dừng lại một chút rồi lại đặt khung ảnh về chỗ cũ.
Trước đây cô từng đập nó một lần rồi, nhưng cứ đập một lần thì lại bị anh ta đánh một lần. Lăng Thận đã cảnh cáo cô nếu cô còn dám đập vỡ nó một lần nữa, anh ta sẽ thực sự lấy mạng cô.
Bây giờ cô chỉ mong còn toàn mạng để thoát ra ngoài mà thôi.
Cô gái trong tấm ảnh kia có vài nét giống với cô, nhưng hai người cũng không phải là hoàn toàn giống nhau. Vậy mà cái tên biến thái kia lại bắt cô nhốt ở đây, lại không ngừng bảo cô là Diệp Cảnh Nhân.
Cô từng thử trốn đi nhưng cẳn bản không thể thực hiện được. Căn phòng gá cmái này giống như một chiếc lồng sắt kiên cố. Ngay cả cánh cửa kia cô cũng chưa từng bước qua được.
Trong tay Lăng Thận nắm chặt chiếc áo sơ mi kia. Trở lại lầu hai, sau khi vào phòng tắm, anh ta bắt đầu rửa vết thương. Dòng nước ấm chảy qua vết thương trước ngực, đau rát đến mức anh ta cắn chặt răng lại.
Anh ta vung tay đập mạnh vào vách tường. Một kẻ điên lại có thể khiến anh ta bị thương như thế! Nếu không phải cô ta điên thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.