Editor: Lưu Tinh
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
***
Hứa Tình Thâm đứng giữa gian phòng, dưới bàn chân như bị ghim đinh, mãi cũng không nhấc chân lên nổi.
Tưởng Viễn Chu ngồi bên cạnh Tưởng Tùy Vân, bắt đầu cố sức lay người bà: “Dì nhỏ, dì nhỏ!”
Không khí bên trong phòng bi ai đến tận cùng. Hứa Tình Thâm cảm thấy viền mắt nóng lên. Ai cũng biết sức khỏe Tưởng Tùy Vân rất yếu, nhưng không ai biết bà lại ra đi nhanh như vậy.
Tất cả sự đau đớn và mất mát đồng loạt chồng chất lên người Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm không biết phải làm thế nào để an ủi anh. Trên đời này còn gì đau khổ hơn đến phút cuối người mình yêu thương nhất trên đời ra đi, mình lại không đến kịp để gặp mặt lần cuối?
Hứa Tình Thâm đi tới chỗ chiếc ghế dài, cô cúi người xuống, đưa tay ra. Bàn tay còn chưa kịp chạm vào người Tưởng Tùy Vân thì đã bị Tưởng Viễn Chu đánh mạnh vào một cái, hất văng ra. Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ: “Đừng đụng vào bà ấy.”
Mu bàn tay của Hứa Tình Thâm nóng rát và đau nhức. Cô buông thõng cánh tay xuống, nghiêng người liếc mắt nhìn Tưởng Tùy Vân.
Cô là bác sĩ, chỉ cần nhìn qua là có thể biết Tưởng Tùy Vân hẳn là mất được vài tiếng đồng hồ. Cô càng hiểu rõ lần này không ai có thể cướp bà trở về từ tay Tử thần.
Tưởng Viễn Chu đột nhiên kéo chăn bọc kín người Tưởng Tùy Vân lại, sau đó ôm bà đứng dậy. Người giúp việc và bác sĩ gia đình đưa mắt nhìn nhau.
“Tưởng tiên sinh, ngài muốn làm gì?”
“Mau gọi đến Tinh Cảng, chuẩn bị cấp cứu.”
“Nhưng...”
“Lời của tôi các người không cần nghe có đúng hay không!”
Tưởng Viễn Chu bế Tưởng Tùy Vân bước nhanh ra ngoài. Hứa Tình Thâm cũng vội vàng đi theo anh. Tới dưới lầu, Tưởng Đông Đình vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, vẫn không nhúc nhích. Nhìn thấy bọn họ xuống tới, ông cũng chỉ lẳng lặng liếc mắt nhìn.
“Viễn Chu, con đi đâu?”
“Đến bệnh viện.”
Tưởng Đông Đình không hỏi nữa, chỉ là xụ mặt xuống. Đường nhìn rơi lên trên bàn trà, trên đó còn đặt bàn cờ của Tưởng Tùy Vân.
Tưởng Viễn Chu mang theo Tưởng Tùy Vân đi tới bên ngoài thì có một chiếc xe chạy như bay tới, rồi phanh gấp trước mặt bọn họ. Lão Bạch đẩy cửa xe bước xuống tới, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Tưởng tiên sinh.”
Anh ta thoáng nhìn qua người trong lòng Tưởng Viễn Chu, nhất thời cảm thấy sợ hãi. Tưởng Viễn Chu không chút biểu cảm nói: “Mở cửa xe.”
Lão Bạch nhanh chóng mở cửa xe, Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ băng ghế sau. Lão Bạch vừa lui người ra thì quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Cô Hứa, ngồi chỗ kế bên ghế lái đi.”
“Ừ.”
Cửa xe vừa đóng lại thì bánh xe cũng đã đồng thời nghiến mạnh lên mặt đường, lao đi như tên rời cung, chạy thẳng về phía trước. Bên Tinh Cảng đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ Tưởng Viễn Chu đưa người tới.
Các bác sĩ và y tá ở Tinh Cảng cũng đã quen với việc cấp cứu cho Tưởng Tùy Vân. Ngài Tưởng đã nhiều lần hối hả đưa dì nhỏ tới phòng cấp cứu, nhưng lần nào cũng đều có thể chuyển nguy thành an.
Dọc đường đi, Hứa Tình Thâm không dám lên tiếng nói gì với Tưởng Viễn Chu, cũng không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn anh. Mu bàn tay mới vừa rồi bị anh đánh mạnh vào đến giờ vẫn còn đau.
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm người trong ngực mình, anh không tin Tưởng Tùy Vân cứ như vậy mà ra đi. Anh ôm chặt bà trong tay, lẩm bẩm nói một mình: “Dì nhỏ, có phải lại đang cảm thấy đau đầu không? Đau đến nỗi lười phải mở mắt ra nói chuyện với con...”
Trái tim Hứa Tình Thâm tràn ra một loại cảm giác chua xót đến không nói nên lời. Lão Bạch liếc mắt nhìn cô rồi tiếp tục lái xe.
Rất nhanh bọn họ đã tới Tinh Cảng. Tưởng Viễn Chu ôm Tưởng Tùy Vân xuống xe. Các nhân viên y tế đã chuẩn bị sẵn giường đẩy. Tưởng Viễn Chu cẩn thận đặt bà nằm lên đó.
“Chủ nhiệm Chu tới chưa?”
“Đã tới, đang đợi sẵn trong phòng cấp cứu.”
“Tốt.”
Một nữ hộ lý nhanh chóng đẩy chiếc giường đi, ánh mắt vô tình rơi xuống mặt của Tưởng Tùy Vân. Cô ta giật mình thét lên chói tai, sau đó khó có thể tin được mà nhìn chăm chằm về phía Tưởng Viễn Chu.
Tưởng Viễn Chu vẫn bước nhanh về phía trước, dường như không để tâm đến sự hốt hoảng của những người khác.
Bọn người kia đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục đi theo vào trong thang máy.
Tưởng Tùy Vân được đưa vào phòng cấp cứu. Khi cánh cửa vừa đóng lại, Chủ nhiệm Chu liền tiến tới bên giường xem xét.
“Cái này...”
“Có lẽ Tưởng tiên sinh cũng đã biết.”
Chủ nhiệm Chu vừa nhìn là biết không cần phải mất công thực hiện quá trình cấp cứu nữa. Chỉ là nếu cứ như vậy mà đẩy trở ra ngoài e là Tưởng Viễn Chu sẽ càng chịu không nổi.
Ông ta thở dài, lắc đầu nhìn Tưởng Tùy Vân. Trên đời này, không phải ai cũng có thể kiên trì mà chờ được đến lúc kỳ tích xuất hiện. Tưởng Tùy Vân ngày càng tiều tùy, gầy guộc đến nỗi chỉ còn da bọc xương, sự ra đi này đối với bà mà nói chính là sự giải thoát tốt nhất.
Tưởng Viễn Chu vẫn đứng bất động trước cửa, ánh mắt đầy mong mỏi, chờ đợi.
Hứa Tình Thâm chỉ mặc bộ quần áo mỏng tang, cô đã sớm lạnh cóng đến run rẩy. Lão Bạch nhìn cô: “Cô Hứa, tôi đi mua giúp cô một bộ quần áo.”
“Không cần.” Hứa Tình Thâm cúi đầ, rũ mi mắt xuống.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên liền thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng trước mặt mình.
“Hôm qua lúc anh đến chỗ dì, dì một mực bảo anh gọi điện thoại cho em, muốn em qua đó.”
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm khó chịu như thể có vật gì thật to đang chặn ở giữa, hàng mi dài cũng khẽ rung động.
Tưởng Viễn Chu nói tiếp: “Đợi đến nửa ngày cũng không được. Lúc anh rời khỏi đó dì còn dặn anh phải đối xử thật tốt với em. Hứa Tình Thâm, mặc dù dì từng phạm phải sai lầm nhưng cũng không đến nỗi là đã gây ra một tội ác tày trời. Mấy ngày nay lúc nào dì cũng nơm nớp lo sợ, em cũng không phải không biết. Thế nhưng lẽ nào muốn đổi lấy sự tha thứ của em lại khó khăn đến vậy sao?”
Hứa Tình Thâm biết, bây giờ cô có nói gì thì cũng vô dụng thôi.
Lão Bạch đi tới chỗ bọn họ: “Tưởng tiên sinh, hãy nén bi thương.”
“Anh nói cái gì?” Tưởng Viễn Chu dường như là bị bốn chữ này đả kích mạnh mẽ.
Hứa Tình Thâm thấy thế vội kéo tay Lão Bạch. Lão Bạch cũng ý thức được là mình đã nói sai: “Xin lỗi, Tưởng tiên sinh.”
“Em biết rất rõ ràng bệnh tình của dì ngày càng nguy kịch, em biết rõ dì luôn áy náy vì chuyện kia. Tối hôm qua trước khi rời đi, dì còn ước lại được nghe em gọi một tiếng “dì nhỏ”!”
Hứa Tình Thâm mím môi, nhắm chặt hai mắt lại. Lúc này anhvừa đau đớn, vừa phẫn nộ, cô chỉ có thể để mặc cho anh trút giận như vậy.
Dường như hôm qua đã có điềm báo trước về ngày hôm nay. Tưởng Tùy Vân không ngừng giục Tưởng Viễn Chu gọi điện thoại, không ngừng hỏi anh liệu Hứa Tình Thâm có thể tha thứ cho bà không, rồi hết lần này đến lần khác đều nói muốn lại được nghe Hứa Tình Thâm gọi bà một tiếng “dì nhỏ“. Ai có thể ngờ được đó lại là một đêm cuối cùng của Tưởng Tùy Vân?
Nếu sớm biết như vậy, có lẽ Tưởng Viễn Chu đã kéo Hứa Tình Thâm tới, nếu cô nhất định không chịu mở miệng gọi có lẽ anh cũng sẽ thử cạy miệng cô ra!
Thế nhưng, kết quả vẫn là vô dụng. Lúc Tưởng Tùy Vân ra đi vẫn còn mang theo nhiều tiếc nuối.
Tưởng Viễn Chu cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, màu trắng ấy đập vào mắt Hứa Tình Thâm lại có chút chói mắt. Cô không biết phải giải thích như thế. Hứa Tình Thâm khó chịu nhìn sang hướng khác, liền thấy Tưởng Đông Đình cũng đã chạy đến đây.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống một chiếc ghế, hai tay chống trước cắm. Đi theo bên cạnh Tưởng Đông Đình là quản gia nhà họ Tưởng. Tất cả mọi người đều hiểu rõ Tưởng Tùy Vân đã vĩnh viễn ra đi, chỉ là họ không nỡ nói ra mà thôi.
Hứa Tình Thâm đứng cô độc một mình ở giữa hành lang. Tưởng Đông Đình và Tưởng Viễn Chu ngồi đối diện nhau. Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía đối diện.
“Nếu như dì nhỏ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ba chính là kẻ đầu sỏ gây nên.”
Tưởng Đông Đình liếc mắt nhìn về phía phòng cấp cứu: “Bác sĩ điều trị cho dì nhỏ của con không phải cô Hứa sao? Vì sao cô ta còn chưa vào đó?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên căng thẳng. Hứa Tình Thâm đang đứng gần đó, không lâu sau thì cánh cửa phòng cấp cứu được đẩy ra. Chủ nhiệm Chu trầm mặt từ bên trong bước ra.
Người đàn ông liền đứng dậy, tiến lên hỏi: “Thế nào?”
Chủ nhiệm Chu lắc đầu, thật ra mọi người cũng không hề ngạc nhiên đối với kết quả này. Thế nhưng Tưởng Viễn Chu lại giống như vừa nghe thấy một tin sét đánh, anh đứng như trời trồng, khuôn mặt cứng ngắc.
“Lúc cô Tưởng được đưa tới thì cơ thể cũng không còn dấu hiệu của sự sống, chúng tôi cũng đã cố gắng cứu chữa, nhưng...”
Trước mắt Tưởng Viễn Chu tối sầm lại.
Tưởng Đông Đình cũng đứng dậy, đi tới chỗ bọn họ. Vừa nghe chủ nhiệm Chu nói thế, nét mặt cũng không giấu được vẻ bi thương. Những người ngày thường đi theo hầu hạ bên cạnh Tưởng Tùy Vân và bác sĩ gia đình cũng đều có mặt đầy đủ, đứng cách đó không xa. Người thân cận với bà nhất không nhịn được quỳ xuống khóc rống lên.
“Cô Tưởng, cô Tưởng —— “
Tiếng khóc của bà ta đã nhắc nhở mọi người một sự thật rằng Tưởng Tùy Vân thật sự đã ra đi.
Tưởng Viễn Chu chạy ào vào phòng cấp cứu, người kia cũng chạy theo theo ở phía sau. Khi Hứa Tình Thâm bước vào thì Tưởng Viễn Chu đang ôm chặt lấy thi thể của Tưởng Tùy Vân. Anh không thể kìm nén được những tiếng nức nở, khiến người ta nghe thấy mà đau xé lòng.
Bi thương tràn ngập khắp phòng.
Người kia nằm gục bên chiếc giường trắng: “Cô Tưởng, người cứ như vậy mà đi sao? Mau ngồi dậy nói với tôi một câu đi.”
Hứa Tình Thâm đứng cách đó không xa, nước mắt cũng không tự chủ được mà lăn dài trên má, những chuyện trước đây bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Cô cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi lướt qua trên mặt mình, trái tim bắt đầu co rút đau đớn.
Tưởng Viễn Chu nói không sai, cô tức giận với một người bệnh để được gì?
Hứa Tình Thâm cắn chặt môi dưới, nước mắt tuôn như nước tràn đê, Tưởng Đông Đình đi tới trước giường bệnh, ánh mắt rơi xuống người Tưởng Tùy Vân. Hơn hai mươi mấy năm qua, người thân bên ạnh ông cũng chỉ có Tưởng Tùy Vân và Tưởng Viễn Chu. Sau khi Tưởng Viễn Chu trưởng thành, dọn đến ở Cửu Long Thương, trong nhà họ Tưởng cũng chỉ còn có ông và Tưởng Tùy Vân.
Nhưng hôm nay, bà ấy lại nói đi là đi.
Tưởng Đông Đình khó nén bi thương, bàn tay run rẩy đặt lên cánh tay Tưởng Tùy Vân: “Tùy Vân, là anh rể đã không chăm sóc tốt cho em.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, lạnh lùng gạt tay ông ra.
Chủ nhiệm Chu thở dài: “Mọi người hãy cố nén đau thương.”
“Trước đây không phải Tùy Vân vẫn tốt sao? Rốt cuộc bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Có phải là phát bệnh không?”
“Đúng vậy.” Người giúp việc nói. “Từ lúc cô Tưởng đổi thuốc cho đến nay, tinh thần đã khá lên rất nhiều, sao bây giờ lại xảy ra cớ sự này được?”
“Cái gì mà đổi thuốc?” Chủ nhiệm Chu cũng không biết chuyện này, ông hỏi lại ngay.
“Là bác sĩ Hứa bảo đổi.”
Hứa Tình Thâm đứng ở cửa, lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không nghe rõ được người kia đang nói gì. Chủ nhiệm Chu liếc nhìn cô: “Lúc trước tôi chỉ định dùng loại thuốc kia, cho đến giờ hiệu quả vẫn rất tốt. Tuy rằng nó không thể trị dứt điểm hoàn toàn bệnh của cô Tưởng, nhưng không chứa nhiều tác dụng phụ. Bác sĩ Hứa, cô đã đổi cho cô Tưởng loại thuốc nào?”
Bàn tay to lớn của Tưởng Viễn Chu áp lên một bên má Tưởng Tùy Vân, gương mặt bà đã sớm trở nên lạnh lẽo. Bán tay dời xuống đặt lên bả vai bà, anh khẽ lay đôi vai gầy guộc đến đáng thương: “Dì nhỏ!”
Từ khi anh còn rất nhỏ đã phải gánh chịu nỗi đau mất mẹ, hôm nay lại thêm lần nữa phải nói lời vĩnh biệt với người mẹ thứ hai này.
Chỉ là lần này không giống như lần trước. Từ nay về sau sẽ không xuất hiện thêm một người nào giống như vậy, một người sẽ toàn tâm toàn ý lo lắng cho anh, yêu thương anh như con trai ruột của mình.
Những lời chủ nhiệm Chu nói anh đều nghe lọt từng chữ vào trong tai. Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
Chủ nhiệm Chu lại tiếp tục hỏi: “Bác sĩ Hứa, cô đã cho cô Tưởng uống thuốc gì?”
Trong phòng cấp cứu, ai cũng chưa rời khỏi, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hứa Tình Thâm. Cô giơ tay lên lau đi nước mắt, trong lòng gnhẹn ngào đến nói không ra lời, cô nức nở nói ra tên thuốc cho chủ nhiệm Chu nghe.
“Hồ đồ!” Không ngờ sau khi nghe xong, Chủ nhiệm Chu lại giật mình kinh hãi. “Cô lại dám cho cô Tưởng dùng loại thuốc này? Dùng bao lâu rồi?”
Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ tới chủ nhiệm Chu sẽ quát lớn như vậy. Cô thành thật trả lời: “Hơn nữa tháng.”
“Bác sĩ Hứa, cô hãy nói thật cho tôi biết, có phải cô cảm thấy y thuật của tôi rất kém cỏi? Cho nên cô mới phải đổi thuốc cho cô Tưởng?”
“Có ý gì?” Hứa Tình Thâm nghe thế không khỏi tiến lên trước vài bước.
“Chẳng qua là lúc trước tôi thấy cô Tưởng dùng loại thuốc kia một thời gian dài nhưng vẫn thường xuyên bị đau đầu, vừa lúc tôi biết loại thuốc này có hiệu quả cho việc trị liệu nên mới đối cho cô Tưởng.”
“Thuốc này tuy rằng hiệu quả cao nhưng cô chắc chắn rằng thân thể của cô Tưởng sẽ chịu nổi tác dụng mạnh của thuốc sao?”
“Sau khi đổi thuốc, tôi cũng đã làm kiểm tra sức khỏe cho bà, tất cả các chỉ số đều bình thường.”
Chủ nhiệm Chu lắc đầu: “Nếu như bình thường thì cô Tưởng cũng đã khôg trở nên gầy gò đến mức đáng sợ thế này. Loại thuốc này tôi cũng từng biết qua, thể chất cô Tưởng không giống với những người khác, bệnh tình của cô Tưởng ngày càng trở nặng, hơn nữa chức năng của thận cũng đã sớm bị suy giảm. Như vậy có thể nói nhất định là do tác dụng quá mạnh của thuốc đã gây ảnh hưởng đến thận của cô Tưởng.”
“Không thể nào.” Hứa Tình Thâm lắc đầu. “Tôi nhớ rất rõ bảng hướng dẫn sử dụng thuốc, trên đó chưa từng đề cấp đến việc gây tác dụng phụ ảnh hưởng tới thận của người bệnh. Hơn nữa từng có bệnh nhân khác...”
Chủ nhiệm Chu cắt nagng lời Hứa Tình Thâm: “Cô chỉ dựa vào bảng hướng dẫn sử dụng thuốc và tình trạng của một bệnh nhân khác thì liền đổi thuốc cho cô Tưởng sao?”
Hứa Tình Thâm vội vàng nhìn về phía Tưởng Viễn Chu: “Thuốc này không có vấn đề gì cả.”
“Có vấn đề hay không, kiểm tra rồi sẽ biết.” Sắc mặt Tưởng Đông Đình trở nên hung tợn.
Tưởng Viễn Chu nghe thế liền đè chặt lại bả vai Tưởng Tùy Vân: “Không ai được đụng vào dì nhỏ!”
Tưởng Đông Đình tức giận nói: “Người phụ nữ này sớm biết con sẽ không đồng ý mang thi thể Tùy Vân đi khám nghiệm nên mới không chút kiêng kị gì mà ra tay hại người như vậy!”
Hứa Tình Thâm nghe thế thì toàn thân trở nên rét run, như thể bị người ta hung hăng nhét vào trong tay một bản án định tội giết người. Cô bước nhanh về phía trước: “Không có, tôi không có hại người.”
“Viễn Chu, dì nhỏ của con đã bệnh gần hai mươi năm nay, dù có vài lần rơi vào tình huống nguy cấp nhưng lần nào cũng tai qua nạn khỏi. Vì sao người phụ nữ này vừa tiếp nhận điều trị mới được một tháng thì Tùy Vân liền chết?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Tưởng Tùy Vân.
“Con hãy thử nghĩ lại đi, vì sao người phụ nữ này đột nhiên lại muốn đổi thuốc cho dì nhỏ con? Còn không phải vì trong lòng oán trách dì nhỏ con sao? Cô ta là bác sĩ, cứu người hay giết người cũng chỉ là một ý niệm mà thôi. Tùy tiện đổi một loại thuốc là có thể đẩy Tùy Vân vào chỗ chết, thần không biết quỷ không hay. Nếu như chủ nhiệm Chu không nói, con biết được sao? Chúng ta biết được sao?”
“Đúng, đúng, đúng.” Người kia vội chen miệng nói. “Bác sĩ Hứa vẫn luôn khó chịu với cô Tưởng, cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Dù sao cô Tưởng cũng là dì ruột của Tưởng tiên sinh nhưng bác sĩ Hứa không hề tõ ra hiếu thuận với người. Từ ngày cô Tưởng đổi thuốc mới tuy có vẻ ăn được ngủ được hơn trước nhưng thật ra sắc mặt người trông ngày càng tiều tụy hơn. Tôi gọi điện thoại hỏi bác sĩ Hứa nhưng cô ta vẫn một mực khẳng định mọi thứ đều bình thường.”
Căn bệnh này của Tưởng Tùy Vân vốn dĩ là cầm cự được ngày nào thì hay ngày đó. Có lẽ chính Hứa Tình Thâm cũng đã chẩn đoán sai, chỉ vì tâm tình bà không được tốt nên mới ăn không vào, chứ không đến mức trầmt rọng mà phải đổi thuốc.
Hôm trước đúng là người giúp việc này đã gọi điện cho cô, nói là Tưởng Tùy Vân ăn uống không được tốt, Hứa Tình Thâm dặn dò người kia phải để cho Tưởng Tùy Vân nghỉ ngơi nhiều. Đây cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay trong miệng người khác nói ra lại trở thành một điểm mấu chốt quan trọng.
“Trong vòng hai ngày mà tình trạng sức khỏe lại sa sút nhiều như vậy, chứng tỏ la cơ thể đã sinh ra phản ứng với dược tính của thuốc.” Chủ nhiệm Chu nghiêm nghị nói. “Bác sĩ Hứa, cô vẫn còn trẻ tuổi, có chút bốc đồng cũng là bình thường. Nhưng cô muốn đổi thuốc cho bệnh nhân, ít nhiều gì cũng phải nói trước với tôi một tiếng.”
Hứa Tình Thâm biết đây không phải chuyện đùa nên cố giải thích: “Nếu như thuốc có vấn đề thì không thể nào lại được Tinh Cảng duyệt cho nhập hàng.”
“Bác sĩ Hứa, tôi đã nói rồi, có thể người khác dùng được nhưng cô Tưởng thì không. Bởi vì gần ba mươi năm nay bà chỉ dùng một loại thuốc duy nhất, mà bây giờ cô lại đổi thuốc mới, đối với người từng dùng một loại thuốc trong thời gian dài mà nói thì chẳng khác gì là thuốc độc trí mạng!”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm chuyển sang trắng bệch. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô. Tưởng Đông Đình tỏ ra bi ai, phẫn nộ quát Tưởng Viễn Chu: “Con dám giao sinh mạng của dì nhỏ cho người phụ nữ này! Lẽ nào chuyện đổi thuốc cho dì nhỏ con cũng không cần bàn bạc với chủ nhiệm Chu sao?”
Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nghe thấy trong đầu nổ “oanh” một tiếng. Hứa Tình Thâm đã cứu Tưởng Tùy Vân không chỉ một lần, huống hồ bản thân là một bác sĩ, anh tin tưởng Hứa Tình Thâm quyết định đổi thuốc mới cho Tưởng Tùy Vân cũng là vì quyền lợi của bệnh nhân, hơn hết thảy là vì anh luôn tin tưởng cô. Vì thế khi cô nói chuyện này với anh, anh cũng chỉ xem như chuyện nhỏ.
Tưởng Đông Đình càng giận dữ hơn: “Tôi không thể để cho Tùy Vân chết một cách không minh bạch như vậy!” Ông ta nhìn sang chủ nhiệm Chu. “Mau điều tra cho rõ ràng nguyên nhân cái chết của Tùy Vân!”
Đối với yêu cầu này, chủ nhiệm Chu có chút khó xử. Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, sau đó lại nhìn sang thi thể của Tưởng Tùy Vân: “Các người ai dám động vào thử xem?”
“Lẽ nào con muốn để dì nhỏ chết trong oan ức vậy sao?”
Tưởng Viễn Chu kiên quyết không chấp nhận để cho người mình yêu thương nhất nằm trên bàn giải phẫu, để mặc cho các pháp y tàn nhẫn rạch xuống từng dao, từng dao một.
Người đàn ông rống lên: “Tất cả ra ngoài hết cho tôi!”
“Viễn Chu!”
“Đi ra ngoài!”
Tưởng Đông Đình thở hồng hộc, không cam lòng để chuyện này dừng lại ở đây. Chủ nhiệm Chu liền đưa ra ý kiến: “Ở Tinh Cảng, tôi biết cũng có vài bệnh nhân đang điều trị bằng loại thuốc này. Chúng ta có thể tiến hành kiểm tra các số liệu trên cơ thể của họ.”
Tưởng Viễn Chu không lên tiếng, Tưởng Đông Đình nghe vậy thì gật đầu: “Được, vậy chuyện này giao cho ông.”
“Được.”
Lão Bạch không bước vào, chỉ đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu. Anh nhìn thấy Hứa Tình Thâm đơn độc đứng ở đó, tất cả mọi người lại cùng nhau đứng ở một đầu khác. Hôm nay, kể cả Tưởng Viễn Chu cũng dồn hết mọi hoài nghi lên đầu cô, thậm chí trách cứ cô. Hứa Tình Thâm hoàn toàn bị cô lập.
Lão Bạch thấy cô liên tục văn vẹo các ngón tay, có lẽ trong lòng cũng đang cảm thấy bất an. Sau đó cô chuyển sang nắm chặt hai ống quần, hai vai không ngừng run rẩy.
Tưởng Đông Đình đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, muốn kéo anh đứng dậy: “Người chết không thể sống lại...”
Tưởng Viễn Chu hung hăng trừng mắt với Tưởng Đông Đình: “Những dày vò mà dì nhỏ phải chịu cũng là do ba gây ra.”
“Cũng vì Tùy Vân quá thiện lương nên mới luôn cảm thấy áy náy và hổ thẹn. Nhưng ai là người cố chấp không chịu tha thứ hả?” Tưởng Đông Đình nhíu chặt lông mày, xoay người nhìn trừng trừng Hứa Tình Thâm. “Cô Hứa đây có bao nhiêu tài giỏi mà dám to gan đùa bỡn người nhà họ Tưởng như vậy? Đây là chuyện liên quan đến mạng người!”
Tưởng Viễn Chu vẫn không hề hé răng nói một lời. Tưởng Đông Đình lại càng không chút lưu tình mà nặng lời trách móc Hứa Tình Thâm: “Nếu như cô đủ khoan dung, dì nhỏ của Viễn Chu trước lúc chết cũng không cần phải bân tâm suy nghĩ cách để được cô tha thứ. Mọi oán hận cô cứ việc đổ hết lên đầu tôi, tôi sẽ chịu. Còn cô bây giờ thì sao? Cô Hứa nhất quyết không chịu nhận trách nhiệm về lỗi lầm của mình phải không?”
Lần này, không ai đứng ra thay cô nói một câu, cũng không ai đứng về phía cô.
Hứa Tình Thâm không cách nào cãi lại. Tưởng Viễn Chu khom lưng ôm thi thể của Tưởng Tùy Vân lên. Tưởng Đông Đình liếc nhìn anh: “Để dì nhỏ con ở đây, chuyện tiếp theo cứ giao cho người khác xử lý.”
“Chuyện của dì nhỏ sao phải để người khác xử lý?”
Tưởng Viễn Chu bước thẳng ra phía cửa, khi đi đến chỗ Hứa Tình Thâm đang đứng, anh lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Hứa Tình Thâm vội nhích chân né sang một bên, Tưởng Viễn Chu ôm Tưởng Tùy Vân ra khỏi phòng. Hứa Tình Thâm vẫn đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích. Một lúc sau, Lão Bạch đi tới: “Cô Hứa, Tưởng tiên sinh bảo tôi đưa cô về.”
Hứa Tình Thâm vô thức nhìn ra phía ngoài cửa, Lão Bạch nói tiếp: “Có việc gì thì để tính sau, về Cửu Long Thương trước.”
Hứa Tình Thâm theo Lão Bạch ra ngoài, xe đã chờ sẵn ở cửa. Tinh Cảng đã sắp xếp một chiếc xe khác đưa Tưởng Tùy Vân đi.
Cô ngồi lên xe, bên trong chiếc xe nhỏ hẹp cũn chỉ có cô và Lão Bạch. Hứa Tình Thâm ngồi ở chỗ cạnh ghế lại, lúc này cô mới giơ tay lên ôm lấy mặt, nước mắt lại không kiềm chế được mà tuôn rơi.
“Cô Hứa đừng khóc, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
“Lão Bạch, anh có tin là tôi đã hại chết cô Tưởng không?” Hứa Tình Thâm hỏi xong, cũng không đợi Lão Bạch mở miệng mà cô lại lắc đầu. “Quên đi, tôi không muốn làm khó anh.”
Lão Bạch chuyên chú lái xe. Vừa rồi Hứa Tình Thâm cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lúc này lại không thể tiếp tục giả vờ nữa rồi. Cô đau đớn khóc to thành tiếng: “Lúc đó tôi không cách nào mà mở lòng tha thứ, bây giờ bà ấy lại ra đi đột ngột như vậy... Tôi... Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, chắc chắn tôi sẽ không cố chấp...”
Hứa Tình Thâm nói năng lộn xộn: “Chúng ta luôn nghĩ thời gian còn rất nhiều, lại luôn hà khắc với lỗi lầm của người còn sống...”
Thi thể của Tưởng Tùy Vân được đặt ở Cửu Long Thương. Tin tức Tưởng Tùy Vân qua đời đã gây chấn động cho tất cả người ở đây.
Toàn bộ người giúp việc ở Cửu Long Thương đều ngẩn ra, hoàn toàn không biết phải làm gì. Tưởng Đông Đình cũng vừa chịu một đả kích quá lớn nên cũng chỉ ngồi ở bên cạnh, không nhúc nhích.
Hứa Tình Thâm theo Lão Bạch đi vào trong nhà. Rất nhiều ánh mắt tò mò đổ dồn lên người cô. Tưởng Đông Đình cũng không muốn nặng lời nữa, chỉ quay sang nhìn Tưởng Viễn Chu: “Vẫn nên đưa Tùy Vân về bên tiểu lâu, dù sao nơi đó cũng đã trở thành nhà của Tùy Vân.”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: “Lúc con dọn đến Cửu Long Thương vốn là định đưa dì nhỏ đi cùng, nhưng người vẫn kiên trì muốn ở lại tiểu lâu. Đối với con, Cửu Long Thương là nhà của mình, người là dì nhỏ của con, đương nhiên con muốn đặt dì ở đây.”
Quản gia đứng bên cạnh liền lên tiếng: “Cứ làm theo ý của Tưởng tiên sinh đi ạ, ngài ấy đã thương tâm quá độ, việc này giao cho Tưởng tiên sinh cũng tốt.”
Tưởng Đông Đình kinh ngạc, trừng mắt nhìn về phía quản gia. Vốn dĩ ông ta cũng đã sớm hình thành thói quen có Tưởng Tùy Vân ở bên cạnh sớm tối bầu bạn, mà vợ của ông trước lúc mất cũng đã căn dặn phải chăm sóc tốt Tưởng Tùy Vân. Những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời Tưởng Đông Đình là ông và Tưởng Tùy Vân cùng dìu dắt nhau mà vượt qua.
Nhưng hôm nay, người xưa đã không còn.
Sáng sớm, Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi trong phòng khách, những tia nắng sớm bắt đầu rọi vào phòng, nhưng vẫn chưa rọi đến chỗ chân anh.
Hứa Tình Thâm lạnh đến phát run, cô đứng thẳng người, bất động tại chỗ. Cửu Long Thương đã sớm không còn là một ngôi nhà ấm áp, ngược lại không khí nơi đây lạnh lẽo đến khiến người khác không chịu nổi.
Mà Hứa Tình Thâm lại đang lo lắng việc vừa rồi chủ nhiệm Chu nhắc tới sự kiện kia. Mặc dù cô nắm chắc, cũng tin tưởng vào quyết định của mình, nhưng nếu sự thật là do tác dụng của thuốc quá mạnh mà gây ra cái chết của Tưởng Tùy Vân thì...
Cô không khỏi rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa.
Mãi cho đến buổi trưa, Tưởng Đông Đình mới đứng dậy đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu: “Tùy Vân đã đi rồi, phải báo tin cho những người trong họ hàng.”
Tưởng Viễn Chu gật đầu.
Quản gia nói với Tưởng Đông Đình: “Người cũng đừng quá lo lắng, nếu không về nhà họ Tưởng nghỉ ngơi trước đi?”
“Lúc này còn tâm trạng nào mà nghỉ ngơi chứ?” Tưởng Đông Đình nói xong, trở lại ngồi xuống chỗ của mình.
Người giúp việc ở Cửu Long Thương bắt đầu bận rộn trong nhà bếp, chỉ một lúc thì cơm nước đã được chuẩn bị xong. Tuy nhiên không ai dám đến gần báo với Tưởng Viễn Chu.
Lúc xế trưa, chuông điện thoại của Tưởng Viễn Chu vang lên. Anh liền lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe máy: “A lô.”
Ánh mắt mọi người liền đổ dồn qua đây, không khí trong phòng rơi váo sự trầm mặc. Tưởng Viễn Chu cũng không nói gì, chỉ là lặng lẽ cúp điện thoại.
Hứa Tình Thâm thấy anh một tay siết chặt chiếc điện thoại, một tay vặn vẹo vò tóc. Sau đó, dường như cô nghe thấy tiếng khóc, rất nhỏ...
Tưởng Viễn Chu cúi thấp đầu, dùng sức kéo tóc của mình, cả người rơi vào trạng thái bi thương. Sau một lúc lâu anh mới chậm rãi đứng dậy.
Anh đi thẳng tới chỗ Hứa Tình Thâm, cô thấy rõ viền mắt anh đỏ hồng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng. Anh nói: “Từ nay về sau, cô không bao giờ phải đến bệnh viện nữa. Tôi cũng không cần phải nghe những lời buồn nôn của cô. Hứa Tình Thâm, nói cho cùng cô quá bản lĩnh, quá tài giỏi, tôi không xứng với cô. Mà cô, cũng không xứng làm bác sĩ nữa!”