Sắc Đẹp Khó Cưỡng

quyển 2 chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Khám gấp? Đừng dọa tôi chứ.”

“Tôi cũng tò mò muốn nhìn xem nhưng mà ngay cả cửa còn không vào được, nên không thể biết bên trong xảy ra chuyện gì.”

Hứa Tình Thâm sững sờ tại chỗ. Y tá trẻ vừa ngẩng đầu lên trông thấy cô thất thần đang nhìn chằm chằm một chỗ. Hầu hết mọi người trong bệnh viện đều biết cô.

“Bác sĩ Hứa.”

Cô hoàn hồn, nhìn đối phương: “À, tôi… Tôi tới tìm bác sĩ chủ nhiệm.”

“Ngài ấy vẫn chưa tới, cô có việc gì sao?”

Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng: “Gần đây bên khoa sản đông bệnh nhân lắm có phải không?”

“Phải, các phòng bệnh nội trú đều chật kín người.”

“Ừ, cảm ơn.” Nói xong, Hứa Tình Thâm xoay người rời đi.

Bước vào thang máy, Hứa Tình Thâm nhấn nút. Tối hôm qua Lăng Thời Ngâm đến Tinh Cảng, cũng chính là thời điểm Tưởng Viễn Chu đang đợi điện thoại sao?

Đầu cô ong ong, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại.

Lúc quay về Cửu Long Thương, Lão Bạch giúp cô mở cửa xe.

“Cô Hứa, tối nay Tưởng tiên sinh có việc phải đi ra ngoài, không thể cùng cô ăn cơm tối.”

“Ừ.”

Hứa Tình Thâm bước vào trong, vừa định đổi giày thì nhìn thấy một đôi giày nữ đặt ngay ngắn trong tủ giày trước mặt. Hứa Tình Thâm mang dép vào. Người giúp việc đứng trước bàn ăn, thấy cô trở về liền bước ra đón.

“Cô Hứa!”

“Đây là thế nào?”

Người giúp việc chỉ tay về phía phòng bếp. Hứa Tình Thâm bước vào thì thấy Tưởng Tùy Vân đang bận rộn trong đó. Cô không khỏi ngạc nhiên.

“Dì nhỏ?”

Tưởng Tùy Vân từ bên trong đi tới: “Tình Thâm, con đã về.”

“Dì ở trong bếp làm gì?”

“Dì làm ít bánh bánh chẻo, lát nữa là hai đứa có thể ăn rồi.”

Hứa Tình Thâm bước tới, kéo bà đi ra ngoài: “Dì không được khỏe sao còn làm những việc này?”

“Dì không có gì để làm, cũng không muốn suốt ngày nằm một chỗ ở nhà.”

Hứa Tình Thâm đặt túi xách xuống: “Bây giờ dì vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng.”

“Được rồi, được rồi, bánh chẻo vẫn còn chưa luộc chín, dì phải dặn người giúp việc làm cho xong đã.”

Hai người ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Hứa Tình Thâm bật TV lên. Tưởng Tùy Vân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tối nay Viễn Chu không về ăn cơm sao?”

“Dạ, Lão Bạch bảo anh ấy có việc bận.”

“Không biết nó có lại uống rượu nữa không…”

“Dì nhỏ, dì đừng quá lo lắng, anh ấy cũng đã lớn rồi.”

Tưởng Tùy Vân mỉm cười: “Đúng vậy.”

Hứa Tình Thâm tiếp tục xem TV. Người giúp việc vào bếp mang bánh chẻo ra. Tưởng Tùy Vân nhìn cô: “Tình Thâm, hoàn cảnh gia đình con dì cũng có nghe qua. Nói cho cùng, con và Viễn Chu cũng giống nhau.”

“Vâng, nhưng không sao đâu ạ, chúng con cũng đã lớn cả rồi.”

“Khi đã trưởng thành thì cảm xúc không còn giống lúc bé nữa sao?”

“Khi còn bé, lúc nhớ mẹ con chỉ biết khóc, không dám để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Sự đau thương mất mát đó con đã dần chấp nhận, khi nhớ đến mẹ cũng không còn cảm thyấ quá đau đớn. Mặt khác, khi đã turởng thành, con muốn làm gì thì làm đó, không cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.”

Còn rất nhiều vấn đề Hứa Tình Thâm khéo léo tránh nói đến. Thế nhưng Tưởng Tùy Vân có thể hiểu được. Khi còn bé nhất định là cô đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, ngay cả việc nhớ mẹ cũng phải cẩn thận che giấu chính là vì sợ mẹ kế biết được sẽ quở trách.

Con cái thương nhớ cha mẹ mà phải giấu diếm như vậy, chứng tỏ người mẹ kế kia không hề yêu thương gì cô.

Tưởng Tùy Vân nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi đau xót: “Con và Viễn Chu về điểm này thì không giống nhau. Mặc dù từ nhỏ nó đã để tang mẹ, nhưng cho đến tận hôm nay chưa có ai khiến nó phải tủi thân như vậy.”

“Vâng.” Hứa Tình Thâm đáp. “Tóm lại con vẫn ổn, trí nhớ của con không tốt cho lắm, vì thế rất nhiều chuyện trước đây con cũng đã sớm quên cả rồi.”

Tưởng Tùy Vân mỉm cười. Người giúp việc đặt hai phần bánh chẻo xuống. Hai người đến trước bàn ăn. Tưởng Tùy Vân ăn rất ít nhưng lại bảo Hứa Tình Thâm phải ăn nhiều một chút.

Bà đứng dậy đi vào bếp, lấy ít nước chấm ra. Hứa Tình Thâm nhận lấy: “Dì nhò, dì cũng ăn đi.”

“Con gầy lắm rồi, phải ăn nhiều lên.” Tưởng Tùy Vân nói xong lại tiếp tục gắp bánh chẻo bỏ vào trong bát của cô.

Hứa Tình Thâm thật sự ăn không nổi nữa: “Dì nhỏ, được rồi, được rồi.”

“Mới ăn có một chén mà bảo là được rồi sao?”

Tưởng Tùy Vân nhìn Hứa Tình Thâm đưa miếng bánh chẻo vào miệng, bộ dáng ngây ngô như một đứa bé. Trong lòng bà có điều hổ thẹn lại không dám biểu lộ ra.

Bóng dáng Hứa Tình Thâm dần trở nên nhạt nhòa trước mắt Tưởng Tùy Vân, đầu bà cũng bắt đầu đau nhức kịch liệt, như là có rất nhiều mũi kim châm vào. Bà chống tay lên đầu. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, thấy lạ liền hỏi: Dì nhỏ, làm sao vậy?”

Bà lắc đầu, mỉm cười gượng gạo: “Hơi đau đầu chút thôi.”

“Nếu dì thấy không khỏe thì mau về nghỉ thôi.”

“Không sao, dì vẫn ổn.”

Hứa Tình Thâm ăn xong bát bánh chẻo thì no đến đứng dậy không nổi nữa. Tưởng Tùy Vân liếc nhìn đồng hồ: “Dì đợi Viễn Chu về.”

“Không biết khi nào anh ấy mới về.” Hứa Tình Thâm đỡ Tưởng Tùy Vân đứng dậy.

“Có thể đến tận nửa đêm đấy, sao dì có thể đợi được?”

“Không sao cả, dì đợi được.”

“Vậy để con bảo người giúp việc chuẩn bị một phòng để dì ngủ lại đây nhé?”

Tưởng Tùy Vân lắc đầu: “Dì quen ngủ ở phòng mình rồi. Tình Thâm, con bận việc gì thì cứ đi làm đi, để dì ngồi đây đợi là được rồi.”

“Vậy con lên lầu tắm rửa trước.”

“Đi đi.”

Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách, vội vã lên lầu. Trở lại phòng ngủ, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Viễn Chu. Bên kia vừa nghe máy đã truyền đến tiếng nhao nhao ầm ĩ.

“A lô?”

“Viễn Chu, khi nào anh mới về?”

“Làm sao vậy?”

Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên mép giường: “Dì nhỏ đến, dì nói muốn đợi anh về.”

“Đợi anh làm gì, đêm nay anh có việc bận rồi.” Tưởng Viễn Chu nhàn nhạt nói.

“Em bảo tài xế đưa dì về đi.”

“Em sợ dì ấy không chịu.”

Đầu bên kia trầm mặc một lúc: “Tùy dì vậy, anh cúp máy trước.”

Hứa Tình Thâm ngẩn ra, đến lúc kịp phản ứng cô liền hối hả gọi: “Tưởng Viễn Chu, sao anh có thể làm vậy?”

“Tút —— “

Cô vứt điện thoại di động sang một bên, bước vào phòng tắm.

Tưởng Tùy Vân vẫn còn ở phía dưới. Hứa Tình Thâm mặc quần áo vào rồi xuống lầu. Cô thấy Tưởng Tùy Vân đang ngồi trên ghế sô pha. TV ở trước mặt, nhưng bà lại đang nhìn về một hướng khác.

Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tùy Vân. Mặc dù cô đã gọi cho Tưởng Viễn Chu nhưng anh không có ý định sẽ về sớm.

Ban đầu cô và Tưởng Tùy Vân cùng nhau nói chuyện phiếm. Về sau cơn buồn ngủ kéo tới, Hứa Tình Thâm không chịu nổi nữa nên nằm co rúc trên ghế sô pha, chìm vào giấc ngủ.

Lúc Tưởng Viễn Chu về cũng đã hơn mười giờ rưỡi, thế mà ánh đèn bên trong phòng khách Cửu Long Thương vẫn còn sáng. Người đàn ông chậm rãi bước tới, Tưởng Tùy Vân nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy.

“Viễn Chu.”

Tưởng Viễn Chu nhìn bà, rồi lại nhìn Hứa Tình Thâm đang nằm trên sô pha. Anh nhíu mày: “Sao dì vẫn chưa về?”

“Hai ngày nay gọi điện thoại cho con mà con vẫn không chịu nghe máy…”

“Dì tìm con có việc gì sao?”

Tưởng Tùy Vân chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tưởng Viễn Chu dùng thái độ lạnh nhạt như vậy để nói chuyện với bà.

“Dì biết trong lòng con rất giận, cũng biết con sẽ không chịu tha thứ cho dì. Viễn Chu…”

Người đàn ông liếc nhìn bà một cái rồi bước nhanh tới chỗ Hứa Tình Thâm. Anh cúi người xuống, vỗ nhẹ lên vai cô. Hứa Tình Thâm mở mắt ra, giọng điệu vẫn còn ngái ngủ: “Anh đã về.”

“Ừ, đi lên lầu ngủ.”

“Ừ.” Hứa Tình Thâm ngồi dậy, thấy Tưởng Tùy Vân vẫn còn đang đứng đó.

“Được rồi, anh mau đưa dì về nhà đi. Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Không còn sớm nữa.” Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại di động ra.

“Anh gọi tài xế đưa dì về.”

Người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Em lên lầu trước đi.”

“Được.” Trong lòng cô vẫn còn thấp thỏm.

Hứa Tình Thâm đứng dậy đi về phía thang lầu. Bước chân của cô gấp gáp, nhưng khi lên tới lầu hai, cô không trở về phòng ngay.

Tưởng Tùy Vân cho là cô đã đi xa, khẩn trương nói: “Viễn Chu, con đừng trách dì, chuyện đêm đó…”

Tưởng Viễn Chu cẩn thận nhìn về phía thang lầu rồi cắt ngang lời Tưởng Tùy Vân: “Con không muốn nhắc lại chuyện đêm đó.”

Tưởng Tùy Vân cũng biết bà không nên nói tiếp nữa. Bà ngồi trở lại trên ghế sô pha, cố đè thấp tiếng nói xuống: “Bên nhà họ Lăng có làm khó con không? Còn ba con thì sao? Hai ngày qua dì luôn ăn ngủ không yên, lại không nghe được bất kì động tĩnh gì nên càng thấy hoang mang.”

“Dì nhỏ, đây là cách mà dì yêu thương con sao?”

Tưởng Tùy Vân cảm thấy chua xót: “Lăng… Có phải nhà họ Lăng bắt con phải cưới Thời Ngâm không?”

“Vậy thì đã sao? Con không đồng ý thì thế nào?”

Tưởng Tùy Vân thấy sắc mặt Tưởng Viễn Chu rất kém. Người đàn ông không khỏi cất cao giọng: “Các người đã đi sai nước cờ rồi, con sẽ không chịu trách nhiệm gì vì chẳng có chuyện gì phát sinh cả. Chỉ là con quá thất vọng về dì.”

Nội dung cuộc đối thoại giữa hai người, Hứa Tình Thâm chỉ nghe rõ được một câu cuối này của Tưởng Viễn Chu.

Chịu trách nhiệm chuyện gì? Lòng cô lại bắt đầu nhộn nhạo. Như vậy nói cách khác hai ngày nay thái độ của Tưởng Viễn Chu khác thường như vậy là vì thất vọng đối với dì nhỏ?

Tưởng Tùy Vân cho là mình nghe lầm: “Con không chịu trách nhiệm?”

“Phải.” Tưởng Viễn Chu khẳng định, sau đó anh lạnh lùng nhìn Tưởng Tùy Vân, cố đè thấp giọng xuống.

“Người phải chịu trách nhiệm trong chuyện này chính là cha con mới phải. Con sẽ không để chuyện này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Con sẽ không rời xa Hứa Tình Thâm đâu, chúng con sẽ luôn ở bên nhau.”

Khi mới nghe những lời này, thật ra trong lòng Tưởng Tùy Vân có vài phần mừng rỡ. Chỉ là hôm nay khi trực tiếp nghe anh bày tỏ sự thất vọng về mình, lòng bà đau đớn không thôi.

“Viễn Chu, dì cam đoan sau này sẽ không bao giờ để những chuyện như vậy xảy ra nữa. Con có thể tha thứ cho dì không?”

Tài xế từ bên ngoài bước vào: “Tưởng tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong.”

“Đưa cô Tưởng về.”

“Viễn Chu, con đừng như vậy…”

Tưởng Viễn Chu không hề quay lại nhìn bà. Anh rời khỏi phòng khách, sải bước lên lầu. Hứa Tình Thâm thấp thoáng thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu liền vội vàng muốn trở lại phòng ngủ, không ngờ lại bị anh kéo tay lại.

“Em ở đây nghe lén sao?”

“Viễn Chu.” Hứa Tình Thâm không giải thích với anh về hành động của mình.

“Em không biết dì nhỏ đã làm gì khiến anh giận đến nỗi không thể tha thứ cho dì, em cũng biết mình không thể khuyên anh điều gì. Nhưng là một bác sĩ, em không thể không nhắc nhở anh. Dì khác với chúng ta, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để bực bội nhưng dì thì khác. Anh không nên đối với dì như vậy…”

Hứa Tình Thâm cẩn trọng nói, cuối cùng vẫn thốt ra câu cuối. Tưởng Viễn Chu nghe thế, dường như bừng tỉnh. Anh siết chặt tay vịn bên cạnh, sau đó không nói lời nào liền bước nhanh xuống lầu.

Tưởng Tùy Vân cùng tài xế đi ra ngoài. Tưởng Viễn Chu vội vàng đuổi theo. Do đêm khuya tĩnh lặng nên tài xế nghe được tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại xem thử.

“Tưởng tiên sinh?”

Tưởng Viễn Chu bước tới bên cạnh Tưởng Tùy Vân, đỡ lấy tay bà: “Con đưa dì về.”

“Viễn Chu, cuối cùng con cũng chịu nói chuyện với dì.”

Tưởng Viễn Chu dìu bà đi ra ngoài: “Sau này trễ rồi thì đừng tới đây, dì phải biết sức khỏe mình không được tốt.”

“Tình Thâm, Tình Thâm có biết chuyện đêm đó không?” Tưởng Tùy Vân dừng bước, hỏi.

Tưởng Viễn Chu nhíu mày: “Dì đừng xen vào chuyện này nữa, chú ý sức khỏe của mình là được rồi.”

“Hiện giờ dì không còn mặt mũi nào mà đối diện với con bé…”

Tưởng Viễn Chu đưa bà về đến nhà nhưng không bước vào trong mà nhanh chóng rời đi.

Hôm sau, Tưởng Tùy Vân đang dùng cơm thì quản gia vội vội vàng vàng chạy đến báo là có người nhà họ Lăng tới.

Tưởng Đông Đình bật người đứng dậy. Lăng lão gia bước vào, Tưởng Tùy Vân cũng đẩy ghế đứng dậy. Tưởng Đông Đình nhìn bà: “Tùy Vân, trở về tiểu lâu trước đi.”

“Được.”

Vừa bước ra ngoài, trước mắt Tưởng Tùy Vân chợt tối sầm lại, đầu bà đau như có kim châm. Người giúp việc thấy vậy liền chạy tới đỡ bà.

“Người làm sao vậy?”

Đã nhiều ngày tâm trạng bà không được tốt, sắc mặt cũng ngày càng kém hơn. Tưởng Tùy Vân lắc đầu: “Không có việc gì.”

“Còn nói không có việc gì? Mặt mũi đã trắng bệch thế này rồi.”

Tưởng Tùy Vân hơi cúi người xuống, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt như một một điểm đen. Bà xoa mắt, rồi lo lắng hỏi: “Cái gì thế nhỉ?”

Lần thứ hai mở mắt ra thì mọi thứ trước mắt lại sáng tỏ như bình thường. Tưởng Tùy Vân mỉm cười: “À, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”

Bà biết sức khỏe của mình ngày một kém, chuyện đêm đó lại giống như một sợi dây thừng cứ quấn chặt lấy cổ bà không buông, khiến bà hít thở không thông.

Hai ngày sau, Hứa Tình Thâm đang ngồi trước bàn làm việc, cô nắm chặt nắp bút trong tay, mắt nhìn xa xăm như đang có điều suy nghĩ.

Người nhà họ Tưởng gọi đến đều bị chặn lại. Hơn nữa Tưởng Viễn Chu nói số điện thoại lạ gọi đến cũng không được nghe máy.

Từ cuộc đối thoại giữa Tưởng Viễn Chu và Tưởng Tùy Vân, không khó để nghe ra điểm mấu chốt trong đó. Hứa Tình Thâm nắm bắt ngay câu nói chẳng có chuyện gì phát sinh, ít nhất đây cũng là điều đáng mừng.

Màn hình điện thoại chợt sáng lên, Hứa Tình Thâm liếc nhìn, là Tưởng Viễn Chu gọi tới. Cô vội hoàn hồn, chắc là anh thúc giục cô mau xuống lầu. Hứa Tình Thâm cuống quít thu dọn đồ đạc, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.

Ngồi lên xe, Tưởng Viễn Chu liền giúp cô cài dây an toàn: “Đến Đắc Nguyệt Lâu.”

“Sao không ăn ở nhà?”

“Dì nhỏ lại đến Cửu Long Thương, anh không ngờ mỗi ngày dì đều rảnh rối chạy tới chạy lui như vậy. Cứ để dì đợi một mình vài lần, xem dì có tới nữa không.”

Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Đó cũng bởi vì dì thương anh, muốn làm nhiều món ngon cho anh ăn.”

Tưởng Viễn Chu cũng hơi nhếch môi cười nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Đến Đắc Nguyệt Lâu, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu đi vào. Theo thường lệ, nhân viên đã chuẩn bị sẵn phòng bao cho anh.

Hứa Tình Thâm ngồi ở bên cạnh anh, vừa lấy điện thoại di động ra lại nghe thấy nhân viên phục vụ cung kính hỏi: “Tưởng tiên sinh, chỉ cần một ly nước cam thôi sao? Không cần mang rượu ra à?”

“Không cần.”

Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh: “Anh muốn uống chút rượu thì cứ uống đi, em có thể đợi anh.”

“Không cần.” Tưởng Viễn Chu nói.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên. Hứa Tình Thâm rót nước cam cho anh: “Lần sau đừng gọi nhiều món như vậy, lần nào cũng ăn không hết, rất lãng phí.”

“Anh toàn gọi những món em thích ăn.”

“Nhưng em không ăn nhiều như vậy, mỗi món cũng chỉ ăn được một ít thôi.”

Tưởng Viễn Chu chỉ nhẹ nhàng cười: “Anh biết rồi.”

Cơm vừa ăn được một nửa thì bỗng nhiên có người đẩy cửa phòng bao ra, gây nên tiếng động khá lớn. Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn lại, lại là em họ của Tưởng Viễn Chu.

Đối với người này cô có ấn tượng không được tốt lắm, nhưng cũng không thể phụng phịu đối với người ta. Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, thấy anh không có phản ứng gì nên cũng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Anh họ!” Người đàn ông tiến lên, đặt tay lên vai Tưởng Viễn Chu.

“Em biết anh nhất định đang ở đây.”

Tưởng Viễn Chu đẩy tay đối phương ra: “Đi ra ngoài.”

“Anh làm gì mà nóng dữ vậy? Đang ăn cơm cùng ai đấy? Để em nhìn thử xem nào…” Người đàn ông đảo mắt sang Hứa Tình Thâm.

“Ui, vẫn là người này à.”

Hứa Tình Thâm nắm chặt đôi đũa, lạnh lùng nhìn anh ta. Người đàn ông cười cợt: “Anh, theo em được biết, bác cả chuẩn bị kết thông gia với nhà họ Lăng phải không?”

“Cậu nói bậy bạ gì nữa đấy?” Tưởng Viễn Chu đặt đôi đũa xuống, trừng mắt nhìn em họ mình.

Anh ta sờ sờ mũi, lui về phía sau vài bước: “Em đi đây, không nói với anh nữa!” Nói xong lại tiếp tục nhìn Hứa Tình Thâm.

“Anh giấu kĩ như vậy là vì thiên cơ bất khả lộ sao.”

Hứa Tình Thâm chợt thấy sống lưng lạnh toát, cả người đều run lên. Nhà họ Tưởng đang tính chuyện cưới xin sao?

Người đàn ông đi về phía trước vài bước, cầm lấy một bình rượu định rót vào ly của Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm thấy thế liền lấy tay đè lại miệng ly: “Không cần, cảm ơn.”

“Tốt xấu gì cũng để cho tôi chút thể diện chứ?”

Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Tôi không có ý gì cả, chúng ta một vừa hai phải là được, tôi uống nhiều sợ sẽ lại nôn.”

Người đàn ông hơi biến sắc, rót một ly rượu khác đưa cho Tưởng Viễn Chu: “Anh họ, em mời anh.”

“Cậu rảnh rỗi không có gì làm nên tới đây tìm đường chết phải không?” Tưởng Viễn Chu sẳng giọng quát thẳng người đàn ông.

Đối phương nhìn lại ly rượu trong tay mình, giọng điệu đầy ẩn ý: “Sao anh lại không uống rượu?”

Tưởng Viễn Chu nheo mắt lại, trong mắt anh dâng lên lửa giận. Dưới bàn, anh siết chặt tay thành quyền. Người đàn ông kia nói tiếp: “Thế nào, anh sợ uống vào rồi sẽ lại say rượu làm loạn sao?”

Hứa Tình Thâm nắm chặt cái chén trong tay, đầu ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch. Cô thấy Tưởng Viễn Chu đứng dậy, ngay sau đó một tiếng “Rầm” nổ lên, một cú đấm rơi thẳng lên mặt đối phương.

Người kia bất ngờ nhận một quyền nặng như vậy cả người lảo đảo lùi về sau. Cánh tay anh ta vung qua mặt bàn, vài chiếc đĩa rơi xuống vỡ loảng xoảng.

Trong nháy mắt, bên trong phòng bao trở nên hỗn độn không chịu nổi. Người đàn ông nằm trên mặt đất, tay bưng lấy mặt, ánh mắt khó tin nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.

“Anh, anh —— “

Trên chiếc quần tây màu vàng nhạt dính đầy các loại nước sốt. Tưởng Viễn Chu bước tới gần anh ta, giơ chân lên đá vào chân đối phương: “Cút ra ngoài!”

“Tưởng Viễn Chu, anh điên rồi phải không?”

Tưởng Viễn Chu nhặt cái ly trên bàn lên. Người đàn ông thấy vậy vội bảo vệ gương mặt mình. Hứa Tình Thâm lo lắng chạy tới kéo tay Tưởng Viễn Chu lại.

“Đừng như vậy.”

Em họ Tưởng Viễn Chu nằm co rúc trên mặt đất. Nói thật, trước giờ anh ta chưa từng thấy Tưởng Viễn Chu như vậy. Cho dù mọi người đều gọi anh là “cáo già” nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng động tay động chân với ai. Người đàn ông gắt gao bảo vệ khuôn mặt tự cho là đẹp trai của mình.

Hứa Tình Thâm thấy anh ta cứ nằm lì ở đó không chịu đứng dậy, nhịn không được cô gắt lên: “Còn không đi mau!”

Người đàn ông vội vàng bò dậy, chạy trối chết khỏi phòng bao.

Hứa Tình Thâm kéo Tưởng Viễn Chu qua, vô tình bị vấp chân vào đống hỗn độn dưới đất. Cô cúi nhìn dưới chân mình, sau đó nói với Tưởng Viễn Chu: “Sao anh lại tức giận đến vậy?”

“Đồ khốn kiếp!” Tưởng Viễn Chu cả giận nói.

Hứa Tình Thâm bảo anh ngồi trở lại trên ghế: “Xem ra bữa cơm này cũng không thể tiếp tục ăn nữa. Chúng ta đi thôi.”

“Em mới ăn chưa được bao nhiêu mà.”

“Em ăn không được nhiều, đã thấy no rồi.” Hứa Tình Thâm nhìn xuống dưới chân.

“Em đi toilet.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi tới bên cửa sổ rút một điếu thuốc ra hút. Hứa Tình Thâm rời khỏi phòng bao, thấy hai nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ đứng trước cửa. Hứa Tình Thâm nhẹ giọng nói: “Không có gì đâu, bên trong hơi bừa bộn một chút, tính tiền xong nhớ vào quét dọn nhé. Thực sự xin lỗi.”

Đối phương không ngờ cô lại khách khí như vậy: “Không sao đâu ạ.”

Hứa Tình Thâm vào toilet, rút khăn giấy ra lau chùi vết bẩn trên gót giày., sau đó lấy xà phòng cẩn thận xoa đều hai tay. Đây chỉ bồn rửa tay đặt ngay ngoài hành lang, Hứa Tình Thâm vừa lơ đãng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên kính phản chiếu hình ảnh Lăng Thời Ngâm đang từ xa bước tới.

Hứa Tình Thâm cúi đầu xuống, đưa tay vặn vòi nước. Khi những tia nước lạnh bắt đầu phun ra thì tiếng của Lăng Thời Ngâm cũng đồng thời vọng đến tai cô.

“Chị Hứa, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp chị ở đây.”

Hứa Tình Thâm giả vờ như cũng vừa mới nhìn thấy cô ta: “Đúng vậy, thật trùng hợp. Cô cũng dùng cơm ở đây sao?”

“Em có người họ hàng con của cậu sắp ra nước ngoài du học, hôm nay chúng em làm bữa tiệc nhỏ tiễn cậu ấy.”

“À, vậy chúc mừng.” Hứa Tình Thâm rửa tay xong, Lăng Thời Ngâm cũng vừa xoa xà phòng lên tay.

“Chị đi cùng với anh Viễn Chu sao?”

“Ừ.”

Hứa Tình Thâm rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh, những nghi vấn trong lòng cô đến giờ vẫn chưa có lời giải đáp thỏa đáng.

“Mấy ngày hôm trước hình như em có đến bệnh viện Tinh Cảng?”

Lăng Thời Ngâm sững người, trên mặt lộ ra sự khẩn trương. Cô gái vội vàng khóa vòi nước, cũng không dám nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm.

“Không, không có.”

“Tôi nghe y tá trong bệnh viện nói tối hôm đó đã trông thấy cô.”

“Nhất định là họ đã nhìn lầm người rồi.” Lăng Thời Ngâm sốt ruột nói.

Kỳ thực ánh mắt của cô gái đã sớm bán đứng cô. Hứa Tình Thâm đứng thẳng dậy, xuyên qua tấm gương nhìn về phía Lăng Thời Ngâm: “Đêm đó còn có mẹ cô đi cùng nữa phải không?”

Lăng Thời Ngâm cuống quít phủ nhận: “Chị Hứa, em không biết chị đang nói gì nữa.”

Hứa Tình Thâm nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Tưởng Viễn Chu trong phòng bao. Cô chống tay trên bồn rửa, mệt mỏi rũ đầu xuống. Lăng Thời Ngâm âm thầm quan sát từng biểu hiện trên mặt cô.

Tưởng Viễn Chu vừa hút xong một điều thuốc, đợi mãi vẫn chưa thấy Hứa Tình Thâm trở lại. Anh cầm lấy điện thoại trên bàn, bước nhanh ra khỏi phòng. Vừa đi tới chỗ cách toilet không xa, Tưởng Viễn Chu đã nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang đứng ở đó. Bên cạnh cô còn có một người nữa. Tưởng Viễn Chu đến gần vài bước thì mới nhận ra người kia chính là Lăng Thời Ngâm.

Hai người hình như đang nói chuyện gì đó. Lăng Thời Ngâm đột nhiên nghiêng người qua: “Chị Hứa, Tinh Cảng mở cửa ra làm ăn ngày ngày đều có rất nhiều bệnh nhân ra vào. Y tá nhìn nhầm người cũng là chuyện thường tình.”

Hứa Tình Thâm gật đầu: “Ừ, nếu vậy tôi đi trước.”

Tưởng Viễn Chu bước nhanh hơn. Lăng Thời Ngâm cũng vội vàng đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, nhẹ nhàng nói: “Chị Hứa, dạo này sức khỏe dì nhỏ thế nào?”

Cô gái đứng rất gần Hứa Tình Thâm, hình ảnh này rơi vào mắt Tưởng Viễn Chu khiến anh nghĩ rằng Lăng Thời Ngâm đang thì thầm gì đó với Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm không quen khi có người áp sát vào mình như vậy, cô lui ra sau vài bước: “Rất tốt, dì khỏe hơn nhiều rồi.”

Một màn này có vẻ như Hứa Tình Thâm không thể tin được những điều Lăng Thời Ngâm vừa nói. Tưởng Viễn Chu siết chặt tay thành quyền. Lăng Thời Ngâm vừa xoay người liền giật mình, dường như không ngờ sẽ gặp phải Tưởng Viễn Chu ở đây.

“Anh Viễn Chu…”

Tiếng nói vừa dứt, Tưởng Viễn Chu liền kéo Hứa Tình Thâm đến trước mặt mình. Hứa Tình Thâm bất thình lình bị anh lôi kéo như vậy nên hơi lảo đảo, không cẩn thận đụng phải Lăng Thời Ngâm. Cô gái không may bị xô ngã.

Lăng Thời Ngâm chống tay trên mặt đất, do mang giày cao gót nên bị ngã không nhẹ. Khuôn mặt cô đầy ủy khuất và toát lên vẻ vô tội. Tưởng Viễn Chu giận dữ hỏi: “Cô đã nói bậy bạ gì với cô ấy?”

Nước mắt Lăng Thời Ngâm tuôn lã chã trên mặt, cô ta dùng dùng sức lắc đầu: “Không có, em không có nói gì hết.”

Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu, lòng cô cũng trầm xuống, dần nguội lạnh. Cô như một pho tượng bị chôn chân ngay tại chỗ, lặng lẽ nhìn Tưởng Viễn Chu. Sắc mặt anh khẩn trương, trong ánh mắt lại có sự hoảng loạn.

Anh là Tưởng Tưởng tiên sinh lừng danh. Tưởng tiên sinh cũng có lúc hoảng loạn thế này sao?

Vậy anh đang sợ hãi điều gì?

“Cô đã nói gì hả?” Tưởng Viễn Chu lập lại câu hỏi.

Hứa Tình Thâm nhìn Lăng Thời Ngâm. Cô ta vẫn lắc đầu: “Không có, không có nói gì hết.”

Lăng Thời Ngâm chật vật chống tay muốn đứng dậy, hai mắt đỏ hoe. Cô ta dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Anh Viễn Chu, anh nghĩ em đã nói gì hả?”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu căng thẳng: “Có một số việc tự chúng ta hiểu rõ.”

Lăng Thời Ngâm không tự đứng dậy nổi, hai tay quơ quàng lung tung trên mặt đất.

Cách đó không xa truyền đến tiếng thét lên: “Thời Ngâm, Thời Ngâm! Chuyện gì xảy ra thế này?”

Bà Lăng vội vã bước tới. Sau khi nhìn rõ một màn trước mắt, bà ta trừng mắt với Tưởng Viễn Chu: “Viễn Chu, không ngờ con lại tuyệt tình như vậy. Thời Ngâm cũng không phải là người ngoài nữa, con đã phát sinh quan hệ với con bé, điều này trong lòng con rõ hơn ai hết. Sao con có thể…”

Những lời bà Lăng nói, từng câu từng chữ rành rọt truyền vào tai Hứa Tình Thâm.

Truyện Chữ Hay