“Này Sabata, mấy bữa nay chú xài tiền tiêu vặt cho gì thế?” Tôi nhìn app ngân hàng trên điện thoại mà hỏi.
“AH↓HA↑HA↑HA↑HA↑.” Spirit hiệp sĩ ấy cười theo nhịp lên xuống khác hoàn toàn bình thường.
“…Chắc khỏi cần chú trả lời thêm.” Tôi không hỏi thêm vì biết quá rõ cái điều cười đó.
“Coi nào, có gì sai khi hâm mộ một tài năng, một diễn viên hài, một idol vô cùng seiso (thuần khiết)?” Sabata hỏi với giọng đầy tự hào.
“Hâm mộ ai đó không sai nhưng simp (dại gái) như chú là câu chuyện khác!” tôi phản bác lập tức không chút chần chừ.
“Nói xem ta sai thế nào?” gã hỏi tôi một cách nghiêm túc.
“Đó là chú simp gái… mà éo rủ tui!” tôi cắn răng nói.
“Peko↓Peko↑ Peko↓Peko↑, đập tay nào người anh em!” Sabata cười đắc ý mà giơ tay ra.
“Có mà đập chú ấy!”
Tôi khó chịu mà vung nắm đấm lên thẳng mặt tên Spirit hiệp sĩ đó, mặc cho việc nó sẽ khiển chính tôi bị đau.
Bốp
“Ouch.”
Tôi vung tay gõ một phát vào tên Spirit hiệp sĩ, bỗng nhiên mọt giọng nữ cất lên. Sực tỉnh lại, tôi mới thấy mình đang nằm trên giường với tay giơ lên còn Iro đang đứng nhìn tôi chằm chằm.
“Sao lại đánh tôi???”
[…Xin lỗi, tôi không cố ý, hơi vung tay chân thôi…]
Tôi xấu hổ mà trả lời bằng thần giao cách cảm khi nhận ra mình đã khua tay múa chân trong lúc ngủ. Ra đó chỉ là giấc mơ, đã một tuần trôi qua kể từ khi Iro lần đầu đến nhà tôi, Sabata mãi vẫn chưa xuất hiện trở lại.
“Han vẫn thức lâu và dậy lâu ghê.” Cô nàng báo Barbarian đó bình luận việc tôi thức khuya và ngủ tới gần trưa.
[Thói quen, không thể khác được…] tôi gãi má trong khi trả lời. [Cô không bị thương chứ?]
“Không sao, tôi vẫn bình thường.”
Iro nói một cách đầy tự tin, nó hiển nhiên với một người chẳng ngán gì hồi bị Sabata đấm lẫn phóng ná. Vì lẽ đó, cú đấm do ngủ mớ của tôi chẳng thấm gì nổi cô ấy. Có lẽ tôi ngủ quá lâu nên cô ấy vào phòng tính đánh thức tôi dậy.
“Dạo này trông Han buồn hay mệt mỏi vậy? Do hồn ma đi cùng mãi chưa trở lại?” Iro để ý thấy biểu hiện của tôi mà hỏi.
[Um… phải…] Tôi thở dài và đành thú nhận, bởi tôi cũng chẳng giỏi nói dối và Iro cũng đủ tinh ý nữa.[ Đã một tuần trôi qua rồi và Sabata vẫn chưa trở lại…]
Suốt một tuần qua Sabata vắng mặt, tôi đã làm công việc dùng con mắt Beholder tạo đồ ăn nước uống, ngọc trai, nấm truffle, café chồn cho Alex. Tùy ngày khác nhau mà tôi sẽ phải tạo thứ khác nhau theo yêu cầu anh ta. Nhìn chung, nhờ làm công việc này mà tôi. Nhìn chung, một tuần qua tôi làm công việc nhàn hạ này và nhận được gold. Nhờ vậy tiền trong ngân hàng tôi lên đến $ còn trong Bag of Holder là $. Bên cạnh đó, những thuộc hạ orc của tôi cùng đã mở rộng lãnh địa và chiêu mộ thêm được kha khá đồng minh Orc, Half-Orc (nửa orc), Ogre (chằn tinh) , Troll (khổng lồ) cho đến Kobold. Dù không muốn nhưng cái giáo phải Gruumsh pha ke (giả) này mà nó hơi phát triển quá nhiều so với tôi dự tính...
“Giờ ăn trưa chứ, Han?” Iro đứng dậy khỏi giường rồi hỏi tôi.” Trời lạnh lúc này ăn mấy món ăn ấm nóng và ngon lành của Han là nhất!”
[Được rồi, lần này Iro muốn ăn món gì?] tôi hỏi ý kiến cô ấy.
“Hm… thường là món thịt hoặc mấy món ngọt... Tôi tò mò anh còn có nhũng món gì nữa!”
Cô nàng báo nhìn tôi đầy mong đợi và phấn khích. Tới phòng khách, tôi tạo ra tô phở bò cho tôi và Iro dùng bữa trưa. Dù không muốn thừa nhận nhưng Alex coi bộ nói hổng sai khi tôi và Iro không khác gì mèo và người cho ăn. Trong một tuần đó, Iro đã ở nhà tôi suốt và tất nhiên tôi để cô ấy ngủ ở ghế sofa tại phòng khách. Cứ trưa thì cô ấy cùng tôi sang thế giới bên kia làm việc với dân làm, trong khi tôi tạo đồ ăn với mấy nguyên liệu có giá trị cho Alex. Đến chiều tối thì bọn tôi thu xếp cùng trở về thế giới và nhà của tôi.
“Con với Iro lát có đi làm không?” Mẹ khi thấy bọn tôi rời khỏi phòng.
“Phải đợi sếp nhắn tin mới biết.” tôi trả lời lập tức.
“Có muốn mẹ nấu gì sẵn không?” bà ấy hỏi tôi.
“Không cần đâu, con tự lo chuyện ăn uống được mà.” Tôi trả lời lập tức rồi nhắn nhủ mẹ.” Mẹ thì nhớ ăn uống với nghỉ ngơi đầy đủ đấy! Nếu mẹ có món gì thích thì hãy nói con một tiếng.”
“Không sao, mẹ biết nhắm sức mình không làm quá sức mà.” Bà ấy mỉm cười tự tin.”Mà dạo này con làm việc ổn định chứ, có gặp khó không?”
“Không hẵng… sếp thì… chiêu mộ thêm nhiều nhân viên lắm. Con.. được thăng chức cũng như có nhiều cấp dưới … và giờ…. đổi sang công việc tạo đồ ăn với mấy thứ nguyên liệu như café chồn, ngọc trai, nấm truffle các kiểu...”
Như mọi khi, kể sự việc nhưng giấu bớt mấy thứ nguy hiểm hoặc không an toàn ở thế giới bên kia. Bởi tôi rất lo sợ nếu bà ấy phát hiện sự thật và bọn tôi có thể sẽ gặp phải sự thuyết giáo. Mặc dù có thể dùng Charm Ray để thuyết phục mẹ, nhưng tôi không muốn làm dụng như thế, đặc biệt là lên người nhà!
“Từ làm khai thác với khuân vác mà lên chức nhanh phết.” Bà ấy nhìn tôi kinh ngạc rồi chuyển sang cười khì. ”Nhà mà có giấy phép hành nghề là con tự mở tiệm được rồi đấy.”
“Con cũng muốn nhưng nó rắc rối lắm…”
“Heh, mẹ hiểu làm sếp ở đây nó khó thế nào mà.”
Bà ấy cười trừ vì thấu hiểu vấn đề ấy. Sau cùng, ở Úc thì có sếp lo liệu hết phần rắc rối cho tới lên kế hoạch, còn nhân viên chỉ việc làm theo việc được giao và hoàn thành công việc. Thành ra có Alex lo liệu hết cho tới việc tôi chẳng phải lo đến doanh thu. Dù rất lệ thuộc nhưng chí ít tới lúc này thì Artisan đó dù sống hơi lỗi và gắt nhưng vẫn đáng tin cậy… chí ít thì tôi tin là thế. Bởi lẽ, tôi không giỏi đánh giá người khác và đây lại là vấn đề khó mà chia sẻ được với người ngoài cuộc để hỏi ý kiến mới đau…
“Con có muốn đi Woolworth mua vài thứ linh tinh không?” Mẹ tôi hỏi ý kiến từ tôi.
“…Huh? Không phải mình chỉ cần đi mua đồ online là xong sao? Với lại chẳng phải còn mùa dịch sao” tôi thắc mắc khi mẹ lại đưa ra ý tưởng đó trong cái mùa dịch này.
“Người ta mới nới lỏnh lockdown (lệnh đóng cửa), không đi shopping để đổi không khí sao?” Bà ấy đưa ra lý lẽ thuyết phục tôi.” Đeo chút khẩu trang và nước rửa tay thì sẽ ổn thôi.”
“Thật sự thì ngày nghỉ con chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi…”
Tôi thở dài và nhắc lại lý do tôi lười ra ngoài, đặc biệt là khi giờ đã đi làm nên tôi càng chỉ muốn ở nhà sau khi hết bận. Không những thế, Sabata giờ không ở đây nên tôi càng không thấy yên tâm. Mặc dù tính ra có dính phải bệnh thì khả năng cao là Alex có thể chữa được nhưng tôi không thích bị mắc bệnh tẹo nào…
“Con nên rủ Iro đi cùng luôn đi.” Mẹ đưa ra đề nghị trong khi tôi đang suy nghĩ.
“Hm? Iro đi liệu ổn không?”
Tôi hỏi với sự lo sợ khi đưa cô nàng báo ấy đến nơi nhiều người. Tôi lo sợ cô ấy gây sự chú ý từ những người tò mò khác, nó có khi sẽ ảnh hưởng đến hoạt động che giấu danh tính của bọn tôi tại nơi này. Tệ hơn nữa, khi đó tôi sẽ khó mà làm anh hấu đeo mặt nạ xử lý quái vật hoặc khi kẻ xấu tìm đến gia đình tôi làm con tin…
“Con bé hơi lạ nhưng cứ như từ vùng quê lên vậy, chẳng hề cầm điện thoại như bao đứa trẻ khác, chẳng rõ mô tê đồ vật tới thiết bị trong nhà, chăm chú coi TV cứ như đứa trẻ, ăn mặc thì thiếu vải cho tới vẻ ngoài lạ, nói tiếng lạ hoắc,” Mẹ phân tích sau khi quan sát cả tuần.” tuy lâu lâu con bé hơi bạo lực và hoang dã chút, nhưng con bé rất chất phác đấy, lại còn đi giúp mẹ làm việc đóng gói hay việc nhà dù chẳng rõ mô tê gì, thậm chí là giúp dì con làm vườn nữa.“
“Vậy sao…” tôi bất ngờ tới những sự việc đó xảy ra suốt một tuần.
“Dẫn đi ăn hay nấu món gì thì hiện giờ có con làm quá tốt rồi. Thành thử ra, mẹ muốn đi mua chút quần áo với giày dép cho con bé, cần thì dụng cụ cá nhân nữa.” Bà ấy nói ra lý do của chuyến đi mua sắm này.
“Ra vậy…” Tôi gật gù khi thấy mẹ nói có lý.
“Dẫn con bé đi bên để vừa đỡ ngột ngạt, vừa cho con bé đỡ bỡ ngỡ hơn về sau,”
“Ở chỗ làm con vừa là bạn vừa cấp trên thì cũng nên đỡ đần con bé chút. Con bé có phần ngây ngô và dễ bị dụ hơn con nữa mà.”
Coi bộ mẹ khá là kết Iro rồi. Có lẽ trong lúc tôi ôm cái máy Switch và con laptop giờ rảnh nên chẳng để ý rằng mẹ và cô ấy đã thân với nhau hơn. Đến tôi còn chẳng biết là Iro đã làm vườn cho tới giúp mẹ dọn dẹp lẫn làm công việc đóng gói. Tôi đoán bản năng và kinh nghiệm của một người mẹ nên bà ấy dễ dàng chỉ dẫn Iro như cách chỉ dạy một đứa trẻ dù chẳng cần chia sẻ ngôn ngữ.
“Con hiểu rồi… có lẽ nên giúp Iro một chút… do giờ con cũng rảnh hơn trước rồi…”
Tôi nói với giọng do dự. Sau khi nghe những lời mẹ nói càng khiến lương tâm tôi cắn rứt hơn cũng như sức nặng trách nhiệm càng sớn hơn. Tôi chẳng thể dám nói mẹ rằng Iro là nô lệ và tôi là người khiến cô ấy bị như thế sau khi phá nhà cửa cô ấy… Điều duy nhất tôi có thể làm là bù đắp cô ấy, đồng thời hy vọng cái ngày nữ báo Barbarian đó tố cáo tôi hoặc kể với mẹ vụ việc sẽ không đến…
[Chúng ta di ra ngoài chút nào, Iro.] tôi lên tiếng rồi đưa bộ áo khoác cho cô ấy.
“Eh, chúng ta đi đâu vậy?” cô ấy cầm chiếc áo khoác rồi mặc nó trong thắc mắc.
[Chúng ta sẽ đi mua sắm.] tôi phiên dịch trong khi mẹ đưa bộ đồ của bà ấy cho Iro.
“Mua sắm?” cô ấy thắc mắc.
[Chúng ta đi chọn thứ mình muốn trong một nơi nhiều đồ.] tôi phiên dịch lời mẹ giải thích cho Iro sau khi nói cho mẹ thắc mắc của Iro.
“Có nơi chúng ta được lấy đồ thoải mái thế sao!?” Iro bối rối hơn trước cái lời giải thích đó
[Không hẵng… chúng ta trao đổi vài thứ của hai bên...] Tôi giải thích ngắn gọn trong khi đưa chai nước rửa tay rồi đeo khẩu trang cho Iro.[Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói chuyện.]
--- phút sau trên đường---
“Ở đây ít cây cỏ hơn hẵng, các căn nhà thì nguyên vẹn và nhìn tốt hơn, nhiều người hai chân như Han và mẹ Han so với bên kia.” Iro nhìn dáo dác xung quanh do lần đầu đi ra ngoài ở thế giới này.
[Phải, do bên này nền băn minh của con người vẫn đang tốt.] tôi từ tốn giải thích.
“Mà…sao tôi phải đeo cái thứ ngột ngạt này với trùm đầu vậy!?”
[Đang có thứ bệnh dịch và khẩu trang để tránh bị, còn trùm đầu để hóa trang khỏi con người.]
Cả ba người bọn tôi đi trên đường, Iro khó chịu trước trang phục và phụ kiện tôi đưa. Song, tôi phải giữ tay cô ấy lại để không cởi mũ trùm hay xé đứt cái khẩu trang mà giá cả và độ hiếm éo nhẹ mùa này! Kể cả đi ra ngoài, tôi vẫn không quên đeo hai cái Bag of Holding và đeo sẵn Gauntlets of Ogre Power giấu dưới ống tay áo lạnh. Trong túi ngoài chứa tiền ra thì là con dao có spell Ray of Frost. Nhà tôi quyết định đi bộ vừa để tránh phương tiện công cộng để giảm tỉ lệ lây nhiễm bệnh, vừa để thay đổi không khí.
“Mà cháu sinh ra ở đâu và làm nghề gì vậy?” Mẹ tôi hỏi Iro trong khi tôi dùng thần giao cách cảm để phiên dịch.
“Tôi sống ở hang động thuộc tộc Charrir và là một thợ săn, mẹ của Han.” Iro rung lắc đôi tai liên tục khó chịu bởi trùm đầu của áo khoác, song cô vẫn nói chuyện không vấn đề gì.
“…Cứ gọi cô là cô Mto là được.”
Mẹ tròn mắt nhìn nữ báo kia rồi nói tiếp. Bà ấy cũng không vấn đề cách Iro xưng hô bản thân do cũng hiểu sụ rắc rối I và you trong tiếng Anh so với tiếng Việt.
“Vâng, cô Mto.” Iro đáp với tay cầm cái khẩu trang như muốn tháo ra mà bị tay tôi giữ lại.
“Cháu với Han ở chỗ làm hòa đồng với nhau chứ?” Bà ấy hỏi tiếp về làm bọn tôi làm việc thế nào ở chỗ làm, điều mà tôi nơm nớp lo sợ.
“Hmmm… hồi đầu bọn cháu ‘chém giết’ nhau, sau khi bị ‘bắt ‘ về thì tôi và Han làm việc với nhau rất tốt.” Iro thẳng thắn nói ra vụ tôi sợ nên phải cố ý thay thế bằng những từ ngữ khác như tranh cãi rồi dụ về.
“Hai đứa làm sao mà từ tranh cãi nhau mà hòa thuận nhau thế?” Mẹ tò mò trước cái sự thay đổi mối quan hệ của bọn tôi.
“Hmmm ban đầu tôi nghĩ Han là ‘sát nhân’ và ‘cướp bóc’, hay chỉ muốn ‘giao cấu’ với tôi thôi. Sau khi ăn uống cùng nhau cũng như nghe mong muốn ‘không giết’ tôi, giúp đỡ ‘giết rồng’ Vr’tark, và mong muốn kết bạn thì mới biết cậu ta tốt hơn vẻ ngoài nhiều.”
Tôi ráng phiên dịch nhưng khựng liên tục do ráng nghĩ từ ngữ nào cho phù hợp và tổ lái câu chuyện ít bạo lực với u tối hơn. Tôi bỏ và thêm những cụm từ như kẻ ‘bắt nạt’, ‘quấy rối’, ‘không hãm hại, ‘kẻ xấu’ để lời Iro nghe an toàn hơn! Thú thật, ráng bình tĩnh không hoảng loạn trong khi phiên dịch và chém gió thế này là kỳ công rồi! Với tôi, việc phải nhớ lại mấy sự kiện đó với Iro khiến tôi sang chấn tâm lý vô cùng. Sự căng thẳng này trong cuộc trò chuyện khiến tôi sợ y như trong một cuộc chiến sinh tử bấy giờ luôn tôi đối mặt!
[Mà… mẹ với Iro có cảm thấy lạnh hay không?] Để cứu nguy bản thân không bị tụt thêm sanity (sự tỉnh táo) nữa, tôi vội chuyển chủ đề.
“À, đi bộ giúp mẹ ấm hơn rồi.” Mẹ lập tức trả lời.
“Tôi vẫn ổn, có áo khoác này là quá đủ rồi.” Iro trả lời tự tin và cuối cùng tay mới để không không tháo khẩu trang nữa.
[Thế thì tốt… ai lạnh thì đây có ma thuật giúp làm ấm lên.]
Tôi trả lời vụng về và cảm thấy bản thân mong manh biết bao khi mặc đồ kín mít vẫn lo sợ cái lạnh mùa thu. Trong khi đó nữ báo thì chỉ cần một cái áo khoác với bên trong chỉ bộ đồ nhỏ gọn mà lại chẳng sợ gì…
--- Vài phút sau, tại Woolworth, khu vực Hamptonpark ---
Cả ba chúng tôi đã đến được siêu thị Woolworth, tuy chủ yếu ở đây như chợ và bán mỹ phẩm, đồ ăn uống là chính nhưng cũng có vài tiệm nhỏ bán quần áo. Mẹ kéo Iro vào tiệm và lựa quần áo với giày dép các kiểu, trong khi tôi đứng ngoài chờ vì tôi tương đối mù thời trang hoặc thẩm mỹ. Và như thường lệ, tôi lấy điện thoại ra bấm trong lúc đợi chờ họ mua sắm, khi cần thì tôi sẽ vào phiên dịch giùm mẹ lẫn Iro, bởi chủ tiệm không phải người Việt.
“Bà Mto chọn những bộ đồ nhiều màu sắc với kiểu dáng lạ thật đấy.”
Iro đi ra khỏi tiệm với bộ đồ mới cùng túi nhựa trong tay. Cô ấy nói giọng có vẻ phấn khích tới độ đuôi cong lên.
[Iro có vẻ thích thì tốt.] tôi chậm rãi nhận xét.
“Mà trông tôi nhìn thế nào?” Iro tò mò hỏi ý kiến của tôi.
[Nhìn ổn, đẹp hay không thì tôi thua. Trong nhà tôi là thiếu thẩm mĩ nhất.] tôi gãi má và trả lời một cách thành thật.
“Sao nào, mẹ lựa đồ đẹp chứ?” mẹ ra cà mỉm cười tự tin hỏi tôi.
“Thì… nhìn cũng được, như mọi khi.” Tôi trả lời nửa vời, bởi chẳng thật giỏi nhận xét.
“Dzời, chán con ghê.” Bà ấy châm chọc khiếu thẩm mỹ của tôi như mọi khi.
“Thì mẹ biết con thích sống đơn giản mà.” Tôi thở dài đáp.
“Mà giờ có tính đi mua gì nữa không? Giày dép mẹ cũng mua cho Iro rồi.” Mẹ hỏi ý kiến của tôi.
“Đủ đồ rồi thì chắc về được rồi, ở ngoài này lâu thì cũng không phải ý hay. Lây Covid thì phiền lắm.”
“Vậy mình về thôi.”
Tôi viện cớ mùa dịch dể trốn về nhanh nhất có thể. Bởi ở ngoài lâu lỡ bị dòm ngó lẫn Iro bị phát hiện không phải người thì căng. May thay, mẹ chắc cũng hiểu chuyện nên chấp nhận dễ dàng thay vì nài nỉ ở lại lâu hơn. Cả ba người bọn tôi liền bước đi hướng về nhà, trên đường đi tôi tạo ba cái bánh hot dog xúc xích Đức, riêng cái của mẹ được nướng giòn. Tôi dùng Prestidigitation làm sạch tay lẫn khẩu trang mọi người, sau đó bọn tôi kéo khẩu trang xuống và thưởng thức món bánh mì.
[Mà Iro cảm tưởng thế nào trong một tuần ở đây? Cũng như điều kiện sống hiện tại?] tôi vừa gặm hotdog vừa hỏi.
“Chỗ ở hơi khác bên kia gương nhưng yên bình hơn. Mẹ Han quả là tốt bụng, Iro thích lắm.” Iro kéo khẩu trang ra rồi vừa ăn vừa trả lời cùng khuôn mặt rất rạng rỡ, đuôi thì đung đưa nhẹ nhàng song năng động hơn bình thường. “Thêm nữa, không phải dính với gã hai chân quái vật kia suốt thì tôi không ngại sống thế này mãi đâu.”
Tôi ngớ người ra khi Iro lại trả lời một cách dễ dàng như thế. Cô ấy chấp nhận việc này dễ dàng thế sao… ngôi làng cô ấy bị thảm sát, mục đích sống ở trong ngôi làng đó, thậm chí cả tự do của cô ấy, tôi đã hủy hoại chúng. Thế nhưng, sự phấn khởi hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy. Mặc dù tôi rất mừng khi cô ấy chấp nhận tốt như thế, nhưng…
“Excuse me, you have armor in your possession (thứ lỗi, cậu có sở hữu giáp trên người).” Bất chợt, hai cảnh sát tiến đến bọn tôi và hỏi.
“Um… so? (vậy thì)” tôi bối rối trả lời.
“It’s is illegal to posess armor without autorization (nó là không hợp pháp nếu sở hữu giáp mà không có cho phép).” họ giải thích rồi hỏi tiếp “Do you have commisson (cậu có giấy phép không)?”
“Uh…” Tôi ngớ người giây lát và nhận ra mình không hề hay biết luật này cho đến giấy phép sở hữu…