“Em vô tội, nhưng là lại bởi vì sai lầm không phải của em mà chịu nhiều tội như thế, em hai bàn tay trắng rồi.” Tiếu Nhiễm cao hứng vì đã được giải thoát, đập vào mặt lại là bi thống to lớn.
“Đều là sai lầm của anh.” Cố Mạc dùng lực ôm chặt Tiếu Nhiễm, sợ cô biến mất trong ngực anh.
“Em hại chết ba em!” Tiếu Nhiễm khóc ngã vào trong lòng Cố Mạc.
“Không phải lỗi của em.” Cố Mạc thâm sâu tự trách.
Tai nạn xe cộ xảy ra mấy ngày nay, anh vậy mà không nhận ra hành vi của Y Nhiên có chút thất thường, công việc vội vàng không thể lấy làm cái cơ,.
Anh luôn miệng nói yêu Y Nhiên, lại để cô bị thôi miên, muốn tư sát cũng không phát hiện.
Toàn bộ là sai lầm của anh!
Anh hận sai người, lại tiến hành trả thù với ba vợ.
Nếu không phải anh, bệnh tim của ba vợ cũng không thể phát tác nhanh như thế.
Còn nhớ rõ ngày anh và Tiếu Nhiễm mới quen, anh đã từng bước ép sát ba vợ đến mức phải nhập viện.
“Ba em bởi vì chuyện em đâm xe chết chị Y Nhiên nên mới có thể phát bệnh. Em hận Ưng Mẫn, em hận cô ta, cô ta muốn dùng cái chết để thú tội, nhưng có thể tha thứ được sao? Ai có thể trả ba cho em?” Tiếu Nhiễm dùng lực lay người Cố Mạc, than thở khóc lóc: “Còn có baby của em...”
Bất hạnh của cô thực ra là do tội ác của người khác tạo thành, mà cô vì thể phải chịu tội nhiều năm như vậy.
“Anh biết, anh biết.” Cố Mạc thống khổ trả lời: “Ưng Mẫn đắc tội rất nhiều.”
“Anh tha thứ thế nào, anh có thể trả lại ba cho em, có thể trả baby cho em sao?” Tiếu Nhiễm bi thống dậm chân.
Cố Mạc nâng mặt cô lên, vừa lau nước mắt giúp cô, vừa nói: “Anh chỉ có thể yêu em gấp bội, không khóc, em vẫn còn có anh.”
Nước mắt của co lại nhanh chóng chảy xuống.
Cố Mạc chống đỡ lên trán cô, thâm tình nói: “Anh vô ý trêu chọc Ưng Mẫn, cô ấy lại hại chết Y Nhiên. Nha đầu, anh cực kỳ may mắn vì em vẫn bình yên vô sự.”
“Em thiếu chút nữa...” Tiếu Nhiễm nhớ tới chuyện phu nhân Tưởng rơi lầu mà sinh lòng sợ hãi.
Cô chỉ thiếu chút nữa đã bị Ưng Mẫn hại chết rồi.
Trong tất cả những chuyện đã qua, người không đáng chết nhất chính là Tưởng Y Nhiên, mà người bất hạnh nhất chính là cô.
Chết không hề đau khổ, chỉ là kết thúc, còn sống mới có thể khiến người ta tê tâm liệt phế.
Loại cảm giác này cô trải qua không chỉ một lần.
“Anh nghĩ bác gái nhìn thấy di thư của Y Nhiên nên mới có thể tự sát.” Cố Mạc lo lắng nặng nề nói: “Nếu bác gái bất hạnh, tội ác của Ưng Mẫn lại tăng thêm một bậc.”
“Trên thế giới làm sao có thể có người độc ác như vậy?” Tiếu Nhiễm sợ hãi run rẩ.
“Bở vì một nhân cách khác của cô ta là thiện lương, cho nên chúng ta mới có thể xem nhẹ phần nhân cách nguy hiểm này. Anh không biết ba mẹ cô ấy có biết con gái của mình tâm ngoan thủ lạt như vậy, ác độc đến biến thái như vậy không. Nếu biết, toàn bộ những gì Ưng Mẫn làm đều là do bọn họ nuông chiều mà thành.” Cố Mạc phẫn nộ nói.
Mẹ của Ưng Mẫn là bác sĩ tâm lý.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, nhân cách kia trong người cô ấy mới có thể được giấu kín như thế, không hề bị ai phát hiện.
“Thật đáng sợ!” Tiếu Nhiễm phát run trong lòng Cố Mạc.
Cố Mạc ôm chặt lấy cô, thâm tình nói: “Không sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
“Liệu một ngày nào đó em có thể rời giường nhảy lầu tự sát không?” Tiếu Nhiễm nơm nớp lo sợ hỏi han.
Thuật thôi miên của Ưng Mẫn giống như một loại vu thuật đáng sợ, dường như vô khổng bất nhập, không chỗ nào không thể.
Cô cảm giác như xung quanh có một tấm lưới lớn bao vây lấy mình.
Cô bị vây trong ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình phải làm theo.
“Không, thôi miên của em đã được phá giải rồi. Hiện giờ người duy nhất còn có khả năng bị thôi miên là bác gái.” Cố Mạc nhớ tới xế chiều hôm nay phu nhân Tưởng quái dị, liền nhăn mày lại.
Truyện convert hay : Cực Phẩm Tới Cửa Con Rể