“Đế bằng, không tin anh xem đi!” Cố Tương giơ chân lên để Tần Viễn Chu nhìn đáy giày của cô.
“Em cảm thấy được em như đang đi trên đất bằng?” Tần Viễn Chu lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Tương.
“Đương nhiên có thể!” Cố Tương nâng bụng, vòng quanh Tần Viễn Chu một vòng: “Anh xem, em đi giỏi như...”
“Bay” Chữ còn chưa nói xong, cô đã bị Tần Viễn Chu bế lên, đưa vào phòng ngủ.
Vương Giai Tuệ vẻ mặt hâm mộ nói: “Em rể thực săn sóc.”
“Săn sóc quá hóa tốt, cho nên sẽ có phản kháng.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
Chị Cố Tương nên là cực kỳ hưởng thụ phần bá đạo này của Tần Viễn Chu đi.
Tần Viễn Chu đặt Cố Tương vào trong ghế trang điểm, từ trong tủ giày lấy ra một đôi giày đế bằng bằng da, ngồi xổm trước mặt Cố Tương.
“Em thích giày cao gót.” Cố Tương bất mãn nói.
“Sau khi sinh con, anh mua cho em cả một phòng giày cao gót.” Tần Viễn Chu cưng chiều nói, lập tức không chút do dự ném đôi giày bánh ngọt vào thùng rác. Vừa rồi khi cô dẫm đôi giày bánh ngọt 4cm xuống trước mặt mình, trái tim anh thiếu chút nữa sợ đến mức bung ra. Anh quyết định trước khi sinh con ra, sẽ ném toàn bộ giày cao gót cao hơn 1cm trong nhà đi.
“Em chỉ có thể... nhịn.” Cố Tương không cam lòng nói.
Tần Viễn Chu kéo cô, ôm mặt cô, dịu dàng hôn lên môi cô: “Biết em ủy khuất rồi. Anh và con trai của chúng ta sẽ nâng em thành nữ vương, tùy ý em lăn qua lăn lại. Có được hay không?”
Tần Viễn Chu nắm tay Cố Tương đi ra, chỉ thấy trên mặt anh tất cả đều là nụ cười hạnh phúc.
Trần Lương chỉ có thể chúc phúc ở trong lòng.
Anh ghen tỵ Tần Viễn Chu có phúc khí thật tốt.
Người con gái như Cố Tương không phải lúc nào cũng có thể gặp được.
Thế gian chỉ có một Cố Tương.
Những người phụ nữ bình thường nhìn được hơn, anh đối với người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh cũng ít nhiều chờ mong.
Trần Lương đưa mọi người đến một hội quán tư nhân cao cấp.
Quản lý vừa thấy lập tức chào đón, nhiệt tình kêu gọi: “Thị trưởng Tần, hai anh Cố, các ngài đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này.”
“Its lời khách sáo đi.” Trần Lương lạnh lùng nói: “Bố trí cho chúng ta một phòng K an tĩnh.”
“Được.” Qản lý quán lập tức mang bọn họ lên tầng hai.
Trần Lương chọn một chai bia, liền hỏi Tần Viễn Chu: “Vợ cậu muốn uống gì?”
“Sâm banh!” Cố Tương lập tức trả lời.
Tần Viễn Chu nghiêm mặt nói với Trần Lương: “Nước trái cây.”
“Sâm banh cồn rất thấp.” Cố Tương u oán trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu.
Tần Viễn Chu vẻ mặt dịu dàng, dỗ dành nói: “Thấp cũng là rượu.”
“Mang thai sao lại nhiều cấm kỵ như thế? Em sắp điên rồi.” Cố Tương bất mãn kháng nghị: “Không thể ra nước ngoài, không thể leo núi, không thể khiêu vũ, không thể uống rượu, không thể đi giày cao gót...”
Tần Viễn Chu khẩn trương ôm Cố Tương hống: “Anh biết, anh biết, ngoan, vì anh chịu thêm mấy tháng nữa.”
“Nếu không phải vì anh, em đã không như thế.” Cố Tương ru rú trong lòng Tần Viễn Chu làm nũng.
“Phụ nữ có thai đều như thế sao?” Trần Lương ngơ ngẩn nhìn Cố mạc hỏi: “Một hồi âm thiên nhất thì trời mưa. Mình cảm thấy Tần Viễn Chu rất muốn điên.”
“Trần Lương, anh ngứa da rồi hả?” Cố Tương lạnh lùng hướng mắt nhìn Trần Lương.
“Đừng, tôi sợ cô!” Trần Lương khẩn trương giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng.
Vương Giai Tuệ lạnh lùng nhìn Trần Lương và Cố Tương trước mặt giống như binh sĩ, hì hì nở nụ cười.
Trần Lương xấu hổ nhếch miệng: “Phụ nữ có thai là lớn nhất.”
“Tôi sẽ ăn anh sao?” Cố Tương bất mãn hừ một tiếng.
“Cô sẽ không ăn tôi, nhưng Viễn Chu sẽ lột da tôi.” Trần Luowng khoa trương lau trán.
Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể