Sa Trường Lỗ Ái

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên trong Tuyết thành, sắc trời dần dần sáng rõ.

Tứ hoàng tử, Dịch Trấn Phong biểu tình tối tăm, hắn cầm lấy chén rượu, từng ly từng ly nối tiếp nhau, ngửa đầu độc ẩm. Hắn đã một đêm ngủ không an giấc, hơn nữa trời vừa sáng đã thức tỉnh, không biết vì sao mà từ sáng đã chẳng biết nên phải làm gì.

Từ hôm qua, khi biết được có mật thám đột nhập vào doanh rồi an toàn đi ra, mọi chuyện bắt đầu không thuận lợi, cái gì cũng thế, cứ rối tung cả lên.

Nếu đúng như Chu Tương đoán, tên thám tử kia đúng thật là đến từ Đan Mông, thì có lẽ đại chiến sắp đến thật rồi, việc Đan Mông quân mạnh mẽ vượt sông đã có thể thấy như là lửa sắp cháy đến lông mày rồi. Nguyên việc ngày đêm tăng cường thao luyện binh sĩ đã khiến y đủ đau đầu lắm rồi hơn nữa bây giờ lại lâm vào tình cảnh vô cùng nguy cấp như thế này.

Tin Dịch Viễn Lưu mất tích cuối cùng hoàng đô ở xa ngàn dặm cũng đã biết đến.

Trong triều, quyền lự c giữa các vị hoàng tử luôn cân bằng, thế lực ngang nhau, cứ thế tranh đấu liên miên chưa từng có giờ phút nào ngưng nghỉ. Tất cả những hoàng tử dù chỉ có chút xíu hy vọng lên làm hoàng đế cũng âm thầm, nơi nơi đấu đá lẫn nhau. Ngay cả người luôn chẳng đếm xỉa gì đến chuyện đó như Nhị ca của y cũng không tránh được việc bị lôi vào trung tâm của vòng xoáy. Hừ, hoài bích kỳ tội – bằng vào sự văn thao võ lược của hắn, cho dù hắn thực lòng không quan tâm đến nhưng các vị hoàng tử khác sao lại có thể không đem lòng nghi kị hắn đây?

Đối mặt với ngôi vị hoàng đế, đối mặt với quyền uy tối thượng cùng tôn vinh tột đỉnh, ai sẽ đi cố kỵ cái gì gọi là cốt nhục tình thân đây, ai còn hiểu cái gì gọi là bản chất của người quân tử đây? Cho dù huynh đệ thân thuộc chết trên chiến trận vì nước nhà, bọn họ nhất định cũng muốn đâm thêm vài kiếm vào cái thi thể đó để xác nhận đó không phải là giả chết mà là chết thật, còn nhân cơ hội tốt mà kết bè kết cánh.

Hiện tại, với mấy kẻ hoàng huynh đã ở chốn hoàng thành xa xôi kia mà nói, Tuyết thành đang gian nan cố thủ nhưng lại liên tục truyền đến những tin tức tốt lành– Dịch Viễn Lưu biến mất một cách bí ẩn, Dịch Trấn Phong y cũng phải cố thủ biên quan, không thể về triều, theo những cơ sở tình báo ngầm của y báo về hoàng thành hiện tại đang ngấm ngầm dậy sóng.

Đại hoàng tử thừa dịp phụ hoàng bệnh nặng đã muốn công khai duy trì liên lạc cùng thần tử và bộ hạ, đương nhiên việc này có tác động rất lớn, mà liên hệ giữa Ngũ đệ và quốc trượng thì càng ngày càng chặt chẽ.

Nếu y chết trận, Nhị ca cũng vĩnh viễn mất tích, đối với những người đó mà nói, khẳng định là còn tốt hơn nhiều so với tin tức Đan Mông lui binh.

Dịch Trấn Phong cười lạnh, ngửa đầu uống nhanh một bát liệt tửu cay nồng.

Dịch Trấn Phong không thích liệt tửu, chỉ có loại rượu gạo ngọt nhẹ ở phía nam mới phù hợp khẩu vị vủa y nhưng hiện tại y nghĩ muốn uống thứ liệt tử này để nó ngấm vào lục phủ ngũ tảng rồi sau đó say túy lúy một trận.

Người đó không giống Nhị ca, vẫn còn nhớ đến một chút tình huynh đệ, khi đại ca vững vàng giương cung ngắm đến đầu y, y biết thứ hy vọng về tình thân kia cũng chẳng có. Mà còn chưa đủ, màn trình diễn huynh đệ tương tàn đã gần kề rồi, y cũng chẳng thể trốn tránh việc trở thành một vai diễn trong tấn trò đó.

Y cũng không dám thật sự suy nghĩ về vấn đề này: Nhị ca y, Dịch Viễn Lưu, liệu có còn sống không?

Nếu không phải đã chết, không phải thân thể không cử động được, hắn tuyệt đối không thể bỏ mặc Tuyết thành mà không quan tâm được. Cho dù chân hắn có bị chặt đứt, cho dù hắn chỉ còn một hơi thở cuối cùng, hắn, Nhị ca kiêu ngạo của y cũng sẽ bò về quân doanh của Dịch quốc! Về điểm này, y từ trước đến nay đều minh bạch, chỉ là không dám nghĩ đến ý nghĩa của nó—Nhị hoàng huynh của y, có lẽ thật sự…đã không còn trên thế gian này.

Y đột nhiên đem chén rượu ném xuống đất, trong mắt y có một mảng đỏ hồng. Y đưa tay lấy bầu rượu dốc vào miệng, những ngón tay y lại bắt đầu run rẩy. Y dừng lại, nếu Nhị ca đã không ở đây nữa, hoàng thành đang hỗn loạn, biên cảnh quân địch đang nhăm nhe, thời khắc như thế này… y sao có thể say được?

Một cái bóng người vội vàng bước nhanh vào quân trướng của y, là Chu Tương, người từ đầu vẫn phụ tá Dịch Viễn Lưu, “Tứ điện hạ! Bên ngoài phát sinh dị biến!”

“Chuyện gì?” Dịch Trấn Phong hơi phấn chấn.

“Nửa đêm quá, phía bên bờ bên kia, xa xa chỗ đại doanh quân địch có lửa sáng lên, tựa hồ như phía địch có động tĩnh. Theo độ lớn vào độ sáng của lửa thì không có thể là ánh sáng của những ngọn đuốc bình thường, giống như là đi lấy nước cứu hỏa vậy.”

“Hả, bọn chúng xem ra cũng không quá cẩn thận, nếu có thể một trận hỏa thiêu toàn bộ thì tốt rồi.” Dịch Trấn Phong nói.

“Binh sĩ canh gác tại bờ sông báo về là lửa rất nhanh chóng bị dập tắt nhưng mà bên địch động tĩnh vẫn không có giảm đi, ngược lại còn có ánh đuốc rực sáng, đều hướng về phía bờ sông mà chạy tới.” Chu Tương vội vàng nói.

“Đan Mông vượt sông ư?” Dịch Trấn Phong đột nhiên rùng mình, lông tóc dựng đứng lên.

“Lúc đầu quân ta cũng tưởng thế nhưng mà ánh lửa lại không hướng đến chỗ bãi sông bằng phẳng mà lại hướng đến phía đỉnh núi mà tiến lên. Ở đỉnh núi thì ánh lửa bị đình lại, tựa hồ như bị ngăn trở bởi cái gì đó không bình thường.”

“Vậy ngươi nói xem, bọn chúng… là truy đuổi ai vậy?” Dịch Trấn Phong lẩm bẩm nói, bọn chúng huy sư động chúng như vậy là muốn bắt ai đây?

“Tứ điện hạ, Dịch quốc chúng ta mỗi ngày đều phái vài binh sĩ tinh thông thủy tính, bơi sang bờ bên kia ẩn núp, có điêu gì dị thường sẽ lập tức bơi về cung cấp quân tình mới nhất.” Chu Tương hít sâu vào một hơi, quay xung quanh nhìn nhìn, xác định được bốn phía không có người mới do dự, thấp giọng nói: “Một binh sĩ của ta trốn trong chỗ cây cối rậm rạp nhìn thấy một tiểu đội binh lính Đan Mông đi dọc theo bờ sông tìm kiếm cái gì đó, hắn may mắn trốn kỹ, dù xa nhưng vẫn nghe được một câu của mấy binh lính Đan Mông…”

Dịch Trấn Phong nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kỳ dị của Chu Tương, không biết vì sao trong lòng y đột nhiên rất khẩn trương.

“Binh lính kia nói, đại soái có lệnh phải lật tung từng tấc đất ven sông lên mà tìm, nhất định phải tìm về được hoàng tử của Dịch quốc.”

Hoàng tử của Dịch quốc!

Dịch Trấn Phong như bị một tia sét đánh trúng đỉnh đầu, lảo đảo đứng không vững, bình rượu trong tay y rơi xuống đất, ngay lập tức vị rượu nồng đậm phiêu tán ra bốn phía.

Hoàng tử của Dịch quốc! Trừ Dịch Viễn Lưu ra còn có thể là ai?

Cơ hồ như bị sự việc này đánh sâu vào tâm trí, Chu Tương và Dịch Trấn Phong đều lâm vào khiếp sợ không thể không tự vấn. Hai người nhìn nhau nửa ngày rồi mới có thể suy nghĩ được. Bỗng nhiên mất tích, không hề có lý do gì mà mai danh ẩn tích, chẳng lẽ hơn một tháng không có tin tức gì của Dịch Viễn Lưu, chẳng lẽ là bởi vì…

Trong đầu y hồi tưởng lại buổi tối lúc Dịch Viễn Lưu mấy tích, trong lòng y vô cùng nôn nao, đêm đó Dịch Viễn Lưu bị trúng thuốc mà tự làm hại bản thân, vội vàng lao ra khỏi quân doanh, bên người hắn cũng không đem theo tùy tùng, gương mặt không có chút huyết sắc, hơn nữa tâm thần lại bấn loạn nên mới có thể mất đi năng lực phân biệt phương hướng.

Nếu lúc đó hắn gặp địch nhân, căn bản là hắn không hề có năng lực tự bảo vệ mình.

Chẳng lẽ là vào hôm đó, Nhi hoàng tử của Dịch quốc, Dịch quốc chiến thần thanh danh hiển hách lại bị rơi vào tay Đan Mông như thế sao?

Không, không có khả năng… Nếu như thế Đan Mông đã sớm công đến cửa thành cửa Dịch quốc rồi. Đại quân Đan Mông vẫn án binh bất động, chẳng có vẻ đắc ý vì đã bắt được một hoàng tử của Dịch quốc.

Không đúng. Đột nhiên nhớ ra một việc, trong đầu Dịch Trấn Phong hiện ra cái hộp gỗ đựng nhân bì diện cụ kia. Đôi mắt y sáng lên như tâm hắn lại trầm xuống.

Nhị ca của y, Dịch Viễn Lưu chẳng lẽ vẫn chưa bị bại lộ thân phận cho đến hôm mà mật thám Đan Mông tìm được cái mặt nạ kia mới chính thức bị lộ sao?

Y ngẩng đầu nhìn Chu Tương, người kia cũng mang vẻ mặt ưu tư, cười khổ gật đầu với y: “Tứ điện hạ, đúng như ngài đoán, ta cũng cho rằng là như thế.”

“Hiện tại thì sao? Mật thám ẩn núp bên bờ kia của quân ta báo về thế nào?” Dịch Trấn Phong hỏi, gương mặt tuấn mỹ của y đầy vẻ nôn nóng.

“Vẫn chưa có tin gì mới.” Chu Tương trả lợi. “Binh sĩ kia đơn thương độc mã, chỉ dám lặng lẽ trốn né qua các binh sĩ Đan Mông, vừa mới bơi trở về bẩm báo.”

Dịch Trấn Phong đứng mạnh lên, ra lệnh: “Theo ta dẫn quân ra bờ sông!” Nói xong y liền bước nhanh ra phía ngoài, Đan Mông quân vẫn còn đang tìm kiếm chứng tỏ là còn chưa bắt được Nhị ca, nếu mà Nhị ca vô ý rơi vào giữa dòng sông, có thể trôi dạt đến bờ bên kia thì cũng có thể trôi về phía bên này.

Nếu mà Nhị ca còn có ý thức, Dịch Trấn Phong tin tưởng rằng hắn dù phải liều mạng cũng muốn quay về Tuyết thành, liều chết mà bảo vệ quan khẩu của Dịch quốc.

Đi đến cửa, y phát hiện Chu Tương vẫn còn chưa đi theo, Dịch Trấn Phong quay đầu lại đã thấy người nọ âm trầm bất định dưới ánh nến leo lắt nhìn y, y rùng mình, y vốn trong quân doanh của Dịch Viễn Lưu chẳng có chút căn cơ nào cả, chỉ huy quân đội hoàn toàn chỉ là bằng một cái danh Tứ hoàng tử, mà y cũng biết trên chiến trường cái hư danh đó không bền chắc chút nào. Mà ở trong Tuyết thành này, hiện tại người có thể nhất hô bá ứng thì chỉ có thể là người đã theo Dịch Viễn Lưu mấy năm nay, Chu Tương, chẳng lẽ Chu Tương sẽ ngăn trở y làm việc này ư?

Người nọ nhìn y một cái thật sâu, đột nhiên quỳ xuống nói: “Tứ điện hạ, hạ thần cả gan hởi một câu, Tứ điện hạ thật sự là có muốn Nhị hoàng tử bình an trở về hay không?”

“To gan!!” Dịch Trấn Phong gầm lên một tiếng, phẫn nộ nhìn Chu Tương.

Trong mắt Chu Tương chẳng có vẻ gì là sợ hãi, vẫn như trước, nhìn thẳng vào y: “Tứ điện hạ bớt giận, sự tình khẩn cấp, xin thứ cho vi thần thất lễ. Thần vốn là mưu sĩ dưới trướng Nhị hoàng tử, tình hình giữa các vị hoàng tử như thế nào, trộm nghĩ Tứ hoàng tử trong lòng cũng biết rất rõ, Viễn Lưu điện hạ nếu thật sự là sống chết không rõ ràng, đó chẳng phải là điều rất nhiều người mong đợi sao. Mấy ngày này đi theo ngài, cùng ăn cùng ngủ, thần lại mơ hồ cảm thấy rằng…hoàng cung to lớn như vậy, ngài có lẽ là người duy nhất ngóng trông Nhị điện hạ được bình an.”

Chỉ mấy câu đó thôi cũng đủ để trị Chu Tương cái tội nói xấu hoàng thất nhưng Dịch Trấn Phong một câu cũng không nói nên lời, y quen với cách âm thầm, ám hại lẫn nhau, tiếu lý tàng đao chứ tuyệt không quen với phương thức đối thoại nói trắng ra tâm can như thế này của Chu Tương nên Tứ hoàng tử luôn có thể thiên ngôn thiên biện lại cảm thấy đầu lưỡi như thắt lại, cái gì nói cũng không nên lời.

“Tứ điện hạ!” Chu Tương kêu lên, thanh âm cầu khẩn mà vội vàng làm cho Dịch Trấn Phong cảm thấy sợ hãi, người nọ vội vàng quỳ xuống, “Cầu người cứu Viễn Lưu điện hạ, Dịch quốc tuyệt đôis không thể không có Nhị điện hạ.”

Dịch Viễn Lưu.. ngươi mặc kệ việc tranh đoạt hoàng quyền dơ bẩn mà chạy đến biên quan đánh giặc, quả nhiên đây đúng là một sự lựa chọn chính xác. Ngươi đã tìm được một đám người chân chính quan tâm đến ngươi rồi. Có được những thuộc hạ như thế chắc hẳn là lúc chiến đấu thì vô cùng anh dũng, làm việc vì cùng cực kỳ lanh lẹ thuận lợi đúng không.

Y thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi yên tâm đi, lúc trước là do ta gây phiền toái cho hắn, hiện ta dù có phải chết cũng nhất định phải tìm chủ soái của các ngươi về.” Y nói xong liền bước nhanh ra khỏi đại trướng.

Sắc trời đã dần về tối, tiếng bước chân từng bước, từng bước vang vọng trên đám lọan thạch lởm chởm phía bãi sông.

Nước sông Ô Lý Tát Mãn chảy xiết, dù cách nhau cả một dòng sông đang hung tợn kêu gào nhưng cơ hồ như có thể nhìn thấy binh khí loang loáng của địch quân.

Tuy biết rằng quân đội Đan Mông không thể vượt sông lao thẳng đến đây nhưng mà khi ánh mắt y khó khăn lắm mới chống lại được Sách Lôi đang ở phía đối diện, tâm thần Dịch Trấn Phong vẫn chấn động mãnh liệt.

Kẻ đó đã nhiều lần ngạo nghễ đến xâm phạm biên giới, chủ soái của Đan Mông, Nhiếp chính vương, Sách Lôi! Nếu không phải do sông Ô Lý Tát Mãn ngăn trở mấy chục vạn đại quân ở phía bờ bên kia, sợ rằng người đó dá sớm đem quân tiến thẳng vào hoàng thành của Dịch quốc!

Cách một con sông, y nhìn thấy một đôi mắt sắc bén hệt như một lưỡi kiếm, giữa cả một rừng giáp trụ sáng lòa của binh sĩ Đan Mông cũng không kẻ nào có thể bỏ qua sự tồn tại cùng áp lực mà Sách Lôi gây ra. Mà tay của kẻ đó…

Đôi cánh tay kia dường như đang ôm người nào đó! Có gắng phóng tầm mắt qua nhìn, Dịch Trấn Phong muốn thấy rõ gương mặt người đang nằm trong vòng tay của Sách Lôi kia.

Tựa hồ như cảm thấy được y nghi ngờ, bên phía bờ bên kia, bên môi Sách Lôi tựa hồ như lộ ra một biểu tình cổ quái, hơi hơi làm một cử động gì đó, binh sĩ xung quanh không tiếng động mà tản ra, để lộ ra toàn thân của Sách Lôi.

…Tuy rằng cách xa xa, tuy rằng không nhìn rõ gương mặt người đang nằm trong lòng hắn nhưng tâm của Dịch Viễn Lưu đột nhiên đông lại như băng.

Cái người vẫn không nhúc nhích, thân thể tràn đầy máu tươi đang nằm trong lòng ngực Sách Lôi sẽ vẫn không phải là người khác.

Người đó chính là Nhị hoàng huynh của y, Dịch Viễn Lưu.

Sách Lôi nhìn về phía y cùng binh sĩ Dịch quốc, biểu tình của Sách Lôi làm cho Dịch Trấn Phong kỳ dị, chẳng hiểu được lý do.

Đó không phải là đắc ý, cũng chẳng phải là lãnh khốc, không phải tàn bạo mà là bình tĩnh đến dị thường, cách xa như vậy, y cũng cảm thấy một thứ cảm giác kỳ quá đang trỗi lên, tựa hồ như người đang được Sách Lôi ôm trong tay không phải là hoàng tử của Dịch quốc mà Đan Mông một lòng muốn bắt được mà là bằng hữu của Sách Lôi, là thân nhân của kẻ đó.

Không…Cái ôm gắt gao, mạnh mẽ đó, cái ánh mắt chăm chú cúi đầu xuống nhìn đó của Sách Lôi giống như là đang đối xử với tình nhân vậy.

…Ý niệm này trong đầu khiến y lạnh run người, Dịch Trấn Phong nhìn thấy quân đội Đan Mông phía bờ bên kia đang dần dần đi xa, đến tận khi những thân ảnh đó biến mất sau vùng núi non phía xa, y vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặt y chậm rãi trở nên lạnh như băng, trông đầu y một mảng phiên giang đảo hải, sông cuộn biển gầm.

Y không thể đưa Nhị ca trở về nhưng ít nhất tin hắn còn sống là chính xác. Nhưng mà Dịch Trấn Phong lại không cảm thấy được chút vui sướng nào cả bởi vì tư thái tối ám muội của hai người kia khiến hắn không thể nghi ngờ.

Xem ra những ngày mất tích, Nhị ca ở cùng với chủ soái của Đan Mông, việc này tuyệt đối không đơn giản chút nào….

___

Dịch Viễn Lưu chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra vậy, hắn mở hai mắt ra nhìn, đập vào mắt hắn chính là những món đồ trang trí quen thuộc trong đại trướng của Sách Lôi. Hắn cảm thấy hơi hốt hoảng, giống như chưa từng bao giờ trốn khỏi đây, chưa từng bị mưa gió làm trôi đi những vết máu tươi trên thân thể, không có ánh mắt ưu thương phức tạp của Sách Lôi, Tiểu Liên dường như đang ở ngoài trướng đợi hắn, còn đứng đó mà ôn nhu tươi cười lo lắng cho hắn, cũng không có một khắc kia hắn quyết tuyệt nhảy xuống khỏi đỉnh núi.

Tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, nam nhân cao lớn xốc lên tấm bố liên đi về phía hắn, sắc mặt y không được tốt lắm, râu ria mọc đầy còn chưa cạo hiển nhiên là đã rất lâu rồi chưa từng nghỉ ngơi. Vẻ mặt của y khiến Dịch Viễn Lưu giật mình, ánh mắt của Sách Lôi vô cùng thân thiết hơn nữa còn vô cùng ôn nhu nữa, y thấy hắn tỉnh lại vội bước nhanh đến phía hắn mà nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi tỉnh rồi sao? Trong người thấy thế nào, đầu còn đau không?”

Dịch Viễn Lưu nhìn y qua đôi mắt mông lung, y chẳng phải nên châm chọc, khiêu khích, nổi giận lôi đình với hắn hay sao? Hắn đáng lẽ phải ở trong ngục tối u ám ẩm thấp, tay chân bị còng lại bằng xích sắt chứ? Trong nháy mắt, hắn tự dưng thấy hoảng hốt: có lẽ kỳ thật mọi thứ đều chưa từng phát sinh, chính là hắn uống thuốc ngủ một giấc mà nằm mộng thôi, tất cả đều chỉ là một cơn mơ ảo, mà cơn đau đớn toàn thân hắn cảm thấy lúc này chỉ là vì bị nam nhân kia đòi hỏi vô tận lúc trên giường thôi, phải không?

Sách Lôi đặt tay lên trán hắn, tay y rộng mà ấm áp lắm: “Còn hơi sốt này.” Y thấp giọng nói.

Dịch Viễn Lưu cảm thấy thật sự mỏi mệt, hắn không có sức lại tiếp tục phẫn nộ và phản kháng thế nên hắn muốn lặng im nằm ở chỗ này, chẳng quản đến trách nhiệm, chẳng cần đến thanh danh, chỉ muốn cảm thụ một chút ấm áp của bàn tay nam nhân đang đặt trên trán hắn mà thôi.

“Ta … bị sao vậy?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Sách Lôi sửng sốt: “Ngươi không nhớ ư?” Y cười, trách không được hắn không trừng mắt, lạnh băng mà nhìn y, nhưng việc này lại khiến y hơi có chút thụ sủng nhược kinh: “ Chẳng có chuyện gì hết, ngươi bị lạnh, ngoan ngoãn ngủ đi. Trong hai ngày không cần ra bên ngoài, ngoài kia đang có chút lộn xộn.” Y ôn nhu nói.

Dịch Viễn Lưu nhắm mắt lại, hắn có thể cảm thấy trong giọng nói vẫn trầm ổn của Sách Lôi có ẩn chứa sự an tâm.

Hắn yên lặng hồi tưởng một lúc lâu, tất cả những việc đã xảy ra đều hiện lên hết thảy trong đầu hắn. Hắn lặng yên cười khổ: Sách Lôi ơi Sách Lôi, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng ta đã quên hết thảy rồi sao?

Hành động đào thoát liều lĩnh của hắn đã tạo thành một chấn động quá lớn trong quân doanh của Sách Lôi. Y vẫn đem hắn để lại đại trướng, chỉ sợ là đã phải chịu những chịu nhưng áp lực không thể tưởng tượng được rồi. Thủ hạ của y, mưu thần của y có lẽ đã sớm phẫn nộ ngập trời phải không? Thế nên y mới thành như thế này.

Trạng thái cân bằng, bình hòa đã bị phá vỡ trong cái đêm tối đem mưa gió ngập tràn đó, y đã biết bọn họ không có khả năng cùng tồn tại, một kẻ sáng suốt như y đương nhiên phải biết lợi, hại của mối quan hệ này, cần gì phải duy trì một thứ biểu hiện giả dối hư ảo đến thế?

Hắn hơi nhếch mội, nụ cười bất đắc dĩ tràn ra cùng vài phần trào phúng, cảm giác của hắn khi vừa tỉnh lại giống như cả trời đất nàt chỉ có một mình hắn. Hắn đột nhiên ý thức được nam nhân cường hãn này lại không giống lắm so với tưởng tượng của hắn, lãnh khốc, vô tình, có lẽ y còn hơi ngu xuẩn và…chân thành.

Hắn nghe được tiếng Sách Lôi khẽ thở dài.

“Tuy rằng biết được là không thể nhưng ta thật sự hy vọng ngươi quên hết mọi chuyện đêm đó đi…”

Y dừng lại, vón không quên nói chuyện kiểu này nên y chẳng biết nói sao cho phải, vô luận là bên ngoài có bao nhiêu áp lực, y cũng nguyện gánh thay cho hắn, nguyện chịu đau đớn thay hắn, muốn hắn không phải chịu bất cứ mảy may thương tổn nào, cho dù y phải dốc hết sức lực cũng mong muốn hắn có một nơi chốn bình an.

Không bị thương tổn nữa, cũng không thống hổ nữa, y thề sẽ không để hắn lại cả người đầy máu tươi, lộ ra vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt y như cái đêm mưa đó nữa.

Y dùng đôi bàn tay ấm áp của mình bao trùm lên những ngón tay lạnh băng của hắn, khẽ đưa những ngón tay đó lên bờ môi, hôn rất lâu cũng không buông ta. Tuy chỉ dám cẩn thận hôn lên tay hắn, chỉ dám nắm tay hắn thôi nhưng y hy vọng có thể khiien toàn thân hắn trở nên ấm áp.

Người đó nhắm chặt hai mắt không đáp lại ánh nhìn của y.

“…Mặc kệ sau này ngươi muốn làm gì, muốn bảo vệ quốc gia cũng được, muốn giết ta cũng tốt, nhưng đầu tiên ngươi nhất định phải sống đã.” Y nói.

Người trên giường vẫn không rên một tiếng, coi sự im lặng là phản kháng.

Hắn nhếch môi, đường cong duyên dáng quật cường của đội môi lại hơi có chút yếu ớt, Sách Lôi vẫn còn nhớ làn môi đó lắm, y hy vọng có thể nhẹ hôn lên đôi môi hắn, chạm đến bờ môi lạnh băng kia, nhấp nháp vị ngọt cùng sự ấm áp của nó nhưng khi y đưa môi mình đến gần, trong khoảnh khắc, những ngón tay người đó đang bị nắm trong bàn tay y hơi cứng lại.

Việc đó mạo phạm đến hắn sao? Y mất tự nhiên nên hơi ngừng lại.

Tuy rằng đã bao ngày nay hai người có quan hệ thân mật đều, có hôn qua nhiều nhưng chính giờ phút nay đây y lại cảm nhận được nụ hôn nhàn nhạt này của y với hắn có thể là quá mức khinh bạc.

Cảm thấy hơi thở ấm áp kia tới gần mình rồi lại đột nhiên dừng lại, Dịch Viễn Lưu ngạc nhiên mở mắt ra nhìn Sách Lôi. Ánh mắt này đột nhiên khiến Sách Lôi đau đớn, Dịch Viễn Lưu chính là Nhị hoàng tử cao quý, là chiến thàn của Dịch quốc, trước kia hắn ở bên y đã phải chịu khuất nhục đến thế nào mà ngay cả một động tác nho nhỏ cũng khiến hắn sợ hãi, ngay cả một chút đổi khác của y cũng khiến hắn kinh ngạc?

Y đã nhục mạ hắn đến như thế rồi có hối cũng không còn kịp, muốn vãn hồi cũng đã chẳng có khả năng nữa.

Y cười khổ: ‘Dịch Viễn Lưu, ngươi nhất định là hận không thể đem ta băm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro, phải không?”

Người đó vẫn nhắm mắt, không đáp lại một tiếng, khóe môi vẫn cong lên thành một đường cong trào phúng.

Đúng, hắn là hoàng tử của Dịch quốc còn y lại là Đại soái của Đan Mông, là kẻ đem quân đi xâm chiếm lãnh thổ của hắn. Bọn họ là địch nhân trên chiến trường đương nhiên là hận đối phương đến thấu xương, y cần gì phải hỏi chứ?

Nhưng mà…y nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, chỉ một tháng thôi hắn đã gầy đi rất nhiều, đôi hàng mi hơi run, ngũ quan tinh xảo nhưng cho dù hắn vẫn lộ ra vẻ quật cường những cũng chỉ như hư ảo, chỉ cần chạm vào một cái thì sẽ vỡ tan. Hồi tưởng lại những gì hắn đã trải quá, y có thể lý giải được sự yếu ớt này, sự đả kích như thế tuyệt đối có thể khiến con người ta hoàn toàn trở nên yếu nhược.

Y cảm thấy trong lòng tê dại, hậu quả này là do một tay y gây nên, tưởng tượng đến những thống khổ và khuất nhục hắn phải chịu, hắn đương nhiên là không thể dễ dàng tha thứ cho y.

“Ngươi chắc cũng không muốn liếc mắt nhìn ta một cái, đúng không?” Y thì thào nói, người trên giường tuy suy yếu, nhu thuận, mặc hắn muốn làm gì thì làm nhưng y lại nguyện nhìn thấy hắn la thét vào mặt mình, lần đào thoát này thất bại có lẽ ý định trốn đã sớm bị hắn chôn xuống dưới mồ rồi, Dịch Viễn Lưu như thế khiến y thật bất an.

Phẫn nộ? Khuất nhục? Thế nên… ngươi đã quyết định sẽ chết ư? Cũng chẳng có gì là kỳ quái, y nhớ phong thái tiêu sái, ngạo nghễ trước vạn quân của hắn, đôi mắt thâm sâu lợi hại, cách hắn quyết đoán tử thủ cô thành chống lại đại quân của y, cơ trí của hắn tuyệt không xếp dưới y… Sao y lại có thể lầm hắn là một nam sủng, là một thích khách ẩn núp trong bóng tối không nhìn thấy mặt trời, bừa bãi vũ nhục hắn?

Hắn là Dịch Viễn Lưu, là một kẻ có ánh mắt khiêu khích y trước ba quân trên trận tiền, là một nam nhân Dịch quốc có thể dám nhìn thẳng vào mắt y. Hắn chịu sự vũ nhục này đơn giản là bởi vì hắn có thể trông cậy vào một cơ hội đào thoát, không để liên lụy đến quân sĩ Dịch quốc của hắn, hiện tại, một khi thân phận đã bị lộ, hắn có lẽ…

Ý niệm vừa mới nảy sinh trong đầu này khiến y chấn động, cầm chắc đôi tay của hắn, y không hề nghĩ ngợi mà thốt ra: “Ngươi nói đi, ngươi muốn gì, Dịch Viễn Lưu? Cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”

Chỉ cần…chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần cho ngươi có thể có chút hy vọng sống sót!

Dịch Viễn Lưu vẫn không nói gì, vẻ mặt hắn mỏi mệt, lạnh băng, trong trướng không khí trầm lặng, giống như là một trận đại chiến kia đã lấy hết đi tinh lực của hắn.

Tử vong, tử vong trong cái đêm tối đen mưa gió khôn cùng đó. Trong nháy mắt hắn đã quên đi nhưng sau một khắc nghĩ lại, hắn nhớ tất cả trong giây phút đó, nơi nơi đều là máu, ngựa hí điên cuồng, Đan Mông quân thét to căm phẫn, đôi mắt Sách Lôi tàn nhẫn, tà khí nhìn hắn, còn có …Tiểu Liên cả người đầy máu tươi, tròng mắt đen thẫm bi thương nhưng vẫn ôn nhu nhìn hắn.

Hắn nghĩ muốn lớn tiếng hỏi: “Ngươi có thể để cho Tiểu Liên sống lại được sao? Ngươi có thể để cho ta còn sống mà rời đi được sao?”

Không, không thể, hắn một lần nữa tàn nhẫn nói với mình, sự thật này làm cho hắn không có năng lực cố để mở mắt ra, ông trời vì sao không cho hắn chết trên dòng Ô Lý Tát Mãn lạnh băng đó đi, đây là nơi hiểm yếu hắn trấn thủ đã lâu, là nơi trận địa hắn đã dốc hết tâm sức vào đó, trải qua sự khuất nhục, giãy dụa mà trốn được, để hắn trầm mình dưới dòng sông chẳng phải là một kết cục tốt lắm hay sao?

Thực buồn cười, chẳng lẽ Dịch Viễn Lưu hắn từng là hoàng tử của Dịch quốc bây giờ lại phải trở lại làm nam sủng của Sách Lôi một lần nữa sao, hắn còn tác dụng gì nữa đây? Ông trời càng muốn thiếu gấm thì chắp bừa vải thô, muốn hắn lại tiếp tục đối mặt với người này làm gì, hắn đã dốc hết toàn lực, liều chết mà trốn đi để bây giờ đổi lại được cái gì?

Trong khoảnh khắc, hắn nhớ lại ánh mắt trước khi chết của Tiểu Liên cùng với thanh âm run rẩy mà kiên định của nàng: “Tiểu nữ chưa bao giờ tin tưởng mãnh liệt như lúc này, người là hy vọng của Dịch quốc chúng ta, người có thể bảo hộ chúng ta không chịu bất cứ thương tổn nào. Người nhất định phải trở lại Dịch quốc đi, Nhị hoàng tử, hãy làm cho quốc thổ của chúng ta không rơi vào tay giặc, những người dân Dịch quốc không bị nô dịch giống như ta…”

Hắn mạnh mẽ mở mắt ra.

Cơ thể nam nhân bên cạnh hắn căng thẳng, hắn có cảm giác không khí xung quanh biến hóa một cách vi diệu, người nọ thực lo lắng cho hắn: “Ngươi…có muốn gì không, Dịch Viễn Lưu? Ta nhất định sẽ cho ngươi.” Y lại cam đoan.

Vẫn như trước, không trả lời, Dịch Viễn Lưu ngậm chặt đôi môi giống như đã bị phong kín lại, kiên quyết không nói.

Truyện Chữ Hay