Vì không muốn đụng phải tường, nên Tề Tiểu Yến đã chọn cách thông minh nhất.
Nàng lấy ngọn nên trong người ra thắp sáng lên.
Ngọn nến vừa cháy, lập tức có ánh sáng chói chang lòa cả mắt.
Hai bên vách thông đạo này, không ngờ toàn dùng những khối vàng lớn xây thành.
Cách đấy không xa có một khúc quanh.
Lữ Tam đang đứng ở đấy. Lão dùng một thái độ rất kỳ quái nhìn Tề Tiểu Yến :
- Không ngờ ngươi lại có mang theo nến.
- Đương nhiên là ngươi không thể ngờ đến.
Tề Tiểu Yến mỉm cười :
- Tuy ngươi đã cho người kiểm tra qua, nhưng đáng tiếc trên người ta còn giấu một ngọn nến.
Lữ Tam buông tiếng thở dài :
- Có phải trên người ngươi còn giấu một vài thứ khác? Những thứ đồ cổ quái mà không ai có thể ngờ đến?
- Nếu như ngươi muốn biết, tốt nhất ngươi nên tự mình bước tới kiểm tra đi!
Tề Tiểu Yến nhìn Lữ Tam, đồng thời hai tay giơ ra.
Y phục Tề Tiểu Yến mặc trên người không phải nhiều, thân hình nàng cũng không kém phần hấp dẫn.
Trong mắt nàng đột nhiên biểu hiện một cách kỳ hoặc. Không biết là đang mê hoặc hay là khiêu chiến?
- Nhưng bất luận như thế nào ta cũng đều bảo đảm với ngươi vật mà cổ quái nhất và có hứng thú nhất ta mang trên người, tuyệt đối không phải là ngọn nến này.
Lữ Tam mỉm cười, nụ cười của lão có vẻ hơi bị gượng :
- Ta tin!
Lữ Tam nói :
- Ta tuyệt đối tin ngươi.
Lữ Tam lại tiếp tục đi về phía trước. Tề Tiểu Yến cũng dõi bước theo phía sau lão.
Dưới ánh sáng của ngọn nên những khối vàng hai bên vách tường càng chói sáng rực rỡ hơn.
Tề Tiểu Yến không hề hỏi Lữ Tam tại sao lại xây một thông đạo như vầy?
Nàng biết rằng con đường này nhất định có giấu một bí mật mà không thể kể cho một ai.
Nếu như Lữ Tam không chịu tự nói ra, thì không ai có thể nói ra được.
Cho nên nàng không hỏi gì Lữ Tam cả. Nhưng nàng bắt đầu đã cảm thấy khó chịu, hơn nữa càng lúc càng khó chịu hơn.
Nàng không nghĩ ra nguyên nhân gì đã làm cho nàng cảm giác khó chịu.
Tuy bên trong thống đạo tối tăm, nhưng ngọn nên không hề bị tắt, bước vào trong thông đạo, hơi thở vẫn còn cảm thấy rất dễ chịu.
Như thế đủ thấy thông đạo bí mật này nhất định còn có nơi thông gió từ bên ngoài vào.
Bởi vậy không khí bên trong thông đạo vẫn khô ráo, không hề bị ẩm ướt, hơn nữa còn rất sạch sẽ.
Cảm giác mà Tề Tiểu Yến cảm thấy không dễ chịu, chính là ở điểm này.
Sạch sẽ là một việc tốt, là việc khiến cho con người cảm thấy vui thích. Nó vốn không bao giờ khiến cho con người cảm thấy không dễ chịu. Nhưng nơi đây quả thật quá là sạch sẽ.
Sạch sẽ đến mức khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Lữ Tam đột nhiên hỏi :
- Có phải ngươi cảm thấy có chút kỳ quái? Và cảm thấy có chút không dễ chịu?
Tề Tiểu Yến đáp :
- Đúng vậy!
Lữ Tam lại hỏi :
- Ngươi có biết tại sao ngươi có cảm giác này không?
- Không biết!
Tề Tiểu Yến thẳng thắn thừa nhận :
- Ta làm thế nào biết được!
Tiểu Yến ngờ rằng Lữ Tam sẽ giải thích việc này. Không ngờ lão lại hỏi Tiểu Yến một câu hoàn toàn không có liên quan gì đến vấn đề này cả.
- Ngươi có biết trong muôn vàn sự vật ở trên thế gian này, thứ gì là sạch sẽ nhất hay không?
Lần này Lữ Tam lại tự trả lời :
- Chính là vàng. Không có một thứ gì có thể sạch hơn vàng được.
Thông đạo này chính là dùng vàng khối xây thành.
Tề Tiểu Yến không thể nào không thừa nhận, ở đây quả thật vô cùng sạch sẽ.
Lữ Tam lại hỏi tiếp một câu cũng rất tuyệt :
- Trên đời này cũng có rất nhiều loại người, ngươi có biết loại người nào là sạch sẽ nhất hay không?
Lão lại tự trả lời :
- Chính là người chết!
Tiểu Yến lại không thể không thừa nhận.
Tất cả những người chết đều được tắm rửa sạch sẽ, tồi mới bỏ vào trong quan tài.
Và không ngoại lên bất cứ một ai.
Lữ Tam giải thích nói :
- Vừa rồi ngươi cảm thấy nơi đây hơi kỳ quái, chính là vì ở đây quá sạch sẽ.
Đồng thời Lữ Tam cũng giải thích thêm :
- Bởi vì ở đây chỉ có vàng khối và người chết mà thôi.
Trên đời này vàng là một thứ có ít tạp chất nhất. Là một thứ tương đối tinh khiết nhất.
Và mọi người đều cho rằng nó là một loại đáng yêu nhất.
Người chết vốn vẫn là người.
Bất luận là người đáng sợ ra sao, nhưng sau khi chết thì còn cách gì để làm tổn hại người khác.
Một thông đạo được dùng vàng xây thành, một vài người chết không thể tổn hại đến người khác, vốn không có gì khiến cho người ta cảm thấy nơi đây đáng sợ.
Nhưng Tiểu Yến đột nhiên cảm thấy nơi đây có vẻ rất thần bí và khác thường.
Trải qua hồi lâu nàng mới có thể mở miệng hỏi :
- Nơi đây chính là phần mộ?
- Phần mộ?
Lữ Tam cười lớn :
- Làm thế nào ngươi lại nghĩ nơi đây chính là phần mộ? Tại sao ngươi lại nghĩ ta dùng vàng để xây mộ cho người khác chứ?
Tiểu Yến lại hỏi :
- Vậy thật sự nơi đây là gì?
Lữ Tam đáp :
- Là kho tàng.
Câu trả lời của Lữ Tam càng khiến Tề Tiểu Yến ngạc nhiên hơn :
- Ngươi nói nơi đây là kho tàng? Là nơi ngươi cất giấu những vật quí báu?
Lữ Tam trả lời :
- Đúng vậy!
Lữ Tam dùng tay vuốt nhẹ những khối vàng hai bên vách, giống như người mẹ đang vuốt dầu đứa con ở trong lòng :
- Ta dám bảo đảm số lượng cất giấu ở đây của ta ít nhất nhiều hơn gấp ba lần bất kể số vàng ở nơi nào trên thế gian này.
Tề Tiểu Yến cũng không nhịn được, đưa tay sờ lên những khối vàng :
- Trong đời ta chưa bao giờ gặp qua một số lượng vàng nhiều như thế.
Lữ Tam nói :
- Không những ngươi chưa bao giờ thấy qua mà những người thấy qua số vàng này e rằng không có mấy ai.
Tề Tiểu Yến nói :
- Bởi vì ở đây thông thường chỉ có người chết?
- Không sai!
Lữ Tam nói :
- Ngoại trừ tình huống rất đặc biệt, chứ thông thường chỉ có người chết mới có thể bước vào được.
Tề Tiểu Yến hỏi :
- Ngươi thường dùng người chết để canh giữ vàng cho ngươi?
Lữ Tam lại cười.
Câu hỏi này quả nhiên thật đáng cười.
Lữ Tam nói :
- Từ xưa đến nay, chỉ có một loại người mới biết sử dụng người chết canh giữ vàng cho mình.
- Đó là loại người nào?
- Người chết.
Lữ Tam nói :
- Chỉ có người chết mới dùng người chết canh giữ vàng cho mình. Bởi vì hắn đã chết, vàng có bị lấy trộm hay không đối với hắn không hề quan trọng.
Câu trả lời của Lữ Tam không đáng cười tí nào.
Bởi vì ví dụ này không những trước đây đã có, sau này nhất định cũng vẫn còn có.
- Thế nhưng ta vẫn chưa chết, ít nhất đến tận bây giờ ta vẫn còn sống.
Lữ Tam nói :
- Cho nên ta nhất định sẽ không bao giờ làm những việc như vậy.
Tề Tiểu Yến cũng cười, nhưng vẫn không nhịn được hỏi :
- Nếu nơi đây là bảo tàng của ngươi, thế tại sao trong bảo tàng của ngươi thường hay có người chết?
Lữ Tam chậm rãi trả lời :
- Bởi vì đây là bảo tàng, cho nên đây mới có người chết.
- Sao?
- Bởi vì có một loại người chết, giá trị của nó lớn hơn vàng rất nhiều.
Lữ Tam nói :
- Số người chết ở chỗ ta chính là loại người này.
Người sau khi đã chết, thì còn có tác dụng gì cơ chứ?
Chính bản thân Lữ Tam cũng biết, cách nói này rất khó để lý giải.
Không đợi cho Tề Tiểu Yến kịp hỏi tiếp, Lữ Tam đột nhiên chuyển sang chuyện khác :
- Về hướng Tây cách đất nước chúng ta thật xa, có một số đất nước có lịch sử rất là lâu đời.
Lữ Tam nói :
- Ở những đất nước xa xăm ấy, cũng có một vài trí giả có kiến thức vô cùng uyên bác.
- Ta biết!
Tề Tiểu Yến nói :
- Ta cũng đã từng nghe qua việc này. Ở những đất nước ấy cũng có pháp luật và tôn giáo như đất nước chúng ta.
Lữ Tam nói :
- Trong tôn giáo của họ, cũng có những vị trưởng lão đức cao vọng trọng. Dường như cũng giống những vị hộ pháp trưởng lão của chùa Thiếu Lâm của chúng ta. Trong số đó ta biết có một vị Đức trưởng lão là người có trí tuệ siêu phàm và rất được nhiều người tôn kính. Giống như Tâm Mi đại sư của chùa Thiếu Lâm năm xưa.
Đương nhiên Tề Tiểu Yến cũng đã từng nghe qua tên tuổi và đức độ của vị đại sư này.
Lữ Tam nói :
- Nghe nói sư phụ của Tâm Mi đại sư bị trúng độc chết. Bởi vậy ngoài việc nghiên cứu Phật học và võ học ra, ngài còn nghiên cứu thêm độc dược, thậm chí ngài còn thấy thân mình ra thử độc tính. Nghe nói đến cuối đời Tâm Mi đại sư đã luyện được kim cang bất hoại thân, mà không có một chất độc nào có thể thâm nhập vào được.
Lữ Tam nói tiếp :
- Đức trưởng lão kia cũng giống như Tâm Mi đại sư, bởi vậy ta mới nhắc đến ngài.
Tề Tiểu Yến hỏi :
- Tại sao?
Lữ Tam nói :
- Bởi vì Đức trưởng lão đã từng nói qua một việc lý thú.
Không đơi Tề Tiểu Yến hỏi, Lữ Tam đã kể :
- Vị Đức trưởng lão kia có một khu vườn rất đẹp. Trong vườn trồng rất nhiều loại hoa trái. Và ngài cũng đã từng làm qua một lần thí nghiệm rất lý thú trong khu vườn này.
Lữ Tam kể tiếp :
- Trong khu vườn của ngài có trồng một loại củ cải thông thường. Thế rồi ngài dùng một loại chất kịch độc đem pha với nước, tưới liên tục lên cây cải này ba hôm.
Sau đó lá cây củ cải chuyển qua màu vàng rồi từ từ khô héo.
Lữ Tam tiếp tục kể :
- Sau đó ngài đem củ cải cho thỏ ăn. Sau ba canh giờ con thỏ kia chết ngay. Thế rồi ngài mổ con thỏ ra lấy bộ lòng cho một con gà ăn. Qua ngày hôm sau, con gà này cũng chết. Ngay nơi Đức trưởng lão ở có rất nhiều chim ưng. Trong kia con gà đang ủ rũ sắp chết. Đúng lúc ấy, một con chim ưng bay qua quắp lấy con gà bay đi. Ba ngày sao, trong khi đang bay, con chim ưng kia lập tức rơi xuống đất chết tại chỗ. Đức trưởng lão lại mang con chim ném xuống hồ cho cá ăn.
Dừng lại giây lát, Lữ Tam tiếp :
- Nếu như ngày hôm sau bắt cá dưới hồ lên chiêu đãi quí khách của ngươi, thế thì sao bảy tám ngày quí khách này nhất định sẽ chết ngay. Cho dù có là một danh y có đầy kinh nghiệm cũng tuyệt đối không thể nào tìm ra được nguyên nhân cái chết càng không ngờ rằng người kia chết là do trúng độc.
Bí mật này có lẽ vĩnh viễn không có ai biết được, trừ phi...
Nói đến đây, Lữ Tam đột nhiên không nói tiếp.
Tề Tiểu Yến không nhịn được hỏi :
- Trừ phi thế nào?
Lữ Tam mỉm cười :
- Trừ phi người chết này bị đưa đến đây!
Tề Tiểu Yến nói :
- Chẳng lẽ ngươi có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của người ta.
- Nếu như ta có thể kịp thời mổ thi thể người kia ra và tìm được một ít thịt cá còn sót lại trong bao tử, như vậy không những tìm ra được nguyên nhân cái chết, mà còn có thể tìm ra được người hạ độc kia.
Giọng lão chợt có vẻ hơi trầm xuống :
- Giá trị của người chết này đáng quý hơn vang rất nhiều.
Tề Tiểu Yến vẫn còn chưa hiểu lắm :
- Tại sao?
Lữ Tam nói :
- Bởi vì ta không những phát hiện ra được một bí mật không có ai biết được, mà ta còn biết được một cách hạ độc tuyệt diệu nhất trần gian.
Tề Tiểu Yến nói :
- Người hạ độc thủ kia đã bị ngươi phát hiện, tất nhiên cũng không thể không nghe lời của ngươi.
- Đúng thế. - Lữ Tam cười rất tươi - Kết quả sự việc nhất định phải như vậy. Trên đời này có rất nhiều người như thế. Có người bị trúng dộc bí mật, có kẻ bị trúng ám khí bí mật, cũng có kẻ bị người khác dùng thủ đoạn bí mật để hại chết. Nhưng chỉ cần thi hài họ nằm ở đây, ta đều có thể tìm ra được nguyên nhân khiến họ phải chết.
Lữ Tam lại cười nói tiếp :
- Đối với ta mà nói, mỗi bí mật sớm muộn gì cũng có hữu dụng. Thậm chí còn hữu dụng hơn nhiều so với vàng.
Tề Tiểu Yến càng nghe càng cảm thấy ngạc nhiên.
Tay và chân nàng đều toát cả mồ hôi.
Nàng cảm thấy trên thế gian này tuyệt đối không có người nào đáng sợ hơn Lữ Tam.
Lữ Tam vẫn mỉm cười nói :
- Ngươi có muốn đi xem bảo tàng của ta hay không?
Tề Tiểu Yến đột nhiên cũng mỉm cười :
- Đương nhiên là muốn. Lẽ nào nhưng cho rằng ta không dám đi hay sao?
Cuối thông đạo là một cánh cửa.
Khi họ vừa bước đến, cánh cửa lập tức mở ra.
Tề Tiểu Yến hết sức ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Tề Tiểu Yến đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cho dù trong mộng nàng cũng không nghĩ đến được.
Phía sau cánh cửa là một sơn động, xem ra dường như rộng chừng bảy tám chục trượng, dài bảy tám chục và cao cũng bảy tám chục.
Trên dưới phải trái sơn động tất cả đều được xây bằng vàng.
Trong sơn động có xếp đều từng hàng từng hàng quan tài, được làm bằng vàng.
Không ai có thể ngờ rằng nơi đây lại có nhiều quan tài đến thế. Hơn nữa tất cả quan tài đều được làm bằng vàng.
Phải chăng trong mỗi quan tài có một người chết?
Và mỗi người chết là một bí mật.
Quan tài mọi người ai ai cũng đều chán ghét, nhưng vàng thì người người đều thích.
Mỗi cỗ quan tài bằng vàng sẽ cho con người cảm giác như thế nào?
Tề Tiểu Yến không hề có một chút cảm giác, bởi vì toàn thân nàng đã như ngây như dại.
Ngược lại sắc mặt Lữ Tam rạng rỡ hẳn lên.
Lão giơ hai tay ra hít thở thật lâu, tựa như chỉ có không khí ở đây mới khiến cho lão cảm thấy thích. Cũng chỉ có nơi đây mới là nơi thật sự lão thích.
Lữ Tam dẫn Tiểu Yến bước đến những cỗ quan tài đặt ở phía hàng đầu.
Ba cỗ quan tài này cũng được làm bằng vàng, nhưng cả ba đều không đậy nắp.
Ba người mà Lữ Tam vừa phái đến lúc nãy đều đã nằm chết trong quan tài.
Cả ba đều chết rất bình thản. Trên mặt họ không có chút vẻ gì là hoảng hốt. Còn trên người cũng không hề bị một vết thương.
Có lẽ khi chết, hiển nhiên họ không hề cảm thấy đau khổ.