Ngày qua rất nhanh, chớp mắt thời gian một tháng đã lơ đãng trôi đi.
Mấy ngày nay Dung Phi Dương rất là vui vẻ, chỉ cần có lúc rảnh rỗi liền tới Tầm sa các làm phiền Tây Môn Dục Tú, nhõng nhẽo quấy rầy, tử triền lạn đả dính chặt vào người người kia. Nếu như vừa vặn gặp lúc Tây Môn Dục Tú xử lý công vụ không rảnh nhìn hắn, Dung đại thiếu gia sẽ làm bộ cầm một quyển sách ngồi ở trên ghế lật xem, mắt thì xuyên qua mép sách len lén thưởng thức thần tình nghiêm túc chăm chú của nam nhân đang bận làm việc —— như vậy vừa có thể nhìn thoải mái lại không dễ bị phát hiện, Dung Phi Dương tự cho là tuyệt diệu. Còn Tây Môn Dục Tú dưới tình huống không biết làm sao với Dung đại thiếu gia cũng từ hôm đó tập dần thành thói quen, nét mặt vốn đạm nhiên trấn định, bình thản không gợn sóng cũng trở nên phong phú hơn, khiến Dung Phi Dương nghĩ người có đôi mắt thường xuyên mang theo tiếu ý ôn nhu mà lúc trước mình quen rất nhanh sẽ trở lại. Trừ lần đó ra, tình cảm giữa Đinh Thứ và Tề Nặc càng lúc càng tốt, hai người cả ngày gắn bó không rời. Một hôm Đinh Thứ không đấu lại nổi Tề Nặc mềm giọng năn nỉ nữa, rốt cuộc đồng ý đem tro cốt của Tề Tuấn hợp táng cùng một chỗ với tỷ tỷ mình. Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định tại Đông chí sẽ đem tro cốt hai người hợp nhất. Lời hứa đáp ứng Tề Tuấn cuối cùng cũng có thể thực hiện, Dung đại thiếu gia đương nhiên rất phấn chấn. Càng làm hắn vui vẻ chính là thái độ của Tây Môn Dục Tú có chuyển biến, không hề tận lực bảo trì cự ly nữa, cũng không cự tuyệt sự quan tâm của mình —— tất cả điều này khiến tâm tình của Dung Phi Dương thực sự ‘phi dương’ (tung bay:)))
Mùng tám đầu tháng mười một.
Buổi chiều.
Ngoài dự liệu của mọi người, vốn tưởng rằng Vân Ngự Thủy phải trung tuần tháng một mới có thể đến lại tới Huyền tiêu cung trước thời gian. Càng gây ngạc nhiên chính là hắn còn mang theo một người —— một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, đoan chính thanh nhã, sở sở động nhân. Người này cả Tây Môn Dục Tú lẫn Đinh Thứ đều nhận ra, chính là ‘Lũng Tây nhất tú’ Trầm Tú Ngọc
“Ta ở giữa đường gặp được người Tây Môn cung chủ phái tới tìm,” trước tiên chào hỏi Tây Môn Dục Tú, đợi ngồi xuống tại phòng khách của Tầm sa các, lại nhấp một ngụm trà, Vân Ngự Thủy mới tủm tỉm mở miệng “Lúc đó ta đã xuất quan, nghe Tiểu Nặc ở tại Huyền tiêu cung ta cũng an tâm.”
“Vân đại ca,” Tề Nặc nghiêng đầu nói “Ngươi tới tìm ta sao? Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Đương nhiên là không phải rồi.” Vân Ngự Thủy chậm rãi nói “Cha nương ngươi bởi vì ngươi mất tích mà sắp phát điên rồi, ta chỉ lừa họ nói ta biết ngươi ở đâu, đáp ứng đi tìm ngươi về thay bọn họ thì họ mới không hủy nhà ta đi.”
“…” Tề Nặc cúi đầu, trầm mặc một hồi “Tẩu tử của ta… cái gì cũng không nói sao?”
“Nữ nhân kia sao lại đồng ý nói cho ta biết tông tích của ngươi!” Nhắc tới nữ nhân cả ngày ở nhà mình khóc lóc, Vân Ngự Thủy liền không chịu nổi “Nguyên nhân ngươi tới đây ta đã nghe nói, không ngờ Lương Chẩm Thu lại độc ác như thế, thi cốt của Tề đại ca còn chưa lạnh mà ả đã bắt đầu có chủ ý mưu sát tiểu thúc.” Hắn thương cảm nhìn Tề Nặc “Tiểu Nặc, có một tẩu tử như thế, sau này ngươi phải tự cầu thêm phúc nha.”
“… Ta đã biết.” Tề Nặc nói thầm hai tiếng “Ta nhất định sẽ không quên hồi báo.”
“Vậy thì tốt,” Vân Ngự Thủy hài lòng gật đầu “Sau này trở về phải cẩn thận.”
“Ngự Thủy,” Dung Phi Dương kéo kéo Vân Ngự Thủy, hướng phía Trầm Tú Ngọc bĩu môi, đè thấp giọng bất mãn nói “Sao ngươi lại mang theo nàng đến đây?”
“Từ lúc ta đi qua Lăng phong các nàng vẫn cứ đi theo sau, bỏ thế nào cũng không được, nàng nói chỉ cần có thể gặp lại ngươi một lần, tận mắt thấy ngươi còn sống mới an tâm —— ngươi nói ta có thể cự tuyệt người ta với ngươi một mảnh chân tình sao?” Vân Ngự Thủy nheo mắt nhìn hắn “Ta cũng không có nhẫn tâm như ai đó.”
“Nói cho cùng thì,” Dung Phi Dương lặng lẽ liếc nam tử xấu xí từ nãy tới giờ vẫn bình thản như nước không nói một lời “Ai chẳng biết ngươi chỉ là muốn xem ta bị cười nhạo mà thôi.”
“… Dung Lang.” Trầm Tú Ngọc từ sau khi vào cửa vẫn ngưng mắt liếc Dung Phi Dương rốt cuộc nhịn không được dịu dàng gọi
“Khụ,” Tây Môn Dục Tú ho nhẹ một tiếng “Trầm cô nương ngàn dặm xa xôi đường xa tới đây, có lẽ cũng có nhiều lời muốn nói với Phi… khụ… Dung thiếu hiệp. Vân thiếu trang chủ nếu không chê, chi bằng để tại hạ dẫn đường đi dạo chung quanh được không?”
“Tây Môn cung chủ quá khách khí rồi,” Vân Ngự Thủy đứng lên “Tại hạ cầu còn không được.”
“Vậy thì, mời Vân thiếu trang chủ.”
“Mời.”
Nghe xưng hô với mình từ ‘Phi Dương’ biến trở về ‘Dung thiếu hiệp’, tiếp đó mở mắt trừng trừng nhìn hai người cùng đi ra cửa, quay đầu mới phát hiện hai thiếu niên cũng đã chuồn mất dạng, tâm tình của Dung Phi Dương thoáng cái ngã vào đáy cốc.
“Dung lang, ta…” Trầm Tú Ngọc hai má hồng hồng, thanh tú bước tới trước mặt Dung Phi Dương “Từ sau hôm đó, ta vẫn không biết ngươi sống hay chết… trong lòng cực kỳ lo lắng…”
“Tú… Trầm cô nương,” nhìn nữ tử trước mắt dáng vẻ u oán ai uyển, tình chân ý thiết, Dung Phi Dương lần đầu tiên cảm thấy hổ thẹn “Trước đây là ta phụ ngươi…”
“Ngươi…” Trầm Tú Ngọc ngẩng khuôn mặt tú lệ lên, giật mình nói “Ngươi vừa mới gọi ta là gì?!”
“Trầm cô nương.” Trả lời một cách bình tĩnh.
“Ngươi… lẽ nào đúng là… không hề thích… ta…” Trầm Tú Ngọc không thể tin được muốn khóc.
“Đương sơ chúng ta ở Lăng phong các đã nói hết rồi, sau này nam hôn nữ giá không liên quan gì nữa.” Dung Phi Dương nói ôn hòa nhã nhặn “Hơn nữa ta cũng không phải là không thích ngươi, ta thừa nhận, dĩ vãng ta từng thích qua rất nhiều người, ngươi cũng là một trong số đó.”
“Vậy… vậy ngươi vì sao…” Trầm Tú Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ mong mỏi cấp thiết.
“Ngươi hẳn đã biết,” Dung Phi Dương nói “Ta tuy rằng từng cùng với nhiều người, thế nhưng cự tuyệt lưu luyến bất cứ ai…”
“Chuyện đó ta biết,” Trầm Tú Ngọc vội vàng cướp lời “Ta cũng không yêu cầu ngươi chỉ thuộc về mình ta, chỉ cần ngươi… có thể thỉnh thoảng tới nhìn ta…”
“Ngươi hà tất phải ủy khuất bản thân như vậy?” Dung Phi Dương thở dài “Lũng Tây tam kiệt đều là những người không tệ, ngươi…”
“Ta biết rõ bọn họ đối với ta thật tốt, thế nhưng ta…” nước mắt như ngọc trai rốt cuộc chảy xuống trên gương mặt ôn nhuận như ngọc, đổi lại là trước kia, Dung Phi Dương đã sớm tiến lên ôm người này vào lòng mà hảo hảo dỗ dành một phen, dù sao mỹ nhân là để thương tiếc, trong mắt hắn ai cũng như nhau. Thế nhưng, nếu như làm thế sẽ mất đi người kia thì sao? Chỉ cần vừa nghĩ tới nam nhân bề ngoài xấu xí không gì sánh được, nội tâm lại ôn nhu tới kỳ lạ đó, sẽ bởi vậy mà rời bỏ mình, trong lòng lại sợ tới không biết phải làm sao.
“Xin lỗi,” hắn nói dứt khoát “Ta đã tìm được một người có thể khiến ta lưu luyến cả đời rồi.”
“Ngươi ——?!” Trầm Tú Ngọc lảo đảo lùi vài bước, trong nháy mắt quả thực không thể tin vào tai mình “Ngươi… nói cái gì?!” Nàng run giọng hỏi.
“Ta là thực sự nghiêm túc.” Dung Phi Dương thần tình chuyên chú “Chỉ có hắn… là ta không muốn mất đi.” Đáp án tàn khốc đập tan hy vọng cuối cùng của Tú Ngọc “Ta…”
“Đừng nói nữa!!!” Trầm Tú Ngọc đột nhiên che lại hai tay lớn tiếng nói “Ta không muốn nghe!! Ta không… muốn… nghe…”
“… Xin lỗi.”
Nước mắt điên cuồng tuôn rơi, tâm nguyện nhiều năm qua hóa thành bọt nước, Trầm Tú Ngọc che mặt thất thanh khóc rống lên, giờ khắc này, tim nàng rốt cuộc chết hoàn toàn —— chưa bao giờ nghĩ tới hắn cũng sẽ ôn nhu xin lỗi như vậy, chưa từng thấy qua biểu tình hắn khẩn thiết như vậy… Tất cả điều này, đều là bởi vì người kia… Vì người kia trong cảm nhận của hắn là người quan trọng nhất hắn mới thay đổi thật nhiều như vậy?
“Ngươi… không cần xin lỗi ta…” Một lúc lâu sau, tiếng khóc ngừng dần, trầm Tú Ngọc ngước hai tròng mắt sưng đỏ lên, nói gián đoạn “Là ta… không thể tuân thủ ước định từ sớm của chúng ta…” —— cho nên mới lâm vào trong vũng bùn không thể tự thoát được “Ta chỉ muốn biết… người ngươi thích kia… rốt cuộc là ai?”
“Ngươi vừa mới thấy hắn.” Nhắc tới người trong lòng luôn nghĩ tới, trong mắt Dung Phi Dương không tự chủ được mà nhiễm vài phần tiếu ý ôn nhu.
Trầm Tú Ngọc trong lòng đau xót “Chẳng lẽ là… Tề Nặc?” Nàng chần chờ nói
“Ta sao lại đi coi trọng cái loại tiểu quỷ này được?” Dung Phi Dương thanh minh “Ta cũng không có sở thích đặc biệt.”
“Vậy… không phải là… Vân…”
“Cũng không phải,” Dung Phi Dương cuống quýt ngắt lời nàng “Ta với hắn là huynh đệ cùng nhau lớn lên, sao có thể…” Vừa nghĩ tới đã khiến người ta dựng tóc gáy, liên tục buồn nôn rồi. “Ta thích chính là Dục Tú.”
“Dục Tú??!” Trầm Tú Ngọc nhất thời có chút khó hiểu, chờ tới lúc nàng nghĩ ra người Dung Phi Dương nói là ai, sợ hãi tại chỗ “Cung, cung chủ Huyền tiêu cung Tây Môn Dục Tú??!!”
“Không sai.” Dung Phi Dương thần tình tự nhiên gật đầu.
“Thế nhưng…” Trầm Tú Ngọc thiếu điều nói không nên lời “Tướng mạo hắn…” Người luôn rất coi trọng bề ngoài, thích những thứ mới mẻ xinh đẹp giờ lại chung tình với một nam nhân quái dị xấu kỳ lạ —— chuyện này… cũng khó mà làm người khác tin được. Hay là bởi vì mấy tháng nay chỉ ở trong Huyền tiêu cung nên đến khẩu vị cũng sản sinh biến hóa?
“Vô luận hắn có dáng vẻ gì đi nữa cũng không sao.” Dung Phi Dương nói không chút do dự “Chỉ cần hắn chịu đáp ứng theo ta cùng một chỗ, ta cái gì cũng không quan tâm.”
“Hắn… còn chưa… đáp… ứng??!” Đáp án này không cần nghi ngờ so với đáp án ở trên còn khiến Trầm Tú Ngọc giật mình hơn, trong thiên hạ lại còn có người có thể trốn khỏi mị lực vô biên của Dung đại thiếu gia —— “Dung… công tử.” nhìn thấy Dung Phi Dương xoay người cất bước ra ngoài, nàng vội vàng hỏi “Ngươi… định đi đâu?”
“Ta muốn đi tìm Dục Tú.” Dung Phi Dương trả lời cực kỳ tự nhiên “Ngươi…”
“Ta cũng muốn đi!” Trầm Tú Ngọc cướp lời —— vô luận thế nào cũng phải đi nhìn một chút Tây Môn Dục Tú không khác gì yêu quái kia đến tột cùng đã dùng biện pháp gì mới khiến Dung Phi Dương thần hồn điên đảo, không thể tự kiềm chế như thế.
Thạch uyển.
Vân Ngự Thủy đang tỉ mỉ quan sát một cây thanh lân quả, vừa nhìn vừa tán thưởng “Đây là lần đầu ta chân chính nhìn thấy cây thanh lân quả, trước đây đều chỉ thấy trong sách.”
“…” Tây Môn Dục Tú gương mặt suy nghĩ sâu xa nhìn lên tầng mây xa vời, không có trả lời.
“Tây Môn cung chủ,” Thấy Tây Môn Dục Tú có vẻ không yên lòng, dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên, Vân Ngự Thủy thật là hiếu kỳ —— chuyện gì có thể khiến người lãnh tĩnh biết kiềm chế này lại lo lắng, tâm thần không yên như vậy? “Ngươi… có tâm sự sao?” Hắn cao giọng thăm dò hỏi.
“… Không có.” Tây Môn Dục Tú chợt hoàn hồn cấp tốc thu lại đường nhìn, trong mắt nhẹ nhàng lén xẹt qua vẻ chật vật.
“Tây Môn cung chủ,” Vân Ngự Thủy cũng không truy vấn, chỉ nói “Ta biết lúc trước ngươi hoàn toàn là vì cứu Tiểu Dung nên mới dẫn hắn tới Huyền tiêu cung, không biết hắn… có gây phiền phức không?” —— đối với vị huynh đệ thanh mai trúc mã của mình hắn hiểu phi thường rõ, biết thừa tên kia tuyệt đối không ngoan ngoãn ở trong cung không làm gì cả. Huống chi, hắn còn từng đối với Tây Môn Dục Tú làm việc nọ…
“Không có gì.” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Phi… Dung thiếu hiệp sớm đã biết sự thực, hắn ở đây coi như không tệ.”
“Nga…” Vân Ngự Thủy thấy thần sắc của Tây Môn Dục Tú có chỗ không đúng, rồi lại không thể nói rõ ra được. “Chỉ cần tên ngốc kia không cho ngươi thêm phiền phức là tốt rồi…”
“Ngươi nói ai là tên ngốc?!” Dung Phi Dương từ cửa uyển bước vào, trừng mắt với Vân Ngự Thủy, phía sau còn có Trầm Tú Ngọc đi theo.
Tây Môn Dục Tú kín đáo liếc hai người, lại tự xoay đầu đi.
“Lẽ nào ngươi không phải tên ngốc?” Vân Ngự Thủy cười nhạo “Cái tên xem ân nhân cứu mạng như kẻ thù không phải là ngươi sao?”
“Ngươi nói cái gì?!” Thực sự là ăn nói linh tinh —— Dung đại thiếu gia nổi giận tại chỗ “Ta không hề coi Dục Tú như kẻ thù! Ta…”
“Dục Tú??!” Vân Ngự Thủy bỗng nhiên ngừng cười trào phúng, kinh ngạc nói “Ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói ngươi không được nói bậy trước mặt Dục Tú!!!” Dung Phi Dương cả giận nói “Hắn là người ta thích, ngươi nói lung tung với hắn vừa thôi!”
“Phi Dương ——” hai chữ thốt ra, Tây Môn Dục Tú ngưng hẳn, trên mặt mang theo mấy phần xấu hổ.
“…” Vân Ngự Thủy nghẹn họng nhìn trân trối từ người này sang người kia “Ngươi, các ngươi…” Hai tròng mắt mở lớn đến độ sắp lọt ra ngoài.
Một lát sau.
Người nào đó rốt cuộc phục hồi tinh thần, hắn chế trụ cổ tay Dung Phi Dương, hướng Tây Môn Dục Tú nói một câu xin lỗi “Xin lỗi, ta có lời muốn nói với hắn, một lát nữa sẽ quay lại!” Nói xong, hoang mang rối loạn, vừa lôi vừa ném Dung Phi Dương vào nhà, ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại.
…
“… Tây Môn cung chủ,” Trầm Tú Ngọc ai oán vô hạn nhìn hắn, buồn bã nói “Ta không rõ ngươi rốt cuộc có điểm nào hay, đáng để hắn đối với ngươi toàn tâm toàn ý như vậy…”
“Toàn tâm toàn ý?” Tây Môn Dục Tú cười khổ “Ngươi chưa từng thấy hắn toàn tâm toàn ý?”
“Thế nhưng hắn nói rất rõ cho ta rằng ngươi là người có thể khiến hắn lưu luyến cả đời, hắn còn nói…” Nàng lê hoa đái vũ nói “Hắn chỉ muốn cùng một chỗ với ngươi… Nếu như thái độ của hắn không kiên quyết như vậy… ta… ta sao lại… đơn giản như thế… từ bỏ…” Nói đến đây, rốt cuộc không nhịn được nữa khóc thút thít.
“…” Tây Môn Dục Tú lẳng lặng đứng tại chỗ, nhất thời giật mình sững sờ, không biết nói gì chống đỡ —— Phi Dương, ngươi thực sự nghĩ như vậy sao? Hay là… đó chỉ là thủ đoạn ngươi dùng để thoát khỏi người khác? Tây Môn Dục Tú vẫn rất rõ rằng, đối với bản thân mình mà nói, Dung Phi Dương còn quá trẻ, tuổi như vậy, dù là ngày mai hắn liền muốn biệt ly chính mình cũng không cách nào nặng nề trách móc được. Tây Môn Dục Tú rời mắt nhìn hướng cửa phòng khách Thạch uyển đang đóng chặt —— không biết lúc này đây, ngươi đang nói gì với bằng hữu của mình? Một trận đau đớn khó thở chậm rãi phủ lên tâm trạng, nhớ lại hồi ức thống khổ dĩ vãng, mí mắt Tây Môn Dục Tú khép nhẹ, chậm rãi nắm chặt hai tay.
“Ngươi đừng có đùa bỡn hắn nữa có được không?” Vừa đóng cửa lại Vân Ngự Thủy lập tức cau mày nói “Hắn đã bị ngươi thương tổn một lần, lẽ nào ngươi còn muốn có lần thứ hai?!”
“Ta…”
“Ta biết, ngươi luôn rất ghét hắn, nhưng hắn cũng là người tốt, ngươi đừng có lần nữa…”
“Ngự Thủy!” Dung Phi Dương không khách khí bưng kín cái miệng lải nhải “Ngươi có thể nghe ta nói trước không hả?”
“Khụ…” Cố sức giãy ra khỏi sự kiềm chế của Dung Phi Dương, Vân Ngự Thủy hấp một ngụm không khí lớn “Ngươi nói đi.”
“Ta đương nhiên biết Dục Tú là người tốt, ta cũng không có ý định đùa bỡn hắn, lần này ta nghiêm túc, ta muốn ở bên hắn cả đời.” Dung Phi Dương nói một hơi.
“???!!” Cằm Vân Ngự Thủy thoáng chốc rớt xuống đất “Đây, đây là sự thực????”
“Đương nhiên.” Dung Phi Dương nghiêm mặt nói “Tuyệt đối không phải nói đùa.”
“… Ngươi thật sự muốn ở bên hắn?” Lặng im trong chốc lát, Vân Ngự Thủy đột nhiên nhìn thẳng Dung Phi Dương.
“Đúng.”
“Hắn là một người rất chung thủy cũng rất nghiêm túc.” Vân Ngự Thủy nói “Nếu như ngươi muốn cùng hắn một chỗ, nhất định phải đem cái tập tính phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi bỏ hết đi, bằng không hắn một ngày nào đó sẽ bỏ ngươi —— ngươi tự thấy mình có làm được không?”
“… Đến mạng ta cũng có thể cho hắn, còn có cái gì không thể từ bỏ?” Trầm mặt một hồi, Dung Phi Dương nói từng chữ từng chữ một “Ta quả thực rất thích nữ tử mỹ lệ cùng thiếu niên phiêu lượng, có điều ta lại thấy hài lòng với dáng vẻ Dục Tú.”
“…Vậy là ngươi xong rồi.” Vân Ngự Thủy thở dài “Thật không ngờ hắn lại có mị lực lớn như vậy.” Hắn mỉm cười “Vừa nghĩ tới cả nam lẫn nữ trên đời đều không phải chịu sự tàn phá của một hoa hoa đại thiếu gia nào đó nữa, ta liền cảm động tới khóc rống lên nè.” Hắn khoa trương nói.
“Hừ.” Dung Phi Dương khịt mũi.
“Thành thật mà nói,” Vân Ngự Thủy cảm khái hàng vạn hàng nghìn nói “Ta thấy hắn phối với ngươi quả thực quá mức đáng tiếc, ngươi căn bản không xứng với hắn.”
“Ta sẽ nỗ lực để mình có thể xứng với hắn!” Nghe vậy, Dung Phi Dương không nổi trận lôi đình mà lại bình tĩnh nói “Vô luận phải mất bao lâu thời gian ta cũng sẽ khiến hắn tin tưởng ta.”
“…” Lần thứ hai quan sát tỉ mỉ từ đầu đến chân người bạn đã ở chung mấy chục năm, Vân Ngự Thủy thở dài “Ngươi thực sự thay đổi rồi, ta quyết định sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khác xưa ——” Hắn lười biếng vươn thắt lưng “Đây tất cả đều là công lao của Tây Môn Dục Tú, xem ra ta phải hảo hảo thỉnh giáo hắn.”
“Không cho phép ngươi đi quấn quít lấy hắn!” Dung đại thiếu gia phản ứng kịch liệt nói “Ngươi cách xa hắn một chút cho ta!” Nói xong, tranh ra cửa trước, một mạch kéo Tây Môn Dục Tú hãn đang đứng đần mặt ra trước cây thanh lân quả chạy về Tầm sa các.
“Dục Tú.” Dung Phi Dương xoay người cẩn thận che cửa, quay đầu lại khẩn thiết nhìn chăm chú Tây Môn Dục Tú.
“Ta… vừa nghe Trầm cô nương nói…”
“Nàng nói đều là sự thực.” Dung Phi Dương hạ quyết tâm “Ta thực sự muốn suốt đời ở bên ngươi.”
“Phi Dương.” Tây Môn Dục Tú nhìn lại hắn “Hiện tại nói những lời này còn quá sớm…”
“Không sớm đâu.” Dung Phi Dương không cho hắn lẩn tránh “Ta năm nay đã mười tám, có nhiều người tuổi này đã cưới vợ sinh con. Ta biết mình muốn cái gì, cũng xác định sẽ không thay đổi, ta hiện tại… chỉ muốn nghe câu trả lời của ngươi.”
“Ta…”
“Cho ta một cơ hội nữa có được không? Lần này nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.”
“Xin lỗi…”
“Ngươi đến tột cùng muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta?!” Đôi mắt đen láy của Dung Phi Dương nhiễm vẻ thống khổ “Ta biết ta làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi, thế nhưng… chỉ cần ngươi nói cho ta biết nên làm thế nào, ta đều có thể sửa… Muốn ta nói xin lỗi… bao nhiêu lần cũng không sao…”
“Phi Dương.” Con ngươi hẹp dài mà trong suốt của Tây Môn Dục Tú đầy vẻ kiên định “Ta nói xin lỗi ngươi, không phải bởi vì ta không chịu tha thứ cho ngươi, mà là bởi vì… thời gian quá gấp gáp… tất cả phát sinh quá nhanh… Có thể đợi tới ngày độc của tuyệt tình hoa được giải không… tới hôm đó ta nhất định cho ngươi một câu trả lời rõ ràng thuyết phục.”
“… Được” Ngươi muốn ta chờ, bao lâu ta cũng sẽ chờ —— chỉ cần, còn có hy vọng.
Mấy ngày tiếp theo qua rất nhanh. Đông chí, Tây Môn Dục Tú dẫn mọi người đi vào cấm địa, lúc này Dung Phi Dương mới biết được hóa ra ‘Cấm địa’ kỳ thực là nơi Huyền tiêu cung an phóng tro cốt của đệ tử, thường ngày mặc dù không cho phép người thường vào quấy rối, nhưng lúc an táng đặc biệt cho phép người thân hoặc người có liên quan đi vào. Nơi sâu nhất trong cánh rừng có nhiều cây chen chúc, có cây đứng cạnh một tấm bia, mặt trên có khắc tên người, những tàng cây này đều có một vò tro cốt. Ở tấm bia đá bên cạnh một gốc cây lặng yên đào nửa ngày, rốt cuộc một cái bình bạch sắc xuất hiện trước mặt mọi người. Biểu tình của Đinh Thứ bi thương đem thứ dưới đất mở ra, Tề Nặc ung dung tiếp nhận tráp chứa tro cốt ca ca mình từ tay Dung Phi Dương, cẩn thận đem tro cốt đổ vào trong. Nhìn thấy tro cốt của hai người chậm rãi hòa vào nhau, trong lòng Dung Phi Dương và Vân Ngự Thủy không khỏi âm thầm cầu chúc thay cho Tề Tuấn. Hợp táng hoàn tất xong, hai thiếu niên tay nắm tay, nước mắt nóng hổi tràn mi, cùng nhau khắc hai chữ ‘Tề Tuấn’ bên cạnh ‘Đinh Khoan’.
Ngày thứ hai sau khi hoàn thành hợp táng, Tề Nặc liền theo Vân Ngự Thủy cùng Trầm Tú Ngọc hướng Tây Môn Dục Tú chào từ biệt, lại lôi kéo Đinh Thứ trốn ra sau lặng lẽ nói rất nhiều rồi mới lưu luyến rời đi. Ngắm nhìn hảo bằng hữu của mình cưỡi trên lưng lạc đà dần dần đi xa, vành mắt Đinh Thứ đỏ lên, lại nhìn sang Dung đại thiếu gia bên cạnh dáng vẻ mong cho Vân Ngự Thủy đi càng xa càng tốt, lập tức tặng cho Dung Phi Dương, người đang âm thầm thấy may mắn không thôi vì bớt đi được một tên vướng víu, một ánh mắt hung ác khinh bỉ, khiến Dung Phi Dương thấy mạc danh kỳ diệu không hiểu hắn vì sao lại tức giận, cảm thấy ủy khuất sâu sắc.
Vĩ thanh
Nửa năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không phải là ngắn.
Trong thời gian ấy, thái độ của Dung Phi Dương đối với Tây Môn Dục Tú vẫn không có gì thay đổi, vẫn áp dụng chiến thuật quấn chặt không rời, mắt nhìn chằm chằm bức bách, mỗi ngày tới Tầm sa các quấy rối người ta, thường thường cùng Đinh Thứ đấu võ mồm, xem ra cũng quá là nhàn nhã tự tại.
Tháng năm ngày hai mươi lăm, vừa đúng một năm.
Nuốt xuống phiến lá thanh lân quả cuối cùng, Dung Phi Dương bình tĩnh nhìn chăm chú người đang lẳng lặng xem mình uống thuốc “Dục Tú, có thể cho ta đáp án chưa?”
“… Ta đáp ứng ngươi.” Thanh âm nhu hòa êm tai phát ra từ trong miệng nam nhân có khuôn mặt xấu xí “Ta nguyện ý thử thêm một lần nữa.” Trong mắt hắn mang theo tiếu ý nhàn nhạt, không thấy chút ưu sầu nào.
“Cảm ơn.” Dùng toàn lực ôm lấy nam nhân cao không kém mình, thả lỏng cơ thể căng cứng, lẩm bẩm bên tai đối phương “Ta nhất định… sẽ tuân thủ lời hứa của mình.”
“Phi Dương…” Tiếng thở dài nhẹ nhàng tiêu thất trong đôi môi dịu dàng gần kề, bị nụ hôn phủ kín.
—— Nhị sư huynh, ngươi từng nói với ta, sa mạc mênh mông có nhiều cát đếm không xuể, trong đó nhất định có một hạt thuộc về mình, chỉ cần rất may mắn, vậy nhất định cuối cùng có thể tìm được…
– Chính văn hoàn –