Chương : Đầu người trong thùng
Editor: An Nhiên
Đây là một gian nhà kho cũ kỹ, rộng mấy trăm mét vuông, nền bằng xi măng, toàn bộ cấu trúc đều dùng kết cấu bằng thép, có thể thấy dầm thép làm bằng thép hình và thép tấm, cột thép, vì xà thép được liên kết bằng đinh tán rất chắc chắn, trong góc vẫn còn một vài vật liệu thép thừa. Mặt tường phủ một lớp bụi trắng, chắc là do trước đây chất đống vật liệu xây dựng ở đó, vì thế cũng không thấy kệ gỗ và xe nâng hàng, trên mặt đất còn có rất nhiều bụi bặm và rác rưởi, bụi xi măng, vụn bê tông, túi da rách, tàn thuốc...đều là hàng hóa mà chủ hàng lúc trước lưu lại. Trên thực tế loại nhà kho phổ thông tường trắng cạnh xanh như thế này rất dễ tìm được ở ngoại thành. Buổi tối đèn huỳnh quang trong nhà kho chỉ còn một nửa bóng sáng, thứ ánh sáng trắng nhợt nhạt âm u này làm cho người ta cảm thấy hồi hộp.
Hôm nay một nhà kho lớn như vậy, chỉ có khu vực trung gian là có một đống đồ xếp đặt lộn xộn, gây ra cảm giác như được sắp xếp một cách nghệ thuật.
Bọn Lê Thốc đứng ở hai bên những thứ kia, đem những thùng chứa"quan tài" mở ra từng cái một, quá trình này vô cùng không thoải mái, nhưng bọn cậu vẫn kiên trì làm.
Sau khi mở hết, bọn cậu không tiếp tục mở lớp thùng bằng chất dẻo bên trong mà đem những cái quan tài chất dẻo này xếp thành một hàng, đặt từng cái chỉnh tề trên nền đất.
Vì quan tài rất nặng, lớp cát tông phía ngoài cũng rất dày, sau khi làm xong đâu đấy, ba người nằm lăn ra đất thở hổn hển. Lê Thốc vừa thở vừa nháy mắt ra dấu với Tô Vạn, ý là nên mở lớp plastic này ra, nhìn thứ bên trong quan tài.
Vốn là bọn cậu nên mở từng cái một mà nhìn, nhưng cả bọn chọn qua loa không tính toán, đây là một cách trốn tránh, đáng tiếc, nếu đã trốn tránh thì nhất định cuối cùng cũng đến lúc phải đối mặt.
Lê Thốc ra hiệu xong, không ai dám di chuyển. Tô Vạn còn xoay đầu nhìn ra phía cửa, cảm giác sắp nhào đi mà chạy. "Này, bọn mày có thể không có tiền đồ như thế sao?"
Tô Vạn cười khổ: "Tay chân không thì tao chẳng sợ, nhưng mà đầu người thì tao không chịu được. Hay là mày phụ trách thùng đầu người, những thứ khác chúng tao sẽ làm."
Thông cảm Tô Vạn và Dương Hảo chẳng biết gì cũng bị cuốn vào, mình hẳn là nên chịu trách nhiều hơn. Lê Thốc thở dài, lại nghĩ, nhưng mà cả bọn không phải anh em sao, anh em vào những lúc như thế này không phải nên quên mình vì nhau sao?
Đèn ở đây cũng coi như sáng, ít nhất đủ để khiến lòng Lê Thốc dễ chịu hơn một chút. Cậu quay đầu lại nhìn cửa nhà kho, khóa cửa lại, quay đầu nói với hai thằng kia: "Được rồi, tao làm! Nhưng bọn mày tới gần hơn chút để động viên tinh thần tao được không?"
Tô Vạn và Dương Hảo gật đầu, dù sao Lê Thốc cũng trở về từ sa mạc, cậu đi tới bên cạnh quan tài bằng plastic, sở thử rồi cầm lấy móc cài của quan tài kéo lên, dùng sức, nắp quan tài tự động mở ra cậu nhìn thoáng qua, đây là thùng đựng thân người. Không biết là bộ phận nào, thịt trên vết thương đều lòi ra, trắng bóng.
Cậu nhịn xuống cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, ngừng thở, ngăn mình hít phải thứ mùi kỳ quái tản ra từ trong thùng, sau đó một thùng lại một thùng, cứ lần lượt mở hết ra.
Hơn hai mươi cỗ quan tài toàn bộ bị cậu mở ra, nhiều khối đá bên trong đã bị tan chảy, bốc hơi nước màu trăng trắng lên. Vì tốc độ của Lê Thốc quá nhanh, Tô Vạn cũng không kịp thấy rõ, chỉ thấy toàn là màu trắng, cũng không biết rốt cuộc bên trong đặt cái gì, nhưng nhất định đều là tay chân người.
Bất kể như thế nào, cảnh tượng như vậy, đối với bọn họ cũng quá kích thích. Sắc mặt của Tô Vạn và Dương Hảo đều tái nhợt tới không tưởng, nhìn chẳng khác mấy so với thịt bên trong thùng.
Mãi cho đến ba quan tài cuối cùng, tốc độ của Lê Thốc mới chậm lại. Bởi vì khi mở một trong số đó, có thể thấy được từng cuộn từng cuộn màu đen, Lê Thốc ngừng lại một chút ở chỗ này, lui về sau một bước, kinh ngạc nhìn những thứ trong quan tài, đó là hơn mười cái đầu người.
"Tô Vạn, bắp cải của mày này." Lê Thốc nói.
Không ai để ý lời cậu, Lê Thốc quay đầu lại nhìn, phát hiện Tô Vạn và Dương Hảo đã lùi xa cậu vài bước.
Lê Thốc thầm mắng một tiếng, đơn giản chỉ gảy những cái đầu kia một chút, nói: "Trước tiên ta phải lấy những cái đầu này ra, đá tan ra thì da nát hết mất, không nhận ra được nữa, chúng mày đừng đứng nhìn không như thế, qua giúp tao một tay."
Nói xong, cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay, tiến lên một chút, ngồi xổm xuống, đưa tay với vào trong nước đá, nhấc một cái đầu ra.
Nước đá lạnh thấu xương, nhưng cậu không cảm giác được, tay cậu đang phát run. Cậu nhấc cái đầu kia ra, toàn bộ tóc dính vào tay cậu, không ngừng nhỏ nước xuống.
Lê Thốc mở mắt, thấy được một đôi mắt mờ đục và làn da ngâm nước trương lên, trông như giấy ăn ngâm nước. Trong nháy mắt cậu thấy quay cuồng, tay run một cái làm cái đầu lại rơi về quan tài. Cậu chạy qua một bên ngồi xổm xuống bắt đầu nôn mửa liên tục, nôn đến trước mắt tối sầm lại mới dừng, quay mặt thấy Tô Vạn và Dương Hảo căn bản không sắp xếp gì đều đã chạy khỏi nhà kho, không thấy bóng dáng.
"Chó má." Lê Thốc nghĩ thầm, nôn xong cậu đã dễ chịu hơn, cậu cắn răng ép mình bò trở lại, cố gắng hít thở, muốn đem từng cái đầu ra, trước tiên đặt trên mặt đất.
Bỗng nhiên, cậu thấy, nước đá trong quan tài bỗng nhiên nổi lên gợn sóng. Tiếng động của sóng nước rất lớn, cả quan tài bị quấy lên, giống như dưới nước đá còn có thứ gì sống.
Lê Thốc run một cái, lúc đầu cho rằng chân của mình đụng phải quan tài, nhưng mà quan tài lại lay động, nước đá bên trong lại văng ra.
"Mẹ ơi." Lê Thốc thầm nghĩ, "Chẳng lẽ người ta gửi không phải thi thể mà là thứ gì đó khác, những thi thể kia là dùng để làm thức ăn cho nó?"
Cậu đứng lên, từ từ tới gần quan tài, đầu và tóc làm cậu không thấy rõ tình hình bên trong, nhưng rõ ràng cậu thấy, những cái đầu trong nước đá lay động, chứng minh bên trong nhất định có cái gì.
"Đến giúp tao!" Lê Thốc hô to: "Ở đây còn có người sống!"
"Đừng phóng rắm! Mẹ mày lừa ai đó!" Tô Vạn ở bên ngoài nhà kho mắng to.
Lê Thốc cả giận: "Chó chết, lừa mày tao là con rùa!"
Chưa dứt lời, "Ào" một tiếng nước, từ giữa đám tóc, một cái gì đó to bằng cánh tay chợt vọt mạnh ra mặt nước, phóng thẳng đến mặt cậu.
Lê Thốc phản ứng thần tốc, lộn một vòng, phi qua, vật kia lập tức đâm sầm vào đống giấy cát tông.
Lê Thốc lập tức lui về phía sau, bên cạnh cậu là đống thùng vừa dỡ ra, cậu vấp phải một tấm, ngã vào quan tài đựng đầu người.
Mẹ nó, làm vào lúc h sáng, có con chim lợn kêu ở ngoài cửa sổ, cửa sổ một khoảng tối đen, chợt nhìn ra thấy như ai đang nhìn vào, lại nghe thấy tiếng hát.