Chương : Người Mông Cổ ở Badain Jaran
Editor: An Nhiên
Trên đường cao tốc S, dưới màn trời sa mạc tối đen, có xe nào vô tình lướt qua cũng không nhận ra sự xuất hiện của con Kiêu Long dũng mãnh. Chủ ý xuất phát trong đêm của Lê Thốc là đúng đắn, nếu không chiếc xe như vậy rất dễ bị cảnh sát chặn lại kiểm tra.
Một giờ sau, bọn họ tới sát Cáp Nhĩ Tô Mộc, xuống xe mua nước uống, mì ăn liền, giải quyết mấy vấn đề cá nhân rồi lại khởi hành.
Nhóm Lê Thốc có thói quen chơi game thâu đêm, căn bản là không thấy mệt, Lương Loan từ sớm đã dựa vào ghế lái phụ ngủ mất. Tô Vạn nói: "Tiểu Lê lão đại, bọn mình có nên vứt chị ta xuống xe rồi chạy trốn." Lê Thốc cười khẩy: "Bị sói tha, mày chịu trách nhiệm nhé. Mày nghĩ đây là Bắc Kinh hay sao."
Gần tới thị trấn Cát Lan Thái, bọn họ rẽ về phía tây bắc con đường. Trời sáng, mặt trời mọc trên sa mạc thật vô cùng tráng lệ, Lê Thốc dừng xe, ngồi xổm ở ven đường, ngắm nhìn mặt trời soi sáng khắp bình nguyên.
"Đẹp quá." Lương Loan tỉnh dậy, nhìn thấy trên người mình đắp áo khoắc của Lê Thốc. Cô quay đầu ngắm cảnh mặt trời mọc, trên mặt đất đều phủ ánh xanh vàng tươi đẹp.
Rửa mặt xong, ăn hết bát mì, trên đường bắt đầu xuất hiện xe ngựa. Lê Thốc nhảy lên ghế sau, nhìn Tô Vạn đang ngủ như heo chết, hét lớn: "Chúc thuận buồm xuôi gió!". Đánh thức được hắn tỉnh, chính cậu và Dương Hảo lại nằm ra ghế sau, dựa đầu vào nhau đánh một giấc.
Tới khi thức dậy đã qua giờ sáng, nhìn thấy Lương Loan đang lái xe, Tô Vạn ngồi ghế phụ khoác áo của mình ngủ khì.
Nhìn ra xung quanh, cảnh sắc vẫn không đổi, liền mấy khối nham sơn xuất hiện, chẳng lẽ là núi Hạ Lan? Từ ngã ba chuyển sang đường S, cậu đã không còn sức mà đập lũ thiêu thân, sa mạc mênh mông cũng đã biến thành phong cảnh nhàm chán, vẫn đang chạy theo hướng chỉ của GPS đến hết đường, từ khi khởi hành đã được hơn tiếng.
Đêm xuống, bốn người xuống xe toàn thân mệt mỏi ngã lăn luôn ra ven đường. Nơi này chưa hoàn toàn là sa mạc, nhưng có thể trông thấy từng phiến từng phiến cồn cát. Xa xa là một lòng hồ và cánh rừng Hồ Dương. Cây hồ dương mà lúc trước Lê Thốc luôn nghĩ rằng đã chết, thật không ngờ nó sống so với trước còn đẹp hơn.
Sinh mạng đối với sự sống luôn tuyệt hơn là cái chết.
Tiếp tục đi tới thì không được, đoạn phía sau đường S là một khúc cua lớn quay lại đường S.
"Sa mạc này có mấy đường đi vào. Đường vào mà Ngô Tà đánh dấu cho chúng ta, chiếc xe này có thể đi thẳng vào đó, nhưng sau khi vào được tuyệt đối sẽ không có tiếp viện." Lê Thốc nói, "Mọi người có nghĩ chúng ta nên tìm vài người trong làng để kiếm lạc đà không."
"Lái xe không tốt sao, sao lại phải dùng lạc đà?." Lương Loan châm một điếu thuốc, ra vẻ không tin tưởng.
Ban đêm lái xe trong sa mạc rất nguy hiểm, theo tư liệu cậu tra cứu trước đây, xe Jeep Grand Cheroke cùng xe hơi Nhật Bản lái trong sa mạc cũng không đủ mã lực, thân xe nặng như vậy không đẩy được xe đi. Loại xe tốt nhất để đi trong sa mạc là Jeep Beijing , đi trong sa mạc không khác gì lướt sóng, ưu điểm lớn nhất không phải mã lực, mà là trọng lượng nhẹ.
Độ rộng của lốp xe Kiêu Long cùng mã lực đều khá ổn, chỉ là không rõ lốp xe phải thả bao nhiêu khí mới thích hợp, điều đó vào lúc trời tối cũng không quan sát được. Xe quá nặng, nếu điều chỉnh không tốt sẽ rất dễ bị lún trong cát, đẩy cũng không ra.
Vì vậy, cả bọn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, tìm một lều Yurt của dân địa phương. Lều Yurt nơi này đều dùng tiếp đãi khách du lịch, cò kè mặc cả, tính một đầu dê thì ở lại.
Lương Loan quả thực không giỏi lăn lộn như mấy tên nhóc này, cô ấy đi ngủ trước. Mùi trong lều Yurt rất nặng, nhưng cô ấy cũng không phải kiểu con gái Bắc Kinh hay làm bộ.
Lê Thốc sau khi ăn thịt dê, có chút nóng ruột, nội hỏa bốc lên, căn bản không thể ngủ ngon. Lòng thầm nghĩ, con dê này liệu có phải vừa mới động dục đã bị giết thịt, thế quái nào mà lại làm cậu muốn đấu vật quá vậy. Ở chỗ này nước vô cùng quý giá, cậu đành phải dùng cát rửa mặt, rồi đi hỏi chủ lều chuyện về Cổ Đồng Kinh.
Chủ lều Yurt là một dân du mục ngoài , người tộc Ngõa Lạt, Mông Cổ, nuôi rất nhiều chó lớn, tự gọi mình bằng một cái tên người Hán, họ Xa. Anh ta bảo bọn Lê Thốc gọi mình là Xa Dát Lực Ba.
Nhìn Lê Thốc, anh ta nói: "Cổ Đồng Kinh ư, một xe không được đâu, không có xe tiếp ứng. Tối thiểu phải ba chiếc, một chiếc chở đầy nước."
"Nơi này không phải cũng có hồ nước sao?" Dương Hảo đi tiểu trở về, xé một đùi dê, nói tiếp: "Tôi thấy nước rất sạch, còn hơn ở Bắc Kinh."
"Đấy là nước lợ, vừa mặn lại chát, không uống được." Xa Dát Lực Ba nói, "Lạc đà bình thường còn không uống. Nếu chỉ có vài người các cậu, tốt nhất vẫn nên dùng lạc đà. Lạc đà tôi có."
Lạc đà đã được quây chặt lại, xa xa có thể nhìn thấy. Lê Thốc vốn đã lo lắng về việc lái xe vào trong sa mạc, nghe Xa Dát Lực Ba nói, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định dùng lạc đà, lần trước đi vào sa mạc cũng là cưỡi lạc đà.
Lê Thốc tiện thể hỏi luôn anh ta về chi phí dẫn họ tới Cổ Đồng Kinh. Con mắt gian thương xoay chuyển, nói: "Một vòng thôi, đầu dê, thuận lợi đi vào sa mạc, rồi an toàn quay lại Ngân Xuyên."
Một đầu dê là , mười đầu . Tiền Ngô Tà cho quả thực không còn nhiều, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào, sau khi bàn bạc, liền đặt trước . Xa Dát Lực Ba nhanh nhẹn đếm tiền, cũng không có vẻ quá hưng phấn, có thể nhìn ra loại kiếm chác này không phải làm lần đầu.
Lê Thốc tò mò hỏi: "Có nhiều người muốn tới đó lắm sao?"
"Tới Cổ Đồng Kinh?" Xa Dát Lực Ba đem xương dê ném cho chó, "Cậu cho rằng Cổ Đồng Kinh là nơi nào chứ."
Lê Thốc còn muốn hỏi chi tiết, nhưng Xa Dát Lực Ba bảo không thạo tiếng phổ thông, nói không rõ lắm, chỉ bảo cứ tới thì biết. Trong ánh mắt có tia gian xảo, nhưng không phải cảm giác đang tính kế với bọn cậu, có lẽ anh ta cho rằng người thành phố thì không hiểu, cho nên không cần nói nhiều.
Chắc vẫn nghĩ mấy người bọn cậu là khách du lịch bình thường, Lê Thốc thầm nhủ, thôi được, kỳ thực chính cậu cũng không rõ nên hỏi ra sao. Ví như anh ta lại tuôn ra một tràng tiếng Mông Cổ, cậu nghe cũng chẳng hiểu. Dọc đường cứ tùy cơ ứng biến thôi, trong sa mạc ắt còn cơ hội nói chuyện phiếm.
Buổi tối, ba người ăn uống no nê, ngủ không được. Dạ dày Tô Vạn rất mẫn cảm, chạy cả trăm lần vào WC. Chưa tới giờ sáng, Lê Thốc đã tỉnh, nhìn ra Tô Vạn cả đêm mất ngủ đang ngồi bên bàn cạnh lều.
Đó là một bàn bằng đá, tảng đá phiến bằng phẳng, rất hiếm khi thấy nó trong một nhà Mông Cổ. Tảng đá này ước chừng phải mấy trăm cân, không rời đi được. Nhìn độ mài mòn, chắc đã qua trăm năm, nhìn kỹ thì thấy là một tấm bia cổ.
Có chạm khắc trên mặt, Lê Thốc vừa nhìn thấy đã sợ hãi than một tiếng. Hình chạm khắc là kiến trúc đặc biệt, nhìn không quen thuộc, bọn cậu cảm thấy giống như ba mặt trời. Lê Thốc vừa nhìn đã nghĩ không phải mặt trời, mà giống như ba hồ nước lớn.
Bọn cậu đi gọi Xa Dát Lực Ba sáng sớm đã ở rừng Hồ Dương ngắm mặt trời mọc, làm Lương Loan cũng bị thu hút đi tới.
Anh ta nói cho họ biết, tấm bia chạm khắc đấy là đồ nhặt được, phát hiện dưới đáy hồ cạn. Anh ta dùng xe lạc đà kéo mang về, muốn bán cho khách du lịch. Hồ ấy cách đây khoảng hai km, đã khô kiệt. "Các người muốn tới đó không?" Xa Dát Lực Ba hỏi.
"Đây là phù điêu của cổ thành Cư Diên." Lương Loan nói sau khi xem xét, "Một phần phù điêu trang trí, thường dùng cho chùa miếu, mà ba cái hồ này hẳn là Cổ Đồng Kinh. Xem ra cổ thành Cư Diên có liên hệ tới Cổ Đồng Kinh."
"Lúc trước, em từng nghe Ngô Tà nói, đấy gần như là cấm địa, có ý nghĩa về mặt tôn giáo."
Lê Thốc quyết định tới chỗ cái hồ đó nhìn thử, tiện thể làm quen với lạc đà. Xa Dát Lực Ba dành một giờ chỉ bọn cậu cách cưỡi. Lê Thốc học được nhưng vẫn chưa quen lắm. Tô Vạn lại nghĩ ra cách vừa cưỡi vừa ôm chặt mới có thể ngồi vững.