Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

chương 12: c12: 11. đại chiến rắn lông đen

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Đại chiến rắn lông đen

Editor: An Nhiên

Ba người im lặng trở lại, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh tiếng nói rõ ràng từ bên cạnh đống thùng giấy truyền ra. Giọng nói nghe rất rõ ràng, nhưng nghe không ra là đang nói gì.

Lê Thốc kinh thần, nhìn sang bên ấy, thầm nhủ chẳng lẽ có người trốn bên trong? Không xong rồi, cậu chưa hề nghĩ tới kẻ này thậm chí còn chưa chạy khỏi đây. Nhưng nghĩ lại, có thể đối phương đã nhìn thấy cả ba đứa, còn chưa đi, chắc cũng chỉ là kẻ trộm nhỏ.

Đã lâu không đánh nhau, Lê Thốc có chút hăng hái, trong nháy mắt, ba người chạy tới bao vây. Nhằm vào thùng điên cuồng giẫm lên, vừa giẫm vừa kêu to: "Ra ngay! Ra ngay! Ra ngay!"

Không có một ai nhảy ra, cả bọn giẫm tới khi đầu ướt mồ hôi, thùng cát tông thì bị đạp tới bẹp dúm, không có khả năng chứa người bên trong .

"Uây." Dương Hảo buồn bực, "Tiểu Lê không phải mày nghe nhầm rồi chứ."

Vừa mới dứt lời, cả ba lại nghe được âm thanh nói chuyện ngắn ngủn tới từ một hướng khác. Quay đầu, chính là chỗ đặt đám quan tài.

Tô Vạn nhìn thùng giấy dưới chân, rồi nhìn sang chỗ quan tài, cau mày nói: "Không hay rồi, di hình hoán ảnh." Lê Thốc và Dương Hảo liền giáng cho cậu một phát.

"Có hai người, lúc rồi có hai người nói chuyện." Lê Thốc nói. Ba đứa lại vây quanh đó, cậu hô lớn: "Bước ra mau, chúng ta nói chuyện một chút, sẽ không bắt các người làm gì đâu."

Cách xử sự của mấy thằng nhóc có phần lỗ mãng, Lê Thốc sau khi nói xong, đã sắp sửa vọt tới nắm cổ người bên trong túm ra. Lúc này, người ở trong dường như có chút phản ứng với lời nói của cậu, nói một câu gì đó.

Lê Thốc nghe không hiểu, nhất định có nói nhưng không biết vì sao nghe không hiểu nội dung. Tiếp theo, quan tài bắt đầu lung lay, từ trong khe hở quan tài, một con rắn lông đen ló ra thăm dò, cái đầu to đùng ngúc ngoắc.

Cả ba đều choáng váng, nhìn rắn ngóc cao cổ, toàn bộ lông trên mình dựng lên, sau đó ngẩng cao đầu kêu một tiếng giống như tiếng người đang trò chuyện.

Lê Thốc khắp người phát run. Cậu đã hiểu tại sao mình nghe không hiểu, âm thanh ấy căn bản không phải người nói chuyện, mà là tiếng rắn kêu.

Con rắn đó chính là thứ phát ra âm thanh cậu nghe thấy lúc đầu.

"Đi lối này." Dương Hảo kéo hai đứa kia lui lại phía sau, con rắn cũng chậm rãi rướn cổ tới gần ba người, cảm giác chỉ cần bọn họ đi tới đâu, nó sẽ theo tới đó.

Khi lùi thẳng tới nơi đặt tủ lạnh, chả có ai chú ý bên cạnh. Đột nhiên, tủ lạnh lục cục một tiếng, lay động dữ dội

Cả ba hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau. Tô Vạn nói: "Oh, thực sự đã hiển linh."

Dương Hảo giơ tay bịt miệng Tô Vạn: "Con mẹ nó, mày không thể ngậm cái miệng quạ đen lại được à." Tô Vạn chỉ Lê Thốc: "Nó nói trước mà."

Nhưng lời còn chưa nói xong, đã loảng xoảng một tiếng, toàn bộ tủ lạnh trở mình bung cửa, các khối thi thể đổ xuống. Đồng thời, một khối đen to giống cánh tay chui ra, toàn bộ đều là lũ rắn nhìn thấy khi trước, âm thanh người nói chuyện phát ra ríu rít.

Mấy thứ này vừa rơi xuống đất liền tản ra, bò tới dưới chân ba người. Khiên cả bọn phản xạ có điều kiện lùi về phía sau, nhưng đám rắn vừa hạ thổ lập tức hung hăng tấn công người.

"Mẹ kiếp, chết tiệt." Tô Vạn mắng hai tiếng rồi ngã lăn trên mặt đất, bị hai đứa kia xốc đứng lên rồi kéo đi hơn mười thước. Những con rắn này có phần chậm chạp, không mạnh như con Lê Thốc đụng lúc trước, có lẽ vừa ở trong nhiệt độ thấp như tủ lạnh kia nên chưa khôi phục hoàn toàn, tuy nhiên chúng vẫn là đang dùng tốc độ cực nhanh đuổi về phía ba người. Trên mặt đất những đám lông đen ướt đẫm nhìn qua tựa như tóc sống, vô cùng ghê tởm.

Cả bọn chạy như điên, lui mãi tới vách tường, nhìn lại đã có mấy đống tóc nhảy tới bên chân. Dương Hảo vừa giơ chân, đá mấy con rắn bay lên xà nhà, vừa kêu Tô Vạn: "Phía sau có xẻng sắt, lấy làm vũ khí."

Tô Vạn gật đầu, quay đầu cầm lấy chiếc xẻng dựa vào vách tường, ném cho cậu. Dương Hảo rõ ràng định bụng giao cho Tô Vạn, để cho mình có thời cơ thở dốc, không ngờ Tô Vạn lại ném chiếc xẻng qua, chiếc xẻng một phát đập thẳng vào đầu Dương Hảo, làm hắn lảo đảo lao thẳng vào giữa đám rắn. Dương Hảo nghiêng ngả lảo đảo, một tay chống người đứng dậy, run rẩy phủi đám rắn xuống mặt đất, dùng xẻng đập vài con, sau đó trợn mắt lườm Tô Vạn.

"Hộ giá! Hộ giá!" Tô Vạn căn bản không có thì giờ nhìn Dương Hảo, vừa đá rắn, vừa hét lớn. Dương Hảo đập thêm một nhát xẻng, sau đó đi tới giúp Tô Vạn đuổi lui lũ rắn

Lê Thốc vẫn hết sức bình tĩnh, dù sao cũng từng gặp mặt một lần, liền kéo đổ ghế làm lá chắn, che chắn trước lũ rắn. sau khi Dương Hảo cứu Tô Vạn, liền tới giúp Lê Thốc, đập chết vài con nữa.

Đám rắn này không sợ chết, thấy đồng bọn bị đánh nát bét cũng không định trốn, vẫn là con trước ngã xuống, con sau lại xông lên. Hiệu ứng đông lạnh cũng dần giảm bớt, tốc độ của chúng ngày càng nhanh.

"Bình cứu hỏa, bình cứu hỏa." Tô Vạn phía sau lại gào lên, hai đứa kia bèn nhìn lại, ở nơi cạnh tường cách mười thước, đặt hai bình cứu hỏa. Cả bọn cùng nhau từ từ lùi lại, Tô Vạn cầm bình cứu hỏa phun về phía đám rắn.

Lần này quả nhiên hữu dụng, bọn chúng bắt đầu lui lại. Tô Vạn vung tay bức lui đám rắn, chỉ cần con nào chậm lại, Dương Hảo lập tức dùng xẻng đập chết. Nếu có rắn phản công, hai người lập tức quay về phía sau Lê Thốc, Lê Thốc dùng tấm chắn ngăn trở.

Sau khoảng sáu, bảy phút, số rắn vừa rồi đều đã bị đập chết.

Cả bọn từ từ thả lỏng, ngồi lại với nhau, nhìn ngang ngó dọc. Tô Vạn nói: "Bọn mình cứ như là đội hình Sparta (chiến binh Sparta ở bên Roma cổ, hiếu chiến và cảm tử), công thủ cân bằng, không thể phá vỡ."

Dương Hảo vẫn chưa quên chuyện lúc trước, ném xẻng về phía Tô Vạn nhưng bị Lê Thốc ngăn lại. Cả người cậu vẫn còn lạnh toát, nhìn cái tủ lạnh rụng cánh, hỏi bọn kia: "Không ai bị cắn chứ?"

Ba người kiểm tra thân thể đều lắc đầu. Tô Vạn nói: "Rắn này hình như không cắn người, trên người tao lúc trước có vài con, kéo ra cũng không thấy cắn."

"Tao cũng thế." Dương Hảo nói. Nói chưa xong, bỗng nhìn thấy gáy Tô Vạn, nhô ra một khuôn mặt dài đầy vảy.

Đó là khuôn mặt vô cùng dữ tợn, trên mặt đầy lông đen, há miệng cắn mạnh vào cổ Tô Vạn. Dương Hảo kêu lên, dùng xẻng nhào tới đập ngã cả Tô Vạn lẫn khuôn mặt kia xuống đất.

Con rắn lông đen ở gáy Tô Vạn bò trên người hắn, ngửa mặt lên, toàn bộ cổ bành ra như rắn hổ mang, bên trong lộ ra khuôn mặt người kì quái.

Cho dù dài và đầy vảy, Lê Thốc vẫn có thể nhận ra đó là khuôn mặt của Thẩm Quỳnh cộng với thân rắn lông đen, một con rắn đầu người.

"Yêu nghiệt!" Dương Hảo kêu một tiếng. Tô Vạn thì đã bất tỉnh nhân sự, nước tiểu từ đũng quần tràn ra. "Làm sao giờ, tao đập chết nó, mày kéo Tô Vạn ra."

"Từ khi nào mày có dũng khí ấy vậy?" Lê Thốc kinh ngạc nói.

"Tao chỉ sợ người mới chết, còn cái thứ sống nhăn, lão tử gặp là diệt." Lão Dương thét lớn một tiếng, bước lên đập vào đầu người. Không nghĩ tới thứ kia khá linh hoạt, lùi lại né tránh. Dương Hảo quá tay đập sưng mồm Tô Vạn.

Tô Vạn gập người, phun ra một ngụm nước. Con rắn thuận thế liền bò lên theo xẻng sắt, theo lực của xẻng sắt bay lên.

Dương Hảo mắng lớn quăng xẻng đi, con rắn trong nháy mắt đã bò tới tay cầm, sau khi bắn lên trên không, vòng vo một chút liền hạ cánh trên vai Dương Hảo.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lê Thốc thấy vậy, xách bình cứu hỏa trên tay phun luôn vào người Dương Hảo, con rắn bị hất văng xuống dưới. Sau đó cậu dùng đáy bình bổ luôn hai nhát xuống đầu nó.

Con rắn kia rõ ràng linh hoạt hơn nhiều so với những con khác, bình chữa cháy đập xuống văng tia lửa trên nền xi măng, nhưng chưa một lần chạm tới nó. Sau khi né hai phát lại nhảy bắn lên.

Lê Thốc lăn một vòng tại chỗ, thời điểm lăn được một nửa, liền mượn lực ở hông để đổi hướng. Sau lại thấy con rắn bay lên cũng đổi hướng, nhưng không nghĩ tới Lê Thốc lại làm vậy, thoáng chút vồ hụt liền rơi xuống đất.

Dương Hảo mắng một tiếng "Chết con mẹ mày đi.", như một tiền vệ trong nỗ lực sút xa, một cước đá mạnh cổ rắn.

Con rắn như quả đạn pháo bị đá văng ra ngoài, đánh thẳng tới chỗ tủ lạnh, ngã nhào trên mặt đất, co giật vài cái, nhưng vẫn di chuyển được. Dương Hảo quả nhiên là một tiền đạo tốt, nhanh chóng chạy tới, lật tủ lạnh lại đè lên con rắn. Sau đó nhảy lên tủ lạnh giẫm như điên.

Bất luận có là rắn hay rồng, bị giẫm như vậy khẳng định chỉ có thể thành thịt vụn.

Lê Thốc nhẹ nhàng thở phào, từng bước tiến tới, nhìn thấy bên trong tủ lạnh bị Dương Hảo lật mở, một mớ tóc đen cùng mảnh thi thể từ trong quằn quại bò ra, toàn bộ đều là lũ rắn đó quấn vào với nhau, đám rắn giống như trường hợp ở chiếc tủ lạnh đầu tiên, rải rác khắp sàn.

( beta tới đoạn này vừa ngứa vừa nhột hết cả người -_-llll )

Truyện Chữ Hay