Bách Lý Ổ hơn mấy trăm hộ gia đình,trong một đêm chết hết.
Chớ nói Tống Dương và Tống Linh Bích không tin, cho dù một người bình thường bất kỳ nào cũng sẽ không tin.
Nhưng khi nhóm bọn họ vội vàng chạy tới Bách Lý Ổ, đã bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người
Thứ làm bọn họ kinh ngạc đến ngây người cũng không phải hiện trạng của Bách Lý Ổ quá mức thảm khốc hay là máu me. Mà ngược lại nơi này sạch sẽ, yên tĩnh không khác chi những ngày bình thường. Lớn có bến thuyền nơi bờ sông, nhỏ có trước hiên đầy lá rụng, đều hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Chỉ ngoại trừ con người.
Bọn họ tìm khắp mỗi một gian phòng mỗi một con đường ngay cả bóng dáng một người cũng không có.
Chỉ thấy được từng hạt cát trắng xếp thành hình người, cùng các loại hoạt động mặt y phục hoặc là chẻ củi, hoặc nhóm lửa hoặc ngồi dưới mái hiên đánh cờ, hoặc là mấy đứa trẻ tụm lại nô đùa, Thoáng nhìn tựa như bản thân đã bước vào một thế giới đất cát kỳ dị, nhưng đây hoàn toàn là sự thật tất cả bọn họ đều là người.
Bách Lý Ổ cách Mai Hoa Châu hơn trăm dặm, nơi đây hiện giờ cũng đang đổ mưa.
Có người ngã vào trong vũng bùn trước cửa nhà, hơn phân nữa thân thể đã bị nước mưa thấm ướt, còn lại một nữa thân thể, trong tay còn cầm dù, cán dù rơi xuống đất, từ lông tóc đến da thịt cuối cùng là xương cốt từng lớp từng lớp bị nước mưa cuốn trôi.
Tựa như tai ương bất ngờ đổ ập xuống đầu họ, họ vẫn còn duy trì động tác cuối cùng khi còn sống, nhưng sinh mệnh họ đã tan biến chỉ có động tác là mãi mãi ngưng kết lại.
Đối mặt với những gì thấy được, đừng nói là huynh đệ nhà họ Tống, ngay cả Tư Mã Kỷ cũng lộ re nét mặt sợ hãi. "Chuyện này quá ly kỳ, cũng quá sức tưởng tượng."
Là lực lượng thần bí đáng sợ đến cỡ nào mới có thể cướp đi sinh mạng của người khác trong nháy mắt, vô thanh vô tức, giết người trong vô hình.
Rời khỏi địa giới Bách Lý Ổ, mọi thứ vẫn như trước. Chỉ có Bách Lý Ổ, là một tòa thành chết, chó gà cũng không tha.
Tống Linh Bích xưa nay trấn định, lúc này đã lấy tay áo che miệng, suýt nữa thì ngất.
Tống Dương lẩm bẩm nói: "Ta không tin... Chuyện này không có khả năng!"
Hắn vội vàng xông vào Trình gia, quả nhiên Trình gia cũng không ngoại lệ, khắp nơi đều là hình người bằng cát, tựa như bị thứ gì đó ép khô máu thịt.
Bên trong chính đường, người ngồi trên chủ vị cứ thế chết đi. Trên bàn đặt một vò rượu ngon, người đó còn duy trì tư thế uống thả cửa. Chỉ là có nửa cánh tay đã rơi mất, phía dưới là rượu đổ đầy đất cùng mùi hương còn sót lại.
Là Trình Túc, ông ta trở về từ Mai Hoa Châu, đang ăn mừng chiến thắng, không ngờ lại chết ngay trong khoảnh khắc này.
Chén rượu không nặng, nhưng cánh tay bằng cát không chịu nổi, bị sức nặng của chén rượu bẻ gãy.
"Trình Túc!" Tống Dương nghiến răng nghiến lợi, rút kiếm đâm tới.
Nhưng kiếm còn chưa đến gần, cát kia đã bị kiếm khí thổi tan, chia năm xẻ bảy rơi trên mặt đất, tụ thành một cái ụ nhỏ.
Tống Dương đâm vào khoảng không, hơi sửng sốt.
Tống Linh Bích ở sau lưng hắn thấp giọng nhắc nhở: "A Dương, hắn chết rồi."
"Chết rồi..." Trên trán Tống Dương nổi đầy gân xanh, giơ kiếm chém loạn xạ vào ụ các trên đất, khói bụi bay ngập trời.
Tư Mã Kỷ chạy vào sau, thấy hắn làm thế không khỏi khuyên nhủ: "A Dương, Trình gia chủ đã chết, ngươi vẫn nên bảo trọng thân thể thì hơn."
Tống Dương không nghe, đinh đinh đang đang chặt trên trăm lần, cát đất bay tán loạn, trên mặt đất tràn đầy vết kiếm.
Tống Linh Bích tiến lên khuyên hắn, "A Dương, ngươi tỉnh táo lại đi."
"Tỉnh táo không được!" Tống Dương quay người, chỉ vào hắn quát, "Tống Linh Bích, đều là chuyện tốt do ngươi gây ra!Không phải ngươi nói muốn báo thù à? Hiện giờ tìm ai báo đây! Đều tại ngươi nếu ngươi không cản ta lại, ta đã chết cùng với ca ca tỷ tỷ ta rồi, bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, giống thứ gì chứ!"
Tống Linh Bích lắc đầu: "Sản nghiệp Tống gia vẫn còn, ngươi có thể..."
"Ta không bằng lòng!" Tống Dương thê lương nói, "Nhà cũng đã mất, ngươi còn đề cập với ta sản nghiệp chó má gì? Tống Linh Bích ngươi có còn lương tâm hay không?"
Tròng mắt Tống Linh Bích hằn lên tơ máu, hắn muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ là hít sâu một hơi, cái gì cũng không nói.
Lựa chọn của hắn không sai, nhưng bởi vì dưới tình huống như vậy mà vẫn làm ra lựa chọn tỉnh táo nhất, mới càng khiến tình lý bất dung.
Có lẽ thật sự...Nên chết chung với mọi người mới đúng.
Tống Dương gầm loạn một trận, thấy Tống Linh Bích không tranh cãi không biện hộ, nộ khí cũng dần dần yếu đi. Đại thi nhân ngày xưa hăng hái, tiêu sái sáng lạn, giờ phút này cả người đầy vết máu, sắc mặt tiều tụy, suy sụp tinh thần, người qua đường nhìn thấy đều thổn thức. Huống chi tuy lúc trước ngoài miệng hắn luôn khinh thường Tống Linh Bích, nhưng thật ra trong thâm tâm vẫn rất bội phục tài hoa và tính cách của hắn, hiện giờ thấy hắn như thế càng thêm chua xót.
"Cái gì cũng không làm được nữa" Tống Dương lau nước mắt, thanh kiếm nằm ngang trên cổ, "Chẳng bằng..."
Tống Linh Bích sững sờ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Linh ca, ta đi tìm bọn họ, ngươi tùy ý đi." Tống Dương từ từ nhắm hai mắt, muốn tự sát.
Tống Linh Bích sắp nứt cả tim gan, "A Dương!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người cấp tốc vọt đến bên cạnh Tống Dương, một tay bắt lấy thân kiếm, một tay nắm cổ tay cầm kiếm của Tống Dương. Tống Dương một lòng muốn chết, nhắm nghiền hai mắt quát: "Đừng cản ta!Cút!"
Người tới ngoảnh mặt làm ngơ, dịch thân kiếm cách xa cổ hắn một chút, sau đó nhắm ngay phần gáy đập một chưởng. Tống Dương hừ cũng chưa kịp hừ, trực tiếp xuôi tay nhắm mắt.
Nguy cơ giải trừ, Tống Linh Bích nhìn người tới: "Tiểu sư huynh của A Dương, ngươi đến đúng lúc lắm."
Cơ thể hắn hơi chao đảo, suýt nữa thì té xỉu, cũng may có người đỡ hắn, "Tống công tử, tại hạ Thẩm Kiêu đệ tử của Biển Cả Một Cảnh, sau khi sư tôn biết chuyện, đã lệnh bọn ta tới đây xem xét, lúc ở Mai Hoa Châu thì nghe được tin tức của Bách Lý Ổ, bọn ta tức khắc chạy đến đây, đã khiến ngươi sợ hãi."
Tống Linh Bích khoát khoát tay, tựa hồ đã mất đi tất cả sức lực, một chữ cũng nói không nên lời.
Lúc chạng vạng tối, Biển Cả Một Cảnh.
Thiên Kính Phong.
Vết thương của Tống Linh Bích được xử lý lần nữa, thay bộ xiêm y sạch sẽ, nhắm mắt ngồi trong chính điện, Lộc Thời Thanh đứng cạnh bên cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: "Linh Bích công tử, chưởng môn đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện hết rồi, ngươi còn nghi vấn nào nữa không?"
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày không thấy, Tống gia đã xảy ra biến cố lớn như vậy, Lộc Thời Thanh sợ mình nói ra có câu nào đó không đúng, sẽ kích thích đối phương.
Tống Linh Kỳ, Tống Nghị, đều là người rất ưu tú. Tuy chỉ là duyên bèo nước, nhưng khoảng thời gian hắn ở Mai Hoa Châu họ cũng rất chăm sóc hắn. Chính bản thân Lộc Thời Thanh cũng đau buồn hết cả ngày, huống chi là thân nhân như bọn họ?
Hôm nay vốn là hắn cũng muốn theo đến Mai Hoa Châu, nhưng Cố Tinh Phùng không cho hơn nữa nơi đó hung cát chưa biết, hắn đi chỉ gây thêm phiền phức,thế là chỉ đành ở lại đây trông nhà.
Nhưng không ngờ toàn bộ Bách Lý Ổ cũng...
Tuy lúc ở Bách Lý Ổ đã phát sinh nhiều chuyện không vui, cũng thấy được lòng người hiểm ác. Nhưng đa số mọi người tội không đáng chết, những người tốt kia càng là vô tội. Tỉ như Trình Tu, tuy phải bất đắc dĩ nghe theo phụ thân hắn, nhưng hắn có một trái tim hướng thiện. Còn lão bà có cháu gái chết oan kia nữa, vừa được minh oan thì lại...
Bọn họ cũng vướng phải tai bay vạ gió này.
Chuyện may mắn duy nhất chính là Tống Dương và Tống Linh Bích còn sống, cũng được bọn Thẩm Kiêu dẫn về an bài. Sau khi Cố Tinh Phùng thương nghị cùng mấy vị phong chủ, quyết định Biển Cả Một Cảnh sẽ đứng ra an táng người chết ở Tống gia. Còn gia sản của Tống gia, Biển Cả Một Cảnh sẽ giữ trước, đợi sau khi chuyện này chấm dứt sẽ trả lại cho Tống Linh Bích và Tống Dương.
Tống Dương còn đang hôn mê, việc này chỉ nói với Tống Linh Bích, nhưng Tống Linh Bích lại không nói một lời.
Cố Tinh Phùng cũng đi xuống bậc thềm ngọc,nói với hắn: "Hiện giờ không có người ngoài."
Rốt cuộc Tống Linh Bích mở mắt ra, nhìn chằm chằm cửa sổ nói: "Còn chưa đủ, tạo thêm một cái kết giới nữa đi."
Cố Tinh Phùng gật đầu, bàn tay lật qua lật lại, mấy luồng ánh sáng gắn vào những khe hở bên trên, chính điện bị vây kín mít.
Tống Linh Bích lúc này mới đứng lên, nói với Cố Tinh Phùng: "Tuy bộ dáng hôm nay của Cố chưởng môn có hơi khác biệt, nhưng tại hạ vẫn nhìn ra được, ngươi chính là thần tiên áo trắng trong rừng cây đêm đó, Đúng không?"
"Đúng." Cố Tinh Phùng mặt không gợn sóng đáp.
Tống Linh Bích nghiêm mặt, cúi người vái chào y thật sâu.
"Đa tạ kết giới Cố chưởng môn lưu lại, đã cứu mạng ta cùng A Dương."
Cố Tinh Phùng còn chưa nói chuyện, Lộc Thời Thanh đã đứng bên cạnh dặn dò: "Mong ngươi tiếp tục giữ bí mật này, đừng nói ra chuyện hôm đó cho người khác biết."
Tống Linh Bích đứng dậy, "Đương nhiên ta sẽ giữ kín, chỉ là... Hắn nhìn về phía Cố Tinh Phùng, "Ta đoán, Cố chưởng môn không phải nhân loại?"
Cố Tinh Phùng cũng không kinh ngạc, bất kỳ tu sĩ nào thấy hắn biến hình cũng sẽ hoài nghi. Tuy Tống Linh Bích không tu tiên, nhưng cũng đâu phải đồ đần.
Lộc Thời Thanh thở dài: "Cho nên mới hi vọng Linh Bích công tử đừng nói ra ngoài đó."
Tống Linh Bích từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi Cố Tinh Phùng: "Ngươi... Không phải người ở Hồng Trần Giới?"
Cố Tinh Phùng rủ xuống mí mắt, không trả lời.
Thái độ ngầm thừa nhận này khiến Tống Linh Bích thông suốt: "Đã rõ."
Lần này đến phiên Lộc Thời Thanh kinh ngạc. Cố Tinh Phùng thế mà không phải người ở Hồng Trần Giới, vậy y tới từ đâu?Y có Yêu thân... Vạn Yêu giới?
Một yêu quái ở Vạn Yêu giới, chạy vào bụng Kình bằng cách nào?
Cố Tinh Phùng thản nhiên nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Tống Linh Bích giật giật khóe miệng, "Cố chưởng môn yên tâm, ta không có hứng thú với thân thế của ngươi. Chỉ là có một việc, ta muốn hỏi ngươi có biết hay không mà thôi."
"Nói."
Tống Linh Bích nói: "Ngươi có biết Cực Lạc quyển trục không?"
Dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Ta mong rằng Cố chưởng môn nói thật."
Cố Tinh Phùng nói: "Ta không biết."
Thần sắc y bình tĩnh, không có nửa giây chần chờ.
"Ngay cả ngươi cũng không biết..." Mặt Tống Linh Bích lộ vẻ thất vọng.
Lộc Thời Thanh nghi hoặc: "Linh Bích công tử, Cực Lạc quyển trục là thư họa rất quan trọng sao?"
tranh vẽ
"Nếu chỉ là thư họa thì cũng còn đỡ." Tống Linh Bích cười khổ, "Ta vốn không tin tà, cho đến khi tận mắt chứng kiến thảm trạng ở Bách Lý Ổ...Xem ra đều là ý trời, không thể vãn hồi."
Lộc Thời Thanh nghe cứ mơ mơ hồ hồ, nhìn về phía Cố Tinh Phùng. Sau khi Cố Tinh Phùng cho hắn một ánh mắt trấn an thì hỏi Tống Linh Bích: "Cực Lạc quyển trục là vật gì?"
"Cực Lạc quyển trục, là bốn chữ đáng sợ nhất thế gian này." Tống Linh Bích hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, tựa như chỉ có làm như thế mới có thể phóng thích bóng ma hắn cất giấu trong lòng, "Hai mươi năm trước phụ thân ta ra ngoài chuyển hàng, bất hạnh nhiễm bệnh, nhưng không chịu chạy chữa,cứ thế bị đau đớn giày vò đến chết. Trước khi lâm chung ông căn dặn bọn ta không được để lộ chứng bệnh của ông."
Lộc Thời Thanh hỏi: "Ông ấy bị bệnh gì?"
"Không rõ đó là bệnh gì, nhưng bệnh trạng nghe rợn cả người."Tống Linh Bích lại hít sâu vài cái, tiếp tục nói "Từ phần ngực trở xuống đều biến thành vôi, thổi là tan. Vốn chỉ là một đốm trắng nhỏ phía sau lưng, nhưng ngắn ngủi chỉ có mấy tháng...Đã lan tràn ra toàn thân."
Nghe vào, tựa như là bị một ngọn lửa vô hình chậm rãi thiêu đốt cho đến chết.
Lộc Thời Thanh nghe hắn nói dăm ba câu, đã cảm thấy kinh khủng. Có thể thấy được khi còn bé Tống Linh Bích tận mắt nhìn thấy tử trạng của phụ thân đã để lại bóng ma lớn thế nào trong lòng hắn.
Lúc này, Cố Tinh Phùng dời sang bên cạnh hắn thêm nửa bước, làm lòng hắn trong nháy mắt yên ổn trở lại, hắn cảm kích nhìn nhìn Cố Tinh Phùng.
"Rất dọa người phải không." Tống Linh Bích cười cười, nhắm mắt lại, "Nhiều năm sau khi phụ thân chết, gió vẫn êm sóng vẫn lặng, ta còn cho rằng đời này sẽ không nhìn thấy căn bệnh này nữa. Cho đến...Ngày hôm nay khi nhìn thấy những thi thể ở Bách Lý Ổ."
Lộc Thời Thanh mở to hai mắt, Cố Tinh Phùng sắc mặt ngưng trọng: "Chuyện này có liên quan đến Cực Lạc quyển trục?"
"Đúng." Tống Linh Bích nói, " Cực Lạc quyển trục cũng là do trước khi phụ thân lâm chung nói cho bọn ta biết, dặn bọn ta nhớ kỹ bốn chữ này, có thể trốn bao xa thì trốn, nếu không rất có thể sẽ chết thảm như ông ấy. Ta và tỷ tỷ nhớ rất kỷ, ngay cả bọn a Dương cũng không biết. Tối qua tỷ ta chết trong tuyệt vọng, vì trả thù Trình gia, tỷ ấy hét to bảo là Cực Lạc quyển trục đang trong tay Trình Túc. Chỉ qua mấy canh giờ mà thôi, thảm trạng của Trình gia thế nào chắc hai người cũng rõ."
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Tống Linh Bích nhắm mắt lại, "Tỷ ta đã...Dẫn thứ không nên dẫn vào Hồng Trần Giới."