Sa Điêu Sư Tổ

chương 37: giang xảo khó phòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hệ thống ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau mới nói: "Không có khả năng,chắc là yêu nữ này bịa chuyện, rõ ràng ngươi cũng đã...khụ khụ."

Lộc Thời Thanh cũng không tin, nhưng vô cùng khó hiểu: "Đâu trùng hợp tới vậy, tại sao Sinh Sôi Nương Nương phải nói láo việc này? Câu vừa rồi chỉ là do ả thuận miệng nói ra mà thôi."

"Không biết, dù sao cũng không có khả năng." Hệ thống khẽ nói, "Bùi Lệ là xử nam, đây là chuyện cười lố nhất ta từng nghe."

Tống Linh Bích đứng cạnh thấy thần sắc hắn dị dạng, cười nói: "Tiểu mỹ nhân da mặt mỏng thật, đây cũng chưa tính là ô ngôn uế ngữ gì mà. Nếu có người đùa giỡn ngươi thật đến lúc đó ngươi phải làm sao đây?."

Lộc Thời Thanh vùi đầu, nuốt xuống nỗi khổ thầm kín nơi đáy lòng.

Tuy có hệ thống trấn an, hắn vẫn muốn tìm cơ hội nào đó xác nhận lại. Bằng không thất thân mà còn không biết mất trong tay ai, đừng nói trong lòng hắn không yên, ngay cả danh dự của nguyên chủ cũng không còn.

Từ những ký ức vụn vặt kia cho thấy, nguyên chủ hành vi đoan chính, cũng không có phóng đãng khuyết thiếu yêu thương như trong sách miêu tả, sống chung với Bùi Lệ rất tự nhiên, là quan hệ thầy trò rất bình thường ngay cả mập mờ cũng không có.

Đương nhiên, cũng có thể là do kí ức trước mắt có hạn, hắn còn chưa hiểu rõ.

Hắn ổn định tâm thần, tiếp tục nhìn về phía Tống Dương và Diệp Tử Minh. Giờ phút này từ trong tầm mắt của Sinh Sôi Nương Nương chỉ có thể thấy một mình Cố Tinh Phùng, hắn và Tống Linh Bích đều đang được kết giới che chở.

Cố Tinh Phùng cẩn thận đứng trước bụi gai, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Sinh Sôi Nương Nương khanh khách cười không ngừng, liên tục hỏi hắn: "Ca ca Tóc trắng không giống phàm nhân ở Hồng Trần Giới, từ nơi nào đến? Ngươi ngày thường tuấn mỹ như thế, không biết đã có người trong lòng chưa?"

Cố Tinh Phùng giống như là không nghe thấy, chỉ lo dùng mắt dò xét Tống Dương cùng Diệp Tử Minh.

"ôi lạnh lùng quá, cho dù có cũng không chịu nói ra đâu nhỉ." Sinh Sôi Nương Nương ngả ngớn cực kì, "Nếu không nói, sao người khác biết được chứ? Cứ bỏ lỡ như thế thì đáng tiếc lắm đó?"

Vô tình hay cố ý, Cố Tinh Phùng quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt từ trên người Lộc Thời Thanh nhanh chóng lướt qua.

Tình cảnh này, rất dễ dàng khiến Lộc Thời Thanh sinh ra một ảo giác —— giống như hắn chính là người trong lòng của Cố Tinh Phùng.

Hắn lập tức xấu hổ, sao có thể chứ, hắn là sư tổ Cố Tinh Phùng mà.

Cố Tinh Phùng là người tốt,xuất phát từ tình cảm tổ tôn vẫn luôn luôn thầm lặng giúp đỡ hắn. Nhưng đó cũng là nhờ vào mặt mũi của nguyên chủ, hắn còn ở đây suy nghĩ lung tung gì chứ? Quá không tôn trọng nguyên chủ và Cố Tinh Phùng rồi.

Có lẽ là Cố Tinh Phùng cũng cảm thấy ánh mắt kia không ổn, vô luận Sinh Sôi Nương Nương trêu chọc cỡ nào, hắn không quay đầu lại nữa. Sinh Sôi Nương Nương mặt nóng dán mông lạnh, cũng không tức giận: " Ca ca tóc trắng đã không ngó ngàng gì đến ta, vậy ta chỉ đành đi xem chuyện vui khác thôi."

Nói xong, một đám sương đen xỉn màu bay vào trong bụi gai, đột nhiên tản ra.

Tống Dương xoa xoa mắt, từ dưới đất ngồi dậy, mờ mịt bốn phía.

Sinh Sôi Nương Nương thở dài, "Đáng tiếc quá, Bách Lý Ổ những năm này giết không ít nữ hài, nam nhân muốn thú thê cũng khó khăn, trong lúc gấp gáp tìm không được người thích hợp cho ngươi chơi. Đồng bạn của ngươi lớn lên cũng khá được... Ha ha ha, thôi coi như là trả thù việc ngươi đập phá miếu ta."

Dừng một chút, nàng mỉm cười nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi tên gì?"

Tống Dương ánh mắt đăm đăm, đờ đẫn nói: "Tống Dương."

"Ta xem rồi, ngươi là thân đồng tử, có muốn...phá thân không?" giọng nói ả trở nên nhẹ nhàng, mang theo chút ý vị mê hoặc nhân tâm.

Tống Linh Bích nghẹn họng nhìn trân trối: " Sinh Sôi Nương Nương này hành vi phóng đãng, giờ phút này còn nói ra những lời này, không phải là muốn A Dương..."

Lộc Thời Thanh cũng là sợ ngây người, Tống Dương vẫn còn con nít, nếu đúng như Tống Linh Bích nói, Sinh Sôi Nương Nương kia cũng quá đáng lắm rồi.

Nhưng Cố Tinh Phùng đứng tại chỗ bất động, hắn và Tống Linh Bích cũng chỉ có thể bảo trì bình tĩnh.

Đã thấy Tống Dương lắc đầu: "Không muốn."

Sinh Sôi Nương Nương ngoài ý muốn nói: "Vì sao không muốn? Chẳng lẽ ngươi muốn làm chim non cả đời?"

Tống Dương cực kỳ chậm rãi nói: "Ta không muốn trở thành thứ vô lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Linh ca đâu, vớ phải ai là ngủ với người đó. Ta muốn tìm một người thê tử cùng ta sống an ổn cả đời, đây mới là trách nhiệm nên có với một cô nương."

Tống Linh Bích mắng: "tên nhóc thối tha này, ta cũng đâu có đi gieo tai họa cho cô nương nhà lành đâu, với lại bổn công tử ăn bánh trả tiền, sao lại thành không chịu trách nhiệm rồi?"

Lộc Thời Thanh liếc hắn một cái, thế mà cảm thấy hắn nói rất có lý... Mình nhất định là điên rồi.

Sinh Sôi Nương Nương lại bị Tống Dương chọc cười: "Thì ra ngươi là người đứng đắn, đáng tiếc ngươi chọc phải bổn nương nương, không thể như ngươi mong muốn rồi." Ả lại thay đổi ngữ khí mị hoặc nói với Tống Dương: "Tống Dương đệ đệ à, ngươi nhìn thử đi, người ngủ cạnh ngươi là ai?"

Tống Dương ngây ngốc nhìn về phía Diệp Tử Minh, Diệp Tử Minh đang dựa nghiêng nghiêng trên vách đá, bất tỉnh nhân sự. Tay áo hắn bị Bùi Lệ kéo rách một khúc, lộ ra cánh tay trắng bóc, rũ xuống đám cỏ xỉ rêu màu bích.

Tống Dương nhìn chằm chằm cánh tay hắn: "Hắn là... Diệp sư huynh của ta."

"Ngươi nhìn kỹ chút nữa đi." Sinh Sôi Nương Nương ân cần thiện dụ, "thanh tú động lòng người như thế, sao có thể là sư huynh ngươi? Gương mặt này trắng nõn mịn màng, rõ ràng là một cô nương mà."

"Cô... Cô nương." Tống Dương gục đầu xuống, dường như do dự.

"Đúng, cô nương này chính là nương tử của ngươi." Sinh Sôi Nương Nương nói, " đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai ngươi, từ đây ngươi cùng hắn kết tóc đến già, cố gắng hưởng thụ đi."

Tống Dương hô hấp dồn dập, chậm rãi leo đến trước mặt Diệp Tử Minh, ôm người lên.

Tống Linh Bích cùng Lộc Thời Thanh ngây ra như phỗng, Tống Linh Bích lắc đầu: "Vốn cho rằng Sinh Sôi Nương Nương muốn đích thân phá thân đồng tử của A Dương, hút dương khí đệ ấy, đã đủ ngoan độc rồi. Nhưng không ngờ nàng lại muốn... Nhất cử lưỡng tiện,chơi đùa hai đứa này luôn."

"Nhanh đi, ôm hắn đi, bắt đầu đi." Sinh Sôi Nương Nương trầm thấp cười với Tống Dương.

"Nương tử... Động phòng..." Tống Dương thì thào nói, ghé vào trong tóc Diệp Tử Minh hít hà, mặt lộ vẻ lưu luyến si mê, "Thơm quá..."

Mắt thấy không thể miêu tả hình tượng sắp diễn ra, Lộc Thời Thanh vội vàng che mắt.

Tống Linh Bích khẽ khom người, hô Cố Tinh Phùng: "Thần tiên, nếu không ngăn cản, sẽ xảy ra chuyện thật đó."

Cố Tinh Phùng thờ ơ,tựa như thứ gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy.

Tống Linh Bích than thở: "Xong chuyện tiểu tử này nếu không phải xấu hổ giận dữ tự sát thì cũng sẽ bị vị tiểu sư huynh này đánh chết, Sinh Sôi Nương Nương này quá độc ác."

Thế nhưng Tống Dương kích động một hồi, lại không làm ra động tác tiếp theo, xấu hổ ôm Diệp Tử Minh ngẩn người.

Sinh Sôi Nương Nương thúc giục nói: "Tiếp tục đi, nương tử ngươi đang chờ ngươi âu yến kìa."

Tống Dương luống cuống nói: "Cần phải làm thế nào, ta không biết..."

Lần này Tống Linh Bích nâng trán, Lộc Thời Thanh mắt trợn tròn, Sinh Sôi Nương Nương cũng không phản bác được, nửa ngày sau mới nói: "Ôi đúng là tên ngốc! Ngươi lột sạch y phục hắn, hung hăng...Chà đạp giày vò hắn!"

Tống Dương lắc đầu liên tục: "Ta không thể chà đạp giày vò hắn, hắn sẽ tức giận."

"Sao thế được." Sinh Sôi Nương Nương có chút không kiên nhẫn, "Ả là vợ ngươi, là nữ nhân của ngươi, ngươi chà đạp giày vò ả, ả sẽ chỉ cảm thấy sảng khoái và vui vẻ."

"... Thật?"

"Thiên chân vạn xác, ngươi càng thô lỗ ả càng thích."

"Nàng thích thô lỗ... Tốt!" Tống Dương yên lòng, xách cổ áo Diệp Tử Minh, Đấm lên mặt hắn một quyền.

Sinh Sôi Nương Nương: "..."

Lộc Thời Thanh: "..."

Tống Linh Bích: "..."

Một quyền này sợ là dùng hết khí lực từ khi sinh ra tới giờ, đầu Diệp Tử Minh nghiêng về một bên, trên gương mặt sưng lên một mảng lớn.

Cảm giác đau đớn kịch liệt này kéo hắn từ trong cơn mê tỉnh lại.

Mở mắt ra, chỉ thấy Tống Dương đặt hắn nằm dưới đất, đang chuẩn bị dựa theo "chà đạp giày vò" mà mình lý giải được quyền đấm cước đá hắn, trong lòng hắn run lên, nhấc chân đạp một đạp. Tống Dương vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đá ngã nhào vào trong đống rêu xanh, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, "Không phải đã nói...Càng thô lỗ thê tử càng thích à?"

Cũng trong một khắc Diệp Tử Minh tỉnh lại này, Cố Tinh Phùng đã biến thành thỏ con, chạy về một hướng nào đó, Lộc Thời Thanh và Tống Linh Bích cũng bị linh lực trên kết giới kéo đi.

Sinh Sôi Nương Nương trầm giọng nói: "Không ổn." Tứ phía liền im ắng.

Nơi đây chỉ còn lại hai người Tống Dương cùng Diệp Tử Minh. Diệp Tử Minh mặt lạnh tanh, vừa chỉnh lại xiêm y vừa trợn mắt với Tống Dương.

Tống Dương vẫn còn chấp mê bất ngộ, lớn tiếng quát Diệp Tử Minh: "Không có thể thống, nào có đạo lý thê tử đánh trượng phu! Có tin ta bỏ ngươi luôn không!"

Tuy hắn nhai tới nhai lui nhưng cũng không dám làm ra hành động ngu ngốc nào nữa, bộ dáng sợ vợ ngoài mạnh trong yếu.

"Đợi ra ngoài rồi tính sổ với ngươi." Diệp Tử Minh che lấy nửa bên gò má trầm giọng dứt lời, tụ khởi linh lực, tạo một lỗ hổng trên bụi gai, bước ra ngoài.

Tống Dương giống như tiểu tức phụ lẻo đẻo theo sau, Diệp Tử Minh nguýt hắn một cái, hắn lập tức dừng lại không đi, chờ Diệp Tử Minh tiếp tục tiến lên, hắn vừa sợ hãi vừa rụt rè đuổi theo.

Cố Tinh Phùng rời khỏi nơi giam giữ Tống Dương và Diệp Tử Minh, liền hóa lại thành hình người.

Vừa rồi Thừa dịp Sinh Sôi Nương Nương chọc ghẹo Tống Dương, y cấp tốc dùng linh lực thăm dò địa hình bốn phương tám hướng của huyệt động này. Lúc này mang theo Lộc Thời Thanh và Tống Linh Bích, tựa như đang đi trong nhà mình. Nơi nào có cơ quan nơi nào có cạm bẫy y đều có thể biết trước mà tránh đi từng cái.

Ven đường tuy có quỷ ảnh cùng dã vật, nhưng không thấy tung tích của Sinh Sôi Nương Nương đâu. Cố Tinh Phùng còn bắt mấy quỷ ảnh hỏi đường, bọn chúng đều chỉ một nơi nào đó trong huyệt động.

Bọn chúng nói, kia là chính điện Sinh Sôi Nương Nương ở.

Cố Tinh Phùng sắc mặt bình tĩnh, trực tiếp chạy đến nơi đó.

Cùng lúc đó,lối ra tương phản với hướng huyệt động, có một thân ảnh áo đỏ hốt hoảng xông ra.

Phía sau của ả, còn đi theo mười quỷ ảnh, kéo lấy Liễu Tuyền Liễu Khê và Trình Tu còn đang hôn mê bất tỉnh. Trên tay ả cầm một cái gương đồng lớn chừng một bàn tay, theo dõi hành tung của Cố Tinh Phùng, ả chợt buông gương xuống, nở một nụ cười như ý.

Quỷ ảnh cẩn thận hỏi: "Nương nương, tiếp theo chúng ta nên đi nơi nào?"

Ả mỉm cười: "Đi Trình gia, để Trình Túc đến giải quyết. Trình Tu là con của hắn, ta không thể động, hai đứa oắt con này vướng víu...Đợi sau khi thoát thân thì ném xuống nước đi."

Quỷ ảnh không hiểu: "Nương nương đã là đại nhân vật ở U Minh giới, vì sao không quay về U Minh giới?"

Ánh mắt của ả nhíu lại, dọa mấy quỷ ảnh kia rụt hết cổ. Ả thản nhiên nói: "U Minh giới nào có nhiều vong linh hài nhi để ăn như vậy? Có ngu mới muốn trở về"

Ả thu hồi gương đồng, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nghe thấy một tiếng thở dài đau lòng: "Thì ra mấy đứa bé bị sẩy kia đều bị ngươi ăn, ngươi tàn nhẫn quá."

Ả bị dọa cho hồn vía lên mây, đột nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Cố Tinh Phùng mang theo Lộc Thời Thanh cùng Tống Linh Bích chậm rãi đi ra từ bóng tối trong hang động.

Ả lùi lại một bước, trừng to mắt hỏi: " Sao có thể, các ngươi không phải..."

Lộc Thời Thanh nói: "Tiến vào chính điện tìm ngươi là huyễn thuật, ngươi bị Tinh Tinh lừa rồi."

Thì ra, mới rồi lúc đứng ngoài bụi gai. Cố Tinh Phùng đã biết trước mánh khóe của Sinh Sôi Nương Nương, huyễn hóa ra một phân thân làm ra vẻ đang tìm ả. Mình thì mang Lộc Thời Thanh và Tống Linh Bích đuổi theo, vốn Lộc Thời Thanh còn chưa hiểu, Tống Linh Bích phỏng đoán rồi sau đó nói toạc ra với hắn, không ngờ quả đúng như thế.

Lộc Thời Thanh dứt lời, vẫn không quên khen một câu: "Tinh Tinh quả thật thông minh."

Cố Tinh Phùng khẽ gật đầu, nét mặt ẩn trong sương mù cực kỳ nhu hòa.

Vốn mặt Sinh Sôi Nương Nương đã trắng, lúc này càng trắng hơn. Ả cười lạnh: "Thôi được, hôm nay gặp được cao nhân Hồng Trần Giới,coi như quỷ Yên Chi là ta đây thời vận không đủ."

Nàng thấy Lộc Thời Thanh đứng giữa Cố Tinh Phùng và Tống Linh Bích, phong thái bất phàm, cho rằng hắn là người lợi hại nhất. Tay áo đỏ phất một cái, liền nhào về phía Lộc Thời Thanh.

Nhưng đi được nữa đường, ả đã bị ánh sáng trắng ngăn lại, Cố Tinh Phùng cầm kiếm chỉ vào ả, ánh mắt lạnh như đêm sương ngày đông.

Thấy sắp đánh nhau, loại yêu tà như Sinh Sôi Nương Nương Cố Tinh Phùng sẽ không nương tay. Lộc Thời Thanh nghĩ là sẽ có một mạng thảm khốc sắp xảy ra, theo bản năng nâng tay che lại hai mắt.

Cố Tinh Phùng thấy được hành động của hắn, thay đổi chủ ý thu hồi kiếm, một chưởng đánh Sinh Sôi Nương Nương nằm bẹp trên mặt đất. Sinh Sôi Nương Nương nhổ một ngụm máu đen, vừa mới đứng lên, Cố Tinh Phùng lại đánh thêm chưởng nữa, ả né đòn trong gan tất, linh lực quanh người ả nổ tung, quỷ ảnh gào khóc chạy trốn, ném người trong tay xuống đất.

Tống Linh Bích đi qua mở trói cho mọi người, kéo Lộc Thời Thanh theo hỗ trợ.

Sinh Sôi Nương Nương oán hận lau khóe miệng, nhìn thấy bên kia loạn thạch dày đặc, có thể ẩn thân, liền cuống quít tránh khỏi. Nhưng không ngờ lại trúng ý Cố Tinh Phùng, nơi đó Lộc Thời Thanh không nhìn thấy, y đuổi theo không hề cố kỵ mà triển khai công kích.

Đằng sau núi đá to lớn, linh lực chớp loạn, tiếng rên đau đớn và tiếng kêu thảm của Sinh Sôi Nương Nương vang lên mấy lần. Sau vài giây thì không còn động tĩnh gì nữa. Lộc Thời Thanh đi qua nhìn thử chỉ thấy Cố Tinh Phùng không nhanh không chậm đi tới, trong tay là một luồng linh lực, kéo theo Sinh Sôi Nương Nương nửa chết nửa sống.

Truyện Chữ Hay