Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người áo đen đến Hồng Trần Giới,chính là lấy trạng thái khinh người của một sinh linh tầm thường.
Chỉ nghe thấy hư danh của tiên đạo tam đại danh môn, nhưng không để vào mắt, coi là cùng cấp với những môn phái bình thường. Cố Tinh Phùng tự mình ra trận, làm hắn thay đổi cách nhìn, nhưng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho sự vô lễ của y, cau mày nói: "ta và ngươi không quen biết, thì thù riêng ở đâu ra?"
Cố Tinh Phùng nhìn về phía đình nghỉ mát, Lộc Thời Thanh đang đứng đó trừng mắt nhìn y. Tay cầm kiếm của y hơi xiết chặt," Không cần nhiều lời, trả lại gấp đôi là được."
Khác biệt với giao đấu, trả thù không cần phải dùng đến lễ nghi phiền phức.
Y lưu loát vung ra một kiếm, chứa đầy linh lực bay thẳng đến người áo đen.
Diêu Phủng Châu nắm lại ngón tay: "Chưởng môn sư huynh đúng là nam tử hán, giúp chúng ta dạy dỗ hắn một trận nhớ đời!"
Đinh Hải Yến thì dậm chân: "Hằng Minh làm càn! Người này lai lịch không rõ, sợ là sẽ rước lấy phiền toái càng lớn!"
Lộc Thời Thanh không nghe thấy Cố Tinh Phùng nói gì, nhưng hắn vừa thấy Cố Tinh Phùng cầm kiếm chạy về phía người áo đen, là tứ thế muốn đánh nhau liền luống cuống. Hắn đang muốn chạy tới thuyết phục, chợt đầu váng mắt hoa, ngã xuống đất giãy dụa một lát, rồi mất đi ý thức.
Hết thảy ồn ào và nào động bên ngoài đều không truyền vào được khí lạnh đang gào thét trong vòng chiến. Lúc Cố Tinh Phùng nói ra hai chữ " thù riêng", người áo đen đã có chuẩn bị, thời điểm mới giao đấu cũng đã biết được nội lực của y. Linh lực màu lam nhạt, chí thuần chí dương, là phàm nhân cảnh giới Đại Thừa Kỳ của Hồng Trần Giới.
Hắn đứng tại chỗ, đưa tay đón nhận.
Kiếm khí lẫm liệt bị hắn tay không bắt lấy, ngưng trệ trong lòng bàn tay, áo choàng hắn bay lên, nơi đạp chân cát đá bay tán loạn, cỏ cây rung chuyển, trong hư không dấy lên một tầng cát bụi.
Lần này hắn vẫn lựa chọn không né tránh, cũng không đánh lệch kiếm khí đi, mà là tiếp tục hóa giải bằng linh lực—— càng là cao thủ công kích, thì càng khó hóa giải, như hắn đồng dạng là cao thủ trong cao thủ, quá trình này ước chừng chỉ trong giây lát.
Nhưng mà, trong cái gọi là giây lát này, Cố Tinh Phùng đã đến trước mắt hắn.
Lại thêm một đường kiếm khí phóng ra, lần này người áo đen không rãnh đón lấy, đành phải lách mình tránh qua bên cạnh.
Cố Tinh Phùng từng bước tiếp cận, kiếm khí liên tiếp không ngừng, người áo đen luân phiên trốn tránh, nhưng thủy chung không lộ ra binh khí, thiệt thòi vô cùng.
Hắn giận tái mặt, quát tháo nửa đời, còn chưa có ai dám khiêu khích hắn kiểu này.
Cố Tinh Phùng thế công không ngừng, hỏi hắn: "Ngươi không có binh khí?"
Người tu luyện sử dụng binh khí, tựa như người dùng đũa ăn cơm thường ngày. Nhưng người này lại hơi sững sờ, tựa như Cố Tình Phùng đang nói là vấn đề hắn tránh còn không kịp.
Cố Tinh Phùng ánh mắt ngưng lại, bắt lấy cơ hội này đánh ra một chưởng.
Đấu linh lực, người áo đen chưa từng sợ, huống chi hắn đã đoán được, Cố Tinh Phùng chỉ là một phàm nhân Đại Thừa Kỳ linh lực không đủ. Cho dù tu vi cao hơn nữa, cũng vô pháp liều mạng với hắn.
Người áo đen ngạo nghễ đón lấy một chưởng này.
Quả nhiên, Cố Tinh Phùng nhíu mày lại, tựa như đã sức cùng lực kiệt. Y cố hết sức xoay người, liên tục lui về sau. Người áo đen đã bị y bức cho sát khí nổi lên,không hề buông lỏng, từng bước ép sát.
Hai bọn họ đánh qua đánh lại, không bao lâu đã đến bên rìa Đông Hải.
Sóng biển vỗ vào bờ, dưới ánh trăng nổi lên vô số gợn sóng. Dưới vầng sáng Cố Tinh Phùng khẽ mím môi, Lúc này linh lực bỗng nhiên gia tăng mãnh liệt, thân hình lần nữa biến ảo. Vốn là người áo đen đang đứng đối diện bờ biển, lại bị Cố Tinh Phùng cưỡng ép thay đổi biến thành y đứng đối diện rìa biển còn người áo đen bị rơi xuống nước.
Người áo đen động tác hơi ngừng lại, "Ngươi, che giấu thực lực?"
Cố Tinh Phùng không nói gì, trở tay đẩy hắn ra, tiếp theo mũi kiếm hướng xuống phía dưới, linh lực hùng hậu chụp về phía mặt biển. Sóng lớn cuồn cuộn hơi nước ngập trời dân lên, hình thành một bước tường vây tựa như lá chắn.
Người áo đen thấy thế mũi chân điểm nhẹ, xoay người giẫm lên đầu sóng, như giẫm lên đất bằng chạy như bay về hướng Cố Tinh Phùng,.
Mỗi một ngọn sóng bị người áo đen giẫm lên, đều ào ào rơi xuống. Còn những ngọn không bị đụng vào đồng loạt vỡ thành những giọt nước nhỏ, từng giọt cấp tốc biến thành vừa dài vừa nhọn, tự như chủy thủ được tạc bằng băng tuyết.
Cố Tinh Phùng giương lên ống tay áo, những "Chủy thủ" này đều có mục tiêu, lấy người áo đen làm hồng tâm, cùng nhau vọt tới.
Người áo đen thấy tình thế không ổn, xoay người rơi xuống mặt biển, "Chủy thủ" cũng thay đổi phương hướng bắn về phía mặt biển, nhất thời như giội mưa, như giương cát. Hắn phát ra một tiếng rống to, bàn tay hướng lên trên, tạo ra một đám sương mù màu xám, biến dài biến lớn trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng tạo thành một lưỡi đao mũi nhọn hình rắn
Rốt cuộc hắn vẫn bị bức phải xuất ra banh khí, chính là một thanh xà mâu.
Xà mâu:
Xà mâu bay lên trời, nằm yên trên đỉnh đầu người áo đen, tựa như không cùng một không gian với mặt biển đang kịch liệt nhấp nhô. Mũi nhọn của xà mâu còn giống như vật sống, không ngừng uốn éo vặn vẹo. Vô số sương mù phun ra từ trên thân xà mâu, mở rộng theo chú quyết cổ quái không rõ ràng do người áo đen đọc lên, tựa như nở ra một đóa hoa khô héo âm trầm.
Sương mù không ngừng xoay tròn,chủy thủ dày đặc tựa lông vũ rơi vào trong đó, không giống đang công kích mà giống tự dâng mình vào miệng hổ hơn.
Cố Tinh Phùng biểu lộ trấn định, như đã có tính toán trước, cũng bắt đầu niệm chú quyết, cũng là một chuỗi quái văn không rõ chữ.
Người áo đen nghe vài câu, mặc dù không rõ, nhưng cũng đổi sắc mặt, " Ngôn ngữ này, không phải của Hồng Trần..."
Còn chưa nói xong, xà mâu sinh ra từ sương mù bỗng kịch liệt rung chuyển. Toàn bộ"Chủy thủ" bị thôn phệ hóa thành nước biển,vọt mạnh dọc theo sát rìa sương mù, trong nháy mắt sương mù bị nước biển vây kín. Theo tiếng nói trầm thấp của Cố Tinh Phùng, nước biển lần nữa ngưng đọng thành hình, xuất hiện hàng vạn khe nứt cùng vết rạn. Sương mù đung đưa, đau khổ ngoan cố chống lại. Nhưng vẫn chậm rãi giảm tốc, phía rìa ngoài cũng theo đó vỡ tan.
Người áo đen che ngực, chất lỏng màu đen thấm qua khăn che mặt nhỏ xuống mặt biển.
Hắn vội vàng thu hồi xà mâu.
Nhưng không ngờ nước biển dọc theo sương mù bay thẳng về phía xà mâu, xà mâu vừa đụng phải nước biển, thế mà lại phát ra một tiếng kêu thê lương quái dị, tiếp theo thì rỉ ra vô số khí đen.
"Dừng tay!" Người áo đen vung một chưởng hướng Cố Tinh Phùng,cuống cuồng bắt lấy xà mâu kiểm tra.
Cố Tinh Phùng hơi híp mắt lại. Hắc y nhân kia coi trời bằng vung, lại yêu quý thanh xà mâu này như mạng sống.
Có thể lợi dụng điểm này.
Sau một khắc, nước biển trên xà mầu ngưng tụ thành băng, những góc cạnh nhỏ li ti đều đang găm vào vỏ ngoài của nó. Xà mầu tựa như một con rắn sắp chết, không ngừng vặn vẹo. Tấm băng mỏng kia cũng tựa như có linh hồn, Cho dù nó có lay động thế nào, vẫn một mực hấp thụ, cắn chặt không buông. Người áo đen dùng linh lực hóa giải, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, chất vấn Cố Tinh Phùng: "Ngươi... Ngươi đây là yêu thuật!"
Nước biển tựa như vách ngăn, thu nạp hết thảy âm thanh vào bên trong, người bên ngoài không thể nghe thấy, Cố Tinh Phùng thản nhiên rơi xuống đỉnh sóng, từ chối cho ý kiến.
Người áo đen trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì!"
"Vậy ngươi từ đâu đến." Cố Tinh Phùng hỏi lại.
Người áo đen khiêu khích tiên đạo của gần nữa Hồng Trần Giới, lại không nghĩ đến Biển Cả Một Cảnh còn có một người thâm tàng bất lộ này, trèo cao thì té đau. Lúc này hắn đang ở thế hạ phong, chỉ đành lau đi nước đọng trên khăn che mặt của mình, căm giận nói: "Ta đến từ Tu La giới, ngày sau, ắt phải..."
Lời hung ác nói được một nửa, Cố Tinh Phùng liền vê vê ngón tay, theo động tác này, trên thân xà mâu xuất hiện một vết nứt, tuy nhỏ bé, nhưng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy.
"Không!" Người áo đen khàn giọng ngăn cản, tựa như vết rách kia mọc ra trên người hắn.
Cố Tinh Phùng lại giương một tay lên, vết rạn biến mất, xà mâu thống khổ giãy giụa hơi chậm lại.
Người áo đen trong lòng an tâm một chút, đã thấy giọt nước ngưng tụ thành hoa tuyết, tinh tế dày đặc chui vào bên trong xà mâu.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi làm cái gì?"
" Ma nhân Tu La giới, Hồng Trần Giới không dung. Kiếm trong tay Cố Tinh Phùng chỉ qua, "Ngươi đến đây làm gì?"
Người áo đen cắn chặt hàm răng.
"Nói!"
Theo tiếng chất vấn không ngừng của Cố Tinh Phùng, xà mâu trong tay người áo đen lần nữa uốn éo, hoa tuyết đã bám đầy đầu mâu.
Người áo đen trầm giọng nói: "Vì ta có tội nên mới lẫn trốn đến tận đây, không ngờ... Quá hiếu thắng nên ăn thiệt."
Sóng biển chập trùng không chừng, Cố Tinh Phùng tựa hồ nhớ ra gì đó, "Tu La Giới..."
"Muốn giết cứ giết, đừng hủy mâu của ta." Người áo đen nắm chặt xà mâu.
Cố Tinh Phùng vốn muốn giết hắn, lúc này lại chậm rãi thu kiếm, "Ngươi đi đi."
Người áo đen đã làm tốt chuẩn bị chờ chết, nghe lời này không khỏi do dự: "Ngươi nói cái gì?"
"Sau này nếu còn đến Biển Cả Một Cảnh gây sự, chút thuật trên mâu kia sẽ phát tát." Cố Tinh Phùng mỗi chữ mỗi câu. Hoa tuyết phía trên xà mâu lại tiếp tục hóa thành nước, ẩn nấp ở đầu mâu.
"... Một lời đã định, ngươi cũng nên nhớ kỹ." Người áo đen như được đại xá, lại không quên uy hiếp, "Nếu mâu của ta hủy, toàn bộ Hồng Trần Giới đều phải chôn theo nó, ta nói được thì làm được."
Lời vừa dức hắn xòe ra bàn tay, xà mâu nhanh chóng hóa thành sương mù, bao quanh người hắn, sau khi tiêu tán, chỗ hắn vừa đứng đã trống không.
Đám người xem chiến ở bờ biển chỉ thấy vách ngăn bằng sóng biển từ từ rút lui, bên trong sương mù mênh mông chỉ còn lại một mình Cố Tinh Phùng.
Bọn họ không thể tin,chỉ mới hai nén nhang mà thôi... Cứ như vậy kết thúc?
Cố Tinh Phùng ngự kiếm đến, Đinh Hải Yến đen mặt: "Hằng Minh, người kia đi nơi nào? Chạy trốn hay là đã chết?"
Nào có thể đoán được, Cố Tinh Phùng không nói lời nào từ trên không lướt qua, thẳng đến đình nghỉ mát.
Cố Tinh Phùng thường ngày mặc dù xa cách lãnh đạm, nhưng vẫn sẽ đáp lời hắn, lúc này vậy mà nhìn cũng không nhìn. Đinh Hải Yến đang muốn nổi giận, Thẩm Kiêu bên cạnh nói: "Thái sư bá tổ, người trong đình bị thương, sư tôn vội qua đó cứu hắn, xin ngài bớt giận."
"Người trong đình?" Đinh Hải Yến ngẩn người, nhớ tới lúc đó hình như trên tay người áo đen có xách một thân ảnh nhỏ gầy.
Thẩm Kiêu giải thích nói: "Người đã từng thấy, là vị khách hơi ngốc tạm trú ở Thiên Kính Phong."
Đứa ngốc có bộ dáng xuất trần.
Đinh Hải Yến nhớ lại. Lần trước lúc muốn lấy Cảnh Ngộ Thức quất người này một trận, cũng là Hằng Minh đứng ra che chở, Đinh Hải Yến nhíu mày nhìn về phía đình, lâm vào trầm tư.
- -----------------------
Ngoài đình dưới bậc thang, Lộc Thời Thanh nằm bất động trong hố cỏ, đã lâm vào trạng thái bán hôn mê.
Hắn cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng lạnh, tựa như đang ngâm mình trong nước biển băng giá.
"Lạnh..." Hắn cuộn mình, không ngừng run cầm cập.
Hắn đang phán đoán hoàn cảnh trong mơ, là rét lạnh vô biên vô tận, từng giọt từng giọt nước biển men theo vết thương trước ngực chui vào trong máu thịt của hắn,
"Đau... Cứu... Cứu ta..."
thời điểm tuyệt vọng, có thứ gì đó kề sát vào miệng hắn. Hơi Lạnh, nhưng ấm áp này cũng đủ để hắn vượt qua sự lạnh lẽo của nước biển.
Là hai cánh môi mềm mại.
Lộc Thời Thanh tựa như bắt được cây cỏ cứu mạng, cố gắng nâng lên hai cánh tay không còn sức lực, muốn ôm chặt đối phương, lại bị đối phương ôm ngược lại, không thể động đậy.
Thân thể kia cứ đè hắn như thế, vuốt ve hắn, thậm chí còn... Tiến vào hắn.