Kỳ thực khốc O biết, tra A nhất định không nhớ mình là ai.
Trước đây, trong một đoàn phim kia, một nhà tư sản như tra A đương nhiên sẽ được người người xua nịnh tâng bốc.
Mà quản lý của khốc O khi đó vì muốn lấy lòng kim chủ vẫn thường xuyên mang y đi đến đủ loại tiệc rượu.
Có một lần hai người gặp nhau trên bàn rượu.
Lúc đó khốc O vẫn chưa phải là một đại mỹ nhân, chỉ có thể tính là một tiểu mỹ nhân mà thôi.
Sợ hãi rụt rè đi theo bên cạnh quản lý, gửi gắm hy vọng rằng quản lý sẽ không bắt ép mình làm những chuyện quá đáng khác.
Khi quản lý bảo y chúc rượu tra A, tra A tùy ý liếc y một cái, nhẹ nhàng mỉm cười: Không tình nguyện cũng không cần uống đâu.
Quản lý phi thường thấp thỏm, tan tiệc còn chạy theo sau hắn giải thích. Khốc O lén lút đi theo, nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Tra A: Nếu anh thật sự muốn giúp cậu ấy có thể điên đảo chúng sinh trên màn ảnh thì đừng ép buộc người ta đi làm những chuyện quy tắc ngầm này nữa.
Công ty của ba tôi là công ty làm ăn chân chính, vốn cũng không hứng thú với mấy chuyện này.
Khi đó, O vẫn còn là một tiểu mỹ nhân đột nhiên hiểu ra, y muốn đóng phim, nhưng con đường mà người quản lý đó vẽ ra cho y lại không phải là một con đường đúng đắn.
Y lấy hết dũng khí mà tách khỏi người quản lý đó, hạ quyết tâm, chịu thương chịu khó từng bước một đi lênq từ con số không, từng chút một có được tiếng nói của chính mình.