Trans + Edit: TsuU
-------------------
Tới rồi đó, cái mùa mưa ấy, khi nó bắt đầu thì bầu không khí cũng trở nên vô cùng ẩm ướt, đầy khó chịu.
Dù đang ngồi trong lớp, tôi cũng có cảm giác như chiếc áo sơ mi của mình ướt nhẹp dính chặt vào da thịt này.
Đó cũng là cái mùa u ám nhất trong năm.
Tại phòng mỹ thuật sau giờ học, tôi đang ngồi luyện đôi tay trên mớ đất sét, còn phía bên kia Lucia Aimoto đang miệt mài vẽ. Đôi mắt màu lưu ly ấy chợt nhấp nháy lạnh lùng rồi nhỏ cất tiếng nói.
“Tôi tìm được người mình thích rồi đó!”
Ngay lập tức, gương mặt tôi biến thành một vật thể đầy ngu ngốc, vậy là con nhỏ này kiếm được đối tượng rồi à? Miệng tôi há to ra đầy ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng ngậm lại. Chỉ biết nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng óng đang đổ xuống như một dòng suối lấp lánh quanh gương mặt lạnh lùng như cẩm thạch của nhỏ.
May mắn thay, nhỏ Lucia đang mãi tập trung vào cuốn vở vẽ và nghệch ngoạc mấy đường mà người bình thường không thể hiểu nổi trên đó, nên lúc này, hành động tạm ngưng nặn đất và bộ mặt ngơ ngác của tôi vẫn chưa bị phát hiện.
Không ổn chút nào… Nếu tôi sơ hở để lộ ra mình đang lúng túng, thì con nhỏ đã vốn mang nặng máu ‘S’ này sẽ nhìn tôi bằng con mắt biến thái của bọn ‘S’ và đấm thẳng vào trái tim tôi những lời sỉ nhục đầy sắc thái ‘S’.
Nên tôi phải cố giữ một khuôn mặt tự nhiên nhất có thể và nặn ra giọng cười ‘Hô hô’.
Nghe như lời cười nhạt của một còn người trưởng thành đầy điềm tĩnh vậy.
Tuy vậy, sâu trong cõi lòng này, tôi chẳng có chút gì là điềm tĩnh nổi.
Nè Lucia Aimoto, chẳng phải cô đã thích tôi rồi mà, không đúng sao? Cô chắc phải thích tôi rồi--- Không, mặc dù nghe có vẻ hơi ảo tưởng, nhưng ít nhất là nhỏ này sắp phải lòng tôi rồi mà?
Tôi hồi tưởng lại mối quan hệ của mình và Lucia như một chuyến tàu lượn siêu tốc. Cả hai đứa thân với nhau vì những sở thích khác người mà không thể công khai, cuối cùng đi đến quyết định làm đồng minh với nhau.
Đó là khoảng thời gian tầm một tháng trước—có lẽ là tháng năm. Khi những cái cây to bao bọc xung quanh trường đã đắp lên mình một màu xanh thẳm.
Lúc đó, cả hai đứa chúng tôi đều có người mà mình yêu thầm.
Lucia luôn gọi Shinobu Osagawara, một nam sinh năm 2 mảnh khảnh của câu lạc bộ hoà tấu là thiên thần định mệnh của đời mình. Trong khi tôi, nghiêm túc xem Misono Chifuyu, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu của câu lạc bộ hoà tấu chính là nàng tiên ở xứ sở mộng mơ.
Cho tới lúc đó, cả hai luồng tình cảm đều là một thứ tình đơn phương vô cùng bình thường, nhưng tôi và Lucia lại chất chứa một sở thích khác người.
Chúng tôi đều muốn khiến cho những tạo vật nhỏ nhắn đáng yêu đó chịu những lời sỉ vả, khiến họ khóc oà lên và thoả sức ngắm nhìn đôi gò má ửng hồng ướt sũng nước mắt kia.
Chỉ cần tưởng tượng đến những khung cảnh đó thôi, đã đủ khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, và khoái cảm dâng trào trong tâm trí không ngừng, đó là thứ cảm xúc méo mó mà nếu để gia đình hay người quen phát hiện ra, chắc chắn tôi sẽ bị kì thị.
Nói một cách dễ hiểu hơn, cả tôi và Lucia đều là những kẻ máu ‘S’ chính hiệu.
Tuy nhiên, cái lý trí mạnh mẽ trong mỗi chúng tôi mách bảo rằng nếu để lộ sở thích đó ra thì cuộc sống ngoài xã hội loài người này của chúng tôi sẽ chấm dứt. Nên những hành động xấu tính kia chỉ dừng ở ranh giới tưởng tượng một cách đầy mê muội khi nhìn thấy kẻ mà bọn tôi đem lòng mê đắm.
Vì lý do đó mà tôi đây-kẻ không hề có tí năng khiếu nghệ thuật nào, đã tham gia câu lạc bộ nghệ thuật để hằng ngày được chiêm ngưỡng khung cảnh trời ban qua cửa sổ phòng âm nhạc đối diện.
Tôi gọi vui vẻ cái hành động vô tri nhưng đầy kiên nhẫn này là ‘chiêm ngưỡng’ và luôn năng nổ hoạt động dưới danh nghĩa thành viên câu lạc bộ chiêm ngưỡng một cách đầy ngạo nghễ.
Tương tự vậy, Lucia-người đã luôn theo dõi Shinobu Osagawara qua khung cửa sổ cũng đã tán thành những lý tưởng của tôi và trở thành một phần của câu lạc bộ chiêm ngưỡng.
Lúc đó, tất cả những gì mà tôi biết về Lucia chỉ là diện mạo và cái tên của nhỏ. Cũng là năm hai giống như tôi, con lai với ¼ dòng máu Nhật, sở hữu mái tóc vàng kim óng ả bồng bềnh cùng cặp mắt lưu ly lạnh lùng quyến rũ cùng chiều cao đáng nể.
Tôi luôn bị hút hồn bởi những cô nàng với vẻ ngoài nhỏ nhắn, mỏng manh dễ nhút nhát. Và theo cái gu của tôi, con nhỏ này trượt hoàn toàn.
Tôi đã nghĩ rằng, thứ tồn tại duy nhất giữa bản thân mình và Lucia chỉ là tình bạn như hai kẻ đồng phạm.
Nhưng khi biết được Lucia đã tỏ tình với Osagawara và bị từ chối, lòng tôi đau nhói khi nhỏ cố giấu diếm mọi thứ và tỏ ra như chẳng có gì. Lúc ấy, tôi đã ngộ ra, cô nàng cũng chỉ là một thiếu nữ, cũng có những điểm yếu và rất dễ cô đơn…
Hình ảnh gương mặt cô đơn đầy sầu não của Lucia Aimoto trượt nhẹ qua tâm trí tôi… Khi nghe những lời động viên của Misono, người con gái mà tôi từng rất yêu mến, bản thân đã nhận ra trong cõi lòng Lucia vẫn còn điều gì đó chưa thể bày tỏ với mình…
---Xin lỗi.
Và ngay sau đó là một cái cúi đầu đầy hối lỗi.
Đó là tất cả những gì đã diễn ra sau khi tôi vừa nhận được lời tỏ tình từ cô nàng mà mình đã yêu thầm.
Nghe chính miệng tôi thú nhận những lời này, đôi mắt màu lam ngọc của con nhỏ Lucia vẫn không đổi sắc lạnh lùng.
“Ác quỷ”
Nhỏ phán xét.
Lucia cũng bảo rằng tôi không xứng đáng với vị trí thành viên câu lạc bộ ‘chiêm ngưỡng’ vì đã bất cẩn khiến đối tượng mà tôi ‘chiêm ngưỡng’ phát giác được hành động của mình.
Khi bản thân tôi còn đang mãi trôi trong dòng suy nghĩ chán nản, Lucia đã ép tôi phải rời khỏi câu lạc bộ ‘chiêm ngưỡng’, nhưng bằng một lý do nào đó, tâm trạng của nhỏ đột nhiên trở nên vui vẻ lạ kỳ và đồng ý cho phép tôi tiếp tục tá túc tại phòng câu lạc bộ nghệ thuật này cho đến khi bản thân tìm được mục tiêu tiếp theo mà mình có thể dành tất cả đam mê để ‘chiêm ngưỡng.’
---Nè tôi nghĩ có một cái câu lạc bộ để trải nghiệm thử cảm giác yêu đương cũng hay lắm đó.
Và tôi cũng trả lời lại cái câu nói đỏ của nhỏ một cách hơi nhiệt tình.
----Ờ, tôi cũng muốn thử một nồi Tomyum phủ đầy ớt đỏ ăn kèm với một tá ớt xanh lắm…
Cái khoảnh khắc đó, thứ cảm giác chảy qua mối quan hệ của chúng tôi có phần hơi kỳ lạ không thể lý giải. Nó vừa giống nhưng cũng vừa khác thứ gọi là sự đồng cảm được hình thành giữa hai đồng minh với nhau.
Có thể chúng tôi đã nảy sinh một chút tình cảm với nhau và bắt đầu nhìn nhận đối phương như một người khác giới chăng? Hay đúng hơn là nó na ná cảm giác của một cặp đôi đang trong giai đoạn tìm hiểu trước một mối quan hệ yêu đương vậy.
Tôi đã mơ tưởng rằng nhỏ Lucia này cũng có cùng một thứ cảm giác như mình chứ.
Cơ mà hiện thực thì, dù cho suốt hai tuần qua bọn tôi có ngồi đối diện nhau để nặn tượng và vẽ tranh mỗi ngày, nhưng cái mối quan hệ này vẫn không thể có thêm nổi một bước tiến triển.
Cả hai chỉ toàn luyên thuyên về mấy chủ đề như kiểu
“Nè tôi thấy dây thừng đẹp nhất thì nên là màu đỏ, cơ mà dạo gần đây ấy nhé, tôi nghĩ màu đen cũng đẹp không kém, nến đen hấp dẫn lắm đó!!”
“Ơ, mấy cái kiểu như vậy mà cũng có hả?”
“Ừm, cả vòng cổ với còng chân cũng mua online được luôn đó nha!”
Chỉ toàn mấy cuộc nói chuyện khùng điên như vậy đó, chưa từng có lấy một khoảnh khắc ngọt ngào hay một phút giây cả hai vô tình chạm mắt rồi đỏ mặt ngượng ngùng nào cả.
Đúng, không có bất cứ thứ gì như vậy hết.
Trời ơi, giỡn sao!?
Cái lúc mà nhỏ Lucia ngượng ngùng tuyên bố rằng mình sẽ tiếp tục ở lại câu lạc bộ mỹ thuật này, phải chăng hình ảnh đôi gò má cô ta ửng đỏ lên chỉ là phút giây ảo ảnh trong đôi mắt quáng gà của tôi?
Hay là lúc đó nhỏ đang bị sốt?
Tóm gọn lại là bản thân tôi đã mắc một sự hiểu nhầm tai hại trong việc nhìn nhận biểu cảm của cô nàng này đúng không nhỉ?
Khoan đã.
Chẳng lẽ, anh chàng mà Lucia này thích, lại chính là tôi đây!?
Lucia, con nhỏ sở hữu thứ tính cách ngang bướng đó chắc chắn sẽ biểu đạt tình cảm bằng một cách vòng vo khó hiểu như nãy giờ.
Tin vào điều ấy, tôi cố gắng lấy hết bình tĩnh để hỏi cho ra nhẽ:
“Rồi, lần này cô thích đứa nào vậy?”
Lucia vẫn giữ giọng lạnh lùng mà đáp lại.
“Là chàng trai ngồi trước mặt tôi đây, Sanada Daiki.”
Nhưng tất nhiên là con nhỏ không hề trả lời như vậy rồi.
Vẻ mặt sắt lạnh như một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ trên khối băng, phát ra thứ thanh âm cũng mang hơi lạnh không kém diện mạo của nhỏ.
“Junpei Kurabayashi, vị giáo viên vừa thay thế cho cô giáo đang trong kì thai sản, cũng chính là người hoàn hảo cho chức danh Adonis trong lòng tôi.”
Gì mà Adonis?
Lại còn là giáo viên dạy thay nữa chứ?
“Thầy ấy cũng là cố vấn tạm thời cho câu lạc bộ hòa tấu nữa. Nhìn đi, cái người đẹp trai hết sức với cặp kính, đang khúm núm đầy tội nghiệp trên bục giảng đó!”
Đồng tử màu lam ngọc của Lucia chợt thắp lên ánh sáng thêm lần nữa, nhỏ quay đầu hướng cặp mắt ấy ra khung cửa sổ.
Ngoài ấy, vẫn cứ mưa không ngớt, những giọt nước từ trời cao bám đầy trên khung cửa sổ, làm mờ đi tầm nhìn, kể cả với một tên có thị lực siêu tuyệt vời như tôi, nhìn rõ cũng là chuyện khó mà làm được.
Dù vậy, tôi đây vẫn cố mà nheo mắt cau mày, cố nhìn cho ra cái kẻ mang danh Adonis mà nhỏ Lucia này nhắc đến trông như nào.
Khoảnh khắc ấy, mắt tôi vướng vào bóng hình của người con gái mà bản thân đã từng thương nhớ trong âm thầm, Misono Chifuyu, thiếu nữ đang thổi cây sáo bạc bên khung cửa sổ.
Có lẽ, cô nàng ngồi bên kia khung cửa sổ không thể có được thứ thị lực tuyệt vời như tôi, nên cô ấy không thể nhận ra tôi đang tìm kiếm gì trong màn mưa trắng xóa.
Nhưng bằng chút dự cảm mỏng manh gì đó, cô ấy chợt quay gương mặt nhỏ nhắn kia hướng đến nơi tôi đang gửi ánh nhìn.
rồi cũng quay sang nơi khác bằng một tốc độ nhanh không kém.
Dưới góc nhìn của Misono, tôi như thể một tên đần đương phương cô ấy, theo dõi cô mỗi ngày rồi đột ngột tỏ tình không lời báo trước. Đến khi kẻ đần ấy nhận được câu ‘Tớ cũng thích cậu’ thì đột ngột từ chối thẳng thừng kèm lời xin lỗi. Diễn biến như vậy, cô giận cũng là điều có thể hiểu được.
Chắc chắn rằng thứ suy nghĩ về tôi đang trượt qua tâm trí của cô nàng đó chỉ lòng vòng ở câu “Cái đồ đáng ghét!!”
Một thời gian dài sau cái sự kiện lời tỏ tình ấy. Hình ảnh Misono nhỏ bé dịu dàng bên khung cửa sổ đã không cánh mà bay. Nhưng dạo gần đây, như thể hiện sự khó chịu với tôi, Misono lại tiếp tục thổi sáo bên cửa sổ. Thi thoảng, cô hướng cái ánh nhìn cau có về phía này, mà mục tiêu chính là tôi.
Khi ánh mắt của hai đứa đã tìm thấy nhau, thì Misono nhỏ nhắn ấy lại giơ ngón giữa lên trước mặt tôi.
Vâng, chính là Misono bé nhỏ đó. Misono, kẻ mang cái vẻ ngoài nhút nhát, mỏng manh đó!!
Không, có lẽ thứ tính cách ấy chỉ là sản phẩm trong trí tưởng tượng của tôi dựa vào hình ảnh ngượng ngùng, đỏ mặt hay hướng ánh nhìn xuống chân của Misono.
Thực ra, Misono lại là một thiếu nữ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì mà tôi có thể nghĩ đến.
Hoặc cũng có lẽ tính cách mạnh mẽ ấy được hình thành do cô nàng quá đổi căm hận tôi chăng? Nếu lý do đó thực sự tồn tại, thì tôi rất lấy làm tiếc.