「Đây là đâu...」
Chàng trai bị bao phủ trong bóng tối mịt mùng khiến cậu chẳng thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Nơi đây là một con đường hay một cánh đồng?
Thứ duy nhất giúp cậu biết rằng bản thân đang ở ngoài trời là làn gió thổi trên gò má.
Xung quanh tối tăm đến mức có thể dìm chết một người...。Nhưng chàng trai không hề lo lắng. Ngược lại cậu còn cảm thấy dễ chịu. Cậu ước gì mình có thể ở mãi trong bóng tối này. Nơi đây cho cậu cảm giác an toàn, giống như đang nằm trong bụng mẹ vậy.
Chàng trai mặc cảm về ngoại hình của bản thân. Cậu mang ngoại hình dị biệt khác hẳn với con người. Cậu ước gì bản thân có thể ở mãi trong bóng tối để không một ai nhìn thấy cậu...。
Chàng trai từ từ nhắm mắt lại.
Nếu đã chẳng nhìn thấy gì khi mọi thứ bị màn đêm bao phủ, thì mở mắt ra để làm gì chứ. Dường như khi nhắm mắt lại, trái tim của cậu cũng khép lại theo. Thật là một cảm giác dễ chịu mà.
Phù~...。
Cơn gió trên đôi gò má bắt đầu mạnh dần lên.
Nó như tát vào má chàng trai và cất tiếng hỏi.
「Ngươi là ai?」...。
Chàng trai uể oải mở mắt.
「Để yên cho tôi ngủ được không...tôi mệt mỏi lắm rồi...」
Nhưng cơn gió lại tăng thêm chút lực, tiếp tục vả mạnh vào mặt chàng trai.
「Ngươi là ai...?」
Chàng trai lắc đầu cho đỡ buồn ngủ.
「Tại sao cứ liên miệng hỏi ta là ai...thế ngươi là tên khốn nào...?」Chàng trai hỏi ngược lại, mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối.
GÀO————!
Cơn gió bùng lên dữ dội và đập vào cơ thể của chàng trai. Khiến cơ thể cậu phút chốc chao đảo.
Cơn gió hét lên với chàng trai.
「TA lÀ NGƯƠI...TA lÀ NGƯƠI...TA lÀ NGƯƠI...TA lÀ NGƯƠI...TA lÀ NGƯƠI...TA lÀ NGƯƠI...TA lÀ NGƯƠI...TA lÀ NGƯƠI......」
「C-Cái quái gì vậy...?」
Chàng trai dùng chân trụ lại, cố gắng giữ cho bản thân không bị ngã.
Cậu nhận ra nơi bản thân cậu đang đứng là một vùng núi đá hiểm trở.「MAU TỈNH DẬY ĐI! JIRO!」Cơn gió lại hét lên.
Nghe thấy giọng nói đó, chàng trai bất chợt ngước nhìn lên bầu trời.
Ở đó, xuất hiện một đường viền màu trắng, như thể đã có ai cầm dao rạch một đường giữa trời đêm tăm tối.
Đó là vầng trăng khuyết[note52562]. Vầng trăng ló ra sau những đám mây. Ánh trăng in bóng của chàng trai lên mặt đất. Đó là hình bóng của một chàng trai với cây đàn ghita trên lưng.
「Ta là...Jiro...」Chàng trai lên tiếng, nhìn xuống cái bóng của chính cậu.
「Hahahahahaha...」
Đột nhiên, một tràng cười vang vọng xung quanh.
「Mẹ nó chứ, hết gió...giờ đến cả mặt trăng cũng nói chuyện với ta sao!」
Jiro lại nhìn lên vầng trăng mỏng manh. Vầng trăng kia như đang nhếch miệng cười với cậu.
「Hahahahahaha...Ngươi đang nhìn đi đâu vậy? Ta ở đây này」
Hóa ra giọng nói đó phát ra từ một hướng khác.
Jiro nhìn về hướng phát ra giọng nói. Một bóng đen khoác áo choàng đang đứng trên đống hoang tàn gần đó.
「Sao vậy! Kikaider! Không lẽ cái bộ não điện tử của ngươi đã bị chập sau vô vàn trận chiến rồi sao...。Nhưng ta không nghĩ ngươi có thể dễ dàng quên được ta đâu」Người đàn ông trong chiếc áo choàng lên tiếng, miệng vẫn cười khúc khích「Fufufu」
Toàn thân kẻ kia mang một màu đen tuyền hệt như bóng tối của màn đêm. Riêng phần đầu được bọc trong chiếc nón bảo vệ trong suốt, lộ ra phần não người ở bên trong.
「Hakaider!」
Jiro hét lên.
「Khốn kiếp, Hakaider! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta lần nữa sao!」
Jiro nói trong khi thủ thế.
「Fufufufufu...Kikaider! Ta được sinh ra để đánh bại ngươi. Tất nhiên là ta sẽ luôn quay trở lại」
Hakaider vung cây trượng trong tay rồi cười lớn.
「Hakaider! Giọng nói trong cơn gió vừa rồi...là trò của ngươi có phải không!?」
Nhưng Hakaider chỉ hơi nghiêng đầu,
「Gió ư? Gì chứ. Ngươi là rôbốt mà cũng gặp ảo giác sao, không lẽ cái đầu của ngươi thật sự bị chập mạch rồi à? Mà thôi, thế quái nào mà chả được. Dù sao thì cái thứ phế thải nhà ngươi sẽ sớm bại dưới tay ta thôi!」
Hakaider vung cây quyền trượng lên.
Đó là một vũ khí cầm tay mang tên『Sáo Quỷ[note52561]』. Ngoài chức năng của một cây sáo, nó còn có thể sử dụng như một thanh kiếm, một thứ vũ khí đa năng với nhiều công dụng khác nhau.
Hakaider vung cây Sáo Quỷ lên, chém mạnh về phía Jiro. Thế nhưng, Jiro đã tránh thoát khỏi đòn tấn công rồi lùi về đằng sau.
「Ừm, cũng khá đấy, Kikaider! Thế còn cái này thì sao?」
Hakaider phóng ra một chùm tia hủy diệt từ con mắt của Sáo Quỷ.
ĐÙNG!!
Jiro vừa kịp tránh thoát chùm tia, nhưng dư chấn từ vụ nổ khiến cơ thể cậu bị văng ra xa. Jiro nằm rạp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Hakaider tung áo choàng rồi bay vút lên không trung. Hakaider giương cây Sáo Quỷ tựa như một cây giáo trong khi đang lơ lửng trên không. Hắn hướng phần đầu sắc nhọn của cây sáo về phía Jiro. Cậu vẫn nằm im bất động.
PHẬP!!
Cây Sáo Quỷ cắm sâu vào đại địa.
Hakaider đã làm chệch hướng Sáo Quỷ, trước khi nó kịp chạm vào Jiro.
「Ngươi bị cái mẹ gì vậy, Kikaider! Làm sao có chuyện dễ dàng như thế được. Cái chuyện đáng thất vọng này là sao? Tại sao tên khốn nhà ngươi không đánh trả!?」
Nhưng Jiro không đáp lời.
「Sao vậy? Giải trí cho ta chút coi! Mau chuyển sang hình dạng chiến đấu ngay cho ta...!!」
Hakaider bắt đầu mất kiên nhẫn.
「Ta...không muốn đánh với ngươi...」Jiro cất tiếng thì thầm.
「Thằng khốn này, não của ngươi thực sự bị úng nước rồi sao!? Đã vậy thì...ngươi cứ thế mà phát điên đi!」
Hakaider đặt Sáo Quỷ lên miệng. Cây Sáo Quỷ bắt đầu cất lên một giai điệu kỳ lạ. Giai điệu mà Sáo Quỷ phát ra tác động trực tiếp vào bộ não điện tử của Jiro khiến cậu quằn quại trong đau đớn.
「Nếu ngươi đã không muốn đánh, vậy thì đừng trách ta...。Ta sẽ hủy đi cái bộ não điện tử thảm hại đó của ngươi」
「Ưh...」
Jiro lấy tay che đôi tai lại, biểu cảm đầy thống khổ.
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, cuốn chiếc áo choàng của Hakaider lên. Cơn gió như gào thét, át đi âm thanh của giai điệu đang tra tấn Jiro.
Nhân cơ hội đó, Jiro nhanh chóng chuyển sang hình dạng chiến đấu. Ở dạng chiến đấu, giai điệu của Sáo Quỷ đã không còn ảnh hưởng đến não của cậu được nữa.
「Fufu.Vậy là ngươi đã sẵn sàng để đấu với ta rồi sao, Kikaider!!」
Tuy nhiên, Kikaider nhanh chóng trốn ra sau đống đổ nát.
「Fufufu, xem ra Kikaider không muốn tiếp ngươi rồi. Hay là ngươi đấu với ta này, Hakaider!」
「L-Là kẻ nào!?」
Hakaider quay người về phía giọng nói phát ra.
Từ trên đống đổ nát, một chiến binh khác cũng đang nhìn xuống Hakaider. Ngước nhìn người chiến binh được ánh sáng đằng sau soi tỏ, Hakaider bỗng nheo mắt lại.
「Hử? Là vầng trăng khuyết sao? Nhìn thì bộ giáp đó trông giống như vầng trăng khuyết, nhưng hóa ra không phải. Đó là...」
Hakaider giọng đầy vẻ khinh thường, lại tiếp.
「Hóa ra là một quả chuối...à...」
「Hừ, một tên não trần như ngươi mà cũng ra vẻ chê bai kẻ khác sao. Tên ta là Baron! Là Kamen Rider Baron đây!!」