Rạng sáng lúc hai giờ.
Đúng lúc Kadoya Tsukasa đang chuẩn bị chợp mắt, thì một tiếng hét bất chợt vang lên. Giữa đêm khuya thanh vắng tại hiệu ảnh Hikari. Tiếng hét của một người phụ nữ phát ra như xé toạc cả màn đêm. Nghe thấy tiếng hét đó, Kadoya Tsukasa bật dậy khỏi giường và lao nhanh lên tầng hai.
Là tiếng hét của Natsumi Hikari.
「Natsumi! Natsumi!」
Vừa hét lên, Kadoya Tsukasa đã lao tới mở của phòng của Natsumi Hikari. Cửa phòng không khóa.
Những lúc như thế này, Kadoya Tsukasa sẽ không chút do dự mà nhảy thẳng vào phòng của một thiếu nữ, đây vừa là điểm mạnh nhưng đồng thời cũng là điểm yếu của anh. Bên trong căn phòng tối mịt, anh không tài nào biết được chuyện gì đang xảy ra.
「Natsumikan! Có chuyện gì vậy? Cô có ổn không đấy!」
Natsumikan là biệt danh mà Kadoya Tsukasa đặt cho Natsumi Hikari. Nó chứa đựng tình cảm của anh dành cho cô, nhưng bản thân Natsumi Hikari lại chúa ghét cái biệt danh này.
「Có chuyện gì thế! Cô có làm sao không!」
Kadoya Tsukasa với tay chạm vào bức tường ở gần cửa, bật công tắc đèn lên. Bóng tối biến mất, nhường chỗ cho ánh đèn trần thắp sáng cả căn phòng được trang trí vô cùng dễ thương của người phụ nữ.
Trên chiếc giường đặt ở góc phòng, Natsumi Hikari đang thẫn thờ ngồi đó, hai tay ôm lấy đầu gối. Cơ thể của Natsumi đang khẽ run lên từng chập.
「Natsumikan! Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao khi không cô lại hét lên như thế?」
Natsumi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô trông thật vô hồn. Nhưng rồi một giọt nước mắt chảy ra từ mắt của cô.
「Này, Natsumikan! Mau tỉnh dậy đi!」
Kadoya Tsukasa vỗ nhẹ vào má của Natsumi. Natsumi dần hồi tỉnh lại, mặt ngơ ngác. Như người mới tỉnh dậy khỏi cơn mê, Natsumi đặt tay lên má rồi lẩm bẩm「Ơ? S-Sao vậy nhỉ? Sao tự nhiên mình lại khóc thế nhỉ...」
「Natsumikan, cô thật là...」
Kadoya Tsukasa thở hắt một hơi như đã giải tỏa được nỗi lo trong lòng.
「T-Tsukasa-kun, sao anh lại ở trong phòng của tôi? Ế~! Thật không thể tin được! Anh lại dám tự tiện vào phòng con gái nhà người ta như vậy! Tsukasa-kun, anh đúng là cái đồ tồi tệ!」
Natsumi trợn trừng mắt nhìn Tsukasa.
「Này, có mà cô mới là đồ tồi tệ ấy! Bớt suy nghĩ lung tung đi. Đang nửa đêm nửa hôm, tự nhiên cô hét váng cả nhà lên, tôi thấy lo nên mới chạy đến xem cô có gặp chuyện gì hay không thôi...」
「Ể? Là vậy sao. X-Xin lỗi. Chỉ là...tôi lại mơ thấy giấc mơ đó một lần nữa. Mặc dù đã lâu rồi, tôi không còn mơ về nó nữa...」
「Một giấc mơ à? Là giấc mơ về sự lụi tàn của thế giới khiến Natsumikan mất ăn mất ngủ bấy lâu đấy phải không...?」
「Ế, ừ. Là giấc mơ mà Decade...Tsukasa-kun chiến đấu với các Kamen Rider khác...」Natsumi hạ ánh mắt xuống, giọng ngập ngừng.
Nghe thấy những lời đó, nét mặt của Kadoya Tsukasa bỗng trở nên ngưng trọng.
「...Vậy ra đó là giấc mơ về trận đại chiến của các Rider sao...」
Natsumi khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn xuống dưới.
Kadoya Tsukasa liền nắm lấy đôi vai của Natsumi.
「Natsumi...cô đừng lo. Ngày tận thế sẽ không đến đâu. Vì tôi sẽ bảo vệ thế giới của tất cả mọi người. Sẽ không có chuyện tôi để thế giới bị hủy diệt đâu...」Vừa nói, Kadoya Tsukasa vừa xoa đầu an ủi Natsumi.
「......」
Natsumi trong phút chốc trở nên im lặng.
「Natsumi...không sao đâu mà」
「C-Có thật là như vậy không」Natsumi giọng yếu ớt nói.
「Lý do Tsukasa-kun chụp ảnh nhiều như vậy, là vì anh biết thế giới sắp đi đến hồi kết rồi, có phải vậy không? Vì thế giới sắp bị hủy diệt, nên anh muốn lưu lại những kỉ niệm về nó, không phải sao?」
Natsumi ngẩng đầu lên nhìn Tsukasa.
「Natsumi, cô đang nói cái gì vậy. Không phải thế đâu. Tôi chụp ảnh là vì...」
HUỴCHHH!
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phòng chụp hình ở tầng trệt.
「L-Lại chuyện gì nữa đây? Nay là cái ngày gì mà ồn ào thế không biết! Natsumi, cô ngồi yên đây đợi tôi một lát」
Kadoya Tsukasa ngay lập tức chạy ra khỏi phòng Natsumi.
「Ah, đợi đã, Tsukasa-kun! Cho tôi theo với!」
「Này, Natsumikan. Đừng có dính lấy tôi như thế. Vướng chết đi được」
Kadoya Tsukasa thấp giọng nói. Natsumi đang nép sát đằng sau Kadoya Tsukasa.
「Xi-Xin lỗi. Nhưng mà...có khi nào đó là ăn trộm không?」
「Nếu mà là ăn trộm, vậy thì dễ xử lý rồi」
Có thứ gì đó đang lăn lộn trong bóng tối, điều này nằm ngoài khả năng quan sát của Kadoya Tsuksa.
「Đây rồi...! Được rồi, Natsumikan, tôi sẽ nhảy vào bắt hắn, còn cô bật đèn trong studio lên nha」
「Tôi hiểu rồi...!」
「Lên nào!」
Cùng lúc Kadoya Tsukasa nhảy vào, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng. Natsumi đã nhanh tay bật công tắc đèn chụp.
Khi nhìn thấy gương mặt của kẻ bị Kadoya Tsukasa tóm gọn, Natsumi bất ngờ thốt lên.
「Ô-Ông nội!」
Đó là chủ tiệm ảnh Hikari này, ông Eijiro Hikari. Đôi mắt của Eijiro nheo lại vì bị thứ ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào.
「Cái gì? Ông nội á?」Kadoya Tsukasa buông ông Eijiro ra rồi từ từ đứng dậy.
「Ô-Ông đang làm gì vậy, Ông nội」
「A-À, Natsumi đấy hả con. Xin lỗi. Làm con mất giấc rồi. Ông chỉ bị trượt chân té xuống cầu thang thôi」
「Không đúng, sao mặt ông lại đỏ như vậy. Ông nội, ông vừa đi uống rượu về đấy à」
Eijiro lúc này trông chẳng khác gì một đứa trẻ bày trò nghịch ngợm sau đó bị mẹ bắt tại trận, ông cố gắng lấp liếm,
「À, À thì, nãy từ cửa sổ phòng ngủ ngó ra bên ngoài, ông thấy có quầy hàng bên đường. Ông tính làm một ly cho dễ ngủ ấy mà...」
「Con chịu ông rồi đấy. Ông lại đi uống bia với mực nữa, có phải vậy không?」
Ông Eijiro bỗng tái mét mặt,
「Không, ông có uống đâu! Hai cái thứ đấy uống vào chỉ tổ mệt người thôi. Bia với mực, ông bỏ lâu rồi mà. Là rượu Sake! Tại trời đang trở lạnh. Ông làm ly cho ấm người thôi」Nói rồi, ông lắc đầu thật mạnh.
「À, còn chuyện này nữa, người bán hàng đó là một người phụ nữ. Mà lạ lắm nhá. Đương lúc ông ngồi nhâm nhi chén rượu, thế mà nhoắng một cái đã hóa thành một tên đực rựa chứ. Ảo thật đấy. Thế nên ông mới hỏi một câu bâng quơ là.『Này, bà chủ, thế hóa ra cô là đàn ông à?』」
「Ông đang nói linh tinh cái gì đấy? Thật chẳng hiểu ra làm sao cả. Ông nội, ông vẫn còn say đấy à」
Natsumi hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông nội của cô.
「Có chuyện gì thế? Sao đêm rồi mà mọi người còn tập trung đông đủ thế này...Bà chủ là sao? Bà chủ nào ở đây?」
Vào lúc đó, Onodera Yusuke, người sống cùng Tsukasa tại hiệu ảnh Hikari, tiến tới với đôi con mắt đang díu lại vào với nhau.
「Không có gì đâu. Ông nội tôi mới đi uống rượu rồi về bị té ngã thôi」
「Hả, chuyện này nghiêm trọng đấy. Ông có bị thương ở đâu không?」
「Không sao, không sao. Ta chỉ bị vấp chân thôi. Thực ra, ban nãy Tsukasa-kun có hơi dùng sức nắm lấy cánh tay của ta thôi...」
「Gì cơ? Tsukasa? Tsukasa làm gì ông cơ?」
Onodera Yusuke quay sang nhìn Kadoya Tsukasa đang đứng bên cạnh. Thế nhưng, Tsukasa giơ cả hai tay lên như muốn nói rằng anh chẳng làm gì sất.
「Không, không sao đâu. Mà đằng nào mấy đứa cũng đã dậy cả rồi, hay là để ta pha cho mấy đứa tách cà phê nóng nhé」
Eijiro nói, miệng nở một nụ cười vô tư.
「D-Dạ thôi ông. Uống cà phê vào lúc này, chắc bọn con thức tới sáng mất」
「À, phải rồi nhỉ, ông quên mất. Ông đúng là lẩm cẩm thật rồi!」
Eijiro gãi đầu trước lời nhắc nhở của Natsumi.
「Không sao đâu ông, cháu cũng muốn làm một ly. Dù sao, cháu cũng chẳng chợp mắt được nữa. Này, Tsukasa, còn anh thì sao?」
Yusuke quay lại gọi Kadoya Tsukasa.
Tuy nhiên, cả hai người đều đang đứng đó như chết lặng.
「Hả? Có chuyện gì sao?」
「À, dường như là một thế giới mới đang vẫy gọi tôi」
「Hả? Tân thế giới sao?」
Kadoya Tsukasa chỉ vào bức màn chụp được đặt trong căn phòng.
「Ah, lúc bị ngã, ta đã vô tình chạm vào chỗ nào đó và rồi một bức màn trải xuống từ trên trần nhà」
Eijiro lên tiếng.
「Ủa? Nhưng mà tấm màn chụp này đã ở đây từ khi nào vậy?」Eijiro nghiêng đầu thắc mắc.
Bức tranh được miêu tả ở đó là khung cảnh đầy rẫy những con thú săn mồi như sư tử, hổ và báo. Mỗi một sinh vật trong đó đều được khắc họa vô cùng sinh động.
「Đây là...Châu Phi...sao?」Onodera Yusuke khoanh tay lại.
「Dù là thế giới nào, đến đó rồi ta sẽ biết thôi」
Nói rồi, Tsukasa bước thẳng đến cửa ra vào và đặt tay lên tay nắm cửa.
「Tsukasa-kun!」
Khi Tsukasa quay lại, Natsumi đang nhìn chằm chằm vào anh. Tsukasa mỉm cười nhìn cô.
「Natsumikan, cô đừng lo. Chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu」
Sau đó, không chút do dự, anh dùng tay đẩy cánh cửa ra.
Ánh nắng chói chang đã bao trọn lấy cơ thể của Tsukasa. Lúc trước ở trong phòng, khung cảnh bên ngoài đang là ban đêm, nhưng sau khi cánh cửa được mở ra, bên ngoài đã là buổi sáng. Đây là bằng chứng cho thấy cánh cửa đã được kết nối với một thế giới khác.
Chứng kiến khung cảnh ở trước mặt, Kadoya Tsukasa không khỏi bàng hoàng mà hét lên「Ahh!」một tiếng.
「Gì vậy? Tsukasa, anh nhìn thấy cái gì rồi à?」
Onodera Yusuke len lén nhìn từ phía sau. Và rồi Yusuke cũng hét lên thất thanh「Ahh!」.
Một chiếc bờm lớn, bồng bềnh cùng với đó là những vuốt sắc nhọn. Một sinh vật như thú săn mồi đang hoành hành khắp thành phố. Nhưng điều khiến hai người họ ngạc nhiên hơn cả là kích thước của nó. Cơ thể của nó thậm chí còn vượt xa các tòa nhà chọc trời.
Đôi lông mày của Kadoya Tsukasa ngay lập tức nhíu chặt lại.
「C-Cái thế giới này là...」