Cơn ác mộng ập đến, đã thế nằm cạnh tôi là cô nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản trong bộ pyjama phập phồng đang say giấc nồng khiến tôi chẳng thể nào ngủ lại nổi.
Thiếu ngủ khiến đầu óc tôi nặng trĩu, những lúc thế này chỉ còn cách ngâm mình vào bồn nước nóng để lấy lại sức thôi.
Sau khi đặt chế độ làm nóng, tôi lấy chiếc máy chơi game mang theo từ nhà cũ cắm vào tivi để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Khác với cái tivi rẻ tiền ở nhà tôi, đây là tivi OLED 4K thế hệ mới nhất. Chơi game bằng cái này không nghi ngờ gì là sẽ đem lại cảm giác thế giới như đang được tái tạo bằng vẻ đẹp hoàn mỹ hơn trước, chuyển động cũng trở nên mượt mà trông mãn nhãn vô cùng. Đúng là không có gì để chê cả.
“Nhưng mà…… hầy …… như vầy thì không được nhỉ.”
Cắm cáp vào xong, tôi thở dài. Chơi game thì tất nhiên phải vui rồi, nhưng nếu Hitotsuba nhìn thấy thì chẳng biết cô ấy sẽ nghĩ gì nữa.
Bị người cùng chung sống dưới một mái nhà bỏ rơi, nếu là tôi thì hẳn sẽ thấy cô đơn lắm. Có điều nếu cho rằng Hitotsuba cũng có cảm xúc như vậy thì không biết có ngạo mạn quá không.
“Mà, chắc là vẫn có thể chơi vào những lúc không có Hitotsuba ở bên……”
Nói vậy thôi chứ tôi còn phải tham gia hoạt động câu lạc bộ nên cũng không có nhiều thời gian rảnh. Vậy nên chỉ có thể chơi vào những lúc cô ấy đã ngủ, còn buổi sáng thì lại không có hứng chơi.
Vẫn còn chút thời gian cho đến khi nước đủ nóng. Vừa nghĩ sáng nay nên ăn gì thì chợt nhớ ra trong nhà không còn tí nguyên liệu nào cả. Vốn dĩ từ đầu cũng chẳng có tủ lạnh mà nhỉ? Thế thì bữa sáng tính sao đây…
“Chào buổi sáng, thưa cậu Yoshizumi.”
“Uwa!? Ể, bác Miyamoto!? Gì vậy!? Bác từ đâu bước ra đấy!?”
Bác tài xế Miyamoto đột nhiên xuất hiện như đã đứng đó sẵn. Trên tay cầm hai chiếc túi quen thuộc từ chuỗi cửa hàng burger M[note43346]. Ể, chẳng lẽ bác ấy biết rằng chúng tôi chưa mua đồ ăn nên mới đem bữa sáng đến sao?
“Vâng. Tôi đến để giao bữa sáng cho hai cô cậu.”
Đừng nói là ngay cả bác Miyamoto cũng đọc được suy nghĩ của tôi nhé!? Mà khoan, sao mới sáng sớm đã ăn hamburger rồi. Món này không có lợi cho dạ dày mà nhỉ?
“Đây là yêu cầu của tiểu thư Kaede. Tối hôm qua tiểu thư đã gọi tôi và nói rằng muốn ăn thử B*g Br*akfast[note43347].”
Hóa ra là do Hitotsuba yêu cầu á! Hết pizza tối qua rồi lại đến hamburger sáng nay, chẳng lẽ cô ấy thích mấy món vô bổ này đến vậy à!? Không phải là tôi ghét hay gì cả. Chỉ là tôi hơi bất an vì hôm qua cô ấy đã nói là sẽ tự nấu ăn.
“Về chuyện đó thì cậu cứ an tâm. Đúng là món ăn của tiểu thư Kaede có hơi bất thường, nhưng tôi có thể đảm bảo về mặt hương vị. Cũng ít khi có dịp nên tôi mong cậu hãy thưởng thức khi đồ ăn còn nóng, mà trước đó thì cậu phải đi tắm nhỉ?”
Âm thanh báo hiệu nước tắm đủ nóng vang lên. Nếu được thì tôi muốn đánh thức Hitotsuba dậy rồi cùng nhau ăn trong lúc hamburger còn nóng, có điều nếu làm vậy thì nước tắm sẽ nguội mất, đun lại lần nữa thì phí phạm tiền gas quá.
“Không sao đâu. Tiểu thư Kaede thường ngủ nướng vào buổi sáng nên vẫn chưa dậy đâu. Thế nên cậu cứ đi tắm trước rồi đánh thức cô ấy sau cũng được.”
“Vậy ra cháu sẽ là người đánh thức cô ấy dậy à. Mà chuyện đấy cần phải xem xét nữa. Làm phiền bác Miyamoto rồi, cảm ơn bác nhiều lắm.”
“Không không, đây cũng là một phần trong công việc của tôi mà. Với lại hôm nay cô cậu tính ra ngoài phải không? Tôi sẽ đi cùng nên mong được chiếu cố.”
Bác Miyamoto cúi chào lịch sự rồi rời khỏi nhà. Nói vậy tức là buổi hẹn hò trá hình mua sắm này sẽ có bác tài xế đi cùng sao? Xa xỉ thật đấy.
Mà thôi, đi tắm cái đã. Sự có mặt của bác Miyamoto khiến đầu óc tôi tỉnh táo hẳn ra! Theo lời bác ấy thì Hitotsuba thường ngủ nướng vào sáng ngày nghỉ, giờ cô ấy vẫn chưa thức dậy nên chẳng việc gì phải lo. Giờ tôi có thể thong thả ngâm mình mà không sợ bị làm phiền.
Sau khi làm ấm cơ thể lạnh cóng của mình bằng vòi nước nóng, tôi thả người vào chiếc bồn tắm quá khổ. A, thiên đường là đây chứ đâu. Ngày nào cũng được ngâm mình trong chiếc bồn tắm mà duỗi chân ra vẫn thừa chỗ như vầy thì còn gì bằng. Hà~, thoải mái quá~.
“Nếu giờ có thêm một cô nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản vào tắm chung trong chiếc bồn tắm đó thì sẽ có cảm giác như nào nhỉ?”
“Thế thì quá tuyệt. Được tắm chung với Hitotsuba thì có xài hết vận may cả đời cũng không tiếc.”
“Phư phư~. Vậy thì anh cứ an tâm đi, vì vận may đó sẽ tiếp diễn cả đời đấy. Do từ giờ chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mà.”
“Ể? Ngày nào cũng được tắm cùng Hitotsuba hả~? Nghe tuyệt quá——Ủa khoan, không lẽ nào~!”
Cạch~~ ngay tại khoảnh khắc cánh cửa phòng tắm được mở ra, tôi bỗng dưng thấy hối hận vì những lời mà mình buột miệng nói ra trong vô thức, đồng thời có cảm giác thế giới xung quanh đang trôi đi cực kì chậm.
Nở một nụ cười tựa nữ thần pha lẫn chút vênh váo, Kaede xông vào phá hỏng khoảng thời gian yên bình của tôi với chiếc khăn tắm quấn quanh người.
Dù đã có khăn tắm che lại nhưng tôi vẫn thấy rõ mồn một, phải cố gắng lắm mới quay mặt được sang nơi khác và không bị hai quả bom kích thích giống đực ấy thu hút. Tôi nhẩm số nguyên tố trong đầu để giữ cho tâm hồn mình thanh tịnh.
“À rế rế, sao vậy Yuuya. Sao tai anh đỏ lên thế kia~?”
Gì đây, nhỏ này còn kích động tôi thêm nữa kìa~!?
“Tại sao em lại vào đây hả Hitotsuba!? Em biết rõ là anh đang tắm còn gì!? Cái này là phạm tội có chủ đích đấy nhé!?”
“Chứ còn gì nữa, mở mắt ra không thấy Yuuya nằm kế bên làm em buồn và cô đơn lắm. Thế nên em muốn xoa dịu nỗi buồn này nhanh hơn dù chỉ một giây thôi mà……bộ không được à?”
Đương nhiên là không được, làm vậy thì lý trí của tôi bốc hơi mất.
“Cơ mà cánh cửa phòng tắm đóng chặt tối qua lại được mở sẵn sáng nay…… Chưa tới một ngày đã thất thủ rồi nhỉ? Nè~, sao anh che mặt lại thế?”
“Thì, thì thì……thì do Hitotsuba……b-b-b-b-bây giờ đang khỏa thân mà nhỉ!?”
Dù đã được quấn bằng khăn tắm, làn da trắng như tuyết đầu mùa cùng cơ thể mảnh khảnh khác biệt với học sinh cao trung kia khiến Hitotsuba trông khiêu gợi hơn cả lúc khỏa thân. Không được nhìn, không được nhìn, tuyệt đối không được nhìn!
“Phư phư~. Anh ngây thơ hơn em tưởng đấy. Nếu là con trai bình thường, họ sẽ nhìn cơ thể con gái rồi hô 3 lần banzai đó? Chính bản thân em cũng muốn được anh nhìn mà……?”
Dĩ nhiên là muốn nhìn rồi! Cực kỳ muốn nhìn là đằng khác! Nhưng tôi lại có cảm giác chỉ cần nhìn phát là xong luôn. Chắc cô ấy nghĩ tôi không dám làm tới đâu… mà khoan! Có khi cô ấy còn muốn tôi làm tới ấy chứ! Không sao, nếu là tôi thì sẽ ổn thôi! Mà tôi cũng chẳng biết cái gì ổn nữa!
“Cứ yên tâm đi, Yuuya. Em quấn khăn tắm kỹ rồi, đột nhiên khỏa thân như vầy cũng xấu hổ lắm chứ. Thế nên…… hãy mở mắt ra đi.”
Khúc cuối Hitotsuba nói bằng giọng nhỏ nhẹ tới mức trở thành thanh âm khe khẽ. Tin tưởng vào những lời thẹn thùng đó, tôi rụt rè mở mắt ra rồi nhìn về phía cô ấy.
“Nè~? Vẫn ổn mà nhỉ, chưa đến mức hoàn toàn khỏa thân mà?”
“Ừm, hửm?? Có ổn không á? Không, không ổn chút nào……”
Giờ phải bình tĩnh để suy nghĩ, không được để bản thân cuốn theo hoàn cảnh. Dù gì cô ấy cũng đã bước vào đây rồi, cái khăn tắm đó chắc chắn sẽ rơi ra dưới vòi hoa sen, hay bị tuột trong lúc ngâm mình. Và tôi chợt nhận ra một khả năng.
“À, ra vậy! Em mặc đồ tắm bên dưới để chọc anh phải không~! Làm anh hồi hộp rồi đột nhiên cởi chiếc khăn tắm đó ra và nói ‘Tiếc quá, em có mặc đồ tắm bên dưới nè~! Thất vọng lắm đúng không~?’ và giữ đúng quy ước giữa hai ta! Em định làm vậy chứ gì!”
“……Phư phư~. Yuuya của em có khác. Em muốn tặng anh một lời khen vì đã nghĩ ra câu trả lời đó. Nhưng thật đáng tiếc, lần này em trên cơ anh rồi nhé. Bởi vì——”
Hitotsuba vừa nói vừa nở một nụ cười. Không lẽ nào——!?
“——Em chẳng mặc gì cả. Thấy không.”Hitotsuba nhanh tay mở chiếc khăn tắm ra. Hình ảnh loã thể như một bức tượng nữ thần khiến tôi bất giác hét lên vì cô ấy đã phá vỡ quy ước. Nhưng phải công nhận là đẹp thật đấy! Làn da trắng như tuyết đầu mùa, đầy sức sống đến mức phơi ra trước ánh nắng ban mai cũng khiến người ta lo lắng. Đây chính là khoảnh khắc mà giấc mơ của cánh đàn ông trở thành hiện thực, khi được tận mắt nhìn thấy hai quả trái cây mọng nước, căng tròn nảy nở kia. Cứ ngỡ phải chạm lấy chúng mới tận hưởng được mùi vị, nhưng chỉ cần ngắm nhìn từ xa thôi cũng đủ hạnh phúc. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó!
“Tại sao lại phá vỡ quy ước hả đồ ngốc này—————!!”
“Thì, thì bởi……để có thể hiểu thêm về nhau thì chẳng phải giao thiệp trần trụi[note43348] là cách tốt nhất sao?”
“Nếu là giao thiệp trần trụi thì phải ở trên giường ban đêm chứ~!?”
“Á rà. Thế thì anh phải nói「Phư phư, tối nay anh sẽ không để em ngủ đâu, bé mèo con à」. Nyan.”
Dễ thương quá mức rồi đó con nhỏ này~! Tôi vừa la hét trong lòng vừa phóng ra khỏi phòng tắm. Đằng sau vang lên một tiếng ‘A~!’ đầy tiếc nuối của Hitotsuba nhưng tôi đành phải lơ nó đi. Nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn và tắm cùng nhau thì tôi sẽ sa ngã mất.
“Mồ~……Yuuya xấu tính thiệt đó.”
Tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh Hitotsuba đang vừa liếm môi, vừa nói bằng giọng điệu của một tiểu quỷ tinh nghịch.
*****
Mới sáng sớm đã gặp xúi quẩy ——nhưng vẫn có chút hạnh phúc——chắc vậy. Tôi ngồi nhai bữa sáng đã nguội lạnh trong lúc dán chặt mắt vào màn hình tivi.
“Nè~ Yuuya. Chúng ta nên đi đâu trước nhỉ? Em thì muốn đi xem dụng cụ ăn uống trước rồi ghé qua chỗ bán đồ điện gia dụng, còn anh thì sao?”
Hitotsuba đang nói gì đó nhưng tôi chỉ im lặng mà không trả lời. Muốn tôi chấp nhận đề nghị và coi như không có gì xảy ra thì cũng được thôi, nhưng tôi muốn cô ấy hối lỗi thêm một chút cơ.
“Nè~ Yuuya. Anh nghĩ nên mua chén đĩa loại nào? Loại dành cho những cặp đôi thì sao? Bình thường anh ăn mấy chén? Chắc cũng cần cả tô và dĩa để ăn cà ri chứ nhỉ? Trên kệ vẫn còn rất nhiều chỗ trống, vậy nên hãy cùng nhau lựa thêm nhé.”
Không được. Tuyệt đối không được trả lời. Mặc dù bản thân cũng thấy hứng thú với mấy cái đĩa chuyên dùng để ăn cà ri và mì ý, nhưng mà không được cắn câu. Tập trung vào tivi nào.
“Đồ gia dụng thì sao? Vì chúng ta còn là học sinh cao trung nên cũng cần tính đến chuyện làm bento, em nghĩ nên mua một chiếc tủ lạnh cỡ lớn để tích trữ thật nhiều nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn. Nếu vậy thì nồi cơm điện cũng cần phải mua loại cao cấp, để cơm dù có nguội thì vẫn giữ được vị ngon. Và lò vi sóng loại tốt có thể chế biến được nhiều món hơn. À~, anh biết không Yuuya, lò vi sóng thời nay còn nấu được cả mì ý đấy! Tuyệt lắm đúng không!”
Có thể nấu mì ý bằng lò vi sóng mà không cần phải trụng qua nước sôi thì đúng là tiện thật! Hơn nữa, bento đã nguội mà vẫn giữ được vị ngon thì còn gì bằng. Cái nồi cơm điện ở nhà tôi chỉ cần bật qua chế độ giữ nhiệt là đã khiến cơm ngả vàng và cứng lại. Cơ mà sao Hitotsuba rành về đồ điện gia dụng thế?
“Máy giặt thì nên chọn loại có cửa trước. Đủ chức năng từ giặt cho đến sấy khô, Yuuya sẽ có thừa thời gian để giặt đồ sau khi trở về từ câu lạc bộ và kịp gấp lại trước khi đi ngủ.”
Không cần phơi cũng tự khô được thì đỡ cho tôi quá. Hơn nữa còn có chế độ tự động thêm bột giặt đã được chuẩn bị sẵn. Bình thường tôi toàn làm bừa thôi. Nhưng mà, hình như Hitotsuba hơi rành quá rồi đó?
“Dù gì em cũng là con gái của nhà sản xuất mà. Mới nhiêu đây thì nhằm nhò gì.”
“Hahaha, Hitotsuba lợi hại quá. Bản thân anh chẳng biết tí gì về đồ điện cả.”
“Em nghĩ phải ngược lại mới đúng chứ. Mà quan trọng hơn, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em rồi kìa. Quả nhiên là anh vẫn còn giận vụ em tự ý xông vào nhà tắm đúng không?”
Aaa~. Lỡ phản ứng lại như mọi khi mất rồi.
“Yên tâm đi, hẳn là, chắc là, có lẽ, maybe em sẽ không làm những chuyện như vậy nữa đâu, nên anh hãy tươi tỉnh lên đi nào.”
Phải công nhận là khả năng phát âm cực kỳ ấn tượng, nhưng tôi sure 100% đây là lời của một đứa chắc chắn sẽ đột kích mình lần nữa. Chẳng thấy yên tâm chỗ nào hết, tâm trạng lại càng xấu đi ấy chứ.
“Lần tới sẽ đường đường chính chính luôn……Em sẽ làm chuyện đó trên giường y như mong muốn của Yuuya mà. Nên hãy tha thứ cho em nhé, nyan.”
“…………T-, thế thì anh tha thứ cho em đó. Nh-, nhưng chỉ lần này thôi đấy! Lần tới mà còn làm vậy nữa thì đừng mong anh mở miệng nhé!? Cấm khẩu hẳn 3 tiếng luôn!”
Trên đời này làm gì có người đàn ông nào có thể cưỡng lại một thiếu nữ xinh đẹp vừa cười vừa nói nyan như mèo chiêu tài[note43349] thế kia. Không, kẻ như thế chắc chắn không tồn tại. Thế nên việc tôi bị khuất phục chẳng có gì sai cả.
“Phư phư phư~. Đây chính là điểm đáng yêu mà em thích ở Yuuya đấy. Để coi, ăn sáng xong rồi thì nên đi sửa soạn thôi. Mặc dù có bác Miyamoto phụ trách việc đưa đón nhưng đi mua sắm là một hoạt động tiêu hao cả thời gian lẫn thể lực. Nếu không đi sớm thì lúc về sẽ muộn mất.”
“À..... đúng vậy nhỉ. Được rồi, để anh đi chuẩn bị.”
Tôi ngồi dậy khỏi ghế. Nói là chuẩn bị thế thôi chứ trường hợp của tôi cũng chẳng tốn thời gian mấy. Chỉ cần thay quần áo, sửa sang lại đầu tóc một chút rồi chờ đợi nữa là xong. Tại sao phải chỉnh lại tóc tai á? Để ít nhiều gì thì cũng phải có chút tương xứng khi đứng cạnh một nữ thần đáng yêu chứ sao.
“Không sao đâu, cứ như hiện tại cũng đủ ngầu rồi mà. Hơn nữa, em thích trái tim thuần khiết của Yuuya hơn bất cứ điều gì khác. Ngoại hình chỉ là thứ yếu thôi. Dù ai có nói gì đi nữa thì anh cũng đừng bận tâm nhé?”
Tôi vừa gãi đầu vừa thở dài một tiếng. Tại sao Hitotsuba có thể thẳng thừng nói ra những lời khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng và hạnh phúc như vậy chứ. Đã vậy còn kèm theo một nụ cười nữa.
“Em gian manh thật đó, Hitotsuba à.”
Nhưng mà lời lẩm bẩm ấy của tôi đã chẳng thể nào đến được tai của chính chủ.
*****
Sau khi Hitotsuba sửa soạn xong, chúng tôi lập tức rời khỏi nhà. Trước tiên là đi mua dụng cụ ăn uống theo đúng kế hoạch. Chén đĩa thời nay có khá nhiều kiểu dáng cùng họa tiết nên rất khó chọn.
Không chỉ vậy, những cửa hàng điện gia dụng và mấy gian hàng nếm thử thức ăn mọc lên nhan nhản trông bắt mắt vô cùng. Nhìn bộ dáng vui vẻ cùng ánh mắt lấp lánh của Hitotsuba, tôi có cảm giác cô ấy dễ thương hơn mọi khi.
Chúng tôi dùng bữa trưa, rồi đến tầm bữa xế thì di chuyển đến cửa hàng đồ điện gia dụng. Sau một hồi lựa chọn thì cũng mua được trọn bộ thiết bị điện gia dụng bao gồm cả tủ lạnh, nhưng quá trình mua sắm cũng mệt ngoài sức tưởng tượng.
Hitotsuba bảo với tôi là cô ấy đã từng nghe trên tivi nói rằng những nhân viên đeo kính có vóc dáng mảnh khảnh thường sẽ là những người có kiến thức uyên thâm trong nghề, thế nên cô ấy đã gọi ra một nhân viên có ngoại hình giống vậy để tham khảo ý kiến.
Hơn nữa, anh ta không những không để tâm đến việc chúng tôi là học sinh cao trung, mà còn tận tình lắng nghe xem chúng tôi muốn gì, cần gì rồi dựa vào đó để đề xuất từng sản phẩm một. Cách nói chuyện không hề gây cảm giác nhàm chán, đã vậy còn chủ động đưa ra khuyến mãi, quả là một người chu đáo. Nhưng điều thú vị nhất là, càng nghe anh ta nói càng có cảm giác muốn mua đồ điện gia dụng của tập đoàn Hitotsuba. Thật không hổ là Hitotsuba tầm cỡ thế giới.
Nhưng mà cuộc trò chuyện lại khá dài, nên đến khi làm thủ tục và thanh toán xong thì cũng đã quá 7 giờ tối.
Cảm giác như nhân vật chính của buổi mua sắm hôm nay là Hitotsuba, còn tôi thì chẳng khác gì thằng đi theo cả, dẫu vậy tôi vẫn đưa ra một vài ý kiến của mình. Trở thành Yes Man[note43350] thì cũng được thôi, nhưng dù sao tôi và Hitotsuba cũng đang sống chung với nhau nên không thể phó mặc mọi chuyện cho cô ấy được.
Phải đó, ai mà ngờ được cô ấy thanh toán hết một lần bằng tiền mặt chứ. Lúc cọc tiền được rút ra khỏi chiếc phong bì dày cộm, ngay cả người nhân viên hòa nhã của đại lý cũng phải đứng hình, còn tôi thì không thể ngậm được cái miệng đang to hết cỡ của mình lại.
“Đây là tiền mua đồ mà bố đã giao cho tôi, đổi lại tôi phải báo cáo những thứ đã mua cho ông ấy. Lúc đó tôi sẽ nói tên của anh ra nên tôi có thể nhận danh thiếp của anh chứ?”
“V-, vâng……”
Người nhân viên run rẩy đưa danh thiếp cho Hitotsuba. Cô ấy nhận lấy rồi nở một nụ cười tựa nữ thần,
“Cảm ơn anh rất nhiều. Nhờ có anh mà buổi mua sắm hôm nay rất vui. Tôi chắc chắn sẽ chuyển lời tới bố mình.”
Sau này, con đường sự nghiệp của anh nhân viên đấy trải đầy nhung lụa, nhanh chóng thăng quan tiến chức từ vị trí của một người nhân viên quèn, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
“Phù~……Tốn nhiều thời gian hơn em nghĩ đó. Giờ tính sao đây, Yuuya. Mình dùng bữa ở nhà nhé?”
“Phải rồi ha. Tuy có hơi mệt nhưng hãy dùng bữa ở nhà nào. Nếu chỉ là mấy món đơn giản như mì ý thì anh cũng biết làm đấy.”
Giờ mà ăn ở bên ngoài thì đúng là không tốt cho ví tiền, nếu được thì tôi muốn tự nấu hơn. Vả lại, chúng tôi vẫn chưa thể kiếm ra tiền nên càng có thêm lý do để làm thế.
Thật may là tủ lạnh sẽ được chuyển đến vào sáng mai, trong cái thời tiết mùa đông lạnh giá như này thì có để nguyên liệu qua đêm cũng không thành vấn đề. Siêu thị có lẽ vẫn còn đang mở cửa, tùy ý mua vài thứ rồi quay về làm mì ý chắc cũng không tốn nhiều thời gian.
“Yuuya sẽ nấu cho em sao? Nhưng trông anh đang mệt mà, có ổn không đó!?”
“Ổn mà, mặc dù rất muốn được ăn đồ do chính tay Hitotsuba nấu nhưng để lần sau cũng được. Với lại từ giờ trở đi vẫn còn rất nhiều cơ hội mà, phải không?”
“Vâng, tất nhiên rồi! Ngày mai, em sẽ trổ tài nấu nướng để Yuuya thưởng thức, nên là hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé! Nào, quyết định xong thì mau chóng quay lại chỗ bác Miyamoto rồi cùng đi siêu thị thôi! Em rất mong chờ được nếm thử món ăn do chính tay Yuuya nấu đó!”
Với nụ cười rạng rỡ nhất trong ngày, Hitotsuba nắm lấy tay tôi rồi cả hai cùng nhau rời khỏi cửa hàng.
Mặc dù nói là sẽ nấu mì ý nhưng tôi không biết nên chọn loại nào nữa, và cũng chẳng biết có hợp khẩu vị Hitotsuba hay không. Cô ấy sẽ trưng ra biểu cảm gì đây, cảm giác vừa mong chờ vừa có chút bất an. Nhưng khi nghĩ đến những việc xảy ra hôm nay sẽ trở thành chuyện thường nhật, trong lòng tôi bỗng có cảm giác ấm áp.
*****
Sau khi mua đồ ở siêu thị xong, về đến nhà cũng đã quá 21 giờ. Dù có nói là làm mì ý đi nữa thì cũng chẳng đủ thời gian để làm sốt thịt, nên tôi quyết định làm món đơn giản hơn là peperoncino[note43351].
“Ưm————! Ngon thiệt đó! Vị nồng của tỏi hòa quyện với sự thanh mát dịu nhẹ của mùi tây tạo nên một cảm giác hài hòa vừa miệng. Vị cay của hạt tiêu cũng giúp món ăn trở nên ngon miệng hơn. Yuuya là thiên tài à?!
Nhìn thấy Hitotsuba ăn một cách ngon lành khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“……Nếu chỉ có vậy mà đã được gọi là thiên tài thì chắc tất cả đầu bếp trên thế giới này là thần luôn quá, còn Hoshimochi[note43352] sẽ trở thành đấng sáng tạo hay gì đó luôn mất.”
“Không sao cả. Trong lòng em Yuuya chính là một đầu bếp thực thụ. Dù ai có nói gì đi nữa thì những món anh nấu vẫn rất ngon.”
Tôi gãi nhẹ má. Có lẽ vì đây là lần đầu nấu cho một người không phải bố mẹ mình, nên lời khen tặng cùng nụ cười rạng rỡ của Hitotsuba thực sự khiến tôi hạnh phúc dù có hơi ngượng một chút.
“Phư phư~. Em sẽ không chịu thua đâu. Ngày mai đến lượt em nấu cứ trông chờ đi nhé? Em đã quyết định là sẽ nấu món ăn ưa thích của anh!”
“Em biết anh thích ăn món gì à?”
“Tất nhiên. Món mà Yuuya thích nhất chắc chắn là hamburger! Bình thường anh luôn ăn bánh mì ngọt, ngoại trừ những ngày có bán hamburger là anh sẽ mua ngay lập tức. Thế nào? Em nói không sai chứ?”
“……Chính xác. Chuyện anh không hề bỏ sót bất kỳ ngày nào có bán hamburger ở trường mà em cũng biết sao.”
Vẻ mặt đắc ý cùng cái ‘È~hen’ kia trông dễ ghét thật, nhưng mà Hitotsuba có hơi đáng sợ rồi đấy. Rốt cuộc cô ấy moi ra thông tin đó từ đâu vậy? Người nổi tiếng như Hitotsuba mà hỏi han chuyện về tôi thì trong nháy mắt sẽ trở thành tin đồn ngay——
“Phư~phư~phư~. Anh ngây thơ quá đó, Yuuya. Nguồn tin mà em có được không chỉ từ mỗi học sinh thôi đâu. Người cho em biết thông tin này chính là——mấy bác phụ bán ở căn tin đó!”
Mấy bà thím ở căn tin làm cái gì vậy trời! Nhưng cũng có thể lắm chứ. Biết tôi đói bụng sau khi tập ở câu lạc bộ, thỉnh thoảng mấy bác ở căn tin có cho tôi mấy thứ còn thừa, không lẽ họ đã kể chuyện đó cho Hitotsuba rồi sao!?
“Tất nhiên rồi. Từ những món anh thích cho đến những món anh ghét. Ngay cả mấy chuyện mà anh thường bàn tán sôi nổi với đám bạn cũng được kể hết cho em đó? Hiện tại thì là tựa game fantasy nổi tiếng mới phát hành gần đây phải không? Rồi còn bàn về sự hấp dẫn của nhân vật nữ chính thuộc tuýt bạn thuở nhỏ có bộ ngực đồ sộ nữa……”
Tại sao mấy bà thím kia lại nghe được điểm trọng yếu trong cuộc trò chuyện của bọn tôi chứ!? Chẳng lẽ có camera hay máy nghe trộm được gắn ở đâu à!? Đáng sợ quá, làm tôi chẳng còn dám dùng bữa ở căn tin nữa rồi đấy!?
“Cứ coi đó là kỹ năng đặc thù của mấy bác bán ở căn tin đi. Còn nữa, người đã nhắn mấy bác chia đồ ăn thừa cho Yuuya chính là em đó. Có điều đừng hỏi tại sao em làm được nhé? Cấm kỵ đó nha~!”
Con tim tôi chợt đập mạnh khi thấy Hitotsuba nháy mắt rồi đặt ngón trỏ lên môi với một tiếng ‘suỵt’. Mặc dù tình tiết đó chẳng có gì mới mẻ nhưng độ dễ thương thì vẫn y như vậy. Kiểu nhân vật ngực khủng hậu đậu vụng về vẫn là số dách.
“Em cũng biết khá nhiều về chủ đề đó nhỉ, Hitotsuba.”
“Phư phư~. Vì tác phẩm đó nổi tiếng mà. Em cũng đã đọc qua rồi, có điều em thích kiểu nhân vật lạnh lùng ít nói trong câu lạc bộ văn học hơn là nhân vật ngực to hậu đậu kia.”
Không ngờ là Hitotsuba cũng đọc Light Novel. Và thật trùng hợp là tôi cũng thích kiểu nhân vật ít nói trong số các nhân vật chính. Vì sao á? Khoảnh khắc ngượng ngùng của một cô gái bình thường ít bày tỏ cảm xúc chính là điều tuyệt vời nhất.
Vừa vui vẻ tán dóc mấy chuyện tào lao, chúng tôi vừa cùng nhau thưởng thức bữa tối có hơi muộn này.
*****
Sau khi ăn xong mì ý và dọn dẹp bát đĩa, dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Hitotsuba đột nhiên đổi chủ đề.
“Nhắc mới nhớ, có chuyện này em muốn hỏi Yuuya. Em hỏi được chứ?
“Chuyện gì thế. Nếu biết thì anh sẽ trả lời.”
“Vậy thì em không ngại nữa. Yu-Yuuya, anh thích kiểu nhân vật nữ chính bạn thuở nhỏ ngực bự……hay mẫu con gái ngực to phải không?”
“……Hả? Gì cơ?”
Tôi có cảm giác thế giới đột nhiên đứng yên. Hitotsuba vừa nói gì thế? Hỏi tôi có thích con gái ngực to không hả? Ha~ha~ha. Làm gì có chuyện Hitotsuba hỏi câu vớ vẩn thế chứ. Chắc là tôi nghe nhầm thôi nhỉ?
“E-Em biết nói ra điều này có hơi kỳ, nhưng em cũng to không kém đâu nhé. Nếu so với người khác thì em không thua đâu! Vậy đấy!!”
Hitotsuba vừa nói vừa đưa mặt lại gần. Đôi gò bồng đảo cũng theo đó mà đung đưa qua lại. Chưa kể hôm nay cô ấy còn mặc áo len dài tay ôm sát cơ thể nên sức công phá cũng vượt xa mọi khi. Đã vậy còn nhoài người lên bàn trông hại mắt vô cùng. Thế này thì chắc là tôi không hề nghe nhầm rồi.
“Nè~, Yuuya. Bộ em……không có mị lực đến vậy à? Dù gì người ta cũng là nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản mà?”
“Không……chẳng qua là……chuyện đó……”
“Em đã welcome anh đến thế này rồi……đau lòng tới mức không kìm được nước mắt luôn này.……”
Hitotsuba đưa một tay lên và giả vờ khóc. Nhưng hành động ngó trộm phản ứng của tôi qua kẽ hở bàn tay thì lại đang lộ rõ mồn một. Hết hôm qua rồi đến sáng nay, lúc nào tôi cũng bị cô ấy nắm thóp, giờ mà không phản công thì đợi đến lúc nào nữa?
“Hả~……Hitotsuba không có mị lực? Làm gì có chuyện đó? Có thể Hitotsuba không biết chứ anh cũng là một trong những người ngưỡng mộ em đấy. Cứ ngỡ em là một người lạnh lùng nhưng hóa ra lại tinh nghịch, năng nổ và hoạt bát vô cùng. Từng cử chỉ hành động của em đều rất đáng yêu, rồi chỉ cần anh lộ ra sơ hở là sẽ tìm đủ mọi cách để quyến rũ, ngay cả khuôn mặt đỏ lên của em cũng dễ thương vô cùng, chẳng công bằng tí nào cả! Một cô gái như thế lại nói ‘anh muốn làm gì với em cũng được’ thì ai mà chịu nổi chứ!”
Rầm~, tôi vừa đập bàn vừa nhoài người tới trước. Đôi vai của Hitotsuba giật bắn lên, trong đôi mắt đó thoáng hiện nỗi sợ cùng sự mong chờ. Liệu đó có phải là điều tôi muốn không, hay là.
“Nghe này, đàn ông ai cũng là sói cả. Đùa giỡn quá trớn là anh sẽ.... t-thật sự sẽ t.... tấn công em đấy? Hiểu chưa hả?”
Mới nói có mấy câu mà giọng tôi đã vấp lên vấp xuống, ngay cả tay cũng bắt đầu run rẩy rồi. Làm mấy chuyện không quen đúng là khó thật đấy, nhưng tôi hy vọng Hitotsuba có thể kiềm chế lại đôi chút. Với cái mị lực lớn như thế thì ai mà chịu nổi chứ, mong là cô ấy sẽ thận trọng trong lời ăn tiếng nói hơn.
Có điều, đây lại là một nước đi sai lầm, chưa gì đã phản tác dụng rồi. Bởi vì giờ đây Hitotsuba đang nhẹ nhàng dùng cả hai tay ôm lấy mặt tôi, lại còn tiến gần hơn nữa. Ể~, chờ đã! Gần quá rồi đấy! Đầu mũi chạm vào nhau luôn kìa!? Đôi môi hồng đào mềm mại kia đang ở ngay trước mắt đó!?
“Em ấy nhé, Yuuya. Nếu là với anh thì.... có làm thật cũng không sao cả.”
“Hi, Hitotsuba……Nhưng mà……”
“Phư phư~. Em hiểu mà. Bù lại, lúc mà anh thật sự yêu em thì em sẽ không khoan nhượng đâu.”
Hitotsuba liếm môi, nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ có phần sắc lẹm như thú dữ rình mồi. Lồng ngực tôi đập mạnh thành tiếng. Cử chỉ quyến rũ không phù hợp với lứa tuổi ấy khiến tôi bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Cứ thế này thì tôi sẽ bị đôi mắt đen tuyền như trân châu ấy hút hồn mất thôi.
“Nh-, nhân tiện thì cái ‘thật sự’ của Hitotsuba là khoảng bao nhiêu thế?”
“Phải rồi ha…… Nếu em mà nghiêm túc thì Yuuya chẳng ngủ được đâu, tạm thời anh cứ biết vậy đi.”
Hạnh phúc, vui mừng cùng kỳ vọng, những cảm xúc đó dâng trào trong lòng khiến tôi có chút sợ hãi. Ánh mắt của Hitotsuba lúc này chẳng khác gì động vật ăn thịt đã tìm thấy con mồi. Tôi vô thức ôm lấy cơ thể mình rồi tạo khoảng cách với cô ấy.
“Tại sao anh lại nhích người ra thế? À rế, anh đứng lên rồi đi đâu vậy? Không chơi game à? Yuuya, quay trở lại đây đi mà!”
Cảm thấy có mùi nguy hiểm, tôi quyết định ngừng chơi game và rút vào phòng ngủ. Trinh tiết của bản thân thì phải do chính bản thân bảo vệ.
“Lại để anh ấy chạy thoát rồi. Nhưng một lúc nào đó, nhất định mình sẽ……!”
Qua khoé mắt, tôi có thể thấy Hitotsuba giơ nắm đấm lên với vẻ quyết tâm. Và đó là lúc tôi cảm thấy bất an vì không biết có bảo vệ được trinh tiết của mình từ giờ không nữa.