“Yuuya! Từ giờ làm ơn nương tay giùm cái, bộ mày không biết tự trọng là gì à! Tao sắp chết vì sốc đường rồi này!”
“A... im đi, Shinji. Mới ngủ dậy đã nghe giọng mày oang oang trong đầu rồi, đừng nói to thế chứ...”
Kết thúc ba tiếng ngồi trên xe buýt, chúng tôi bình an vô sự về đến trường. Ai cũng vội vàng xuống xe, duy chỉ có Shinji là lao đến chỗ tôi và Kaede vẫn còn đang dụi mắt ngái ngủ để buông lời trêu chọc. Tôi có làm gì đụng chạm đến nó đâu nhỉ?
“Ơ... Thiệt hay đùa vậy!? Tới mức này...! Tới mức này rồi mà mày vẫn thản nhiên như không có gì à! Thế mày nghĩ ai là kẻ khiến tao phát cuồng vì ăn ngọt quá mức hả!?”
Bang! Cảm giác như có hiệu ứng âm thanh trong mấy bộ anime kèm theo, Shinji giơ màn hình điện thoại ra. Nhìn vào thì thấy một bức ảnh chụp cảnh tôi và Kaede ngồi trên xe buýt, Kaede gục đầu vào vai tôi, còn tôi thì dựa vào người cô ấy ngủ.
“Shinji. Mày có biết chụp lén là hành vi sai trái không hả?”
“Im mồm! Nếu có thể khiến hai đứa bây nhận thức được hành vi của ‘cặp đôi vợ chồng’ đáng sợ đến mức nào thì tao sẵn sàng phạm tội. Cái vẻ mặt hạnh phúc này là sao! Rồi cả nhịp thở khi ngủ cũng đồng bộ với nhau nữa! Có hiểu cảm xúc của thằng phải ngồi xe buýt tách biệt với Akiho không hả!?”
Không, dĩ nhiên là không rồi. Làm gì có ai biết được khuôn mặt khi ngủ của chính bản thân trông như thế nào, hay tiếng thở nghe ra sao. Cơ mà, Kaede này? Sao tự dưng nhìn chằm chằm vào bức ảnh thế.
“Higure. Tấm ảnh này, mình muốn giữ làm kỷ niệm, gửi qua cho mình nhé? Yuuya trong ảnh nhìn đáng yêu quá.”
Ha, Kaede thở ra thành tiếng với gương mặt mê mẩn. Nhưng phải công nhận là Kaede trong ảnh dễ thương thật. Tiện thể gửi cho tao nữa nhé Shinji.
“Hự... sức mạnh thật sự của cặp đôi vợ chồng đây sao. Dù có nhìn thấy bức ảnh thì cũng không hề nao núng, còn phối hợp với nhau một cách ăn ý nữa chứ...!”
“Shin. Không được đâu, từ bỏ đi. Hai người họ càng lúc càng trở nên lạ lẫm với chúng ta. Thậm chí còn hơn cả ‘cặp đôi ngu ngốc’ hay ‘cặp đôi vợ chồng’. À, nếu Kaede muốn bức ảnh đó thì để mình gửi qua cho, Shin cũng gửi cho Yosshi nhé!”
Nhìn thấy bờ vai buông thõng đầy uể oải của Shinji, tôi vỗ vào lưng nó như để an ủi. Shinji rên rỉ trong miệng rồi gửi bức ảnh qua cho tôi. Cảm ơn nhé.
“Giờ thì. Đến lúc quay về rồi nhỉ. Đi thôi nào, Kaede!”
“Vâng. Akiho và Higure, mình về đây. Hẹn gặp lại ở trường.”
Nhận lời chúc phúc từ cặp đôi tiền bối đang đứng sau lưng, tôi và Kaede nắm tay nhau rồi bắt đầu rảo bước trên con đường về nhà.
“Shin nè. Hai người họ trông tâm đầu ý hợp thật nhỉ.”
“Phải đó Akiho. Từ lúc Yuuya trở nên thành thật thì mình đã có cảm giác đấy rồi, nhưng không ngờ cậu ta lại thay đổi nhiều đến vậy sau khi tỏ tình và trở thành người yêu chính thức của nhau. Chẳng biết tình cảm cậu ta dành cho Hitotsuba lớn đến mức nào nữa...”
“Điều đó cũng đúng với cả Kaede. Ba chữ ‘yêu Yosshi nhất’ hiện rõ trên mặt cậu ta luôn rồi, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng biến thành màu hồng. Shin, vất vả cho cậu rồi.”
“Cảm ơn nhé, Akiho. Chúng ta cũng về thôi nhỉ.”
*****
Vừa bước đi trên đường về nhà, trong đầu tôi vừa suy nghĩ nên nấu món gì cho bữa tối hôm nay.
Hình như trong tủ lạnh còn ít thịt heo. Kim chi cũng vậy, chắc là làm món thịt heo xào kim chi cho tiện. Thêm món canh kiểu Trung Quốc nữa thì sao nhỉ? Một bữa ăn dành cho học sinh cao trung thì chỉ đơn giản vậy thôi.
“Dù có mệt đến mấy đi nữa thì cũng không ra ngoài ăn, đúng phong cách của Yuuya luôn nhỉ. Đừng có ép bản thân quá nhé?”
“À không, anh chỉ nghĩ là nếu biết nấu ăn thì tự thân vận động vẫn tốt hơn chứ. Có lẽ là do gia đình anh rất ít khi ăn ở ngoài nên mới hình thành thói quen này.”
Nói gì thì nói, tôi cũng từng là kẻ nợ nần chồng chất. Muốn cắt giảm chi phí thực phẩm thì phải tự nấu ăn. Mặc dù gia đình Kaede khá giàu có nhưng tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cô ấy.
“Hoàn cảnh sống khác biệt nhưng lối sống vẫn không thay đổi. Phư phư, đúng là Yuuya có khác. Hay gọi tắt là sasuyuu[note44912] cho tiện nhỉ!”
“Kaede này. Sao nghe chẳng giống lời khen chút nào thế, anh có nên tỏ ra vui mừng không?”
“Dĩ nhiên rồi, em đang khen anh mà! Món ăn tự nấu của Yuuya, thật mong chờ quá đi.”
Đành phải cố hết sức để đáp lại kỳ vọng của cô ấy thôi.
Chúng tôi đi thẳng về nhà mà không ghé qua bất kỳ chỗ nào. Cảm giác trở về nhà sau 2 ngày mới tuyệt làm sao, cơ mà Kaede đột nhiên khựng lại. Chuyện gì vậy nhỉ?
“Để em vào trước cho, Yuuya đợi một lát rồi hẵng vào nhé. Xem nào, tầm 10 giây là đủ rồi.”
“...Sao tự dưng úp úp mở mở thế?”
“Anh không cần phải biết đâu! Nhớ là đếm đủ 10 giây rồi bước vào trong kèm theo câu ‘anh về rồi đây’ nhé!”
Nói xong, Kaede mở cửa và bước thật nhanh vào nhà như thể chạy trốn. Rốt cuộc là sao, chẳng biết cô ấy tính làm gì với khoảng thời gian ít ỏi đó nữa. Cảm giác vừa có chút bất an vừa có chút mong chờ.
“...A, Anh về rồi đây―――”
Đúng chính xác 10 giây sau. Tôi mở cửa theo lời chỉ dẫn (?).
“Mừng anh về nhà, Yuuya.”
Kaede chào đón tôi với nụ cười trên môi cùng đôi tay dang rộng. À, thì ra là vậy.
“Anh về rồi đây, Kaede.”
Tôi vừa nói vừa đặt hành lí xuống đất, sau đó cởi giày, dang rộng hai tay, tiến đến gần Kaede và ôm cô ấy vào lòng.
“Ehehe. Em chỉ muốn nói câu ‘mừng anh về nhà’ với Yuuya thôi. Có được không vậy?”
“...Làm gì có chuyện không được chứ. Anh vui lắm.”
Sau khi đã cảm nhận hơi ấm của người mình yêu trong lòng, Kaede đột nhiên ngẩng đầu lên. Đang định hỏi có chuyện gì thì miệng tôi bị một đôi môi khóa lại.
“N-Nụ hôn mừng anh trở về đó. N-Nào! Thay đồ cho xong đi! Rồi cùng nhau nấu bữa tối nhé!”
Nói xong, Kaede trốn vào phòng ngủ với gương mặt đỏ bừng. Còn tôi thì đứng chết lặng ở lối ra vào.
“...Hôn như vầy là chơi xấu đó, Kaede...”
Tôi tự thề với lòng mình là một ngày nào đó sẽ trao cho cô ấy nụ hôn tương tự.