Một lúc sau đó, Lính dẫn Okura và một người nữa vào phòng. Dựa trên trang phục thì có thể đoán được người này có chức vụ cao, hoặc là chỉ huy của Nhật bản trong trận chiến này.
Ryou thấy những người đó bước vào nhưng vẫn tiếp tục bỏ thức ăn vào miệng. Lính thì đã ngừng lại, đứng lên chào và bước qua một bên.
- Xin chào. Tôi là Rate, tướng quân. Về lời đề nghị của cậu hôm qua. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ chấp nhận nó (Rate)
- Tất nhiên rồi (Ryou)
Lời đề nghị của Ryou có lợi rất nhiều cho phía Nhật bản, và bù lại thì họ không cần làm gì cả. Chấp nhận là điều hiển nhiên.
- Mà này. Tôi muốn tham quan một chút (Ryou)
- Vậy cậu lấy cái này. Ai cũng sẽ nhận ra nó (Okura)
Okura đưa cho Ryou một tấm thẻ màu bạc. Cậu nhận lấy mà không cần nhìn.
Cậu đứng lên, cầm thức ăn theo và miếng thịt hơi cháy đưa cho Lính .
- Đừng lãng phí thức ăn (Ryou)
Cậu bước ra ngoài, để lại bốn con người khá là ngạc nhiên.
- Vậy thôi... à? Đơn giản? (Okura)
- Tôi nghĩ vậy. Cậu, và cậu. Phạt chạy một vòng quanh Khu . Bù lại sẽ được giữ miếng thịt đó (Rate)
- Vâng! (Lính)
_________________________
Ryou bắt đầu cuộc tham quan bằng cách rảo bước ngẫu nhiên, tìm xem có gì thú vị trong một khu quân sự.
Cậu dạo một vòng ngoài. Khá mất thời gian, nhưng cuối cùng cậu cũng hoàn thành. Kết quả là chẳng có gì thú vị cả, đến một con quái cũng không có.
Cậu bước vào trong trạng thái bực mình và lại bị lính gác cản lại. Cậu giơ tấm thẻ bạc lên, và họ phản ứng giống như lúc cậu khoe ba tấm thẻ ngân hàng bạch kim.
- Cái này... là của khách quí đúng không? (Lính )
- Chắc vậy. Ngài có thể chờ tôi một chút không ạ? (Lính )
Lính cầm chiếc thẻ chạy vào trong, và chạy ngược trở ra trong một phút.
- Tôi đã xác nhận. Xin lỗi đã làm phiền ngài (Lính )
Ryou lấy lại chiếc thẻ và vào trong. Bị chặn lại thì cũng khá phiền, nhưng cậu nghĩ họ cũng chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi nên cũng không trách họ.
Cậu bước không biết phương hướng và dừng chân ở khu ở của một tiểu đội. Ryou nghĩ họ đang thi chạy hay cái gì đó. Cậu đứng lại và xem.
- Vòng ba, bắt đầu (?)
Bốn người đang đứng chuẩn bị cùng nhau chạy đến vạch đích.
- m , giây. Nhanh hơn cả Usain Bolt. Đội trưởng mạnh lên rất nhanh đấy (?)
Vì Trái đất thay đổi không chỉ ma thuật, nên giới hạn của con người gần như bị gỡ bỏ. Kỉ lục Olympic lúc trước chẳng còn quan nữa, và đã bị họ ngừng hoạt động.
Mà dù có bị gỡ bỏ đi nữa thì không ma thuật chạy nhanh như vậy cũng thật đáng nể.
- Haha tất nhiên. Anh đã luyện tốc độ cả năm ở bên kia mà (Đội trưởng)
- Sao anh lại dành cả ngày, cả năm chỉ để tập chạy thế? (?)
- Trong chiến đấu có mạnh đến mức nào mà không chạm được đối thủ thìn đừng hòng thắng (Đội trưởng)
'Ôh'
Ryou cảm thấy khá thú vị vì anh đội trưởng lại có cùng ý tưởng với cậu khi bắn hết Points vào Speed.
- Ai thế kia? (?)
- Chưa thấy bào giờ... À! Có phải đứa bị truy nã không? (?)
Cậu không muốn phải một mình chấp hết cả đội quân, nên quăng tấm thẻ bạc cho anh đội trưởng.
- Là một khách quí à? (Đội trưởng)
- Hắc Hoàng Ryou. Thi chạy không? (Ryou)
- Ô hô hô. Nói trước tôi khá là nhanh đấy nhé (Đội trưởng)
Cả hai bước vào vạch xuất phát. Ryou đứng thẳng, còn đội trưởng thì hạ thấp trọng tâm, như một vận động viên. Anh ta nghiêm túc hơn lúc nãy.
- Không ma thuật, không phụ kiện. Chỉ có sức khỏe vật lý (Đội trưởng)
- Được thôi. Nhưng cái này thì không bỏ được (Ryou)
Cậu hủy trang bị ba món trong bộ Hắc hoàng chiến trang, chừa lại cái áo choàng. Cậu thay ra bộ đồ hệ thủy, vì cậu không có bộ thường phục nào phù hơp.
- Đội trưởng đấu với khách quý. Chuẩn bị. Bắt đầu! (?)
Cả hai lao lên và trong phút chốc đã đến đích.
Ryou thắng.
Với Speed và Strength cao, cậu có thể chạy nhanh và bật xa, nhưng kĩ năng thích ứng với cát của cậu mới là mấu chốt dẫn đến chiến thắng.
Đội trưởng vẫn đang hoang mang về Ryou, về chuyện cậu có thể chạy nhanh đến vậy. Đúng là cát có thể ảnh hưởng đến tốc độ của anh ta, nhưng anh ta luôn tự hào vào tốc độ của mình, và còn được gọi là Lôi tốc.
- Nhìn anh có vẻ không phục. Thêm cả ma thuật thì thế nào? (Ryou)
-... Được. Không được công kích đối phương hoặc dùng ma thuật dịch chuyển. Chúng ta sẽ chạy m, đến kia (Đội trưởng)
Đúng với biệt danh của anh ta, Đội trưởng dùng ma thuật hệ lôi để cường hóa cơ thể, rồi tăng tốc độ.
Ryou bật Hắc hóa, và chìm cơ thể xuống cát. Cậu chỉ chừa lại một phần để chứng minh cậu chạy chứ không dịch chuyển. Cậu làm vậy vì như thế chân của cậu có thể dùng mọi nơi làm bàn đạp. Cậu có thể nghiêng người song song với mặt đất để giảm ma sát và lực chạy sẽ chuyển thành lực bật nhảy, làm tốc độ cậu tăng lên đáng kể.
- Chuẩn bị. Bắt đầu! (?)
Cả hai người di chuyển nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Đội trưởng dùng hết mana để duy trì cường hóa chân, hạ trọng tâm thấp nhất có thể.
Ryou vẫn thắng.
'Cảm giác thật là thoải mái~'
Ryou là một thiên tài, nên cậu có tích cách mà rất nhiều thiên tài có. Hiếu thắng.
'Nếu tôi tự nhận là thiên tài mà lại thua, thì khác gì phế vật?' Nên mỗi lần thắng cậu lại có cảm giác rất sảng khoái, và theo cậu nhớ thì cậu chưa thua lầm nào cả. Don là ngoại lệ, không tính, không quan tâm.
Nhưng điều đáng tiếc là Đội trưởng cũng nghĩ như vậy. Dù không phải cấp Vương, nhưng anh là một trong những người nhanh nhất. Một sát thủ bỏ qua ẩn thân để chọn tốc độ, mà lại thua trước một hệ không liên quan gì đến tốc độ?
Một cú sốc tâm lý không hề nhẹ.