Cố U chỉ cảm nhận được người sát bên cứng đờ, hô hấp không thông.
Cố U nở nụ cười mãn nguyện, cô tiến đến dán lên khóe môi anh, hơi thở quấn quýt thoang thoảng giọng cô: “Anh còn sợ sao?”.
Lâm Trạch Diễn không biết nên phản ứng thế nào, Cố U thân mật mê người một cách khác lạ đã đun sôi ùng ục dòng máu lưu thông trong Lâm Trạch Diễn nhưng anh dám tùy tiện hành động.
Hai cơ thể kề sát nhau quá chướng mắt, Cố U chưa kịp làm gì, NPC ngây ngốc xem cả hai sến rện nên không thể chịu không được nữa, tổ chức tổng tiến công kinh hãi vô cùng.
Cố U định kéo Lâm Trạch Diễn xoay đi, không ngờ anh hoàn hồn trước, kéo cô đi về hướng ngược lại.
“Khoan đã, huy hiệu” – Cố U vui chơi không quên nhiệm vụ, mở miệng nhắc nhở.
“Anh tìm được rồi” – Lâm Trạch Diễn phăm phăm thẳng tiến, giơ tay kia lên, sắc kim loại lóe sáng dưới bóng đèn lờ mờ.
Cố U ngừng nói chuyện, quay về cổng vào, đưa huy hiệu Lâm Trạch Diễn tìm được cho “chủ nhà” là thành công rồi.
Suốt đoạn đường tiếp theo hết sức trơn tru, nhất là Lâm Trạch Diễn, tốc độ phát hiện vật phẩm như hack game, liếc mắt là giơ tay nhặt.
Không mất nhiều thời gian, bọn họ đã lùng sục khắp nơi, đến trạm kiểm kê cuối cùng Cố U mới nhận ra tay mình được Lâm Trạch Diễn nắm từ nãy.
Anh có vẻ nóng nảy.
Cố U nhìn chằm chằm vào gáy anh.
Nguồn sáng lớn rộng dần, cả hai hoàn thành chuyến thám hiểm, Lâm Trạch Diễn đưa vật phẩm đợi con ma kiểm tra, bóp bóp tay Cố U.
“U U…..” – Lâm Trạch Diễn nhỏ giọng gọi tên cô.
Cô U quay đầu định hỏi thì nhân viên đã giao phần thưởng cho bọn họ.
Phần thưởng là một con gấu bông màu trắng to lớn, biểu cảm tức giận hết sức.
Bỗng dưng con gấu này giống Lâm Trạch Diễn quá nhỉ….
“U U, em cầm đi” – Lâm Trạch Diễn dúi con gấu cho Cố U, đợi cô giữ cẩn thận thì anh kéo cô sang một bên góc tường.
Góc tường khuất một lối đi nhỏ, không ai bên ngoài có thể nhìn thấy bọn họ bên trong nữa.
Lâm Trạch Diễn dẫn Cố U vào, đang đi thì nghe “tách tách” khe khẽ.
Lâm Trạch Diễn phản ứng vô cùng nhanh chóng, anh kéo Cố U vào trong, ánh mắt sắc bén liếc về phía phát ra tiếng động.
Đưa mắt oanh quanh một hồi, xác định không còn động tĩnh nào khác Lâm Trạch mới bước tiếp.
Không đợi Cố U nói chuyện, anh ôm cô, dụi đầu vào cổ Cố U, hít hà thật sâu.
Cố U vươn tay xoa đầu anh: “Có chuyện gì vậy? Ôm em bất ngờ thế này là sao?”.
“Không việc gì thì không được ôm à?” – Lâm Trạch Diễn buồn hiu.
“Không có việc thì phải được em cho phép, khi nào xảy ra chuyện mới được phép ôm không xin ý kiến như thế”.
“Anh hiện gặp một vấn đề, vấn đề rất lớn”.
“Vậy hả, chuyện gì?”.
Đầu mũi cọ xát làn da mềm mịn, Lâm Trạch Diễn thở dài, âm cuối kéo dài cực kỳ giống một con chó lớn nhõng nhẽo: “Anh muốn hôn em, rất muốn rất muốn”.
“Thế anh chần chừ gì nữa?”.
Mặt trời từ đường lớn chiếu rọi khắp nơi, một nửa khuôn mặt anh ẩn nấp trong bóng tối, nửa kia lấp loáng dưới dải nắng êm dịu, đáy mắt tràn ngập bóng hình Cố U.
Cô cũng muốn hôn anh.
Cố U nghĩ.
“Bởi vì anh nhát gan” – Vòng ôm càng siết chặt có chút buồn bã. “Em không hôn người nhát cáy”.
“Là không cho người nhát gan hôn” – Cố U nhướng mày, ngẩng đầu thoát khỏi cổ anh, mắt đối mắt. “Nhưng đến bây giờ em chưa từng nói mình không hôn người nhát ấy đâu”.
Dứt lời, Cố U nhón chân, bốn cánh môi lại kề khít.
Lâm Trạch Diễn đoạt quyền chủ động nhanh chóng như đã dự đoán trước, bàn tay bên eo lướt lên lưng, tay còn lại giữ chặt gáy Cố U.
Đôi môi giao thoa, Lâm Trạch Diễn khẽ mở mở, quầng sáng mạ vàng nét thỏa mãn sâu thẳm.
Ngỏ nhỏ không im lặng hẳn, đám đông bên ngoài tăng vọt kèm theo đủ loại âm thanh dễ thương.
Cố U được lồng ngực Lâm Trạch Diễn bó chặt, dường như chỉ còn giọng nói mơ hồ quyện tiếng hôn tạch tạch.
Lỗ tai không thể kìm nén ráng đỏ, đôi bên rời ra, Cố U bất giác ngã dụi vào Lâm Trạch Diễn, thở hổn hển. Cô bất chợt nhéo eo Lâm Trạch Diễn.
Lâm Trạch Diễn UI DA thạt lớn tủi thân xoa hông: “U U, sao em ngắt anh”.
“Không có gì, tự dưng em muốn thế thôi” – Cố U đứng cách một khoảng, đi ra ngoài trước.
Mấy lời tiểu thuyết nói Cố U vốn không tin lắm, xem ra quả đúng vậy thật.
Lâm Trạch Diễn, tên đàn ông này phổi bò à?.
Cố U hồi tưởng cơn choáng váng ngòn ngọt khó tả khi nãy, khuôn mặt hơi nóng lên, chân nhanh bước ra ngoài.
Cố U chờ ở lối ra, cô vươn tay vẫy vẫy với Lâm Trạch Diễn: “Đến đây, em đưa anh về”.
Lâm Trạch Diễn không nói gì, chỉ đặt tay vào tay Cố U, hết thảy lặng im trôi chảy.
Lâm Trạch Diễn bỗng nhớ tiếng “tách tách” kia, ánh mắt quay ngoắt hung tợn, anh quét một lượt sau rặng cây.
Lâm Trạc Diễn khẽ nhìn Cố U, cuối cùng không những không buông tay mà còn ôm cô, anh bày ra vẻ mặt khinh thường dẫn đầu, tiếng tách tách đông cứng biểu cảm của Lâm Trạch Diễn.
Lượt về hai người không ngồi xe buýt nữa, vì muốn về nhanh nên đã đặt xe.
Tốc độ ô tô quả thật rất nhanh, lộ trình xe buýt một tiếng đã hoàn thành thì chưa đến nửa giờ.
Xuống xe nhưng không về nhà ngay, cả hai dắt tay đi về phía công viên nhỏ.
Thời tiết trở lạnh nên mặt trời tan làm từ sớm, chưa đến bốn giờ mà dải áo hoàng hôn đã phấp phới.
Lâm Trạch Diễn dẫn Cố U đến ngồi ghế đá, một cơn gió bất ngờ ghé ngang, anh tiến đến gần một chút, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô.
Cố U nghiêng đầ khẽ tựa lên vai Lâm Trạch Diễn, cô nhắm mắt: “Vì sao anh đưa em đến nhà ma? Không phải anh sợ sao?”.
“Anh nghĩ em thích” – Lâm Trạch Diễn điều chỉnh tư thế cô dựa thoải mái hơn. “Cũng muốn khẳng định bản thân không phải kẻ nhát gan, nhưng hình như anh chưa làm được”.
Gió lạnh hiu hiu, Lâm Trạch Diễn bỗng hơi day dứt.
“Anh nhát thì sao? Rất xứng đôi với em” – Cố U cọ cọ đầu anh, cô hiểu anh lo lắng điều gì.
Nhưng Cố U chưa từng nói mình không thích người lá gan nhỏ.
Bởi vì đây là Lâm Trạch Diễn, cô đã thích anh và sẽ thích tất cả về anh.
“Ừ, vậy anh không cố thay đổi nữa” – Lâm Trạch Diễn nhắm mắt vuốt tóc cô. “Chỉ làm kẻ nhát gan của em thôi”.
U U thích anh, với cơ sở này thì việc gì phải lo lắng cô không tiếp nhận chính con người anh chứ?.
“Lâm Trạch Diễn” – Cố U bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn anh. “Anh không phát hiện gì sao?”.
“Phát hiện gì?”.
“Anh nhờn lắm đó”.
Nhịn cười nói xong, Cố U lập tức đứng dậy đứng xa một chút.
Lâm Trạch Diễn đờ người tại chỗ vài giây, khi choàng tỉnh thì giận đến mức bật cười, anh đuổi theo: “U U em nói anh nhờn mặt sao?”.
Cố U đi trước vài bước, thoát khỏi sự đuổi theo của Lâm Trạch Diễn: “Em cảm giác vậy thôi à”.
“Vậy cũng không được, để anh cho em biết thế nào là nhờn mặt”.
Lâm Trạch Diễn giang tay đôi tay dài cất Cố U vào lòng, chuẩn xác bắt được ánh mắt của cô.
Cố U lặng lẽ nằm yên, đối mắt vài giây, nhìn phía bên cạnh một cách ẩn ý.
Nháy mắt hiểu ý định của Cố U, Lâm Trạch Diễn ôm chặt cô, hơi nghiêng đầu.
Lâm Trạch Diễn thân mật vuốt ve tai Cố U nhẹ nhè, hơi thở anh thì thầm bên tai cô: “Em cố tình dằn mặt họ sao?”.
“Anh đoán xem” – Cố U xoay đi, cánh môi lãng đãng chạm má Lâm Trạch Diễn.
Người đi dạo xung quanh thưa thớt hẳn, Lâm Trạch Diễn đổi chỗ với Cố U, mặt anh đối diện với ống kính máy ảnh.
Một tay Lâm Trạch Diễn nâng khuôn mặt Cố U, anh cúi đầu, chạm lên môi cô.
Cánh môi miên man tiếp xúc, Lâm Trạch Diễn nghĩ đến tiếng màn trập, khuôn miệng nhếch thành hình vòng cung đầy tính chiếm hữu.
Mà Cố U được bảo vệ kĩ càng trong lòng anh, không ai có thể thấy mặt.
“Tách”.
Hoàn thành chụp ảnh.
——
“Anh Lâm, sao chuyện hẹn hò của anh lại lên hot search nữa rồi???” – Tiểu Lâm đầu dây bên kia lo lắng sốt vó, màn hình máy tính mở tấm hình Lâm Trạch Diễn và một cô gái đang hôn nhau rõ rành rành.
Chẳng lẽ chuyện với chị Cố thất bại rồi?.
Tiểu Lâm sốt ruột xem tấm hình, thời điểm xuất hiện hot search là hơn nửa đêm, vừa thấy là anh lập tức gọi điện Lâm Trạch Diễn.
Hiện tại đã hơn mười hai giờ đêm, Lâm Trạch Diễn vốn yên vị trên giường, cơn buồn ngủ ập tới thì bị Tiểu Lâm đánh thức, ngữ điệu càng thêm cáu kính.
“Còn chị Cố thì sao anh?!?” – Tiểu Trần mồm tép nhảy, nhiều chuyện.
Ý thức có chút không thích hợp, cậu che miệng ú ớ.
Lâm Trạch Diễn bỗng dưng im bặt, Tiểu Trần còn tưởng mình giẫm phải mìn, ảo nảo suýt đập đầu vào máy tính ngay bây giờ.
“Trước tiên không cần xen vào, cứ chờ là được” – Lâm Trạch Diễn nói xong, lập tức cúp máy.
Lâm Trạch Diễn chuyển sang xem hotsearch, anh vô cùng hài lòng với tấm hình đó.
Trong ảnh, đầu Lâm Trạch Diễn đang cúi nghiêng, anh hôn đôi môi trong lòng, con ngươi chuẩn xác nắm bắt ống kính, đôi mắt sắc bén tràn đầy khinh thường và khoe mẽ.
Khóe miệng hơi lộ cũng nhếch lên, hơi thở tham luyến và chiếm hữu Cố U nồng nặc.
Đây là cô gái của tôi.
Thiếu điều khắc hẳn mấy chữ này.
Hừng hực kích động!.
Lâm Trạch Diễn ném điện thoại một bên, lăn lộn mấy vòng trên giường, cuối cùng vẫn nhặt điện thoại đỏ mặt chân run lưu nó xuống.
Hình nền đã đổi từ bức vẽ kia thành tấm ảnh này.
Nhắc đến những fanfic kia, gần đây hai người ngọt ngây nên từ lâu Lâm Trạch Diễn đã không xem chúng.
Chính chủ ở đây rồi, cần gì phải xem fanfic giả thay thế nữa, đúng không?.
Hihi.
Cố U gọi đến, ngay khi kết nối được thì hỏi ngay: “Lâm Trạch Diễn, ngày mai mấy giờ xuất phát”.
“Sớm một chút, cơm nước xong thì chúng ta đi, không thì dạ dày em sẽ khó chịu” – Lâm Trạch Diễn đứng dậy thay quần áo, đồng thời trả lời.
Âm thanh quần áo sột soạt sột soạt hấp dẫn người khác, Cố U dựa cửa sổ, ngân nga huýt sáo.
Bọn họ về nhà vài ngày tịnh dưỡng, trạng thái đã được nghỉ ngơi thoải mái nhất. Thái độ của ba Cố U đã hòa hoãn không ít.
Giống như Cố U nói, ông đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
Hai bên gia đình đang bàn bạc sôi nổi, thậm chí bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa nhỏ.
Cố U ngồi cạnh hơi hoảng hốt, xác định mối quan hệ chưa đến hai tuần mà cô sắp làm vợ, tốc độ này không phải quá nhanh sao?.
Đề phòng mọi người sẽ sắp đặt tận đến khi hai đứa rụng răng, Cố U quyết định cùng Lâm Trạch Diễn về nhà.
Với cả cũng đến lúc Cố U nên livestream, lần đầu tiên cô xin tạm nghỉ như vậy trong mấy năm qua nên rất nhiều người hâm mộ lo lắng, họ gửi tin nhắn và bình luận ào ào như sóng vỗ.
Còn cả sách mới và hot search, một số việc cần giải quyết cùng nhau.