Lộ Tiểu Thiền mang theo một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, ngự kiếm lơ lửng bên ngoài cửa sổ Bát Bảo Linh Quang Các.
Trong các thờ phụng một cây linh chi vạn năm, Lộ Tiểu Thiền đang suy nghĩ xem làm sao đi vào bên trong, dùng dao cạo xuống một chút, một chút xíu thôi là đủ, bảo đảm không làm tổn thương đến bản thân linh chi.
Thật sự là ba trăm năm gần đây, không biết Thư Vô Khích tu cái đạo gì, tà hỏa rất lợi hại, quả thật đã dằn vặt y đến muốn sống không được, muốn chết lại không nỡ, vết xanh tím trên cổ và eo tháng trước còn chưa biến mất, tháng này liền chồng thêm màu sắc.
Y dự định dùng cây linh chi vạn năm này làm thuốc, cho Thư Vô Khích ăn, để cho hắn yên tĩnh một hai trăm năm… mười, hai mươi năm… một hai ngày cũng tốt a!
Mà thiếu niên theo bên cạnh y một thân trường sam tơ trắng, tóc tai tùy ý buộc ở sau gáy, chống cằm ngáp một cái: “Sư phụ a… Ngươi cân nhắc hơn nửa ngày rồi… Trực tiếp lấy đi cây linh chi kia không phải được rồi sao? Bên trong Bát Bảo Linh Quang Các cũng không có ai đánh được ngươi!”
Lộ Tiểu Thiền phất phất tay: “Thiên Thu a… Ngươi còn nhỏ, cho nên ngươi không hiểu, nếu như bị người ta nói chúng ta đoạt bảo vật của Bát Bảo Linh Quang Các, đám nhân sĩ chính đạo kia sẽ đuổi theo chúng ta lải nhải không thôi!”
“Đây không phải là vừa lúc sao?” Mạc Thiên Thu hư hỏng nở nụ cười.
“Vừa lúc cái gì?”
“Có bọn họ quấy rối, sư trượng không thể làm cái gì đó với ngươi rồi!”
Lộ Tiểu Thiền nhíu mày lại, trực tiếp búng ra một đạo linh khí, đụng ngã kiếm của Mạc Thiên Thu, Mạc Thiên Thu bất thình lình ngã xuống, vừa vặn té nhào lên người một vị nữ đệ tử của Bát Bảo Linh Quang Các.
Nữ đệ tử kinh hãi hét lên, tiếng la hét không nằm ngoài mấy câu ‘phi lễ’ này nọ.
Mạc Thiên Thu ngự kiếm bay lên, cười nói: “Vị tiểu sư tỷ này, tại hạ thoạt nhìn là loại người sẽ phi lễ ngươi sao?”
Nữ đệ tử định thần nhìn lại, thiếu niên trước mắt hàng mi như nhiễm mực, đuôi lông mày như mũi kiếm tiến vào tóc mai, mắt như sao trời, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại.
Nữ đệ tử vừa muốn nói điều gì đó, những đồng môn khác nghe tiếng chạy tới, muốn ra tay với Mạc Thiên Thu.
Mạc Thiên Thu vừa ngẩng đầu, phát hiện Lộ Tiểu Thiền đã sớm không còn bóng dáng.
“Già mà không đứng đắn, đáng đời bị sư trượng giáo huấn! Tốt nhất vĩnh viễn không vươn mình lên được!”
Mạc Thiên Thu cắn răng nghiến lợi nói.
Những đệ tử này chỉ có mấy chục năm tiên linh, chẳng phải là đối thủ của Mạc Thiên Thu, một đạo kiếm trận liền giải quyết tất cả.
Đúng lúc này, chuông cảnh báo của Bát Bảo Linh Quang Các phát ra tiếng kêu to, là Lộ Tiểu Thiền thừa dịp hỗn loạn tiến vào trong các, đánh cắp cây linh chi vạn năm kia!
Ngay sau đó chưởng môn Bát Bảo Linh Quang Các mang theo chưởng kiếm chạy tới, coi Mạc Thiên Thu như kẻ trộm linh chi, ra tay đánh nhau.
Mạc Thiên Thu hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới tránh thoát được đám kẹo mè xửng kia, thời điểm trở lại Lộc Thục Trấn, liền phát hiện Lộ Tiểu Thiền đang ở đó luyện đan.
Mạc Thiên Thu giận không chỗ phát tiết, đạp lên lò luyện đan của y, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Sư phụ, ngươi chạy cũng thật nhanh a!”
Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: “Nào có nào có, vẫn là hai thầy trò chúng ta phối hợp thiên y vô phùng!”
[áo tiên không có đường may, ý là hoàn hảo không có kẽ hở.]
Mạc Thiên Thu trực tiếp xuất kiếm, học theo Lộ Tiểu Thiền cười cười: “Đợi đồ nhi bổ lò luyện đan này ra, nhìn một chút xem kim đan có thể khiến sư trượng trăm năm không dậy nổi hình dạng ra sao!”
Lộ Tiểu Thiền giật nảy cả mình, ôm lấy Mạc Thiên Thu: “Thiên Thu a! Ngẫm lại xem sư phụ khổ cực cỡ nào, bỏ ra mấy trăm năm, bị Diệp Hoa Nguyên Tôn kia chỉnh qua vô số trận, mới trồng ra ngươi!”
Mạc Thiên Thu hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta không biết hả! Diệp Hoa Nguyên Tôn chỉnh ngươi, là bởi vì ngươi đối với cái nhà xí như tiên giới của hắn — Đại Bất Kính!”
“Ngươi từ trên cây lớn lên thành đứa nhỏ, rơi vào trong lồng ngực của ta, ta đêm không thể chợp mắt mà chăm sóc ngươi, giặt tã cho ngươi, cách mỗi nửa canh giờ liền phải đút cho ngươi ăn…”
“Thôi đi! Buổi tối không ngủ chăm sóc ta chính là sư trượng! Giặt tã cho ta chính là đệ tử Thiên Thu Điện của ta! Đút cho ta ăn chính là Côn Ngô sư bá! Khiến cho ngươi đêm không thể chợp mắt chính là sư trượng đi? Kim đan này ta không thể để cho ngươi luyện thành, bằng không trong thiên hạ còn ai có thể trị được ngươi!”
Nói xong, Mạc Thiên Thu liền không chút lưu tình đạp lò luyện đan ngã lăn quay!
“Thằng nhãi ranh —— ta liều mạng với ngươi!”
Lộ Tiểu Thiền nhào tới, Mạc Thiên Thu lập tức ngự kiếm bỏ chạy.
“Ngươi chạy chỗ nào! Chân trời góc biển ta cũng lột rớt da của ngươi!”
Mạc Thiên Thu trong chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, khi hắn bay qua Thiên Kính Hồ, một đạo linh quang chợt lóe, vừa vặn bắn trúng vai Mạc Thiên Thu, hắn lần thứ hai ngã nhào xuống, ngay cả Thiên Thu kiếm cũng bị Lộ Tiểu Thiền đánh lật.
Chính giữa Thiên Kính Hồ có một bãi đá san hô nhỏ, một nam tử mặc y phục xanh đang ngồi thả câu, Mạc Thiên Thu nghĩ thầm thôi xong rồi, mình đừng đè chết người này đó.
Hắn muốn tránh né nam tử thả câu kia, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ đập vào trên người đối phương.
Nam nhân kia ngửa mặt lên trời, hai tay thế nhưng thoải mái tiếp được Mạc Thiên Thu rơi thẳng xuống từ trên không trung!
Mạc Thiên Thu ngây ngẩn cả người, hắn vốn cho rằng sư trượng Thư Vô Khích của hắn đã là dung nhan tuyệt thế vô song, lại không ngờ người trước mắt phảng phất như hội tụ linh khí trời đất, dáng vẻ của ngàn sông vạn suối đều phác họa nơi mi mục của hắn.
“Nhóc con, như thế nào rớt xuống?”
Thanh âm ôn nhuận vang lên, Mạc Thiên Thu bỗng nhiên nhớ tới thời điểm đầu xuân ánh nắng từ kẽ hở bóng cây rơi xuống, lan tỏa trên đầu vai, ấm áp đến khiến người ta không muốn động.
Hiện tại thân thể này tuy rằng đã có hơn trăm năm tiên linh, nhưng bên trong nguyên đan lại tích trữ hơn một ngàn bảy trăm năm linh khí, người này lại gọi mình là ‘nhóc con’, chẳng lẽ tiên linh của hắn cùng Côn Ngô sư bá không sai biệt lắm?
“Sư phụ ta đánh rớt kiếm của ta.” Mạc Thiên Thu trả lời.
Nam tử cúi đầu nở nụ cười: “Phía trên xà nhà không ngay thẳng, phía dưới xà nhà dễ dàng nghiêng.”
Cánh tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên một chút, liền vững vàng đặt Mạc Thiên Thu ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này Lộ Tiểu Thiền ôm Thiên Thu kiếm, còn đang tìm kiếm Mạc Thiên Thu khắp nơi.
Mặt nước của Thiên Kính Hồ trong vắt như gương, theo lý Lộ Tiểu Thiền chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy bọn họ ở nơi nào, nhưng y bay hơn nửa vòng cũng không tìm được bọn họ.
“Mạc Thiên Thu thằng nhãi ranh mau đi ra! Xem ta có đánh ngươi tới liệt tổ liệt tông cũng nhận không ra ngươi không!”
Mạc Thiên Thu ngẩng đầu gãi một cái: “Tiền bối, thuật che mắt của ngài thật là lợi hại, sư phụ ta cũng không thấy được ngươi.”
“Đó là kiếm của ngươi sao?” Nam tử lại hỏi.
“Phải a, sư phụ ta ỷ có chỗ dựa là sư trượng, làm chuyện xấu đều lấy ta ra làm bia đỡ đạn.” Mạc Thiên Thu kéo kéo khóe miệng.
“Ly Triệt Quân càng ngày càng thích ăn đòn.”
Nói xong, cần câu trong tay nam tử vung lên, quăng ra hơn vạn dặm khoảng không, lưỡi câu đụng vào trên Vô Ngân kiếm, kiếm liền lật!
Lộ Tiểu Thiền hét lên một tiếng “A —— ”, vang vọng khắp đất trời, mắt thấy sắp sửa đập xuống Thiên Kính Hồ, một thân ảnh nhanh như chớp xẹt đến, trong nháy mắt túm lấy Lộ Tiểu Thiền.
Chính là Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền đi tới trước mặt nam tử, gật đầu hành lễ.
Mạc Thiên Thu bên cạnh sợ ngây người, trên cõi đời này còn ai có thể làm cho sư trượng của hắn lộ ra thần sắc tôn trọng như vậy?
“Tiểu Thiền thất lễ, quấy rầy sự thanh tịnh của tiền bối, hi vọng tiền bối bao dung.”
Nam tử cười nhạt một tiếng: “Tâm can bảo bối của ngươi quấy rầy sự thanh tịnh của ta cũng không phải một hai lần, ta có lần nào không bao dung?”
Lộ Tiểu Thiền thò đầu ra từ phía sau Thư Vô Khích, vừa nhìn thấy nam tử kia liền rụt đầu trở lại.
“Lần này lại muốn biến thành con gì đây?” Nam tử cười hỏi, “Ương Thương Quân có muốn thử nuôi thỏ hay không?”
“Ta không muốn biến thành thỏ! Mỗi ngày ăn cải xanh còn có ý nghĩa gì!”
Mạc Thiên Thu cuối cùng đã rõ ràng người bên cạnh là ai — Diệp Hoa Nguyên Tôn.
Hắn là người có tu vi cao nhất trên thế gian, tinh hồn hòa vào trời đất, có thể tùy ý biến ảo hình dáng của mình, tạo ra thế giới Lộng Trần, thí luyện lòng người.
Cũng chính linh khí của hắn đã khiến hạt giống thai nghén Mạc Thiên Thu nảy mầm.
“Nhóc con, sư phụ ngươi cùng sư trượng ngươi mỗi ngày không phải tình thì chính là yêu, ngươi ở cùng bọn họ tu vi chỉ sợ khó tiến bộ….”
Lời của Diệp Hoa Nguyên Tôn còn chưa nói hết, Lộ Tiểu Thiền liền nhanh chóng mở miệng: “Vậy tiểu đồ liền giao cho Nguyên Tôn dạy dỗ đi! Tại hạ tài năng kém cỏi, cảnh giới không cao, sợ sẽ làm trễ nãi tu vi của Thiên Thu a!” (editor: bán đồ nhi bán cũng thật nhanh chóng dứt khoát a ~)
“Ngươi không phải đã làm trễ nãi hơn trăm năm của ta sao? Đan hải của ta là sư trượng thắp sáng! Ngự kiếm là nhìn người khác rồi tự học! Ngay cả kiếm trận… cũng là Nam Ly Cảnh Thiên Miểu Trần Nguyên Quân chỉ điểm!”
“Đây không phải rất tốt sao? Ngươi phải kế thừa vị trí Đông Khư Kiếm Tông a! Sau này đám danh môn chính phái kia chuyện lớn nhỏ gì đều phải tới tìm ngươi làm chủ! Thiên hạ lớn như vậy, nếu ta miễn cưỡng dạy ngươi, dạy ngươi thành dáng vẻ của ta… hay là… hay là dáng vẻ của Thư Vô Khích, vậy còn ý nghĩa gì? Mạc Thiên Thu không nên bị dạy thành dáng vẻ của Đông Khư Kiếm Tông, mà là nên trưởng thành thành dáng vẻ của bản thân Mạc Thiên Thu a!”
Lộ Tiểu Thiền đang nói nói, đối diện với Diệp Hoa Nguyên Tôn, nhìn đối phương mang theo nụ cười ẩn ý, lập tức im miệng.
Mạc Thiên Thu ngẩn người tại chỗ, theo bản năng hỏi một câu: “Sao ngươi biết ta không muốn làm Đông Khư Kiếm Tông….”
“Ngươi là do ta trồng ra… Ta đương nhiên biết a!”
Diệp Hoa Nguyên Tôn cười nói: “Vẫn còn may không phải do ngươi sinh ra, bằng không lớn lên liền nghiêng lệch thật.”
“Được rồi, ta tha thứ cho ngươi vì đã đẩy ngã ta khỏi đỉnh bảo các, nhưng ta vẫn muốn nói với sư trượng — ngươi muốn luyện kim đan khiến sư trượng trăm năm không dậy nổi!”
“Thằng nhóc con ta lột da ngươi!”
Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp xông lên, đã bị Thư Vô Khích xách đi.
“Bọn họ lăn lộn trận này, sẽ hơn trăm năm đi?” Mạc Thiên Thu sờ sờ cằm.
“Kết quả này ngươi có thỏa mãn không?” Diệp Hoa Nguyên Tôn hỏi.
“Thoả mãn! Thoả mãn cực kỳ!” Mạc Thiên Thu chỉ kém không vỗ tay nữa thôi.
“Vậy liền ở đây theo ta câu cá thế nào?”
“Đây là vinh hạnh của ta… Bất quá Nguyên Tôn, trong Thiên Kính Hồ có cá sao?” Mạc Thiên Thu híp mắt nhìn nhìn mặt hồ trong vắt đến thấy đáy hỏi.
“Tình nguyện mắc câu.”
Diệp Hoa Nguyên Tôn cười nhạt một tiếng.
— TOÀN VĂN HOÀN —
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây toàn văn kết thúc, cảm tạ mọi người đã làm bạn!
Editor có lời muốn nói:
Hoàn thành rồi! Hú hú! Bốn tháng trời, gần trang word, thật sự là ta cũng phục ta quá :)))
Cuối cùng thì Mạc Thiên Thu đã về bên Diệp Hoa Nguyên Tôn rồi (có thành đôi không thì mọi người tự tưởng tượng đi nha ~)
P/s: Lời nói năm xưa của sư phụ Mạc Thiên Thu vậy mà đúng thật, Lộ Tiểu Thiền và Mạc Thiên Thu quả thật có duyên phận sư đồ, không chỉ kiếp mà là cả kiếp ~