"Ôi, không khóc! Không khóc! Ngươi xem, chúng ta rốt cục đoàn tụ, ngươi không phải lập tức sẽ ở lại Thái Lăng Các của ta hay sao?"
Côn Ngô muốn thừa thế xông lên, dùng tình cảm nhiều năm như vậy để giữ lấy Lộ Tiểu Thiền, khiến Thư Vô Khích nghe một chút tiếng lòng của Lộ Tiểu Thiền.
Ai con mẹ nó nguyện ý đi theo ngươi tới Vô Ý Cảnh Thiên cái nơi "chim không thèm ị, gà không đẻ trứng, rùa không cặp bờ" kia chứ!
"Ta..."
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền vạn phần mừng rỡ, đang muốn đáp ứng Côn Ngô, khóa Tiên Lăng đột nhiên bị kéo căng, siết chặt đến nỗi khiến xương cốt của y như muốn đứt đoạn.
Y thình lình nhớ lại lúc trước bản thân đã đáp ứng Thư Vô Khích, sẽ đi cùng hắn.
"Ta đã đáp ứng Thư Vô Khích, chờ trị xong đôi mắt, liền đi cùng hắn, ta nói được thì phải làm được."
Biểu tình Côn Ngô vô cùng đau đớn, chỉ vào Thư Vô Khích: "Ngươi... Ngươi sao có thể ngay cả hài tử cũng lừa gạt!"
"Ta lừa y cái gì?" Thư Vô Khích hỏi ngược lại.
Côn Ngô nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng đôi mắt của Lộ Tiểu Thiền không thể trị khỏi.
"Được, chờ trị khỏi đôi mắt cho ngươi đã, không trị khỏi liền ở lại nơi này ta nuôi!" Côn Ngô quyết định áp dụng chiến thuật vu hồi.
"Ta đã đáp ứng Vô Khích ca ca, vô luận có trị khỏi hay không, chỉ cần hắn dẫn ta tới tìm ngươi, ta đều sẽ đi cùng hắn." Lộ Tiểu Thiền trả lời.
"Cái gì? Ngươi ngay cả cái này cũng đáp ứng hắn? Trẻ nhỏ vô tri! Trẻ nhỏ vô tri a!" Côn Ngô liền trưng ra bộ dáng không thở nổi.
"Ta vô tri cái gì?"
Ai tốt với ta, ta liền đi cùng người đó!
Ngươi bỏ ta lại Lộc Thục Trấn nhiều năm như vậy, ở đây ăn ngon sống tốt, thật vất vả mới có Thư Vô Khích đến chăm sóc ta, ta đi cùng hắn thì có gì sai?
Thư Vô Khích mở miệng: "Chúng ta tạm thời ở lại Thái Lăng Các. Côn Ngô sẽ chuẩn bị đan dược cho ngươi."
"Chúng ta ở lại nơi này? Quá tốt rồi! Nơi này có vẻ rất thú vị!" đôi mắt Lộ Tiểu Thiền đều sáng lên.
"Côn Ngô, ta muốn đọc tất cả y kinh dược điển của Thái Lăng Các các ngươi."
"Ngươi muốn xem thì xem đi... Chỉ là không thể mang ra khỏi Thái Lăng Các." Côn Ngô biết Thư Vô Khích là thiên tài vạn năm khó gặp, nếu như hắn muốn học cái gì, liền nhất định có thể học được cái đó.
Xem ra, hắn muốn đích thân nghiên cứu phương pháp chữa khỏi đôi mắt cho Lộ Tiểu Thiền.
"Ta mang ngươi đi nghỉ trước." Thư Vô Khích kéo khóa Tiên Lăng, Lộ Tiểu Thiền lắc lư rồi lại quơ quào, Thư Vô Khích liền xoay người nâng cùi chỏ của y, mang y ra khỏi tĩnh thất.
Cửa vừa đóng lại, ngay cả dòng nước đang lơ lửng giữa không trung cũng không còn âm thanh, Côn Ngô nhắm mắt thở dài, ngồi ngay ngắn xuống.
"Quả thực... không ngăn được sao? Bất quá hết thảy nguyên nhân, đều vẫn là lỗi lầm của ta."
Ngẩng đầu lên, Côn Ngô nhớ lại sự tình hơn một ngàn ba trăm năm trước.
Năm đó Côn Ngô nhận được Nguyệt điểu đưa thư từ Vô Ý Cảnh Thiên, Kiếm Tông Ương Thương sắp bước tới tầng thứ bảy của cảnh giới "Đại Thế", chính là thời điểm tu luyện mấu chốt.
Cảnh giới "Đại Thế" có chín tầng, tầng thứ bảy chính là tầng cảnh giới cuối cùng của Kiếm Tông đời trước, hắn cũng đã tịch diệt ngay tại tầng cảnh giới này.
Cho nên việc này không phải chuyện nhỏ, hơn nữa dùng thân thể phàm tục mưu toan tiến vào con đường của Thần, vốn chính là nghịch thiên mà đi, nói không chừng sẽ có kiếp nạn lôi đình vạn cân.
Từ thuở Hồng Hoang, tổ sư gia lập ra Thái Lăng Các cùng vị Kiếm Tông đầu tiên của Vô Ý Cảnh Thiên đã là đôi bạn cực kì thân thiết, năm đó có ước hẹn, mỗi một đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên khi sắp phá chín tầng của cảnh giới "Đại Thế", Thái Lăng Các đều sẽ phái đệ tử tới trông coi chiếu cố.
Nếu như vượt cửa ải thất bại, liền dùng y đạo đại chú của Thái Lăng Các bảo vệ tu vi, như vậy sẽ không lập tức biến thành tro bụi.
Thế nhưng năm đó Tà thần Hỗn Độn tàn sát bừa bãi, nghe đồn ngay cả Đông Khư Kiếm Tông cũng mắc mưu, bị nó ăn mòn rồi khống chế. Côn Ngô là Các chủ Thái Lăng Các nên nhất định phải đi xác nhận, chuyện này so với Kiếm Tông Ương Thương phá ải vượt kiếp còn muốn cấp bách hơn.
Dù sao có khả năng qua hơn trăm năm nữa, Ương Thương vẫn chưa phá được tầng thứ bảy của "Đại Thế", nguy cơ cũng sẽ không đến nhanh như vậy. Nhưng Đông Khư Kiếm Tông bị Tà thần xâm chiếm thân thể, một đạo kiếm khí liền có thể khiến sinh linh đồ thán.
Côn Ngô không rãnh để tới Vô Ý Cảnh Thiên, liền nghĩ đến sư đệ của mình là Ly Triệt.
Sư phụ Côn Ngô đã từng nói, người sư đệ Ly Triệt này của hắn, xem ra không có định lực, thất tình lục dục mọi thứ đều dính, vô tâm hướng đạo, nhưng tính cách lại chân chính tiêu sái.
Chính bởi vì dục niệm nào cũng có, cho nên dục niệm nào muốn vứt đều có thể tiêu sái mà vứt, Ly Triệt mười hai tuổi liền kết đan, mười sáu tuổi đã đến cảnh giới "Nhập Thế", bởi vậy nên dáng dấp vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười sáu.
Người tu chân bình thường, một ngàn năm cũng chưa chắc có thể đột phá cảnh giới "Tá Thế", nhưng kinh ngạc thay, Ly Triệt chỉ dùng sáu trăm năm, liền tu được.
Bởi vì không thích nghịch thiên vượt kiếp, nên tiểu tử này dứt khoát không tu hành nữa.
Côn Ngô năn nỉ ỷ ôi, quằn quại lôi kéo, đem Ly Triệt ném lên Vô Ý Cảnh Thiên.
Ly Triệt vừa nhìn thấy Vô Ý Cảnh Thiên dùng Linh Lung Hàn Ngọc làm thành mái nhà, liền khóc như mưa, nói nơi đó không có lấy một cọng cỏ, là nhân gian luyện ngục.
Thế nhưng Côn Ngô không rảnh lo lắng cho tâm tình của sư đệ.
Côn Ngô đi đến Đông Khư, lại không tìm thấy Đông Khư Kiếm Tông, ý thức được vạn nhất đây là kế điệu hổ ly sơn, mục tiêu thực sự của Tà thần Hỗn Độn có thể chính là Ương Thương đang phá ải vượt kiếp?
Hắn nhanh chóng vòng trở về Vô Ý Cảnh Thiên, lúc đó đã là chín ngày sau, hắn vốn tưởng tiểu sư đệ của mình sẽ lao ra quyền đấm cước đá, thế nhưng Côn Ngô lại căn bản không có nhìn thấy y.
"Tiểu Thiền ở chỗ này của ta rất tốt."
Đây là lần đầu tiên Côn Ngô nghe được Ương Thương biểu đạt ý tứ muốn giữ lại ai đó.
Côn Ngô thở ra một hơi, ít nhất cái tên sư đệ hồ đồ kia của hắn không có chọc cho Kiếm Tông phát hỏa.
Đương nhiên, Ương Thương từ nhỏ đã ở tại Vô Ý Cảnh Thiên mà lớn lên, không hiểu vui sướng đau buồn, làm sao có thể phát hỏa?
Chỉ là Côn Ngô không nhận ra, rất ít người có thể lên Vô Ý Cảnh Thiên, đối với mỗi một người Ương Thương đều luôn luôn không nóng không lạnh. Một khi muốn giữ ai đó ở lại bên cạnh mình, chính là khởi đầu cho dục vọng của bản thân.
Đã có sư đệ trông chừng, Côn Ngô liền theo đệ tử Đông Khư đi tìm Kiếm Tông mất tích của bọn họ, nhưng một chút thu hoạch cũng không có.
Sau một tháng, Côn Ngô mang theo bánh đường cùng đủ loại rượu ngon mà hắn sưu tầm được ven đường, còn có lồng dế cỏ, lần thứ hai lên Vô Ý Cảnh Thiên.
Hắn biết tâm tính của sư đệ mình, tại nơi kham khổ như vậy e rằng đôi mắt đều khóc thành hồ đào, vóc người đều hao gầy.
Côn Ngô không tìm được Ương Thương cùng tiểu sư đệ, lại nhìn thấy trên bàn của Ương Thương một hàng chai chai lọ lọ được sắp xếp chỉnh tề, hạt giống bên trong được linh thổ bao bọc đều đâm chồi, trổ sinh cành lá.
Trong lòng Côn Ngô cực kỳ kinh ngạc, Vô Ý Cảnh Thiên ngoại trừ thần mộc "Phụng Thiên", thế nhưng lại xuất hiện những sinh linh khác. Hắn vuốt ve chiếc lá xanh non mịn màng, cảm giác vạn phần hiếm thấy, nhưng không nghĩ tới, cảnh giới "không sinh, không tử" cũng bởi vì những sinh linh này mà mất đi ý nghĩa.
Xa xa nghe thấy tiếng cười vui vẻ của tiểu sư đệ, Côn Ngô càng thêm kinh ngạc, tại một nơi thế này có cái gì có thể làm cho tiểu sư đệ thoải mái được?
Hắn lần mò theo thanh âm mà tìm đến, nhìn thấy Ương Thương trường bào tung bay đứng thẳng bên vách núi Lạc Hồn, mà tiểu sư đệ đang đứng trên một thanh tiên kiếm tỏa ra linh quang bay lượn dạo chơi trên Vô Ý Kiếm Hải.
Tình cảnh này, khiến Côn Ngô cả kinh đến gan mật đều muốn vỡ ra, nên biết Vô Ý Kiếm Hải cũng không phải là biển mây trên trời, mà chính là nơi kiếm ý của các đời Kiếm Tông tại Vô Ý Cảnh Thiên sau khi tịch diệt hội tụ, một khi rơi xuống không chỉ là cả người bị thương, mà ngay cả nguyên đan cũng sẽ bị kiếm ý tích lũy mấy chục ngàn năm qua phá hủy.
Lúc hắn bước đến gần, mới phát hiện dưới chân tiểu sư đệ đang đạp lên, chính là tiên kiếm của Ương Thương. Bản thân chuôi tiên kiếm này chính là xương sống của thượng cổ linh thú Trường Yên (sương mù dày đặc) đúc thành, hơn nữa với tu vi của Ương Thương, linh khí của nó càng thêm phi phàm, là một trong năm chuôi chí kiếm có uy lực to lớn nhất thế gian.
Tiểu sư đệ giang hai tay ra, quần áo bị gió thổi đến bay lên phần phật, tiên kiếm trong nháy mắt có thể tung hoành chín vạn dặm, lập tức đem tiểu sư đệ vút đi.
Côn Ngô mở to hai mắt, nhìn thấy thanh kiếm kia bay lộn một cái, mang theo tiểu sư đệ cùng rơi xuống, trong nháy mắt liền đến gần biển kiếm, rồi lại đem tiểu sư đệ nâng lên, còn lộn nhào mấy vòng, khiến tiểu sư đệ lắc lư loạng choạng hoảng sợ đến hô to "Không muốn! Không muốn!".
Ương Thương vẫn đứng ở bên cạnh vách núi mà nhìn, chỉ là thần sắc không còn lãnh túc như trước đây, khóe môi mang theo một tia mỉm cười yếu ớt khó phát hiện.
Côn Ngô lập tức cúi đầu hành lễ: "Sư đệ của tại hạ tính tình bướng bỉnh, mạo phạm Kiếm Tông..."
Ương Thương ngay cả nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Côn Ngô một cái, chỉ nhẹ nhàng cong lên ngón tay, tiên kiếm liền chậm lại, như một chiếc thuyền nhỏ, mang theo tiểu sư đệ lướt đi trên biển kiếm.
Mắt thấy tiểu sư đệ sắp về đến bên cạnh vách núi, Côn Ngô liền mở miệng nói: "Tại hạ đây liền mang theo sư đệ xuống núi, quấy rầy Kiếm Tông thanh tu thật sự là..."
Bỗng nhiên, thanh kiếm kia bay lùi trở ra, tiểu sư đệ thiếu chút nữa té xuống.
Thế nhưng rất nhanh, tiên kiếm liền lộn mấy vòng bên trên biển kiếm, một khắc trước một khắc sau, phút chốc làm cho y cười lên thoải mái, phút chốc liền khiến y hoảng sợ đến kêu to "Chậm một chút! Chậm một chút!".
"Tại sao các ngươi động một chút liền hô mạo phạm?" Ương Thương rốt cục nghiêng mặt sang, cho Côn Ngô một cái nhìn thẳng.
"Ai cũng biết "Đại khí vạn tượng, thiên hạ vô khích", ngài đem Vô Khích kiếm cho sư đệ tại hạ làm....." (editor: làm đồ chơi ~)
[không gian muôn hình vạn trạng, trời đất không có kẽ hở.]
"Nó có thể khiến cho Tiểu Thiền vui vẻ là tốt rồi." Ương Thương chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
Côn Ngô mở to hai mắt, hắn cảm thấy lỗ tai của mình nhất định là hỏng rồi.
Cái gì mà có thể khiến Tiểu Thiền vui vẻ là tốt rồi?
"Trong tay ngươi là cái gì?" Ương Thương rũ mắt xuống, nhìn bao giấy dầu trong tay Côn Ngô.
"Cái này... đây là bánh đường. Tại hạ đem sư đệ bỏ lại Vô Ý Cảnh Thiên lâu như thế, y khẳng định là rất giận ta..."
"Ừm, y thích ăn bánh đường cùng bánh nướng mơ khô."
Côn Ngô hóa đá ngay tại chỗ, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết khác lạ ở chỗ nào.
Ương Thương đối với mỗi một người từng đến Vô Ý Cảnh Thiên đều không để ý, vì sao lại biết tiểu sư đệ thích ăn cái gì?
"Ngươi để lại mấy thứ kia, xong có thể đi."
"Ta là tới..."
"Ngươi không phải muốn đi tìm Đông Khư Kiếm Tông sao? Đã tìm được chưa?"
"Còn... Còn chưa có..."
"Vậy ngươi còn không mau đi tìm, ở lại chỗ này làm gì?"
"A, phải...."
Côn Ngô lập tức lui xuống, hắn cũng không phải lần đầu tiên lên Vô Ý Cảnh Thiên, nhưng đây là lần đầu tiên bị Ương Thương hạ lệnh đuổi khách.
Hắn liên tiếp lên Vô Ý Cảnh Thiên chín lần, đến lần thứ chín là lúc hắn xác định được Đông Khư Kiếm Tông đã bị Tà linh phụ thể, nhất định phải thỉnh Ương Thương xuất thế diệt tà.
Thế nhưng cái hắn nhìn thấy lại là... toàn bộ Vô Ý Cảnh Thiên như bị một cơn đại hồng thủy nhấn chìm qua, đây đích xác là vết tích sau khi tiểu sư đệ sử dụng "Thái Lăng Chân Uyên".
Nếu như không phải tình huống nguy cấp, tiểu sư đệ sao lại dẫn thiên hạ đại hồng thủy tiến vào Vô Ý Cảnh Thiên?
Côn Ngô tìm kiếm khắp nơi, lúc bước vào phòng Ương Thương, cả phòng ngổn ngang hỗn loạn, thư từ thượng cổ bị ném đầy đất, chai chai lọ lọ trên mặt bàn đều bị quăng vỡ, những cây tiên linh thảo trưởng thành cao mấy tấc đều rơi xuống trên nền đất bằng Linh Lung Hàn Ngọc, bị đông cứng một tầng sương lạnh.
Quần áo tiểu sư đệ bị xé nát nằm vắt vẻo trên cạnh giường Linh Lung Hàn Ngọc, pháp khí "Thái Lăng Chân Uyên" bên người y thì bị ném xuống đất.
Côn Ngô xốc lên lụa mỏng một bên giường, cái gì cũng không có.
Hắn gào thét gọi tên tiểu sư đệ, ý nghĩ đầu tiên trong lòng chính là Ương Thương tẩu hỏa nhập ma, tiểu sư đệ không cách nào giúp hắn dẫn khí trở về, chỉ có thể bỏ chạy.
Hắn tìm hồi lâu, rốt cục tìm được tiểu sư đệ tại Vô Ý Kiếm Các, mà Ương Thương đã hoàn toàn thay đổi.
Bởi vì hắn có tình dục.
Côn Ngô thỉnh cầu Ương Thương đem sư đệ trả lại cho hắn, thế nhưng Ương Thương lại cười.
Y là của ta.
Nếu ai dám dẫn y đi, ta liền đem ba ngàn thế giới lật ngược, khiến hắn cùng tan xương nát thịt.
Nguyên lai, đại kiếp nạn nghịch thiên của Ương Thương không phải là lôi đình vạn cân.
Mà là một Lộ Tiểu Thiền.
Côn Ngô thở ra một hơi, chuyện về sau hắn không dám tiếp tục hồi tưởng.
Hơn nữa hắn biết, Thư Vô Khích chắc chắn sẽ không đem chuyện đã qua nói cho Tiểu Thiền.
Bởi vì nhớ lại chuyện đã qua, tự nhiên cũng sẽ nhớ tới nỗi đau đớn bị nghiệp hỏa thiêu đốt.
Thư Vô Khích có một nơi thanh cư tại Thái Lăng Các.
Cái nơi thanh cư này "trống không" đúng nghĩ, ngoại trừ một cái giường sụp, một cái bàn thì cái gì cũng không có.
Lộ Tiểu Thiền vẫn giống như lúc trước tràn ngập tò mò, đông sờ sờ, tây sờ sờ, Thư Vô Khích nấu một bình nước trà, mỗi khi ngước mắt lên, đều nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền.
"Vô Khích ca ca... nơi này sao lại không có thứ gì hết vậy! Ta có thể ra ngoài đi dạo không?"
Lộ Tiểu Thiền rất muốn tự tay sờ một cái, Thái Lăng Các rốt cuộc là hình dạng ra sao.
"Tiểu Thiền, ngươi đã đáp ứng sẽ đi theo ta."
"Nhớ a." Lộ Tiểu Thiền quay đầu lại.
"Nếu như nơi ta muốn dẫn ngươi đi, là một nơi không có thứ gì thì sao?"
Thanh âm của Thư Vô Khích vẫn không chút phập phồng, thế nhưng so với bình thường càng nhẹ hơn, như là lo lắng sẽ làm kinh sợ ai đó.
Lộ Tiểu Thiền vui vẻ lên.
"Ha ha ha, ngươi dứt khoát nói ngươi muốn mang ta lên Vô Ý Cảnh Thiên đi cho rồi! Vô sắc, vô vị, vô sinh, vô tử!"
Rầm một cái, bình trà trước mặt Thư Vô Khích ngã xuống, nước trà nóng bỏng vung vãi đầy bàn, tí tách tí tách rơi xuống người Thư Vô Khích, hắn lại không nhúc nhích, nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, liền biết không xong, y vươn tay, đi tới một bên bàn, muốn sờ loạn.
"Ngươi có sao không! Có bị bỏng hay không?" Lộ Tiểu Thiền biết cốc trà của Thư Vô Khích rơi xuống, y vô cùng lo lắng.
Mắt thấy Lộ Tiểu Thiền sắp chạm vào vũng nước bốc hơi nóng kia, Thư Vô Khích liền nâng ấm trà lên, nước trà nóng trong nháy mắt hóa thành hơi nước, ngưng tụ lại thành dòng, bay trở về trong ấm trà.
"Ta không sao."
"A, ờ!" Lộ Tiểu Thiền ngồi xếp bằng xuống.
"Ngươi quan tâm ta sẽ bị bỏng sao?"
Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, tới gần Lộ Tiểu Thiền, ngay lúc chóp mũi của hắn sắp đụng vào y, liền ngừng lại.
Lông mi Lộ Tiểu Thiền rất dài rất dày, mang theo anh khí thiếu niên không rành thế sự, mỗi khi y chớp mắt, liền khiến cho người ta mềm lòng.
"Làm sao mà không để ý được? Bị bỏng rất là đau!"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích nghĩ y không tim không phổi cỡ nào a!
"Bị bỏng chính là ta, đau không phải ngươi. Ngươi tại sao lại quan tâm?" Thư Vô Khích nhìn vào đôi mắt Lộ Tiểu Thiền mà hỏi.
"Ta sẽ đau lòng a!" Lộ Tiểu Thiền che lại vị trí trái tim, "Nơi này sẽ đau giống như bị nhéo lên, bị xé ra vậy!"
"Thì ra đây chính là đau lòng."
Thư Vô Khích nhẹ giọng nói.
Lộ Tiểu Thiền đặc biệt không thích hắn nhẹ giọng lúc nói chuyện, bởi vì bản thân sẽ giống như bị ngăn chặn, muốn an ủi hắn, nhưng trong lòng lại có một loại ý nghĩ khắc chế không thể đụng vào hắn.
Quả thật là mình không thể chạm vào hắn.
"Ta mang ngươi đi ra ngoài." Thư Vô Khích đứng dậy, nhẹ nhàng lôi kéo khóa Tiên Lăng, mang Lộ Tiểu Thiền đi ra cửa.
Lộ Tiểu Thiền phát hiện, bên trong Thái Lăng Các, không gian đều là trùng điệp.
Giống như lúc này, bọn họ đẩy cửa ra, chân đạp lên mặt đất, dưới chân Lộ Tiểu Thiền là con đường đá gồ ghề, hoàn toàn khác với lần đầu tiên y bước vào Thái Lăng Các, cảm giác trơn nhẵn như gương.
"Nơi này là nơi nào?"
"Nơi Côn Ngô trồng tiên thảo. Ở đây, có trồng một nhánh chiết từ cây bất tử "Phụng Thiên"."
"Thật sự? Ta nghe nói chất lỏng ép ra từ "Phụng Thiên" làm thành quỳnh cao có thể khiến cho người tu chân làm ít mà hưởng nhiều, hơn nữa còn có thể loại trừ bách bệnh cường thân kiện thể.
Nếu đúng như vậy, ta có thể ăn một chút hay không?" Lộ Tiểu Thiền lấy ngón tay vẽ loạn một trận.
"Ngươi sẽ không thích ăn. Đối với ngươi mà nói, quỳnh cao nhạt như nước ốc."
"Không thể nào? Nhạt như nước ốc? Ta chưa từng ăn, không thể khẳng định là không thích ăn nha?"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, coi như nhạt như nước ốc thì cũng là đồ tốt! Không thể phung phí của trời a!
"Không quan hệ, nếu hiện tại ngươi muốn ăn, vậy thì ăn nhiều một chút."
Vì vậy ngay buổi tối ngày hôm đó, món Lộ Tiểu Thiền ăn chính là quỳnh cao tẩm đường quế hoa.
Trong lúc y đang ngồi xếp bằng trước bàn nhỏ cùng Thư Vô Khích, đem một khối quỳnh cao cuối cùng đưa vào trong miệng, thì nghe thấy cửa "Rầm" một cái bị đẩy ra, Côn Ngô giận đùng đùng tiến vào.
"Thư Vô Khích — ngươi khinh người quá đáng! Bụi cây "Phụng Thiên" kia ta vì để cho nó có thể sống, mỗi ngày đều rót vào linh khí của ta! Hiện tại thật vất vả mới cao được như vậy, ngươi lại nhổ tận gốc nó!"
Lộ Tiểu Thiền vừa vặn bị khối quỳnh cao kia làm cho nghẹn họng.
Thì ra bụi tiên thảo kia quý giá như vậy!
Lúc đó Thư Vô Khích nói nhổ liền nhổ, trực tiếp ném cho một dược tu nói là thời điểm cơm tối thì đưa tới, Lộ Tiểu Thiền còn tưởng rằng cây cỏ quý hiếm kỳ quái tại Thái Lăng Các chỉ giống như hoa dại ven đường, tùy tiện đều có thể bắt gặp... thì ra... thì ra cũng không phải như vậy!
"Tiểu Thiền muốn ăn." Thư Vô Khích đáp lại một câu.
Hoàn toàn thờ ơ và xem như chuyện đương nhiên.
"Tiểu Thiền... Tiểu Thiền..." Côn Ngô cúi đầu nhìn Lộ Tiểu Thiền, nuốt nước miếng, rõ ràng không cam tâm rồi lại cười theo, "Thì ra... là Tiểu Thiền muốn ăn a! Ngươi có thể nói với ta một tiếng, ta tự mình đến làm, ít nhất bụi tiên thảo kia không đến mức ngay cả rễ cũng không còn a?"
Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, Côn Ngô sao có thể trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn vậy cà?
"Thế nào, Tiểu Thiền, quỳnh cao này ăn ngon không?" Côn Ngô cười hỏi.
Lộ Tiểu Thiền tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của Côn Ngô, nhưng lại cảm giác được ngay lúc này đây hắn khẳng định rất thống khổ.
—–
[hậu trường của tác giả]
Lộ Tiểu Thiền: Nguyên lai ngươi lấy Vô Khích kiếm trấn thủ Vô Ý Kiếm Hải làm đồ chơi để dỗ dành ta vui vẻ?
Thư Vô Khích: Không thể được sao?
Lộ Tiểu Thiền: Chuyện này ngươi quả thật là... là hôn quân a!
Thư Vô Khích: Ngươi yêu thích là tốt rồi.
Lộ Tiểu Thiền: Ta không thích hôn quân!
Thư Vô Khích: Ý ta là ngươi thích ngồi trên bội kiếm của ta.
Lộ Tiểu Thiền:...
Editor: có ai có có suy nghĩ đen tối giống như tui không... hơ hơ :)))