Triệu Vanh yêu cầu người phục vụ mở hết toàn bộ rượu ở trên bàn.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, chơi xúc xắc trong tay một hồi, rồi lại ngã người xuống chiếc ghế sô pha mềm mại trong KTV, cả người như chìm vào bóng tối.
Ánh sáng tối tăm bên trong ghế sopha hòa cùng với điệu nhạc, chuyển động khiến người khác chóng mặt, thỉnh thoảng chiếu qua mặt của Triệu Vanh.
Ánh sáng quá mờ nên không thể chiếu rõ vẻ mặt của Triệu Vanh.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám nói chuyện, chỉ để lại nhạc nền phát ở bên kia.
Nhóm mèo mã gà đồng này bình thường hay ở vũ trường, nói tới học thức thì cả đám chỉ là đám vô công rỗi nghề không biết làm cái gì.
Nói tới gia thế, cũng không có mấy tên có thể nổi bật bằng nhà của Triệu Vanh.
Cho dù Triệu Vanh không danh chính ngôn thuận, những người khác cũng không dám khiêu khích hắn.
Hắn giống như kẻ cầm đầu của đám ăn chơi trác táng, bản thân không có gì cũng đủ đè đầu cả đám này.
Triệu Vanh trong lòng biết rõ phẩm chất của đám người này, cười: "Ngẩn ngơ mẹ gì, rượu đã khui rồi, uống đi chứ.
Không có việc gì, chỉ là tao muốn tiêu tiền, chi tiêu ngày hôm nay tính cho tao, tiêu càng nhiều tốt!"
Người ngồi bên cạnh hắn nhất là một thằng nhóc trẻ tuổi tóc vàng, đeo khuyên cả hai tai và mang vòng cổ, tên là Lưu Thuận, là con thứ sáu trong nhà.
Triệu Vanh bưng lên chén trà Long Tỉnh người phục vụ mới pha cho mình, khuỷu tay huých Lưu Thuận một chút: "Nhóc Lục, tới đi."
Lưu Thuận đổ tràn đầy một băng rượu, cụng ly với chén trà còn bốc khói nghi ngút trong tay Triệu Vanh.
Triệu Vanh nhấp một hớp trà, nghe thấy Lưu Thuận hỏi mình: "Hôm nay lại không uống rượu, vị kia nhà anh đã về rồi à?"
Cậu gật đầu: "Ừ."
Chuyện Triệu Vanh trước kia theo đuổi Kiều Nam Kỳ vô cùng vang dội, nhưng sau này khi cùng Kiều Nam Kỳ ở bên nhau, Kiều Nam Kỳ cũng không công khai, chỉ là những người quen biết Triệu Vanh đều biết trong nhà Triệu Vanh có người.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2.
Giọt Lệ Tình
3.
Bật Thốt Lên Nói Yêu Em
4.Một Khắc Nhớ Một Đời Mong
=====================================
Cho dù mọi người không biết người này là Kiều Nam Kỳ, nhưng tất cả đều biết Triệu Vanh đối với vị kia nhà mình tốt thế nào.
Vị kia nhà hắn không thích mùi thuốc mùi rượu, chỉ cần vị kia ở nhà, hắn tuyệt đối sẽ không uống rượu, cũng không để bọn họ hút thuốc bên người mình.
Ban đầu sẽ có vài người tò mò hỏi, hoặc là khuyên Triệu Vanh uống rượu, nhưng hắn cũng chưa từng đồng ý.
Dần dà, đám người Lưu Thuận cũng tập mãi thành quen.
Triệu Vanh tính tình tốt, những người này ở chung với cậu, cũng không thấy bị xa cách gì.
Lưu Thuận trực tiếp hỏi cậu: "Vậy anh mời khách làm gì? Chỉ muốn nhìn tụi em uống à?"
"Anh nói rồi, anh muốn tiêu tiền."
"Rượu quý nhất cũng đã bị anh khui rồi, tam thiếu, nếu không biết, còn tưởng Trần gia các anh gần phá sản, cho nên phải cố hưởng thụ trước mắt đấy."
Trần gia là họ gốc của Triệu Vanh, chẳng qua cậu theo họ mẹ.
Lưu Thuận nói xong, Triệu Vanh lập tức cười vài tiếng.
Cậu nép cả người vào ghế sô pha, nhìn vào vừa nhàn rỗi lại tùy ý, nhưng lại thu hút nhiều ánh mắt của người phục vụ hơn những người ngồi ở đây.
Vì vóc người gầy nên áo trở nên rộng hơn so với kích cỡ của nó, khiến người khác nhịn không được muón vòng qua vòng eo của hắn xem thử quần áo này rốt cuộc rộng hơn bao nhiêu.
Ánh đèn xoay tròn vừa lúc chiếu qua gương mặt của Triệu Vanh, ánh sáng xanh mờ ảo lướt qua đôi mắt đào hoa, khẽ chiếu rọi xuống khuôn mặt thanh tú của hắn, mơ hồ còn có thể thấy vẻ mặt không có chút vui vẻ gì.
Ý cười không hiện nơi đáy mắt.
Triệu Vanh chỉ nâng tách trà ấm, nhẹ nhàng ngửi hương trà nóng hỏi, rũ mắt không nói gì.
Lưu Thuận nhìn mà ngây người một hồi, mãi cho tới khi người bên cạnh đạp cậu chàng một chút, hắn lúc này mới ý thức lời vừa rồi: "Xùy xùy xùy, ý em không phải vậy."
Đầu ngón tay Triệu Vanh mâm mê nhẫn cươi trên ngón áp út tay trái của nhìn, nhướng mày: "Cũng có thể thì sao."
Quan hệ của hắn và người nhà rất bình thường, cho nên mọi người xung quanh chỉ cho rằng hắn nói giỡn, lại uống rượu, cũng không ai đáp lại lời này của hắn, còn chọc ghẹo lại vài câu.
Triệu Vanh không uống rượu, nhưng chung quanh tràn ngập mùi rượu, ở cùng một đám say rượu một hồi, người không say nhưng ý thức lại có chút buông lỏng.
Cả đám đều chơi hăng say vui vẻ.
Triệu Vanh và đám người Lưu Thuận chơi ném xúc xắc, hắn cũng coi như là một tay già đời ở vũ trường này, và là người chơi giỏi nhất.
Trong nháy mắt, trà Long Tĩnh chưa uống được mấy chén mà những tên khác lại bị rượu hạ gục.
Bọn họ chơi tới rạng sáng hai giờ, lúc này từng người mới kêu tài xế chở về nhà.
Mặc dù không uống rượu, nhưng trên người Triệu Vanh vẫn dính chút mùi của cái đám bạn bè xấu kia.
Sau khi hắn về nhà, chuyện đàu tiên làm là vào phòng tắm thay quần áo.
Căn biệt thự to lớn tối đen như mực, chỉ có trong phòng tắm là có ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi, quanh quẩn là tiếng vòi sen Xịt xịt.
Hơi nóng bốc lên toàn thân, nhiệt độ ấm áp chảy dọc xuống gương mặt của Triệu Vanh, khiến hắn ngay lập tức bị rưới tới thanh tỉnh.
Lưu Thuận nói bậy nói bạ, nhưng thật ra nói cũng không sai.
Qua không lâu nữa, Trần gia hẳn là tiêu rồi --- đây là cốt truyện trong sách.
Đây là thế giới trong cuốn sách 《Đường về》.
Kiếp trước Triệu Vanh còn trẻ tuổi đã bị chuẩn đoán mắc bệnh nan y, nằm viện mấy năm, lúc nhắm mắt lạ cứ tưởng đời này của hắn đã xong rồi, kết quả vừa mới mở mắt ra, lại phát hiện mình xuyên vào trong quyển sách mình đã xem lúc còn sống.
《Đường về》 là một cuốn sảng văn đại nam chủ, nam chính là Kiều Nam Kỳ, là thiên tài thương nghiệp xuất thân hào môn, ở kết cục của sách, công ty khoa học kỹ thuật của anh ta có mấy bằng sáng chế gần như độc quyền trên thị trường công nghệ, hơn nữa còn dẹp sạch những người từng có ân oán với hắn, bao gồm cả cha của Kiều Nam Kỳ.
Triệu Vanh chẳng qua chỉ là pháo hôi thời gian lên sân khấu rất ngắn không được miêu tả nhiều.
Pháo hôi này không nắm vai trò quan trọng gì, kết cục cũng không thảm mấy, chỉ mất đi thân phận ở giới xã hội thượng lưu --- nói ngắn gọn, kết cục cuối cùng, là pháo hôi này ra đi với hai bàn tay trắng.
Cái kết này đối với pháo hôi nguyên bản trong sách khả năng khó chịu còn hơn cái chết, nhưng đối với người từng mắc bệnh nan y như Triệu Vanh, thậm chí có thể coi như đây là lý tưởng bình an cả đời.
Cho nên hắn sau khi xác nhận mình xuyên sách, ngay từ đầu đã dự định an phận đi hết cốt truyện, sau đó ở thế giới này sống một cuộc sống bình thường cả đời.
Tuy nhiên khi lần đầu tiên gặp được Kiều Nam Kỳ, đã khiến hắn vô thức muốn đến gần nam chính mà mình đã biết trong sách từ lâu.
Triệu Vanh không phải là người thích lo trước lo sau.
Ngược lại, hắn cả đời sống vô cùng vô định, chưa bao giờ nghĩ tới tương lai, muốn làm gì thì sẽ lập tức đi làm.
Hắn thích Kiều Nam Kỳ, vậy cứ thế thích thôi.
Sau đó, hắn không còn quan tâm cốt truyện nữa, vội vã theo đuổi Kiều Nam Kỳ mười năm, cuối cùng chủ động ký kết hôn ước cùng Kiều Nam Kỳ.
Tuy rằng hiệu ứng bươm bướm có chút khác với cốt truyện ban đầu, nhưng đại khái hướng đi của cốt truyện cũng sẽ không thay đổi.
Quyển sách này bắt đầu từ lúc Kiều Nam Kỳ quyết liệt với cha mình, đến kết cục cuối cùng, nam chính ép được người cha luôn đối đầu với mình phát điện, đồng thời đả kích một số bạn tốt của người cha nhu nhược, trong đó còn có Trần gia cũ của bọn họ.
Kiều Nam Kỳ đi một chuyến ra ngoài này, dựa theo dòng thời gian của truyện, hẳn là làm chuyện này.
Đêm nay Kiều Nam Kỳ trở về, có nghĩa là anh ấy đã chuẩn bị xong xuôi, cốt truyện của 《Đường về》 có lẽ cũng sắp kết thúc.
Chờ qua một khoảng thời gian, những chuyện Kiều Nam Kỳ an bài hoàn thành, Trần gia bọn họ sẽ thật sự nhưng lời Lưu Thuận nói ---- phá sản.
Những người anh họ cùng huyết thống kia của hắn sẽ không còn gì nữa.
Triệu Vanh cũng không thật sự để ý Trần gia, dù sao Trần gia cũng không tốt đẹp gì.
Nhưng hắn phải nghĩ tới cuộc sống sau này của mình ---- thật sự không thể trông cậy vào Kiều Nam Kỳ.
Hắn nghĩ ngợi, cũng không biết mơ màng bao lâu, ngoài cửa sổ đã truyền tới tiếng chim kêu, chỗ nằm bên cạnh đột nhiên lõm xuống, mùi trầm hương thoang thoảng tới gần, còn mang theo hơi ấm.
Kiều Nam Kỳ đã trở lại.
Động tác người này lúc lên giường, đầu ngón tay chạm vào cánh tay của Triệu Vanh, sờ vào chút ngứa ngáy.
Đầu óc Triệu Vanh còn đang mơ màng, đôi mắt buồn ngủ không mở ra nổi, thân thể lại theo thói quen bắt được tay đối phương, dịch dịch lại gần Kiều Nam Kỳ.
Hắn biết người đàn ông này quá rõ.
Chỉ cần tới gần, hắn đã biết Kiều Nam Kỳ muốn làm cái gì.
Khoảnh khắc Kiều Nam Kỳ nằm xuống, trực tiếp kéo Triệu Vanh vào trong lòng của mình.
Trên người Triệu Vanh còn mặc áo khoác tắm dài lúc vừa tắm ra, đai lưng chỉ thắt lỏng lẻo, Kiều Nam Kỳ duỗi tay là đã có thể giật ra.
Nhưng động tác của người này lại đột nhiên dừng lại.
Giọng nói trầm thấp truyền tới tai Triệu Vanh: "Cậu uống rượu."
Đồ chó này.
Cái mũi vẫn thính như vậy.
Hắn chỉ mới bị dính mùi rượu ở hiện trường, về nhà đã tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, kết quả vẫn bị ngửi thấy.
Triệu Vanh cọ gối đầu, sau đó lắc đầu.
Kiều Nam Kỳ cũng thu hồi tay.
Y cũng không đi, chỉ nằm xuống bên cạnh Triệu Vanh, không bao lâu tiếng hô hấp đã trở nên đều đều.
- ---
8 giờ 30
Triệu Vanh bị đồng hồ báo thức đánh thức, phần lớn khăn trải giường bên trái đã hoàn toàn lạnh.
Kiều Nam Kỳ làm việc và nghỉ ngơi đều có kỷ luật và lành mạnh, đêm nào cho dù ngủ sớm hay ngủ trễ, ngày hôm sau mới sáng sớm bảy giờ đã rời giường, giờ phút này hẳn là đã tới công ty.
Triệu Vanh vì để tiếp cận cuộc sống của Kiều Nam Kỳ, cũng nhận một cái chức nhàn rỗi ở trong công ty Kiều Nam Kỳ --- Công ty này vốn là Kiều Nam Kỳ từ hai bàn tay trắng thành lập, sau khi Kiều Nam Kỳ trở thành người nắm quyền của Kiều gia, tài sản nhà họ Kiều cũng từ từ hoàn toàn xác nhập.
Lúc hai người ở bên nhau, Triệu Vanh cũng lấy danh nghĩa của mình rót vốn vào.
Nhưng hắn biết mình ở phương diện này dốt đặc cán mai, ngoài trừ rót vốn cổ phần, những thứ khác tất cả đều do Kiều Nam Kỳ quản lý, số tiền đầu tư của hắn cũng không nhiều bằng Kiều Nam Kỳ, cho nên Triệu Vanh cam chịu đây là công ty của Kiều Nam Kỳ, cũng không có quan hệ gì nhiều với hắn.
Hắn tối hôm qua mới ngủ có mấy tiếng, từ trên giường ngáp một cái bò dậy, mí trên mí dưới lúc nào cũng muốn dính vào nhau, buồn ngủ suốt một phút mới có thể mở mắt ra được.
Hắn vừa mới rửa mặt xong cho nên mới tỉnh táo lại một chút, di động đã vang lên.
Là bạn tốt Phương Trác Quần mà Triệu Vanh quen biết từ thời sơ trung gọi tới.
Hắn nhận điện thoại: "Mới sớm tinh mơ, tìm ba mày làm gì?"
"Cậu cho rằng ông đây tìm cậu làm gì?" Phương Trác Quần Xì một tiếng, giọng đột nhiên trở nên trầm xuống, "Nói một chuyện với cậu."
"Không có tiền, không cho mượn."
"Cút, tôi nói chuyện nghiêm túc.
Cậu nhớ đám mèo hoang lúc trước cậu nhờ tao chăm sóc không, sáng hôm nay đã có một con chết già, mấy con mèo nhỏ vây quanh kêu gào đáng thương.
Tôi tìm người chôn giúp cậu nhé?"
Động tác sửa cổ áo của Triệu Vanh ngừng lại.
"Tôi tự mình tới xử lý được rồi."
- ---
Triệu Vanh gọi điện thoại xin nghỉ, sau đó lái xe tới góc đường đường Xương Khê.
Bãi cỏ ở góc đường không có người tới dọn, cỏ dại mọc tràn lan, bên trong có một ổ mèo lớn, có thể thấy cũng đã lâu đời.
Triệu Vanh một mình bước vào đám cỏ dại.
Hắn thường tới cho nên đám mèo hoang này đều nhận ra hắn, có mấy con mèo con đi tới cọ cọ vào mắt cá chân Triệu Vanh rồi lại đi vòng quanh hắn.
Triệu Vanh lo lắng dẫm phải mèo con, cúi đầu cẩn thận đi tới trước ổ mèo, quả nhiên nhìn thấy con mèo hoang lớn tuổi nhất kia nhắm hai mắt nằm đó, thân thể đã cứng đờ.
Giữa dòng xe cộ tấp nập, người đi bộ vội vã bước đi không ngừng, đón ánh nắng ban mai, đón những làn gió nhẹ.
Triệu Vanh đứng ở giữa vành đai xanh bị bỏ hoang, cỏ dại không quá cẳng chân của hắn, hoàn toàn có thể che phủ thi thể của con mèo.
Giữa thành thị bận rộn, dòng người đi tới đi lui trên đường Xương Khê, chỉ có Triệu Vanh an tĩnh đứng ở nơi này, nói lời từ biệt ngắn ngủi trong im lặng với nhóc mèo này.
Mặt trời vừa mới lên, sinh mệnh nhỏ bé này lại kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Đường Xương Khê là nơi Kiều Nam Kỳ sống khi mười mấy tuổi.
Lúc Triệu Vanh xuyên tới, bản thân vẫn còn là một thằng nhóc choai choai, nội dung của quyển sách 《Đường về》 này vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Nhưng hắn đã từng xem sách, biết Kiều Nam Kỳ lúc mười sáu mười bảy tuổi sẽ tranh đấu quyết liệu với cha, cả một khoảng niên thiếu đều sẽ một mình vượt qua ở nơi này.
Hắn cũng biết, mẹ Kiều Nam Kỳ lúc còn sống đã từng nuôi một con mèo cam ngoan ngoãn, nghĩ tới Kiều Nam Kỳ khi ra khỏi nhà sẽ nhìn thấy vài lần, sẽ không đến mức cô đơn nữa.
Sau đó Kiều Nam Kỳ dọn tới khu biệt thự trong thành phố, chuyện Triệu Vanh ở bên cạnh Kiều Nam Kỳ là chuyện sau này, tự nhiên cũng sẽ ở trong căn biệt thự đó.
Nơi đó cách nơi này quá xa, cũng không có thường xuyên đi tới.
Đám mèo hoang lại sớm ở quen nơi này, cũng không có tiện mang đi.
Đúng lúc Phương Trác Quần khi đi làm về sẽ đi ngang nơi này, Triệu Vanh liền nhờ vả tên bạn tốt của mình mỗi ngày tới xem giúp hắn một cái, nếu không có đồ ăn hay trời lạnh, Triệu Vanh sẽ tới thêm chút đồ vào.
Cứ mãi theo dõi, con mèo hoang ở đây sớm nhất đã ra đi.
Triệu Vanh từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về con mèo già mập đã qua đời.
Nói về chuyện bọn mèo, hắn đã làm từ xưa, khi đó hắn biết rõ nam chính Kiều Nam Kỳ, nhưng Kiều Nam Kỳ cũng chỉ mới gặp hắn có một lần.
Sau khi quen biết, Triệu Vanh còn nghiêm túc chọn lựa một con mèo giống tốt mang về nhà, lúc nó được sinh ra liền mang về nhà cẩn thận chăm sóc mấy tháng mới đưa tới cho Kiều Nam Kỳ.
Kiều đại thiếu sờ cũng chẳng thèm sờ, còn thưởng cho hắn một câu Vô vị, quay đầu đưa mèo cho bạch nguyệt quang của mình.
Bạch nguyệt quang thì sao, cầm về rồi lại giao cho người khác.
Triệu Vanh tới cuối cùng, thậm chí cũng không biết con mèo này giờ đang ở đâu.
Cho nên hắn cũng không đề cập tới chuyện mèo hoang nữa, nghĩ về sau sẽ tìm cơ hội nói tới.
Nhưng mãi cho tới khi hai người ở bên nhau, hắn cũng không tìm được cơ hội.
Kéo dài mãi, con mèo già nhất cũng đã chết.
"Mười mấy năm..."
Hắn một chút cũng không cảm thấy dơ, vuốt ngược lông của nó.
Không có hơi ấm quen thuộc, chỉ có cứng đờ lạnh lẽo.
Triệu Vanh ngồi xuống trên bãi cỏ, mấy con mèo con cứ đi tới đi lui bên cạnh hắn, đoi khi còn phát ra tiếng meo meo yếu ớt.
Hắn thẩn thờ nhìn về phía nhà cũ trống vắng ở góc đường đối diện của Kiều Nam Kỳ.
Một lát sau, hắn giơ tay lên lười biếng duỗi eo, đôi mắt đào hoa khẽ cong, nhếch lên nụ cười nhợt nhạt.
"Tụi mày nói xem, có phải cũng tới lúc kết thúc rồi hay không?.