Rất nhiều xe cảnh sát của Trần Hàn đã vội tới sân bay, họ tìm được xe việt dã khả nghi ở bãi để xe sân bay, mọi người vội bao vây xe đó lại, nhưng lại phát hiện ra trong xe không có người.
Trần Hàn thấp giọng hô lên: “Không hay rồi.” Sau đó ông vội lao vào bên trong sân bay.
Trần Hàn đi tới ẻước quầy bán vé, lấy thẻ cảnh sát ra: “Giúp tôi điều tra Thư Trừng, số căn cước là 43XXX, xem cô ấy đi chuyến bay nào.”
Nhân viên lập tức kiểm tra, lát sau người đó ngẩng đầu lên nói: “Cô Thư ngồi chuyến bay DM199733, chuyến bay này đã cất cánh tới London, Anh vào năm phút trước rồi ạ.”
Đầu Trần Hàn nổ tung: “Phạm Thạc, Phạm Thạc…” Ông vội vã lấy điện thoại ra gọi cho anh.
“Thuê bao quý khách điện thoại không liên lạc được…”
Trần Hàn có dự cảm chẳng lành, lẽ nào vụ án này cũng không đi về đâu như vụ án 13 năm trước sao?
___
Trên máy bay, đầu Thư Trừng nặng trĩu, cho dù cô có cố gắng chống trụ nhưng vẫn không kháng lại được tác dụng của thuốc. Không biết đã ngủ được bao lâu, khi cô tỉnh lại, Thư Triết ở bên đã biến mất.
Thư Trừng nhìn khoang máy bay, hai người nước ngoài ngồi hàng trước vẫn còn ở đó, người đàn ông ở chếch phía đối diện không biết đã đi đâu, chỉ còn lại người phụ nữ.
Thư Trừng vừa nhúc nhích, hai người ngồi phía trước đã quay người lại, nhíu mày nhìn cô, đôi mắt màu xanh như đang cảnh cáo: “Ngoan ngoãn chút đi, đừng cử động linh tinh.”
Đúng là chân sai vặt.
Thư Trừng lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Thư Triết quay trở lại. Anh ta vừa ngồi xuống một lúc thì người đàn ông phía đối diện cũng quay về, nhưng anh ấy vẫn đeo khẩu trang, cái bịt mắt được thay bằng kính gọng vàng.
Trên đường đi, Thư Trừng luôn giữ im lặng, không muốn nói nhiều với Thư Triết. Trong lòng cô, người anh này đã không còn là anh trai nữa, ngoại trừ quan hệ huyết thống không thể xóa mờ ra, người này chính là một tên tội phạm.
Thư Triết lại lúc nóng lúc lạnh, lúc ăn tối, tiếp viên mang menu tới, Thư Triết không hề do dự gọi hai phần hải sản.
Tiếp viên mang đồ ăn tới, Thư Triết cầm đũa gắp toàn bộ đồ Thư Trừng thích ăn vào bát cô.
Thư Trừng không khỏi cảm động: “Anh vẫn còn nhớ hả?”
Anh ta chỉ lạnh nhạt nói: “Anh chưa bao giờ quên.”
___
Đêm khuya, trong khoang máy bay vô cùng yên tĩnh, vì đã ngủ cả ngày nên lúc này Thư Trừng vô cùng tỉnh táo, nhưng cô vẫn không có quá nhiều sức lực.
Thư Triết đã bỏ một ít thuốc vào nước trà lúc ăn tối, mục đích là để cô vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trong thời gian còn lại của chuyến bay.
Lúc này hai người ngồi trước đã ngáy khò khò, Thư Triết bên cạnh cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Thư Trừng nghiêng người qua chỗ Thư Triết, lặng lẽ nhìn gương mặt lúc ngủ của anh ta, hình ảnh đứa bé trong ký ức dần hòa làm một với gương mặt này, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt trở nên mập mờ, khiến cô không khỏi suy nghĩ: “Rốt cuộc thứ gì đã khiến anh trở nên như vậy? Em rất muốn quay về lúc trước, quay về trước khi mọi chuyện xảy ra. Nếu mọi thứ không xảy ra, chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”
Giọt nước mắt nóng rực trào ra, Thư Trừng giơ tay lên, muốn sờ vào gò má gầy gò của Thư Triết, bỗng nhiên cô lại phát giác ra ánh mắt lạnh lẽo.
Thư Trừng vội rụt tay về, nhìn đôi nam nữ đối diện. Lúc này người đàn ông vẫn như lúc cô gặp lần đầu, đeo khẩu trang, bịt mắt, không thể nhìn ra dáng vẻ anh ấy. Người phụ nữ bên cạnh đã nhắm mắt ngủ say.
Là ảo giác sao? Thư Trừng nghĩ rồi cố gắng đứng dậy, điều khiển cơ thể lảo đảo, rón rén đi qua Thư Triết, bước về phía cặp nam nữ đó.
Khi đứng cạnh người đàn ông, Thư Trừng quan sát xung quanh, chắc chắn mọi người trong khoang đã ngủ, cô mới lấy hết dũng khí, giơ tay lên kéo khẩu trang người đàn ông xuống.
Khi sắp chạm vào khẩu trang của anh ấy, tay phải Thư Trừng đột nhiên bị người ta nắm lại, cô ngẩng đầu lên, là Thư Triết.
Thư Triết dìu Thư Trừng về chỗ, đưa máy tính bảng cho cô, nhỏ giọng nói: “Nếu chán thì chơi game đi.”
Thư Trừng không nhận lấy: “Vậy càng chán hơn.”
___
Khi máy bay tới London đã là hơn một giờ chiều theo giờ Anh.
Thư Trừng mơ màng được Thư Triết gọi dậy, Thư Triết dìu cô ra khỏi chỗ ngồi, khi đi qua người đàn ông ấy, anh ấy vẫn đeo bịt mắt ngủ say, người phụ nữ bên cạnh đã xuống máy bay từ lâu.
Họ không phải vợ chồng sao? Thư Trừng định gọi người đàn ông này dậy, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Thư Triết nắm tay cô tối qua, cô vẫn coi như không thấy gì, đi ra ngoài.
Do Thư Trừng không tiện đi lại, nên khi bốn người họ đi ra khỏi máy bay, đa số hành khách đã rời đi hết.
Hai người nước ngoài đi sau Thư Triết và Thư Trừng, vừa xuống cầu thang, một người tóc hơi dài đã dừng bước lại, nói tiếng Anh: “Triết, có điều bất thường.”
Thư Trừng liếc mắt nhìn chỗ dừng máy bay, trực giác mách bảo cô có vấn đề thật. Chỗ dừng máy bay quá yên tĩnh, không có lấy một bóng người.
Người nước ngoài còn lại khịt mũi, kinh ngạc nói: “Mau quay lại máy bay.” Khi bốn người quyết định quay lại mới thấy cửa máy bay đã bị đóng từ lúc nào.
Một tiếng hét vang lên: “Người bên trong nghe đây, các anh đã bị bao vây, mau thả con tin ra đầu hàng đi…”
Nghe vậy, Thư Trừng không khỏi bàng hoàng, nhưng Thư Triết vẫn không có ý thả cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
Người đàn ông tóc dài hừ lạnh: “Hừm, đầu hàng ư, đúng là nực cười.”
Anh ta vừa dứt lời, phía cảnh sát đã bố trí xong xuôi, hàng đoàn cảnh sát Anh mặc áo chống đạn, đội mũ bảo hiểm đen đi lên.
Tình hình ngày càng bất lợi, nhưng ba người Thư Triết vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hai người nước ngoài đột nhiên nhìn nhau, khóe miệng nở nụ cười châm biếm. Chúng không hẹn mà cùng cởi áo khoác ra, trên áo T-shirt màu xám có quấn bom loại nhỏ.
Cảnh sát vây quanh chúng lập tức dừng lại, không dám tiến lên trước.
Người đàn ông tóc dài lấy điều khiển trong túi quần ra khua trước mặt cảnh sát, khiêu khích nói: “Đừng nghĩ nó nhỏ và xem thường, tôi không dùng quả bom này để tự sát đâu.”
Một người khác tiếp lời: “Điều một chiếc trực thăng tới đây để chúng tôi đi, nếu không cả lũ cùng chết hết.”
Cảnh sát đi đầu bên kia hét vào trong bộ đàm, sau đó nói với mấy người Thư Triết: “Được, nhưng các người nhất định phải thả con tin ra.”
Người đàn ông tóc dài nhìn Thư Triết: “Triết, anh định làm gì?”
Thư Triết chỉ nói: “Nằm mơ.”
Ánh mắt người đàn ông tóc dài lóe lên nụ cười xảo quyệt, hắn nói với cảnh sát: “Được, nhưng các người phải bảo đảm chúng tôi an toàn đi lên trực thăng.”
Cảnh sát gật đầu, ra hiệu ok. Lát sau, một chiếc trực thăng bay tới, dừng lại gần đó.
Phi công đi xuống, hai người đàn ông nước ngoài mở đường, Thư Triết dìu Thư Trừng đi sát phía sau, bốn người nhanh chân đi về phía trực thăng.
Tội phạm đã đưa con tin tới gần trực thăng nhưng cảnh sát lại không dám ra tay, lo sợ bất cẩn một cái sẽ khiến tội phạm kích hoạt bom.
Bỗng nhiên “ầm” một tiếng, người đàn ông tóc dài chưa cả hoàn hồn đã thấy người bên cạnh bị tấn công, máu chảy ra từ huyệt thái dương.
Mọi người nhìn về phía viên đạn bay tới, một bóng đen nhảy xuống từ cầu thang, sau đó nhào về phía Thư Triết.
Là anh! Thư Trừng lập tức rơi lệ, cô đã nhìn thấy gương mặt mình ngày nhớ đêm mong rồi.
Trong lúc thất thần, Thư Trừng cảm thấy lưng bị người ta đẩy mạnh một cái, cơ thể va vào lòng Quý Phạm Thạc đang lao tới. Khi quay đầu lại, cô thấy ánh mắt Thư Triết nhìn cô đã nhuốm một tầng sương mù, gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khổ, đôi môi khô khốc nói với cô bằng khẩu hình miệng: “Thư Trừng, anh xin lỗi.”
Thư Trừng lập tức hiểu ra: “Anh!” Khi cô hét lên, tiếng nổ đinh tai nhức óc đã vang lên, một luồng nhiệt ùa tới, cô được Quý Phạm Thạc đè xuống dưới người.
Sau khi phong ba bão táp qua đi, Quý Phạm Thạc dìu cô đứng dậy, phía xa chỉ còn lại vết máu thịt bầy nhầy, một đôi chân giả nhuốm đầy máu nằm lẻ loi trên đó.
“Anh…” Thư Trừng lẩm bẩm, nước mắt rơi lã chã, người dần mềm nhũn trong lòng Quý Phạm Thạc.
Một lần nữa mất đi người thân lại đau lòng đến thế.
Cho dù Thư Triết là kẻ giết người, cho dù anh ta đã không từ thủ đoạn bắt cóc cô, nhưng trong lòng cô, anh vẫn là anh trai cô, chỉ đơn giản là anh trai thôi, có lẽ đây chính là huyết thống.
___
Ba ngày sau, tại Trung Quốc.
Trong căn nhà cũ của Quý Phạm Thạc, Thư Trừng đã được anh chăm sóc như ngọc ngà châu báu mấy ngày liền, cơ thể giờ đã không còn vấn đề gì nữa.
Lúc ăn sáng, Thư Trừng đột nhiên hỏi: “Phải rồi, em vẫn chưa hỏi anh, sao anh biết em ở trên máy bay đó?”
Quý Phạm Thạc cười nói: “Là lão Tiêu nói với anh.”
“Lão Tiêu?”
“Đồng nghiệp cũ, bây giờ cậu ấy đang làm ở cục An toàn mạng nước Anh. Ngày thứ hai em mất tích cậu ấy đã điều tra ra được chuyến bay bọn em đi.”
“Vậy nên anh đã đeo khẩu trang ngồi trên máy bay, còn ngồi cùng một khoang với bọn em?”
Quý Phạm Thạc nhìn người mất đi rồi có lại này, trái tim cảm thấy ấm áp: “Thật sự phải cảm ơn cậu ấy, cậu ấy đúng là ông Tơ của chúng ta. Ban đầu cũng chính cậu ấy đã gửi email đó cho em.”
“Nhưng rõ ràng anh trai có cơ hội chạy thoát, tại sao…” Nói tới đây, Thư Trừng đã dừng lại.
Quý Phạm Thạc nhìn Thư Trừng đang u buồn, anh nắm lấy bàn tay lạnh toát của cô: “Vì anh ấy yêu em. Anh nghĩ, mọi điều anh ấy làm đều vì báo thù, vì để gỡ bỏ quả bom vô hình trong phần đời về sau của em, càng vì để gặp mặt em một lần.”
Nước mắt Thư Trừng lại tuôn rơi.
Quý Phạm Thạc đi qua bàn ăn, ôm cô vào lòng, khẽ vỗ bả vai run lên của cô.
Ăn xong bữa sáng, hai người ngồi trên sofa trong phòng khách, họ nhìn mật khẩu tài liệu trong file USB trên màn hình máy tính, nhíu chặt mày lại.
Chiếc USB này được tìm thấy ở nhà chú Thư Trừng vào hôm qua. Họ vẫn phải cảm ơn Thư Triết, nếu không phải hôm ở trên máy bay, anh ta nhận ra Quý Phạm Thạc, còn nói mấy câu kỳ lạ, có lẽ Quý Phạm Thạc sẽ không có được chiếc USB này.
Nhưng USB đã cài mật khẩu, rốt cuộc bên trong có thứ gì không thể cho người khác biết được?
Thư Trừng xoa cằm nghĩ một hồi, sau đó thử nhập sáu số vào khung mật khẩu, không ngờ tài liệu lại được mở khóa.
Quý Phạm Thạc kinh ngạc: “Em nhập gì thế?”
Thư Trừng cười bi thương: “Ngày sinh của em và anh trai.”
Quý Phạm Thạc thấy cô như vậy lại càng đau lòng hơn. Anh ôm cô vào lòng, khẽ an ủi: “Đừng buồn nữa, em còn có anh mà.”
Thư Trừng thò đầu ra cười với anh: “Em không sao, phải rồi, anh xem bên trong có gì đi.”
Quý Phạm Thạc mở file đầu tiên ra, bên trong là vô số file nhỏ khác, anh dò xem số lượng, thấy có hơn hai nghìn file.
Quý Phạm Thạc mở bừa một file, bên trong là hồ sơ của một người, bao gồm họ tên, tuổi tác, địa chỉ nhà, tín ngưỡng…
Quý Phạm Thạc lại mở mấy file khác ra xem, toàn bộ đều là hồ sơ của mỗi người như vậy, điểm giống nhau duy nhất là tín ngưỡng của họ đều là Beingsteach.
“Xem ra những hồ sơ này đều là người có tín ngưỡng Beingsteach.”
Thư Trừng gật đầu: “Xem trong những file khác có gì không.”
Quý Phạm Thạc tắt file lớn này đi, mở sang file lớn thứ hai, bên trong là hơn trăm bảng biểu.
Anh mở bừa một bảng ra, nội dung bên trong khiến hai người biến sắc, vẻ mặt trầm xuống.
Trong bảng biểu ghi lại tất cả những hành phi phạm tội, cách thức giết người, mệnh lệnh ra tay của Beingsteach từ khi sáng lập tới giờ.
Quý Phạm Thạc không mở những bảng khác ra xem nữa, anh tắt file đó đi, mở sang file cuối cùng. Khác với hai file trước, trong file này chỉ có một file nhỏ.
Quý Phạm Thạc mở nó ra, vẻ mặt Thư Trừng khựng lại.
Trong file không có chữ, không có bảng biểu, chỉ có các tấm ảnh, trong ảnh chỉ có duy nhất một người, là Thư Trừng.
Tấm đầu tiên là ảnh chụp sinh nhật Thư Trừng năm 12 tuổi, khi đó cô đội mũ sinh nhật, trước mặt là bánh kem rất to, trên bánh kem có cắm 12 cây nến, ánh lửa chiếu lên gương mặt ngây ngô của cô. Mặc dù là ngày vui nhưng Thư Trừng trong ảnh lại ngấn lệ, gương mặt u buồn, dường như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Bức ảnh thứ hai là khi Thư Trừng mới lên cấp hai, cô mặc đồng phục đứng trước cổng trường.
Nhìn thấy những bức ảnh này, Thư Trừng giành lấy con chuột trong tay Quý Phạm Thạc, từ từ lăn xuống dưới.
Tấm thứ ba là ảnh cô đại diện học sinh lớp 10 phát biểu trong ngày khai giảng, tấm thứ tư là ảnh chụp ở trong trường khi cô đi Mỹ, tấm thứ năm là lần đầu cô mặc áo blouse, tấm thứ sáu là ảnh chụp cô ở văn phòng VBI, tấm cuối cùng là ảnh chụp chung khi đang nô đùa ở Canada của cô và Quý Phạm Thạc, trên ảnh cô cười tươi như hoa, yểu điệu đứng cạnh anh.
Bên dưới tấm cuối cùng có một dòng chữ: “Thư Trừng, anh yêu em.”
Thư Trừng nhớ đây đều là ảnh An Khả chụp hoặc anh nhờ người chụp rồi gửi cho anh. Thư Triết muốn có đường những bức ảnh này thì chỉ có một cách, đó là hack vào email của An Khả.
Thì ra mấy năm nay anh ấy luôn quan sát cô, xem cô cười, xem cô khóc, xem cô từng bước đi về phía trước.
Thư Trừng luôn nghĩ mình chính là người ở trong địa ngục, thật sự người ở dưới địa ngục chỉ có mình anh trai.
Một mình anh ấy vùng vẫy, đơn độc ở đó, không ai động viên, không ai an ủi, không ai hỏi thăm, cũng không biết ngày tháng như vậy sẽ kết thúc vào lúc nào.
Niềm an ủi duy nhất của anh ấy, niềm tin bất diệt giúp anh ấy đứng vững chỉ có cô, người em gái anh ấy yêu thương, trân trọng nhất.
Anh ấy chưa bao giờ yêu thương thế giới này, nhưng anh ấy yêu cô.
Nhìn thấy những bức ảnh này, Thư Trừng nhào vào lòng Quý Phạm Thạc bật khóc, một lúc lâu sau cô mới nghẹn ngào nói: “Phạm Thạc, có thể giữ lại chiếc USB này không?”
Quý Phạm Thạc gật đầu: “Đây là di vật của anh ấy, nó nên thuộc về em. Anh sẽ gửi riêng hồ sơ và bảng biểu trong hai file đầu cho lão Tiêu để cậu ấy giao cho cảnh sát Anh giải quyết.”
___
Khi vụ án 13 năm trước cộng thêm hai vụ án xảy ra gần đây và vụ tai nạn xe được xử lý, thời tiết đã gần tới giữ ngày đông.
Trên bàn ăn ở nhà mợ, An Khả đột nhiên hỏi: “Thư Trừng, năm nay em định đón tết ở đâu?”
Cậu, mợ đều khựng lại, lần lượt nhìn Thư Trừng.
Người nhà đều biết sau khi xảy ra chuyện 13 năm trước, Thư Trừng chưa bao giờ đón Giao thừa lại. Đối với cô, ngày nhà nhà đoàn viên chính là ngày cô mất đi toàn bộ người thân.
Tiếng pháo nổ như kéo cô về vụ nổ năm đó, lúc nào cũng ép cô đối diện với những chuyện đau khổ ấy. Đối với cô, tiếng cười đùa của nhà khác chính là tiếng cười châm biếm.
Khi còn nhỏ, mỗi lần tới Giao thừa, cô đều sẽ nhốt mình trong tủ quần áo, sau đó bịt tai lại, cố gắng không để bản thân nghe được tiếng nhạc, tiếng pháo, tiếng cười đùa. Về sau khi tới Mỹ, cô đã không về nhà đón Tết nữa, sau khi Tết qua đi, cô mới một mình quay về thăm nhà.
Thư Trừng đáp: “Tùy thôi ạ, chỉ cần không ở Trung Quốc là được.”
Cậu mợ đều không nói gì, An Khả nói: “Phạm Thạc biết không?”
Thư Trừng lắc đầu.
___
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Trừng chải chuốt lại bản thân, chuẩn bị đi làm. Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, cô đã thấy xe Quý Phạm Thạc đi tới, sau đó dừng lại trước mặt cô.
Quý Phạm Thạc nhảy xuống xe: “Em mang hộ chiếu không?”
Thư Trừng khó hiểu: “Không ạ.”
“Ở đây đợi anh lát.” Nói xong Quý Phạm Thạc chạy vào nhà mợ.
Thư Trừng không hiểu gì, một lúc sau cô thấy Quý Phạm Thạc cầm hộ chiếu của cô chạy về.
Thư Trừng nhìn hộ chiếu của mình trong tay anh: “Anh lấy hộ chiếu của em làm gì?”
Anh mở cửa xe cho cô: “Lên xe rồi nói.”
Lên trên xe, Thư Trừng lại hỏi: “Giờ nói được rồi chứ?”
Quý Phạm Thạc kích động: “Ra nước ngoài kết hôn, hưởng tuần trăng mật.”
“Kết hôn? Hưởng tuần trăng mật?” Mọi việc xảy ra quá đột ngột, Thư Trừng vô cùng hoang mang. Mãi sau cô mới hoàn hồn lại: “Nhưng còn cậu mợ em, rồi còn bố mẹ anh nữa…”
Quý Phạm Thạc vừa hào hứng lại vừa thoải mái nói: “Yên tâm, anh đã có được sự đồng ý của họ rồi. Chuyện kết hôn do chúng ta tự quyết định.”
Câu này vừa được giải quyết câu sau đã tới: “Nhưng em chưa xin nghỉ.”
“Anh duyệt cho em nghỉ một tháng, sau tết Nguyên Tiêu thì cùng nhau về.”
“Em không mang quần áo.”
“Tới đó rồi mua, là vợ anh rồi, em cũng nên thay đổi cách ăn mặc của mình, không thể mặc trẻ con như vậy được, anh sẽ thấy nguy hiểm, hơn nữa ai không biết còn tưởng anh ấu .”
Thư Trừng không nhịn được bật cười, đối với cô, mùa đông năm nay như biến thành ngày hè rạng rỡ. Cô thầm nghĩ, có lẽ tương lai cô có thể thử cùng đón Tết với gia đình.