Thư Trừng không nhìn anh nữa, cúi đầu ăn.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Quý Phạm Thạc đột nhiên đề nghị đi hóng gió. Thư Trừng không từ chối, ngoan ngoãn theo anh lên xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Quý Phạm Thạc lái xe tới bên hồ, cho dù đang là mùa hè nhưng gió ở hồ vẫn rất mát. Thư Trừng cảm thấy hôm nay người bên cạnh mình rất bất thường, lúc thì hẹn đi ăn, lúc lại gọi đi hóng gió, đây là chuyện các cặp yêu nhau hay làm mà. Nhưng với quan hệ hiện tại của họ, hình như nó vẫn chỉ dừng lại ở sếp và nhân viên, bạn bè bình thường cũng chẳng phải nữa là.
Cô do dự hồi lâu, sau đó hắng giọng nói: “Có phải anh có chuyện gì không?”
Quý Phạm Thạc nhìn phía trước, ngón tay thon dài cầm vô lăng, dáng vẻ nghiêm túc tới mê người.
Thư Trừng cho rằng mấy năm ở nước ngoài cô đã gặp vô số người đẹp trai, bản thân đã miễn nhiễm với trai đẹp từ lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Quý Phạm Thạc, cô vẫn không khỏi rung động. Trong đầu Thư Trừng bất chợt hiện lên cảnh anh đánh nhau với Lý Lôi, trái tim bất giác đập nhanh hơn.
Quý Phạm Thạc lên tiếng: “Có chút chuyện cần cô đi hoàn thành với tôi.”
Trái tim Thư Trừng lỡ một nhịp, cho dù có là thiên tài thì cô vẫn mang trong mình trái tim cô thiếu nữ, đương nhiên cô sẽ suy diễn sâu thêm.
Với tiến triển hiện giờ, anh đang định tỏ tình sao?
Thư Trừng cảm thấy mặt mình bỏng rát, nếu như anh thật sự tỏ tình thì cô nên làm gì?
Cô cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi sợ tôi không giúp được anh.”
Quý Phạm Thạc nói chắc nịch: “Chỉ có cô giúp được thôi.”
Lúc này Thư Trừng cảm thấy bản thân đã trèo lên lưng cọp, giờ muốn xuống cũng khó.
Mặc dù thi thoảng nghĩ tới Quý Phạm Thạc, tim Thư Trừng sẽ loạn nhịp, nhưng cô biết rõ đó chỉ là vì cô có hảo cảm với anh thôi, cộng thêm sự sùng bái vào buổi tọa đàm ba năm trước đó. Nếu như không có hảo cảm và sự ngưỡng mộ, cô sẽ đối xử với anh như Hứa Tuấn, đá được bao xa thì đá.
Quý Phạm Thạc chưa nói thẳng ra, Thư Trừng cũng không tiện từ chối thẳng thừng. Cô coi như không có chuyện gì, nhìn ra ngoài cửa xe.
Xe đi thẳng lên bờ đê, vì đang là giữa trưa nắng gắt, con đường này lại ở nơi hẻo lánh nên trên con đường lầy lội bùn đất chỉ có bóng hai người họ.
Nhìn phong cảnh bên ngoài, Thư Trừng chợt cảm thấy quen thuộc. Xe đi được một lúc cô lập tức chắc chắn dòng sông này là sông Thanh, nơi hai nạn nhân bị vứt xác.
Anh tới đây làm gì? Thư Trừng không hay nói chuyện nên cô chỉ giấu nghi hoặc này trong lòng.
Quý Phạm Thạc vẫn không nói gì, im lặng lái xe, ánh mắt liên tục nhìn sang bờ sông.
Dưới con đê khá cao là bãi sông, trên bãi có rất nhiều khu vực được cát bao phủ. Đi lên phía thượng lưu một đoạn, cảnh sắc xung quanh chợt thay đổi, đất cát trước đó biến thành rừng cây rậm rạp.
Rừng cây phải kéo dài hơn trăm mét, cây cỏ um tùm, giữa các cây to còn cách một khoảng đủ cho một xe loại nhỏ đi qua. Cuối rừng cây là một cây cầu bắc qua sông, bên kia cầu là khu công nghiệp Hồng Khẩu.
Vừa tới gần rừng cây, xe Quý Phạm Thạc nhanh chóng đi chậm lại.
“Cô xem bên đường có dấu bánh xe đi vào rừng không.”
Thư Trừng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu làm theo. Cô hạ cửa xe xuống, thò đầu ra ngoài nhìn.
Quý Phạm Thạc chậm rãi lái xe, đoạn đường hơn trăm mét phải mất hơn mười phút mới đi hết.
Do Thư Trừng không nói gì nên Quý Phạm Thạc đã đoán ra kết quả: “Không thấy sao?”
Thư Trừng gật đầu, nhíu mày: “Nhưng có chỗ hơi kỳ.”
“Kỳ? Kỳ chỗ nào?”
Quý Phạm Thạc chuẩn bị đi lùi lại, Thư Trừng nói: “Có chỗ đường không có dấu bánh xe nhưng cây cỏ mọc ở đó như bị bánh xe đi qua vậy.”
Quý Phạm Thạc xoay vô lăng, hơi tăng tốc: “Ở đâu?”
Thư Trừng nhìn cảnh bên ngoài, lát sau hét lên: “Dừng, ở đó.”
Quý Phạm Thạc nhìn theo hướng cô chỉ, quả thật như Thư Trừng nói, có một chỗ cây cỏ trong rừng như bị xe đi qua. Nhìn dọc theo hướng đó còn thấy đống cành cây, lá khô chất thành đống.
Quý Phạm Thạc tìm một chỗ râm mát rồi dừng xe lại, anh xuống xe, đi về phía đống cành khô đó.
Thư Trừng đi cạnh anh, người thông minh như cô cũng đã đoán ra ý Quý Phạm Thạc nói trước đó rồi. Thì ra anh mời cô tới phá án, cô lại đi suy diễn sâu xa, dằn vặt cả buổi trời hóa ra chỉ là tự mình đa tình.
“Anh nghi ngờ hung thủ vứt xác ở gần đây?”
Quý Phạm Thạc cầm một đống cành cây lên, nhìn xuống dưới: “Là chắc chắn, cô xem.”
Thư Trừng đi tới cạnh anh, phía dưới cành cây là dấu bánh xe.
Quý Phạm Thạc tiếp tục lật tung hết đống cành khô khác ra, cũng phát hiện dấu bánh xe như vậy.
“Dựa vào vị trí để suy đoán, đối với hung thủ, quanh đây chỉ có nơi này thích hợp vứt xác nhất, bởi vì đa số ở hạ lưu là bãi cát, không có cây cỏ che chắn, đi ngược lên trên lại là khu công nghiệp, dọc bờ sông toàn là khu dân cư, vậy nên hung thủ chỉ có thể chọn nơi này. Hung thủ lái xe xuống đây, lại lo dấu bánh xe sẽ bị người ta nghi ngờ nên đã dùng cành khô, lá cây ở đây để che đi dấu bánh xe. Nhưng anh ta chỉ để ý tới dấu bánh xe cạnh đường mà quên đi dấu ở trong rừng. Chắc chắn anh ta nghĩ trong rừng đã rất sâu rồi, không thể bị người ta phát giác ra được, nhưng chính vì cây cỏ quá rậm rạp nên sau khi bị xe đi qua nó sẽ để lại dấu vết rõ ràng, càng dễ phát giác hơn những cây cỏ xung quanh.” Khi nói một tràng dài, Quý Phạm Thạc đã đi vào sâu bên trong.
Thư Trừng lặng lẽ đi sau anh, Quý Phạm Thạc đột nhiên quay người, nhìn cô chằm chằm: “Sao cô không nói gì?”
Ánh mặt trời chiếu vào mắt Thư Trừng, cô nhìn anh: “Tôi cảm thấy lời anh nói rất có lí.”
Nếu như đối phương nói đúng, Thư Trừng sẽ yên lặng lắng nghe như bây giờ, ngược lại, nếu có gì cô cảm thấy không đúng, cô sẽ phản bác không chút do dự.
Quý Phạm Thạc nhìn đôi mắt trong veo của cô, trái tim như bị thứ gì đó chạm vào. Anh quay người, tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng. Sao lại như vậy? Hôm qua anh vẫn còn yên ổn, từ hôm nay trở đi anh lại thấy mình bất thường.
Hai người đi vào trong rừng được một lúc, mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng chỉ cách họ hơn 10m nữa.
Quý Phạm dừng lại, nhìn sang bên cạnh: “Thư Trừng, cô mau xem.”
Thư Trừng cúi đầu, trong bụi cỏ bên cạnh có hai dấu bùn dài, dường như thứ gì đó khá nặng đã bị kéo qua đây, cạnh dấu bùn còn có dấu giày rất sâu.
Quý Phạm Thạc cúi xuống quan sát hai dấu này: “Tôi nghi ngờ vết bùn dài này là dấu kéo thi thể, còn dấu giày hai bên là giày của hung thủ.”
Thư Trừng cũng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay ước lượng độ sâu của dấu giày: “Giày cỡ 38, nếu như là đàn ông thì rất ít người đi giày nhỏ vậy.”
Quý Phạm Thạc nhìn chằm chằm dấu giày: “Không đúng, độ sâu này rất bất thường.”
Thư Trừng nhíu mày: “Bất thường chỗ nào?”
Quý Phạm Thạc đứng dậy, cúi xuống nhìn dấu chân của mình để lại.
Thư Trừng so sánh hai dấu giày, phát hiện ra dấu giày của hung thủ còn sâu gấp đôi dấu giày của Quý Phạm Thạc: “Quả thật có vấn đề. Dấu giày sâu như vậy chỉ có thể do một người béo gây ra, hơn nữa cỡ giày còn nhỏ thế, bắt buộc phải là của một người phụ nữ béo. Nhưng điều này lại không phù hợp với với các đặc điểm được thể hiện ra từ thi thể. Nếu như hung thủ là nữ, sao cô ta lại dùng chất kích với phụ nữ được? Lẽ nào là đồng tính sao?”
Quý Phạm Thạc nhíu mày suy nghĩ: “Không loại trừ khả năng này. Nhưng vẫn còn một khả năng khác, đó là hung thủ giỏi ngụy trang như Lý Lôi vậy.”
Thư Trừng lập tức hiểu ý của anh: “Anh nghi ngờ dấu giày này là đàn ông đi giày phụ nữ tạo ra?”
Quý Phạm Thạc gật đầu: “Rất có khả năng người đàn ông khỏe mạnh này đi giày nữ không hợp với chân, bởi vì diện tích chịu lực của đế giày không tương thích với cân nặng nên mới khiến bùn bị lún sâu thế.”
Thư Trừng đứng dậy, cô nhìn lên trên dấu giày, lát sau kiên định nói: “Tôi nghĩ khả năng vừa nãy anh nói là chính xác nhất.”
Sau nhiều ngày hợp tác, hai người đã trở nên rất ăn ý. Quý Phạm Thạc ngẩng đầu nhìn cô: “Cô phát hiện ra gì rồi?”
Thư Trừng nhìn khoảng cách giữa hai dấu giày: “Là độ dài của bước chân. Bước chân của người phụ nữ thường sẽ khoảng từ 20-30cm, đàn ông là khoảng 34-45cm, độ dài bước chân của dấu giày này phải tầm 40cm, vậy nên như anh nói, chắc chắn hung thủ là đàn ông đi giày nữ.”
Phải nói rằng nữ pháp y Tiêu Sính mời tới cho anh vừa thông minh lại có ích.
Quý Phạm Thạc lập tức gọi cho Trần Hàn: “Chú Trần, phiền chú rửa toàn bộ ảnh chụp của nạn nhân vụ án này và nữ giới mất tích trong khoảng thời gian gần đây ra.”
Trong lúc Quý Phạm Thạc gọi điện, Thư Trừng đã chụp lại dấu giày và dấu bánh xe, sau đó cô đi tới kéo ống tay áo anh, chỉ vào bức ảnh trong điện thoại.
Quý Phạm Thạc lập tức hiểu ý cô: “Còn hai bức ảnh này nữa, lát cháu sẽ gửi cho chú.”
Thư Trừng mỉm cười.
Trần Hàn ở đầu bên kia hỏi: “Phạm Thạc, có phải cháu lại phát hiện ra manh mối gì rồi không?”
Quý Phạm Thạc mỉm cười, dáng vẻ tự tin: “Chú Trần, ngày mai trước khi trời sáng cháu sẽ giúp chú bắt được hung thủ.”
Nếu như là người khác nói câu này, Trần Hàn sẽ không tin, thậm chí ông còn châm biếm mấy câu. Nhưng người nói lại là Quý Phạm Thạc, vậy 100% nó sẽ thành sự thật.
“Được, chú chỉ đợi câu này của cháu thôi.”
“Phải rồi, sau khi rửa ảnh xong, chú bảo Tiểu Đặng mời ba người Lý Kinh, Hứa Cường và Dịch Vỹ tới cục cảnh sát một chuyến.”
“Ok.”
Quý Phạm Thạc tắt máy, sau đó gửi hai bức ảnh trong máy Thư Trừng cho Trần Hàn, cuối cùng hai người quay về cục cảnh sát.
Khi tới nơi, Trần Hàn đã chuẩn bị xong mọi thứ anh dặn.
Tiểu Đặng đưa cho anh hơn mười bức ảnh, anh lấy ảnh dấu giày và dấu bánh xe ra đưa cho Tiểu Đặng: “Cậu cầm lấy nó, đợi chỉ thị của tôi.”
Được nam thần trong lòng đích thân giao nhiệm vụ cho, đương nhiên Tiểu Đặng càng phấn chấn hơn, cậu ấy bày ra tư thế quân đội chuẩn chỉnh: “Vâng, trưởng phòng Quý.”
Trần Hàn bưng hai cốc trà đi tới cười với họ: “Còn trẻ đúng là tràn trề năng lượng.” Ông đưa trà cho Quý Phạm Thạc và Thư Trừng, hỏi: “Bây giờ đi thẩm vấn sao?”
Quý Phạm Thạc nhận lấy trà, nhấp một ngụm: “Ừm, đi thôi.”